Trước khi Lục Phỉ tan làm, trợ lý nói với anh: "Lục tổng, bên anh Nguyên lại gọi điện đến, muốn hẹn anh tối mai đi xem nhạc kịch."
Lục Phỉ tỏ vẻ không có hứng thú.
Trợ lý đành phải tìm lý do khéo léo để từ chối thay Lục Phỉ.
Trước đó không lâu, tin Lục Phỉ đã độc thân trở lại được lan truyền nhanh chóng, trên dưới công ty có không ít người bàn tán đời sống tình cảm thời gian tới của người đàn ông độc thân vàng này.
Không biết tại sao, chuyện này lại truyền tới tai bên phía hợp tác.
Nguyên Gia Y là chuyên viên thống kê bảo hiểm của bên hợp tác, lần trước lúc công ty niêm yết ở nước ngoài, Lục Phỉ và anh ta ở chung sớm chiều trong hơn một tuần.
Tính hướng của Lục Phỉ không phải là bí mật gì, người sáng suốt cũng nhìn ra được Nguyên Gia Y có ý với anh, nhưng hơn một tuần lễ, ngay cả số điện thoại cá nhân của Lục Phỉ mà Nguyên Gia Y cũng không lấy được. Trong khoảng thời gian về nước, Nguyên Gia Y biết Lục Phỉ đã chia tay lại càng theo đuổi rầm rộ hơn, có lần còn tặng một bó hoa hồng đỏ, thoải mái viết tên mình trên tấm card.
Lục Phỉ quá thờ ơ lạnh nhạt.
Thích gì, ghét gì, hoàn toàn cẩn thận, nói chung chỉ ba chỉ: Không dễ tán.
Lục Phỉ xuống bãi xe lái xe, đi ngang qua một nhà hàng ven đường, mua cho mình một phần cơm mang về.
Khoảng thời gian này anh không thích nấu nướng, dù rảnh rỗi vẫn cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Lục Phỉ xách hộp cơm lên lầu, liếc mắt đã thấy người ở ngay cửa nhà, anh biết tối nay có lẽ không nghỉ được.
Thư Nguyên mặc một chiếc áo thun, quần ở nhà, đang ngồi xổm trước cửa dọc điện thoại.
Nghe tiếng thang máy, cậu lập tức ngẩng đầu lên.
Thư Nguyên rất ưa nhìn, mắt to cằm nhọn, lúc nhìn người khác thế này trông rất đáng yêu. Rõ ràng đã không phải là trẻ vị thành niên nữa nhưng toát ra cảm giác thiếu niên, ngọt ngào ngây thơ, giống như trời sinh đã có vốn tùy hứng sẵn vậy.
"Lục Phỉ." Thư Nguyên đứng lên, ai ngờ ngồi xổm lâu quá nên chân tê rần, lại không dám vươn tay ra để Lục Phỉ đỡ, đành phải vịn vào tường cố đứng dậy.
"Sao em lại tới đây?" Lục Phỉ hỏi.
"Em hỏi Ôn Nghi." Thư Nguyên thỏ thẻ: "Cậu ấy nói anh ở đây."
Người ở bên nhau lâu ngày, sẽ có rất nhiều bạn bè chung.
Ôn Nghi là bạn của Thư Nguyên, vừa hay lại là em họ của cấp trên Lục Phỉ, Lục Phỉ tìm được căn hộ này cũng là do cấp trên giúp một tay, chỉ cần Ôn Nghi tìm người hỏi thì không khó để biết Lục Phỉ ở đâu.
Lục Phỉ không nói gì.
Anh không thể vì Thư Nguyên tìm được chỗ của mình mà dọn nhà, vậy nên chỉ gật đầu rồi đi thẳng tới cửa ấn vân tay.
Khoảng cách chỉ vài bước, tim Thư Nguyên cũng đã nhảy trật nhịp.
Đã gần một tháng cậu không thấy Lục Phỉ rồi.
Mãi đến lúc này, khi Lục Phỉ ở trước mắt mình, cậu mới biết bản thân nhớ Lục Phỉ nhường nào.
Măng-sét áo sơ mi trắng tinh, tấm lưng thẳng rộng, sườn mặt lạnh lùng lại cấm dục của Lục Phỉ, khiến cho toàn bộ tế bào trên người cậu gào thét muốn đến gần.
Cậu muốn ôm chặt eo Lục Phỉ, vùi đầu trên vai Lục Phỉ, muốn nép cả người vào trong ngực Lục Phỉ, nghe nhịp tim vững vàng của Lục Phỉ, cảm nhận cánh tay có lực và lồng ngực rộng lớn, ấm ức tủi thân khóc một trận.
Thậm chí, mùi đàn ông nhàn nhạt trên người Lục Phỉ, cũng khiến cho cậu tham lam hít lấy.
"Tít - Chào mừng về nhà."
Khóa vân tay phát ra tiếng thông báo.
Thư Nguyên thấy ngón tay mảnh khảnh của Lục Phỉ đặt trên tay cầm lạnh như băng, sắp sửa đẩy cửa vào nhà.
