Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 101



Một người đàn ông tà ác đè nghiến trên người cô, cái miệng đầy hôi thối ép lên cái miệng của cô, ngực của cô cảm thấy từng trận cuồn cuộn, ghê tởm muốn ói, người đàn ông cười tà ác giơ bàn tay về phía cô . . .

"A!" Hi Nguyên chợt tỉnh lại, mở mắt ra lại phát hiện đang nằm ở trong phòng ngủ của mình. Ký ức ghê tởm giống như giòi bọ chui vào đầu óc của cô, khiến cho cô ghê tởm cực độ.

"Hi Nguyên, đó chỉ là mộng thôi!" Nghe thấy Hi Nguyên thét chói tai, tròng mắt đen khẽ nhắm của Lăng Khắc Cốt lập tức mở ra, dùng sức cầm chặt tay Hi Nguyên, tiếp thêm sức mạnh cho cô.

"Bẩn! Đáng ghét!" Hi Nguyên còn nhớ rõ cảm giác miệng người đàn ông kia tàn sát bừa bãi trên thân thể mình, cái loại mùi hôi thối đó để cho cô thật là muốn ói.

"Không sao." Lăng Khắc Cốt rút cái khăn giấy, cẩn thận từng li từng tí lau nước mắt trên mặt Hi Nguyên.

Thấy Hi Nguyên rơi lệ, lửa giận của anh đã tắt lại bùng cháy mạnh mẽ. Món nợ này, anh sẽ nhớ, Trình Liệt nhất định sẽ phải vì thế mà trả giá bằng máu!

"Đau." Hi Nguyên chỉ nhẹ nhàng nhúc nhích, bỗng thân thể liền đau đến như muốn vỡ vụn ra vậy, nhất là bụng, đau đến xoắn chặt lại một chỗ.

Cô nhớ người đàn ông kia đá cô tàn nhẫn, dùng chân đạp bụng của cô, khuôn mặt tươi cười dữ tợn của người kia không ngừng ở trước mắt cô đung đưa, thân thể của cô khi nhớ lại một màn kia thì vẫn không tự chủ được run rẩy.

"Tôi xem một chút." Lăng Khắc Cốt lo lắng nhấc áo ngủ Hi Nguyên lên, kiếm tra vết máu ứ đọng trên bụng cô. Một vài dấu chân và dấu vết đấm vào bụng khiến bụng Hi Nguyên giống như bị người ta vẽ loạn lên. Anh cầm dầu ở bên cạnh lên vừa bôi lên vừa nhẹ nhàng xoa bóp bụng của Hi Nguyên. Ngón tay của anh rất mềm rất nhẹ, dầu xoa bóp ở đầu ngón tay anh tràn ra, từ từ ngấm vào da thịt Hi Nguyên, làm giảm đi một phần đau đớn.

"Anh đã cứu tôi?" Hi Nguyên nhớ tư thế bay vào trong nhà của Lăng Khắc Cốt trước khi té xỉu, cô nén lệ nhìn anh. Nếu như lúc đó anh không có chạy tới, hậu quả kia thật không dám nghĩ tới.

"Người phụ nữ của tôi dĩ nhiên tôi phải tự mình đi cứu rồi." Lăng Khắc Cốt cúi đầu, ở trên môi Hi Nguyên khẽ chạm xuống.

Khi anh nhận được điện thoại của hộ vệ thì lập tức gọi bọn người Thanh Long tới, khẩn cấp vạch ra phương án hành động. Thông qua hệ thống vệ tinh theo dõi, anh tra ra chính xác vị trí của Hi Nguyên, sau đó cùng bọn Thanh Long nhanh chóng chạy tới tòa lầu xây dở kia. Nhưng không nghĩ tới vẫn là chậm một bước, khi anh chạy đến, Hi Nguyên đã bị bọn họ đánh cho thương tích khắp người.

"Anh tại sao không đến sớm một chút?" Hi Nguyên ủy khuất cắn môi, khi cô bị đánh thì trong đầu của cô tất cả đều là bóng dáng của anh, cô vô cùng khát vọng anh lập tức xuất hiện ở bên cạnh cô. Khi cái kẻ bại hoại kia đoạt lấy Doãn Nhạc thì cô sợ hãi cho rằng tất cả đều không còn kịp nữa. Cô thật hối hận vì mình mà hại đến Doãn Nhạc, nếu như không phải là cô cố chấp, cô để hộ vệ đưa họ trở về nhà Nhạc Nhạc, có lẽ tất cả những chuyện này sẽ không xảy ra.

"Nhạc Nhạc!" Đột nhiên nhớ đến Nhạc Nhạc cùng cô đồng cam cộng khổ, Hi Nguyên lập tức hoảng sợ trợn to hai mắt. Cô vậy mà giờ mới nhớ đến Nhạc Nhạc.

Nhạc Nhạc có bị sao không? Cái tên bại hoại kia không có nhúng chàm cô ấy chứ?

Sợ hãi trong lòng Hi Nguyên đột nhiên chất đầy, khiến cô sợ đến trán toát mồ hôi lạnh.

Nhạc Nhạc ngàn vạn lần không được có chuyện, nếu không cô sẽ hối hận cả đời.

Cô nhấc cái mền lên đang định xuống đất, đang lúc này, bả vai của cô bị Lăng Khắc Cốt đè lại.

"Không nên cử động." Lăng Khắc Cốt cau mày, trầm giọng ra lệnh.

Từ hôm qua đem Hi Nguyên về, cô vẫn hôn mê bất tỉnh, đối phương thiếu chút nữa đánh gãy xương sườn Hi Nguyên, bụng của cô một mảnh lớn máu ứ đọng, khi thấy Hi Nguyên một thân đầy vết thương thì anh hận không được đem tên khốn kia chặt làm trăm mảnh.

"Nhạc Nhạc đâu?" Hi Nguyên một lòng muốn thấy Doãn Nhạc, cô phải biết cô ấy bình yên vô sự mới có thể yên tâm.

"Nghỉ ngơi ở phòng ngay bên cạnh. Cô bé bị thương không nặng, em nên lo lắng chính là bản thân mình." Lăng Khắc Cốt lãnh khốc nói.

"Tôi đi xem cô ấy." Hi Nguyên ngồi dậy, muốn đi xem Doãn Nhạc. Cô bị thương quá nặng, vừa mới ngồi dậy, bụng liền bắt đầu quặn đau, đau đến khiến cô nhăn chặt lông mày lại. Trong đầu của cô nhớ lại hình ảnh người người đàn ông kia đối với cô quyền đấm cước đá, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch một mảnh.

"Mạng cũng sắp không giữ được, còn đi chú ý người khác!" Lăng Khắc Cốt có chút bất mãn nói. Mặc dù giọng điệu của anh không tốt, nhưng tay đỡ Hi Nguyên lại êm ái khác thường, giống như sợ làm cô đau vậy.

"Cô ấy là bạn của tôi." Hi Nguyên nhìn Lăng Khắc Cốt một cái, không phục nói, "Ôm tôi qua phòng bên cạnh."

"Chờ thương thế của em tốt lên rồi nói tiếp." Lăng Khắc Cốt kiên trì không để cho Hi Nguyên xuống giường. Trên người của cô vết thương lớn nhỏ cả đống, không xem một chút trước thương thế của mình, Chỉ biết quan tâm tới cái cô gái gọi Doãn Nhạc kia.

Hi Nguyên bất mãn nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt: "Tự tôi đi!"

Muốn gặp Nhạc Nhạc là tự do của cô, Lăng Khắc Cốt không có quyền can thiệp vào! Anh nghĩ là anh không cho phép, là có thể ngăn cản cô sao? Cô có chân, sao không thể tự mình đi?

Cô chịu đựng đau đớn xuống giường, chân trần chạy ra ngoài. Trên bắp chân chỗ bị cốt thép đâm thủng mặc dù đã bôi thuốc băng bó, nhưng mỗi một bước đi đều đau giống như kim châm. Cô còn chưa đi được hai bước, liền bị Lăng Khắc Cốt bế bổng lên.

"Bé con, bạn của em tâm tình có chút không ổn, em đi qua xem cô ấy”. Lăng Khắc Cốt do dự, không biết nên tìm từ sao cho thích hợp. Đây cũng là nguyên nhân anh ngăn cản bé con đi thăm Doãn Nhạc. Cảm xúc của Hi Nguyên còn chưa có khôi phục, nếu là bị Doãn Nhạc kích thích, anh sẽ tự trách mình.

