Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 113: Tình yêu tuyệt vời của Khắc Cốt (2)



"Lăng Khắc Cốt, làm thế nào đây? Tôi không muốn phải trở thành người tình số 102 của anh!" Nụ hôn của bọn họ nếu như bị giới truyền thông công khai, cô chính là scandal người tình thứ 102 của anh. Kỳ quái, ba năm nay, Lăng Khắc Cốt không hề có scandal nào. Lăng Khắc Cốt một mực yên lặng chú ý nhìn khiến Hi Nguyên không khỏi bồn chồn .

Lăng Khắc Cốt bất đắc dĩ cười nói: "Hết cách rồi, nơi này là nước Mĩ, ngoài tầm tay của tôi."

"Sao không hạ lệnh cho Tổng thống Mĩ, phong tỏa tất cả tin tức?" Biết quyền thế của Lăng Khắc Cốt đến ngay cả chính khách các nước cũng đều kiêng kị ba phần, Hi Nguyên bất mãn phùng mang trợn má.

"Tôi với tổng thống đương nhiệm không có giao tình. Bé con, chớ có bận tâm tới chuyện này nữa, chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi." Lăng Khắc Cốt lại nói mấy lời mập mờ, Hi Nguyên vừa thấy anh nháy mắt thì khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên kiều diễm như Hồng Hà, da mặt vốn mỏng trên mặt cô không ngừng lan tỏa, hấp dẫn ánh mắt Lăng Khắc Cốt.

"Tôi muốn ngủ cùng con trai tôi! Ai muốn trở về phòng với anh? !" Hi Nguyên ngang ngược hừ nhẹ một tiếng, bỏ chạy vào khách sạn.

"Tiểu thư, phiền cho tôi một phòng đơn." Hi Nguyên đứng ở trước quầy, cười đến hết sức ngọt ngào, khiến nhân viên phục vụ khách hàng lập tức ấn tượng với cô cho ngay một điểm tuyệt đối. Nhân viên phục vụ khách hàng có chút ngượng ngùng giải thích: "Tiểu thư, hiện tại cả khách sạn cũng chỉ còn một gian phòng ở lầu cuối, giá tiền hơi đắt một chút, nếu ngài cảm thấy có thể chấp nhận được, tôi liền lấy cho ngài."

"Cho tôi cái chìa khóa." Hi Nguyên cười nói. Dù là 'phòng cho Tổng thống', cô cũng chấp nhận được, bởi vì cô không nghĩ là nhanh như thế cùng Lăng Khắc Cốt ngủ trên một cái giường. Nhân viên phục vụ khách hàng mới vừa lấy ra cái chìa khóa đưa cho Hi Nguyên, liền bị Lăng Khắc Cốt đoạt lấy.

"Bé con, tôi đã sớm chuẩn bị một phòng rồi, không cần phải đặt thêm một phòng nữa đâu. Em và Tiểu Tễ ở chung một phòng với tôi." Lăng Khắc Cốt cường thế khoác hông của Hi Nguyên. Ở thời điểm anh đang mãnh liệt cần bé con, cô sao có thể đi nơi khác ngủ? Dục vọng anh nhịn ba năm, hôm nay nhất định phải lấy được thỏa mãn.

"Anh là như thế nào với tôi? Ba? Dường như tám năm trước chúng ta cũng đã thoát khỏi quan hệ cha con. Ông xã? Hình như tôi cũng chưa có gả cho anh. Người tình? Hình như tôi cũng không có đủ tiền trả cho mặt trắng nhỏ (tiểu bạch kiểm) như anh. Lăng Khắc Cốt, anh không có lý do gì để mà kéo tôi đi làm ấm giường." Hi Nguyên trêu cợt Lăng Khắc Cốt, cô cao ngạo ngẩng đầu lên, đoạt lại cái chìa khóa trong tay anh, liền xoẹt một cái chạy qua anh hướng về phía thang máy.

Mặt trắng nhỏ? Lăng Khắc Cốt nhìn nhìn lại bản thân từ đầu tới chân, anh có điểm nào cho thấy mặt trắng nhỏ? Vật nhỏ, dám nhạo báng anh như vậy!

"Lăng Hi Nguyên, tôi muốn làm chồng em!" Lăng Khắc Cốt không để ý có nhiều người đang có mặt trong hành lang, lớn tiếng gọi với theo Hi Nguyên đang chạy về phía thang máy.

"Anh là người thứ 188 cầu hôn tôi, chờ tôi đá rớt đài 187 người đàn ông trước mặt xong sẽ nghĩ tới anh." Hi Nguyên cười đến vô cùng xảo trá, rất bướng bỉnh. Lời của cô khiến Lăng Khắc Cốt cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Số 188? Vậy anh phải chờ tới lúc nào? Bé con rõ ràng là đang gây khó khăn cho anh.

Hi Nguyên cười nói xong,thang máy đang chuẩn bị đóng lại. Tốc độ của Lăng Khắc Cốt nhanh đến khiến Hi Nguyên không kịp phản ứng, ở thời điểm cửa đang từ từ đóng lại, anh thế nhưng từ ngoài trăm thước nhanh chóng vọt tới bên cạnh thang máy, dùng đôi tay chống lại cửa thang máy đang đóng, đẩy mở ra, chen vào.

"Anh đi ra ngoài! Ai cho anh vào đây?" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt, muốn đẩy anh ra ngoài."Thang máy là công cộng." Lăng Khắc Cốt vây Hi Nguyên lại trong vòng tay anh và tường thang máy, tà mị cười nói. "Vậy tôi đi ra ngoài!" Hi Nguyên đẩy Lăng Khắc Cốt ra, liền muốn chạy đi. Khi anh lấn đến gần bên cạnh cô thì lòng của cô liền bắt đầu mất khống chế đập loạn lên, mặt của cô nhất định là rất đỏ, sờ cũng bỏng đến phát sợ.

"Không cho đi!" Lăng Khắc Cốt nhanh chóng đè số tầng lầu, khởi động thang máy."Tiểu Tễ của tôi!" Hi Nguyên nhớ tới con trai vẫn còn ở dưới lầu, lo lắng đấm Lăng Khắc Cốt."Hộ vệ sẽ đưa nó tới phòng của chúng ta, em bây giờ nên lo lắng cho chính em đi." Lăng Khắc Cốt mê hoặc cười tiến tới gần Hi Nguyên."Anh đừng tới đây!" Hi Nguyên vừa lui về phía sau, vừa hốt hoảng quát kêu Lăng Khắc Cốt dừng bước.

Lăng Khắc Cốt nhếch môi mỏng lên, lộ ra nụ cười mị hoặc chúng sinh. Đang lúc Hi Nguyên bị nụ cười của anh mê hoặc thì một kéo lấy cô ôm vào trong ngực, môi nóng bỏng lập tức áp lên đôi môi hồng của cô, trằn trọc mút bú. Anh không cho Hi Nguyên một chút cơ hội phản kháng, bá đạo mà cuồng dã mút lấy môi cô, khi cô đang bị mê hoặc mất hết sức phòng bị thấp giọng lẩm bẩm thì cạy mở hàm răng ngọc của cô, vọt vào triền miên với cái lưỡi mềm ngọt của cô. Nụ hôn giống như tia lửa cuồng nhiệt đốt nóng cả không gian nhỏ hẹp trong thang máy, Hi Nguyên chỉ cảm thấy cả người nóng ran, nhất là đầu lưỡi bị anh cắn mút, truyền đến từng trận cảm giác kích thích tê dại, khiến cho cô không nhịn được run rẩy. Hi Nguyên đã ba năm chưa từng bị hôn, ngây thơ liếm liếm cánh môi khô khốc, lông mi thon dài hơi run rẩy run như cánh bướm xinh đẹp đang khẽ vẫy cánh. Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt bởi vì phản ứng non nớt này của cô mà trở nên u ám, trong đôi mắt tinh anh xẹt qua ý cười nhàn nhạt, môi mỏng hôn càng thêm cuồng dã.

"Ngừng. . . . . . Tôi. . . . . . Không có cách nào. . . . . . thở được. . . . . ." Hi Nguyên bị Lăng Khắc Cốt hôn thiếu chút nữa hít thở không thông, cô đỏ mặt, đẩy Lăng Khắc Cốt. Lăng Khắc Cốt hài lòng buông cô ra, nhưng cũng không có rời khỏi cánh môi của cô, vẫn còn khẽ chạm lên cắn nhè nhẹ. "Rất ngọt! đúng như trong trí nhớ của anh." Lăng Khắc Cốt dùng môi mỏng vuốt ve môi hồng của Hi Nguyên, trầm mê thấp giọng lẩm bẩm. Cánh môi này anh đã nhớ nhung ba năm, khát vọng ba năm, hôm nay rốt cuộc đã được lần nữa thưởng thức như ước nguyện, anh nếm thế nào cũng thấy không đủ. Anh thật muốn giấu cô làm của riêng, khóa chặt ở trong lòng mình.

"Đó là bởi vì ba năm nay kỹ thuật hôn của tôi đã được bạn trai tôi huấn luyện tốt." Hi Nguyên bất mãn hừ một cái nói."Đứa nhóc nói dối đáng yêu!" Lăng Khắc Cốt mới không tin lời Hi Nguyên nói, từ thân thể run rẩy lúc rồi của cô anh đã biết, ba năm nay, cô ngay cả một nụ hôn cũng chưa từng có. "Người nào nói láo? Tôi nói là sự thật!" Hi Nguyên quật cường phản kháng. Anh cứ như vậy chắc chắn những năm này cô không có người đàn ông nào khác? Trời mới biết có bao nhiêu người đàn ông xếp hàng muốn trở thành bạn trai được cô tuyển, chỉ là không ai khiến cho cô để mắt. Ngay cả anh Thẩm vừa đẹp trai lại giàu có không mấy người sách kịp còn không thể khiến cho cô động lòng, cô còn có thể coi trọng ai chứ?

