Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 103



"Tôi về rồi!" Bách Hổ vừa vào cửa, liền lớn tiếng thông báo. Hôm nay rất kỳ quái, Nhạc Nhạc vậy mà lại không thấy chạy ra chào đón anh. Đã quen với việc mỗi ngày vừa vào cửa nhà liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dễ thương như vậy của Nhạc Nhạc, đột nhiên không thấy Nhạc Nhạc, trong lòng anh có loại mất mác khác thường.

"Chú Bách Hổ, hôm nay sao về trễ như vậy?" Doãn Nhạc từ trong phòng bếp thò đầu ra, cười chào hỏi Bách Hổ.

"Công ty có phát sinh chút vấn đề, nên bị chậm trễ." Bách Hổ thay dép, đem cặp công văn đặt lên trên ghế sa lon, bồn chồn đi về phía phòng bếp. Tiểu tử này ở phòng bếp làm cái gì đây? Trên mặt dính rất nhiều bột mì.

Doãn Nhạc Chính vật lộn với đống bột mì, vừa ngẩng đầu liền thấy gương mặt vuông chữ điền nam tính Bách Hổ tò mò tién tới gần, cô sợ hết hồn, dùng tay nhỏ bé dính bột mì vỗ ngực một cái: "Chú Bách Hổ, chú muốn hù chết cháu sao?"

"Em vừa bò ra từ trong đống bột mì hả?" Bách Hổ đột nhiên vươn tay, từ trên tóc Doãn Nhạc kéo xuống một chút bột mì, đặt ở trước mặt cô hỏi.

"Chú mà còn giễu cợt cháu! Sủi cảo hôm nay chú đừng mong được ăn!" Doãn Nhạc chống nạnh cố làm bộ hung ác, nhìn chằm chằm Bách Hổ. Vẻ mặt của anh giống như đang nhìn nhú hề trong gánh xiếc vậy.

"Em sẽ làm sủi cảo sao?" Bách Hổ kéo một cái ghế qua ngồi xuống, lấy tay giã giã trên mặt bàn, tò mò hỏi.

"Trước kia đều là mẹ làm hết, cháu chỉ phụ trách nặn bánh bọc bên ngoài. Bây giờ mới biết bột mì khó làm như vậy." Doãn Nhạc ngắt một ổ bánh, vừa chà thành một đoạn dài, vừa dẩu môi oán trách.

"Tôi giúp em." Bách Hổ cuồn tay áo áo sơ mi lên, đứng ở bên cạnh Doãn Nhạc nhỏ nhắn.

"Chú sẽ giúp?" Doãn Nhạc kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác. Những ngày qua khi anh ở nhà, chỉ thấy anh có mấy lần làm không quá thành công món trứng luộc, còn những lần khác đều là thức ăn mua từ bên ngoài.

"Em dạy cho tôi." Bách Hổ toét cái miệng rộng phóng khoáng ra, cười sáng láng.

"Cháu cán bột, chú nặn vỏ bánh đi." Doãn Nhạc cầm lên một khối bột đã được cán kỹ, nói với Bách Hổ, "Chú bỏ nhân bánh vào giữa, sau đó bao lại giống như vậy, dùng sức dồn dồn lại như vậy liền ok rồi."

"Như vậy sao?" Bách Hổ vụng theo cách Doãn Nhạc vừa dạy làm sủi cảo.

"Ai nha! Không phải như vậy, phải dồn như vậy." Doãn Nhạc bắt được bàn tay Bách Hổ, giúp anh nén nén dồn dồn cái sủi cảo.

Bách Hổ đột nhiên ngừng thở, cúi đầu nhìn gương mặt trái táo gần trong gang tấc, thân thể Nhạc Nhạc dán chặt trước ngực anh, tay nhỏ bé của cô đang bao lấy bàn tay to của anh, tiếp xúc thân mật để này khiến cho anh giống như bị điện giựt, cả người không được tự nhiên.

"Chú Bách Hổ?" Doãn Nhạc cảm thấy Bách Hổ cứng ngắc, kỳ quái quay lại nhìn anh.

Cái miệng nhỏ nhắn của cô không cẩn thận xẹt qua tấm ngực rộng mở của Bách Hổ, cái "Hôn" đột ngột này khiến cho cô mắc cỡ lập tức nhảy ra bên cạnh Bách Hổ.

Bách Hổ cảm thấy ngực nóng quá, nhất là cái chỗ mới vừa bị đôi môi Doãn Nhạc chạm qua, giống như có cây đuốc đang thiêu đốt. Thân thể của anh rốt cuộc lại muốn mất khống chế. Xem ra ngày mai phải đi Nhân Gian Tiên Cảnh tìm phụ nữ sạch sẽ phát tiết một chút, nếu không anh sắp biến thành ông chú hư muốn đụng ngã cháu gái nhỏ rồi.

Doãn Nhạc mắc cỡ đỏ mặt len lén nhìn lồng ngực màu cổ đồng của Bách Hổ, đột nhiên phát giác ngực của anh rất hấp dẫn, áo sơ mi bằng tơ sợi không thể che hết phần thân thể cơ bắp kia, thường nhìn thấy trong trường những nam sinh yếu ớt kia, cô thế nhưng cảm thấy trên người của Bách Hổ có loại sức quyến rũ không tả được, cảm giác rất MAN.

"Thì ra là sủi cảo được bao thành như vậy!" Bách Hổ cười rực rỡ, phá vỡ không khí có chút mập mờ đó giữa hai người.

"Giờ ngài mới biết?" Doãn Nhạc lấy tay che gò má đang nóng lên của mình, nũng nịu nhìn Bách Hổ một cái. Chỉ lo che giấu tim đập mặt đỏ cô cũng không có chú ý tới trên hai bàn tay của mình tất cả đều là bột mì.

Bách Hổ thấy trên mặt Doãn Nhạc đầy những vết ngón tay trăng trắng, vui vẻ cười đứng lên: "Mặt trắng nhỏ!"

"Chú giễu cợt cháu?" Doãn Nhạc tức giận kêu to. Đáy mắt cô lưu chuyển linh động sáng rỡ, đột nhiên cười xấu xa nắm lên một nắm bột mì, nhếch chân lên hướng gương mặt tuấn tú của Bách Hổ, xoa lên.

Bách Hổ vừa ẩn núp, cũng vừa nắm bột mì hướng trên người Doãn Nhạc rắc rắc.

Bữa cơm này, thành một cuộc đại chiến bột mì.

Đợi đến khi mùi sủi cảo chín quen thuộc bốc lên thì trên người hai người tất cả đều là bột mì.

Lúc ăn cơm, Bách Hổ đột nhiên trịnh trọng nhìn Doãn Nhạc: "Nhạc Nhạc, ba mẹ em đang tìm em."

"À." Doãn Nhạc nghe xong chỉ ồ một tiếng, liền lại cúi đầu ăn bữa ăn tối.

Thấy Doãn Nhạc cúi đầu buồn bực ăn cơm, bộ dạng không nói một lời, Bách Hổ do dự một lát, lại quan tâm hỏi một câu: "Nhạc Nhạc, em không định trở về sao? Bọn họ cũng rất lo lắng cho em."

Những ngày này, lão đại ra lệnh cho anh tìm người, nhưng mà anh cũng không có nói cho Lão Đại biết người thực ra đang ở trong nhà anh, bởi vì anh muốn hỏi xem quyết định của Nhạc Nhạc. Nếu như cô vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để về nhà, vậy anh sẽ không đuổi cô đi.

"Cháu phải chờ Trình Hạo trở lại." Đây là vấn đề Nhạc Nhạc suy nghĩ thật lâu. Cô phải đợi Trình Hạo trở lại rồi quyết định có để lại đứa bé này hay không. Cô sợ về nhà sẽ không cương lại được ý định của ba.

"Em muốn ở chỗ này bao lâu liền ở bấy lâu, tôi sẽ giúp em giữ bí mật." Bách Hổ hướng về phía Doãn Nhạc lộ ra một nụ cười xán lạn.

"Tạ ơn chú." Doãn Nhạc bị lời nói của anh chọc cười, con mắt to tròn vui vẻ nheo lại.

"Tốt lắm! Ăn nhiều một chút. Hai ngày nay em ói quá khiếp, tôi không hi vọng đến khi em trở về nhà đã gầy thành con khỉ nhỏ. Đến lúc đó Hi Nguyên nhất định sẽ bóp chết tôi." Bách Hổ bấm bấm gương mặt mềm mại càng ngày càng gầy của Doãn Nhạc, giọng nói không tự chủ được mang theo cưng chìu.