"Sao anh không nói sớm!" Hi Nguyên nóng lòng giùng giằng, muốn nhảy xuống đất đi tìm Doãn Nhạc.

Chuyện ngày hôm qua tựa như một cơn ác mộng, Doãn Nhạc cô gái ngây thơ như vậy, sao có thể chịu được bị một người đàn ông bẩn thỉu đụng chạm? Hơn nữa còn có hình ảnh bạo lực như vậy. Nhạc Nhạc cũng bị đánh rất nặng.

"Tôi ôm em đi!" Lăng Khắc Cốt không thể không thỏa hiệp, anh ôm chặt Hi Nguyên, mang cô đi về phía phòng khách sát vách.

Hi Nguyên mới vừa vào phòng, liền nghe thấy giọng nói hoảng loạn của Doãn Nhạc: "Đừng! Không nên tới!"

"Nhạc Nhạc?" Hi Nguyên thấy Doãn Nhạc hoảng sợ núp ở góc giường, sợ run lập cập, đôi mắt to tròn của cô ấy mờ mịt mở lớn, con ngươi sợ hãi trợn trừng lên.

"Không nên tới! Đừng có giết tôi!" Doãn Nhạc lời nói không có mạch lạc mà tự lẩm bẩm, đột nhiên cô ấy che lỗ tai lại, kêu rống lên.

Bộ dáng của cô khiến Hi Nguyên đau lòng, cô gái Doãn Nhạc có nụ cười đáng yêu như vậy lại có thể biến thành thế này. Cô vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực Lăng Khắc Cốt, chạy lên đi trước ôm lấy Doãn Nhạc: "Nhạc Nhạc, tỉnh lại đi, đều qua rồi."

"Đừng!" Doãn Nhạc sợ lắc đầu, trên mặt tím bầm vương đầy nước mắt.

"Nhạc Nhạc, không phải sợ, mình là Hi Nguyên, chúng ta an toàn rồi." Hi Nguyên vừa ôm Doãn Nhạc, vừa khóc an ủi cô. Thật ra thì không chỉ là Doãn Nhạc, chính cô cũng bị chuyện xảy ra ngày hôm qua làm cho sợ hãi, cô cả đêm mơ thấy ác mộng, tỉnh lại mới biết mình an toàn.

"Hi Nguyên?" Doãn Nhạc đột nhiên sửng sốt, cô mờ mịt nghiêng đầu, đưa tay vuốt gương mặt sưng vù của Hi Nguyên, "Hi Nguyên?"

"Ừ! Mình là Hi Nguyên!" Hi Nguyên gật đầu một cái với Doãn Nhạc, lau sạch nước mắt, kiên cường cười nói, "Chúng ta an toàn rồi. Không ai dám tổn thương cậu nữa."

"Máu, khắp nơi là máu." Doãn Nhạc nắm chặt y phục của Hi Nguyên, oa một tiếng khóc lên, "Hi Nguyên, mình rất sợ."

"Máu?" Hi Nguyên bồn chồn ngẩng đầu, nhìn về phía Lăng Khắc Cốt. Làm sao sẽ khắp nơi đều là máu?

"Cô ấy nhìn thấy. . . . . . Ừ. . . . . . Bắn chết. . . . . ." Lăng Khắc Cốt cau mày, giải thích. Ngày hôm qua anh không có nghĩ đến ở đó còn có một cô nhóc, cho nên Doãn Nhạc bị kích thích, mặc dù đã dùng thuốc do Ngân Báo kê đơn ngủ một giấc, nhưng tỉnh lại thần kinh vẫn có chút thất thường. Cô bé này bị sợ không nhẹ.

"Anh giết bọn họ?" Hi Nguyên không đồng ý nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.

Mặc dù những người đó rất đáng ghét, nhưng còn có cảnh sát tới trừng phạt bọn họ, Lăng Khắc Cốt sao lại tàn nhẫn như vậy. Đố chính là người sống sờ sờ! Tại sao có thể giống như làm thịt con một con gà xong rồi nói nhẹ nhõm như vậy?

"Nhân từ đối với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình." Lăng Khắc Cốt mặt lạnh lùng, lãnh khốc nói. Anh không hề hối hận vì đã giết những người đó. Nếu như anh đối với bọn họ nhân từ, người phải vào địa ngục có khả năng chính là anh. Trình Liệt tuyệt đối sẽ không ngừng lại việc trả thù anh, cho nên anh sẽ chọn trước khi Trình Liệt ra tay sẽ nhổ cỏ tận gốc.

"Cho nên anh có thể tùy tiện giết người?" Hi Nguyên giễu cợt cười lạnh. Đây chính là phong cách của Lăng Khắc Cốt. Ba Dã Lang chết, cũng không phải là kiệt tác của anh sao? Trong lúc bất chợt, cô đối với sự tàn nhẫn của anh rất ghét bỏ.

"Tôi cũng không tùy tiện giết người!" Lăng Khắc Cốt không vui đứng thẳng tắp. Quá khứ, vì sinh tồn, anh không thể không giết người. Bây giờ lý do có thể để cho anh ra tay giết người không nhiều lắm, còn lần này mở rộng chém giết, tất cả đều là bởi vì người của Trình Liệt làm bé con bị thương.

"Đều là cố ý giết người." Hi Nguyên phẫn hận trợn mắt nhìn Lăng Khắc Cốt một cái. Anh chính là lãnh huyết, ngay cả một chút cảm giác hối hận cũng không có .

Trong ngực cô Doãn Nhạc đột nhiên giật giật, Hi Nguyên vội vàng khẩn trương nhìn cô ấy: "Nhạc Nhạc, đây chẳng qua là một cơn ác mộng, tỉnh mộng liền biến mất, chúng ta đừng nhớ tới nó nữa."

"Hi Nguyên, cậu không sao chứ?" Doãn Nhạc đột nhiên tỉnh táo lại, cô nhìn thấy khóe miệng Hi Nguyên nứt toác một vết thương, mặt xưng phù giống như cái bánh bao, lập tức lo lắng hỏi cô. Nhớ lại Hi Nguyên vì cứu cô mà bị đánh rất nhiều, trong mắt của cô lại bắt đầu dâng lên nước mắt cảm động.

Hi Nguyên lắc đầu một cái: "Không có việc gì."

Lúc này, Quản gia Diệp đi tới, cung kính nói với Lăng Khắc Cốt: "Thiếu gia, cha mẹ Tiểu thư Doãn tới."

"Mời bọn họ vào đi."

"Cha! Mẹ!" Vừa nhìn thấy ba mẹ đi vào, Doãn Nhạc lập tức khóc nhào tới trong ngực bọn họ.

"Nhạc Nhạc!" Mẹ Doãn tay run run vuốt mặt con gái, đau lòng vô cùng.

Con gái của bà mặc dù không xinh đẹp, không kiệt xuất, tuy nhiên đó là báu vật của bà, từ nhỏ không nỡ đánh dù chỉ một chút.

"Doãn tiên sinh, Doãn phu nhân, chuyện ngày hôm qua tôi rất xin lỗi các vị. Tiểu thư Doãn bị tổn thương, tôi sẽ bồi thường." Lăng Khắc Cốt thành khẩn nói.

"Bồi thường? Không cần lấy tiền vũ nhục người khác!" Ba Doãn không vui nói.

Nhà bọn họ mặc dù không có tiền, nhưng rất có cốt khí. Tiền của Lăng Khắc Cốt bọn họ cũng không thèm khát, bọn họ chỉ muốn một cô con gái khỏe mạnh vui vẻ. Tổn thương ngày hôm qua không biết không sẽ lưu lại ám ảnh trong lòng Nhạc Nhạc như thế nào, cái này mới là vấn đề ông quan tâm nhất giờ phút này.

"Thật xin lỗi, tôi không có ý kia. Tôi chỉ là muốn bù đắp một chút cho Tiểu thư Doãn. Đối với việc liên lụy tới người vô tội là cô bé, tôi cảm thấy rất xin lỗi." Lăng Khắc Cốt nghe ra trong lời nói của Ba Doãn không vui, lập tức thành tâm giải thích.

