Vật Phát Sáng

Chương 8



“Lục Phỉ!”

Giọng nói của một thiếu niên chợt vang lên sau lưng.

Ngày xuân, ánh nắng xán lạn, cây cỏ xanh tươi.

Căn nhà cũ của Lục Phỉ ở khu thành phố cũ, nền nhà cao hơn mặt đường, nhà dân ở sát đường đều có bậc thang rất cao. Lục Phỉ vừa mới thắng chiếc xe đạp cọc cạch nhiều năm, khóa nó vào lan can của bậc thang thì nghe tiếng của Thư Nguyên.

Anh quay đầu lại, thấy Thư Nguyên bước xuống xe.

Ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu lên người Thư Nguyên, lấm tấm từng đốm, làn da trắng nõn cùng mái tóc đen óng dường như đều sáng lên. Tài xế nói gì đó với Thư Nguyên, Thư Nguyên hoàn toàn không nghe vào tai, cách một con đường và xe cộ qua lại vẫy tay với Lục Phỉ.

Lục Phỉ dừng bước, đổi chồng sách trong ngực sang tay khác, đứng đó chờ cậu.

Lục Phỉ đã trưởng thành, nhưng mỗi lần gặp mặt Thư Nguyên đều cảm thấy anh cao thêm chút, là vì Lục Phỉ quá gầy.

Mỗi khi anh lạnh lùng đứng ở nơi kia, sự hờ hững và xa cách trời sinh khiến người ta cảm giác xa xôi không thể với tới.

Xe cộ ít hơn, cuối cùng Thư Nguyên cũng từ đối diện chạy qua, túi áo phồng lên không biết chứa gì, câu đầu tiên khi gặp mặt là: "Sao anh không nhận điện thoại của em?!"

Tài xế phía sau cậu lái xe đi, xem ra cậu định ở lại đây một lúc.

Lục Phỉ nói: "Em gọi điện thoại di động cho anh à?"

Thư Nguyên thở phì phò: "Đương nhiên rồi! Em gọi từ tối qua đến giờ, tất cả cuộc gọi đều là anh không nằm trong vùng phủ sóng!"

Cậu bước một bước tới bậc thang, thêm một bước nữa để đứng cao ngang với Lục Phỉ rồi mới quay đầu lại hỏi: "Có phải anh chặn em rồi không?"

Mắt của Thư Nguyên vừa to vừa tròn, hai mí mắt uốn hẹp về đuôi mặt, ánh mắt trong veo. Lúc cậu thiếu niên gây sự trông có vẻ vô cùng yếu ớt, là chất vấn nhưng cũng ấm ức, còn có vài phần thẳng thừng.

"Tín hiệu điện thoại có chút vấn đề, anh không chặn em." Lục Phỉ bình tĩnh nói, sau đó lấy chìa khóa ra: "Sao em lại nghĩ vậy?"

Thư Nguyên lẽo đẽo theo Lục Phỉ vào nhà.

Đây không phải là lần đầu tiên Thư Nguyên đến, cho nên cậu hoàn toàn không định khách sáo, đi theo sau lưng Thư Nguyên lầm bầm: "Không phải anh muốn ra nước ngoài sao, em nghe họ nói anh ra nước ngoài sẽ không định quay về, vì anh không có người thân ở đây, cũng không ai nhớ anh. Bây giờ nhà cũng bán, dứt khoát đi luôn sau này không về nữa."

Thư Nguyên nói chuyện không lựa lời, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ nổi nóng.

Lục Phỉ đã quen, huống hồ lời Thư Nguyên nói là sự thật.

Vì ra nước ngoài, Lục Phỉ đã bán căn nhà này sớm hơn nửa năm, cũng bàn với chủ nhà mới cho anh ở đến khi ra nước ngoài mới thôi. Bây giờ đang làm thủ tục, mấy ngày nay Lục Phỉ bận bịu xử lý đồ trong nhà, Thư Nguyên cũng tình cờ nghe được từ miệng của ba Thư.

Nhà của Lục Phỉ đúng là hơn bừa bộn, hoàn toàn khác so với lần đầu tiên Thư Nguyên đến đây.

