Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 109



Buổi sáng Hi Nguyên đột nhiên có cảm xúc, vì vậy lập tức ngồi xuống, đem những hình ảnh trong đầu vẽ ra trên giấy. Chờ vẽ xong, cô cười hài lòng. Rất lâu không có tĩnh tâm mà tập trung như vậy để vẽ, cô cảm thấy óc của mình cũng sắp gỉ sét.

"Thượng Hi, đi dạo phố với tôi đi." Cầu Lệ đột nhiên chạy vào phòng của cô, nhiệt tình nói, "Hiện tại thời tiết rất tốt, chúng ta đi mua mấy bộ y phục và đồ trang sức đi."

"Được. Vừa đúng lúc nhãn rỗi không có việc gì mà, trong cung buồn bực đến phát sợ." Hi Nguyên cười đứng dậy, thật ra thì cô không cần mua đồ gì cả, Zu Cuella cơ hồ một mình ôm lấy việc chuẩn bị tất cả mọi vật dụng cho cô, trong tủ quần áo của cô treo đầy những bộ trang phục đắt giá của Châu Âu còn chưa bóc nhãn, cơ hồ tất cả đều là những mẫu thiết kế số lượng có hạn.

"Em nhanh lên một chút." Cầu Lệ thúc giục Hi Nguyên.

Hi Nguyên từ trong tủ quần áo lấy ra một cái áo nhỏ màu hồng mặc vào, sau đó cũng với Cầu Lệ đi ra ngoài.

Bởi vì địa vị tôn quý của gia đình Josephine ở Đan Mạch, mỗi khi bọn họ tới một chỗ, người bán hàng lập tức đóng cửa hàng không đón khách, chỉ để hai người bọn họ chọn lựa.

"Thượng Hi, bông hoa cài tóc bằng đá quý này rất hợp với em, em cài thử xem?" Cầu Lệ một cái cài tóc bằng đá quý cài lên giúp Hi Nguyên, hưng phấn cười, "Mắt của tôi nhìn không tệ chứ?"

"Thật rất đẹp mắt. Cám ơn chị Cầu Lệ." Hi Nguyên chân thành nói cảm ơn Cầu Lệ. Chị Cầu Lệ thấy cô cái gì cũng không mua, liền bắt đầu chủ động giúp cô chọn lựa.

"Cám ơn cái gì, em là em gái chị." Cầu Lệ nhiệt tình ôm Hi Nguyên, đôi mắt đẹp diễm lệ có điểm sáng chợt lóe lên.

"Chị Cầu Lệ, buổi tối Zu nói muốn tới, chúng ta có phải nên về nhà rồi không?" Đã ra ngoài cả ngày, Hi Nguyên nhìn sắc trời âm u, hỏi Cầu Lệ.

"Anh họ Zu tới sao? Được rồi, hôm nay bỏ qua cho em trước, để cho đôi vợ chồng nhỏ của các em đoàn viên." Cầu Lệ chế nhạo nhéo nhéo gò má Hi Nguyên.

"Chị Cầu Lệ giễu cợt em." hai gò má Hi Nguyên hồng hồng.

Hôn lễ của cô và Zu Cuella chuẩn bị vô cùng gấp, dường như ý kiến của cô đối với hôn sự này không hề có chút tác dụng nào, Zu Cuella cường thế quyết định tốt tất cả, mà bà ngoại Khải Sắt Lâm ngay cả có hội để cho cô mở miệng phản kháng cũng không có. Cô cứ như vậy mơ mơ hồ hồ đã muốn gả cho Zu rồi.

Vừa nghĩ tới phải lập gia đình, trong đầu của cô liền hiện ra gương mặt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt. Giọng nói đầy giãy giụa đầy thống khổ cuối cùng của anh lại vang vang bên tai cô.

Lắc lắc đầu, Hi Nguyên cười giúp Cầu Lệ xách đồ, cùng nhau chạy ra ngoài.

"Bé con. . . . . ." Một tiếng nói trầm thấp dường như mơ hồ mang theo tiếng thở dài lọt vào tai của Hi Nguyên, cô kinh ngạc quay đầu lại, lại chẳng hề thấy cái gì. Giọng nói kia nhất định là ảo giác. Nhớ nhung quá sâu, cho nên luôn nghĩ đến anh ấy thôi.

Cô nên quên Lăng Khắc Cốt, duyên phận giữa bọn họ quá cạn, mỗi một lần gần nhau đều sẽ bị người ta phá hỏng. Tình sâu duyên cạn chính là miêu tả đúng nhất cho tỉnh cảm của họ.

Tình sâu duyên cạn.

Cô tình nguyện giữa họ là tình cạn duyên sâu, như vậy là cô có thể giữ vững vẻ mặt với anh.

Hiện tại anh đã có đứa bé của Tưởng Lệ Văn, cho dù cô trở lại bên cạnh anh, bức tường ngăn cách này cô cùng không cách nào vượt qua được. Cô sẽ quan tâm, sau đó sẽ lại cãi vã với anh, lại ầm ĩ với anh.

Nếu như nhất định phải trở thành một đôi vợ chồng bất hoà, không bằng hiện tại liền hoàn toàn cắt đứt ý tưởng đó.

Zu Cuella đối với cô rất tốt, khiến cho cô cảm nhận được sự ấm áp chưa bao giờ có. Có lẽ gả cho anh cũng là một lựa chọn tốt, hi vọng Zu có thể làm cho cô quên Lăng Khắc Cốt.

Hi Nguyên u oán thở dài.

Đang lức tài xế mở cửa xe cho hai người thì trên ngực Hi Nguyên đột nhiên xuất hiện một đốm đỏ hồng ngoại.

Hi Nguyên còn chưa kịp phản ứng, liền đã bị người xô ngã. Một viên đạn đập thẳng lên cửa kính xe, cửa thủy tinh vốn chống đạn cũng bị đục một lỗ thủng to.

Tiếng kêu to hoảng sợ của Cầu Lệ, đối với tập kích đột ngột này cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Lăng Khắc Cốt đè ở trên người mình, trong lòng không khỏi đau đớn. Mới vừa rồi còn nghĩ hoàn toàn quên anh, anh lại giống như một vị thần xuất hiện trước mặt cô.

Lăng Khắc Cốt chợt ôm cô vào lòng, điên cuồng hôn lên môi của cô: "Bé con, thiếu chút nữa tôi đã mất em rồi!"

Hi Nguyên bị động đón nhận nụ hôn của Lăng Khắc Cốt, nước mắt lặng lẽ chảy dài như một dòng suối nhỏ, chảy xuôi xuống đất.

"Anh là ai?" Thấy Lăng Khắc Cốt đè ở trên người Hi Nguyên, Cầu Lệ kinh ngạc hỏi.

"Người đàn ông của bé con!" Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên đứng dậy, phủi bụi đất trên người cho cô, sau đó nắm tay của cô thật chặt, nói với Cầu Lệ, "Xin chuyển lời tới Điện hạ Zu, bé con là tôi mang đi!"