"Không cần! Hi Nguyên bị thương so với Nhạc Nhạc còn nặng hơn, cậu tốt nhất chăm sóc cô bé cho tốt. Chúng tôi mang Nhạc Nhạc về nhà." Mẹ Doãn dịu dàng nói. Bà nhìn thấy trên đùi Hi Nguyên quấn băng gạc, trên mặt bị thương cũng so với Nhạc Nhạc còn nghiêm trọng hơn, không khỏi lo lắng.

"Được. tiên sinh Doãn, phu nhân có rãnh rỗi mời thường đến chơi." Lăng Khắc Cốt bắt tay đối phương một cái, lễ phép nói.

"Ừ, chúng tôi có rãnh rỗi lại tới thăm Hi Nguyên." ba Doãn ôm lấy con gái, cùng với vợ rời đi.

Sau khi người nhà họ Doãn đi, Lăng Khắc Cốt ôm lấy Hi Nguyên trở lại gian phòng của cô: "Tôi giúp em xin nghỉ bệnh một tháng, em tốt nhất dưỡng bệnh, không cần lại để ý đến những người khác."

"Nhạc Nhạc không phải là người khác, cô ấy là bạn của tôi."

Đối với sự lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên rất bất mãn. Trong mắt anh, người không có quan hệ căn bản là cỏ dại, anh một chút cũng không thèm để ý tới.

. . . . . .

Ngân Báo giúp Hi Nguyên bôi thuốc lên vết thương, đau đến khiến cô mím chặt miệng.

"Đau quá!" Hi Nguyên che mép, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại kêu đau. Vết thương trên khóe miệng kết vảy rồi ngược lại đau đến mở miệng không nổi, hiện tại liền ăn cái gì cũng khó khăn.

"Lúc ấy liều mạng cứu người sự mạnh mẽ này biến đi đâu?" Ngân Báo liếc Hi Nguyên một cái, vừa bôi thuốc cho cô, vừa lẩm bẩm, "Lúc bị đánh có nghĩ tới thời điểm lúc sau sẽ đau hay không?"

"Lúc ấy nào nghĩ tới nhiều như vậy. Doãn Nhạc là bị cháu làm hại, cháu đương nhiên phải cứu cô ấy." Hi Nguyên vừa đau đến thổn thức, vừa trả lời.

"Đám khốn kiếp kia!" Ngân Báo vừa nghĩ tới người của Trình Liệt hại Hi Nguyên thành ra như vậy, liền giận đến muốn giết Trình Liệt.

"Chú Ngân Báo, có chuyện cháu muốn hỏi chú." Hi Nguyên nghiêm nghị nhìn Ngân Báo, cô vẫn có nghi vấn không hỏi ra miệng. Hi Nguyên nhớ đến lúc ấy cô không biết vì cái gì quên đi sợ hãi, chỉ biết là cô phải cứu Nhạc Nhạc vô tội. Người đám bại hoại kia muốn đối phó chỉ là con gái Lăng Khắc Cốt, cuối cùng, ngọn nguồn trận này bắt cóc cũng là Lăng Khắc Cốt. Rốt cuộc anh đắc tội người khác thế nào, làm cho đối phương ác tới muốn tổn thương cô như vậy?

"Vấn đề gì?" Ngân Báo vừa tháu ra băng gạc trên đùi Hi Nguyên, vừa cười hỏi cô.

"Những người đó rốt cuộc tại sao bắt cóc cháu?"

"Bởi vì tôi." Lăng Khắc Cốt đột nhiên xuất hiện ở cửa, anh dựa vào khung cửa, Lãnh Ngạo nói, "Chỉ là đối thủ buôn bán nho nhỏ muốn dùng em để uy hiếp tôi."

"Thật?" Hi Nguyên không tin cắn môi dưới.

"Ưng tập đoàn khuếch trương tạo nên không ít kẻ địch, đây là vấn đề mọi công ty đều gặp phải." Lăng Khắc Cốt hời hợt nói.

Hi Nguyên còn quá nhỏ, căn bản không cách nào hiểu triết học sinh tồn của bọn họ. Hắc đạo máu tanh quá tàn khốc, anh không muốn cô phải nghĩ ngợi quá nhiều.

"Còn không phải là bởi vì anh thủ đoạn quá ác." Hi Nguyên mặc dù nói không biết Lăng Khắc Cốt rốt cuộc khuếch trương thế nào, nhưng là nếu như có thể để cho người khác hận đến muốn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy trả thù, cái hận này nhất định đủ sâu.

"Ưng tập đoàn ngắn ngủi mười năm liền chen vào Top 50 thế giới, em cho rằng người mềm lòng có thể làm được đến vậy sao?" Lăng Khắc Cốt khinh thường hừ lạnh.

Nếu muốn thành công nhất định phải trả giá thật lớn, người nhân từ nương tay chỉ có thể trở thành kẻ yếu.

Đây chính là một xã hội cá lớn nuốt cá bé!

Năm đó nếu như anh không đủ hung ác tàn nhẫn, chính là thủ hạ sớm chết ở Long gia, nếu như anh không đủ hung ác tàn nhẫn, anh hiện tại có thể cũng chỉ là một sát thủ vì người khác bán mạng.

Hi Nguyên không để ý tới Lăng Khắc Cốt, Lãnh Ngạo hếch mặt lên.

Cô hoàn toàn không có cách nào đồng ý với quan điểm của Lăng Khắc Cốt, vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, suy nghĩ một chút có bao nhiêu người bởi vì anh mà nhảy lầu, anh cũng sẽ không mơ thấy ác mộng sao?

"Hai người đi ra ngoài! Tôi muốn nghỉ ngơi!" Chờ Ngân Báo băng bó kỹ vết thương cho cô xong, cô lập tức hạ lệnh đuổi khách.

Tưởng Lệ Văn vừa về tới lâu đài Tinh Nguyệt, lập tức gọi Diệp Bưu vào trong nhà, cô hạ thấp giọng khẩn trương hỏi "Những người đó có nói ra tên của tôi hay không?"

"Không có. Em đừng lo lắng. Quan hệ của chúng ta với Trình Liệt không có mấy người biết." Diệp Bưu vừa hôn cổ của Tưởng Lệ Văn, vừa hả hê cười nói.

"Người của Trình Liệt thực ngốc, ngay phụ nữ cũng không động được!" Tưởng Lệ Văn bất mãn nói. Nếu như đổi lại là cô, nhất định sớm đã lấy mạng con nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên kia rồi, nhẹ nhất cũng phải tìm mấy người đàn ông hủy hoại cô ta!

"Là Lăng Khắc Cốt quá giảo hoạt, anh ta đã đặt thiết bị định vị vệ tinh đặc biệt trên người con nha đầu Hi Nguyên kia, người của Trình Liệt căn bản không phòng bị đến tình huống người kia sao có thể tới nhanh như vậy." Diệp Bưu áp đảo Tưởng Lệ Văn, vừa cởi y phục của hai người, vừa bất mãn nói, "Đứng nói chuyện của con nhóc đó nữa, tôi rất lâu không chạm vào em, mau để cho tôi yêu em đi”.

"Chỉ biết làm. . . . . . A. . . . . ." Tưởng Lệ Văn còn chưa có chuẩn bị xong, Diệp Bưu đã dã man mà xông vào trong cơ thể cô, "Anh nhẹ một chút!"

"Nhẹ một chút em sẽ thích sao?" Diệp Bưu đắc ý cười tà.

"Chúng ta không thể trông cậy vào Trình Liệt nữa, anh chuẩn bị bước thứ hai ra tay đi." Tưởng Lệ Văn âm ngoan trợn mắt nhìn Diệp Bưu một cái.

"Lâu đài Tinh Nguyệt khắp nơi là hộ vệ, Lăng Khắc Cốt trông coi con nha đầu xấu xí này rất nghiêm ngặt, sợ rằng không tốt xuống tay." Diệp Bưu có chút khiếp đảm nói.

"Vậy thì chờ cơ hội! Tôi không tin anh ta vĩnh viễn phòng vệ nghiêm mật như vậy." Tưởng Lệ Văn lật người một cái, ngồi lên trên người Diệp Bưu, giống như một báu vật nóng bỏng, chủ động quấn lấy Diệp Bưu.

. . . . . .

"Tôi muốn tự mình đi giết hắn!" Lăng Khắc Cốt đứng ở phía trước cửa sổ thư phòng, nói với Bách Hổ ở sau lưng.