Chỗ vốn đặt tivi giờ đã trống không, không còn sô pha, tủ lạnh cũng chẳng thấy. Vị trí vốn đặt chiếc giường mát xa cho ông nội dùng cũng chỉ còn lại vết hằn trên sàn nhà. Lục Phỉ bán rất nhiều đồ để lấy tiền mặt, thật sự không hề có ý định về lại.

Lục Phỉ sắp xếp sách vở, không phản bác những lời này.

Bóng dáng mảnh khảnh mạnh mẽ kiên cường của anh trong ngày xuân này như hư ảo, tựa như thứ anh sắp cắt đứt mọi liên hệ không phải là vùng trời đất này, mà là khói lửa nhân gian.

Thư Nguyên hoảng hốt: "Anh thật sự không về sao?"

Lục Phỉ nói: "Xem tình hình đã."

Thư Nguyên chưa tròn 18 tuổi đã học năm nhất đại học, vậy nên cậu luôn nhỏ hơn người khác, mọi người cũng sẽ nhường nhịn cậu. Cậu dễ tùy hứng, lại mê chơi, sau khi vào đại học không cần Lục Phỉ dạy thêm, nên số lần hai người gặp mặt trong nửa năm qua có thể đếm được bằng đầu ngón tay.

Bình thường cậu rất ít khi nhớ tới Lục Phỉ, cũng vẫn chưa cảm thấy Lục Phỉ quan trọng thế nào. Nhưng khi nghe Lục Phỉ trả lời như vậy, cậu cảm thấy vô cùng khó chịu, lại lẽo đẽo theo sau Lục Phỉ: "Anh có thể không ra nước ngoài không?"

Lục Phỉ dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Không thể."

Thư Nguyên tức tối nói: "Ra nước ngoài có gì tốt chứ, còn không bằng ở lại trong nước! Em bảo ba sắp xếp anh vào công ty của ông ấy, anh giỏi như vậy, nhất định là có tương lai hơn ở nước ngoài."

Lục Phỉ tiếp tục thu dọn: "Nguyên Nguyên, chuyện này khác."

Thư Nguyên: "Có gì khác chứ? Hay là anh khinh thường công ty của ba em?"

Suy nghĩ của cậu quá ngây thơ, Lục Phỉ khó mà giải thích được với cậu rằng chuyện này không phải mở miệng là có thể quyết định được, đành nói: "Anh không xem thường công ty của chú, chẳng qua là anh đã có sắp xếp khác."

Lục Phỉ là như vậy, luôn có kế hoặc vô cùng rõ ràng với tương lai của mình.

Anh thật sự không giống một người trẻ tuổi, vì anh vạch kế hoạch vô cùng chi tiết với mỗi độ tuổi của mình, còn có kinh nghiệm hơn vô số người mơ màng ngây ngốc cả đời. Anh học, làm công, làm gia sư, thi IELTS, việc nào cũng không hề trễ nải.

Thư Nguyên biết mình không khuyên anh được, lẩm bẩm nói: "Em không muốn để anh đi...."

Giọng cậu không tính là lớn, nhưng Lục Phỉ nghe được.

Cậu biết Lục Phỉ nghe, cũng không hề ngại ngùng, tò tò theo Lục Phỉ rầm rì: "Lục Phỉ đừng đi, Lục Phỉ đừng đi."

Xoay một vòng.

Lục Phỉ đi rót nước uống.

Cậu vẫn đi theo sau lưng Lục Phỉ: "Anh đừng đi, ở đây có em nhớ anh."

Lục Phỉ bị cậu nắm đước góc áo, chợt dừng lại.

Suýt chút nữa là Thư Nguyên đâm sầm vào người anh.

Lục Phỉ quay đầu lại nói: "Buông ra."

Thư Nguyên: "Không buông."

Lục Phỉ mạnh mẽ kéo vạt áo ra khỏi tay cậu, sau đó thở dài sờ sờ tóc cậu: "Anh phải đi."

Thư Nguyên lại hỏi: "Tại sao?"

Cậu không hiểu tại sao phải đi.

Con người cần phải đến đâu?

Lục Phỉ không trả lời mà chỉ vào đống đồ ngổn ngang trong nhà, bảo Thư Nguyên giúp anh dọn dẹp.

Thư Nguyên đồng ý.