Nói xong, anh liền ôm lấy Hi Nguyên, đi về phía chiếc BMW đang đậu ở phía đối diện bên kia đường.

Cầu Lệ nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, xảo trá nhếch khóe môi lên. Xem ra không cần cô khổ tâm thiết kế nữa, Thượng Hi sẽ tự mình cút khỏi bên cạnh Zu, cái ghế vương phi Đan Mạch chỉ có thể là cô rồi.

Từ nhỏ cô đã dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận Zu, cố gắng làm anh vui lòng, nhưng Thượng Hi xuất hiện đã đánh vỡ tan tành giấc mộng của cô, khiến cho cô ở trong mắt Zu trở thành kẻ có cũng được, không có cũng không sao.

Cô không cam lòng như vậy!

Cai ghế vương phi cô ước mơ suốt hai mươi năm qua, không muốn hai tay dâng cho Thượng Hi.

Coi như cả gia tộc Josephine cảm thấy thiếu nợ Thượng Hi, muốn đền bù cho cô ta, Cầu Lệ cô cũng sẽ không nguyện ý.

Lỗ đạn sờ sờ trên tấm kính cửa xe, Cầu Lệ không khỏi cười lạnh. Cô quay đầu lại, nhìn về hướng tào nhà đối diện, đập vào mắt là tia sáng lạnh lóe lên, giống như đang chào hỏi cô. Cô hài lòng khóe môi nhếch lên, cao ngạo ngồi vào trong xe, nói với tài xế: "Lái xe!"

"Lăng, anh buông tôi ra!" Hi Nguyên nhớ tới Tưởng Lệ Văn, ở trong ngực Lăng Khắc Cốt vùng vẫy.

"Bé con, tôi không thể để mất em!" Lăng Khắc Cốt ôm sát thân thể Hi Nguyên, trải qua trận ám sát vừa rồi, anh mới hiểu rõ rõ ràng cho dù mất mạng, anh cũng không thể để mất bé con.

"Anh tội gì phải vậy? !" Hi Nguyên nén lệ, vuốt ve mặt của Lăng Khắc Cốt. Tay nhỏ bé non nớt của cô bị râu ria dài rậm trên mặt anh đâm vào, nhưng cô lại tham luyến với sự đau đớn ngọt ngào này. Xúc cảm đụng chạm nơi bàn tay khiến cho cô cảm nhận được sâu sắc sự tồn tại của Lăng Khắc Cốt.

Ánh mắt của hai người quấn quít thật chặt ở chung một chỗ, ai cũng không thể rời tầm mắt.

Lăng Khắc Cốt đặt Hi Nguyên vào trong xe xong, liền cô ôm đến trên đùi, điên cuồng hôn cái miệng nhỏ nhắn run rẩy của cô. Toàn bộ những nhớ nhung sâu sắc của anh đều được buông xuống trong nụ hôn này, nước mắt Hi Nguyên chạy vào giữa cánh môi dính khít của hai người, khiến nụ hôn này trở nên khổ sở.

"Lăng, hôn lễ của em. . . . . . Chúng ta không nên như vậy, xin thả em trở về. . . . . ." Nhớ tới hôn ước với Zu Cuella, Hi Nguyên chợt tỉnh táo. Cô đẩy Lăng Khắc Cốt ra, u oán nhìn anh.

Cô sẽ phải trở thành vợ của Zu, không nên xảy ra mập mờ với Lăng Khắc Cốt nữa.

Cô sắp trở thành vương phi Đan Mạch, nhất cử nhất động của cô cũng sẽ trở thành tiêu điềm thu hút chú ý của truyền thông.

"Tôi sẽ không để em gả cho hắn!" Lăng Khắc Cốt âm ngoan mà tà nịnh nhìn thẳng vào Hi Nguyên, môi mỏng lãnh khốc tàn bạo cắn cánh môi Hi Nguyên .

"Anh điên rồi? !" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt cơ hồ như đang phát cuồng ra, bất mãn trách cứ.

Lòng của Lăng Khắc Cốt bị ghen tỵ nồng nặc gặm nuốt, anh sẽ không cho phép bé con gả cho người đàn ông khác! Cho dù có phải nhốt anh cùng muốn nhốt cô cả đời.

"Chúng ta về nhà!" Lăng Khắc Cốt liếm giọt máu vương trên môi Hi Nguyên, tròng mắt đen thâm thúy nóng bỏng nhìn cô.

Về nhà?

"Không!" Hi Nguyên nghĩ đến Tưởng Lệ Văn, lập tức đau lòng lắc đầu.

Cô không thể về nơi đã có Tưởng Lệ Văn, sự tồn tại của cô ta sẽ thời thời khắc khắc nhắc nhở cô sự xuất quỹ của Lăng Khắc Cốt. Cho dù anh là bị bẫy, thì loại quan hệ kia cũng thật sự đã xảy ra. Lòng của cô sẽ đau, giống như bị đào một cái lỗ thủng to.

"Tại sao? Chẳng lẽ em yêu Zu Cuella?" Lăng Khắc Cốt căm tức nhìn chằm chằm Hi Nguyên.

Kể từ khi Zu Cuella xuất hiện bên cạnh bé con, tim của anh không có khắc nào cảm thấy an ổn. Dối thủ tên Zu này vô cùng mạnh, khiến cho anh lúc nào cũng ở trong tâm trạng phòng bị đối phương.

Chẳng lẽ mới ở Đan Mạch có vài tháng, Hi Nguyên đã yêu Zu?

Trong ngực anh giống như bị nham thạch nóng chảy lấp đầy, lửa giận lúc này đây tùy lúc tùy thời có thể phụt ra.

"Đúng! Tôi yêu Zu rồi! Tôi không muốn trở về với anh! Tôi muốn gả cho Zu!" Hi Nguyên ủy khuất nén lệ, lớn tiếng nói ra bi thống trong lòng.

Hai người bọn họ vĩnh viễn giống như hai con con nhím, không khiến cho đối phương thương tích khắp mình thì nhất định không bỏ qua

Có lẽ Lăng Khắc Cốt chưa từng chân chính hiểu hết lòng cô, cho nên lại một lẫn nữa hiểu lầm cô, tổn thương cô.

So sách ngược lại, có lẽ Zu còn hiểu cô hơn.

"Đừng mơ tưởng!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hi Nguyên, hận không được nuốt cô vào trong bụng.

Anh lưu loát khởi động xe, nhanh lái chiếc BMW hướng về phía phi trường. Nơi đó có một máy bay tư nhân, đang đợi ở đó.

Hi Nguyên bị anh mạnh mẽ đặt lên máy bay, quật cường ngồi vào góc cách xa anh nhất, không thèm liếc anh dù chỉ một cái.

Trong lòng của anh càng thêm tức giận, sắc mặt càng ngày càng lo lắng, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng.

. . . . . .

Trở lại lâu đài Tinh Nguyệt, nghênh đón bọn họ là Tưởng Lệ Văn với cái bụng bầu chừng bốn tháng.

