Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 121: Em hung dữ chỉ càng bộc lộ sự luống cuống



Thực tập ở châu báu Thượng Hi mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng cũng thu được nhiều kinhnghiệm phong phú, nhất là khi ở cùng với phu nhân Phu nhân Thượng Hi, Tiểu Phàm cảm thấy thật vui vẻ, khóe miệng của cô thủy chung vẫn luôn nở nụ cười không màng danh lợi. Chỉ là nghĩ tới Hàn Tuấn Vũ, cô liền có chút tức giận, thật muốn một cái tát đánh rụng luôn gương mặt tuấn tú kia.

"Này! Sao cô lại đánh người?" Đột nhiên người đàn ông đối diện Tiểu Phàm đôi mắt trợn to dữ tợn, tức giận hỏi.

Tiểu Phàm hoảng sợ mở lớn đôi mắt, nhìn dấu năm đầu ngón tay trên mặt đối phương. Cô vậy mà lại đang ở trên xe bus ra tay đánh người vô tội. Cô vội cúi gập người nói: "Thật xin lỗi!"

"Thật xin lỗi là được sao? Nếu như không phải thấy cô chỉ là một cô gái, tôi sớm đã giáng trả cho cô một cái tát rồi!" Người đàn ông hung thần ác sát khiến sắc mặt Tiểu Phàm trở nên trắng bệch. Cô ngượng ngùng khom lưng, cố gắng nở nụ cười với đói phương, liền trượt một cái từ trong đám người lùi ra tới cạnh cửa xuống, khi xe vừa dừng tại điểm dừng liền vội vã từ trên xe nhảy xuống.

"Thật xin lỗi nha!" Tiểu Phàm bướng bỉnh giơ tay nhỏ bé lên, vẫy vẫy tay với người đàn ông hai mắt vẫn còn đang trợn trừng giận giữ ở trên xe bus. Người đàn ông giận đến cắn răng, lại không cách nào nhảy xuống bắt người, chỉ có thể trợn mắt nhìn Tiểu Phàm càng ngày càng cách xa chiếc xe bus.

Chờ xe bus đi xa, Tiểu Phàm thu hồi nụ cười, xoay người muốn đi về phía nhà họ Thẩm. Nhìn đường đi lạ lẫm, Tiểu Phàm mới biết mình xuống nhầm điểm dừng. Cô đấm đầu của mình, ảo não nói: "Mình làm sao sẽ làm chuyện như vậy? Đều là Hàn Tuấn Vũ làm hại!"

Bất mãn đối với Hàn Tuấn Vũ càng tăng thêm. Tiểu Phàm thật hy vọng người vừa rồi đứng trước măt mình chính là Hàn Tuấn Vũ.

Đang lúc này, một chiếc Lincoln phiên bản dài dừng ở trước mặt cô, cửa sau xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt lạnh lùng lãnh khốc của Thẩm Đan: "Lên xe!"

"Tôi có thể tự mình trở về." Tiểu Phàm quật cường nói. Cô không chấp nhận bố thí đến từ Thẩm Đan. Nghĩ chuyện tới ngày đó mình bị kẻ xấu bỏ thuốc, khiến Thẩm Đan chiếm lấy thân thể, cô liền muốn thoát khỏi anh ta nhanh một chút. Tính toán từng ngày, thời gian tự do ngà càng gần, cô sẽ rất nhanh thôi thoát khỏi ông chủ đáng ghét này.

"Nơi này còn cách nhà cả chục km nữa đấy ." Thẩm Đan nhắc nhở Tiểu Phàm, đáy mắt anh vương ý cười nhàn nhạt.

"Tôi sẽ không lên xe về đâu?" Tiểu Phàm bĩu môi, vẫn là không chịu gật đầu lên xe. Xu bus qua sẽ lại có cái khác tới, cô sao cần phải lên xe anh ta.

Nhìn vẻ mặt Thẩm Đan nhàn nhã ngồi ở trong xe, Tiểu Phàm liền tức giận quay lưng lại, không nhìn tới anh ta nữa.

Nếu như không phải là ở trên xe đánh lầm người khác, cô cũng sẽ không xấu hổ đến nỗi xuống xe trước. Vừa nghĩ tới mình hôm nay làm ra loại loại chuyện hoang đường như vậy, cô liền xấu hổ. Cô vẫn luôn rất bình tĩnh, làm sao lại như vậy?

