“Diễn viên quần chúng đâu? Còn chưa tới sao?! Cọ tới cọ lui, cũng không biết làm ăn ra sao!” Một người đàn ông trung niên dáng người mập mạp từ phía sau đi ra, cầm cái loa kêu oang oang.
Nhân viên công tác vội vàng dẫn diễn viên quần chúng đến: “Tới tới, đạo diễn trần, đây là diễn viên quần chúng có cảnh diễn hôm nay”
Người đàn ông được gọi “đạo diễn Trần ” liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên người Lạc Kim Vũ mấy giây, hỏi: “Đây là Xuân nương?”
“Đúng vậy, chính là cô ta!”
Trần Tử Cát gật gật đầu, vỗ vai nhân viên công tác, nói:
“Còn đứng sững sờ ở nơi này làm gì? Chạy nhanh dẫn bọn họ đi vào, hôm nay tâm tình của đạo diễn Trương không tốt, anh muốn đâm vào họng súng, cũng đừng kéo theo tôi”
“Được, được, lập tức đi! Cảm ơn đạo diễn Trần cho biết tin”
Lạc Kim Vũ nghe hai người bọn họ nói chuyện, giương mắt nhìn người đàn ông mặc áo khoác ngồi phía sau máy quay. Tuy rằng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nửa khuôn mặt, nhưng cô xác định người đó chính là tổng đạo diễn Trương Triết của bộ phim điện ảnh 《 Trận động đất Ung thành 》.
Lúc này, Trương Triệt đang nghiêng đầu nói chuyện với người đứng phía sau, sắc mặt xác thật xanh mét, còn tức giận ném kịch bản trong tay xuống đất.
“Cảnh kế tiếp sẽ quay cảnh chạy trốn té ngã khắp nơi, mọi người đều nhớ kỹ chưa?”
Lạc Kim Vũ cùng mọi người cùng nhau trả lời: “Nhớ kỹ.”
“Ok, đừng quên lời kịch là được, chuẩn bị đi”
Lạc Kim Vũ đứng vào vị trí diễn, nhân viên phim trường mỗi người cũng đều vào vị trí của mình.
Một tiếng “action” của đạo diễn cùng âm thanh đánh bản vang lên, tất cả mọi người bắt đầu hành động.
Chấn động mãnh liệt cùng sự lay động nhà cửa khiến cho mọi người khủng hoảng, các tòa nhà chung quanh bắt đầu sụp xuống, đám người chen chúc hoảng loạn, người người xô đẩy chạy trốn tới mảnh đất trống phía trước.
Xuân nương luống cuống tay chân ngã từ trên xe đạp xuống, lật đật bò lên, nét mặt tràn đầy kinh hoảng, cô che lại cánh tay té bị thương, cũng không rảnh lo chuyện khác, chạy theo dòng người.
“Cứu mạng! Cứu, cứu tôi với” người phụ nữ bị bảng quảng cáo ngăn chặn nửa cơ thể, vươn tay kêu Xuân nương.
Lạc Kim Vũ vừa nghe thì biết muốn ăn chửi, quả nhiên ……
“Cut!”
Thư ký trường quay từ một bên chạy ra, chỉ vào người phụ nữ đang nửa nằm trên mặt, tức giận la lớn: “Cô làm cái gì? Lời kịch của cô là cái này sao? Con mẹ nó, dám tự thêm diễn sao. Cô gặp qua người bị đè nửa chết nửa sống còn có thể có sức lực kêu cứu mạng sao?!”
“Xin, xin lỗi.” Người kia ngập ngừng xin lỗi.
“Còn không mau trở về vị trí” Người đàn ông nhíu mày hừ một tiếng, giương giọng nói: “Lại đến một lần!”
“Cứu, cứu cứu tôi……”
Xung quanh liên tục vang lên âm thanh đổ sụp xuống cùng tiếng gào thét của mọi người, Xuân nương lại nghe được một câu kêu cứu mỏng manh này.
Cô che lại cánh tay bị thương, nhìn người phụ nữ đang vươn cánh tay đầy máu tươi cầu cứu kia, nhăn mày, dừng bước chân. Trong nháy mắt, cô không thể cân phải trái đúng sai ánh mắt hiện lên cảm xúc vô cùng phức tạp, có sợ hãi, thương hại, chần chờ.