"Ai nói dối là con chó con." Lăng Khắc Cốt dùng ngón tay trỏ ngoắc ngoắc mũi dọc dừa của Hi Nguyên, nhạo báng cô."Anh mới là chó con ý!" Nghe được mình bị anh nói thành chó nhỏ, Hi Nguyên lập tức bất mãn chống nạnh, dùng một đôi mắt đầy tức giận nhìn anh chằm chằm."Em là chó mẹ nhỏ của tôi." Lăng Khắc Cốt cười tà cắn vành tai Hi Nguyên, nhẹ nhàng mút lấy. Khi đầu lưỡi anh thăm dò vào viền tai Hi Nguyên thì cô kìm lòng không được đầu ngẩng lên ngửa ra sau, trầm mê nhắm mắt lại. Cửa thang máy lúc này đột nhiên mở ra, dừng lại ở lầu cuối. Hi Nguyên đỏ mặt đẩy Lăng Khắc Cốt ra, chạy về phía căn phòng có số tương ứng ghi trên thẻ từ. Lăng Khắc Cốt cũng không đuổi theo cô, anh nện bước chân ưu nhã đi ra khỏi thang máy, từ từ đi theo sau lưng Hi Nguyên. Hi Nguyên mở cửa phòng, vọt vào phòng, nhốt Lăng Khắc Cốt ở ngoài cửa.

Lăng Khắc Cốt đứng ở trước cửa phòng của cô, lộ ra nụ cười thần bí. Lúc này, một thang máy khác cũng mở ra, hộ vệ ôm Thượng Tễ đi ra. "Tổng giám đốc, muốn để tiểu thiếu gia ở đâu ạ?" Hộ vệ cẩn thận từng li từng tí hỏi. "Đưa cho tôi." Lăng Khắc Cốt đưa tay ra, nhận lấy con trai. Tiểu Tễ ngủ rất ngon, đôi mắt đẹp kia đã bị hàng mi dài che khuất, thoạt nhìn liền giống như một tiểu vương Tử đang say giấc. Lăng Khắc Cốt càng nhìn càng kích động. Tiểu Tễ ở trong mắt của anh, là đứa bé đáng yêu nhất trên thế giới này. Anh cẩn thận từng li từng tí ôm con trai đi về phía phòng Tổng thống của mình, cũng ra lệnh cho đám cận vệ lui ra. Anh muốn cùng Tiểu Tễ ở chung một chỗ. Bé con tước đoạt quyền lợi chung sống của anh với với Tiểu Tễ, anh muốn hưởng thụ thật tốt một chút Thiên Luân Chi Nhạc (quan hệ, tình cảm cha con). Cảm giác thân thể nho nhỏ của Tiểu Tễ nằm ở trong ngực anh khiến cho anh nhớ lại tâm tình của anh khi anh nhặt được bé con. Anh đem Tiểu Tễ đặt vào trên giường, chân tay vụng về giúp con trai cởi trang phục, đắp kín mền. Nhìn Tiểu Tễ ngủ ngon lành đến như vậy, trong tròng mắt đen lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt ngập đầy nhu tình. Anh vươn tay vuốt mặt của con trai, yêu thích đến không thể rời tay. Một loại cảm giác kiêu ngạo của người cha khiến cho anh hết sức tự hào. Đây là món quà tuyệt vời nhất bé con tặng cho anh. Thượng Đế vẫn chưa bỏ rơi anh, chẳng những trả bé con lại cho anh, còn ban cho anh một con trai đáng yêu như vậy.

Phòng của Hi Nguyên ở ngay sát vách phòng Tổng thống của anh, thậm chí ngay cả ban công cũng thông liền với nhau. Hi Nguyên cũng không biết, nhưng Lăng Khắc Cốt mỗi lần tới Newyork cũng ở tại khách sạn này lại vô cùng rõ ràng. Chờ Tiểu Tễ ngủ say rồi, Lăng Khắc Cốt mới không nỡ đứng dậy. Anh lướt qua lan can, nhảy vào ban công sát vách. Từ cửa sổ sát đất trong suốt, anh có thể thấy Hi Nguyên đang trên giường trở mình trằn trọc, hình như ngủ cũng không an ổn. Khóe môi anh lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Tay của anh ở trên cửa sổ sát đất nhẹ nhàng sờ một chút, khóa liền bị anh mở ra. Anh rón rén đi vào phòng, vừa đi vừa cởi mặc áo. Khi anh leo lên giường Hi Nguyên thì trên người một chút y phục cũng đã không thấy.

Hi Nguyên trong lúc mơ mơ màng màng, bị một đôi tay ôm chặt lấy, lưng của cô dán lên một lồng ngực nóng bỏng. Khi ngực cô bị người nắm lấy thì cô lập tức mở mắt. "Lăng Khắc Cốt? Sao anh vào đây được?" Hi Nguyên thấy gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt thì bất mãn hỏi. Cô rõ ràng trước khi ngủ đã khóa kỹ cửa, cửa sổ, anh lại vẫn có thể xông vào. "Đi vào." Lăng Khắc Cốt vừa cởi nút áo ngủ của Hi Nguyên, vừa hôn vành tai nhạy cảm của cô. Hi Nguyên xoay người lại, ngang ngược nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt: "Đi ra ngoài! Không có sự cho phép của tôi không được vào!" "Anh vào thế nào thì cứ thế đi ra cho tôi?" Lăng Khắc Cốt mở mềm ra, không chút xấu hổ để Hi Nguyên chu du khắp thân thể không mảnh vải che thân của anh. Khi Hi Nguyên nhìn đến cái vật to lớn sung huyết của anh thì mặt đỏ bừng. Cô vội vàng nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa. Lăng Khắc Cốt cười hôn Hi Nguyên, anh nhanh chóng kéo rơi áo ngủ của Hi Nguyên, ôm cô vào trong ngực.

Thân thể không có bất kỳ ngăn cách nào dán chặt chung một chỗ, khiến Lăng Khắc Cốt không cách nào áp chế kích động. Phần thân thể nào đó của anh nhanh chóng bành trướng, nóng bỏng, kêu gào muốn bắt đầu chiến đấu. Nhưng bé con của anh còn chưa có chuẩn bị xong. Lăng Khắc Cốt liều mạng khống chế phản ứng của thân thể, từng bước dẫn dắt khơi gợi Hi Nguyên cùng anh trầm luân. Môi cùng tay của anh ở trên người cô tạo ra tia lửa, khiến cho thân thể do cứng ngắc của cô trở nên mềm mại. Hi Nguyên cảm giác mình giống như là đang ngâm trong một suối nước nóng, bị bàn tay êm ái của Lăng Khắc Cốt vuốt ve. Môi của anh mút lấy bộ vị mẫn cảm nhất của cô, khiến cho cô không nhịn được cong người lên, tống chúng vào trong miệng của anh. Cô mê loạn không biết mình đang làm gì, chỉ biết là toàn thân nóng bỏng. Đột nhiên mật đạo bị vật khổng lồ của Lăng Khắc Cốt lấp đầy, cô khó có thể khống chế thét chói tai. Thật chặt, nóng quá. Loại cảm giác này khiến Hi Nguyên ba năm không có bị người đụng chạm nhịn không được run rẩy. Thân thể cô không ngừng co rút lại, ngược lại dẫn tới Lăng Khắc Cốt một hồi bị xoắn chặt giống như chịu một trận công kích.

"A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Đau. . . . . ." Hi Nguyên vẫn không cách nào thích ứng với kích tình đột nhiên ập tới này, mười ngón tay thon dài ở phần lưng Lăng Khắc Cốt lưu lại dấu tay kích tình. "Còn đau không?" Lăng Khắc Cốt tranh thủ rút lui ra khỏi thân thể Hi Nguyên, lo âu cúi đầu, thổi nơi đang sưng đỏ kia."Không nên như vậy, nhột." Hi Nguyên cười cười đẩy đầu Lăng Khắc Cốt ra, trốn qua một bên. Lăng Khắc Cốt xông đến trên người của cô, bá đạo dúi đầu vào đó. Anh dùng đầu lưỡi khẽ mút vết thương bị anh xé rách, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, bé con, tôi không biết em lại chặt khít như vậy."

"Ừ. . . . . . Không cần. . . . . . A. . . . . ." Hi Nguyên mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt. Anh thế nhưng lại hôn chỗ đó của cô! Khi cảm thấy Hi Nguyên đã chuẩn bị thật tốt thì Lăng Khắc Cốt mới lần nữa xông vào trong cơ thể cô. Mới đầu, anh chỉ là nhẹ nhàng đâm vào, rồi lại chậm rãi rút lui, khi cảm nhận được phân thân của anh bị bao bọc bởi chất dịch nóng ấm thì anh mới bắt đầu gia tăng tốc độ, tận tình dong ruổi. . . . . . kích tình đã bị chia xa ba năm khiến Lăng Khắc Cốt biến thành một mãnh sư, anh không ngừng đòi lấy ngọt ngào của Hi Nguyên, đem yêu thương cùng nhớ nhung suốt ba năm toàn bộ đều buông thả. . . . Một phòng kiều diễm, trong phòng tràn ngập mùi hương kích tình, làm cho người ta không nhịn được trầm mê. . . . . .

Không biết đã trải qua bao lâu, Hi Nguyên cuối cùng từ trong sự kích tình tỉnh táo lại, cô hối hận đấm đầu của mình. Cô thế nào liền tha thứ cho Lăng Khắc Cốt nhanh như vậy rồi ? Không được! Cô còn muốn cho anh chịu thêm chút hành hạ nữa. Cô thừa dịp Lăng Khắc Cốt ngủ say, một cước đá anh xuống giường: "Cút!"