Bọn họ mất cả buổi chiều để dọn đồ, Lục Phỉ vốn đã ít nói, hôm nay Thư Nguyên cũng không nói gì, dường như chuyện Lục Phỉ rời đi thật sự khiến cậu cảm thấy không muốn, vẫn luôn rầu rĩ không vui. Hai người im lặng dọn dẹp đồ đạc xong, Lục Phỉ bắt đầu gọi điện cho người khác, có một phần sách vở anh muốn xử lý.

Ông nội của Lục Phỉ là một người già rất có văn hóa, trong nhà cất khá nhiều sách, còn có ít đồ sưu tầm. Nhà thì bán, đồ đạc Lục Phỉ đều không mang đi, chỉ có thể biến chúng thành tiền mặt, sẵn tiện tìm chủ nhân tiếp theo.

Thư Nguyên vốn đang giận dỗi, nghe Lục Phỉ vừa mới nhắc tới đã xoay người hung hăng nói: "Không cho bán!"

Cậu giật lấy di động rồi cúp cuộc gọi.

Lục Phỉ đang định nói chuyện thì cậu xổ một tràng dài: "Anh cũng quá mất lương tâm, mấy thứ này anh cũng nỡ bán được sao? Em thấy anh hoàn toàn không có tình thân, anh sắp ra nước ngoài thì quên luôn gốc gác! Tóm tại mấy thứ này không cho anh bán, chuyển hết đến nhà em đi! Phòng sách của em có rất nhiều chỗ để đặt chúng, nhiều hơn mười lần cũng có chỗ để, em giữ giúp anh mấy năm, sau này anh có bản lĩnh tự mua nhà, tự tới nhà em mà lấy!"

Nói một hồi Thư Nguyên bật khóc.

Nước mắt cứ rơi xuống như không cần tiền.

Cậu vốn là một quỷ thích khóc, Lục Phỉ đã từng chứng kiến.

Lúc này Lục Phỉ cũng không chê cười cậu, chỉ lau nước mắt cho cậu rồi nói: "Được."

Thư Nguyên gọi người dời đồ đạc tới nhà cậu, sau khi giải quyết xong mọi chuyện thì đã đói bụng, muốn ăn gì đó.

Còn nói cậu giúp Lục Phỉ không có lương tâm giải quyết một vấn đề lớn, muốn Lục Phỉ mời khách.

Lục Phỉ đồng ý.

Họ gọi taxi đi tới một nhà hàng, là nơi Thư Nguyên thường đi, giá cả đắt đỏ.

Thư Nguyên không có khái niệm với chuyện dùng tiền, cầm thực đơn chọn bừa một hồi, hoàn toàn không biết bữa cơm này Lục Phỉ có thể tốn tiền cả một tháng, so với những quyển sách đó, cậu tạo vấn đề thực tế hơn về kinh tế cho Lục Phỉ.

Lục Phỉ không nói gì, chỉ im lặng ăn.

Chợt nghe Thư Nguyên hỏi: "Mấy ngày nay anh Quân Từ đang làm gì?"

Lục Phỉ giương mắt lên, đuôi mắt hẹp dài ánh lên ý lạnh, tâm tình trong mặt nhạt đi không ít, môi mỏng giật giật: "Không biết."

Sau khi Thư Nguyên ăn xong chùm anh đào trên bánh tráng miệng, lẩm bẩm nói: "Mấy ngày nay em không gặp anh ấy."

Lục Phỉ buông nĩa, ngón tay mảnh khảnh bưng ly nước lên uống một ngụm: "Cho nên em tới tìm anh?"

Mắt Thư Nguyên tròn xoe, khó hiểu nói: "Vậy tự dưng hôm nay em đến tìm anh làm gì? Vốn định gọi điện thoại cho anh, điện thoại anh lại không gọi được, em còn bảo chú Lâm lái xe một vòng đưa em tới đây."

Lục Phỉ: "..."

Thư Nguyên hỏi tiếp: "Anh thật sự không gặp anh Quân Từ hả?"

Lục Phỉ càng thêm lãnh đạm: "Không."

Thư Nguyên: "Gần đây hội học sinh của các anh không có chuyện gì sao?"

Lục Phỉ nói: "Trước khi xử lý xong thủ tục anh đã rời khỏi hội học sinh rồi."

