Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 117: Ngoại truyện: Hào Môn, cô bé lọ lem - Cứ như vậy …. bị ăn (1)



Trên xe bus người đông chật cứng như nêm, Tưởng Tiếu Phàm vóc người gầy nhỏ cảm thấy dường như trong lỗ mũi toàn là mùi da thịt người. Rốt cuộc cũng thấy được trạm dừng, cô chen xuống khỏi xe bus giống như vừa được giải phóng vậy, đứng ở ven đường, dùng hết sức hít lấy không khí trong lành. Cậu nhóc hôm nay cô làm gia sư rất bướng bỉnh, vì dạy cho cậu ta, cô mệt mỏi gần chết.

Một mình trở lại căn phòng trọ nho nhỏ, cô úp cho mình một tô mì. Cuộc sống túng quẫn đến mức ngay cả ăn mì với cô cũng đã không đơn giản rồi.

Cô đã khất nợ chủ cho thuê nhà nửa tháng tiền mướn phòng, nhưng cho tới bây giờ cũng vẫn chưa gom đủ. Xem ra cô phải tìm thêm việc làm thêm rồi. Cô ngồi ở bên cạnh bàn, vừa ăn mì, vừa cầm lọ thủy tinh đựng tiền lẻ đổ ra đếm, đếm từng đồng từng đồng một.

Còn chưa đủ.

Tưởng Tiếu Phàm bi ai thở dài.

Cùng với giá phòng tăng cao đột biến, tiền mướn phòng cũng tăng cao muốn chết. căn phòng cô thuê chỉ là một trong ba căn phòng nhỏ được ngăn ra phía bên trên phần mái bằng của căn hộ nhỏ một tầng, trong phòng chỉ có một cái giường cùng một cái bệ nho nhỏ, ngay cái phòng vệ sinh cũng không có, muốn đi toilet phải chạy ra ngoài cách đó 100 mét dùng nhà vệ sinh công cộng. Mặc dù điều kiện kém như vậy, tiền mướn phòng vẫn đắt đến mức cô thở không nổi. Cô vừa mới lên đại học, mặc dù cô có thành tích học tập ưu tú được hưởng học bổng, không cần lo lắng chuyện học phí, nhưng cô cũng cần phải sống, tiền mướn phòng, điện nước, củi gạo, dầu muối đều cần đến tiền. Thật may là cô còn có thể tìm được công việc gia sư, nếu không cô sẽ phải ngày ngày hít không khí mà sống rồi.

Cô lật tờ báo, bắt đầu lật xem mục tuyển dụng (tìm việc), tìm xem có công việc làm thêm phù hợp với bản thân hay không.

Đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài một cước đá tung ra

"Chú Lưu . . . . ." Thấy chủ cho thuê nhà khí thế hung hăng xông tới, Tiểu Phàm sợ hết hồn. Cô cho là đối phương đến đòi tiền mướn phòng, lập tức xin lỗi nói: "Chú Lưu, tiền phòng ba ngày nữa cháu nhất định gửi đủ. Ngài thư thả cho cháu thêm hai ngày, chỉ cần hai ngày thôi ạ."

"Tiền phòng của cô tôi không cần nữa." Lão Lưu trợn trừng đôi mắt ti hí lên, bất mãn nói, "Phòng này tôi đã cho người khác mướn, cô bây giờ lập tức dọn đi cho tôi!"

"Dọn đi?" Tiểu Phàm khỏ xử nhìn lão Lưu. Hiện tại cũng đã hơn 9 giờ tối rồi, cô có thể đi đâu vào cái giờ này chứ? "Chú Lưu, xin ngài thương xót, chỉ cần chưa tới hai ngày cháu sẽ gom đủ tiền mướn phòng trả cho chú. Xin đừng đuổi cháu đi."

"Tôi không phải nhà từ thiện! Phòng này tôi đã cho người khác mướn rồi, người ta trả một lúc nửa năm tiền phòng trước, so với cô coi trọng chữ tín hơn." Lão Lưu hất tay Tiểu Phàm ra, đi tới bên giường, túm lấy cái túi du lịch duy nhất của Tiểu Phàm lấy toàn bộ đồ đạc cô có nhét hết vào đó, sau đó liền rống lên với Tưởng Tiếu Phàm, đẩy cô ra khỏi phòng, "Cút!"