Anh căn bản không tin năng lực của cảnh sát Thái Lan, cho nên phái Bách Hổ và Thẩm Đan dẫn theo rất nhiều thuộc hạ tinh nhuệ ở Thái Lan triển khai việc tìm kiếm gắt gao, rốt cuộc tra được nơi Trình Liệt trốn.

Anh muốn tự mình đi quyết đấu với Trình Liệt, không chỉ có vì báo mối thù chân của anh bị thương, mà còn vị tồn thương của Hi Nguyên.

"Lão đại, loại chuyện nguy hiểm này để cho tôi đi làm là tốt rồi." Bách Hổ ngây ngốc nhìn Lăng Khắc Cốt. Lão đại lần trước ở Thái Lan thiếu chút nữa mất mạng, anh sao còn dám để cho Lăng Khắc Cốt đi mạo hiểm.

"Đi mua vé máy bay! Đêm nay tôi sẽ bay đi Băng Cốc. Còn nữa, không được đem hành tung của tôi nói cho bất kỳ ai." Lăng Khắc Cốt xoay người, dùng một đôi mắt phượng sắc bén nhìn Bách Hổ, Bách Hổ không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

. . . . . .

Mấy ngày sau, báo chí khắp nơi đăng một tin tức đặc biệt lớn: "Bang chủ Trình Liệt của tổ chức buôn lậu thuốc phiện Thanh Long bang ở Thái Lan trong lúc chạy trốn, bởi vì đấu đá huynh đệ mà chết không toàn mạng."

Qua báo chí còn có một tấm hình Trình Liệt thân trúng vô số vết đạn. Chỗ mi tâm của hắn có một vết đạn trí mạng, một thân đầy máu nằm ở dòng suối nhỏ trong rừng rậm.

Trình Hạo ngồi ở trên giường trong một nhà nghỉ, tay đang cầm tờ báo run rẩy: "Ba!"

"Rốt cuộc là ai giết chết ba rồi ?" Trình Hạo phẫn hận một quyền đấm trên mặt bàn, trên mặt đầy nước mắt.

Ba mặc dù làm nhiều chuyện không đàng hoảng, buôn lậu thuốc phiện, buôn lậu súng ống đạn dược, mở ra toàn bộ Khu Hồng Đăng lớn nhất Thái Lan. . . . . . Chỉ cần là chuyện có thể kiếm tiền, ông đều làm hết, nhưng ở trong mắt Trình Hạo, ông vẫn là người cha tốt.

Thời điểm ngày mùng một tháng năm, ba kêu anh trở về Thái Lan, anh vậy mà lại không đồng ý.

Anh không thể được nhìn thấy ba một lần cuối cùng.

Anh đột nhiên nhớ tới lời ba thường nói với anh "Nếu như ngày nào đó không có tôi, xem cậu sẽ hối hận thế nào", không khỏi lệ rơi đầy mặt.

"Con nhất định sẽ tra ra hung thủ, vì ngài mà báo thù!" Trình Hạo cắn răng nghiến lợi nói. Trên gương mặt tuấn mĩ kia nhuốm đầy vẻ ngoan tuyệt.

Hi Nguyên vịn cầu thang, từ từ xuống lầu.

Nghỉ ở nhà lâu như vậy, cô buồn sắp chết rồi. Cô muốn ra vườn hoa tản bộ, lại không có ai cùng đi. Lăng Khắc Cốt không nói một lời đã biến mất tăm mất tích, cô hỏi Quản gia Diệp, Quản gia Diệp chỉ cười lắc đầu, còn Tưởng Lệ Văn lúc nghe cô hỏi tới Lăng Khắc Cốt thì chính là một bộ cười nhạo cô.

Cho nên anh cô cũng không thèm hỏi tới xem Lăng Khắc Cốt đã đi đâu nữa.

Anh muốn đi chỗ nào, tùy anh đi.

Cô sẽ không thèm để ý tới anh!

Tưởng Lệ Văn ngồi ở trên ghế salon oán độc nhìn Hi Nguyên, cô ta rõ ràng nói với Trình Liệt, cho mấy tên lợi hại thay phiên làm thịt con nha đầu xấu xí này, khiến cho nó ở trước mặt Lăng Khắc Cốt không có cách nào ngẩng đầu lên. Nhưng cái đám ngu ngốc kia, thậm chí ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được.

Lúc này Diệp Bưu đang từ trên lầu đi xuống, Tưởng Lệ Văn cười xảo trá. Cô ta chỉ chỉ Hi Nguyên trước mặt hắn, sau đó làm động tác thủ thế, ra hiệu cho Diệp Bưu phải làm thế nào.

Diệp Bưu ác ý gật đầu.

Hi Nguyên đang đi, đột nhiên cảm thấy chân bị vướng phải cái gì đó, cô lập tức từ trên bậc thang té xuống.

"A!" Hi Nguyên cảm giác lúc lộn trên cầu thang, eo dường như bị đập mạnh vào trên bậc thang, vô cùng đau đớn, cô cố gắng cắn răng bò dậy.

Bọn người làm nghe được tiếng la của cô, lập tức đã chạy tới dìu cô.

"Tiểu thư, sao rồi? Đi được không?" Một người làm khẩn trương hỏi cô.

"Không có việc gì." Hi Nguyên kiên cường nói.

"Ai nha! Thế nào không cẩn thận như vậy? Chị Lý, mau gọi điện thoại cho Ngân Báo." Tưởng Lệ Văn cố làm ra vẻ nhiệt tình chạy tới, vừa đỡ Hi Nguyên nằm chết xuống ghế sofa phòng khách, vừa phân phó.

Ngân Báo tới, lập tức làm vài kiểm tra đơn giản cho Hi Nguyên, thấy tình huống không tốt lắm, liền đem cô mang đi bệnh viện chụp chiếu.

Lúc đợi kết quả, Hi Nguyên đột nhiên kéo Ngân Báo, nói với anh: "Có người ngáng cháu. Rất giống với tình huống lần trước hại chị Mang Lâm sinh non, không phải cháu tự mình ngã xuống."

"Có người hại cháu?" Ngân Báo vừa nghe, lập tức nhăn mày lại, ở Lâu đài Tinh Nguyệt, kẻ nào có lá gan lớn tới múc dám tổn thương Hi Nguyên? Xem ra anh phải cẩn thận điều tra lại mới được.

. . . . . .

Hi Nguyên đứng ở trước gương, nhìn vết sẹo màu hồng nhạt nơi khóe môi mình: "Nhiều ngày như vậy vẫn chưa có tốt lên? Xấu hổ chết rồi."

"Vốn chính là một con nha đầu xấu xí, chút vết thương nhỏ này chỉ càng khiến cho mày trông khó coi hơn thôi." Tưởng Lệ Văn xảo trá cười nhạo Hi Nguyên. Người của Trình Liệt thế nào lại không đánh chết luôn nó đi? Chỉ là khiến nó bị thương có chút xíu, mới nằm trên giường có một tháng.

“Lăng Khắc Cốt lại cứ cố tình thích sự xấu xí của tôi. Dì Lệ Văn, ngài đang ghen tỵ sao?" Hi Nguyên khiêu khích nhìn Tưởng Lệ Văn.

"Tạo laị phải đi ghen tị với mày sao? Một con nhóc muốn ngực không có ngực, tứ chi vừa ngắn vừa nhỏ? Thật là chuyện cười! Tất cả mọi người đang đợi mày xuống ăn sáng, động tác nhanh lên một chút!" Tưởng Lệ Văn khinh thường nói xong, lắc lắc thân hình như rắn nước rời đi.

Hi Nguyên vừa đánh răng, vừa soi vào gương. Không biết Doãn Nhạc như thế nào? Thương thế cậu ấy nhẹ hơn mình, có thể đã đi học rồi hay không?

Những ngày cô ở nhà, không phải bị vẫy hãm trong nhà đến phát ngán, chính là bị Tưởng Lệ Văn nhạo báng, thật muốn nhanh đi học. Nhưng ngày hôm đó từ trên cầu thang không cẩn thận té xuống xong, hông của cô vẫn có một chút đau, ở theo chụp X- quang thì chân có hiện tượng rạn xương, mặc dù không phải rất nghiêm trọng, nhưng vẫn phải ở nhà tĩnh dưỡng.

Chú Ngân Báo đặc biệt cho cô dùng nẹp thép nẹp hông lại, quấn thật chặt ở trên eo cô, cảm giác rất khó chịu. Chỉ là để sớm khỏi hẳn, cô chỉ có thể ngoan ngoãn mang nó.