"Cháu cũng không muốn trưởng thành là một con heo nhỏ mập mạp." Nhạc Nhạc ngây thơ nhìn Bách Hổ chằm chằm, cô không bao giờ muốn trở lại cái bộ dạng tròn vo lúc trước nữa, hiện tại cô gầy tốt nhìn hơn nhiều.

"Thật ra thì heo mập nhỏ cũng rất đáng yêu." Thấy Nhạc Nhạc giận đến phùng hai má lên, Bách Hổ sáng láng cười lớn.

Hi Nguyên đang nằm ở trên giường đọc sách, trong lúc bất chợt đèn điện phụt tắt, cả lâu đài Tinh Nguyệt lâm vào trong một vùng tăm tối. Điều này đối với Tinh Nguỵet chưa bao giờ mất điện mà nói thực có chút quái dị.

Chuyện gì xảy ra?

Trong lòng Hi Nguyên có chút sợ hãi, cô từ trong ngăn kéo lấy ra một cái đèn pin nhỏ, rón rén ra khỏi phòng.

Mọi thứ trong bóng tối khuếch đại lên, âm trầm đến có chút đáng sợ.

Hi Nguyên chống tay đi về phía trước, muốn xem một chút xem trong lâu đài còn có ai tỉnh hay không.

Đột nhiên phía sau của cô vang lên một chuỗi tiếng bước chân, tiếng bước chân kia cách cô càng ngày càng gần, ở trong đêm tối yên tĩnh tạo nên cảm giác kinh khủng dị thường.

"Ai?" Khi đối phương dùng cánh tay bắt được Hi Nguyên thì Hi Nguyên hoảng sợ xoay người, muốn dùng đèn pin rọi vào đối phương.

Đang lúc này, phía trước của cô cũng xuất hiện một người.

"Bé con?" Giọng nói của Thẩm Đan từ phía trước cô vang lên, cùng lúc đó, người mới vừa rồi ở phía sau Hi Nguyên nhanh chóng tránh ra, Hi Nguyên rọi đèn pin theo chỉ thấy một bóng đen biến mất ở khúc quanh hành lang.

"Anh Thẩm!" Hi Nguyên nhào vào trong ngực Thẩm Đan, nơm nớp lo sợ nắm chặt lấy áo anh, "Mới vừa rồi có người, hắn tóm lấy em. . . . . ."

Vừa nghĩ tới hình ảnh mới vừa rồi bị người kia bắt được, thân thể Hi Nguyên liền không ngừng được run rẩy. Cô đột nhiên nghĩ đến chuyện hai lần đó từ trên cầu thang té xuống, có hay không có người muốn hại cô đây?

"Anh đi xem một chút!" Thẩm Đan cầm đèn pin cầm tay đuổi theo phía sau lưng Hi Nguyên.

"Đừng! Em sợ!" Hi Nguyên bắt được cánh tay Thẩm Đan, không để cho anh rời khỏi mình.

Đèn pin trong tay Thẩm Đan vừa soi sáng bàn chân trần của Hi Nguyên, anh lập tức đau lòng ôm lấy cô: "Thế nào không đi giày?"

"Em sợ bóng tối, muốn tìm người ở cùng, gấp quá nên. . . . . ." Hi Nguyên ủy khuất cắn môi.

Hôm nay Lăng Khắc Cốt làm thêm giờ, còn chưa có trở về, một khắc kia khi đèn dập tắt, cô cảm thấy đặc biệt cô độc.

Thẩm Đan ôm Hi Nguyên trở về phòng, không yên tâm dặn dò cô: "Anh đi sửa đường điện. Em khóa kĩ cửa lại, đừng có đi đâu cả."

"Có thể không cần đi hay không?" Hi Nguyên níu chặt áo sơ mi Thẩm Đan, hốt hoảng hỏi. Trong lòng của cô có chút lo lắng hoảng hốt, giống như có người đang rình rập chung quanh cô, đang đưa ra móng vuốt ác ma muốn bóp chết cô.

"Lâu đài Tinh Nguyệt có hệ thống cung cấp điện tự động, tôi đi đóng lại một cái liền có điện. Đừng sợ." Thẩm Đan vỗ vỗ gương mặt có chút lạnh lẽo của Hi Nguyên, an ủi cô. Nếu như không có người cố ý phá hoại, Lâu đài Tinh Nguyệt nhất định không có mất điện, việc mất điện hôm này quả thật có chút quỷ dị.

"Anh Thẩm, anh nhanh lên một chút trở lại!" Hi Nguyên sợ dặn dò Thẩm Đan.

Thẩm Đan ôm thật chặt Hi Nguyên một cái: "Chờ anh!"

Hi Nguyên vô lực buông áo Thẩm Đan ra, nhìn sau khi Thẩm Đan rời đi, cô vội vàng khóa kỹ cửa phòng, còn cầm cái ghế ngăn ở cửa.

Chờ tiếng bước chân của Thẩm Đan biến mất ở hành lang xong, Hi Nguyên đột nhiên nghe thấy tay cầm cánh cửa chuyển động. Cô bị sợ đến hét lên một tiếng, liền trốn vào trong chăn.

Tay cầm cửa vẫn một mực xoay đi xoay lại, hình như người bên ngoài không chịu buông tay, đang lấy cái gì đó chọc vào ổ khóa.

Nương theo ánh trăng, Hi Nguyên thấy dao gọt trái cây trên bàn, cô đột nhiên cắn chặt môi dưới, kiên cường xuống đất, cầm lấy dao gọt trái cây đi tới sau cửa. Nếu như người kia xông tới, cô không thể ẩn núp, nhất định phải tự vệ. Trước khi Thẩm Đan trở lại, cô muốn tự bảo vệ bản thân.

Khóa cửa đột nhiên truyền đến một tiếng vang thanh thúy, giống như trong phim trinh thám, khóa cửa bị một tên lưu manh mở ra từ bên ngoài vậy.

Hi Nguyên khẩn trương nắm chặt dao gọt hoa quả trước ngực, tùy thời chuẩn bị cùng xông vào đọ sức với kẻ lưu manh.

Đang lúc này, đèn trong phòng ngủ đột nhiên sáng choang.

Đồng thời nhìn thấy một bàn tay thò qua cánh cửa phòng cô, muốn đẩy cái ghế ngăn ở trước cửa ra. Ngay khi đèn vụt sáng, cái tay kia nhanh chóng rụt lại, ngay sau đó một hồi tiếng bước chân nhẹ vô cùng từ cửa phòng cô rời đi.

Khi Thẩm Đan chạy vào phòng ngủ của Hi Nguyên thì thấy Hi Nguyên ngồi sững trên đất, bên chân còn ném một con dao gọt trái cây.

"Bé con?" Thẩm Đan vội vàng ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt vào trên giường.

"Mới vừa rồi có người. . . . . . hắn muốn xông vào. . . . . ." Hi Nguyên hoảng sợ lo lắng bắt lấy Thẩm Đan, tâm còn chưa có thoát ra từ trong hoảng hốt mới rồi.

Chỉ thiếu chút nữa, người kia đã xông được vào phòng của cô.

Rốt cuộc là ai muốn hại cô?

"Tôi ngày mai tăng thêm mấy hộ vệ cho lâu đài Tinh Nguyệt, để bọn họ tuần tra 24/24 giờ." Thẩm Đan cũng cảm thấy sự tình nghiêm trọng, tỉnh táo nói.

Người của lâu đài Tinh Nguyệt đều đã trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, thân phận bối cảnh cũng tra rất tỉ mỉ. Là ai có bản lãnh lớn như vậy xâm nhập vào lâu đài Tinh Nguyệt?

Hay là có người đột nhập?

Xem ra bảo đản an ninh của lâu đài Tinh cần cẩn thẩn đảm bảo hơn một chút nữa.

"Có người muốn hại em." Hi Nguyên nằm ở trong ngực Thẩm Đan, vẫn không ngừng được run rẩy.

"Có Anh Thẩm ở đây, hắn sẽ không thể tồn thương đến em được." Thẩm Đan lấy tay vỗ lưng Hi Nguyên, cố gắng an ủi cô.