"Chú Lưu, tiền mướn phòng cháu nhất định sẽ trả cho ngài, lúc này xin đừng đuổi cháu đi." Tiểu Phàm gấp đến độ muốn khóc.

Đã gần nửa đêm, cô biết đi đâu bây giờ?

"Nếu như lúc nào cũng gặp phải khách trọ giống như cô, tôi hít gió mà sống sao? Mau cút!" Lão Lưu không kiên nhẫn quát Tiểu Phàm.

Thấy không còn khả năng cứu vãn, Tiểu Phàm bất đắc dĩ khoác túi du lịch lên, đi về phía bóng đêm nhập nhoạng.

Cô đi dọc theo đường cái không biết đã bao lâu, cho đến khi mệt mỏi không nhúc nhích nổi nữa, cô mới thả túi du lịch xuống, ngẩn người ngồi lại bên vệ đường.

Toàn bộ số tiền còn lại của cô đều ở trong căn phòng trọ kia, một đồng cũng không mang theo, đừng nói là ở quán trọ, ngay cả tiền xe bus cũng không có mà trả.

Sự cô độc kèm với uất ước khiến nước mắt cô không kiềm được chảy dài.

Đèn nê-on ở góc đường không ngừng chớp lóe, chiếu vào trên mặt của cô, càng làm nổi bật sự cô đơn tĩnh mịch cùng thê lương trên đó.

"Đứng lên! Đừng có làm vướng đường tao!"

Đột nhiên một cái chân mang giày cao gót hung hăng đá vào cái mông Tiểu Phàm, khiến cô đau đến ngẩng gương mặt mang theo nước mắt lên, vậy mà người trước mặt lại là cô gái Lăng Thượng Phi giàu có học cùng thời phổ thông, đi cạnh bên cô ta còn có một chàng trai cao lớn tà mị.

"Đường cái rất rộng, tôi cũng không có cản trở bất luận kẻ nào." Bởi vì bị đá đau, tính khí Tiểu Phàm có chút bướng bỉnh. Cô bất mãn nhìn chằm chằm Lăng Thượng Phi một thân xa hoa.

"Mày còn dám mạnh miệng? !" Lăng Thượng Phi túm lấy cổ áo của Tiểu Phàm, giáng cho cô một bạt tai. Rất lâu không có gặp qua Tưởng Tiếu Phàm, không ngờ cô ta trở nên xinh đẹp hơn. Lăng Thượng Phi đố kị đến thật muốn xé nát gương mặt của Tưởng Tiếu Phàm.

"Tôi đã không phải Tưởng Tiếu Phàm năm đó, mời hãy tôn trọng một chút!" Tiểu Phàm trở tay đánh trả, hung hăng giáng lên mặt Lăng Thượng Phi. 3 năm ở trường cấp 3, không hiểu sao Lăng Thượng Phi luôn coi cô như cái đinh trong mắt, lúc nào cũng mượn cớ tìm cơ hội vũ nhục, đánh chửi. Thời điểm đó cô không muốn gây chuyện, luôn nhịn cô ta. Nhưng con người bị bức nhiều cũng có lúc không nhịn được.

"Được lắm! Mày dám đánh tao? Mày có biết tao là ai không? Tao là thiên kim của Lăng thị!" Lăng Thượng Phi một cước đá vào bụng Tiếu Phàm, đá cô té xuống giữa đường cái.

"Thượng phi, không nên quá đáng quá!" Hàn Tuấn Vũ mị hoặc liếc nhìn Tiểu Phàm té trên đất, cũng không có tiến lên kéo cô một cái. Anh chỉ đẩy mạnh Lăng Thượng Phi vào bên trong chiếc BMW, sau đó ném cho Tiểu Phàm một tờ chi phiếu, "Cầm đi bác sĩ khám chút đi."

Tiểu Phàm nhét lại chi phiếu vào trong tay Hàn Tuấn Vũ, lạnh lùng nói: "Tôi không cần tiền của anh!"

Nói xong, cô nhặt túi du lịch trên đất lên, quật cường xoay người rời đi. Coi như trên người cô không có một một đồng, cũng sẽ không nhận chi phiếu từ tay bạn của Lăng Thượng Phi.

Trên bụng truyền tới đau đớn khiến cho cô bước đi có chút tập tễnh, cô kéo lê bước chân mệt mỏi dần đi xa.