Quá nhiều chuyện xảy ra với Hi Nguyên, khiến cô rất buồn bực.

Đi xuống lầu, cô thế nhưng thấy Lăng Khắc Cốt ngồi ở trong đại sảnh. Anh trở về lúc nào?

Lăng Khắc Cốt thấy cô xuống lầu, cũng không có tiến lên dìu cô, chỉ là đứng dậy nói một câu: "Nhanh đi ăn sáng!"

"Bữa ăn sáng cũng sắp thành bữa trưa rồi!" Tưởng Lệ Văn bất mãn hừ một cái.

Con ranh xấu xí kia không xuống lầu, Lăng Khắc Cốt cũng không chịu nói dùng cơm, con ranh xấu xí này thì có cái gì quan trọng?

"Vừa đúng dịp để dì Lệ Văn giảm cân." Hi Nguyên cố ý liếc qua hông của Tưởng Lệ Văn.

"Khắc Cốt, con bé châm chọc em." Tưởng Lệ Văn ôm cánh tay Lăng Khắc Cốt, chớp mắt đầy ủy khuất. Nha đầu xấu xí đáng ghê tởm, lại dám cười nhạo cô mập! Cô cái gì nên đầy đặn liền đầy đặn, nên mảnh khảnh mai liền mảnh mai, cô vẫn luôn cực kỳ hài lòng với đường cong chữ S tiêu chuẩn của mình. Lăng Hi Nguyên thì có điểm nào mạnh hơn cô?

"Không thích thì đừng nghe?" Lăng Khắc Cốt lãnh ngạo liếc Tưởng Lệ Văn.

"Khắc Cốt? !" Tưởng Lệ Văn khó chịu nhìn Lăng Khắc Cốt. Anh hiện tại có chút khiến cho cô khống chế không được, cô phải nghĩ chút biện pháp, để cho anh nhớ lại cô đối với anh “Tốt" thế nào.

"Đừng làm người phụ nữ thô lỗ tục tằn!" Lăng Khắc Cốt vạch tay Tưởng Lệ Văn ra, đi thẳng về phía phòng ăn.

Hi Nguyên theo ở phía sau, thấy sắc mặt Tưởng Lệ Văn lúng túng, trong lòng một trận sảng khoái. Đúng là giải tỏa được sự bực bội!

Trên bàn bữa ăn sáng, ba người cũng không có ai nói chuyện, không khí lạnh được làm cho người ta ăn không vô. Nhất là gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của Hi Nguyên. Không thích về nhà thì trở về làm cái gì?

Hi Nguyên chỉ ăn vài miếng, liền bỏ lại hai người bọn họ trở về phòng.

Cô cho rằng mình và Lăng Khắc Cốt sẽ vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh, nhưng đến buổi tối, anh đột nhiên leo lên giường của cô.

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt: "Anh?"

"Ngủ!" Lăng Khắc Cốt kéo Hi Nguyên vào trong ngực, lãnh khốc ra lệnh.

Nhiều ngày như vậy không được gần gũi cô như vậy, thân thể của anh đều đã sắp quên cái cảm giác thoải mái này rồi.

Lần đi Thái Lan này vô cùng nguy hiểm, vì tiêu diệt tất cả phần tử Thanh Long bang có khả năng tạo ra uy hiếp đối với anh, anh tự mình dẫn một đám anh em xông vào rừng rậm nguyên sinh, ở trong rừng rậm bốn bề nguy cơ rình rập, liều chết tiêu diệt đội ngũ của Trình Liệt, khiến cho hắn có chết cũng không nhắm được mắt.

Tất cả những điều này là đáng đời tên Trình Liệt, ai bảo Trình Liệt lại dám khiêu khích anh, giành địa bàn của anh, giết chết những người anh em đã theo bên cạnh anh nhiều năm, còn tổn thương bé con?

"Buông tôi ra!" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt, bất mãn đấm lồng ngực của anh.

Cô còn chưa có tha thứ cho anh!

Anh nghĩ gì mà lại tới ôm cô?

Cô không phải mấy người phụ nữ Kim ốc tàng kiều kia của anh!

"Tôi sẽ không đụng vào em!" Lăng Khắc Cốt nhắm mắt lại, có chút uể oải nói.

Anh chỉ muốn ôm cô.

Hi Nguyên không dám tin nhìn Lăng Khắc Cốt, thấy anh thật không có ý xấu, chỉ là ôm cô ngủ, cô mới thả lỏng cắn môi không phản kháng nữa. Bóng đen ám ảnh những lần trước bị anh cưỡng đoạt khiến cô sinh ra cảm giác sợ hãi, hiện tại dính sát vào thân thể của anh, cô liền nghĩ đến cái loại cảm giác đau đớn vì bị xé rách đó, thân thể không khỏi run rẩy.

Sau khi cô chìm vào giấc ngủ, mắt phượng lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt bỗng chốc mở lớn, nóng bỏng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt lấp lánh của Hi Nguyên, suốt đêm không hề chợp mắt.

. . . . . .

Hi Nguyên tỉnh lại thì thấy gương mặt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt đang ở sát ngay trước mặt mình. Lông mày anh nhíu chặt lại, gương mặt nhìn rất mệt mỏi, giống như là đã rất nhiều ngày không được nghỉ ngơi. Lòng của cô đột nhiên bởi vì nhìn thấy Lăng Khắc Cốt như vậy mà đau đớn.

Bọn họ giống như hai tinh cầu, lúc quỹ đạo vắt chéo nhau sẽ xảy ra va chạm, luôn không phẳng lặng, vĩnh viễn cũng không cách nào chung sống hòa bình.

Đột nhiên cô phát hiện anh bỗng nhúc nhích, cô vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ, không dám để cho anh phát hiện mình ở nhìn anh.đang nhìn ngắm anh.

Cô nhắm mắt rồi lại vẫn cảm thấy như có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm, hơi thở nóng bỏng của Lăng Khắc Cốt phả tới càng ngày càng gần. Đang lúc cô hốt hoảng nghĩ lật người né tránh thì anh đột nhiên cúi đầu, hôn cô.

Cô khiếp sợ mở mắt ra, nhìn gương mặt khốc của Lăng Khắc Cốt.

Đôi mắt sáng ngời của Lăng Khắc Cốt không chút né tránh nhìn thẳng vào mắt cô, nụ hôn của anh rơi vào trên bờ môi của cô, êm ái giống như sợ sẽ làm đau cô.

"Anh đã nói. . . . . . Không động vào. . . . . . Tôi. . . . . ." Hi Nguyên cảm thấy phòng tuyến trong lòng ở thời điểm anh hôn xuống đã muốn đổ sụp, cô lập tức đẩy anh.

"Tôi không có nói là không hôn em." Lăng Khắc Cốt đột nhiên ở trên môi Hi Nguyên khẽ cắn, bất mãn nhìn chằm chằm Hi Nguyên.

Nụ hôn ban sáng nhẹ nhàng như vậy, hoàn toàn bị những chất vấn của Hi Nguyên phá hỏng. Thấy ánh mắt bất mãn của cô, gương mặt tuấn tú của anh căng thẳng xuống giường.

. . . . . .

Doãn Nhạc sau khi trải qua một đoạn kiếp nạn kia, trở nên rất buồn bã. cha Doãn, mẹ Doãn sợ cô nghĩ không thông, thay phiên nhau nghỉ phép để ở bên cạnh cô. Dưới sự che chở của cha mẹ, Doãn Nhạc cuối cùng cũng thoát khỏi những ám ảnh khổ sở trong lòng. Cô bây giờ chỉ toàn tâm toàn ý chờ đợi Trình Hạo trở lại.

Trình Hạo đã rời đi hơn một tháng, không biết ba anh khỏe chưa, điện thoại của anh gọi không được, cũng không biết địa chỉ liên lạc nhà anh, chỉ có thể đem nhưng gấp gáp giấu trong lòng.

Cô nhớ Trình Hạo điên cuồng, bị tương tư hành hạ đến sắp không chịu nổi. Sau khi chia tay, cô mới biết những tháng ngày ở bên Trình Hạo tươi đẹp đến mức nào, nếu như gặp lại, cô quyết không để hai người tách ra nữa.

"Trình Hạo, Nhạc Nhạc rất nhớ anh." Doãn Nhạc cầm điện thoại di động, ngẩn người nhìn tấm ảnh chân dung lớn chụp chung với Trình Hạo.