Giữa lúc Lăng Khắc Cốt đi vào phòng ngủ Hi Nguyên thì thấy Thẩm Đan và Hi Nguyên đang ôm nhau, anh lập tức không vui nhìn chằm chằm hai người: "Các người đang làm gì?"

"Thiếu gia. . . . . ." Thẩm Đan nhìn nhìn tay bản thân đang ôm Hi Nguyên, lập tức hốt hoảng buông cô ra, cẩn thận lui qua một bên.

Đột nhiên mất đi vòng ôm của Thẩm Đan, thân thể Hi Nguyên run càng tợn hơn: "Anh Thẩm. . . . . ."

"Khắc Cốt, anh đã thấy chưa? Thời điểm không có anh, cô ta cứ như vậy vụng trộm với người ta, không hề đem sự tôn nghiêm của anh để vào mắt." Tưởng Lệ Văn đầy châm chọc cười lạnh nói.

"Không nên nói bậy!" Thẩm Đan giận đến nghĩ muốn cắt đứt cổ của Tưởng Lệ Văn, anh một phát bắt được tay của cô ta, hung ác nhìn cô ta chằm chằm.

"Kẻ vụng trộm còn không cho nói, trên đời này còn có nơi không nói lý lẽ như vậy hay sao?" Tưởng Lệ Văn cắn răng nghiến lợi lắc lắc tay, dùng sức hất tay Thẩm Đan ra.

"Các người đi ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt lạnh lẽo ra lệnh cho hai người sau lưng.

"Khắc Cốt, giáo huấn con bé cho tốt một chút, nếu không con bé không biết còn cho anh đội bao nhiêu cái nón xanh nữa." Tưởng Lệ Văn chê cười nói.

Giọng điệu ác độc của cô ả đổi lấy một cái tát của Thẩm Đan.

"Không được vũ nhục bé con!" Thẩm Đan nắm chặt quả đấm, ở trước mặt Tưởng Lệ Văn cố nén mấy lần. Anh vốn là không muốn dùng vũ lực uy hiếp Tưởng Lệ Văn, nhưng lời của cô ta rất đáng hận, để cho anh không nhịn được muốn bóp chết cô ta.

"Mày?" Tưởng Lệ Văn oán độc nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Một tát này hôm nay cô nhớ, ngày sau nhất định sẽ trả lại cho hắn gấp bội.

"Đi ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt lạnh giọng hét lớn. Tưởng Lệ Văn om sòm khiến cho anh phiền lòng.

Tưởng Lệ Văn hừ lạnh một tiếng, hất tay rời đi.

"Hệ thống cung cấp điện tối nay bị người phá hỏng, có người muốn hại bé con." Thẩm Đan trước khi rời đi, tỉnh táo nhắc nhở Lăng Khắc Cốt. Anh không hy vọng mới vừa rồi Lăng Khắc Cốt hiểu lầm anh và Hi Nguyên, mặc dù anh rất hy vọng có thể quanh minh chính đại ôm bé con, nhưng anh không hy vọng bé con bị người ta oan uổng.

"Tra rõ là ai! Tôi muốn làm thịt hắn!" Lăng Khắc Cốt thấy thân thể vẫn run rẩy cùng ánh mắt khủng hoảng của Hi Nguyên, không vui nắm chặt quả đấm.

"Dạ!" Thẩm Đan gật đầu, cung kính khom người một cái, xoay người rời đi.

Sau khi Thẩm Đan đóng cửa phòng ngủ, Lăng Khắc Cốt vừa kéo rơi cà vạt cùng áo sơ mi, vừa cất bước bước lên giường.

"Đừng!" Hi Nguyên bị gương mặt lo lắng của Lăng Khắc Cốt dọa sợ, cô cho là anh muốn đánh cô, lập tức nhắm mắt lại, hướng giữa giường lui một bước dài.

Lăng Khắc Cốt nhào tới trên người Hi Nguyên, ôm chặt cô vào trong ngực, môi mỏng vô tình thật chặt hôn lên cánh môi lạnh lẽo như băng của Hi Nguyên.

Nụ hôn của anh quấy rày những lo lắng trong lòng Hi Nguyên, khiến cho cô tạm thời quên hết những sợ hãi vừa rồi, lâm vào trong sự kích tình vô hạn mà anh khơi lên. . . . . .

Khi Hi Nguyên mệt mỏi ngủ thiếp đi thì cặp mắt phượng lãnh khốc kia của Lăng Khắc Cốt trong đêm tối lóe lên ánh sáng lạnh tinh xảo.

Ngày hôm sau, trong lâu đài Tinh Nguyệt tăng lên hơn mười hộ vệ, bọn họ 24/24 giờ tuần tra, hơn nữa Thẩm Đan còn phái người cài đặt một hệ thống theo dõi tân tiến nhất, có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện xảy ra ở bên trong lâu đài Tinh Nguyệt.

Tưởng Lệ Văn đứng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ mình, nhìn một đám hộ vệ võ trang đầy đủ ở lầu dưới, phiền não nói: "Xem thế này càng khó xuống tay hơn. Anh nói xem phải làm sao diệt trừ cái con ranh xấu xí đó?"

"Đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có cơ hội." Diệp Bưu ôm lấy hông của cô, tà ác hôn lên lỗ tai của cô.

"Chắc chắn sẽ có cơ hội? Những lời này anh nói đã bao lần rồi?" Tưởng Lệ Văn bất mãn đẩy Diệp Bưu ra. Nếu như không phải là sợ bị Lăng Khắc Cốt hoài nghi, cô sớm đã tự thân ra tay giết chết con ranh xấu xí đó rồi, còn để nó lượn lờ ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt hay sao? !

"Chuyện này không thể gấp. Hai chúng ta cũng phải còn sống, mới có thể chứng kiến thắng lợi cuối cùng." Diệp Bưu cười lấy lòng.

Nếu như bị Lăng Khắc Cốt phát hiện, hắn nhất định sẽ bị chết rất thảm. Chuyện của Trình Liệt khiến cho hắn đối với Lăng Khắc Cốt cảm thấy sợ hãi, chỉ sợ có một ngày rơi vào tay anh ta, sẽ có cùng kết cục giống như Trình Liệt.

"Tiểu tử nhát như chuột! Anh còn không mạnh bằng cái tên thất phu Trình Liệt hữu dũng vô mưu kia!" Tưởng Lệ Văn khi bị Diệp Bưu ôm lấy thì bất mãn trách cứ.

. . . . . .

Ngày hôm sau chính là hôn lễ của Sơn Miêu, vì ăn mừng anh thành công thoát khỏi danh hiệu người đàn ông độc thân giàu có, mấy huynh đệ cùng đi Nhân Gian Tiên Cảnh chúc mừng anh. Năm người không biết uống bao nhiêu rượu tốt cất giấu của Sơn Miêu, chỉ thấy trên đất bày một đống lớn vỏ chai rượu.

"Hôm nay là ngày cuối cùng tự do của tôi, để cho mấy an hem chúng ta triệt để điên cuồng một đêm." Sơn Miêu ra ý bảo phụ tá đi kêu mấy tiểu thư đẹp nhất Nhân gian Tiên cảnh tới đây.

"Câu không sợ ngày mai bị em dâu bóp chết sao?" Ngân Báo nhạo báng nháy nháy mắt với Sơn Miêu mấy cái. Sơn Miêu còn lo tới dáng vóc bà xã, còn dám ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt?

"Các anh giúp tôi giữ bí mật." Sơn Miêu tà mị cười. Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, hôm nay là ngày cuối cùng anh có thể tự do vui đùa. Anh đột nhiên nói với Thanh Long: "Tôi mới có hàng mới, tuyệt đối so với mấy em minh tinh, á hậu ở công ty anh xinh đẹp hơn. Có muốn tôi đưa cho anh hay không?"

"Tôi sẽ thiếu phụ nữ hay sao?" Thanh Long đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, hung hăng xuyên thấu qua tròng mắt kính trợn mắt nhìn Sơn Miêu một cái. Dưới tay anh có rất nhiều minh tinh lớn nhỏ, ai không dốc sức liều mạng nghĩ leo lên giường của anh? Nếu như anh ai đến cũng không cự tuyệt, giường của anh sợ sớm đã bị những phụ nữ kia áp sụp.

"Cô gái này rất có mùi vị. Nếu như không phải là có Mang Lâm, tôi nhất định phải đem cô ấy Kim Ốc Tàng Kiều." Sơn Miêu không sợ chết nói.