Nhưng sự chấn động mãnh liệt dưới lòng bàn rất rõ ràng, cô rũ xuống mi mắt không dám nhìn người phụ nữ kia, nhanh chóng nói một câu “Thực xin lỗi”, quay đầu tiếp tục chạy về phía trước.
“Cut!”
Nhìn thấy thư ký trường quay đen mặt chạy tới, Lạc Kim Vũ trực giác biết không ổn, cô nhấp môi đứng ở tại chỗ, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông này đứng ở trước mặt cô, bắt đầu mắng chửi:
“Tôi không thể hiểu được, hôm nay mấy người làm sao vậy? Hả?! Trước kia từng diễn qua chưa?"
"Không phải tự thêm lời thì là tự thêm diễn! Trước đó nói với mấy người đều nói cho ruồi bọ nghe phải không? Chỉ là diễn viên quần chúng còn tưởng rằng bản thân là ảnh hậu không bằng?"
"Muốn tự thêm diễn hai giây nội tâm, hy vọng đạo diễn cho cô một vai phụ sao? Nghiêm túc diễn dựa theo lời tôi nói! Đã biết chưa?”
Lạc Kim Vũ cúi đầu xin lỗi, thư ký trường quay thở phì phò xoay người rời đi, cô liếc mắt nhìn đạo diễn Trương đang ngồi phía xa xa kia.
Có thể thành hay không thành, xem một màn vừa rồi kia.
“Take three!” Âm thanh đánh bản thanh lại lần nữa vang lên.
Lúc này đây, Lạc Kim Vũ ngoan ngoãn diễn theo kịch bản, rốt cuộc vị thư ký trường quay có tính tình vô cùng táo bạo cũng không có lại mắng chửi nữa.
Nhưng bởi vì quay một cảnh yêu cầu nhiều góc độ khác nhau để hậu kỳ cắt nối biên tập, cho nên mọi người lặp lại cảnh quay này thêm mấy lần.
Như vậy, một cảnh kéo dài chỉ có 30 giây, bọn họ phải quay hơn hai tiếng, hơn nữa trước đó đã ngồi chờ một buổi sáng, một ngày mơ hồ đã qua đi như vậy.
Lạc Kim Vũ không sợ khổ, rốt cuộc khi cô còn ở thế giới trước kia ăn cũng không ít khổ so với hiện tại. Cô chỉ lo lắng bản thân không có nhiều thời gian từ tầng chót đi từng bước một lại một lần nữa bò lên trên.
Cũng không thể chờ đến khi mối tình đầu của Cảnh Tư Hàn trở về nước, rồi bị người ta dùng tiền ném vào mặt bảo cút.
Đến lúc đó nếu cô nhận tiền rời đi, lo lắng Cảnh gia yêu cầu "giữ con bỏ mẹ", không nhận tiền, lại sợ bản thân vì công việc không thể có thời gian chăm sóc con.
Cho nên cô phải nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, có cơ sở kinh tế mới có thể dựng thẳng sống lưng, đến lúc đó cho dù muốn thưa kiện, cũng không cần lo lắng bởi vì vấn đề kinh tế làm con trai bị phán cho Cảnh gia.
“Được rồi! Thay trang phục ra rồi ký tên lãnh tiền đi” nhân viên công tác cầm loa lớn thông báo, tức là cảnh quay này đã qua.
Lạc Kim Vũ cắn cắn môi, nhíu mày, lại lần nữa nhìn thoáng qua phía tổng đạo diễn, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể đi theo đám người đi ra ngoài.
Vào lúc Lạc Kim Vũ tính từ bỏ, đột nhiên có người ở phía sau kêu lên: “Xuân nương! Đợ một chút! Cô gái xinh đẹp diễn vai xuân nương, cô chờ một chút!”
Lạc Kim Vũ nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông lúc trước dẫn bọn họ đi vào trường quay đang kêu cô, cô dừng lại xoay người, khách khí hỏi: “Vị đạo diễn này, còn có chuyện gì sao?”