"Nhạc Nhạc, mau tới ăn cơm! Mẹ làm cho con món sủi cảo có 3 loại nhân mà con thích nhất." Lúc này, Mẹ Doãn ở trong phòng khách yêu thương gọi con gái.

"Dạ." Doãn Nhạc lưu luyến khép điện thoại di động lại, đi ra khỏi phòng ngủ của mình.

Mẹ Doãn bưng sủi cảo đặt vào trên bàn ăn, cười rất hiền lành: "Hôm nay ở trường thế nào? Hi Nguyên đi học chưa?"

"Cũng may, trường học vẫn như vậy, giáo viên ngày ngày vẫn giáo huấn người." Doãn Nhạc sau khi ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa mẹ đưa tới trả lời, "Hi Nguyên còn chưa đi học, nghe nói lưng có chút vấn đề, có lẽ đến ngày thi hôm đó mới tới."

"Thật sao? Lưng đau phải trị cho tốt. Thương gân cốt cấm động trăm ngày." Mẹ Doãn vô cùng lo lắng nói. Chuyện Hi Nguyên vì bảo vệ Doãn Nhạc mà bị đánh bà đã nghe nói, cho nên trong lòng rất cảm kích cô bé. Chỉ là nhà họ Lăng có tiền như vậy, hạng người nghèo khó như bọn họ cũng không tiện tới thăm, bà không muốn bị người ta xì xèo là người thích dựa dẫm vào kẻ có quyền thế.

"Đúng vậy ạ!"Doãn Nhạc tán đồng gật đầu một cái, "Mai con sẽ tới thăm cậu ấy một chút."

"Mai mẹ sẽ làm một hộp bánh điểm tâm, con mang qua cho Hi Nguyên. Con bé thích ăn nhất bánh ngọt mẹ làm." Mẹ Doãn cười ngồi vào bên cạnh con gái yêu, cầm đũa lên gắp miếng bánh bỏ vào miệng.

"Nhạc Nhạc, mau ăn đi!" Thấy con gái giơ chiếc đũa ngơ ngẩn, Mẹ Doãn không khỏi nhắc nhở cô.

Nhạc Nhạc thời gian gần đây càng ngày càng gầy, mặt vốn như trái táo cũng sắp biến thành trứng vịt rồi, mặc dù có vẻ đẹp hơn rất nhiều, nhưng là người mẹ thì vẫn cảm thấy con gái mập mạp khỏe mạnh thì tốt hơn nhiều.

Doãn Nhạc ồ một tiếng, cô chấm chút nước chấm, mới cắn một miếng sủi cảo, liền thấy nôn nao muốn ói.

Sợ mẹ lo lắng, cô cố đè xuống cảm giác buồn nôn, nói với mẹ: "Mẹ, con ăn không vô. Chờ con đói bụng. . . . . . lại ăn nữa."

"Ngày ngày không ăn cơm làm sao có thể được? Thân thể sẽ không chịu nổi." Mẹ Doãn lo lắng để đũa xuống. Con gái của bà không biết từ lúc nào bắt đầu thích giảm cân, mỗi bữa cơm chỉ ăn vài miếng. Mặc dù nói cô bé nào cũng thích đẹp, nhưng cũng không thể đem sức khỏe ra mà đánh đổi.

Doãn Nhạc không để ý đến mẹ, đột nhiên che miệng vọt vào phòng vệ sinh, gục xuống bồn rủa mặt nôn ọe.

"Nhạc Nhạc?" Mẹ Doãn bị phản ứng đột ngột này của cô dọa sợ, tay có chút run rẩy, "Con làm sao vậy?"

"Dạ dày không thoải mái." Doãn Nhạc suy yếu cười cười. Những ngày gần đây dạ dày luôn khó chịu, không muốn ăn bất kỳ cái gì.

"Mẹ đưa con đi bệnh viện." Mẹ Doãn kéo tay Doãn Nhạc, cầm lấy túi xách muốn đi ra cửa.

"Mẹ, con không có bệnh." Doãn Nhạc hốt hoảng giùng giằng. Vẻ mặt nặng nề của mẹ khiến cho cô sợ hãi, cô theo bản năng cự tuyệt đi bệnh viện khám bệnh.

"Nghe lời!" Mẹ Doãn mạnh mẽ đẩy con gái lên xe taxi, cương quyết nói. Lần đầu tiên, trên gương mặt bà mất đi nụ cười hiền lành, trở nên nghiêm nghị khác thường.

Doãn Nhạc lại không dám phản kháng mẹ, chỉ có thể theo bà cùng đi bệnh viện.

Ngồi ở trong phòng làm việc của bác sĩ, Mẹ Doãn nhìn bác sĩ miệng lắp bắp, sắc mặt trắng bệch: "Không. . . . . . Không. . . . . . Không thể nào. . . . . ."

"Mang thai?" Doãn Nhạc cũng khiếp sợ che bụng của mình. Cô không ngờ sẽ có thai đứa bé của Trình Hạo, nhưng hiện tại anh mất tăm mất tích, cô làm thế nào tìm ra anh đây?

"Thai nhi đã được hơn 50 ngày, các vị có thể tính toán một chút xem có nên lưu lại hay không. Bây giờ kỹ thuật bỏ thai rất cao, sẽ không làm thương tổn đến con gái của bà." Bác sĩ hình như đối với chuyện như vậy nhìn đã quen lắm rồi, thấy phụ nữ có thai là một thiếu nữ vị thành niên, lập tức cố gắng thuyết phục mẹ của cô cho cô làm thủ thuật phá thai.

"Đừng!" Doãn Nhạc sợ nhảy dựng lên, xông ra ngoài.

Mẹ Doãn mặt nặng nề đuổi theo, dẫn cô về nhà.

Về đến nhà, Doãn Nhạc ngồi ở trên ghế sa lon, tiếp nhận sự thẩm vấn của ba.

"Đứa bé là của ai?" Ba Doãn quả thật không thể tin được cô con gái khôn ngoan nhất của ông lại xảy ra quan hệ với một cậu nhóc, còn trẻ như vậy liền đã mang thai.

"Trình Hạo." Doãn Nhạc nhút nhát liếc ba, cô chưa từng có thấy ba giận dữ như vậy.

"Đi gọi cậu ta tới đây cho tôi!" Ba Doãn tức giận cực kỳ. Con gái mới 16 tuổi, liền bị người ta làm lớn bụng, cái này nếu truyền ra ngoài, kêu ông còn mặt mũi nào mà gặp người?

"Anh ấy đi rồi, con không tìm được anh ấy." Trong mắt Doãn Nhạc nhỏ ra một giọt lệ tong suốt, Trình Hạo rốt cuộc ở đâu? Cô một mình chiến đấu cảm giác thật khổ sở.

"Chơi xong rồi liền bỏ chạy?" Ba Doãn càng tức giận. Con gái của ông thế nhưng gặp phải một thằng nhóc không chịu trách nhiệm như vậy. Ông giận đến rống to. Con gái của ông tại sao có thể bị người ta tùy tiện đùa bỡn như vậy? Nó chính là bảo bối ông nâng niu trong lòng bàn tay.

"Không cho ba nói anh ấy như vậy! Anh ấy không có chạy, chỉ là không biết lúc nào mới quay lại." Doãn Nhạc lập tức giơ lên móng vuốt bảo vệ tình yêu của mình.

"Ngày mai đi bệnh viện bỏ nó đi!" Ba Doãn lãnh khốc ra lệnh. Ông không thể để nhà họ Doãn mất hết mặt mũi, đứa nhỏ này nói gì cũng không thể sinh ra được.

"Không! Con phải chờ Trình Hạo trở lại!" Doãn Nhạc tức giận nhảy dựng lên. Đây là đứa bé của cô và Trình Hạo, cô không thể giết chết nó.

Ba Doãn tức giận vung tay cho con gái một cái tát: "Ta kêu con ngày mai đi phá bỏ nó!"

"Cha, cha đánh con?" Doãn Nhạc không tin nhìn chằm chằm vào ba, từ nhỏ đến lớn, ông chưa bao giờ động một đầu ngón tay với cô. Bây giờ lại ác độc đánh cô như vậy.

Cô xấu hổ đẩy ba ra, khóc chạy ra khỏi cửa nhà.