Hi Nguyên vừa nhìn thấy bụng của cô ta, nước mắt lập tức lại đảo quanh trong hốc mắt.

Lăng Khắc Cốt rốt cuộc đặt cô ở vị trí nào?

Anh lại tính toán sắp xếp như thế nào cho hai mẹ con Tưởng Lệ Văn?

Tình huống hiện tại như thế, anh tại sao vẫn cứ nhất định phải mang cô trở về?

"Lăng Khắc Cốt, tôi hận anh!" Khi bị Lăng Khắc Cốt nhốt vào phòng ngủ của anh thì Hi Nguyên bi thống nhìn anh.

"Hận cũng là một loại tâm tình, ít nhất trong lòng em còn có tôi!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc nói xong, liền đá cánh cửa đi ra ngoài.

Nhìn Lăng Khắc Cốt biến mất ở ngoài cửa, Hi Nguyên đau lòng ôm lấy thân thể mình.

Bắt đầu từ khi nào, quan hệ giữa hai người đã biến thành như vậy?

Cô chạy đến cửa, thế nhưng phát hiện cửa phòng bị Lăng Khắc Cốt khóa trái từ bên ngoài, cô căn bản mở không được. Một loại sợ hãi bị nhốt khiến sắc mặt của cô trở nên tái nhợt. Cô chạy đến cửa sổ phía trước hướng nhìn xuống lầu dưới, thế nhưng thấy một đám hộ vệ võ trang đầy đủ, giống như mọi lúc mọi nơi đề phòng có kẻ xâm nhập vậy, trong tay bồng súng Submachine, trên đầu còn mang mũ bảo hộ.

Lăng Khắc Cốt phòng bị như vậy vì người nào?

Là phòng ngừa cô chạy trốn sao?

Cô đột nhiên ngồi vào trên ghế đau lòng cười khổ.

Nếu như tình yêu đã đến loại trình độ này, còn có ý nghĩa gì?

. . . . . .

Vương Hậu Khải Sắt Lâm vẻ mặt hoảng sợ nhìn tài liệu trên tay, tay của bà đang không ngừng run rẩy: "Zu, không cần lại đi tìm Thượng Hi, chúng ta không đắc tội nổi “Lãnh Đế”. Hắn sẽ khiến cho chúng ta bốn bề thọ địch, chuyện này bà nội cũng bất lực."

"Lăng Khắc Cốt thật hèn hạ!" Zu Cuella tức giận nắm chặt quả đấm.

"Không ngờ hắn lại là “Lãnh Đế” làm cho người ta nghe tiếng mà khiếp đảm. Zu, bà nội không thể kiên trì nữa, cháu có cưới Thượng Hi hay không, bà nội cũng sẽ giao vương vị cho cháu. Thượng Hi, đứa nhỏ đáng thương như vậy, bà nội đời này không cách nào đền bù món nợ chúng ta thiếu nó rồi." Vương Hậu Khải Sắt Lâm vô lực thở dài.

Bởi vì Lăng Khắc Cốt, khiến cho ngoại giao Đan Mạch lâm vào cục diện khẩn trương chưa từng có, nhiều nước cùng lúc đối địch với bọn họ. Lăng Khắc Cốt thế nhưng cắt đứt mạch máu kinh tế của Đan Mạch, để cho bọn họ thiếu chút nữa không cách nào thoát khỏi tình trạng nguy cấp.

"Bà nội, cháu yêu Thượng Hi. Cháu cưới cô ấy không phải là vì vương vị." Zu Cuella khổ sở nắm chặt quả đấm, gương mặt giãy giụa.

"Chẳng lẽ cháu sẽ đem cả an nguy của Đan Mạch để đổi lấy một người phụ nữ?" Vương Hậu Khải Sắt Lâm không vui nhìn chằm chằm đứa cháu trai mà mình thương yêu nhất.

"Bà nội! Cháu có thể buông tha vương vị, nhưng cháu không thể buông tha Thượng Hi." Zu Cuella vò đầu trong hai bàn tay, đè nén gầm nhẹ.

Là hoàng tử Đan Mạch, tình yêu của anh không chỉ là chuyện của một mình nah nữa, quan hệ đến cả sinh tồn quốc gia, cái thân phận này để cho anh không cách nào hành động tùy ý mà theo đuổi Thượng Hi.

"Zu, bà nội hiểu rõ cháu." Vương Hậu Khải Sắt Lâm ôm lấy Zu Cuella, cưng chiều vỗ lưng của anh, "Nhưng cháu không thể học Công Tước Ôn Toa, bởi vì trên vai cháu gánh cả gánh nặng Đan Mạch”.

"Bà nội, cháu nên làm như thế nào đây?" Zu Cuella lần đầu tiên rơi lệ, anh gục vào trong ngực Vương Hậu Khải Sắt Lâm, khóc như đứa bé.

Anh không cách nào bất chấp tất cả, nhưng là anh lại yêu Hi Nguyên điên cuồng.

Anh thật hận thân phận bây giờ của mình, ngược lại anh hi vọng mình chỉ là một người trong giới bình dân, như vậy có thể theo đuổi Thượng Hi không chút cố kị.

"Quên con bé đi." Vương Hậu Khải Sắt Lâm tỉnh táo nói, "Cầu Lệ thật là một cô gái tốt, cũng đáng yêu giống như Thượng Hi, Zu, cháu cưới nó thì cũng vậy mà."

"Cầu Lệ? Bà nội, cháu không yêu cô ấy." Zu Cuella lập tức cự tuyệt, "Cho dù cả đời không cưới vợ, cháu cũng phải đợi Thượng Hi."

"Cái đứa nhỏ ngốc nghếch này!" trong mắt Vương Hậu Khải Sắt Lâm lập tức dâng lên nước mắt hối hận, "Đây tất cả đều là bà nội tạo nghiệt, là bà nội thực xin lỗi cháu, thật xin lỗi Thượng Hi, cũng như người em gái đáng thương mà ta đã làm điều không đúng với nó."

Bụng Doãn Nhạc đã giống như quả bóng căng tròn, Bách Hổ cố ý xin nghỉ đưa cô đi khám thai. Mới từ bệnh viện ra ngoài, Doãn Nhạc dương như thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa, cô quên mình là phụ nữ có thai, cũng quên Bách Hổ bên cạnh, chạy về phía cậu trai cao lớn đó ở phía xa.

"Trình Hạo! Anh đợi em một chút!" Doãn Nhạc hàm chứa nước mắt hô to.

Chàng trai phía trước nghe Doãn Nhạc gọi xong, bước chân cũng không dừng lại, cũng không có xoay người, dứt khoát đi về phía trước.

"Trình Hạo, em biết rõ là anh! Anh đợi em một chút, em là Nhạc Nhạc!" Doãn Nhạc chạy về phía Trình Hạo, cô bắt được tay anh rồi liền nhất định không chịu buông ra.