Thư Nguyên nắm cánh tay Lục Phỉ: "Chờ em chút."
Lục Phỉ cao hơn Thư Nguyên rất nhiều, hai người cách gần như vậy, gần như là bao phủ Thư Nguyên.
Thư Nguyên bị anh nhìn mà mặt nóng ran, không nhịn được mà làm nũng: "Em đợi anh lâu lắm rồi, chân em cũng đã tê rần..."
Lục Phỉ: "Buông tay."
Giọng điệu rất lạnh nhạt, nhắc nhở bọn họ đã không còn quan hệ yêu đương.
Khi mặt đối mặt, cảm nhận về sự lãnh đạm này trực tiếp hơn nhiều so với qua điện thoại, Thư Nguyên cũng không buông tay ra, mắt dần ngấn nước: "Anh đừng vậy mà Lục Phỉ, em hối hận rồi, em không muốn chia tay, em chỉ giận thôi, anh đừng như vậy... Anh đừng giận em..."
Bàn tay đặt trên cánh tay Lục Phỉ nhẹ nhàng bị đẩy ra.
Đôi mắt Thư Nguyên mờ nước, nghe Lục Phỉ nói: "Anh không giận em."
Thư Nguyên chợt hoảng hốt.
Quả nhiên, Lục Phỉ nói: "Em về đi."
"Em không muốn!" Thư Nguyên bỗng cao giọng, vội nói: "Anh đang giận thôi! Em biết rồi, vì tiệc đầy tháng con của anh Quân Từ, có người nói lời không hay khiến anh hiểu lầm! Nhưng đó là chuyện đã qua rồi, em, em đã không còn thích anh ấy lâu rồi! Cái chén kia cũng không liên quan, lúc đó em cáu khi mới thức dậy, nóng đầu, thật ra không liên quan gì tới anh ấy hết! Còn, còn có, ngày giỗ của ba mẹ anh... Em không cố ý, không phải em cố ý..."
Lục Phỉ không nói gì.
Thư Nguyên nắm vạt áo anh: "Em xin lỗi. Anh đừng hẹp hòi như vậy, anh muốn giận thế nào cũng được, nhưng anh đừng nói chia tay... Chúng ta quay lại được không, Lục Phỉ, được không?"
Lục Phỉ: "Không được."
Thư Nguyên ngẩng đầu lên: "Tại sao?"
Lục Phỉ lấy vạt áo ra khỏi tay Thư Nguyên.
Vẻ mặt Lục Phỉ rất nhạt, không hề thấy được sự ôn tồn trong mắt của trước đây, lời nói cũng vô cùng bình tĩnh: "Thư Nguyên, chia tay, thì không có "cùng nhau" nữa."
Thư Nguyên dần cứng đờ.
Trước khi tới đây, cậu cho rằng chỉ cần nói cho rõ, giải thích rõ ràng những chuyện mà Lâm Quân Từ nói với cậu thì Lục Phỉ sẽ quay lại.
"Chia tay em, là vì anh muốn bắt cầu cuộc sống mới." Lục Phỉ đã mất kiên nhẫn: "Em vẫn chưa hiểu, không phải anh đang cãi nhau với em, cũng không liên quan gì tới những chuyện em vừa nói, chỉ vì chúng ta nên chia tay thôi."
Thư Nguyên sững sờ.
Như không hiểu Lục Phỉ nói gì.
Lục Phỉ nói: "Hi vọng lần sau không cần giải thích, em cũng sẽ không xuất hiện ở đây nữa."
Thư Nguyên không bắt được vạt áo của Lục Phỉ.
Rất nhanh Lục Phỉ đã đóng cửa trước mặt cậu, ngay cả chút không gian sống của Lục Phỉ hiện giờ cậu cũng không nhìn thấy.
Lục Phỉ bình tĩnh ăn cơm hộp, dọn sạch sẽ, chậm rãi rửa tay, làm giống hệt như mỗi tối về nhà. Khi nằm trên sô pha làm việc anh nhận được một tin nhắn, là cấp trên ở cùng tiểu khu gửi.
[ Lục Phỉ, đây có phải là Thư Nguyên không. (hình ảnh)]
Đó là một tấm hình chụp lờ mờ.
Trong hình có một người không chút hình tượng ngồi xổm bên cạnh đèn đường trong vườn hoa của tiểu khu họ, khóc rất đau lòng.
Lục Phỉ chỉ trả lời một chữ: [Ừ.]
...
Mắt của Thư Nguyên sưng như hạt đào.
Ôn Nghi dỗ cậu hồi lâu, nghĩ hết mọi cách mới miễn cưỡng dỗ được một khuôn mặt cười.
Ôn Nghi thấy tâm trạng cậu đã tốt lên bèn nói: "Thật ra, cậu biết cách giải quyết tốt nhất khi thất tình là gì không?"
Đầu óc khóc đến đau của cậu xoay chuyển, hỏi: "Tìm lốp xe dự phòng hả?"