Hàn Tuấn Vũ huýt sáo, dùng một loại vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng có chút nặng nề của cô.

"Anh Tuấn Vũ, còn không mau lên xe!" Lăng Thượng Phi ghen tỵ nhìn theo ánh mắt Hàn Tuấn Vũ đang hướng về phía Tưởng Tiếu Phàm ở nơi xa. Chẳng lẽ anh sinh ra hứng thú đối với Tưởng Tiếu Phàm?

. . . . . .

Tiểu Phàm bất tri bất giác đã đi tới một con phố tương đối tối tăm. Thân thể của cô đột nhiên bị người ta va vào một cái, túi du lịch trong tay lại bị đối phương giật mất. Vài thứ đồ đạc duy nhất còn lại của cô rốt cuộc cũng bị đối phương cướp đi nốt. Cô không cam lòng gào to: "Đứng lại! Mau trả đồ lại cho tôi!"

Đối phương chạy trốn rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền biến mất ở khúc quanh của con phố.

Tưởng Tiếu Phàm đứng ở ngã tư đường, không biết nên đi đâu.

Cô đột nhiên đứng ở giữa đường cái, ủy khuất khóc lớn.

Cô làm sao lại xui xẻo như vậy? Giống như mọi thứ bất hạnh đều đổ hết lên đầu cô vậy. Nhà ở không có, túi du lịch không có, trên người cô ngay một đồng lẻ cũng tìm không ra. Tối hôm nay cô nên làm cái gì?

Cô ngẩng đầu ngước nhìn màn đêm đang bao phủ, cảm thấy vô cùng cô độc.

Ở sau lưng cô, chỗ không xa, trong bóng tối có một người đàn bà đứng như quỷ mị, vài tia sáng đèn đường chiếu rọi lên gương mặt ả, lộ ra gương mặt đẹp đẽ của —— Tưởng Lệ Văn.

"Dám đánh con gái tao, nha đầu chết tiệt kia, tao sẽ khiến mày đẹp mặt!" Tưởng Lệ Văn âm độc nhìn chằm chằm Tiểu Phàm.

Từ sau khi vượt ngục, ả vừa tránh né sự truy nã của cảnh sát, vừa tìm kiếm cô. Không ngờ nha đầu chết tiệt kia trưởng thành lại xinh đẹp như vậy. Hừ! Vừa đúng có thể bán với giá cao!

"Cô nói là cô nhóc đó?" Một trong hai người đàn ông thô bỉ chỉ về phía Tiếu Phàm ở chỗ xa xa, hỏi.

"Chính là nó. Tiền đâu?" Tưởng Lệ Văn giơ tay về phía hai tên đàn ông.

"Cô nhóc thật sự là con gái của cô? Cô cũng đừng nghĩ lừa gạt chúng tôi."

"Tôi dám lừa người của Bang Thanh Trúc sao? Tôi còn chưa có muốn chết." Tưởng Lệ Văn lập tức đảm bảo với đối phương, "Không tin, các người cứ gọi thử tên nó xem. Con bé theo họ tôi tên Tưởng Tiếu Phàm."

Một người đàn ông lau khóe miệng, cười tà nói: "Tin rằng cô cũng không dám. Đây, cả một vạn."

Hai người đàn ông này đưa tiền cho Tưởng Lệ Văn, đi về phía Tiểu Phàm đang khóc thút thít.

"Tưởng Tiếu Phàm!" Một người đột nhiên gọi một tiếng.

Tiểu Phàm nghe được có người gọi mình, như một đứa nhóc đang buồn bực ngẩng đầu lên. Cô còn chưa kịp nhìn rõ ai gọi mình, liền bị một cái khăn tay che miệng lại.

Hai người đàn ông dùng khăn tay tẩm thuốc mê khiến Tiếu Phàm hôn mê xong, kéo cô về hướng một chiếc xe đang dừng ở nơi xa.

"Con nhóc này thật đẹp, mày nói xem hai chúng ta có nên. . . . . ." Một người đàn ông hau háu nhìn vào gương mặt xinh đẹp của Tiểu Phàm, cười tà hỏi tên còn lại.

"Mày muốn tự đâm đầu vào chỗ chết? Lão đại còn đang đợi chúng ta. Mau lái xe! Nếu là làm chậm trễ chính sự của lão đại, chúng ta cũng không kham nổi." Tên kia hung tợn trừng mắt nhìn đối phương, dùng giọng điệu dạy dỗ.