"Buông tay!" Trình Hạo lãnh khốc nói. Trên người của anh có một loại lạnh lùng hoàn toàn khác lúc trước, nhất là cặp mắt đen dịu dàng lúc trước kia, giờ lạnh lẽo như hàn băng nghìn năm, khiến Doãn Nhạc có một loại cảm giác lạnh lẽo không dám đến gần.

"Trình Hạo, anh trở lại tại sao không đi tìm em? Anh có biết em đợi anh khổ sở biết nhường nào hay không?" Doãn Nhạc đau lòng nhìn Trình Hạo, nhớ tới quãng thời gian vì muốn giữ lại đứa bé mà không thể không rời nhà trốn đi kia, cùng với cái cảm giác chờ đợi nóng nảy mà không có một chút tin tức nào của Trình Hạo, nước mắt Doãn Nhạc liền bắt đầu chảy xuống.

"Em chờ tôi? Em chính là chờ tôi như vậy hay sao?" Trình Hạo chỉ vào bụng Doãn Nhạc, không tha thứ chất vấn.

Trong khi anh ở Thái Lan nửa năm trải qua cuộc sống khổ hạnh như một tăng ni, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đầy nhớ nhưng và thù hận. Anh đã nói cô cần phải đợi anh, nhưng khi anh luyện thành một thân bản lĩnh trở lại thành Long, lại thấy cô lớn bụng đứng ở bên cạnh Bách Hổ - kẻ thù của anh. Một khắc kia, hận ý trong lòng anh liền thiêu đốt càng thêm rừng rực.

Lăng Khắc Cốt cùng với huynh đệ của hắn giết chết cha của anh, Bách Hổ đoạt phụ nữ của anh, cái thù này anh nhất định phải báo!

"Trình Hạo, đứa nhỏ này là của anh . . . . ." tim Doãn Nhạc đập mạnh, loạn nhịp mà nhìn vào đôi tròng mắt đen bị hận thù thiêu đốt kia của Trình Hạo.

Cô không nên động lòng đối với Bách Hổ, cô nên chờ Trình Hạo trở lại. Doãn Nhạc hận sự mềm yếu của bản thân, nước mắt càng tụ càng nhiều.

"Tôi không phải người ngu!" Trình Hạo nhìn Bách Hổ đi tới gần bọn họ, lãnh khốc hất tay Doãn Nhạc ra, tuyệt nhiên xoay người rời đi.

"Trình Hạo!" Doãn Nhạc kinh hoảng nhấc chân lên đuổi theo, nhưng cô dù sao cũng là phụ nữ có thai, căn bản không đuổi kịp Trình Hạo. Chỉ có thể mặc cho anh nhanh chóng biến mất ở đầu đường.

"Nhạc Nhạc, cẩn thận!" Thấy một chiếc xe hơi đang lao về hướng Doãn Nhạc, Bách Hổ đột nhiên hoảng sợ hô to. Anh vừa nghe đến Nhạc Nhạc kêu cậu bé kia là Trình Hạo xong, liền hiểu đối phương chính là người đàn ông mà Nhạc Nhạc vẫn luôn giấu kín ở trong lòng kia, mỗi khi Nhạc Nhạc mất hồn thì cô đều là đang nhớ nhớ nhung cậu ta. Anh đang ghen ghét mà muốn xông lên đoạt lại Nhạc Nhạc, nhưng anh không biết mình có tư cách đó hay không. Dù sao anh mới là người thứ ba ở giữa Nhạc Nhạc và Trình Hạo.

Doãn Nhạc nghe thấy tiếng kêu của Bách Hổ thì chiếc xe hơi kia đã đụng vào thân thể của cô, cô tựa như một con búp bê, thân thể ở trên không trung lộn mấy vòng xong, ngã rầm trên mặt đất, máu tươi lập tức nhuộm đỏ thân thể của cô, ở trên mặt đất vẻ ra một bức tranh đẹp đến thê lương.

"Nhạc Nhạc!" Bách Hổ tâm thảm thiết chạy tới bên cạnh Doãn Nhạc, thật sâu hối hận. Anh sao lại không nhanh hơn một chút nữa?

Nhìn Nhạc Nhạc một thân máu tươi, ánh mắt của anh hiện đầy tia máu đỏ ngầu. Anh điên cuồng ôm lấy Doãn Nhạc chạy về hướng bệnh viện.

"Ngân Báo ở đâu? Nhanh đi lôi anh ta tới đây cho tôi!" Bách Hổ tâm tình kích động rống to. Nhìn Doãn Nhạc trên xe đẩy của bệnh viện, anh có một loại sợ hãi sẽ mất cô.

Khi Hi Nguyên biết tin tức Doãn Nhạc sanh non thì khiếp sợ đến tay chân lạnh lẽo.

"Lăng Khắc Cốt, tôi muốn đi gặp Nhạc Nhạc!" Hi Nguyên bị Lăng Khắc Cốt nhốt thông qua điện thoại di động gào lên với anh.

Kể từ từ khi trở về từ Đan Mạch, Lăng Khắc Cốt liền hoàn toàn hạn chế tự do của cô, cả lâu đài xuất hiện đầy hộ vệ.

Cô muốn đi bệnh viện xem Doãn Nhạc, một đám hộ vệ ngăn ở cửa biệt thự, nhất quyết không để cho cô đi ra ngoài.

"Em để cho hộ vệ nghe điện thoại." Lăng Khắc Cốt nghe xong, lạnh lùng nói.

Hộ vệ sau khi nhận được mệnh lệnh của Lăng Khắc Cốt xong, mới bằng lòng cho đi, để Hi Nguyên ngồi xe của bọn họ đi tới bệnh viện.

"Nhạc Nhạc!" Hi Nguyên vọt vào phòng bệnh xong, thấy Doãn Nhạc vẻ mặt ủ dột, cô tựa như một tượng gỗ mất đi sức sống, không nói gì mà nằm ở nơi đó.

Doãn Nhạc thấy Hi Nguyên đến xong, chỉ là nhẹ nhàng mím môi, nhưng không có khóc.

Nhìn thấy Trình Hạo xong, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng, cũng sinh ra một loại chán ghét chính bản thân mình. Cô không nên thay lòng, cô nên đợi Trình Hạo trở lại.

"Nhạc Nhạc, đứa bé sau này sẽ lại có, cậu đừng quá khổ sở." Hi Nguyên lau đi chất lỏng trong suốt trên khóe mắt Doãn Nhạc, lòng chua xót an ủi cô ấy.

Doãn Nhạc lắc đầu một cái, cặp mắt đẹp tròn trịa trống rỗng nhìn trần nhà: "Sẽ không còn có rồi."

Đứa bé kia là mối liện hệ duy nhất giữa cô và Trình Hạo, hiện tại cô mất nó rồi, sẽ không thể nào tìm lại được nữa.

Trình Hạo hận cô!

Cô rõ ràng cảm nhận được trên người Trình Hạo nồng nặc hận ý, trong lòng không khỏi thảm thiết thật sâu sợ hãi.