"Em còn không lên xe, tôi liền gọi cho công ty xe buýt, kêu họ dừng chuyến qua tuyến đường 268 ngày hôm nay." Thẩm Đan lấy điện thoại di động ra, nhìn Tiểu Phàm uy hiếp.

"Chú sao có thể làm vậy! Có rất nhiều người đang đợi xe 268 để trở về nhà!" Tiểu Phàm vừa nghe lời Thẩm Đan nói, lập tức nóng nảy, nhìn Thẩm Đan bấm bấm dãy số, cô biết bằng quyền thế của anh ta, muốn ngừng một tuyến xe bus cũng không phải chuyện khó khăn gì, cô tức giận rống lên với anh ta: "Ông chú, Thẩm tiên sinh, tổng giám đốc Thẩm, chú không thể làm chuyện xấu như vậy. Trên thế giới này còn nhiều người cũng nghèo khó như tôi vậy, không phải ai cũng thuộc loại phú ông như chú."

Đàn ông chết vì no sẽ không biết tới kẻ chết vì đói. Loại phú hào nứt dố đỏ vách như Thẩm Đan này căn bản sẽ không hiểu được cái khốn khó của kẻ nghèo. Bọn họ không có phương tiện, nếu là tuyến 628 ngừng vận hành, bọn họ phải làm thế nào để trở về nhà.

"Lên xe!" Thẩm Đan che ống nói, nhàn nhạt cười, lời nói ra mang theo uy hiếp không cho phép người ta cự tuyệt.

"Đồ độc tài!" Tiểu Phàm dẩu môi, tức giận bất bình, nhưng mà lại không thể làm gì. Cô mở cửa xe, ngồi vào bên cạnh Thẩm Đan, khuôn mặt nhỏ nhắn quay ngoắt ra phía cửa, cũng không thèm nhìn tới Thẩm Đan một cái.

Thẩm Đan cười cười cũng không có tức giận, anh phất tay một cái, tài xế lập tức khởi động động cơ.

Thẩm Đan cúi đầu, kiểm tra báo cáo trong tay, nhìn anh trong khi làm việc hết sức mê người, nhất là gò má của anh, góc cạnh rõ ràng mà rất lạnh lùng. Mày rậm đen nhánh, kéo dài rồi hất lên, rất có hồn. Tiểu Phàm dùng khóe mắt lén quan sát Thẩm Đan, thế nhưng phát hiện anh ta ngay cả lỗ tai cũng hoàn mỹ đến khiến cho người ta ghen tị, ấy chính là loại lỗ tai có vẻ đẹp nguyên bản.

Một người đàn ông cũng sắp già đến nơi rồi còn đẹp như vậy làm cái gì?

Tiểu Phàm bất mãn bĩu môi. Nhớ tới ngón tay cầm tài liệu thon dài của Thẩm Đan từng khoác lên eo cô, hai chân cao to của anh đã từng vây khốn thân thể của cô, mặt của cô liền bắt đầu hồng. Mười đầu ngón tay của cô xoắn vào nhay, tâm tư rối loạn.

Cô. . . . . . Cô. . . . . . Cô thế nhưng muốn dựa vào gần cánh môi hình trái tim kia của Thẩm Đan.

"Tưởng Tiếu Phàm!" Cô theo bản năng đấm vào đầu mình, ra lệnh cho mình phải tỉnh táo.

"Em thấy bản thân chưa đủ ngốc hả?" Thẩm Đan thả tài liệu trong tay ra, nhạo báng liếc nhìn Tiểu Phàm. Đôi mắt to đen nhánh lóe lên ý cười.

Nhìn đầu sỏ khiến tâm tình mình bị ảnh hưởng, Tiểu Phàm không ngừng nháy mắt. Cô phát hiện ánh mắt mình thế nhưng không thể rời khỏi gương mặt tươi cười của anh, nhất là cặp mắt đen láy thăm thúy kia.

Thẩm Đan nghiêng người sang đến gần Tiểu Phàm. Bàn tay to của anh trêu chọc tóc dài đen nhánh của cô, không biết là cố ý hay vô ý nhưng ngán tay khẽ lướt qua gò má phấn của cô: "Em ngốc đến đáng yêu."

Tiểu Phàm nghe xong, tức giận đẩy Thẩm Đan ra. Anh đây là khen hay là mắng chửi người vậy: "Tôi? Ngốc đến đáng yêu?"