Ôn Nghi xì một tiếng mỉa mai, ôm mèo của nhà mình tới: "Cậu vuốt thử xem."
Bình thường Thư Nguyên không vuốt được con mèo này, mèo cũng không chịu cho cậu chạm vào. Nhưng hiện tại nó bị Ôn Nghi bắt được nên không thể động đậy, Thư Nguyên thử vuốt mấy cái, da lông vừa mềm vừa mượt, cậu không nhịn được vuốt thêm mấy cái.
Bấy giờ Ôn Nghi mới hỏi: "Đã không? Cách giải quyết thất tình tốt nhất chính là nuôi một con thú cưng, lực chú ý và tình yêu của cậu được dời đi, sẽ không nghĩ tới người cũ nữa."
Thư Nguyên nghe nói xong thì động lòng.
Ôn Nghi nói ngày mai muốn cùng cậu tới tiệm thú cưng chọn một con mèo.
Tối đó trời rất nóng, chợt có một cơn mưa xối xả, bọn họ ăn gì gần đó rồi mới đi tới tiệm thú cưng.
Mua cát mèo, thức ăn mèo, ổ mèo, rồi chọn một con mèo xanh cực ngoan, lòng vòng một hồi cũng tới 9 giờ rưỡi tối.
Sau khi mưa tạnh hơi ẩm trên mặt đường bốc lên, cây cối đều đậm thêm sắc xanh, đường phố có vẻ tươi mát sạch sẽ.
Chính vào lúc này, Thư Nguyên nhìn thấy hai người từ đối diện đi tới.
Rõ ràng cách một lối qua đường, người chờ đèn xanh đèn đỏ nhiều như vậy, Thư Nguyên chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy Lục Phỉ.
Dáng người Lục Phỉ rất cao, hiếm khi không mặc đồ vest giày da, chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản màu sáng kết hợp với chiếc quần dài màu đen, cổ áo mở hai nút, một tay đút túi quần, nhìn rất thảnh thơi.
Bên cạnh Lục Phỉ là một người mà Thư Nguyên không biết.
Người nọ trạc tuổi Lục Phỉ, thấp hơn Lục Phỉ một chút, tóc hơi dài buộc ra sau tai, cằm nhọn, thêm một đôi mắt đào hoa đang cười nói với Lục Phỉ.
Nhìn từ xa, bầu không khí giữa hai người không hợp với người chung quanh, tựa như là một đôi.
Ôn Nghi cũng nhìn thấy: "Vãi nồi..."
Đèn xanh rồi.
Ôn Nghi kéo cậu, biểu cảm không đẹp mấy: "Đi!"
Thư Nguyên hơi mê man, vô thức hỏi: "Tại sao?"
Ôn Nghi nói: "Oan gia ngõ hẹp, cậu có từng nghe chưa?"
Thật ra Thư Nguyên không hiểu lắm tại sao mình phải đi.
Cậu vẫn còn nhớ lời của Lục Phỉ nói hôm qua, cậu biết Lục Phỉ không muốn gặp cậu, nhưng bây giờ thấy Lục Phỉ ở cùng người kia, đầu óc cậu rất loạn, nhưng cậu cũng không có lí do gì phải chuồn giữa đường.
Đám đông hợp rồi tan trên lối qua đường.
Giữa rộn ràng nhốn nháo, Lục Phỉ cũng thấy người ở bên kia.
Thư Nguyên cụp mắt, nhìn mèo trong lồng sắt, cố gắng kiềm chế bản thân không biểu hiện quá kì quái.
Dấu vết cậu khóc quá rõ ràng, sắc mặt cũng tái nhợt.
Cậu đang nghĩ, nếu Lục Phỉ chào hỏi bọn họ thì cậu phải làm sao, cậu có nên cười vờ như không có gì, hay là làm ầm lên, chất vấn Lục Phỉ người bên cạnh là ai, có phải vì người này mà Lục Phỉ mới chia tay với cậu không.
Đời này của cậu, đều có người ở bên, có người thay cậu chặn hết những thứ mà cậu không muốn đối mặt, vậy nên, hiện tại cậu hoàn toàn không biết phải làm thế nào mới có thể đối phó hoàn hảo với tình huống này.
Một phút.
Hai phút.
Tình huống dự đoán chậm chạp không xuất hiện.
Thư Nguyên ngẩng đầu lên, phát hiện Lục Phỉ đi lướt qua cậu, cùng người nọ biến mất ở cuối đường.
Khó phát hiện ra toàn thân Thư Nguyên đang run rẩy: "Anh ấy, ngay cả cậu cũng không để ý tới? Chẳng thèm chào hỏi sao?"
Ôn Nghi cũng là bạn của Lục Phỉ.
Sao Lục Phỉ lại tuyệt tình đến vậy?
Ôn Nghi không nhìn được Thư Nguyên như vậy, lòng xót vô cùng, nhưng vẫn nói với Thư Nguyên: "Có chào, anh ta... gật đầu với mình."