"Anh thử qua rồi sao?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên phóng cho Sơn Miêu một ánh mắt đầy uy hiếp, Sơn Miêu bị sợ đến lau mồ hôi lạnh một cái. Một người đàn ông nói muốn cho "Băng Nhi" hạnh phúc, lại vẫn dám ăn vụng!

"Làm sao có thể? Lão đại biết nguyên tắc của tôi, cũng không đụng vào mấy vị tiểu thư cấp dưới." Sơn Miêu lấy lòng đấm lưng Lăng Khắc Cốt, "Từ khi có Mang Lâm, tôi thật sự không có chạm qua nữa phụ nữ khác. Lão đại, cậu cũng đừng nói xấu tôi với Mang Lâm."

"Làm sao cậu còn chưa kết hôn liền đã thay đổi thành nô lệ của vợ rồi?!" bàn tay Bách Hổ hung hăng chụp lên lưng Sơn Miêu, tận tình nhạo báng anh.

"Ít nói mát đi! Anh cũng có cái ngày phải kết hôn ấy đấy." Sơn Miêu xoa lưng mình bị chụp đau, không ngừng oán trách. Bách Hổ luôn là liều mạng như vậy, xuống tay nặng chết người.

"Tôi? Kết hôn?" Bách Hổ chưa có từng nghĩ tới cái vấn đề này sửng sốt, trong đầu của anh xuất hiện gương mặt trái táo mượt mà kia. Điều này sao có thể? Người ta mới chỉ là một tiểu cô nương. Đột nhiên phát hiện ra Doăn Nhạc ở nhà một mình, anh có chút lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, muộn như thế này rồi cô có sợ hãi hay không?

Bách Hổ đột nhiên đứng lên, nói với mọi người: "Tôi đột nhiên nhớ ra có chút việc chưa làm, tôi đi trước một bước, các cậu đừng để ý tới tôi, tiếp tục!"

Nhìn dáng vẻ anh vội vội vàng vàng rời đi, tròng mắt đen tinh xảo của Thanh Long đột nhiên nheo lại, kỳ quái nói: "Bách Hổ có bí mật. Các cậu có biết gần đây cậu ta thế nào hay không?"

"Cậu ta rất bình thương mà?" Sơn Miêu không chút hoài nghi nói.

"Nghe nói cậu ta gần đây tan việc rất đúng giờ, không hề giống cái tên Tam lang liều mạng lúc trước nữa. Các vụ việc trên tay cũng giao tất cả cho Thẩm Đan đi làm." Ngân Báo đem tin đồn anh biết nói cho mọi người nghe.

"Có phải là có phụ nữ hay không?" Sơn Miêu thần thần bí bí hỏi.

"Như vậy không phải là tốt hơn sao?" Lăng Khắc Cốt nắm một bình rượu lên, rót cho Sơn Miêu một chén, "Hi vọng mấy người bọn họ dều giống như anh, sớm một chút biến thành người đàn ông của gia đình."

"Lão đại, cám ơn." câu "NGười đàn ông của gia đình" kia của Lăng Khắc Cốt nói xong trong lòng Sơn Miêu có ấm á plan tỏa. Sơn Miêu vội vàng nói cám ơn với Lăng Khắc Cốt.

"Các cậu xuống địa ngục là tốt rồi, không cần kéo tôi theo!" Thanh Long quơ quơ XO trong chén, lạnh lùng nói. Kể từ khi "Cô ấy" rơi xuống vách núi xong, tim của anh liền bị phong kín, không còn có người phụ nữ nào có thể đẩy đổ bức tường ngăn cách trong tim anh, anh không tin đời này còn có thể tìm được tình yêu.

Lúc này, từ bên ngoài đi vào mấy cô gái ăn mặc rất mát mẻ, trong số đó có một cô gái duy nhất ăn mặc khá bảo thủ, lại hấp dẫn người ta nhất. Cô có một mái tóc đen nhánh gợn sóng, giống như rong biển rũ xuống trước ngực, tróng mắt như hổ phách trong suốt, trên gương mặt như ngọc là đuôi mắt biết cười, cho dù chỉ một cái nhếch môi nhẹ nhàng cũng phong tình vạn chủng. Cô gái này khi nhìn thấy Thanh Long, nụ cười trên mặt có mấy giây trở nên cứng ngắc, một lát sau liền khôi phục lại bình tĩnh. Cô an nhiên đi đến trước mặt Thanh Long, chủ động ngồi lên đùi của anh. Mấy cô gái khác cũng giống như cô, ở trước mặt Lăng Khắc Cốt và Ngân Báo lả lơi đưa tình. Chỉ có một mình Sơn Miêu là chẳng có ai để ý đến.

"Cút!" Lăng Khắc Cốt hất cô gái đang trườn trên đùi anh ra, trong mắt đầy khinh thường, giống như sợ người phụ nữ này là dơ quần áo của anh vậy.

Cô gái quyến rũ kia bị anh đẩy ngã xuống đất, ủy khuất bò dậy, khóc lao ra khỏi phòng.

Ngân Báo vuốt vuốt lỗ mũi, bất mãn chất vấn cô gái trong ngực: "Em chét mấy kí phấn vậy? Thúi chết đi!"

Cô gái kia bị lời nói của Ngân Báo làm cho cực kỳ lúng túng, cô xấu hổ cắn răng rời đi.

"Họ đều là thẻ đỏ chỗ này của tôi, các cậu thật không hiểu được thương hương tiếc ngọc!" Sơn Miêu không kềm chế được nhấc chân đặt lên bàn, nhạo báng Lăng Khắc Cốt và Ngân Báo."Chỉ có Thanh Long còn là thân sĩ nhất."

"Ngài chính là Long tổng? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!" Cô gái ngồi ở trên đùi Thanh Long đưa tay ngọc thon thon ra loay hoay nghịch cà vạt của Thanh Long, nhẹ nhàng thổi hơi bên cánh môi của anh, nụ cười kia đầy mê hoặc.

Thanh Long giống như đang xem kịch, mặc cho cô gái kia ở trước mặt mình thổi hơi, khóe môi lạnh bạc của anh khẽ nhếch lên, nho nhã cười nhạt.

"Khanh Khanh, phục vụ anh hai của tôi cho thật tốt, nói không chừng tiếp theo tiểu thiên hậu Á châu chính là em!" Sơn Miêu hài hước cười.

"Giá tiền của tôi rất cao, anh chịu bỏ ra hay sao?" Cô gái được gọi là Khanh Khanh ở trên đùi Thanh Long quyến rũ nghiêng đầu.

Thanh Long rút cà vạt của mình về, thít thít cổ áo, tẻ nhạt hỏi: "Đắt cỡ nào?"

Anh thật đúng là không tốn tiền đi tìm phụ nữ, cái cô gái gọi Khanh Khanh này khiến cho anh có một loại kích động vui mừng muốn được tiêu tiền.

"Tiếp rượu, một trăm vạn, cầm tay một cái, năm trăm vạn, hôn môi nhỏ. . . . . ." Khanh Khanh dính vào trước môi mỏng của Thanh Long , cười mê hoặc, "Mười triệu. Chỉ là, tôi hiện tại không có hứng thú, Long tổng tìm người khác thôi."

Nói xong, Khanh Khanh đang muốn nhảy xuống khỏi đùi Thanh Long rời đi.

"Oa! Đắt như thế? Mua một bà vợ về nhà nuôi cũng không cần phải nhiều tiền như vậy chứ?" Ngân Báo khoa trương kêu to.

Cái cô Khanh Khanh này quả thực là sư tử ngoạm, cũng chỉ là nhìn có chút thùy mị thôi, đâu có cần thiết phải hét giá tiền cao như vậy. Nếu như là anh, thà cầm mười triệu đi mua ngôi biệt thự, cũng sẽ không thèm mua một cái hôn của phụ nữ.

Thanh Long nắm được cằm Khanh Khanh, đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, anh cúi thấp đầu xuống, ánh mắt kì quái nhìn đối phương: "Em, tôi bao rồi!"

Khanh Khanh vừa nghe Thanh Long nói lời này xong, hốt hoảng muốn nhảy xuống khỏi đùi Thanh Long: "Tôi hiện tại không thoải mái. . . . . . Không tiếp khách. . . . . ."