"Nhạc Nhạc, cậu còn có chú Bách Hổ."

"Đừng nhắc tới anh ấy nữa!" Doãn Nhạc đột nhiên nổi điên che lỗ tai, không để cho Hi Nguyên nói thêm gì nữa. Mỗi khi nhớ tới Bách Hổ, thì lòng của cô càng đau. Cô không biết nên lấy thái độ gì đối diện với Bách Hổ. Nhìn thấy anh sẽ khiến cô nhớ đến sự phản bội của bản thân mình, cô là một đứa con gái hư hỏng.

"Nhạc Nhạc? !" Hi Nguyên kinh ngạc nhìn Doãn Nhạc. Giữa cậu ấy và chú Bách Hổ có hiểu lầm gì sao? Tại sao Nhạc Nhạc bài xích chú ấy như vậy?

"Hi Nguyên, mình gặp Trình Hạo rồi. Anh ấy trách mình, mình là đứa con gái hư, mình phản bội tình yêu của anh ấy, mình không đợi anh ấy trở lại. Trước khi đi anh ấy đã nói với mình, anh ấy muốn mình đợi anh ấy, nhưng mình lại thay lòng, gả cho Bách Hổ. Mình Thập Ác Bất Xá (mười tội ác không thể tha thứ), tội mình đáng chết vạn lần. Kẻ đáng chết không phải bảo bảo mà chính là mình!" Doãn Nhạc đau lòng ôm lấy Hi Nguyên khóc lớn. Kể từ sau khi bị tại nạn, cô vẫn đè nén tâm tình của mình, hiện tại nhìn thấy Hi Nguyên, cô cuối cùng cũng đem hết những tâm tình khổ sở trong lòng bộc lộ ra hết.

"Nhạc Nhạc, Trình Hạo không biết lúc đó cậu gặp khó khăn như thế nào. Cậu không có sai, chú Bách Hổ cũng không sai, tỉnh yêu là vô tội. Nhạc Nhạc, chỉ trách cậu cùng Trình Hạo không có duyên phận, cậu quên anh ta đi, cậu còn có chú Bách Hổ mà."

Nhìn nước mắt của Doãn Nhạc, lòng Hi Nguyên không nhịn được chua xót.

"Không cần nói tới Bách Hổ, đầu mình đau!" Doãn Nhạc che huyệt Thái Dương, khó chịu rống lớn.

"Được được được, mình không đề cập tới nữa." Hi Nguyên bị sợ đến vội vàng im miệng. Cô chỉ có thể ôm Doãn Nhạc, nhẹ giọng an ủi cô.

Khi Doãn Nhạc khóc mệt, thiếp đi ở trong lòng cô, Bách Hổ vẫn đợi ở bên ngoài mới dám đi vào.

"Suỵt!" Hi Nguyên ra hiệu cho Bách Hổ không nên lên tiếng, cô sợ đánh thức Doãn Nhạc, cẩn thận từng li từng tí đặt cô ấy nằm lên giường bệnh.

"Nhạc Nhạc!" Bách Hổ đè nén âm thanh khe khẽ lẩm bẩm, anh ngồi ở bên giường bệnh, không dám đưa tay ra đụng lên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Doãn Nhạc.

"Chú Bách Hổ, cho Nhạc Nhạc chút thời gian." Hi Nguyên khẽ nói với Bách Hổ.

Doãn Nhạc còn chưa có thoát khỏi khổ sợ vì mất đi đứa bé, cảm giác tội lỗi phản bội Trình Hạo hành hạ cô ấy. Chuyện bọn họ có thể làm bây giờ là đối xử thật tốt với Doãn Nhạc, từ từ định hướng cho cô ấy.

"Bé con, chú sợ." Bách Hổ ngước tròng mắt đen lên, trầm thống nhìn Hi Nguyên.

Từ một khắc Trình Hạo xuất hiện kia, thì anh có loại dự cảm muốn mất đi Nhạc Nhạc.

Hôn nhân của anh với Nhạc Nhạc là do anh cưỡng cầu mà có được, trong lòng của Nhạc Nhạc vẫn còn nghĩ tới Trình Hạo. Mỗi khi nửa đêm gặp mộng Nhạc Nhạc cũng sẽ nỉ non gọi tên Trình Hạo. Anh thật vô cùng ghen tỵ, cái tên tiểu tử không biết tiếc phúc Trình Hạo đó. Nếu như anh là Trình Hạo, tuyệt sẽ không để cho Nhạc Nhạc rơi một giọt nước mắt.

"Chú Bách Hổ, cháu sẽ giúp chú." Hi Nguyên cầm tay chú Bách Hổ, khích lệ.

Cô sẽ giúp Doãn Nhạc vượt qua cửa ải khó khăn này, khiến chú Bách Hổ lần nữa có được tình yêu của Nhạc Nhạc.

Về phần Trình Hạo, cũng chỉ có thể than số phận trêu đùa con người mà thôi.

Doãn Nhạc chìm đắm trong những con sóng xúc cảm, Hi Nguyên thường đến thăm cô dưới sự hộ tống của hộ vệ. Những người hộ vệ kia nói là bảo vệ cô, không bằng nói là giám thị cô.

Đối với sự vội vã canh người của Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên cảm thấy tức giận cực độ, nhưng cô lại không có cách nào với người đàn ông đã khắc sâu tình yêu này, bởi vì trên tay cô không có vũ khí, ở trước mặt một đám hộ vệ mang súng, cô chỉ có thể làm con đà điểu.

Bụng Tưởng Lệ Văn càng lúc càng lớn, mỗi lần gặp phải Hi Nguyên, cũng sẽ rêu rao hếch cao cái bụng khiến cô ta trở nên cao quý hơn này, thị uy với Hi Nguyên.

Hôm nay Doãn Nhạc xuất viện, Hi Nguyên sau khi cùng Bách Hổ đưa cô ấy về nhà, mới về đến lâu đài Tinh Nguyệt.

Xe của cô mới vừa lái đến cửa, cô liền nghe thấy tiếng nói quen thuộc kêu cô.

"Thượng Hi!" Zu Cuella từ trong xe đi ra, đôi mắt màu xanh dương chăm chú khổ sở nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi của Hi Nguyên. Không thấy được cuộc sống của cô, anh bị nhớ nhung thật sâu hành hạ, trở nên gần như mê muội. Mặc dù biết rõ đến gặp Thượng Hi sẽ chọc giận Lăng Khắc Cốt, nhưng anh không có biện pháp, nếu còn không thấy được Thượng Hi, anh sẽ nổi điên.

"Zu!" Hi Nguyên vui mừng nhào vào trong ngực Zu Cuella. Sự xuất hiện của anh tựa như trong bóng tối thấy được ánh rạng đông, mang đến cho cô vui mừng.

"Thượng Hi!" Zu Cuella cười ôm lấy Hi Nguyên, kéo thân thể của cô lại đối diện với mình, "Thượng Hi, có nhớ tôi không?"