"È hèm!" Thẩm Đan gật đầu một cái, môi trái tim lặng lẽ nhếch lên, đáy mắt không che giấu được sự hài hước.

“Đó là bởi vì tôi đang ngồi bên cạnh một người đần nhất”. Tiểu Phàm ôm lấy hai cánh tay, ngang ngược nói. Thẩm Đan lại dám nói cô đần, phải biết cô từ năm nhất tiểu học đến đại học, hàng năm tatá cả các kỳ thi đều là cô đứng nhất. Cô mà đần? Thẩm Đan rõ ràng là đang sỉ nhục cô.

Thẩm Đan thế nhưng ôm cổ Tiểu Phàm, dán vào bên môi cô cười nói: "Chúng ta vừa vặn là một đôi. . . . . ."

"Ai với chú . . . . . là. . . . . Một. . . . . . Ừm. . . . . .” chữa “đôi” còn chưa kịp phát ra, bởi vì miệng Tiểu Phàm bị Thẩm Đan bá đạo cắn nuốt hết. Anh dừng hết hơi sức của một người đàn ông trưởng thành gim chặt cô ở trước ngực mình, bàn tay to siết lấy gáy cô, khiến cho cô động cũng không thể động, chỉ có thể bị động mặc anh hôn.

Trí nhớ rời rạc của đêm đó lại hiển hiện trong đầu Tiểu Phàm, giống như đêm đó, anh chính là hôn cô như vậy, hôn đến mức cô quên hô hấp.

Cô tại sao có thể để anh cợt nhả như vậy?

Tiểu Phàm bất mãn đấm ngực Thẩm Đan, lại chỉ nghe được tiếng cười nhè nhẹ trầm thấp của anh. Anh chẳng những không buông tay, ngược lại hôn càng thêm mạnh mẽ.

Tiểu Phàm cảm giác tim của mình bắt đầu bùm bùm nhảy, Cái tên đàn ông lão luyện này rốt cuộc đã hôn qua bao nhiêu phụ nữ? Kỹ thuật lại tốt như vậy. Tiểu Phàm cảm thấy tim của cô sắp từ ngực nhảy ra ngoài. Tên đàn ông lão luyện này đã từng chôn sâu trong cơ thể cô, hại cô lần đó đau đớn có đến mấy ngày.

Cô đột nhiên hé miệng, hung hăng cắn cái lưỡi đang không ngừng ra sức dây dưa trong miệng cô của Thẩm Đan.

Thẩm Đan ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, anh lùi đầu lưỡi về, vẫn không chịu buông tay hôn Tiểu Phàm một cái: "Con mèo nhỏ!"

"Không cho phép hôn tôi nữa!" Tiểu Phàm lấy tay dùng sức chùi môi, muốn lau hết đi hương vị đôi môi của Thẩm Đan. Trong môi cô có một loại nhàn nhạt mùi thuốc lá cùng vị xạ hương chỉ thuộc về đàn ông, xua đi không được, giống như đã bám chặt vào người cô vậy.

"Làm người phụ nữ của tôi." Thẩm Đan cầm tay Tiểu Phàm, tròng mắt đen thâm u nóng bỏng nhìn Tiểu Phàm. Anh biết yêu cầu của mình có chút quá đáng, Tiểu Phàm mới mười tám tuổi, mình cũng đã bốn mươi hai tuổi. Nhưng chính là, anh muốn cô. Không biết vì sao, thân thể của anh từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Phàm đó trở đi liền không ngừng khát vọng cô.

"Không làm!" Tiểu Phàm lập tức cự tuyệt. Mặc dù anh là người đàn ông đầu tiên của cô, nhưng đó là tình huống xảy ra trong khi cô không tỉnh táo. Đó là một sai lầm, cô sẽ không để cho cái sai lầm đó tiếp tục nữa.

"Tưởng Tiếu Phàm, tài sản của tôi có năm mươi triệu." Thẩm Đan lấy tiền tài giàu có của anh ra để hấp dẫn Tưởng Tiếu Phàm, cố gắng thuyết phục cô chấp nhận mình.

"Tôi quản gì chú có bao nhiêu tài sản!" Tiểu Phàm một chút cũng không động lòng.