Thanh Long căn bản không cho cô cơ hội kháng cự, một phát bắt được vác cô lên vai, nói với Sơn Miêu: "Cô gái này tôi mang đi!"

"Khốn kiếp! Anh buông tôi ra!" Khanh Khanh bộ dạng quyến rũ hoàn toàn biến mất, đột nhiên hung hãn gào lên, dụng cả tay chân mà đá Thanh Long.

"Không tệ! Có hương vị!" Thanh Long vỗ vỗ cái mông Khanh Khanh, nho nhã cười nhạt, tròng mắt đen phía sau cặp mắt kính gọng vàng lộ ra ánh sáng sáng quắc.

"Con mẹ nó cái tên khốn kiếp này! Tôi không tiếp khách!" Khanh Khanh giận đến cắn răng, cô thấy Thanh Long không hề có dấu hiệu buông tay, liền hung hăng cắn đầu vai anh.

"Sơn Miêu, ngày mai gặp ở hôn lễ!" Thanh Long cười chào tạm biệt mọi người xong, vác Khanh Khanh đi ra khỏi Nhân Gian Tiên Cảnh.

Khanh Khanh bị Thanh Long ném vào chiếc Ferrari màu bạc, giống như chim sợ cành cong, cô vừa bị vứt xuống chỗ ngồi, liền liều mạng giãy dụa lắc tay nắm cửa, muốn xông ra.

"Em không nên trêu chọc tôi!" Thanh Long cười lạnh mở khóa, khởi động xe hơi.

Còn không có người phụ nữ nào dám coi thường uy nghiêm của anh, công khai khiêu khích anh. Cô gái này lá gan không nhỏ!

Xe dừng ở phía trước một căn biệt thự màu trắng, Thanh Long nhảy xuống khỏi Ferrari, một tay túm lấy Khanh Khanh kéo ra, vác lên vai liền đi vào phía trong biệt thự.

Biệt thự này là nơi anh dùng để nghỉ dưỡng, tọa lạc bên bờ biển, từ phía trước căn biệt thự nhìn ra, là một dải cát vàng xa tít. Dưới ánh trăng óng ánh, dải cát nhìn mỹ lệ vô cùng

"Anh dám đụng vào tôi tôi liền giết chết anh!" Khanh Khanh ngồi ở trên giường, hướng về phía Thanh Long đang cởi áo sơ mi uy hiếp.

"Dùng dao hay là dùng súng? Có muốn tôi cho em mượn một món vũ khí hay không?" Thanh Long cười nhạt áp đến trên người Khanh Khanh, anh tà mị nhìn người phụ nũ đang phát run phía dưới thân. Rõ ràng chỉ là một cô gái rất ngây ngô, còn dám ở trước mặt anh làm ra vẻ thành thục! Anh điều hành kinh doanh của Truyền thông Long Dực nhiều năm như vậy, dạng phụ nữ nào mà chưa từng thấy qua? Cô chỉ dùng chút ngụy trang nho nhỏ này làm sao có thể thoát được “pháp nhãn” của anh?

"Dao, không, muốn súng!" Khanh Khanh cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt mà nhìn Thanh Long, gương mặt sung huyết đỏ bừng.

Thanh Long từ trong túi móc ra một khẩu súng đặt vào trong tay Khanh Khanh, nhưng cô còn chưa kịp ra tay, liền bị anh ngăn chặn. Anh ấn tay cô về phía đầu giường, sau đó cường thế cắn nuốt cánh môi đỏ mọng của cô.

Môi của cô vậy mà lại không tô son!

Thanh Long kinh ngạc liếm cánh môi đỏ tươi kia. Cực kỳ ít phụ nữ trời sinh môi không tô mà đỏ thắm, mặc dù anh làm trong ngành giải trí, cũng chưa từng thấy qua bao nhiêu phụ nữ đẹp tự nhiên giống như Khanh Khanh.

Trên môi của cô có loại hương vị hoa cỏ nhàn nhạt, Thanh Long hài lòng cuốn lấy cánh môi đỏ mọng mê người này, trong giờ khắc cô không cách nào chống cự xé đi trang phục của cô, bá đạo đoạt lấy thân thể cô.

Thời khắc đụng vào tấm màng mỏng kia, khóe môi Thanh Long nhàn nhạt nhếch lên.

Non nớt đúng như suy nghĩ của anh, cô gái này chặt đến mức khiến anh muốn mất khống chế.

"Thật là đau!" hai chân Khanh Khanh đá loạn, muốn đẩy cự thú to lớn trong cơ thể kia ra.

Người ta nói lần đầu tiên của người con gái sẽ đau đớn, không ngờ lại có thể đau đến muốn chết đi như vậy. Người đàn ông này quả thật không phải là người!

"Kiên nhẫn một chút!" Thanh Long nâng eo nhỏ của đối phương lên, bén nhọn chạy nước rút. . . . . .

Sau cả một đêm cuồng hoan, Khanh Khanh từ trong ác mộng tỉnh lại, vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt tuấn mĩ của Thanh Long.

Cô hận đến cắn răng, từ trong ngực Thanh Long nhảy ra xong, cô móc son môi trong túi ra, lưu lại ở trên giường một dòng chữ to màu đỏ thắm: "Anh là con heo!"

Hài lòng liếc nhìn dòng chữ mình lưu lại, Khanh Khanh nhặt chìa khóa xe lên, đẩy cánh cửa lớn của biệt thự đi ra ngoài, cô nhảy vào chiếc Ferrari của Thanh Long, lái xe rời đi.

Khi Thanh Long tỉnh lại thì chỉ thấy bốn chữ màu đỏ thắm kia nghễu nghệ cười nhạo anh.

Không có phương tiện giao thông, anh chỉ còn cách đi bộ ra đường quốc lộ, chận một chiếc taxi chạy đến giáo đường.

"Thanh Long, tối hôm qua quá kịch liệt sao? Ngày quan trọng như vậy mà lại dám đến trễ!" Ngân Báo nhạo báng đấm ngực Thanh Long.

"Kịch kiệt hay không kịch liệt! Cậu có cần nếm thử một chút không?" Thanh Long sửa sang lại y phục, thần thần bí bí cười yếu ớt. Sau một đêm kịch liệt kia trên người của anh hiện đầy dấu tay cùng cào của con mèo nhỏ hoang dã kia, chỉ có điều đây lại là lần đầu tiên sau gần mười năm anh có được cảm giác cực kì thỏa mãn. Đợi khi rảnh rỗi, anh nhất định sẽ lại đi thăm Nhân Gian Tiên Cảnh, nếm thử một chút tự vị của con mèo nhỏ này. Nhân tiện cảnh cáo Sơn Miêu một chút, trước khi anh chơi đủ, không cho con mèo hoanh nhỏ này tiếp khách!

"Phụ nữ của nhị ca tôi nào dám đụng." Ngân Báo lập tức thức thời lắc đầu. Anh hiểu rõ vô cùng tính tình Thanh Long, khi anh ta cười đến càng vô hại thì lại càng đáng sợ. Ngược lại khi anh ta trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, thì lại chính là lúc vô hại nhất.

Lúc này khúc nhạc mừng tân hôn vang lên, Thang Mang Lâm khoác cánh tay anh trai Thang Dật Thần chậm rãi đi vào giáo đường, cô nhìn thoáng qua ba đang ngồi ngay hàng đầu, trong mắt thoáng hiện lệ quang hạnh phúc.

Lăng Khắc Cốt nở nụ cười khích lệ với cô, để cho cô có dũng khí tới nắm lấy bàn tay Sơn Miêu.

Mọi người đều nói hôn nhân là huyệt mộ của tình yêu, không biết Sơn Miêu có thể lấy được cô rồi còn biết quý trọng hay không. Chỉ là có Lăng Khắc Cốt ở đây, cô mới không lo lắng.

Thang Dật Thần đem em gái giao vào trong tay Sơn Miêu, rồi lùi lại đứng bên cạnh ba.

Ba Thang ngồi trên xe lăn cảm động cầm tay của con trai, ông rốt cuộc đã có thể nhìn thấy con gái hạnh phúc lập gia đình.

"Lâm nhi sẽ hạnh phúc." Thang Dật Thần nắm chặt tay của ba, nén lệ nói.

Hôm nay bọn họ đều đã tặng Lâm nhi của bọn họ cho người ta, cô không bao giờ còn là cô gái nhỏ lượn quanh bên người bọn họ nữa, mà là vợ của người ta rồi.