"Nhớ! Thượng Hi làm sao lại không nhớ anh họ Zu cơ chứ?" Hi Nguyên cười nghịch ngợm nói.

Cô hiểu Zu đối với mình tốt, mặc dù cô không thương anh, nhưng đối với anh lại có một loại tình cảm thân tình vượt qua tình yêu.

"Thiếu gia mời tiểu thư vào nhà." Lúc này, một hộ vệ đi tới bên cạnh bọn họ, lạnh lùng nói.

Lăng Khắc Cốt đã về rồi?

Hi Nguyên kinh ngạc nhìn về phía lầu hai lâu đài Tinh Nguyệt, quả nhiên bên cạnh cửa sổ lầu hai có một người đàn ông đứng nơi đó giống như satan.

"Thượng Hi, cùng tôi bỏ trốn, không cần để ý tới anh ta!" Zu Cuella đột nhiên dâng lên một loại cuồng nhiệt bất chấp tất cả, anh nghĩ muốn dẫn Thượng Hi rời đi, đi đến một nơi không có ai biết họ, không có Lăng Khắc Cốt quấy rầy, chỉ có anh và Thượng Hi.

Hi Nguyên nghĩ đến những ngày qua bị Lăng Khắc Cốt hạn chế tự do, tức giận trợn mắt nhìn người đàn ông bên cửa sổ một cái, sau đó gật đầu với Zu Cuella: "Được! Chúng ta bỏ trốn!"

Cô không cần ở lại bên cạnh Lăng Khắc Cốt nữa.

Nếu vì yêu mà phải mất đi tự do, phần tình yêu này cô không muốn có lại nữa.

Zu Cuella ôm lấy Hi Nguyên liền đi về hướng chiếc Lamborghini của anh.

Lúc này toàn bộ súng Submachine của đám hộ vệ đều được giơ lên, nhắm ngay Zu Cuella: "Buông tiểu thư ra, đạn cũng không có mắt đâu!"

Zu Cuella không chút sợ hãi tiếp tục đi về phía trước.

Hi Nguyên nghe được tiếng “đạn” truyền đến từ phía sau, lập tức hốt hoảng níu lấy áo Zu Cuella: "Zu, thôi."

Cô biết bằng bản lãnh của cô, căn bản trốn không thoát lòng bàn tay của Lăng Khắc Cốt.

"Không được! Tôi nhất định phải đưa em đi!" Zu Cuella bạo hộ Hi Nguyên ở trong ngực, để lưng của mình hướng về phía họng súng của đám hộ vệ. Anh không tin bọn họ ban ngày ban mặt thực sự có can đảm nổ súng.

Bọn cận vệ nhìn nhau, trong lúc còn đang do dự, chiếc siêu xe Lamborghini đã lái đi rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt.

Lăng Khắc Cốt đứng ở lầu hai thời điểm nhìn thấy Zu Cuella ôm lấy Hi Nguyên, liền lập tức lao xuống lâu. Anh chạy vội tới trước mặt một đám hộ vệ, oán giận rống to: "Một đám phế vật!"

"Anh ta là hoàng tử Đan Mạch." Bọn cận vệ nhìn Lăng Khắc Cốt, có chút khiếp đảm nói.

Nếu như bọn họ nổ súng thật, thứ bị ảnh hưởng đến chính là tình hữu nghị giữa hai nước Trung - Đan, cho nên bọn họ mới do dự nửa ngày, không dám ra tay.

Lăng Khắc Cốt nhảy lên Racy mới vừa lái về nhà lúc nãy lao vút đi, đuổi theo hướng Lamborghini của Zu Cuella.

Vô luận như thế nào, anh đều không cho phép Hi Nguyên rời khỏi anh!

Hai chiếc xe ở trên đường lớn trình diễn một cuộc chiến kinh hồn, Lamborghini bị chiếc Racy xô va vài cái, Zu Cuella cắn răng nhìn Lăng Khắc Cốt đang đuổi tới.

"Bé con, người nhà Josephine bức chết mẹ em, ném em cho Dã Lang. Người nhà như vậy, em còn muốn quay về sao?" Lăng Khắc Cốt độc ác nói ra bí mật anh biết. Năm đó Băng Nhi yêu Thượng Dã, nên yêu thương bé con như bảo bối, cho nên qua những điều Băng Nhi nói anh đã hiểu rõ về thân thế của bé con. Nếu như không phải là Zu cứ nhất định mang bé con đi, anh cũng sẽ không nói ra câu truyện xưa làm tổn thương người khác này.

"Zu, anh ấy nói thật sao?" Hi Nguyên khiếp sợ bắt lất cánh tay của Zu Cuella, nhìn sắc mặt xanh mét của anh.

"Thượng Hi, chuyện năm đó đã qua rồi, hiện tại bà nội là thật tâm muốn đối tốt với em." Đôi mắt màu xanh dương của Zu Cuella nhìn chằm chằm Hi Nguyên, anh biết câu chuyện cũ đã phủ bụi kia nếu như bị cô biết được, nhất định sẽ khiến cho cô ghét bỏ. Anh cẩn thận từng chút một hết sức bảo vệ điều bí mật kia, lại bị Lăng Khắc Cốt vạch trần hết thảy.

"Để tôi xuống xe!" Nghe được gia tộc Josephine tôn quý lại là hung thủ hại chết mẹ, Hi Nguyên không thể tiếp tục ở cùng một chỗ với Zu Cuella được nữa.

Tại sao hai người cô thích nhất lại đều là kẻ thù của cô?

Số phận thật thích trêu đùa con người.

Khi cô cho là rốt cuộc đã tìm thấy tình thân đúng nghĩa của mình thì Thượng Đế lại chế giễu cô: "Bọn họ là đao phủ hại chết mẹ con."

Buồn cười biết bao!

"Thượng Hi, bà nội rất hối hận, bà muốn đền bù thật tốt cho em." Zu Cuella đạp phanh xong, nắm lấy bả vai Hi Nguyên, giải thích với cô.

"Bọn họ vì cái gì muốn hại chết mẹ của tôi?" Hi Nguyên nén lệ, đôi môi bởi vì biết nguyên nhân cái chết của mẹ mà run rẩy.

"Đại Xuyến là bà ngoại em, cũng là em gái của bà nội Khải Sắt Lâm, yêu một họa sĩ Trung Quốc nghèo túng, bỏ trốn cùng anh ta. Gia tộc Josephine cảm thấy đây là điều sỉ nhục, liền đoạn tuyệt quan hệ với bà. Cái tên họa sĩ Trung Quốc khi đã chán chê bà ấy rồi, liền vứt bỏ bà ấy. Bà lúc ấy đã mang thai mẹ em. Mẹ em vì để trị bệnh cho bà, đã làm gái điếm, sau lại trở thành người tình của Thượng Dã, sinh ra em. Điều này đối với gia tộc Josephine tôn quý mà nói, là vô cùng nhục nhã, cho nên bọn họ. . . . . . Tóm lại, dùng thủ đoạn mờ ám, ép chết mẹ của em. Bà nội Khải Sắt Lâm vì những ám ảnh của chuyện đó mà luôn mơ thấy ác mộng, bà muốn đền bù cho em. Thượng Hi, cho bà một cơ hội sửa sai được không?" Zu Cuella nhìn Hi Nguyên đầy cầu xin, không chỉ là anh, bao gồm bà nội, cậu, tất cả bọn họ đều đang hối hận về chuyện năm đó. Nếu như bọn họ không đoạn tuyệt quan hệ với Đại Xuyến, cũng sẽ không khiến cho bà ấy chết bệnh trong sự nghèo túng, còn hại mẹ Thượng Hi luân lạc trở thành gái điếm.