. . . . . .

Thẩm Đan và Tổng giám đốc của công ty LNK bàn chuyện hợp tác tới rất khuya, sau khi chia tay, anh trở lại khách sạn mà tổng giám đốc công ty LNK đã sắp xếp sẵn.

Anh có chút mệt mỏi cởi áo khoác, đi vào phòng tắm, tắm nước nóng một hồi.

Mặc dù đã bốn mươi hai tuổi, nhưng vóc người của anh vẫn bền chắc như một chàng trai ba mươi, có lẽ là bởi vì lúc tuổi còn trẻ đi theo bên cạnh Lăng Khắc Cốt, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên trên người không có một chút thịt dư nào.

Anh quấn một cái khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, cơ ngực nở nang lộ ra ngoài không khí, nhìn cực kỳ hấp dẫn. Anh lau khô tóc xong liền với tay tắt bỏ đèn, vén chăn lên chui vào.

"Ừm. . . . . ."

Bởi vì Thẩm Đan lên giường, chiếc giường lún xuống, có một cô gái mang theo hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ trượt vào trong ngực Thẩm Đan. Anh nhăn mày lại, muốn đẩy cô gái kia xuống giường.

"Nóng quá." Cô bé kề gương mặt non nớt lên tấm ngực trần phía trên tấm khăn quấn của anh, hình như rất là hưởng thụ sự tươi mát anh mang lại.

"Sở Cẩn kêu cô tới hả?" Nghĩ đến có thể là tổng giám đốc công ty LHK sắp xếp tiết mục này cho mình, Thẩm Đan nắm lấy cằm của đối phương, trong bóng tối, anh chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay trên đó có một đôi mắt to đen trong như hai trái nho.

Tiểu Phàm chỉ cảm thấy người nóng quá, ở trước mặt cô hình như có một khối băng lạnh ngàn năm, chỉ cần dán lên, cô liền cảm giác thấy toàn thân mát lạnh. Cô duỗi hai tay ra, ôm chặt lấy khối băng ngàn năm kia, thoải mái thở dài một cái: "Thật mát."

Gương mặt nóng bỏng của cô không tự giác cọ cọ vào khối văng ngàn năm kia, hưởng thụ cảm giác thư thái thích thú.

Cô vô ý trêu chọc khiến gương mặt tuấn tú của Thẩm Đan khẽ biến, hô hấp của anh trở nên nóng bỏng. Vào lúc đôi môi của Tiểu Phàm lơ đãng phất qua ngực của anh thì anh bỗng chốc nâng mặt của cô lên, cắn nuốt lấy cánh môi nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Tiểu Phàm cảm thấy một loại cảm giác lạ lẫm đánh úp lại, không hiểu sao thân thể của mình lại dấy lên từng trận sóng, khiến cho cô khó nhịn mà giãy dụa. Một hồi đau nhức kịch liệt ập đến, Tiểu Phàm đau đến toàn thân cứng đờ. Giống như có một cây côn gỗ hung hăng đâm vào trong thân thể của cô, cái loại cảm giác đau đớn như bị xé rách đó khiến cho thân thể cô không ngừng co rúc lại.

"Đau quá. . . . . . Cây gậy. . . . . . Đi ra ngoài. . . . . ."

"Em là trinh nữ?" Thẩm Đan kinh ngạc vì bị trở ngại, im lìm bất động dừng ở bên trong.

Không ngờ Sở Cẩn vậy mà lại chuẩn bị cho anh một cô bé còn tinh khiết.

"A. . . . . . Không cần. . . . . .Chọc tôi. . . . . ." Tiểu Phàm đau đến cắn chặt lấy bức tường thịt trước mặt cô, cô rống lên với cái thứ đang thương tổn cô kia.

Tại sao lại đau như vậy?

Mới vừa rồi rõ ràng vẫn còn rất thoải mái, cảm giác mát lạnh giống như giữa trời mùa hè gặp được một khối băng lạnh, sảng khoái đến khiến cô say mê, không ngờ còn chưa được mấy giây, liền bắt đầu đau đớn hành hạ đến không phải người như vậy.

"Còn có hơi sức cắn người?" Thẩm Đan đột nhiên dùng sức đẩy thật mạnh vào sâu bên trong cánh hoa kia, sử dụng vật khổng lồ của anh tận tình bơi lặn ở bên trong. . . . . .