Thẩm Đan coi cô là loại người nào? Một cô nhi chỉ một lòng thèm khát tiền? Mặc dù cô là cô nhi, nhưng cũng có tôn nghiêm của mình, anh ta sao có thể vũ nhục người khác như vậy.

Cho dù có thể có rất nhiều phụ nữ vì tiền sẵn sàng trở thành người tình của Thẩm Đan, thì cô cũng không phải là một trong số đó. Trừ phi cô yêu anh.

Yêu?

Cái danh từ này dường như rất xa lạ.

Thật ra thì,Tiểu Phàm căn bản không biết cái gì gọi là yêu, cô giống như một đứa bé, đối với tình yêu còn rất mơ hồ.

"Ngu ngốc! Người đàn ông lão luyện lại thành thục tuấn tú như tôi đây, trên thế giới cũng không còn có mấy người đâu, đưa đến trước mặt em thế nhưng không cần." Thẩm Đan buông Tiểu Phàm ra, cười tựa người lên lưng ghế. Anh sẽ không ép buộc Tiểu Phàm, anh có thể đợi.

"Ai mà thèm, chú tìm người khác đi!" Tiểu Phàm thấy xe hơi dừng lại trước biệt thự, trong lúc tài xế mới vừa đạp phanh xe thì liền mở cửa xe ra, nhảy xuống.

Nhìn cô chạy trốn giống như tránh ôn dịch, Thẩm Đan cười lắc lắc đầu.

Tưởng Tiếu Phàm thật là một cô bé vô cùng đặc biệt.

Anh vuốt vuốt tây trang Armani trên người cho thẳng lại, tiêu sái bước vào phòng khách.

Nếu như tiền không thể khiến cô động lòng, vậy thì chỉ có thể dùng sức quyến rũ phái nam vô địch của anh tới hấp dẫn cô. Anh không tin mình sẽ thất bại.

Thấy Tiểu Phàm trốn vào phòng của mình, anh cố ý lớn tiếng kêu tên của cô: "Tưởng Tiếu Phàm, chuẩn bị nước tắm cho tôi!"

"Chú không có tay sao? Sao phải gọi tôi chứ?" Tiểu Phàm từ trong cửa thò đầu ra, bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Bởi vì em là cô hầu gái của tôi, bởi vì lĩnh lương của tôi." Thẩm Đan chau chau mày, như kẻ muốn gây sự trả lời.

"Stop!" Tiểu Phàm bất mãn nện bước chân chầm chậm đi về phía Thẩm Đan.

Ai bảo anh ta bây giờ là chủ nhân của cô? Cô hiện tại thật hối hận vì đã nhận trước một tháng tiền lương, nếu không phải là thiếu tiền anh, cô hiện tại liền có thể kiêu ngạo nhấc chân chạy lấy người rồi. Cô cố tình lại là cái người chân ngắn để người ta tóm được kia.

Tiểu Phàm vừa đi vào phòng của Thẩm Đan, liền nhìn thấy anh đang cời bỏ chiếc sơ mi thuần cotton của mình . Chú. . . . . Chú. . . . . . Chú . . . Chú ấy thế nhưng để trần nửa thân trên! Tiểu Phàm kinh ngạc thét chói tai.

"Chú chú là người cuồng cời trần à? !" Tiểu Phàm xoay người, thật nhắm chặt mắt lại. Cơ ngực nở nang của Thẩm Đan không ngừng sáng ngời ở trước mắt cô. Ông chú anh tuấn này, vóc người không hề thua kém những người trẻ tuổi, lại đẹp đến vậy. Mặt của Tiểu Phàm đột nhiên đỏ lên.

"Em tắm không cởi quần áo sao?" Thẩm Đan hai tay đặt lên đai lưng, tiếp tục muốn cởi quần ra.

"Chú chờ tôi đi ra ngoài rồi hãy tiếp tục cởi đi!" Tiểu Phàm bị sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cô cũng không muốn lại nhìn thấy anh ta lộ thêm một chút da thịt nào nữa, điều này sẽ nhắc nhở cô, bọn họ đã từng thân mật như thế nào.

Cô vội vàng chạy vào phòng vệ sinh, đi chuẩn bị nước tắm cho Thẩm Đan.

Thẩm Đan giữ nguyên tay đang đặt ngang hông, con ngươi thâm u nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiểu Phàm.

Nha đầu thú vị!

Anh mới vừa rồi chỉ là muốn dọa cô một chút, cũng không phải thật sự muốn cởi quần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.