"Nhạc Nhạc!" Mẹ Doãn lo lắng chạy đuổi ra theo, nhưng không tìm được bóng dáng con gái.

"Ông đánh con bé làm gì? Sao không dùng lời lẽ khuyên bảo con?" Mẹ Doãn tức giận chạy tới phía chồng trách cứ ông.

Doãn Nhạc lang thang ở trên đường, tâm tình trĩu nặng khác thường. Cô có đứa bé của Trình Hạo, cô thật rất vui mừng, đứa nhỏ này là sợi dây liên kết giữa cô và Trình Hạo, là kết tinh tình yêu của bọn họ. Nhưng Trình Hạo bây giờ đang ở đâu, cô căn bản không biết. Một mình cô làm thế nào để có thể gánh được cái kết quả nặng nề này đây?

Ánh đèn đường vàng vọt giống như đang cười nhạo mất mác của cô, Doãn Nhạc dùng sức đá xuống đường cái, phát tiết bi thống trong lòng.

Ba muốn cô giết đứa bé này? Cô nên làm cái gì? Cô có thể đợi được Trình Hạo trở lại lại mới quyết định không?

Nhớ nhung, uất ức, đau lòng, lập tức trào ra, Doãn Nhạc đứng ở bên lề đường khóc lên.

"Tiểu thư Doãn?" Một chiếc xe đột nhiên dừng ở trước mặt cô, từ bên trong một người đàn ông đi ra.

"Chú Bách Hổ?" Doãn Nhạc không ngờ sẽ gặp Bách Hổ, vội vàng lau sạch nước mắt, trưng ra gương mặt tươi cười chào hỏi đối phương. Không ngờ sẽ gặp phải Bách Hổ, Doãn Nhạc như đứa bé bất lực, trong mắt mơ hồ có nước mắt bị nén lại.

Trong ấn tượng chỉ mới gặp qua Bách Hổ mấy lần, mỗi một lần anh đều cho cô một loại cảm giác rất uy vũ. Bắp thịt của anh cường tráng giống như muốn phá rách thân áo da màu đen, cũng không làm cho người ta cảm thấy bất ngờ. Da tay của anh màu cổ đồng khỏe mạnh, mặt vuông chữ điền, mắt to lấp lánh có hồn làm cho người ta có cảm giác rất năm tính mạnh mẽ, anh có một cái mũi khá lớn cùng đôi môi đầy đặn, rất dễ dàng làm cho người ta có ấn tượng tốt.

Bách Hổ nhìn Doãn Nhạc khóc sưng cả mắt, trong lòng có chút lo lắng. Cô bạn nhỏ này mắt đỏ hoe, giống như mới vừa khóc. Là gây gổ với cha mẹ? Hay là giận dỗi với bạn trai? Nếu như là gây gổ với cha mẹ, nên mau về nhà, cha mẹ cô nhóc nhất định đang tìm cô.

Con đường này rất loạn, một cô gái nhỏ như cô ở cái địa phương rồng rắn lẫn lộn này, rất dễ dàng gặp chuyện không may, vì vậy anh lo lắng nhìn cô: "Nhà Tiểu thư Doãn ở đâu? Tôi đưa em về nhà."

"Cháu không về đâu!" Vừa nghĩ tới yêu cầu lãnh khốc của ba, Doãn Nhạc bị sợ đến lắc đầu mãnh liệt.

Cô không muốn về nhà.

"Nếu không tôi dẫn em đi tìm Hi Nguyên?" Bách Hổ lo lắng nhìn Doãn Nhạc. Xem ra thật là gây gổ với cha mẹ, tiểu tử này nếu như không về nhà, lưu lạc trên đường sao được. Xã hội bây giờ loạn như vậy, cô nhóc lớn lên lại xinh đẹp như vậy, khó tránh khỏi sẽ khiến cho người xấu chú ý. Nếu để cho cô xảy ra nguy hiểm, anh sẽ tự trách mình.

"Không cần." Doãn Nhạc lắc đầu một cái, Hi Nguyên bây giờ đang bệnh, cô không muốn quấy rầy cô ấy nghỉ ngơi. Hiện tại tâm tình cô rất loạn, cần yên lặng một chút.

"Tiểu thư Doãn có chỗ nào có thể đến không?" Bách Hổ quan tâm nhìn Doãn Nhạc. Cô bé là bạn Hi Nguyên, trong mắt anh giống như là một đứa bé, để một mình cô ở con phố này, anh không yên tâm.

Doãn Nhạc tiếp tục lắc đầu, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.

Cô bây giờ, cũng không biết phải đi đâu.

Nhà, cô không muốn trở về.

Cô muốn bảo vệ tốt đứa bé này.

Cô nhất định phải chờ Trình Hạo trở lại, để cho anh ấy quyết định.

Bách Hổ trầm ngâm một chút, đưa ra một đề nghị: "Tiểu thư Doãn, nhà tôi phòng ốc tương đối nhiều, nếu em không chê, có thể qua chỗ tôi nghỉ tạm một đêm."

Khi anh thấy ánh mắt chất vấn của Doãn Nhạc thì lập tức giải thích: "Tôi biết rõ cô nam quả nữ ở chung một chỗ là có chút không tiện, chỉ là, em yên tâm, ở trong mắt tôi, em cũng chỉ là một đứa bé thôi."

Doãn Nhạc thấy bộ dạng vội vã giải thích của Bách Hổ, trong lòng đầy ấm áp. Hiện tại cô cũng không có chỗ để đi, Bách Hổ là chú của Hi Nguyên, có lẽ tạm thời đến chỗ của anh cũng là chủ ý không tệ.

"Chú Bách Hổ, cám ơn chú."

Bách Hổ lập tức mặt mày hớn hở, anh dùng lực vỗ vỗ sau lưng của Doãn Nhạc: "Vậy mới ngoan!"

Hơi sức của Bách Hổ thật ghê gớm, khiến cho Doãn Nhạc thiếu chút nữa ngã xuống.

Ngồi ở trong phòng khách nhà Bách Hổ, Doãn Nhạc kinh ngạc há hốc mồm. Căn hộ của anh rất lớn, phòng khách ước chừng chiếm một tầng lầu, so với sân bóng rỗ còn lớn hơn, ở giữa đặt một bộ ghế sa lon màu xanh dương nhạt, trên mặt bàn thủy tinh trong suốt vương vãi mấy quyển tạp chí, trên ghế sa lon chất đống quần áo bẩn, phá hỏng cả sự hoàn mỹ của căn nhà.

"Nhà tôi rất lâu không có người tới, có chút loạn." Bách Hổ vội vàng nhặt y phục trên ghế sa lon lên, ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Không sao, cháu đã thấy qua nhiều chỗ còn loạn hơn đây." Doãn Nhạc cười cười hiểu chuyện. Đây là nụ cười vui vẻ đầu tiên của cô trong đêm nay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, khiến cho cô nhìn cực kỳ xinh đẹp.

Bị một cô nhóc đáng tuổi cháu gái nhạo báng, Bách Hổ lần đầu tiên biết đến tự vị của đỏ mặt, anh lúng túng ôm đống quần áo dơ ném vào giỏ đựng đồ bẩn, khi trở lại phòng khách thì đã thấy Doãn Nhạc giúp anh sắp xếp lại đống tạp chí trên bàn xong xuôi, xếp thành chồng lớn.

"Tự tôi dọn dẹp là được rồi. Đêm cũng muộn rồi, em đi nghỉ ngơi đi. Đúng rồi, có mấy gian phòng ngủ em tự mình chọn đi nhé." Bách Hổ chỉ vào mấy gian phòng vẫn chưa từng có người ở qua.

"Dạ." Doãn Nhạc gật đầu, cảm kích nhìn Bách Hổ một cái.

Cái nhà này đích xác rất lớn, có tới bẩy tám phòng, so với nhà cô rộng rãi hơn nhiều. Có lẽ chỉ riêng một cái phòng ngủ đã lớn hơn diện tích cả căn hộ nhà cô công lại. Lại tọa lạc ở trung tâm thương mại, căn hộ này sợ rằng đắt đến kinh người.

Chú của Hi Nguyên sao cũng có tiền như vậy?

Cô tùy tiện mở một cái cửa ra, liền đi vào.

Cô mất mác ngồi lên mép giường, vuốt bụng, nhớ Trình Hạo, tự hỏi con đường phía trước mình phải bước tiếp thế nào.