Giọng nói của người đó so với lúc trước tốt hơn nhiều, anh chỉ chỉ vị trí tổng đạo diễn, nói: “Người đẹp, đạo diễn Truơng của chúng tôi mời cô qua nói chuyện”
Lạc Kim Vũ nghe xong vui vẻ, lại không lộ rõ trên nét mặt, cô đoán rằng Trương Triệt muốn gặp cô, đại khái là bởi vì cảnh đó, ngoan ngoãn đi theo người kia.
“Đạo diễn Trương, người đã tới”
Lạc Kim Vũ nhìn thấy Trương Triệt đối tiếng người mắt điếc tai ngơ, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm máy theo quay, cô liếc mắt nhìn, phát hiện quả nhiên chính là cảnh cô quay trước đó.
Trương Triệt nhìn tới nhìn lui cảnh đó mấy lần, lúc này mới ngẩng đầu, chỉ vào máy quay hỏi: “Cảnh này, tại sao cô lại diễn như vậy?”
Tại sao muốn diễn như vậy?
Vấn đề này Lạc Kim Vũ trước khi bắt đầu quay đã tự hỏi một hồi lâu, lúc này Trương Triệt vừa hỏi, cô đúng sự thật nói ra ý nghĩ của bản thân:
“Tình huống trong kịch bản, Xuân nương té ngã ngay dưới ký túc xá, như vậy người phụ nữ kia chắc hẳn là hàng xóm láng giềng.....”
Trương Triệt gật gật đầu: “Nói tiếp.”
“Hơn nữa trong kịch bản viết trước khi Xuân nương chạy đi có nói câu ‘ thực xin lỗi ’, điều này chứng minh trong lòng cô rất hổ thẹn. Rốt cuộc người bình thường nhìn đến người xa lạ gần chết đều sẽ không đành lòng, huống chi người này còn là người cô quen biết"
"Tôi nghĩ, nếu bản thân là xuân nương, như vậy vào lúc dừng bước quay lại kia đã nhìn thấy vết thương của người phụ nữ kia, trong lòng hẳn là cảm thấy kinh hoảng, sợ hãi, thương hại cùng với …… Giãy giụa”
Đợi Lạc Kim Vũ nói xong, Trương Triệt vẫn cứ lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, không nói cô đúng hay sai, hơi ngửa đầu nhìn chằm chằm vào cô, trong lúc nhất thời không khí có chút căng thẳng.
Lạc Kim Vũ không biết ông ta nghĩ cái gì, nhưng đã từng có kinh nghiệm làm ảnh hậu, trên đời này điều cô không sợ nhất đó chính là quay phim cùng ánh mắt của người khác. Cho nên cô đứng ở tại chỗ một chút cũng không sợ hãi, tự nhiên hào phóng mặc cho Trương Triệt đánh giá.
Phó đạo diễn Trần Tử Cát nhìn thấy tình hình này, ở trong lòng yên lặng suy đoán Trương Triệt có phải đã coi trọng cô gái vai quần chúng có diện mạo cùng khí chất xuất chúng này hay không.
Vẫn luôn trầm mặc, rốt cuộc tổng đạo diễn Trương mở miệng, nhưng lại là nói với ông: “Anh lưu thông tin liên hệ của cô ấy lại, 9 giờ sáng mai kêu cô ta lại đây thử vai‘ Đường Viện ’”
Trần Tử Cát nghe xong kinh hãi, ông chần chờ hỏi: “Đạo diễn Trương, vậy Khúc Phỉ Nhi thì tính sao?”
Trương Triệt vừa nghe đến cái tên này mặt nhanh chóng chuyển đen, không kiên nhẫn trả lời: “Làm cô ta thích đi chỗ nào thì đi! Kỹ thuật diễn không có, tính khí lại không nhỏ, diễn cái gì mà diễn? Kỹ thuật còn thua cả diễn viên quần chúng, bảo cô ta cút cho tôi”
Lạc Kim Vũ bình tĩnh nhìn vẻ mặt tức giận của Trương Triệt, âm thầm phân tích thông tin mới vừa nghe được này, không khỏi giật mình.