"Bé con?" Lăng Khắc Cốt ngã trên mặt đất khó hiểu nhìn Hi Nguyên. Bé con mới vừa không phải còn rất được sao? Thế nào lập tức trở mặt? Chẳng lẽ cô còn không có tha thứ cho anh?

Hi Nguyên dùng cái mền che kín mình, ngang ngược nói: "Kỹ thuật của anh còn không có bằng người tình thứ một trăm lẻ bẩy của tôi, tôi chán anh!" "Người tình thứ 107?" tim Lăng Khắc Cốt đập loạn nhìn Hi Nguyên. Cô có người tình? Anh tối qua rõ ràng nhận thấy cô chặt khít, cô làm sao có thể có người tình? Hi Nguyên còn chưa tin anh, muốn dùng đến cái này để mà chọc giận anh sao? Cô cho là anh còn là Lăng Khắc Cốt chỉ biết ghen tuông kia, sẽ bị sự ghen tuông làm mất đi lý trí tổn thương cô?

"Đúng! Anh nhiều nhất cũng chỉ là người tình thứ một trăm lẻ tám của tôi mà thôi. Chỉ là, kỹ thuật của anh cũng chỉ có thế, mới có một ngày tối đã thấy mệt mỏi. Anh đi đi, ngày mai tôi sẽ tìm người tình thứ 107 của tôi tới, để anh ta phục vụ tôi cho thật tốt." Hi Nguyên với lấy cái quần lót nằm rơi trên đầu giường ném lại cho anh, chu cái miệng nhỏ nhắn nũng nịu lên.

"Cái tên thứ 107 kia ở đâu? Tôi muốn tỉ thí với hắn. Nếu không buổi tối để cho hai người chúng tôi cùng nhau hầu hạ em, xem ai lợi hại hơn." Lăng Khắc Cốt tuyệt không căm tức, ngược lại cười đến rất tà ác. "Anh cút!" Hi Nguyên giận đến ném cho anh cái gối. Lăng Khắc Cốt nói bậy cái gì vậy? Anh coi cô là sắc nữa hay sao? Còn nói hai người cùng nhau hầu hạ cô?"Nhớ buổi tối gọi hắn tới, chúng ta cũng nhau…." Lăng Khắc Cốt cười lớn mặc quần dài, đi ra khỏi phòng của Hi Nguyên. Hi Nguyên giận đến nhìn chằm chằm cửa phòng. Cô đi đâu tìm được người tình thứ 107 chứ? Cô nắm lấy cái gối ôm, coi nó như thành Lăng Khắc Cốt, dùng sức đấm. Tên đàn ông thối! Thế nào mà cô lại chọc không được cái người đàn ông lúc nào cũng chỉ biết ghen tỵ kia chứ?

Lăng Khắc Cốt sau khi trở lại phòng, tắm nước lạnh một cái, dập tắt nốt chút dục vọng còn sót lại. Hết cách rồi, vừa gặp phải bé con, anh cũng chỉ muốn làm loại chuyện đó, hoàn toàn mất đi tỉnh táo cũng sự kiềm chế vốn có. Anh cười lắc lắc đầu. Là sức quyến rũ bé con của anh quá lớn. Ba năm không thấy, cô đã sinh Tiểu Tễ, càng thêm trở nên mê người, nhất là nơi đẫy đà đã nuôi lớn bảo bảo, cảm giác mềm mại đó thật khiến cho anh muốn cắn một cái. Nghĩ đến đây, thân thể của anh lại mất khống chế trở nên cứng rắn. Lăng Khắc Cốt liều mạng hít sâu, ra lệnh cho chính mình tỉnh táo. Mặc dù anh cũng rất muốn cùng bé con ở chung một chỗ, nhưng anh hôm nay còn có chuyện rất quan trọng phải làm. Tắm xong, anh mặc bộ một thân trang Armani màu xanh dương nhạt, đeo một cái cà vạt màu xám bạc, cả người làm cho người ta một loại cảm giác thân thiện. Hôm nay phải tới trấn an người thân của những người bị nạn, anh không thể mặc toàn thân áo đen nữa, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo. Chi nhánh công ty bị người ta phóng hỏa, bị thiệt hại không nhỏ, còn có mấy công nhân bị chết cháy. Nguyên nhân của hỏa hoạn anh đã phái người đi điều tra, tin tưởng số liệu có được còn đầy đủ hơn là cảnh sát.

Cảnh sát dám nói là công nhân không cẩn thận, đầu thuốc lá hút xong ném trong xưởng vô tình gây nên hỏa hoạn. Anh không tin lý do này. Quản lý công ty luôn luôn nghiêm cẩn, chưa từng có công nhân dám hút thuốc ở trong xưởng. Cho nên, hoả hoạn vô cùng có thể là người làm. Mấy năm này, luôn có một lực lượng bí ẩn đang đối kháng với anh, hơn nữa đối phương hình như nắm rất rõ về công ty của anh, thậm chí biết rõ đâu là nhược điểm của anh. Rốt cuộc là người nào có hiểu biết như vậy lại đang muốn đối phó với Ưng tập đoàn? Hay là chỉ muốn đôi phó với một mình anh?

"Cha, mẹ đâu?" Tiểu Tễ đột nhiên chân không chạy đến cạnh anh. Ôm lấy chân của anh hỏi. "Mẹ ngủ ở phòng bên cạnh, cha ôm con qua tìm mẹ." Lăng Khắc Cốt ôm lấy con trai, đi ra khỏi phòng tổng thống. Anh lịch sự gõ cửa, cũng không cho Hi Nguyên cơ hội trả lời, trực tiếp đẩy cửa vào. Hi Nguyên đang mặc quần áo, vừa thấy có người đi vào, bị sợ y phục trong tay rơi xuống đất. Nhìn thấy là Lăng Khắc Cốt, cô tức giận kéo ga giường che kín ngực của mình: "Lăng Khắc Cốt, anh là người man di à? Đi vào không biết gõ cửa?"

Lăng Khắc Cốt đem Tiểu Tễ dúi vào trong ngực cô, cười thanh nhã nói: "Tôi gõ, là em không nghe thấy. Không tin em hỏi Tiểu Tễ." Tiểu Tễ liền vội vàng gật đầu, làm chứng cho Lăng Khắc Cốt.

"Tiểu Tễ, ta là mẹ của con!" Hi Nguyên bất mãn nhìn chằm chằm con trai. Mới có một ngày, Tiểu Tễ liền nghiêng về phe Lăng Khắc Cốt? "Anh là cha nó mà!" Lăng Khắc Cốt cưng chiều vò rối tóc Hi Nguyên, "Bé con, anh phải tới chi nhánh công ty, ban ngày nhàm chán thì tìm mấy người bọn lão Tống cùng em đi dạo phố." "Tôi cũng không phải hàng tỉ phú, không cần phải có hộ vệ." Hi Nguyên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khinh thường nói. Anh muốn dùng hộ vệ để giám sát cô sao?

"Bé con, anh không phải muốn giam cầm em, chỉ là vì nghĩ cho an toàn của em thôi." Lăng Khắc Cốt thở dài, anh biết những hành vi của mình lúc trước đã khiến Hi Nguyên bị thương tổn, cho nên lúc nào cũng phòng bị anh. "Không phải anh muốn cho bọn lão Tống đi theo để giám sát em, chỉ cần nhớ gọi điện thoại cho anh thông báo vẫn bình an." "Hai mẹ con chúng tôi không có anh vẫn sống rất tốt? Anh đi mau, đừng làm phiền chúng tôi." Hi Nguyên ôm Tiểu Tễ, hướng Lăng Khắc Cốt hạ lệnh đuổi khách. Lăng Khắc Cốt cúi đầu, ở trên môi Hi Nguyên hôn trộm một cái, mới rời đi.

"Mẹ, cái giường ở phòng này không có mềm mại như giường bên phòng cha, chúng ta len lén qua bên kia ngủ, có được hay không?" Tiểu Tễ ngồi ở trên giường, thần thần bí bí nói. "Đi phòng của ông ta còn nói là len lén? Tiểu Tễ, ông ta là cha con, chúng ta đàng hoàng qua đó ngủ" Hi Nguyên gõ đầu của con trai một cái, lẽ thẳng khí hùng (đúng lý hợp tình) nói. giường 'phòng cho Tổng thống' tất cả đều là được chế tạo rất đặc biệt, đương nhiên là tốt hơn rất nhiều những thứ ở phòng cô đang ở. Lăng Khắc Cốt tối qua ở phòng sang trọng như vậy không ngủ, lại tới tranh giành với cô. Thiệt là! Nhớ lại đêm qua cùng nhau lửa nóng triền miên, mặt của cô liền lại bắt đầu đỏ hồng."Mẹ, em làm chuyện gì sai trái rồi sao?" Tiểu Tễ đột nhiên đến gần Hi Nguyên, tò mò nhìn cô."Người nào. . . . . . Người nào làm việc sai trái chứ?" Hi Nguyên bị con trai nhìn mà chột dạ, lắp ba lắp bắp hỏi lại."Khi Tiểu Tễ nói dối sẽ đỏ mặt, mặt mẹ so với Tiểu Tễ còn hồng hơn, chẳng lẽ không đúng là làm việc gì sai trái sao?" Tiểu Tễ ra vẻ người lớn ôm lấy bả vai, một bộ dạng ông cụ non nói."Mẹ tối hôm qua uống rượu! Cái gì mà làm việc sai trái? Không cho nói bậy!" Hi Nguyên bấm bấm khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính của con trai, trừng mắt lên hăm dọa.