Một loại kiêu ngạo của người anh trai khiến anh ngẩng cao đầu cười đến vô cùng mê người.

Sau khi hôn lễ kết thúc, bọn họ đi tới khách sạn lớn nhất trong số những khách sạn dưới trướng của Lăng thị tiếp tục chiêu đãi khách.

Hi Nguyên bưng một ly nước trái cây đi vào trong một góc, kể từ sau lần được Thang Dật Thần cứu đó, cô vẫn không tìm được cơ hội để nói cảm ơn với anh. Hôm nay thật vất vả gặp được, cô nhất định phải phải cảm ơn anh mới được.

Thang Dật Thần hình như không quá thích loại trường hợp xã giao này, sau khi uống mấy ly rượu xong liền trốn ra sảnh ngoài.

Hi Nguyên thấy thế, liền đuổi theo.

"Anh Dật Thần, chuyện ngày đó còn chưa kịp cám ơn anh." Mặc dù xét về vai vế, Thang Dật Thần là anh vợ của chú Sơn Miêu, nhưng Hi Nguyên vẫn cảm thấy gọi anh là anh Dật Thần nghe thân thiết hơn.

Thang Dật Thần xa cách nói: "Chuyện ngày đó chỉ là đúng dịp, cho dù là bất kì ai tôi cũng sẽ ra tay cứu, không chỉ có cô."

"Những người được anh Dật Thần cứu là em, cho nên vẫn là vô cùng cảm tạ." Hi Nguyên ngây thơ ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên, ngước nhìn Thang Dật Thần. Ở khoảng cách gần như vậy, mới phát hiện anh cao hơn mình rất nhiều.

"Nếu cô thật sự muốn cảm ơn tôi thì xin hãy đối xử tử tế với Lâm nhi." Thang Dật Thần cúi thấp đầu xuống, có chút khinh miệt nói. Anh vẫn còn không quên được Lâm nhi là vì cái gì mà sanh non, cho nên đối với Hi Nguyên vẫn không có cách nào tha thứ.

"Em không có! Anh Dật Thần, em . . . . ." Hi Nguyên ủy khuất vành mắt hồng hồng, cô đang muốn giải thích thì từ sau lưng giọng nói giễu cợt của Tưởng Lệ Văn truyền tới.

"Thật đúng là một đôi anh có tình em có ý! Tôi thật cảm thấy bắt đầu hâm mộ rồi! Khắc cốt, anh nói xem có phải hai người bọn họ đứng gần nhau trông rất xứng đôi không? Quả thật là kim đồng ngọc nữ!" Tưởng Lệ Văn quay qua Lăng Khắc Cốt với vẻ mặt lo lắng hỏi. Chỉ là câu hỏi của cô ta không nhận được câu trả lời, đổi lại chỉ là một tiếng hừ lạnh.

"Lăng tổng." Thang Dật Thần cuồng ngạo ưỡn ngực, chào hỏi Lăng Khắc Cốt xong liền bỏ Hi Nguyên lại rời đi. Anh ngay cả một câu giải thích cũng không muốn.

"Ai yêu! Thái độ này là gì vậy? Khắc cốt dù sao cũng là cha vợ tương lai của cậu nha!" Tưởng Lệ Văn ở một bên quạt gió thổi lửa, muốn kích thích sự phẫn nộ của Lăng Khắc Cốt.

"Tưởng Lệ Văn, cô bớt nói hươu nói vượn đi”. Hi Nguyên tức giận rống lên với Tưởng Lệ Văn. Cái mụ yêu tinh già này luôn thấy cô không vừa mắt, chỉ cần thấy được cô ở cùng với một người đàn ông nào đó, liền tự biên tự diễn cố gắng gán cho tội cái tội hồng hạnh xuất tường, thật là quá ghê tởm!

"Tôi nói hưu nói vượn? Người có mắt đều có thể nhìn ra!" Tưởng Lệ Văn khiêu khích nhìn Hi Nguyên.

"Lệ Văn, cô đi ra ngoài đi!" Lăng Khắc Cốt ra lệnh cho Tưởng Lệ Văn đang đứng bên cạnh, vẻ mặt anh lạnh lẽo, trong đáy mắt lạnh lùng kia có tia lửa lóe lên.

Tưởng Lệ Văn lắc lắc thân hình yêu mị của loài rắn, không cam lòng rời đi.

Khi trên sảnh ngoài trời chỉ còn lại Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên thì trên người Lăng Khắc Cốt tỏa ra hơi thở lạnh lẽo khiến Hi Nguyên bị sợ đến muốn chạy trốn. Cô bỏ lại nước trái cây trong tay, muốn đi qua bên cạnh Lăng Khắc Cốt.

Bàn tay Lăng Khắc Cốt duỗi một cái liền ôm Hi Nguyên vào trong ngực, anh một tay giữ lấy cô áp lên đùi, xoay người một cái liền áp cô đến góc tường bị màn che che khuất.

"Anh Dật Thần? Kêu thật dễ nghe!" Lăng Khắc Cốt cắn răng, dính vào bên tai Hi Nguyên, đùa cợt cười lạnh.

"Kêu anh thì thế nào? Phạm vào luật của nước nào vậy?" Hi Nguyên không phục nhìn Lăng Khắc Cốt. Cô cũng chỉ là nói một lời cảm ơn với Thang Dật Thần, anh và Tưởng Lệ Văn liền lại chụp lên đầu cô cái mũ hồng hạnh xuất tường

"Em không thể an phận một chút hay sao? !" Lăng Khắc Cốt căm tức rống to.

"Tôi không có! Là anh Dật Thần cứu. . . . . . Ưmh" Hi Nguyên đẩy lồng ngực to lớn của Lăng Khắc Cốt, quật cường phản kháng.

Cô sẽ không thừa nhận tội danh “có lẽ có” *, hơn nữa còn là Tưởng Lệ Văn áp đặt ở trên người cô.

*Có lẽ có: Thời Tống Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không? Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này được dùng với ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.

Tất cả bất mãn cùng kháng nghị của cô đều bị Lăng Khắc Cốt nuốt hết. Môi mỏng của anh cắn nuốt sạch sẽ cái miệng nhỏ nhắc của cô, gần như điên cuồng đòi lấy hương thơm trong cánh môi cô.

"Đừng! Sẽ có người tới!" Hi Nguyên nghĩ đây là sảnh ngoài của bữa tiệc, bất cứ lúc nào cũng có thể có khách ra phía ngoài này thư giãn một chút, cô sợ hãi muốn đẩy Lăng Khắc Cốt ra. Nếu như để người ta nhìn thấy cô và Lăng Khắc Cốt ở chung một chỗ, ngày mai nhất định sẽ trở thành tiêu đề hàng đầu của báo giới.

"Mở rộng chân ra!" Lăng Khắc Cốt chẳng những không để ý tới chống cự của Hi Nguyên, ngược lại lạnh giọng ra lệnh cho cô. Hi Nguyên không nghe, anh liền mạnh mẽ tách chân của cô ra, để chúng quấn lên vòng eo tráng kiện của anh.

Hi Nguyên chỉ cảm giác quần lót dễ dàng bay mất, sau đó một cự vật nhân lúc đó xông vào trong cơ thể cô.

"A!" Hi Nguyên kìm lòng không được rên rỉ ra tiếng, cô đáp lại khiến Lăng Khắc Cốt cực kỳ hài lòng, anh quyến cuồng cười ôm chạt lấy cô, không ngừng chạy nước rút.

Đột nhiên có tiếng bước chân đang tới gần, Hi Nguyên lập tức cắn môi dưới, u oán nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt vung tay lên, kéo tấm màn che che lại thân thể hai người, khiến người bên ngoài chỉ nhìn thấy tấm rèm cửa bay bay, mà không thể thấy được một màn kích tình phía sau . . . . .

"Anh có nghe thấy tiếng gì đó hay không?" Bên ngoài màn che cách chỗ bọn họ xa xa truyền đến giọng nói, hình như là giọng của Bách Hổ.

"Giống như con muỗi cắn người." Thanh Long cười nho nhã nói.

"Con muỗi cắn người sẽ phát ra âm thanh?" Bách Hổ bối rối sờ sờ cái ót, cái tên đầu dưa luôn ngay thẳng này nghe không hiểu ý tứ của Thanh Long.

