Lạc Kim Vũ là ở ba ngày sau nhận được điện thoại của Vương Đỉnh Đỉnh.
Trong tai nghe, âm thanh của Vương Đỉnh Đỉnh vô cùng hưng phấn: “Kim Vũ! Có tiền! Anh có thể quay được rồi”
“Thật vậy chăng? Thật đúng là tốt quá!” Lạc Kim Vũ không nghĩ tới tin tức tốt đến nhanh như vậy.
“Thật sự, thật sự! Mới vừa ký hợp đồng, Trì Việt đầu tư toàn bộ”
Nghe thấy tin tức này, Lạc Kim Vũ đương nhiên thay anh vui vẻ, nhưng đồng thời trong lòng lại có điểm hoang mang.
Mấy ngày nay không có việc gì, cô lại cố gắng nhớ lại những tình tiết về Vương Đỉnh Đỉnh, cũng may, nhờ đóng phim mà cô có trí nhớ tốt, cô nhớ lại mấy chi tiết.
Trong đó có một chi tiết, nữ chủ gặp phải sự vấp ngã ở sự nghiệp, Vương Đỉnh Đỉnh từng lấy thân phận người lớn dạy nữ chủ, Vương Đỉnh Đỉnh nói:
“Tình hình hiện tại của cô không là gì so với tôi. Nhớ năm đó tôi quay bộ《 Về nhà 》, cầm kịch bản đi khắp nơi. Vì kéo nhà đầu tư, uống rượu uống đến xuất huyết dạ dày nằm viện hai lần”
“Thời điểm nhất thảm ngay cả cơm cũng không có tiền để ăn, chỉ có thể ôm kịch bản ngủ ở công viên. Kéo dài hơn nửa năm mới có người đầu tư, chỉ một bộ điện ảnh như vậy, mà lại kéo suốt một năm mới hoàn thành, thiếu chút nữa không thể công chiếu”
Chi tiết này cô nhớ rất rõ, cô rất tự tin vào trí nhớ của mình, cô đang tính tìm việc khác trong khi chờ đợi Vương Đỉnh Đỉnh. Nhưng hiện tại Vương Đỉnh Đỉnh lại nói đã có nhà đầu tư.
Vương Đỉnh Đỉnh vì kịch bản này mà ăn bờ ngủ bụi, thấy được thành công trước mắt, chẳng lẽ không nên vui mừng sao?
Lạc Kim Vũ cắt đứt điện thoại, lại hơi lo lắng cho Vương Đỉnh Đỉnh.
Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo lại làm cô hoàn toàn đánh mất sự nghi ngờ này, bởi vì Vương Đỉnh Đỉnh khua chiêng gõ mõ tìm kiếm diễn viên. Một tuần sau, Lạc Kim Vũ lại nhận được điện thoại của Vương Đỉnh Đỉnh, thông báo hai ngày sau đến công ty giải trí Trì Việt thử kính.
Tuy rằng không biết trung gian đã xảy ra chuyện gì, mới thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Vương Đỉnh Đỉnh, nhưng việc này đối với Lạc Kim Vũ mà nói là tin tức tốt.
Quay sớm thì đoạt giải sớm, cầm giải thưởng trong tay thì giá trị con người của cô mới có thể được nước lên thuyền.
Như thế, tiến độ rời khỏi Cảnh gia lại có thể nhanh hơn kế hoạch dự định.
Thử kính ngày đó.
Cảnh Gia Dịch bước chân ngắn nhỏ đi theo Lạc Kim Vũ đến tận cổng, mới lưu luyến không rời buông lỏng tay cô. Cảnh Gia Dịch vượt qua lời từ biệt ngọt ngào với mommy.
Mommy lại muốn đi làm, đi làm thì không thể ở nhà chơi với bé giống như mấy ngày hôm trước! Ai …..!
Cảnh Gia Dịch giống như người lớn thở dài một hơi, nhăn khuôn mặt nhỏ, rất giống một người cha đưa con gái đi nhà trẻ.
Lạc Kim Vũ thấy thú vị, ngồi xổm xuống nhìn thẳng bé, dùng ngón tay chỉ chỉ gương mặt mình, nói: “Ok, mommy đi kiếm tiền mua tả cho Dương Dương, Dương Dương có nên ‘chụt chụt’ giúp mommy cố gắng trong công việc không?”
