Nói xấu sau lưng bị người nghe được, còn là nhân vật chính.
Lạc Kim Vũ xưa nay không sợ ánh mắt người khác, lúc này thấy Cảnh Tư Hàn nhìn chằm chằm cô không nói một lời, cảm thấy không được tự nhiên, cô kéo chân váy ngủ xuống, nói:
“Sao hôm nay anh lại trở về? Ba mẹ đi ra ngoài tham gia tiệc chưa về”
“Trở về lấy tư liệu” Cảnh Tư Hàn thấy động tác của cô, dời đi tầm mắt, có chút mất tự nhiên.
Tại sao mỗi lần anh trở về đều nhìn thấy cô ta ăn mặc hở hang?
“Ờ” Lời khách sáo nói xong rồi Lạc Kim Vũ cũng không biết còn có thể nói tiếp cái gì, trong phòng chìm trong căng thẳng, xấu hổ.
“Thiếu phu nhân! Đồ ăn …… a, thiếu gia, ngài đã trở về.”
Má Trương mặc tạp dề đi từ cửa thang lầu vào, giương giọng muốn kêu Lạc Kim Vũ cùng Dương Dương xuống ăn cơm, ai ngờ quay người lại thì thấy Cảnh Tư Hàn.
Má Trương là người làm lâu năm của Cảnh gia, đã nhìn quen sắc mặt cùng giọng điệu của Cảnh Tư Hàn, mặc dù lúc đầu thấy anh trở về có chút kinh ngạc, sau đó cũng khôi phục thái độ bình thường.
Bà nhìn Cảnh Tư Hàn cười cười, khuyên nhủ: “Nếu không vội vậy ở lại một chút rồi hãy đi? Đã đến giờ dùng cơm, ngài hãy ở lại ăn tối cùng thiếu…… Cùng Lạc tiểu thư với Dương Dương rồi đi cũng chưa muộn”
Cảnh Tư Hàn đang muốn cự tuyệt, lại nghe má Trương nói: “Nếu phu nhân biết ngài khó khăn lắm mới trở về một lần, mà ngay cả một chén cơm cũng chưa ăn, khẳng định sẽ trách tội tôi”
Nghe bà nói như vậy, Cảnh Tư Hàn không thể cự tuyệt: “Thôi được rồi, không cần làm thêm đồ ăn, có món gì dọn món đó”
“Ai! Được rồi!” Má Trương vui vẻ ra mặt trả lời.
Cảnh Tư Hàn cất bước muốn đi, khóe mắt liếc xuống dưới chân thấy con trai vẫn luôn ngưỡng đầu nhìn anh, anh khựng người, khom lưng ôm bé lên.
Cảnh Gia Dịch lập tức duỗi tay vây quanh cổ anh, cánh tay nhỏ thoạt nhìn mập mạp mềm mại, sức lực lại không hề nhỏ, Cảnh Tư Hàn không có thói quen, rụt rụt cổ, nhưng vẫn không có mở miệng kêu bé bắt tay ra.
Đi đến cửa thang lầu, phía sau mơ hồ truyền đến giọng nói của Lạc Kim Vũ.
“Má Trương, sau này kêu con Kim Vũ hoặc là Lạc tiểu thư đều được, đừng kêu Thiếu phu nhân”
“Này……” Má Trương không biết trả lời ra sao, còn tưởng rằng Lạc Kim Vũ trách bà làm trò trước mặt thiếu gia sửa miệng gọi cô Lạc tiểu thư nên nói lẫy.
Lạc Kim Vũ biết bà hiểu lầm, cười nói: “Con thật không có ý khác, phiền má Trương giúp con nói cho những người khác biết một tiếng, rằng sau này đừng kêu con bằng thiếu phu nhân, kêu con là Lạc tiểu thư được rồi”
“Thiếu……” Má Trương còn muốn nói thêm, Lạc Kim Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay của bà, cười lắc đầu: “Con thay quần áo xong sẽ xuống ngay, má đi xuống giúp cha con bọn họ dọn đồ ăn đi.”