"Trẻ con thì không được uống rượu! Chú Trầm luôn nói với mẹ như vậy, sao mẹ không biết nghe lời vậy?" Tiểu Tễ học giọng điệu của Thẩm Đan dạy dỗ Hi Nguyên."Mẹ là lớn người!" Hi Nguyên căm tức đẩy ngã con trai. Cô là một người mẹ vô dụng đến ngay con trai mình cũng không trông nom được, nếu dể cho người ngoài biết được còn không cười chết cô sao. Thật không biết Tiểu Tễ giống ai, nhỏ tí đầu óc đã thông tuệ hơn người. Tiểu Tễ bị Hi Nguyên chọc lét cười đến không ngừng được: "Mẹ, Tiểu Tễ sai rồi." Nhìn con trai cười đến không thở nổi, Hi Nguyên mới bằng lòng buông tay."Tiểu Tễ, mẹ dẫn con đi ăn Kentucky." Hi Nguyên vừa mặc y phục, vừa nói với Tiểu Tễ.

Mặc dù ngày hôm qua ở trên máy đã ăn tối, nhưng trải qua một đêm vận động kịch liệt này, đã sớm tiêu hóa hết. Cô hiện tại đói đến nỗi ngực cũng dán vào lưng rồi, phải đi tìm gấp một chút gì đó nhét vào bao tử thôi.

"Kentucky? Mẹ, con muốn ăn đùi gà rán cay! Còn có khoai tây chiên, dâu tây Thánh Đại. . . . . ." Thượng Tễ vừa nghe muốn đi Kentucky, lập tức vui mừng vỗ tay. Hai mẹ con tính tình giống nhau, cả hai đều thích ăn những thứ đồ ăn mà Lăng Khắc Cốt gọi là đồ bỏ đi. Dù sao Lăng Khắc Cốt cũng không có ở đây, vừa may để cô mang Tiểu Tễ đi ăn ngấu ăn nghiến, ăn sảng khoái. Hi Nguyên mặc cho Tiểu Tễ thành bộ dạng thân sĩ nhỏ, sau đó dắt tay nhỏ bé của cậu đi ra khỏi khách sạn. Thời điểm ra tới đại sảnh, cô cũng cảm giác có người len lén quan sát cô và Tiểu Tễ, cô bồn chồn nhăn mày lại. Chẳng lẽ trên mặt cô có cái gì? Không thể nào. Cô trước khi ra khỏi cửa rõ ràng có soi gương. Hi Nguyên dắt Tiểu Tễ đi ra khỏi khách sạn, mới đi ra, liền thấy một đám ký giả cầm máy chụp hình hướng về phía hai mẹ con bọn họ ra sức chụp. Hi Nguyên thấy thế, vội vàng ôm con trai vào trong ngực, lui vào trong khách sạn. Đám ký giả này xảy ra chuyện gì vậy? Cô hình như cũng không có nổi tiếng tới mức này mà?

Lúc này, bên cạnh có hai phục vụ đang trỏ về phía cô, dùng tiếng Anh nói: "Chính là cô ta, báo chí nói là người mới được sủng của Lăng Khắc Cốt. Còn có cả hình bọn họ đang ôm hôn." "Thật không biết dáng dấp cô ta có điểm nào tốt? Cô nhìn cô ta mà xem, muốn mặt không mặt mũi, muốn ngực không có ngực, nào có xinh đẹp bằng tôi?" Một người phục vụ khác lắc mông khêu gợi, ngạo mạn nói, "Loại phụ nữ này còn mang cả con riêng, Tổng giám đốc Lăng mắt mù mới có thể chọn trúng cô ta." "Cái này kêu là mánh khoé. Cô có hiểu hay không?" . . . . . .

Hi Nguyên nghe được lời của hai người kia xong, mới hiểu được là do Lăng Khắc Cốt gây họa. Là hậu quả của nụ hôn ngày hôm qua! Cô đi tới trước quầy, muốn lấy mấy tờ báo ở quầy lễ tân, liền bắt đầu lật ra xem. Tờ báo nào cũng lấy nụ hôn của cô với Lăng Khắc Cốt lên trang đầu, nói cái gì mà "Ma Tước tìm Phượng Hoàng" , "Giày thủy tinh của cô bé lọ lem " .... Hi Nguyên cười trả tờ báo lại cho vị tiểu thư ở quầy lễ tân, sau đó hỏi một câu: "Xin hỏi cửa sau của các vị đi lối nào vậy?"

"Mời cô đi thẳng về phía bên kia, gặp cầu thang thì rẽ trái, có một nhân viên làm việc ở cửa nhỏ ra vào đó." Cô gái lễ tân bị gương mặt tươi cười thân thiện của Hi Nguyên chinh phục, lập tức chỉ đường cho cô. "Cám ơn!" Hi Nguyên theo chỉ dẫn, thành công đi ra khỏi khách sạn. Cô cũng không muốn bị những ký giả kia cuốn lấy, lại không muốn cô và Tiểu Tễ bị đói, cho nên bọn họ len lén chui ra theo cửa sau, ngoắc một chiếc taxi, liền phóng về hướng quầy Kentucky gần nhất. Hai mẹ con ăn no xong, cô lại dẫn Tiểu Tễ đi dạo trong siêu thị bách hóa ở gần đó. Thời điểm bọn họ vừa bước ra khỏi cửa siêu thị, một đám ký giả y như ruồi bọ xông tới, hướng về phía bọn họ vừa dừng lại. "Tránh ra!" Bị ký giả vây công, Hi Nguyên ôm chặt Tiểu Tễ vào trong ngực, chạy trối chết thoát ra ngoài.

"Tiểu thư Thượng Hi, cô quen biết Tổng giám đốc Lăng như thế nào?" "Tiểu thư Thượng, xin kể cho chúng tôi biết một chút về câu chuyện tình yêu của hai người." " tiểu thư Thượng Hi, Tổng giám đốc Lăng không quan tâm tới con của cô sao?" . . . . . .

Liên tiếp vấn đề hỏi khiến Hi Nguyên căm tức. Đèn flash không ngừng lóe lên, cô và Tiểu Tễ không cách nào trốn khỏi ống kính. Hi Nguyên giống như chạy nạn mở cửa xe taxi ra, cùng Tiểu Tễ ngồi vào xong. Cô quay đầu lại, nhìn một đám ký giả vẫn không chịu buông tay mà xông về phía bọn họ, giận đến phùng mang trợn má. Cô bấm điện thoại của Lăng Khắc Cốt, rống lên với anh: "Lăng Khắc Cốt, anh đang ở đâu?"

Lăng Khắc Cốt nói ra địa chỉ chi nhánh công ty xong, cười hỏi cô: "Thế nào? Mới rời khỏi lập tức đã nhớ anh rồi sao?" "Nhớ cái đầu anh!" Hi Nguyên tức giận cúp điện thoại, nói cho tài xế biết địa chỉ, thẳng hướng tới chi nhánh công ty.

Lăng Khắc Cốt đang cùng với đám trợ thủ bàn luận về vụ hỏa hoạn, buổi sáng anh đã trấn an được người thân của những người thiệt mạng, thấy bộ dạng đau lòng của đám người mất người thân kia, anh càng kiên quyết hơn, nhất định phải nghiêm trị người phóng hỏa."Tìm được Miêu Đầu Ưng, tuyệt không nương tay! Giết không tha!" Biết là Miêu Đầu Ưng ra tay, Lăng Khắc Cốt giận đến môi mỏng mím chặt. Mấy năm này, Miêu Đầu Ưng giống như bóng ma, lúc nào cũng xuất hiện ở chung quanh anh, tiến hành trả thù anh. Vậy mà anh lại không cách nào bắt được hắn, mỗi lần có được tin tức của Miêu Đầu Ưng, thì hắn đều biết trước mà trốn thoát. Giống như có người mật báo cho hắn vậy. Chẳng lẽ bên cạnh anh có gian tế? Chuyện của công ty cơ bản cũng đã giải quyết xong, anh đang định tuyên bố tan họp, bỗng thấy Hi Nguyên ôm Tiểu Tễ vọt vào phòng họp.

"Lăng Khắc Cốt, đều tại anh!" Hi Nguyên xông về phía Lăng Khắc Cốt, liền bắt đầu vung quả đấm đấm anh. Một đám nhân viên tất cả đều chết sững tại chỗ. Bởi vì Hi Nguyên chưa bao giờ xuất hiện tại chi nhánh bên Mỹ của công ty, lúc trước Lăng Khắc Cốt lại bảo vệ cô rất tốt, cho nên trừ Paul ngày hôm qua gặp qua cô, những người khác tất cả đều không nhận ra cô. Mọi người hết sức tò mò quan sát cô. Người nào không biết Lăng Khắc Cốt là một nhân vật lợi hại trên thông thiên văn dưới tường địa lý? Cô thậm chí có can đảm đánh Lăng Khắc Cốt giàu có không mấy đối thủ. Lăng Khắc Cốt phất tay với mấy nhân viên dưới quyền một cái, tất cả mọi người chỉ có thể thức thời rời đi. Mặc dù bọn họ cũng muốn lưu lại, thưởng thức những tình tiết tiếp sau. Đợi đến khi trong phòng họp chỉ còn lại Lăng Khắc Cốt cùng mẹ con Hi Nguyên thì Lăng Khắc Cốt mới cầm tay Hi Nguyên, cưng chiều nói: "Người nào chọc em?"