Nếu là Sở Cần đem quà đến để làm vui lòng anh, anh nên hưởng thụ cho thật tốt.

Thẩm Đan sử dụng vật to lớn cường tráng mà người thường không thể bằng được của anh hung hăng đụng chạm nơi yếu ớt của Tiểu Phàm, khiến cho cô vừa đau đớn vừa cảm nhận được một loại càm giác xa lạ, ngất đi trong cực lạc không cách nào tả nổi.

Thẩm Đan cũng không có dừng lại luật động, anh nâng hông của cô lên, tiếp tục vọt vào, cho đến khi bộc phát ở trong cơ thể cô, anh mới hài lòng nhếch cánh môi trái tim lên, nằm ở trên người cô.

Cô bé này tư vị rất tuyệt, khiến cho một người vốn luôn kìm chế rất tốt như anh hoàn toàn mất khống chế. Thẩm Đan có loại kích động muốn Kim Ốc Tàng Kiều.

Ngày mai anh sẽ bàn lại cùng Sở Cẩn.

Cô bé này anh bao.

Thẩm Đan luyến tiếc không muốn rút ra khỏi hoa huy*t ngọt ngào của cô bé, vẫn cứ giữ phân thân của mình chôn sâu ở bên trong hoa huy*t kia. Anh dùng tứ chi khóa chặt thân thể nho nhỏ bên dưới, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Ngày mai, anh muốn nhìn thật kĩ cô nhóc khiến anh lưu luyến không buông này rốt cuộc hình dáng ra sao.

Tiểu Phàm vừa mở ra mắt, liền nhìn thấy trước mắt là một bức tường thịt, bắp thịt cường tráng này khiến cho cô sợ hết hồn. Phía dưới truyền đến một loại cảm giác đau tức bị xé rách, cô cúi đầu, thấy thân thể hai người dán chặt chung với nhau thì sắc mặt bị sợ đến trắng bệch.

Cô ngày hôm qua lại bị một người xa lạ ăn!

Cô thật muốn giết đối phương.

Cô không cam lòng ngẩng đầu, nhìn gương mặt đang ngủ rất yên bình trên gối.

Một ông chú anh tuấn!

Người đàn ông này đẹp trai quá mức như vậy làm cái gì chứ?

Hại cô nghĩ bóp chết anh lại có điểm không nỡ.

Thôi, coi như tự mình xui xẻo, gặp phải kẻ điên.

Tiểu Phàm lặng lẽ lấy bàn tay đang vòng qua hông của mình ra, còn chưa nâng thân dậy, cả người đã đau đớn chua xót kháng nghị với cô. Cảm nhận được vật to lớn phía dưới, cô thật hận không được một cước đạp đối phương xuống đất.

Thẩm Đan đột nhiên lật người, mắt nhìn thấy bắp đùi của anh sắp áp xuống trên người Tiểu Phàm, cô vội vàng vừa vặn trốn ra được.

Cô giống như chạy nạn nhảy xuống đất, nhặt quần áo rơi vương vãi trên đất lên vội vã mặc vào

Cô lần nữa liếc mắt nhìn người đàn ông hại cô mất đi tấm thân trong sạch, tức giận cắn răng rời đi.

Hôm nay thật đúng là một ngày xui xẻo nhất trong cuộc đời cô, dạng chuyện gì cũng đổ hết lên người cô.

Ngay cả thứ quý báu nhất của người con gái cũng mất luôn.

Tiểu Phàm vừa chạy ra khỏi khách sạn, vành mắt ủy khuất hồng lên. Cô quật cường không để cho mình rơi lệ, mặc kệ như thế nào, cuộc sống còn phải tiếp tục, cô không thể chịu thua số phận được.

Đứng ở trong biển người mênh mông, Tiểu Phàm không biết mình nên đi đâu.

Cô hiện tại ngay cả một bữa no cũng không thể có được. Ngửi thấy mùi sữa đậu nành thơm phức bay đến từ quán ăn sáng bên cạnh, cô thèm thuồng liếm liếm đôi môi.

Ai bảo cô trên người một xu cũng không có?

Cô đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên lề đường, chống cằm ngẩn người.