Đôi tay nhỏ của bé nắm lấy lưng quần yếm, tròng mắt chuyển hướng một bên, ý nói không muốn nhìn cô, khuôn mặt nhỏ phình phình giống chú cá nóc nhỏ, nhỏ giọng nói: “Con không mặc tả”
Mấy ngày nay bé xác thật không có đái dầm, buổi sáng thức dậy bé có kiểm tra tã nha, rất khô ráo.
Cảnh Gia Dịch rốt cuộc xoay đầu nhìn cô, tò mò hỏi: “Cưới vợ là gì?”
Lạc Kim Vũ cũng mặc kệ bé có nghe hiểu hay không, cười hì hì trả lời bé:
“Chính là cưới một người vào nhà ở chung với con nha, cùng nhau ăn cơm, ngủ, cùng nhau chơi đùa cả đời. Muốn con gái nhà người ta cùng chơi với con, con cần phải có phòng ở, có xe nè? Phải có tiền chu cấp cho người ta nữa nha”
“Nhưng con có mommy nha! Con cưới mommy là được rồi” Cảnh Gia Dịch vừa nghe, lập tức nói.
Điều này làm Lạc Kim Vũ nghe mà giật mình: “Hả?”
“Con chỉ muốn mommy ở với con cả đời, không cần người khác”
Cảnh Gia Dịch nói nghiêm túc, sợ Lạc Kim Vũ không tin, thề son sắt nói:
“Chúng ta có thể vẫn luôn ở tại trong nhà nha, con có xe nha, con cho mommy, còn có rất nhiều rất nhiều đồ chơi nữa, con đều cho mommy hết. Ừm ….., chờ con trưởng thành, con còn có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền cho mommy nữa nha”
Lạc Kim Vũ: ……
Thật đúng là rất có đạo lý.
Xe đồ chơi có sẵn, phòng ở không cần mua, thật là một vốn mua bán có lời —— a phi!
Ý nghĩ đi trật đường rây, Lạc Kim Vũ dùng cái trán cọ cọ Cảnh Gia Dịch, dỗi nói: “Ranh con khôn lõi! Mommy thật sự phải đi rồi, bằng không sẽ bị muộn, con thật sự không ‘chụt chụt’ mommy sao?”
Cảnh Gia Dịch nghe vậy, lập tức chu lên cái miệng nhỏ ‘chụt’ ở trên mặt Lạc Kim Vũ một cái, hôn xong trên mặt vẫn giữ nguyên biểu hiện không tình nguyện.
Hừ, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thật.
Lạc Kim Vũ cười thầm, cúi người hôn con trai một cái thật mạnh: “Cùng má Trương trở về đi, ngoan ngoãn, buổi chiều mommy sẽ đem thức ăn ngon trở về.”
Khó khăn chia lìa, giống như kẹo mạch nha cậu bạn nhỏ Dương Dương rốt cuộc cũng buông ra, Lạc Kim Vũ vừa lên xe đã nhấn ga xuất phát, lại trì hoãn cô sợ bản thân sẽ vì con trai đáng yêu mà từ bỏ thử kính.
Mọi người đều là sắc đẹp mất nước, như thế nào tới lượt cô lại biến thành vì con trai quá đáng yêu àm mất việc.
Chạy điên cuồng, cũng may Lạc Kim Vũ đến trước thời gian hẹn thử kính.
Đoàn phim《 về nhà 》thử kính ở tầng 16, cô đến nơi, liếc mắt một cái thì thấy có hơn mười người ngồi trên ghế xếp dọc hành lang.
Vương Đỉnh Đỉnh nói với cô, hôm nay thử kính vai nữ chủ cùng mấy nhân vật quan trọng vai phụ, tưởng rằng một bộ điện ảnh vốn ít hẳn là sẽ không có quá nhiều người cạnh tranh, hiện tại vừa thấy ….., không hẳn vậy.
Nhìn dáng vẻ, người đầu tư khá xem trọng kịch bản này của Vương Đỉnh Đỉnh, rất phô trương.
Lạc Kim Vũ đi đến cuối cùng một trương ghế trống, ngồi xuống, phía sau đột nhiên truyền đến dồn dập “lộp cộp” âm thanh, là giày cao gót đạp lên sàn cẩm thạch vọng lại thanh âm.