"Là anh!" Hi Nguyên tức giận đá Lăng Khắc Cốt một cước, "Nếu không phải là tại anh hôn tôi, hôm nay tôi có thể lên trang đầu sao? Bọn họ nói tôi giống như là sủng vật của anh, là người đàn bà cứ bám riết lấy anh không thả. Đáng ghét!" "Không phải em bám riết lấy anh không thả, là anh cứ bám lấy em không thả. Được rồi, không nổi giận, tức hại thân thể anh sẽ đau lòng." Lăng Khắc Cốt kéo Hi Nguyên vào trong ngực, dịu dàng dụ dỗ nói.

"Bọn họ nói tôi là Cô bé lọ lem, nói Tiểu Tễ là con riêng." Hi Nguyên ủy khuất cắn môi. "Ai nói? Anh đi cắt lưỡi của hắn!" Lăng Khắc Cốt ngoan độc nói. Dám nói thế với người phụ nữ và con trai của anh, tìm chết!

"Lăng Khắc Cốt, anh mau đăng báo về quan hệ giữa chúng ta cho tôi! Nói rõ nụ hôn kia chỉ là ngoài ý muốn, tôi với anh không có bất cứ quan hệ gì." Hi Nguyên mạnh miệng ra lệnh. Cô chỉ muốn cuộc sống tự do tự tại trước mắt, cũng không muốn suốt ngày bị đám kí giả vây quanh, giống như cô là con thú nhỏ trong gánh xiếc vậy.

"Em với anh không có quan hệ gì?" Lăng Khắc Cốt bất mãn nâng mặt của Hi Nguyên lên, "Vậy tối hôm qua là ai ở dưới thân anh nỉ non, còn kêu “mạnh chút”, “sâu hơn một chút” . . . . ." "Lăng Khắc Cốt, anh đừng nói nữa!" Hi Nguyên đỏ bừng hai gò má, "Tôi đâu có nói như vậy." "Không nói sao? Có muốn thử một lần nữa hay không?" Lăng Khắc Cốt làm bộ muốn cởi y phục của Hi Nguyên ."Dừng tay! Tiểu Tễ còn đang ở đây!" Hi Nguyên hất tay Lăng Khắc Cốt, tức giận ngồi vào cái ghế cách xa anh."Bé con, gả cho anh đi." Lăng Khắc Cốt đột nhiên quỳ đến trước mặt Hi Nguyên, từ trong túi móc ra một cái hộp nhỏ hình trái tim chứa nhẫn kim cương, dịu dàng lồng vào ngón tay của cô, "Chỉ cần em gả cho anh, bọn họ sẽ không thể đàm luận được bất kì cái gì nữa." "Không! Tôi còn chưa có chơi đủ! Chờ tôi chán người tình thứ 107 của tôi rồi sẽ nghĩ tới việc có gả cho anh hay không." Hi Nguyên hất tay Lăng Khắc Cốt ra, nhưng cũng không có gỡ chiếc nhẫn trên ngón tay xuống.

Trong lòng Lăng Khắc Cốt cười trộm. Ba năm không thấy, bé con vẫn còn vô cùng đáng yêu như một đứa nhỏ vậy. "Em nhất định sẽ gả cho anh!" Lăng Khắc Cốt cưới đến vô cùng chắc chắn. Từ triền miên đêm qua, anh cũng đã hiểu bé con yêu anh, nếu không cô vốn thủ thân như ngọc sẽ không để cho anh đoạt lấy. Thân thể chặt khít khao của cô đã nói lên tất cả, ba năm nay, cô chỉ có một người đàn ông là anh. Một loại cảm giác tự hào, kiêu ngạo của đàn ông khiến anh cười đến vô cùng mị hoặc, mắt phượng hẹp dài lóe ánh sáng mê người.

"Ai nói? Lăng Khắc Cốt, tôi sẽ rời khỏi anh!" Hi Nguyên ôm lấy Tiểu Tễ, liền muốn chạy ra khỏi phòng. "Không cho!" Lăng Khắc Cốt chạy còn nhanh hơn cô, chỉ vài bước chân liền ôm gọn bọn họ vào trong ngực. "Bé con, em đừng để ý như vậy, những bài báo kia cũng không phải anh kêu bọn họ phát hành." Lăng Khắc Cốt ủy khuất tự bào chữa cho bản thân.

"Ai bảo anh nổi tiếng như vậy làm cái gì? Nhà giàu số một thế giới? Hả? Lăng Hi Nguyên tôi lúc nào thì thành Hoàng Yến bị nuôi nhốt trong lồng nuôi của Nhà giàu số một thế giới rồi hả ?" Hi Nguyên đầy bụng ủy khuất nháy mắt. Có làm thì cũng đường đường chính chính là bà xã của anh! Cô không phải cũng không thèm làm người tình của anh!

"Anh đi đăng báo thanh minh, nói anh là người tình được bao nuôi của nhà thiết kế trang sưc thế hệ mới nổi tiếng thế giới tiểu thư Thượng Hi, như vậy được chưa?" Lăng Khắc Cốt vòng chặt hông của Hi Nguyên, nhỏ giọng cầu khẩn.

"Cha, mẹ ngay cả con còn nuôi không xong. Mẹ nuôi sao được cha chứ!" Hi Nguyên còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Tễ đã thay cô mở lời.

Hi Nguyên nghe được lời của con xong, kiêu ngạo mà vỗ vỗ đầu Tiểu Tễ: "Trẻ con là dễ dạy." Không hổ là con trai của cô!

Lăng Khắc Cốt ôm lấy Tiểu Tễ, dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt của chú nhóc: "Cha có đầy đủ tiền của nuôi sống con, cho nên mẹ con chỉ cần phụ trách nuôi cha là được rồi."

Lăng Khắc Cốt cười đến tà ác, khiến Hi Nguyên giận đến nghiến răng: "Anh cứ như vậy liền chắc chắn tôi sẽ nuôi anh sao?"

"Em không nuôi anh thì muốn nuôi ai? Cái người tình thứ 107 không có thật đó của em hả?" Lăng Khắc Cốt hài hước nháy nháy mắt với Hi Nguyên.

"Anh!" Hi Nguyên giận đến trợn trừng con mắt to tròn, phùng má lên, lại không cách nào phản bác được lời Lăng Khắc Cốt. Người tình thứ 107 quả thực là không có thật.

"Bà xã, đi, chúng ta đi đối diện với truyền thông. Anh sẽ nói cho bọn họ biết, Tiểu Tễ là con trai của anh, em, là cô vợ bỏ trốn của anh." Lăng Khắc Cốt cười ha ha, vòng hông của Hi Nguyên, cùng với cô đi ra khỏi phòng họp.

"Ai là bà xã của anh?" Hi Nguyên bất mãn đạp Lăng Khắc Cốt một cước, tự mình chạy trước ra khỏi chi nhánh của công ty. Nhìn dáng vẻ không chút làm bộ làm tịch ưỡn ẹo của cô, Lăng Khắc Cốt cười lắc lắc đầu. Sớm muộn cũng có một ngày, bé con sẽ trở thành bà xã của anh. Thời điểm bọn họ trở lại khách sạn, còn chưa có xuống xe liền lại bị đám ký giả vây quanh.

Lăng Khắc Cốt nói trước đi xuống xe, nở nụ cười ưu nhã với đám ký giả: "Cám ơn các vị đã quan tâm tới Lăng mỗ, bà xã tôi rất xấu hổ, xin các vị xuống tay lưu tình." "Bà xã?" "Tiểu thư Thượng Hi là bà xã của Tổng giám đốc Lăng?" Mọi người cựa kỳ kinh ngạc rỉ tai nhau.

Đang lúc này, Hi Nguyên vẻ mặt bất mãn bước ra khỏi chiếc Lincoln, nói với đám kí giả: "Tôi và Tổng giám đốc Lăng không có bất kì quan hệ gì. Chúng tôi chỉ là đồng hương thuận đường thôi, các vị đừng nghe anh ta nói lung tung."

"À?" Các ký giả anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không biết rốt cuộc lời của người nào mới là thật. Chỉ là, sau khi sự nghi hoặc qua đi, bọn họ trở nên càng thêm hưng phấn. Vẫn còn có người phụ nữ cự tuyệt Lăng Khắc Cốt! Một màn này không phải sẽ hấp dẫn người xem hơn sao? Bọn họ như mèo con ngửi được mùi mỡ vậy, liền hướng ống kính về phía Hi Nguyên.

"Các vị không cần chụp nữa! Tôi và Lăng Khắc Cốt không có quan hệ gì!" Hi Nguyên ôm Tiểu Tễ rống to lên với đám kí giả. Thật tức phát điên lên! Cô đã nói không có quan hệ gì với Lăng Khắc Cốt rồi, đám người kia lại vẫn cứ chụp hình cô.

"Bà xã, đừng làm con chúng ta sợ." Lăng Khắc Cốt Tứ Lưỡng Bát Thiên Cân nói. Anh ôm lấy Tiểu Tễ, cố ý để cho gương mặt của cậu nhóc với gương mặt lạnh lùng của mình ở cạnh nhau. Bất kỳ người sáng suốt nào vừa nhìn một cái là có thể thấy rõ ngay, đây là hai gương mặt vô cùng tương tự nhau. Bé con muốn phản bác cũng không có biện pháp. Anh muốn dùng lực lượng truyền thông ép Hi Nguyên thừa nhận anh."Tổng giám đốc Lăng, bà xã của ngài rất thú vị." Một ký giả ngoại quốc tóc vàng mắt xanh hướng về phía Lăng Khắc Cốt nói đầy hâm mộ. "Là tôi chưa đủ tốt, cho nên cô ấy mới không thèm quan tâm tới tôi." Lăng Khắc Cốt u oán than thở, "Chẳng qua tôi sẽ không nản chí, nhất định sẽ khiến cô ấy động tâm mà trở lại bên cạnh tôi."