Thời điểm chiếc BMW của Thẩm Đan đi ngang qua bên người cô, không biết vì nguyên nhân gì, tầm mắt của anh lại bị cô nhóc đang ngồi trên ghế băng ven đường ngẩn người kia hấp dẫn, không tự chủ được dừng lại thêm mấy giây.

Khi xe hơi lướt qua bên cạnh cô gái nhỏ kia thì anh hình như có thể cảm nhận được từ trên người đối phương truyền tới một loại bi ai.

Khi ánh mắt của anh xẹt qua mặt của cô thì nhịp tim thiếu chút nữa cũng ngừng đập.

Đôi mắt đẹp giống như ngôi sao sáng rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, cánh môi mềm mại . . . . . Tất cả nhìn đều cảm thấy quen thuộc đến thế, giống như đã gặp qua ở đâu đó.

Lòng của Thẩm Đan không hiểu sao lại đau đớn. Giống như một thứ quý báu anh đã đánh mất rồi lại đột nhiên xuất hiện trước mắt anh.

Thẩm Đan lắc lắc đầu, nắm chặt quả đấm lái chiếc BMW vút đi.

Đã trải qua nhiều năm như vậy, không phải trong lòng anh cũng đã sớm thoải mái rồi sao? Tại sao khi nhìn thấy cô gái nhỏ này lại sinh ra cảm giác đau lòng?

Tiểu Phàm đi tới trung tâm giới thiệu việc làm, không ngừng tìm kiếm tin tức tuyển người giúp việc, hy vọng có thể tìm được một công việc làm thêm thích hợp.

Liên tục tìm nhiều công việc làm thêm khác nhau, không phải người ta không đáp ứng được cô mà là cô không đáp ứng được người ta.

"Tiểu thư muốn tìm việc làm?" Đột nhiên một giọng đàn ông trầm thấp đầy nam tính phát ra từ phía sau cô.

Tiểu Phàm phòng bị xoay người, nhìn đối phương: "Ông muốn gì?"

Hiện tại người xấu quá nhiều, có một vài đối tượng bán hàng đa cấp thường lợi dụng để lừa gạt người, cô có một bạn học bị lừa, nộp ba ngàn đồng tiền mới thoát ra được.

"Chúng tôi có một công việc, không biết tiểu thư có muốn làm hay không."

"Làm việc gì?" Nghe được lời của đối phương, Tiểu Phàm tâm phòng bị càng cao một bậc.

"Đây là danh thiếp của tôi. Tổng giám đốc của chúng tôi mới từ Mĩ trở về, quản gia Thẩm một mình không kiêm được hết việc, cần tìm một trợ thủ." Đối phương móc danh thiếp ra đưa cho Tiểu Phàm.

"Đường Mục thư ký của Chủ tịch tập đoàn Thác Vũ? Không phải gạt tôi đó chứ?" Tiểu Phàm cầm danh thiếp, ánh mắt có chút hoài nghi nhìn Đường Mục.

"Tập đoàn chúng tôi là tập đoàn đa quốc gia kế ngay dưới Ưng tập đoàn, tôi không cần thiết lừa cô. Tổng giám đốc. . . . . Ừ. . . . . . Quản gia Thẩm kêu tôi tìm một cô gái giúp việc nhìn đáng yêu một chút, tôi cảm thấy cô rất thích hợp."

"Trợ thủ của quản gia? Cần làm những công việc gì?" Tiểu Phàm nhìn ánh mắt của đối phương, cảm nhận được anh ta chân thành, mới thả lỏng tâm trạng đề phòng hỏi anh ta.

"Giúp quản gia làm chút việc nhà, sẽ không ảnh hưởng tới việc tới trường của cô." Đường Mục thành thật nói.

"Làm sao anh biết tôi còn đang đi học?" Tiểu Phàm đột nhiên cảnh giác trừng mắt nhìn Đường Mục. Bọn họ mới vừa vặn gặp mặt, anh ta làm sao biết tình huống của cô?

Đường Mục bật cười nói: "Lúc mới rồi khi cô nộp đơn ở quanh đây tôi đã nghe được"

Tiểu Phàm nghe xong, có chút xấu hổ, việc xấu hổ như vậy của mình lại bị đối phương thấy được.

"Các anh. . . . . . Ừm. . . . . ." Tiểu Phàm có chút ngượng ngùng nhìn Đường Mục, "Có thể có chỗ cho ở lại không?"