"Cậu mà cảm thấy không hiểu được, ngày nào đó kêu Thanh Long biểu diễn cho cậu coi." Ngân Báo vỗ vỗ bả vai Bách Hổ, ý vị sâu xa nói. Trên gương mặt bướng bỉnh như một cậu nhóc hiện lên đầy nét tươi cười.

"Sao cậu không đi mà biểu diễn? Ít lôi tôi ra đi!" Thanh Long không vui từ trong lỗ mũi nặn ra tiếng hừ lạnh không mấy dễ nghe, trên gương mặt tuấn dật vẫn treo nụ cười nhạt nhẽo .

"Khụ khụ khụ! Tôi đâu có phụ nữ!" Ngân Báo bị câu nói của Thanh Long làm cho ho khan sặc sụa, gương mặt trẻ con sung huyết đỏ bừng.

"Giải tán! Chúng ta đem đẻ giành lại không gian cho lũ muỗi." Thanh Long từ trên ghế đứng bật dậy, cười cười ngụ ý nói.

Bách Hổ vẫn còn chưa nghe ra thế nào, Ngân Báo thấy thế kéo anh dậy cùng đi ra bên ngoài: "Cậu đi làm thằng nhóc giữ cửa, nghiêm cấm tất cả người lạ vào bên trong!"

"Tại sao?" Bách Hổ bất mãn kháng nghị.

"Bởi vì đó là bổn phận của cậu!" Ngân Báo hung hăng gõ lên đầu Bách Hổ, "Cậu bao dưỡng phụ nữ dùng để làm gì? Lại còn lén lén lút lút như vậy?"

Bách Hổ bị lời nói Ngân Báo khiến cho mặt sung huyết đỏ bừng, anh lúng túng nói: "Ai bao dưỡng phụ nữ chứ?"

Nhà của anh mặc dù có giấu một cô nhóc Nhạc Nhạc, nhưng như vậy không thể coi là bao dưỡng phụ nữ chứ?

Ngân Báo hừ một tiếng, liền bỏ Bách Hổ lại rời đi.

Chờ cho mọi âm thanh bên ngoài đều biến mất, Hi Nguyên mới thả cánh môi dưới bị cắn chặt ra, bất mãn đấm Lăng Khắc Cốt. Mới vừa rồi bên ngoài nhiều người như vậy, anh chẳng những không chịu đàng hoàng một chút, ngược lại hoan ái vô cùng cuồng nhiệt hại cô nhiều lần thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng. Nếu quả thật như vậy liền mất hồn rồi, muốn cô sau này làm thế nào nhìn mặt mấy ông chú kia đây?

Lăng Khắc Cốt càng thêm cuồng dã tiến công Hi Nguyên đã giãy gụa đến te tua, khiến cho cô chỉ có thể ôm lấy bờ vai của anh, cùng luật động theo anh. . . . . .

Khi tất cả kết thúc thì Hi Nguyên đã mệt mỏi kiệt sức, giữa hai chân đau rát.

Người đàn ông này, được tạo thành từ sắt thép sao, mỗi lần cũng làm cho cô giống như bị tra tấn, đau đớn cùng vui vẻ đan xen, khiến cho cô yêu cũng không được, hận cũng không xong.

"Khốn kiếp!" Hi Nguyên dựa vào trước ngực Lăng Khắc Cốt, suy yếu thở dốc.

Lăng Khắc Cốt giúp Hi Nguyên sửa sang xong y phục, liền ôm cô đi ra khỏi tấm rèm cửa.

Khi hai người đi ra tới chỗ cửa dẫn ra ngoài sảnh thấy Bách Hổ với sắc mặt trướng hồng đứng ở cửa, hình như anh thật sự nghe theo mệnh lệnh của Ngân Báo, không cho phép bất kì ai ra phía ngoài sảnh, mà sắc mặt của anh hồng đến giống như gan heo, vừa nhìn thấy gương mặt Hi Nguyên đã bớt hồng thì lúng túng quay mặt đi, không ngừng ho nhẹ.

Không trách được Ngân Báo kêu anh giữ cửa, hoá ra là như vậy!

Cái tên Ngân Báo chết tiệt, một lát nữa gặp lại hắn, anh nhất định sẽ giết hắn.

Lại để cho anh nửa ngày đứng nghe tiếng ái ân đùa bỡn, còn không biết âm thanh đó rốt cuộc là cái gì.

Hi Nguyên mắc cỡ vùi mặt vào trong ngực Lăng Khắc Cốt, không dám nhìn người nữa.

Lăng Khắc Cốt lại lớn giọng chào hỏi với Bách Hổ: "Bé con mệt mỏi, tôi đưa con bé về nhà, anh giúp tôi chuyển lời tới Sơn Miêu, chúc anh ấy tân hôn hạnh phúc."

"Ồ! Được, lão đại." Bách Hổ gật đầu liên tục, chẳng qua là ngượng ngùng liếc gương mặt hồng nhỏ nhắn hồng của Hi Nguyên.

Hình như lúc sáng sớm, Nhạc Nhạc khi tỉnh lại ở trong lòng anh nét mặt cũng giống như Hi Nguyên lúc này. Thân thể Bách Hổ ở phòng tiệc, tâm hồn lại đã bay trở về nhà.

Ngày hôm qua, khi anh về đến nhà, đêm đã rất khuya. Anh vừa vào cửa liền nhìn thấy Doãn Nhạc co rúc ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi, anh rõ ràng đã nói với cô tối nay không cần chờ cửa anh, tiểu tử này lại vẫn còn đợi anh. Anh cẩn thận từng li từng tí đến gần cô, đứng ở trước sô pha ngắm nhìn dung nhan say ngủ ngọt ngào của cô. Anh phát hiện mình càng ngày càng thích nhìn cô, cho dù là cô với dáng vẻ chạy nước miếng ở trong mắt anh vẫn đẹp mê người.

Doãn Nhạc không thoải mái khẽ đổi tư thế nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đúng dịp lại tới gần mặt của anh.

Trên gương mặt trái táo đỏ hồng là hai hàng lông bàn chải (hai hàng mi) dày rậm, che kín đôi con người sáng rõ như hai hạt bồ đào. Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm khẽ hếch lên, tựa hồ đang mời anh tới hái.

Anh kìm lòng không được cúi thấp đầu xuống, vội vã hôn trộm một cái lên cánh môi của cô. Sauk hi hôn xong anh thế nhưng lại khẩn trương giống như một chú nhóc, tim đập rộn lên, mất khống chế cực độ.

Thật tốt Doãn Nhạc cũng không có tỉnh lại, không có phát hiện sự bối rối của anh.

Doãn Nhạc chỉ mặc quần áo bà bầu mỏng manh đột nhiên ôm lấy cánh tay, bộ dạng. giống như rất lạnh anh vội vàng bế lấy cô, rón rén đi trở về phòng ngủ của cô.

Anh nhè nhẹ đặt Doãn Nhạc ở trên giường, đang muốn đứng dậy rời đi, liền bị cô ôm lấy cổ, hai cái chân nhỏ của cô lập tức quấn lên hông của anh, giống như đang ôm một con gấu vùi vào trước ngực anh tiếp tục ngủ.

Anh giống như lão tăng ngồi thiền cương trực nằm ở bên cạnh Doãn Nhạc, liều mạng tự nói với mình không được lộn xộn.

Không biết đã đếm đến mấy ngàn con dê, anh mới ở vào thời khắc trước khi trời sáng khép mắt lại.

Sáng sớm, anh bị một tiếng thét chói tai thẹn thùng đánh thức, khi thấy Doãn Nhạc che khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn anh chằm chằm. Anh vội vàng bò dậy, hốt hoảng giải thích với cô: "Nhạc Nhạc, em đừng hiểu lầm. Ngày hôm qua em biến tôi thành cái gối ôm, tôi không dám đánh thức em, cho nên liền. . . . . ."

Doãn Nhạc nghe được giải thích của anh, mặt đỏ càng lợi hại, giống như trái táo đỏ đầu cảnh của mùa thu vậy, hết sức xinh đẹp.

Tầm mắt Bách Hổ không cách nào rời đi khuôn mặt của Doãn Nhạc, mê luyến thưởng thức mềm mại của cô.

"Chú đi ra ngoài!" Doãn Nhạc khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đẩy Bách Hổ.

Bách Hổ lập tức liền lăn một vòng cút ra khỏi phòng của Doãn Nhạc, một câu cũng không dám nói.