"Tôi cho bọn họ cơ hội? Bọn họ có thể cho mẹ tôi một cơ hội nữa sao? Zu, anh không phải là tôi, anh sẽ không thể hiểu được tâm trạng của tôi." Hi Nguyên đẩy Zu Cuella ra, mở cửa xuống xe, không nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Có lẽ cô cũng không nên hi vọng xa vời vào mối thân tình kia, sao cô có thể thích bà ngoại Khải Sắt Lâm, sao cô lại có thể tin tưởng bọn họ cơ chứ.

Cô thật là ngu ngốc!

Zu Cuella thất hồn lạc phách nhìn Hi Nguyên rời đi, giống như hóa đá, trong đáy mắt màu xanh dương ngưng tụ đầy đau đớn.

"Lên xe!" Thấy Hi Nguyên đi qua xe của mình, Lăng Khắc Cốt lạnh mặt đẩy cửa xe ra, ra lệnh cho Hi Nguyên.

"Không!" Hi Nguyên cũng không quay đầu lại tiếp tục ở trên quốc lộ đi thẳng về phía trước.

Ai cô cùng không thèm để ý nữa, cứ để cho hai người đàn ông này đi chết đi!

Zu ghê tởm!

Lăng Khắc Cốt ghê tởm!

Bọn họ từng người một đều làm cho cô khóc.

Hi Nguyên quật cường lau nước mắt, không để người ta thấy được sự bi thương của bản thân.

Chiếc xe hơi vẫn đi theo sát nút sau lưng Hi Nguyên, cho đến khi mặt trời xuống núi, Hi Nguyên mệt mỏi không thể nhúc nhích, Lăng Khắc Cốt mới dừng xe ở ven đường, nhảy xuống xe xong, mới ôm lấy Hi Nguyên đã mệt mỏi tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

"Em chừng nào thì mới có thể nghe lời tôi nói?" Lăng Khắc Cốt bất mãn rống lên với Hi Nguyên.

Anh kêu cô lên xe, cô liền nhất định đi bộ, nhìn dáng vẻ mệt mỏi vô lực của cô, tim của anh cảm thấy rất đau.

"Vĩnh viễn không nghe!" Hi Nguyên lạnh lùng trả lời.

Cô muốn làm một con chim nhỏ tự do, không cần ở trong cái lồng giam xa hoa kia nữa. Đi chung với anh, cô cảm thấy không tự do. Cô tựa như một con búp bê khí, trong những đêm dài, cho anh những phục vụ đặc biệt, ban ngày, tiếp tục bị nhốt.

Lăng Khắc Cốt ném Hi Nguyên vào ghế lái phụ xong, nhỏ giọng nguyền rủa vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái. Anh lạnh mặt lái xe đi.

"Tôi muốn rời khỏi anh!" Hi Nguyên tựa lưng vào ghế ngồi, lạnh lùng nói.

Trong mắt của cô có ánh sáng lạnh tĩnh mịch.

"Đời sau nữa tôi vẫn muốn quấn lấy em!" Lăng Khắc Cốt lo lắng nhìn Hi Nguyên.

"Tại sao?" Hi Nguyên hỗn loạn nhìn Lăng Khắc Cốt.

"Bởi vì em là bé con của tôi!"

Bé con? !

Cô vẫn chỉ là một con búp bê khí.

Hi Nguyên buồn cười ở tựa vào ghế, cười đến bất đắc dĩ.

. . . . . .

Nhạc Nhạc ở trong nhà như một cái bóng, ánh mắt thủy chung không nhìn trên người Bách Hổ một cái. Chỉ cần vừa nhìn thấy Bách Hổ, cô liền bắt đầu tự trách. Lòng của cô lại bởi những đau đớn trong đáy mắt đen của Bách Hổ thì cô lại đau lòng. Cô cũng không biết nên lấy thái độ gì để đối mặt Bách Hổ.

Anh không có lỗi, người sai là cô.

Cô không nên oán trách Bách Hổ.

"Nhạc Nhạc, em đừng như vậy!" Bách Hổ ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Doãn Nhạc từ phía sau, khổ sở vùi vào cổ của cô.

Đã mấy tháng nay đều vậy, Doãn ngay cả một nụ cười tươi tắn cũng lười cho anh, khiến lòng anh càng thêm sợ hãi.

Sống 28 năm, lần đầu tiên động lòng, thế nhưng lại khiến cho anh khổ sở như vậy.

Anh thật là muốn thức tỉnh Doãn Nhạc, lớn tiếng nói ra tình yêu trong lòng.

"Em là một đứa con gái hư." Doãn Nhạc tựa vào trong ngực Bách Hổ, sâu kín than thở. Ánh mắt của cô sưng đỏ, nước mắt ẩn ở trong hốc mắt, muốn rơi mà không rơi được.

"Không! Nhạc Nhạc, em không phải là cô gái hư. Nhạc Nhạc, không cần phán tội tử hình anh, anh không thể không có em." Bách Hổ xoay người Doãn Nhạc lại, hốt hoảng cầu xin.

Doãn Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuấn lãng của Bách Hổ, đau đớn hiện ra trong mắt anh làm cô phiền lòng, tay của cô run rẩy nâng lên, vuốt ve những sợi râu lún phún quanh khóe môi anh, lắc đầu chua xót: "Không, em không có phán tội tử hình anh, em đang phán tội tử hình chính bản thân mình. Hổ, em là đứa con gái hư thập ác bất xá (mười tộ ác lớn không thể dung tha), hại hai người đàn ông vì em mà đau khổ."

"Nhạc Nhạc, em không cần nói như vậy. Em ở trong mắt anh chính là cô gái ngoan nhất." Bách Hổ hôn lên lòng bàn tay Doãn Nhạc, bàn tay không ngừng siết chặt eo cô.

Mất đi đứa bé, Nhạc Nhạc trở nên rất gầy, không còn mượt mà như trước, Bách Hổ cảm thấy cô hiện tại giống như một đứa trẻ gầy gò. Cô gầy như vậy khiến anh càng thêm tự trách, nếu như ngày đó anh kịp thời chạy tới, đã có thể tránh được vụ tai nạn kia.

Anh muốn Nhạc Nhạc tìm lại cô vui vẻ của lúc trước.

"Không! Em không ngoan!" Doãn Nhạc liều mạng lắc đầu.