"Tổng giám đốc Lăng thật là nặng tình" "Sao tôi lại không gặp được một người đàn ông như vậy chứ?" Một nữ kí giả lập tức bị thâm tình của Lăng Khắc Cốt cảm phục.

Hi Nguyên hung tợn chống nạnh hướng về phía Lăng Khắc Cốt rống to: "Lăng Khắc Cốt, anh còn dám diễn trò, tôi liền tuyệt giao với anh!" Lăng Khắc Cốt vội vàng thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nói với ký giả: "Bà xã tôi tức giận. Các vị, tôi đi dỗ dành cô ấy đã. Chuyện này cứ như vậy nhé, phiền các vị lần sau đừng quấy rầy cô ấy nữa. Nếu không, đời tôi liền không cách nào kiếm nổi vợ rồi."

Thấy Lăng Khắc Cốt một bộ cầu khẩn, các ký giả cũng gật đầu một cái.Cái tin tức này hôm nay đã đầy đủ trở thành chủ đề đàm luận của khắp thiên hạ trong lúc trà dư tửu hậu. Vậy là đủ rồi.

"Cám ơn!" Lăng Khắc Cốt thành khẩn nói cảm tạ, liền ôm Tiểu Tễ đi về hướng của Hi Nguyên. Anh một tay ôm Tiểu Tễ, một tay vòng chắc Hi Nguyên: "Bà xã, đi thôi." "Tôi đã nói tôi không phải bà xã của anh!" Hi Nguyên đá văng Lăng Khắc Cốt, đoạt lấy Tiểu Tễ bỏ chạy vào khách sạn."Hết cách rồi, tôi tổn thương cô ấy quá sâu." Lăng Khắc Cốt hướng các ký giả nhún nhún vai, "Đứng viết quá xấu về cô ấy, cô ấy thật sự rất đáng yêu."

Các ký giả làm làm một cái dấu tay “OK". Lăng Khắc Cốt hôm nay đã cho bọn họ một tin tức rất lớn, điều này đối với Lăng Khắc Cốt luôn luôn từ chối người ngàn dặm mà nói, đã là chuyện không dễ dàng tới cỡ nào rồi. Đủ thấy vị tiểu thư Thượng Hi kia sức quyến rũ thật kinh người. Ngày thứ hai, các tờ báo lớn lại xuất hiện những dòng tít lớn "Tổng giám đốc Lăng, nhà giàu số một thế giới cũng không giải quyết được người phụ nữ - tiểu thư Thượng Hi khả ái". Nội dung bài báo, miêu tả Lăng Khắc Cốt thành một người đàn ông thâm tình, mà Hi Nguyên là cô vợ nhỏ trốn hôn của anh, câu chuyện tình yêu càng viết phần sau này càng lâm li lấy nước mắt người đọc, câu huyện tình yêu này lấy được sự chú ý của rất nhiều người.

Lăng Khắc Cốt đổi ngược vị trí? Thế này còn tạm được! Hi Nguyên dọc xong tờ báo, hài lòng nhếch khóe miệng lên."Bà xã, anh vẫn còn đói!” Lăng Khắc Cốt đột nhiên kéo xuống cô, lần nữa bao trùm lên trên người của cô, môi mỏng ở trên người cô, khắp nơi phóng điện. Hi Nguyên một cước đá anh xuống giường: "Trên bàn có sandwich, đói bụng tự mình đi ăn! Tôi muốn đi ngủ, không cho quấy rầy tôi!" Nói xong, Hi Nguyên kéo chăn liền đắp kín mặt, không để ý tới vẻ mặt u oán của Lăng Khắc Cốt nữa. Cái con sói háu sắc này, cả đêm đều không cho cô ngủ, chỉ biết làm rồi lại làm, hại cô hiện tại hận không thể ngủ liền một phát ba ngày ba đêm.

"Anh ngủ cùng với em." Lăng Khắc Cốt chui vào chăn của cô, tứ chi quấn lấy thân thể cô."Cút!" Hi Nguyên đẩy anh ra, lại phát hiện anh ôm quá chặt. Cô không thể để cho anh đụng tiếp nữa, nếu không thân thể sẽ tán rã. Xương cốt toàn thân cô đêu đau đớn rệu rã. Ngày hôm qua, anh dùng hết đủ loại tư thế, hại hông của cô thiếu chút nữa cũng muốn gãy luôn. Thật chưa từng gặp qua người đàn ông nào lại dũng mãnh như vậy, làm cả đêm, vậy mà vẫn không thấy mệt mỏi.

"Anh chỉ muốn ngủ, như vậy cũng không được sao?" Lăng Khắc Cốt nháy mắt vô tội, che giấu đi sự xảo trá trong đáy mắt, dùng vẻ mặt u oán nhìn Hi Nguyên."Chỉ cho phép ngủ!" Hi Nguyên lấy tay khép mí mắt Lăng Khắc Cốt lại, không cho anh tiếp tục nhìn cô. Ánh mắt thâm tình của anh luôn khiến tâm tình của cô không sao bình ổn được. Vừa đụng đến anh, cô sẽ hoàn toàn quên mất nguyên tắc của mình bị anh ăn sạch sành sanh.

"Ngủ!" Lăng Khắc Cốt rúc đầu vào ngực Hi Nguyên, hai cánh tay ôm chặt lấy eo thon của cô, cùng cô mập mờ dính sát vào một chỗ. Hi Nguyên mặc dù không quá muốn ở trong cái tư thế thân mật này, nhưng bởi vì Lăng Khắc Cốt quá cường thế, cô căn bản không đẩy anh ra được, cũng đành thôi không chống cự nữa. Cô ngáp một cái, mệt mỏi nhắm mắt lại. Thật rất buồn ngủ, chỉ trong chốc lát, cô liền tiến vào mộng đẹp, trong mộng, có một vật ấm áp mềm mềm đang liếm cắn khắp thân thể cô, khiến cho thân thể cô không ngừng nóng lên. Cô bỗng mở to hai mắt, thấy rõ trước ngực cái đầu quen thuộc kia, cô không vui rống to: "Lăng Khắc Cốt, anh lại muốn làm cái gì?"

"Anh đói." Lăng Khắc Cốt vô ăn ngọt ngào của cô, cười vô tà như một đứa trẻ. “Anh! Anh! Anh!" Hi Nguyên giận đến nói không ra lời. Mới vừa rồi anh nói chỉ ngủ, ngủ là như thế này sao? "Em cứ ngủ phần em đi, anh ăn phần của anh." Lăng Khắc Cốt lại cúi đầu, tiếp tục hưởng thụ mỹ vị trước mắt. "Ừ a. . . . . . Lăng Khắc Cốt, anh đang sờ chỗ nào vậy hả? !" Hi Nguyên căm tức rống to. "Anh đói." Lăng Khắc Cốt mở chân Hi Nguyên ra, khi mặt vùi vào trong ao đầm ướt át kia thì vẫn một bộ dáng vô tội. . . . . ."A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . A. . . . . ." Kế tiếp chính là những hình ảnh mập mờ thiếu nhi không nên nhìn, cả căn phòng chỉ nghe được tiếng rên rỉ của Hi Nguyên cùng tiếng thở thô gấp của Lăng Khắc Cốt. Cuối cùng, Hi Nguyên bị làm cho tới mí mắt cũng không nâng lên nổi, Lăng Khắc Cốt thì lại vẫn còn đang ở trong thân thể của cô tận tình dong ruổi.

Trên giường lớn trong một căn biệt thự, có hai cỗ thân thể quấn lấy nhau. Tóc quăn xinh đẹp của người phụ nữ tán lạc trên ngực của người đàn ông, phần hông như rắn của cô ta vẫn dính chặt ở trên thân người đàn ông giãy giụa, tạo nên một bức tranh dâm mĩ. Đột nhiên điện thoại đặt trên tủ nơi đầu giường reo lên chói tai, người phụ nữ không vui hất tóc ra, lộ ra gương mặt quyến rũ. "Lệ Văn, con mẹ nó tôi bị Lăng Khắc Cốt truy lùng khắp nơi cứ phải tránh né như vậy, không thể cứ mãi như vậy, em chuẩn bị hộ chiếu giả cho tôi, tôi muốn rời khỏi nước Mĩ." Trong điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Diệp Bưu. "Miêu Đầu Ưng, anh vẫn không thể đi! Lăng Hi Nguyên còn chưa có chết, nó đã quay lại rồi! Anh giết chết nó, muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho anh." Tưởng Lệ Văn âm ngoan nói. Qua báo chí ả thấy scandal của Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, biết Hi Nguyên còn sống, ả liền giận đến muốn giết cái chết con ranh xấu xí đó. Ả không có được, Hi Nguyên cũng đừng nghĩ lấy được! Ả sẽ không để cho Hi Nguyên thuận thuận lợi lợi trở thành Lăng phu nhân!

"Tôi ngay cả mạng cũng sắp không giữ được rồi, tiền còn có tác dụng gì? Tưởng Lệ Văn, cô nhất định phải chuẩn bị hộ chiếu giả cho tôi, nếu không tôi sẽ đem chuyện năm đó hai chúng ta hợp tác nói với Lăng Khắc Cốt. Hai ta là châu chấu trên một cây (ý nói cùng hội cùng thuyền), ai cũng không trốn thoát!" Diệp Bưu uy hiếp Tưởng Lệ Văn. "Anh dám!" Tưởng Lệ Văn bị uy hiếp của Diệp Bưu làm cho luống cuống tay chân, "Miêu Đầu Ưng, anh dám nói ra chuyện đó, tôi sẽ giết chết anh!" "Tôi muốn hộ chiếu, năm trăm vạn Đô-la, một khẩu súng, còn có một cái xe hàng. Trưa mai phải có!" Miêu Đầu Ưng nói xong, liền cúp điện thoại.