Má Trương chần chờ một lát, lật đật đi xuống.
Lạc Kim Vũ thay đổi một bộ pijama nhung tơ màu xanh lục đậm, làn da của cô vốn rất trắng, dưới sự trợ giúp của màu xanh lục đậm giờ càng trắng hơn.
Cô đỡ tay vịn cầu thang bước từng bước một đi xuống lầu, hấp dẫn ánh mắt của hai người khác phái đang ngồi ở dưới lầu.
“Mommy! Mau tới đây” Cảnh Gia Dịch tay nhỏ vỗ vỗ mặt bàn, hôm nay cậu bé rất hưng phấn.
Lạc Kim Vũ ngồi xuống cạnh bé, duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói: “Đừng ồn ào, mau ăn cơm đi”
Cảnh Gia Dịch nhấp nhấp cái miệng nhỏ, lập tức ngồi ngay ngắn.
Lạc Kim Vũ gật đầu khen ngợi, lấu chén nhỏ bé thường ăn bới nửa chén cơm cho bé, lại gắp đồ ăn cho vào, ngay sau đó nhét đũa tập ăn vào trong tay bé.
Cảnh Gia Dịch nhìn cô nhét ngón cái, ngón trỏ cùng ngón giữa bỏ vào vòng tròn trên chiếc đũa, có chút mới lạ, bé thử hoạt động ngón tay.
Cảnh Tư Hàn ngồi ở một bên tò mò xem, anh nhớ rõ lần trước về nhà, Cảnh Gia Dịch đang tập dùng muỗng hoặc là yêu cầu người khác đút cơm.
“Đũa tập ăn dành cho trẻ con”
Lạc Kim Vũ thấy Cảnh Tư Hàn tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc đũa, thuận miệng giải thích một câu: “Dương Dương đã gần ba tuổi, không thể lúc nào cũng làm người khác đút ăn”
Cảnh Tư Hàn giả vờ bản thân không hiếu kỳ, thu hồi tầm mắt: “Ờ” một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Cảnh gia không có quy định ‘không được nói chuyện khi ăn cơm’, nhưng lúc Cảnh Sùng Sơn ở nhà thì trên bàn cơm có chút an tĩnh.
Lúc này hai người không ở, Lạc Kim Vũ buông lỏng, hơn nữa Cảnh Gia Dịch mới vừa học dùng đũa tập ăn không bao lâu, ồn ào một chút cũng không ai trách mắng.
Vì thế, ngay lúc này, trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt.
“Đúng vậy, chính là như vậy, chậm một chút cũng không sao, ha ha ha, đừng có lắc đầu, con phải dùng lực ngón tay”
Lạc Kim Vũ nhìn bé bởi vì dùng đũa không quen gắp đồ ăn được nửa đường lại rớt xuống, làm cách nào cũng ăn không được, bắt đầu chơi chiêu trò.
Tay cầm đũa gắp thức ăn nhưng không di chuyển, trực tiếp cúi đầu nhỏ vươn lại gần đầu đũa gặm thức ăn, đũa không lại gần miệng thì miệng lại gần đũa, cô nhìn nhịn không được cười.
Cảnh Gia Dịch ngẩng đầu, cái miệng nhỏ ăn dính đầy dầu mỡ, ủy khuất nhìn Lạc Kim Vũ, mếu máo nói: “Mommy, đôi đũa này thật không nghe lời”
Lạc Kim Vũ duỗi tay gõ gõ đầu bé: “Cưỡng từ đoạt lí”
*Cưỡng từ đoạt lí: ngụy biện, đổi trắng thay đen, nói không thành có.