“Phỉ Nhi, lần trước phía đạo diễn Trương đã truyền ra chút lời bàn tán không tốt, thật vất vả công ty mới tiêu tiền áp xuống, cô không thể thu lại tính tình của mình sao?” Giọng một người đàn ông trung niên hàm hậu vang lên giữa hành lang.
Lạc Kim Vũ quay đầu nhìn lại, một cô gái trang điểm tỉ mỉ, gương mặt thanh tú, dáng người mảnh mai đang đi lại gần cô, phía sau còn có một người đàn ông trung niên gương mặt chân chất đi theo, vẻ mặt thỏa hiệp khuyên giải.
“Đừng nhắc đến Trương Triệt, nhắc tới ông ta tôi đã nhức đầu phiền”
“Ông ta là đồ thất ước, nhân vật đó rõ ràng đã giao cho ta, vậy mà giữa đường lại thay đổi người khác, vẫn là một đứa diễn viên quần chúng ngay cả tên cũng đều chưa nghe qua”
“Ông ta nói cái gì mà chỉ có mặt không có năng lực? Ý ông ta là sao, chê tôi không biết diễn? Ý ông ta là kỹ thuật diễn của tôi còn không bằng một người diễn vai quần chúng, ông ta đây là sỉ nhục tôi, anh biết không?”
Khúc Phỉ Nhi nhíu chặt mày, tuy rằng âm thanh không to, nhưng vẫn có chút bén nhọn.
“Ai da, bà nội, tôi kêu cô là bà nội được không? Bà nôi, bà ít nói hai câu dùm con đi, còn ngại phóng viên biết quá ít phải không?”
“Ở trong công ty của mình thì sợ cái gì?”
Khúc Phỉ Nhi nhấp nhấp miệng, tuy nghe lời người đại diện Lý Cường, im miệng không nói, ngó trước ngó sau, nhưng tức quá nên vẫn thấp giọng nói thêm một câu:
“Hứ! Tôi chóng mắt nhìn xem con hồ ly tinh mà Trương Triệt khen không dứt kia diễn ra sao, chắc cũng bán đứng thân thể mới có được vai diễn, anh nhìn xem, nó quyến rũ lão già Trương Triệt đó quên mất đường về”
Lạc Kim Vũ nghe hai người nói chuyện, mày nhăn dính vào nhau, nhịn không được liếc mắt nhìn người con gái có giọng nói đanh đá kia.
Thì ra người này là Khúc Phỉ Nhi, tiểu hoa đán mới nổi của phim truyền hình, cũng là người làm Trương Triệt tức giận đến nổi ném kịch bản.
Diễn viên tương đối mẫn cảm đối với tầm mắt của người khác, khi Lạc Kim Vũ vừa nhìn Khúc Phỉ Nhi, không bao lâu cô ta đã phát hiện ra.
Khúc Phỉ Nhi hơi rũ mắt, từ trên cao nhìn xuống Lạc Kim Vũ, đánh giá cô.
Ngồi ngay ngắn quy cũ, để mặt mộc, quần áo bình thường, một đồ vật trang sức trên người cũng không có, trừ bỏ khuôn mặt còn có thể nhìn, thật sự không có gì bắt mắt.
“Chu tổng giám đốc nói, kịch bàn này sẽ được đem đi dự giải liên hoan phim quốc tế, chỉ cần hôm nay cô có thể đoạt được nhân vật nữ chính, chờ đến khi nhận được giải thưởng, còn cần cúi đầu cầu xin đạo diễn chú ý nữa sao?”
Lý Cường từng bước tiếp tục khuyên bảo: “Đến lúc đó, không cần quan tâm đ*o diễn Trương đạo hay đạo diễn Triệu gì gì đó, bảo đảm sẽ không có người nào dám nói cô không có kỹ thuật diễn”
“Hừ! Trừ bỏ Trương Triệt cũng không ai dám nói tôi như vậy”
Khúc Phỉ Nhi mắt trợn trắng, cô vuốt vuốt tóc, thấp giọng hỏi: “Xác định kỹ chưa? Chỉ cần có mặt là được rồi phải không?”