"Em có phải trách tôi ban đầu thừa dịp người gặp nguy, trách tôi cưới em hay không?" Bách Hổ lo lắng nhìn Doãn Nhạc.

Cô đang hối hận, hối hận đã gả cho anh.

Chẳng lẽ kết hôn cùng anh lâu như vậy, cô đối với anh một ít tình cảm cũng không có? Trong lòng cô chỉ có cái tên Trình Hạo đó?

Đau lòng, ghen tỵ, hối tiếc, buồn bực. . . . . . Các loại tâm tình ở trong lòng của anh lên men, khiến cho anh càng lúc càng khó chịu.

"Sao có thể như vậy?" Doãn Nhạc kinh ngạc trợn to hai mắt.

Ban đầu, nếu như không phải là nhờ Bách Hổ, cô khẳng định sẽ không cách nào chịu đựng được những lời lẽ ác độc và lạnh nhạt của người khác.

Là Bách Hổ giúp ba mẹ cô lần nữa có thể ngẩng đầu trước hàng xóm.

Cô nên cảm kích anh mới đúng.

"Em hận anh không?"

"Không hận."

"Vậy em có thể yêu anh hay không? Chỉ cần một chút xíu là được." Bách Hổ lo lắng liếm môi. Anh thật sợ nghe được Doãn Nhạc trả lời phủ định. Anh tựa như tội phạm đang đợi quan toà phán quyết, lòng cũng đã nhắc ra tới cổ họng.

"Hổ! Em làm sao có thể không thương anh cho được?" Doãn Nhạc khóc nhào vào trong ngực Bách Hổ.

Đây chính là điều cô khó vượt qua nhất. Lòng của cô thật dễ thay đổi, chỉ mới rời khỏi Trình Hạo mấy tháng, cô liền yêu Bách Hổ. Cho nên cô mới nói cô là một cô gái hư.

"Em yêu tôi?" Bách Hổ kích động ôm lấy Doãn Nhạc, để cho đôi mắt đẫm nước của cô nhìn thẳng vào anh. Anh mừng như điên hôn lên nước mắt Doãn Nhạc, mút sạch hết nước mắt trên mặt cô, "Nhạc Nhạc, Anh quá vui! Em là của anh! Nhạc Nhạc, anh yêu em!"

Bách Hổ không biết nên làm sao biểu đạt tình yêu trong lòng.

Anh chưa bao giờ dám hi vọng xa vời có được tình yêu của Doãn Nhạc, chỉ muốn canh giữ ở bên người cô, bảo vệ cô, anh chỉ muốn đem toàn thế giới cũng nâng đến trước mặt Nhạc Nhạc, chỉ vì để Nhạc Nhạc vui vẻ cười một tiếng.

"Em chần chừ, em tình cảm không kiên định. Em phụ bạc Trình Hạo, cũng phụ lòng anh." Doãn Nhạc bị động đón nhận nụ hôn của Bách Hổ, tự trách.

"Nhạc Nhạc, là số mạng để cho chúng ta đến với nhau. Tình yêu của chúng ta không có sai!" Bách Hổ kích động nói.

Nếu Nhạc Nhạc thương anh, anh thì có dũng khí vì mình tranh thủ tất cả.

"Thật không sai sao?" Doãn Nhạc nghĩ đến Trình Hạo là không tha thứ, nhớ tới trong mắt của anh hận ý, tâm lần nữa bị đâm đau.

Cô khiến hai người đàn ông tốt như vậy vì cô khổ sở, cô có tội.

"Nhạc Nhạc, không cần suy nghĩ lung tung nữa, em chỉ cần tiếp nhận tình yêu của anh." Bách Hổ hôn lên đôi môi hồng run rẩy của Doãn Nhạc, nói.

Anh cùng với Doãn Nhạc, nhất định phải hạnh phúc.

Chỉ cần Nhạc Nhạc yêu anh, anh có thể bất chấp tất cả.

Doãn Nhạc đột nhiên đẩy anh ra, cúi đầu: "Trong lòng em không cách nào tha thứ cho chính mình."

Nói xong, Doãn Nhạc lại giống như con đà điểu rúc đầu lên ghế sofa.

Trong đầu của cô tất cả đều là ánh mắt phẫn hận của Trình Hạo lúc rời đi.

Cô không có cách nào để cho bản thân tỉnh táo.

Cô yêu Bách Hổ, nhưng cô cũng yêu Trình Hạo.

Một là người chồng si tình của cô, một là người tình ban đầu của cô.

Cô nên làm thế nào với hai người bọn họ đây?

Cô không cách nào móc tim ra, nói cho Trình Hạo biết cô chỉ yêu một mình anh, bởi vì nhận sự giúp đỡ khi hoạn nạn của Bách Hổ trong một thời gian lâu như vậy, sự săn sóc của anh, tình yêu có chút vụng về của anh đã đánh sâu vào trái tim cô.

Nhưng cô cũng yêu Trình Hạo, đó là tình yêu ban đầu của cô.

Hai phần tình yêu này cũng kịch liệt đối kháng trong cô, khiến tâm cô bị giằng xé.

Bách Hổ ngồi vào bên cạnh Doãn Nhạc, ôm chặt cô vào trong ngực, không nói gì.

Tay Doãn Nhạc đặt ở trước ngực Bách Hổ, cảm nhận được nhịp tim rối loạn dưới bàn tay.

"Hổ, anh có oán trách em không?"

Doãn Nhạc lo lắng ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt đầy lệ nhìn gương mặt tuấn lãng của Bách Hổ.

Những ngày này, anh cũng gầy rất nhiều, hai gò má cũng có chút lõm xuống. Là cô hại anh khổ sở, cô thật không phải cô gái ngoan, Bách Hổ có quyền giận cô.

"Không! Tôi chỉ nghĩ yêu em thôi!" Bách Hổ chống đỡ cái trán Doãn Nhạc, thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt tròn gần trong gang tấc của cô.

"Hổ!" Doãn Nhạc bị sự si tình của Bách Hổ làm cho cảm động, hai tay chủ động quấn lên cổ anh, chân giạng ở trên đùi anh, vụng về hôn anh.

Bách Hổ nắm chặt eo gầy nhỏ của Doãn Nhạc, đổi bị động làm chủ động, cuồng dã vuốt ve thân thể Doãn Nhạc, giống như hận không được đem cô dung nhập vào trong ngực mình.

Anh người đột nhiên đứng lên, đặt Doãn Nhạc sóng xoài lên bàn trà, bàn tay vừa cởi đồ của cô, vừa hôn lên thân thể cô.

Doãn Nhạc nhắm mắt lại, yên lặng tiếp nhận tình yêu của Bách Hổ.

Tình yêu của anh càng khiến lòng cô đau đớn.

Khi y phục rơi hết xuống đất thì hai con người trong lòng đều phải chịu rất nhiều hành hạ rốt cuộc hòa vào làm một, bữa yến tiệc kích tình chính thức bắt đầu, qua một hồi lâu vẫn không ngừng lại . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.