"Miêu Đầu Ưng!" Tưởng Lệ Văn rống to vào điện thoại. Không có đáp lời của Diệp Bưu, ả tức giận đến thẳng tay ném điện thoại vào tường đối diện. "Bảo bối, đừng nóng giận." Người đàn ông phía dưới Tưởng Lệ Văn hôn thân thể của ả, tà khí khuyên ả. Tưởng Lệ Văn bị đối phương trêu chọc thở gấp liên tiếp, chỉ chốc lát sau liền quên sự phẫn nộ đối với Miêu Đầu Ưng, trầm mê ở trong kỷ xảo cao siêu của người tình. Khi tất cả thở lại bình thường xong, ả mới nói với người đàn ông phía dưới: "Giúp tôi giết một người." "Người nào?" Người đàn ông tà khí xoa nắn thân thể của ả hỏi."Diệp Bưu." Tưởng Lệ Văn từ trong kẽ răng nặn ra ba chữ. Mặc dù Diệp Bưu đã thay ả đã làm không ít chuyện, nhưng hắn biết quá nhiều, một khi Diệp Bưu nói ra bí mật của ả, Lăng Khắc Cốt tuyệt đối sẽ không tha cho ả. Vô độc bất trượng phu (không độc không phải trượng phu)! Diệp Bưu, tự cầu nhiều phúc đi!

"Tôi giúp em giết người, em báo đáp cho tôi cái gì?" Người đàn ông gian trá cười nói.

"Năm trăm vạn Đô-la, cộng thêm con người của tôi, như thế nào?" Tưởng Lệ Văn vuốt ngực người đàn ông, mị hoặc cười hỏi.

"Đây là một hợp đồng dễ làm." Người đàn ông cười tà lần nữa áp đảo Tưởng Lệ Văn. . . . . .

"Tổng giám đốc, tìm được thi thể Miêu Đầu Ưng tại vùng ngoại ô." Một thủ hạ đi tới bên cạnh Lăng Khắc Cốt, cung kính nói. Anh ta đưa cho Lăng Khắc Cốt một đống hình. Khi Lăng Khắc Cốt thấy mặt của Diệp Bưu trong tấm ảnh thì kinh ngạc sửng sốt: "Tại sao lại là hắn?"

Miêu Đầu Ưng lại là quản gia Diệp!

Nhận biết này khiến Lăng Khắc Cốt khiếp sợ không thôi.

Miêu Đầu Ưng ẩn mình vào lâu đài Tinh Nguyệt, vậy mà không ai phát giác.

"Bấm điện thoại gọi Bách Hổ cho tôi." Lăng Khắc Cốt lập tức ra lệnh cho trợ thủ sau lưng.

"Dạ!"

Lăng Khắc Cốt nhận lấy điện thoại trợ thủ đưa cho anh, đứng lên, đi về phía cửa sổ sát đất nhìn ra phía ngoài.

"Lão đại, bà xã tôi bây giờ đang trong phòng sinh, nếu như anh không có chuyện quan trọng, đừng quấy rầy tôi!" giọng nói của Bách Hổ có chút khẩn trương cùng nóng nảy.

"Tôi chỉ hỏi cậu một vấn đề." Lăng Khắc Cốt nghe được Doãn Nhạc đang chuẩn bị sinh con, liền hỏi ngắn gọn, "Diệp Bưu là ai giới thiệu vào lâu đài Tinh Nguyệt?"

"Diệp Bưu? Anh ta chính là thuộc hạ của Lệ Văn. Lúc ấy, sau khi bác Thẩm rời đi, Lệ Văn liền giới thiệu hắn tới làm. Người này có vấn đề sao?" Bách Hổ không hiểu hỏi.

"Diệp Bưu chính là Miêu Đầu Ưng." đôi mày kiếm của Lăng Khắc Cốt nhíu chặt lại, trong lòng mơ hồ có một loại nghi ngờ.

"Miêu Đầu Ưng? !" Bách Hổ đầy khiếp sợ kêu to, "Lão đại, tôi không biết. Diệp Bưu đi theo bên cạnh Lệ Văn có tới mười năm rồi, tôi còn tưởng rằng người này không có vấn đề gì, cho nên cũng không có cho điều tra hắn."

"Thật may là chưa tạo thành tổn thất gì quá lớn." Lăng Khắc Cốt xoa xoa mi tâm, tâm tình có chút buồn bực.

Không ngờ Miêu Đầu Ưng lại chính là thuộc hạ của Lệ Văn.

Lệ Văn và hắn sao lại cùng chung một chỗ?

Năm đó, Lệ Văn không phải nói, Miêu Đầu Ưng cho người thay nhau cưỡng bức cô ta sao? Người mà cô ta hận không thể tự tay giết, sao có thể trở thành trợ thủ của cô ta được?

Giác quan nhạy bén của Lăng Khắc Cốt đột nhiên nhận thấy được những tia quỷ dị.

Chẳng lẽ Lệ Văn lừa anh?

"Lão đại, bà xã tôi sinh! Tôi có con gái! Lão đại, tôi không thể nói tiếp, tôi phải vào trong với Nhạc Nhạc!" Bách Hổ lo lắng cúp điện thoại.

Nghe được Doãn Nhạc sinh con gái, Lăng Khắc Cốt mỉm cười: "Tiểu tử này, cũng làm cha rồi, vẫn còn nóng nảy như vậy."

Anh xoay người hỏi trợ thủ: "Thủ hạ của Miêu Đầu Ưng có kẻ nào chạy thoát không?"

"Toàn bộ đã quét sạch."

"Từ Tài vụ ở tổng bộ chuyển một tỷ tới đây, xây dựng lại xưởng bị lửa thiêu hủy, còn cậu phụ trách trấn an tinh thần của đám công nhân và người nhà của họ, trong thời gian nhanh nhất khôi phục sản xuất." Lăng Khắc Cốt quả quyết hạ lệnh.

Vụ án phóng hỏa này rốt cuộc đã nhanh chóng được giải quyết, anh có thể nhẹ nhóm hơn chút rồi.

Thời gian còn dư lại, anh muốn cùng với bé con vui chơi một chút cho thỏa.

Nhớ tới Hi Nguyên, khóe môi anh liền lặng lẽ nâng lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

. . . . . .

Hi Nguyên lôi kéo Tiểu Tễ dạo phố xong trở về đến khách sạn. Những ngày này, Lăng Khắc Cốt loay hoay không thấy đến bóng dáng đâu, mẹ con các cô không thể làm gì khác hơn là tự mình tìm một vài trò vui, nếu không nhất định sẽ buồn chết.

Một người đàn ông cao lớn thoáng lướt qua cô, vừa đi qua bên cạnh cô chợt quay đầu lại, dùng âm thanh đầy vui mừng gọi: "Thượng Hi? !"

Nghe được có người gọi tên mình, Hi Nguyên bồn chồn xoay người lại. Khi thấy gương mặt đẹp trai quen thuộc của Zu Cuella liên mừng như điên nhào vào trong ngực anh: "Zu! Sao anh lại có rảnh rỗi mà tới Mĩ vậy?"

"Làm phỏng vấn thường kỳ thôi." Zu Cuella si tình nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết của Hi Nguyên, mừng như điên hỏi, "Thượng Hi, những năm này em trốn ở nơi nào hả? Lăng Khắc Cốt nói em chết rồi, tôi đã đau lòng rất lâu."

"Nước Pháp." Hi Nguyên thần thần bí bí cười nói, "Cách anh rất gần."

"Paris?" Zu Cuella kinh ngạc không thôi. Sau khi biết Thượng Hi chết, anh mất mác bỏ đến Pháp du học. Bà nội muốn anh kế nhiệm Quốc vương Đan Mạch, anh cũng không có có tâm tình. Không ngờ Thượng Hi lại sống ngay bên cạnh anh, thế mà anh lại không biết gì cả.

"Ừ." Hi Nguyên cười đến cực kỳ mỹ lệ. Zu là hoàng tử Đan Mạch, mặc dù đi du học ở Paris rất bề bộn, nhưng vẫn là đứa con yêu của giới truyền thông như cũ, các báo đua nhau đưa tin tức về việc du học ở Pháp của anh. Cho nên dù vẫn luôn biết anh ở một nơi rất gần cô. Nhưng giữa lúc tâm tư cô như tro tàn, thì ai cũng chẳng muốn gặp.

"Nha đầu độc ác!" Zu Cuella bất mãn xoa tóc Hi Nguyên.

Thượng Tễ vẫn đứng ở sau lưng Hi Nguyên dùng giọng điệu bất mãn hỏi "Mẹ, con muốn đi tìm cha."

"Tiểu Tễ, mau chào bác họ đi con." Hi Nguyên ôm lấy Thượng Tễ, cười nói với Zu Cuella, "Zu, đây là con trai em, rất tuấn tú phải không?"

"Con trai của em? Là của Lăng Khắc Cốt sao?" Zu Cuella thấy gương mặt Thượng Tễ giống Lăng Khắc Cốt như đúc thì không chút nghi ngờ hỏi, "Anh ta biết không?"

"Mới vừa biết." Hi Nguyên cắn cắn miệng, trầm ngâm một lát mới trả lời, "Gần đây em đã trở lại bên cạnh anh ấy rồi."

"Em hạnh phúc là tốt rồi." Zu Cuella thất hồn lạc phách (mất hồn) thu tay lại, trên mặt có loại cô đơn không cách nào nói rõ.

Cho tới bây giờ, Thượng Hi cũng không thuộc về anh.

Đau lòng đi qua, anh rất nhanh khôi phục nụ cười: "Thượng Hi, vẫn còn hận bà nội sao? Những năm qua bà cứ một mực tự trách bản thân, người đột nhiên già đi rất nhiều. Có rãnh rỗi cùng tôi đi thăm bà một chút."