Lý cường liên tục gật đầu, trả lời: “Chu tổng giám đốc đã chào hỏi qua, dù sao đây là bộ điện ảnh công ty mình đầu tư, đương nhiên là ưu tiên người mình! Cô chỉ cần diễn như bình thường là ok, cứ yên tâm đi”
Khúc Phỉ Nhi sắc mặt rốt cuộc đẹp hơn một chút, còn muốn nói thêm cái gì thì phòng thử kính từ bên trong bị người đẩy ra, một người nhân viên đeo kính cầm kịch bản đi ra.
“Đoàn phim《 về nhà 》, nhân vật nữ chính Mạc Đoan Mẫn lập tức bắt đầu thử kính, đọc đến tên người nào, người đó lập tức đến đây ký tên. Khúc Phỉ Nhi, Bạch San San, Lưu Vận, Hùng Kỳ, Lạc Kim Vũ, Minh Tử Lạc ……”
Lạc Kim Vũ nghe được tên của mình lập tức đứng lên, đi đến ký đến, đang muốn quay trở lại ghế ngồi, lại bị một cánh trắng nõn chặn ngang đường đi.
“Cô là Lạc Kim Vũ?” Khúc Phỉ Nhi mày liễu cao giơ lên, nhìn rất hung dữ.
Bởi vì Lạc Kim Vũ không có mang giày cao gót, nên hơi lùn so với cô ta, nhìn có vẻ yếu thế, trả lời: “Đúng vậy.”
“Là Lạc Kim Vũ diễn vai Đường Viện trong《Trân động đất Ung thành》?”
Lạc Kim Vũ không chút nào yếu thế mà nhìn lại, gật đầu: “Không sai.”
“Thì ra cô chính là con hồ ly tinh giữa đường đoạt vai diễn của tôi.”
Khúc Phỉ Nhi cười lạnh một tiếng, híp mắt, một lần nữa đánh giá cô, nói: “Cũng bất quá là như thế.”
Lạc Kim Vũ dương môi cười: “Chỉ may mắn được đạo diễn Trương khẳng định kỹ thuật diễn mà thôi.”
“Cô …..”
Khúc Phỉ Nhi nhìn cô tươi cười, cảm thấy đang trào phúng mình, cơn tức giận lập tức ập đến, âm điệu lập tức cất cao không ít, khiến mọi người ở xung quanh chú ý.
Lý Cường vội vàng đi lên lôi kéo cô: “Phỉ Nhi! Bà nội! Lập tức phải thử kính rồi, cô cũng đừng chấp nhặt với cô ta làm gì”
Khúc Phỉ Nhi ném ra người đại diện ra, ngạo nghễ nhìn Lạc Kim Vũ, nói: “Muốn diễn nữ chính? Tôi nói cho cô biết, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa”
Lạc Kim Vũ khóe miệng vẫn giữ nụ cười tươi, bị Khúc Phỉ Nhi khiêu khích lại càng gia tăng nụ cười, cười phát sáng, cô bình tĩnh trả lời: “Muốn đoạt được nhân vật, đương nhiên là bằng bản lĩnh.”
“Chúng ta chờ xem” Khúc Phỉ Nhi hừ lạnh một tiếng, dẫm lên giày cao gót ở trên ghế ngồi xuống.
Phía khuất bóng ở hành lang, có hai anh chàng đẹp trai đứng xa xa nhìn thấy được một màn này.
“Công ty của mày chọn nghệ sĩ không biết xem nhân phẩm?” Cảnh Tư Hàn một bàn tay cắm ở túi quần, hỏi.
Quân Trì ngượng ngùng cười nói: “Lý lịch của người nổi tiếng đa phần đều do công ty giả tạo ra, chỉ cần có lượng fan cố định, có thể giúp công ty kiếm tiển là được, còn lại không quan trọng”
Cảnh Tư Hàn híp mắt liếc anh một cái, Quân Trì lập tức túng túng, nói:
“Khúc Phỉ Nhi gần đây gây chuyện, mới giúp cô ta áp xuống, cũng không biết thu lại tính tình, chút nữa tao sẽ nhắc nhở cô ta. Đi thôi, thử kính lập tức bắt đầu rồi, chúng ta đi vào trước đi. Ha ha ha …..”