Cảnh Gia Dịch ngượng ngùng cúi đầu, Lạc Kim Vũ còn chưa nói xong, Cảnh Tư Hàn đã mở miệng nói trước: “Từ từ học cũng không sao”
Lạc Kim Vũ quay đầu nhìn anh, Cảnh Tư Hàn lại nói thêm một câu: “Cũng không thể bởi vì học dùng đũa, làm con không thể ăn cơm”
Lạc Kim Vũ gật đầu, không có phản bác lại, tiếp tục nhìn bé nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm, đừng hòng chơi xấu”
Cảnh Tư Hàn thấy cô lại gật đầu có lệ, căn bản không thèm nghe lời kiến nghị của anh, trong lòng cảm thấy hơi bực bội.
Cô là mẹ của bé nhưng anh cũng là ba của bé.
Vì thế, Cảnh Tư Hàn vươn đũa chọn một đĩa tôm bóc vỏ, đút bé ăn.
Cảnh Gia Dịch bất ngờ cùng kinh hỉ, cả người cứng đơ, chỉ chớp chớp đôi mắt nhìn anh.
Cảnh Tư Hàn khẽ cau mày, chạm thức ăn nhẹ vào môi bé, nói: “A!”
Cảnh Gia Dịch theo bản năng mở miệng, nhìn Cảnh Tư Hàn nhét tôm bóc vỏ vào trong miệng mình, qua hai giây mới nhớ tới việc nhai nuốt, nhai hai cái càng nghĩ càng hạnh phúc, vừa ăn vừa lung lay chân ngắn nhỏ, gương mặt đắc ý nhìn Lạc Kim Vũ.
Đây là lần đầu tiên bé được ba ba đút ăn nha! Bé hạnh phúc quá đi!
Đôi mắt sáng trưng, đôi đũa nhỏ gõ gõ theo nhịp vào chén, mắt nhìn chằm chằm Cảnh Tư Hàn.
Lạc Kim Vũ nhấc lên mí mắt liếc nhìn Cảnh Tư Hàn, không nói gì, chỉ tiếp tục dùng chiếc đũa nhẹ nhàng gõ gõ chén nhỏ của bé, ý bảo bé tiếp tục dùng đũa gắp thức ăn.
Cảnh Tư Hàn thấy Lạc Kim Vũ chỉ ngồi ở bên cạnh nhìn, không giúp con ăn, quả thực chính là thái độ mặc kệ bé ‘tự sinh tự diệt’. Anh không muốn lại mở miệng nói với cô nữa, chỉ vươn đũa ra gắp thức ăn đút bé.
Khi nhìn thấy Cảnh Tư Hàn lần thứ năm vươn đũa muốn đút bé ăn tiếp, Lạc Kim Vũ rốt cuộc nhịn không được, cô kéo chiếc ghế trẻ con của Cảnh Gia Dịch về phía mình, ánh mắt hơi oán trách nhìn người đàn ông hôm nay đột nhiên muốn chơi trò gia đình ấm áp ‘cha đút con ăn’.
“Anh muốn đút cho con ăn suốt đời sao? Bình thường Dương Dương chỉ luyện tập có 5 phút, đã luyện xong lâu rồi. Hôm nay anh ở bên cạnh giúp con, cho nên con mới lười dùng đũa, ngồi chờ anh đút ăn”
Cảnh Tư Hàn xụ mặt muốn cãi lại, đúng lúc má Trương mụ bưng canh lên bàn, bà nhìn thấy Cảnh Gia Dịch còn cầm đũa tập ăn, ngạc nhiên nói:
“Thời gian luyện tập hôm nay sao lại kéo dài như vậy?”
“Không có, cũng luyện 5 phút giống như ngày hôm qua thôi, chỉ là hôm nay bé lười biếng, đến bây giờ còn chưa có kẹp được đũa nào”
Lạc Kim Vũ liếc Cảnh Tư Hàn, lấy đôi đũa tập ăn trong tay bé ra, lấy muỗng trẻ con đưa cho bé, thở dài nói: “Bỏ đi, hôm nay luyện đến đây thôi!”