Đây chính là nguyên nhân chính cô nộp đơn xin việc không thành. Những công ty mướn người kia không những lương thấp, hơn nữa lại không có chỗ ở. Nhu cầu cấp bách nhất lúc này của cô chính là tìm một chỗ an toàn để ở.

"Ăn ở trọn gói, lương tháng 5000." Đường Mục sáng tỏ nhìn Tiểu Phàm.

"Ăn ở trọn gói, lương tháng 5000?" Tiểu Phàm kinh ngạc há to mồm, cô chớp chớp hàng mi dài cong vút, không thể tin nỗi những gì mình vừa nghe thấy. Cô đưa tờ báo, ngày ngày hơn 4h sáng rời giường, làm việc một mạch tới bẩy giờ tối, một tháng cũng chỉ có hơn tám trăm, chi tiêu tằn tiện mỗi tháng đều không còn lại bao nhiêu, cho nên mỗi lần đóng tiền nhà cô đều gom góp không đủ.

"Tổng giám đốc của chúng tôi đối đãi với người làm luôn luôn rất hào phóng."

"Anh ta sẽ không gây khó khăn cho tôi chứ?" Tiểu Phàm vẫn có chút lo lắng. Tiền lương cao như vậy chỉ để tìm một nữ giúp việc, tiền lương cao này cũng quá là bất hợp lý đi?

"Con người tổng giám đốc rất tốt, không kén ăn, chỉ cần cô nấu ăn không cần giống thức ăn cho heo, căn bản anh ta đều có thể ăn được." Đường Mục nửa đùa nửa thật nói.

"Thức ăn cho heo?" Tiểu Phàm bị đường Mục chọc cười, "Được rồi, tôi tin tưởng anh."

"Đây là địa chỉ, công ty tôi còn có việc, cô tự mình tới đó đi, tôi đã gọi điện cho quản gia Thẩm rồi." Đường Mục ghi địa chỉ ra một tờ giấy, sau đó đưa cho Tiểu Phàm, "Quản gia Thẩm thoạt nhìn rất nghiêm nghị, nhưng thật ra là người rất tốt, cô đừng để vẻ mặt của ông ấy dọa sợ."

"Ừm, cám ơn anh." Tiểu Phàm thành khẩn nói cảm ơn với Đường Mục.

Vốn cô cho rằng ngày hôm qua là khởi đầu cho vận rủi của cô, không ngờ mới qua một đêm, may mắn liền giáng xuống trên đầu cô.

Lương tháng 5000, đây chính là tiền lương cao nhất chỉ có những thành phần tri thức cao cấp mới có thể mơ tới đấy.

Vì khoản tiền lương này, cô nhất định làm việc hết sức.

"Đừng khách khí. tiểu thư Tưởng, cố gắng lên!" Đường Mục cầm tay Tiểu Phàm, trịnh trọng nói.

"Làm sao anh biết tôi họ Tưởng?" Tiểu Phàm lại một lần nữa bồn chồn. Cô chưa hề tiết lộ một chút gì về bản thân mình với Đường Mục, thế nhưng anh ta lại giống như đã hiểu rõ về cô vậy.

"Là lúc cô nộp đơn tôi có nghe được." ánh mắt của Đường Mục có một chút lóe lên, rất nhanh liền khôi phục bình thường.

"Phải ha." Tiểu Phàm không nghi ngờ gì những lời của Đường Mục.

Đường Mục nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hình như thực sự rất vội vỗ vỗ bả vai Tiếu Phàm, nói với cô: "Tôi đi trước một bước nhé."

"Hẹn gặp lại." Tiểu Phàm cười khoát tay với Đường Mục.

Đường Mục một thân tây trang thẳng thớm chính là tiêu chuẩn của thành phần tri thức, phong cách trầm ổn khiến cho cô tin tưởng những lời anh ta nói.

Đường Mục ngồi vào xe hơi xong thì gọi điện thoại, anh cung kính nói: "Tổng giám đốc, chuyện ngài giao tôi đã làm xong. Được, tôi sẽ về công ty."

. . . . . .

Cô đi tới trước một căn biệt thự, so sánh địa chỉ trong mảnh giấy trên tay và địa chỉ ghi bên ngoài cánh cổng một lượt, sau đó hài lòng cười lên: "Đúng là chỗ này rồi."