Một đêm này, cô không sao ngủ yên, lúc thì mơ thấy ba mạnh mẽ kéo cô đi phá thai, một lát lại nằm mơ thấy Trình Hạo trở lại, nói với cô rằng anh không muốn đứa bé này.

Cô khóc tỉnh lại, lại nhận ra đây chẳng qua chỉ là mộng.

"Tiểu thư Doãn, ăn cơm!" Giọng nói hào sảng của Bách Hổ từ bên ngoài vang lên, cô vội vàng rời giường, vội vã rửa mặt một chút.

Bách Hổ thấy cô, lập tức sải bước chào đón, ấn cô đến trong ghế: "Tôi lần đầu tiên chiêu đãi khách ở nhà, ha ha ha, trứng chiên có chút cháy, hi vọng em không chê."

Doãn Nhạc lập tức cười nói: "Đã rất tốt rồi ạ."

Mặc dù trứng xác thực có chút cháy, chỉ là vẫn là có thể ăn.

Cô ở chỗ này quấy rầy Bách Hổ, đã thật ngại, còn để anh phải chăm sóc mình, sao còn có thể chê bai đồ không ăn đây.

Bách Hổ nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô một chút, thử dò xét hỏi: "Tiểu thư Doãn gặp chuyện không vui có thể tìm bé con, là một người cũng lại đang buồn bực. Lúc tôi đi làm, em có thể xem ti vi, chơi một chút trò chơi. Phòng tôi có máy vi tính, mật mã mở máy là 747474."

"747474?" Nghe được mật mã Bách Hổ nói ra, Doãn Nhạc ngây thơ cười. Anh sao lại lấy cái mật mã thú vị như vậy?

"Ha ha ha, mấy con số này tương đối dễ nhớ." Bách Hổ cười sáng láng.

"Đúng là rất dễ nhớ." Doãn Nhạc gật đầu một cái tán đồng.

Bách Hổ ăn điểm tâm xong, dùng sức vỗ vỗ bả vai Doãn Nhạc, cười nói: "Giúp tôi trông nhà, nếu muốn cái gì thì gọi điện thoại cho tôi."

"Dạ." Doãn Nhạc tiễn Bách Hổ tới cửa, đứng ở trước mặt Bách Hổ cao lớn, cô nhỏ nhắn giống như một đứa nhỏ.

Chờ sau khi Bách Hổ rời đi, cô mới đột nhiên nhớ tới, anh căn bản không nói cho cô biết số điện thoại di động.

Cô đứng ở trong phòng khách nhà Bách Hổ, cảm thấy cái nhà này rất trống trải. Cô quét dọn phòng khách một lượt, thuận tay giặt sạch sẽ quần áo của Bách Hổ, liền mệt mỏi ngồi vào trên ghế sa lon. Phòng khách rộng lớn yên tĩnh đến làm cho lòng người cũng trống rỗng, cô co rúc ở trên ghế sa lon nhắm mắt lại. Buổi tối lúc Bách Hổ trở lại, cô mới cảm giác được mình đã ngủ nguyên một ngày, ngay đến cả nước cũng không uống.

"Hôm nay tôi không cần đầu độc dạ dày của em rồi." Bách Hổ cười lắc lư hộp đựng thức ăn trong tay. Vì để cho tên tiểu tử trong nhà này ăn được thoải mái một chút, anh cố ý đi đặc biệt khách sạn đem đồ ăn về.

"Không cần lãng phí như vậy, cháu rất dễ nuôi." Doãn Nhạc ngượng ngùng nói.

Nếu như bởi vì cô mà khiến Bách Hổ hoang phí, cô sẽ không yên.

"Không cần tiết kiệm tiền thay tôi, mười người như em cũng không ăn sụp đổ được tôi." Bách Hổ khoa trương nói. Anh sáng láng chào hỏi Doãn Nhạc: "Mau tới đây ăn cơm. Tôi đói muốn hỏng luôn rồi!"

"Cháu đi lấy bát đũa." Doãn Nhạc sải bước chân ngắn nhỏ nhắn, chạy vào phòng bếp, cầm mấy cái đĩa và đũa. Trở lại giúp Bách Hổ lấy đồ ăn ra.

Vừa ăn bữa tối do Bách Hổ mua từ Shangri-La về, Doãn Nhạc vừa lo lắng ngẩng lên nhìn anh: "Chú Bách Hổ, cháu quấy rầy chú như vậy, thật ngại quá."

"Em nói cái gì vậy? Bạn của bé con cũng giống như bạn của tôi vậy." Bách Hổ bất mãn trừng mắt, "Em muốn ở bao lâu liền ở bấy lâu, chỉ là, em cảm thấy có phải nên gọi điện thoại cho ba mẹ báo một tiếng hay không, để bảo với họ mình vẫn bình an?"

Nếu như là Doãn Nhạc rời nhà trốn đi, ba mẹ cô nhất định sẽ lo lắng, cho nên Bách Hổ vô cùng thận trọng,vốn tối qua anh đã muốn đề nghị gọi điện thoại, nhưng thấy tâm tình cô không tốt lắm, nên thôi.

"Tối nay cháu sẽ gọi." Doãn Nhạc sợ gọi điện thoại, cô chỉ sợ lại nghe thấy tiếng quát của ba.

"Tiểu thư Doãn không phải là có hiểu lầm với ba mẹ chứ? Giải thích một cái là tốt rồi, đừng để họ lo lắng." Bách Hổ đột nhiên đưa tay véo véo gương mặt mượt mà của Doãn Nhạc, cô đáng yêu đến khiến anh cảm thấy cô như là búp bê vậy, luôn muốn trêu chọc cô, cho nên anh cũng không có ý thức được động tác của mình đột ngột đến cỡ nào.

Doãn Nhạc chỉ vùi mình trong nỗi bi thương, cho nên cũng không có nghĩ đến anh lại có vẻ thân mật như vậy.

"Cháu mang thai, ba muốn cháu đi bỏ thai." Doãn Nhạc hàm chứa nước mắt, ủy khuất nói.

"Vậy cũng không được, phá thai rất đau đớn." Bách Hổ rốt cuộc hiểu rõ tên tiểu tử này làm sao lại mặt ủ mày ê, "Tìm cơ hội nói chuyện nghiêm túc với ba em."

"Dạ." Doãn Nhạc gật đầu một cái, tâm tình của cô xuống thấp tới cực điểm, không biết phải làm sao khuyên một người rất ôn hòa nhưng lại quá cố chấp như ba.

Cô không muốn mất đi bảo bảo trong bụng.

Buổi tối, cô chỉ nói với ba mẹ đang ở nhà bạn liền vội vã cúp điện thoại, cô giống như nghe được mẹ khóc, điều này khiến cho cô mềm lòng nghĩ lập tức trở về, nhưng cô lại sợ ba mang cô đi bệnh viện.

Vẫn là cứ ở nhà của chú Bách Hổ mấy ngày nữa đi, đợi cha hết giận, cô sẽ về nhà.

"Tiểu thư Doãn, quần áo của tôi là em giặt sao?" Bách Hổ lúng túng vuốt cái ót, đứng ở cửa phòng hỏi Doãn Nhạc.

"Dạ, chú cứ kêu cháu Nhạc Nhạc là tốt rồi, luôn gọi là Tiểu thư Doãn Tiểu thư Doãn nghe rất kì quái. " Doãn Nhạc cảm thấy bộ dạng Bách Hổ có chút đáng yêu. Một người đàn ông lớn như vậy thế nhưng lại đỏ mặt.

"Lần tới tôi. . . . . . Tự tôi giặt." Vừa nghĩ tới một cô bé giặt đồ bên trong cho mình, mặt của anh liền đỏ hồng như gan heo.

"Không sao, dù sao cháu cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm. Chú cứ để cho con sâu gạo như cháu làm chút chuyện đi mà." Doãn Nhạc cười thật ngọt ngào, nhất là hai lúm đồng tiền nhỏ trên gương mặt như trái táo, nhìn hết sức mê người.

Bách Hổ đột nhiên giật mình vì bản thân cứ nhìn vào mặt Doãn Nhạc chằm chằm, lập tức lúng túng ho một tiếng, đi ra khỏi phòng của Doãn Nhạc.

Anh thế nào lại giống như lão đại, có tính yêu thích trẻ con?

Anh cũng không có nghĩ đến thật ra mình cũng mới chỉ hai mươi tám tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.