"Em vẫn còn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý." Mặc dù đối với chuyện quá khứ cô cũng đã dần dần quên được, nhưng vẫn chưa thể quên đi tất cả, chuẩn bị tâm lý để một lần nữa đón nhận những thân thích là đám người hoàn gia Đan Mạch kia. “Có lẽ chưa tới lúc, chờ tới khi em có thể thản nhiên đối diện với bà nội Khải Sắt Lâm, không còn ghi hận chút nào, em sẽ trở về."

"Cùng tôi đi uống ly cà phê." Zu Cuella không nỡ để Hi Nguyên rời đi, anh tham lam nhìn cô, muốn ghi sâu dung nhan của cô vào trong đầu.

"Được." Hi Nguyên cười đồng ý.

Zu Cuella nhận lấy Thượng Tễ, nói với Hi Nguyên: "Thượng Hi, tôi giúp em bế tiểu quỷ này."

"Bác họ, cháu là trai đẹp, không phải tiểu quỷ!" Thượng Tễ bất mãn kháng nghị.

"Tiểu Suất Ca? Thế nào mà giống hệt con mèo nhỏ là mẹ con?" Zu Cuella hài hước trêu chọc Tiểu Tễ.

"Heo sắc lang! Tôi với Tiểu Tễ giống thì thế nào?" Hi Nguyên đạp Zu Cuella, dã man nhìn anh chằm chằm.

"Cùng một kiểu xù lông!" Zu Cuella nói xong, ôm Tiểu Tễ bỏ chạy. Hi Nguyên giận đến thiếu chút nữa oa oa kêu to.

Zu Cuella chọn phòng cà phê nằm ở nơi phồn hoa nhất trong khu trung tâm thành phố, không gian hết sức ưu nhã.

Tiểu Tễ say sưa ăn bánh trứng ngon lành, một đôi tròng mắt đen bướng bỉnh không ngừng bất an đảo qua đảo lại giữa mẹ cậu và Zu Cuella.

Zu Cuella uống một hớp cà phê, say mê nói: "Vẫn là mùi vị cũ đó, mùi thơm rất thuần."

"Em mới phát hiện ra anh là người rất thích hoài niệm." Hi Nguyên nghịch ngợm cười nói.

Zu Cuella nghiêm nghị cầm tay Hi Nguyên: "Tôi là người rất thích hoài niệm, cho nên những năm qua, trong lòng của tôi vẫn chỉ có một người con gái."

Hi Nguyên lúng túng rút tay về, làm bộ như nghe không hiểu lời của anh.

"Thượng Hi, nếu như Lăng Khắc Cốt không phải món em thích, em có thể suy nghĩ một chút tới tôi hay không?" Zu Cuellamang theo chút ưu sầu, nhìn Hi Nguyên.

"Em mới vừa trở về bên cạnh anh ấy, anh liền đã rủa em rồi." Hi Nguyên không vui đẩy tay Zu Cuella xuống.

"Tôi chỉ nói là nếu như. . . . . ." Zu Cuellalộ ra một nụ cười thoáng có chút đắng chát, mất mác khuấy ly cà phê.

"Zu, em. . . . . ." Hi Nguyên vừa định an ủi Zu Cuella một câu, ánh mắt liền bị hai bóng người thu hút chú ý.

Tưởng Lệ Văn mặc một bộ đồ có hoa văn màu tím, kéo cánh tay Lăng Khắc Cốt đi vào tiệm cà phê, cười đến cực kỳ quyến rũ.

Hi Nguyên có chút tức giận nhìn anh chằm chằm đang nắm tay nắm cửa.

Lăng Khắc Cốt không rảnh cùng hai mẹ con bọn họ đi dạo phố, vậy mà lại nhàn nhã cùng Tưởng Lệ Văn ra ngoài uống cà phê! Còn thân mật như vậy!

Hi Nguyên ghen tỵ trừng lớn mắt, hận không được xông lên tách Lăng Khắc Cốt cùng Tưởng Lệ Văn ra.

Bọn họ ngồi cách vị trí cô không xa, Hi Nguyên chỉ thấy lưng Lăng Khắc Cốt, lại có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Tưởng Lệ Văn.

"Khắc Cốt, anh lâu như vậy không có tới tìm em." Tưởng Lệ Văn làm nũng với Lăng Khắc Cốt, đôi môi mỏng quyến rũ nhìn như đang chu lên, con mắt đẹp híp lại cười đầy mị hoặc.

"Khí sắc của em rất tốt." giọng của Lăng Khắc Cốt có chút lạnh lùng.

"Sao có thể tốt được? Em nhớ anh tới gầy cả người luôn rồi." Tưởng Lệ Văn u oán liếc nhìn Lăng Khắc Cốt.

"Lệ Văn, em có chuyện gì lừa gạt tôi hay không?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên mở miệng.

"Lừa gạt anh? Không có!" Tưởng Lệ Văn chột dạ, sắc mặt tái nhợt, chỉ là ả che đậy được rất tốt, nụ cười như cũ giắt trên mặt.

"Lệ Văn, tôi vẫn rất tin tưởng em, mong rằng em sẽ không để cho tôi thất vọng." Lời nói của Lăng Khắc Cốt mang theo tia uy hiếp không dễ phát giác.

"Khắc Cốt. . . . . ." Tưởng Lệ Văn xinh đẹp quấn lên cánh tay Lăng Khắc Cốt, cố gắng dùng sức quyến rũ phái nữ để quấy nhiễu suy nghĩ của Lăng Khắc Cốt.

Cái đề tài này quá nguy hiểm, không thể tiếp tục nữa.

Hi Nguyên nghe không hiểu bọn họ nói gì, lại thấy Tưởng Lệ Văn quấn ở trên người Lăng Khắc Cốt, vậy mà anh lại không có đẩy ra. Cô tức giận đến đánh rơi cái muỗng, nói với Zu Cuella: "Zu, chúng ta đi!"

"Thượng Hi, em làm sao vậy?"

Zu Cuella cũng không có thấy hai người Lăng Khắc Cốt, cho nên không hiểu nhìn Hi Nguyên mặt đột nhiên biến sắc.

"Em không muốn ở lại Newyork nữa, em muốn về nước." Hi Nguyên ôm lấy Thượng Tễ, quật cường nói.

"Trở về nước? Đột ngột như vậy?" Vốn đang trò chuyện thật tốt, Thượng Hi làm sao sẽ đột nhiên muốn rời đi?

Zu Cuella trưng ra dáng vẻ hòa thượng, gãi đầu.

"Có rãnh rỗi em sẽ gọi điện thoại cho anh." Hi Nguyên hung hăng trợn mắt nhìn bóng lưng Lăng Khắc Cốt một cái, liền xoay người rời khỏi phòng cà phê.

Lăng Khắc Cốt cũng không có phát hiện Hi Nguyên, anh không nhẫn nại đẩy Tưởng Lệ Văn ra, móc ra một điếu xì gà đốt, xuyên thấu qua tầng tầng khói mù luẩn quẩn nhìn vẻ mặt có chút chột dạ của Tưởng Lệ Văn, âm lãnh nói: "Diệp Bưu chính là Miêu Đầu Ưng."

"Khắc Cốt, không thể nào?" Tưởng Lệ Văn khẩn trương nắm chặt quả đấm, ả cố gắng để cho nụ cười của mình trở nên bình thương chút, nhưng đôi môi run rẩy vẫn tiết lộ ả đang khẩn trương.

"Điểm này em không phải còn rõ ràng hơn tôi sao?" Lăng Khắc Cốt vô tình cười lạnh. Người dám ở trước mặt anh diễn trò, Tưởng Lệ Văn vẫn là đầu tiên. Bởi vì trong tâm vẫn luôn đối với cô ta áy náy cùng cảm kích, anh mới không thể kịp thời phát hiện sự giải hoạt của cô ta.

"Anh có ý tứ gì?" Tưởng Lệ Văn lập tức trở mặt, ả đứng lên, cố làm ra vẻ căm tức nói, "Trong sạch của em là bị Miêu Đầu Ưng hủy! Nếu như mà em biết Diệp Bưu là Miêu Đầu Ưng, em sao có thể để hắn thành trợ thủ của em. Khắc Cốt, anh không tin em khiến cho em rất đau lòng. Vì Băng Nhi, cả đời em bị phá hủy, còn mất đi người đàn ông mà em thích nhất, cả đời này em chính là một người bất hạnh. Khắc Cốt, hẹn gặp lại!"

Tưởng Lệ Văn càng nói càng uất ức, nói xong lời cuối cùng thậm chí chảy nước mắt. Ả run rẩy đôi môi, lấy tay quẹt nước mắt chạy đi.

Nhìn bóng lưng của ả, mắt phượng hẹp dài của Lăng Khắc Cốt khẽ nheo lại, lộ ra ánh sáng lạnh quỷ dị.

. . . . . .

Hi Nguyên mang theo Tiểu Tễ trở lại khách sạn, liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Khi Lăng Khắc Cốt trở lại khách sạn thì cô cùng Tiểu Tễ đã ngồi trên máy bay trở về nước.

"Mẹ, sao chúng ta lại vứt bỏ cha như vậy?" Tiểu Tễ kéo cằm, hỏi Hi Nguyên ở bên đang giả vờ ngủ say.

"Bởi vì hắn hư!" Hi Nguyên tức giận nắm chặt quả đấm.

Lăng Khắc Cốt tên khốn to xác! Dám giấu cô đi gặp người phụ nữ khác!

Lần này, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh!

"Nhưng, con rất thích ông ấy" Tiểu Tễ tiếc nuối than thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.