Cô nhấn chuông cửa, qua nửa ngày mới có người nói chuyện: "Nơi này là nhà họ Thẩm, xin hỏi cô tìm ai?"

Tưởng Tiếu Phàm cười trả lời đối phương: "Tôi là Tưởng Tiếu Phàm, ngày hôm nay có nhận lời tới phỏng vấn xin việc."

"Vào đi." Giọng nói của đối phương rất lạnh nhạt.

Tưởng Tiếu Phàm cẩn thận đi vào bên trỏng ngội biệt thự sang trọng. Nơi này là khu nhà của tầng lớp giàu có nhất thành Long, có thể mua được biệt thự ở chỗ này không giàu sang cũng phú quý, ở giữa khu giàu sang này, căn biệt thự cũng chiếm vị trí rất lớn. Tưởng Tiếu Phàm thật tò mò rốt cuộc là người có tiền tới cỡ nào, mới có thể ở trong một khu nhà như vậy.

Một quản gia hình như cũng chính là người mở cổng cho cô, đón cô đi vào.

"Ngài khỏe chứ!" Tưởng Tiếu Phàm lễ phép cúi người chào đối phương.

"Cô chính là người giúp việc tới thử việc sao?" Đôi mắt quản gia giống như đèn pha liếc qua Tưởng Tiểu Phàm có tới mấy lần, ánh mắt sắc bén mà sáng rỡ của ông nhìn cô có chút lay động.

"Vâng" Tưởng Tiếu Phàm cười khom người tới thiếu nước chết luôn.

"Thời gian làm việc là từ 5 tới 7 giờ sáng, trước khi tiên sinh rời giường, cô phải làm xong đồ điểm tâm, dọn dẹp sạch sẽ phòng khách, chuẩn bị xong báo mà tiên sinh thích đọc. Buổi tối tiên sinh về nhà rất khuya, trên căn bản không có việc gì phải làm. Cô có thể dậy vào lúc 5 giờ chứ?" quản gia Thẩm có chút nhức đầu vuốt cái trán. Đây không biết đã là lần thứ mấy đổi người làm nữ, người làm nữ lúc trước nếu không phải hầu như tất cả thời gian đều giành vào việc quyến rũ tiên sinh, thì chính là 8 giờ sáng mới bò dậy. Hiện tại, những cô gái chịu khó thật hiếm hoi.

"Không thành vấn đề, cháu thường ngày 4 giờ rưỡi đã rời giường." Tưởng Tiếu Phàm lập tức hướng quản gia bảo đảm. Công việc làm thêm lúc trước là đưa báo, cô mỗi ngày hơn bốn giờ liền rời giường, sau đó đưa tới từng nhà. Chờ giao xong báo vừa vặn tới giờ đi học. Thế nhưng ngay cả công việc đó cũng bị người khác giành mất.

"Ngày mai dọn đồ chuyển tới đây luôn." Quản gia Thẩm hài lòng gật đầu một cái.

"Ông Thẩm, cháu. . ưm. . . cháu" Tiếu Phàm có chút ngượng ngùng nhìn quản gia Thẩm, cô gãi gãi cái ót, dưới cái nhìn sắc bén của quản gia Thẩm cười cười ái ngại, "Cháu không có đồ đạc gì để mang theo. Ông Thẩm, hiện tại cháu có thể bắt đầu công việc luôn không?"

Phòng đã bị chủ cho thuê đòi lại, cô hiện tại không có chỗ nào để đi, đến tiền mua một cái bánh bao cũng không có. Nếu như ngày mai mới bắt đầu làm việc, ba bữa cơm ngày hôm nay của cô thật cũng không biết giải quyết thế nào.

"Lầu hai rẽ trái, căn phòng thứ ba là của cô." Quản gia Thẩm chỉ chỉ lầu hai, nói với Tiểu Phàm, "Trong phòng bếp còn có chút bánh bao cùng chân giò hun khói, cô có thể ăn một bữa. Hôm nay tiên sinh sẽ về rất muộn, cô không cần đợi cửa ngài ấy."

"Dạ, cám ơn ông Thẩm." Tiểu Phàm hưng phấn gật đầu một cái.

Cô rốt cuộc tìm được một công việc bao ăn bao ở, cô nhất định phải cẩn thận làm việc, ngàn vạn đừng để bị chủ nhà này đuổi ra khỏi cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.