Cảnh Tư Hàn mới biết, thì ra mỗi ngày chỉ luyện 5 phút, cũng không làm bé trễ giờ ăn cơm, khó trách Lạc Kim Vũ vẫn luôn ngồi chờ con, bản thân cũng chưa ăn được gì.
Anh hơi xấu hổ rút lại đũa, yên lặng ăn cơm.
Bởi vì sự náo loạn nho nhỏ đó, mà sau đó Cảnh Tư Hàn vẫn luôn im lặng vùi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong, anh đi lầu hai thư phòng lấy giấy tờ, chuẩn bị trở về chỗ ở của mình. Đi ngang qua phòng khách, đi đến kệ để giày dép đổi giày, Cảnh Tư Hàn xoay người đang muốn ra cửa, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói trẻ con đầy ngọng nghịu.
“Ba ba”
Cảnh Tư Hàn quay đầu lại, nhìn thấy Cảnh Gia Dịch đang nằm chơi trên thảm bò dậy, thở hổn hển chạy tới, ngưỡng đầu nhỏ chớp mắt to nhìn anh.
Cảnh Tư Hàn nghĩ, mở miệng nói: “Ba đi công tác, con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời.”
“Dạ” Cảnh Gia Dịch gật đầu vô cùng dứt khoát.
Cảnh Tư Hàn “Ừ” một tiếng, xoay người chuẩn bị đi, ai ngờ chân còn chưa có nhắc lên.
“Ba ba”
Cảnh Tư Hàn nhíu mày, lại nghĩ nghĩ, duỗi tay vỗ vỗ lên đầu bé: “Ừ, đi đây”
Kết quả, cúi đầu phát hiện ống quần lại bị một bàn tay nhỏ túm chặt.
“Còn có chuyện gì?” Cảnh Tư Hàn khó hiểu.
Cảnh Gia Dịch nhấp miệng nhỏ, vẻ mặt thẹn thùng cười cười, bé hơi hơi nghiêng mặt, vươn một ngón tay chỉ chỉ ở trên má trái.
Cảnh Tư Hàn:???
Lạc Kim Vũ ngồi ở cách đó không xa nhìn thấy rất rõ ràng, giơ tay bưng kín gương mặt.
Cái tính tình dễ dụ này của con trai cô rốt cuộc là giống ai?
“Thiếu gia! Tiểu thiếu gia chỉ là muốn thiếu gia hôn tạm biệt trước khi đi” Má Trương đứng ở bên cạnh thấy vẻ mặt Cảnh Tư Hàn mờ mịt, buồn cười nói:
“Mỗi lần phu nhân cùng Lạc tiểu thư ra cửa đều sẽ hôn tạm biệt bé, đều đã thành thói quen.”
Cảnh Tư Hàn cúi đầu, mắt to nhìn mắt nhỏ. Đôi mắt đen của bé cứ chớp chớp, trên khuôn mặt nhỏ ngây thơ tràn ngập mong đợi.
Cảnh Tư Hàn môi mỏng bậm chặt, lông mi màu đen hơi run rẩy.
Cảnh Gia Dịch không phát hiện tâm tình rối rắm của ba ba, chớp mắt, chớp mắt, lại chớp mắt.
Cứ như vậy nhìn nhau không đến năm giây, Cảnh Tư Hàn chịu thua, anh hít sâu một hơi, cứng ngắc cong lưng, hơi chạm vào má Cảnh Gia Dịch.
Mùi sữa thơm tho chiu vào xoang mũi của anh, mềm mại ấm áp khiến anh nhớ tới hương vị kẹo sữa bò.
“Chụt!” Cảnh Gia Dịch hôn lại một cái, vẫy vẫy tay nhỏ: “ba ba! Hẹn gặp lại”
“Ừ, hẹn gặp lại” Cảnh Tư Hàn vô biểu tình gật gật đầu, toàn thân cứng đờ bước như máy móc đi ra cửa, thiếu chút nữa đi thành hình zig zag.
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe, anh mơ mơ hồ hồ giơ tay chạm chạm qua vị trí bé vừa hôn qua.