Thư Nguyên "à" một tiếng, sự thất vọng hiện rõ ra ngoài, cậu mất mát chọc chọc vào bánh, tiếng lòng của thiếu niên vừa nhìn đã hiểu. Theo sự lớn dần của tuổi tác, dường như càng ngày cậu càng hiểu được lòng mình, thậm chí không hề che giấu khi ở trước mặt Lâm Quân Từ.

Chắc hẳn Lâm Quân Từ hiểu suy nghĩ của cậu, nên mới muốn giữ khoảng cách với cậu.

Mấy buổi tụ tập cuối tuần theo thường lệ của hai nhà gần đây, Thư Nguyên đi rất nhiều lần nhưng Lâm Quân Từ không hề đi.

Thư Nguyên nói: "Có phải anh Quân Từ có bạn gái rồi không."

Lục Phỉ: "..."

Thư Nguyên: "Anh ấy thật sự không hề thích em sao."

Lục Phỉ: "..."

Thư Nguyên: "Em vẫn luôn nghĩ chờ đến khi 18 tuổi mới chính thức tỏ tình, có phải là do em nghĩ quá nhiều không, hẳn là nên lên giường luôn nhỉ?"

Lục Phỉ: "..."

Thư Nguyên thở dài: "Em nhớ anh ấy quá -"

"Đi thôi." Lục Phỉ chợt đứng lên: "Lát nữa anh còn có việc."

Thư Nguyên "ồ" một tiếng, không để ý anh đã khác lúc nãy, vẫn còn đắm chìm trong nỗi đa cảm của mình.

Thanh toán xong đi ra khỏi nhà hàng, Lục Phỉ đi rất nhanh.

Anh đã cao sẵn, sau khi đi cách nhau một đoạn Thư Nguyên mới nhận ra mình bị vứt lại phía sau, cậu nhanh chóng đuổi theo: "Lục Phỉ!"

Khi chạy tới nơi Thư Nguyên vẫn vô tư vô lự, thậm chí không hề nhận ra tâm trạng của Lục Phỉ.

Nhưng mà, khuôn mặt lạnh lùng của đối phương, im lặng đứng dưới đèn đường khiến cậu bỗng cảm thấy đối phương xa mình hơn.

Giống như là, sau khi ra nước ngoài Lục Phỉ sẽ thật sự không quay lại nữa.

Lục Phỉ hỏi: "Em còn muốn hỏi gì nữa?"

Thư Nguyên phì phò: "Em không hỏi."

Lục Phỉ nói: "Anh phải đi rồi, tự em đón xe về đi."

Thư Nguyên gật đầu, sau đó móc một cái hộp giấy trong túi áo khoác rộng thùng thình: "Mua cho anh."

Lục Phỉ nhận lấy, phát hiện đó là một chiếc di động đời mới nhất.

Thứ này nằm trong túi của Thư Nguyên cả một buổi chiều.

"Em mua hôm qua, em cũng mua một cái y đúc." Thư Nguyên lấy cái của mình ra cho anh xem: "Điện thoại của anh gọi không được, em dùng gáy suy nghĩ cũng biết chắc chắn cái điện thoại nát của anh xảy ra chuyện. Anh muốn ra nước ngoài, sau khi rời khỏi đi ngay cả cái điện thoại cũng nát anh thấy có mất mặt không! Em cũng ngại giùm cho cái điện thoại của anh!"

Lục Phỉ siết chặt cái hộp kia, không nói gì.

Buổi tối.

Trên người Thư Nguyên vẫn còn vương vị ngọt của món tráng miệng trong nhà hàng: "Anh mở ra đi, số đầu tiên là của em. Sau này ra ngoài phải thường xuyện gọi điện cho em, cũng không cho chặn em!"

Lục Phỉ im lặng thật lâu.

Lòng Thư Nguyên run lên, vì không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Phỉ khiến cậu cảm thấy nguy hiểm, nhưng lại không nghĩ ra được điều gì.

Sau đó, môi cậu nóng lên,

Là Lục Phỉ nghiêng đầu, hôn lên khóe môi cậu.

Mười giây sau.

Thư Nguyên ngây người như phỗng tặng cho Lục Phỉ một bạt tai.

Người đi đường liếc nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.