Buổi sáng lúc anh rời đi, Doãn Nhạc cũng không có tiễn anh ra cửa giống như thường ngày, chỉ là đỏ mặt ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt khẽ liếc anh.

"Tôi đi đây! Bữa ăn sáng ở trên bàn, buổi trưa tôi sẽ kêu đồ ăn ở ngoài, em tự chăm sóc mình cho tốt." Bách Hổ không yên tâm dặn dò Doãn Nhạc. Doãn Nhạc không ra tiễn anh khiến cho anh có chút cảm giác mất mác, giống như cuộc sống của anh nên ở chung một chỗ với Doãn Nhạc, buổi sáng cô đứng ở cửa tiễn anh, buổi tối đứng ở cửa nghênh đón anh về nhà.

Không biết tới ngày Nhạc Nhạc rời đi, anh sẽ như thế nào?

Anh lập tức mất hồn mất vía bắt đầu nhớ nhung Nhạc Nhạc, đối với sự náo nhiệt của buổi tiệc cưới hiện tại không chút để ý.

Nhạc Nhạc không sớm thì muộn cũng có ngày phải rời khỏi anh sao?

. . . . . .

Hi Nguyên cho rằng ngày tháng sẽ cứ như vậy mà trôi qua. Quan hệ của cô và Lăng Khắc Cốt rất vi diệu, ban ngày anh rất lạnh nhạt, ban đêm lại đầy bá đạo, dịu dàng, khiến cho cô không hạ nổi quyết tâm từ chối anh.

Thật ra thì thời gian Lăng Khắc Cốt ở lâu đài Tinh Nguyệt cũng không nhiều, vẫn như trước bay qua bay lại khắp các nơi trên thế giới, có lẽ thỉnh thoảng nhớ tới cô thì mới vền nhà thăm cô một chút.

Ngày hôm qua, anh lại cùng Tưởng Lệ Văn bay đi Mĩ, lâu đài Tinh Nguyệt lập tức trở nên vắng lạnh rất nhiều. Nhạc Nhạc biến mất hoàn toán giống như không khí vậy, ngay cả Lăng Khắc Cốt cũng không tìm thấy cô ấy. Chỉ nghe mẹ Doãn nói có mấy lần nhận được điện thoại của Nhạc Nhạc chỉ báo bình an cũng không nói bây giờ đang ở đâu. Có lẽ cô ấy đang ở một nơi an toàn đợi Trình Hạo trở lại

Kể từ sau khi cài đặt hệ thống giám sát, lâu đài Tinh Nguyệt lại lần nữa yên tĩnh lại, giống như sự kiện phá cửa đêm đó chỉ là ảo giác của cô. Không còn nguy hiểm xảy ra, tất cả mọi người đều an tâm.

Hôm nay, Hi Nguyên nhàm chán đến phiền lòng, trong trường học thiếu vắng hai người Doãn Nhạc và Trình Hạo, đột nhiên liền thay đổi thành vô cùng tẻ nhạt. Cô buồn bực đến hoảng hót, liền kêu tài xế lái xe đưa cô đi tiệm sách mua mấy quyển tiểu thuyết. Bây giờ mặc dù Internet rất phát triển, dạng tác phẩm gì đều có thể xem được, nhưng cô vẫn ưa thích cầm bản thật nằm ở trên giường đọc, cô cảm thấy cuộc sống như thế mới thật hài lòng.

Hi Nguyên ngồi ở trong xe, thưởng thức những cây phong rậm rạp bên ngoài. Cũng sắp sang thu, lá cây càng ngày càng kiề diễm rực rỡ, một mảnh lá phong màu vàng hồng pha trộn vô cùng đẹp mắt khiến Hi Nguyên có loại cảm giác đang tiến vào trong thế giới cổ tích.

Lâu đài Tinh Nguyệt trên đỉnh núi khu nhà giàu của thành Long, cho nên không gian thanh tịnh u tĩnh, một con đường nối thẳng xuống chân núi, trên đường rất ít thấy xe taxi qua lại, chỉ có mấy chiếc xe riêng chạy qua.

Ở thời điểm vào một đoạn cua, tài xế nghĩ phanh xe để giảm bớt tốc độ, thế nhưng phát hiện thắng xe không ăn. Anh ta hốt hoảng đạp mạnh thắng xe, nhưng không thấy một chút hiệu quả, xe ở trên đường mất không chế lao đi.

Đột nhiên phía trước một chiếc Lamborghini đang lao đến, tài xế bị sợ đến mồ hôi chảy ướt sũng anh dùng lực đánh tay lái, xe và chiếc Lamborghini lướt qua nhau, lại thẳng tắp lao vào một cây phong cổ thụ bên đường.

Hi Nguyên bị chuyện bất thình lình xảy ra dọa sợ, ý thức của cô còn chưa có kịp tỉnh táo lại từ trong cơn hoảng hốt, xe hơi cũng đã đụng vào cây cổ thụ bên đường. Đầu xe bị đụng đến biến dạng, kính chắn gió phía trước bị đụng vỡ, cái trán tài tài xế bị một vết thương hở rất lớn, máu ồ ồ chảy ra, mà chân của anh thì bị kẹp giữa đầu xe và ghế ngồi, đã đau đến bất tỉnh nhân sự. Hi Nguyên chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, liền đau đến mất đi tri giác.

Chiếc Lamborghini vừa lướt qua bọn họ, đột nhiên dừng lại cách bọn họ mấy trăm mét. Zu Cuella đẩy cửa ghế lái ra, khẩn trương vọt tới cạnh chiếc xe hơi gặp nạn.

Khi anh thấy gương mặt nhuốn máu của Hi Nguyên thì lập tức thò tay qua cửa kính chắn gió bị vỡ ở phía trước, mở hệ thống điều khiển trung ương, thành công mở được cửa chiếc xe gặp nạn ra.

"Thượng Hi!" Zu Cuella ôm Hi Nguyên ra, khẩn trương gọi cô. Một khắc vừa rồi lướt qua nhau, anh nhìn thấy gương mặt của Hi Nguyên xuất hiện trong chiếc xe đối diện. Cho nên khi chiếc xe này đụng vào cây cổ thụ thì tim của anh cũng bắn ra tới cổ họng, chỉ sợ Hi Nguyên xảy ra chuyện.

"Zu?" Hi Nguyên cảm thấy hình như nghe thấy tiếng Zu Cuella, nhưng đầu óc đã choáng váng tới bất tỉnh không cách nào mở mắt ra được.

Zu Cuella liếc qua một chút người tài xế đã hôn mê bất tỉnh, nhìn lại một chút đầu xe đã bị đụng không ra hình dạng, cau mày ôm Hi Nguyên đi về hướng chiếc Lamborghini.

Thời điển lúc Zu Cuella đi cứu Hi Nguyên, Rio Cuella lặng lẽ xuống xe, đang muốn chạy trốn, liền nghe tiếng rống to của Zu Cuella ở phía sau: "Đứng lại!"

Rio nghe được tiếng hô lạnh lùng này của Zu xong, sợ hết hồn, hắn xoay người, nhìn Zu Cuella lấy lòng: "Anh, tôi đang muốn đi xem một chút người tài xế kia chết hay chưa."

"Còn không đi gọi xe cứu thương? Còn nữa gọi 110 kêu cảnh sát tới đây!" Zu Cuella tỉnh táo phân phó, "Tôi đưa Thượng Hi đi bệnh viện trước, cậu ở đây chờ cảnh sát tới!"

"À." Rio bất mãn ồ một tiếng. Nếu như không phải là bị Zu Cuella nắm được cái chuôi, hắn làm sao lại chịu nghe lệnh của anh. Hiện tại tình thế đảo ngược, anh đường đường là tiểu vương Tử Đan Mạch, lại thành một chân chạy vặt.

"Nếu như cậu dám làm chuyện gì xấu, cẩn thận tôi khiến cho bà nội tước quyền thừa kế của cậu!" Zu Cuella giống như Satan, lãnh khốc uy hiếp Rio Cuella.

Mặc dù bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng kể từ khi Rio nhận tổ quy tông liền vẫn luôn chống đối anh. Vì tranh đoạt quyền thừa kế vương vị, Rio dụng hết tâm cơ. Chỉ là Rio có giảo hoạt hơn nữa, cũng đấu không lại anh. Dù sao anh mới là người thừa kế vương vị chính thống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.