Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 126: Kết cục (1)



Tiểu Phàm mặt đỏ đến sắp lan ra toàn thân, sau đó giơ chân đá Thẩm Đan: "Tôi không thèm cùng với chú . . . . . Với chú . . . . ."

Thẩm Đan, hai cánh tay xiết chặt lại hai bên hông cô, đối với sự đấm đá loạn xạ của Tiểu Phàm căn bản không quan tâm: "Cùng với tôi cái gì?"

Tiểu Phàm cắn môi, không cam lòng nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Anh dùng thân thể tráng kiện của anh khi dễ cô.

Thẩm Đan cười mở cái mền ra, từng trận hôn nóng bỏng của anh rời trên người cô.

"Đừng! Nhột!" Tiểu Phàm ở trên giường lăn một vòng, muốn né tránh Thẩm Đan, không ngờ Thẩm Đan từ phía sau một phát bắt được hông của cô, lại tiếp tục kéo cô vào trong ngực.

"Nói cho tôi biết, ngày đó tôi có làm tổn thương tới em hay không?" Thẩm Đan dính vào trên lưng Tiểu Phàm, nụ cười ẩn chứa dịu dàng khẽ hỏi.

"Đâu. . . . . . Ngày nào? Lời của chú tôi nghe không hiểu." Tiểu Phàm cố gỡ bàn tay của Thẩm Đan ra, đỏ mặt phủ nhận. Mình vừa nhất thời nóng lòng buột miệng một câu anh ta nghe đã hiểu rồi sao?

"Nghe không hiểu vậy dùng hành động đi." Thẩm Đan cười mê hoặc kéo tay Tiểu Phàm ra, khiến cho vẻ đẹp của cô hiển hiện trước mắt anh.

"Sắc lang!" Tiểu Phàm lập tức cong chân lên, công kích vào nơi yếu ớt nhất của người đàn ông.

Lần này, Thẩm Đan với ý chí kiên định, không buông Tiểu Phàm ra nữa. Anh nhất định phải có được sự hoàn mỹ cùng tốt đẹp của cô, đến khi nơi đó của cô chặt chẽ bao khít lấy vật to lớn của anh thì anh đã khẳng định, cô gái đêm đó chính là Tiểu Phàm. Cảm giác này không sai được, vẫn làm cho anh mất hồn đến thiếu chút nữa quên mất cô vẫn còn quá non nớt.

"Đau!" Tiểu Phàm run rẩy ở phía dưới Thẩm Đan, "Đáng ghét! Làm sao chú một chút thương hương tiếc ngọc cũng không biết?"

Cô sắp đau chết, đêm hôm ấy, trong trí nhớ của cô chỉ rất mơ hồ, cũng không biết làm chuyện như vậy sẽ đau đến khiến cho cô khó có thể chịu được.

Thẩm Đan chạm khẽ lên môi của cô, tràn đầy thương tiếc dừng lại tất cả xâm lược, chờ đợi cô thích ứng.

"Gặp phải em là tôi gặp phải cướp rồi." giọng nói thâm trầm của Thẩm Đan rất mê người, như xuyên thấu vào tim Tiểu Phàm, khiến cho cô bị mê hoặc.

"Vậy thì tránh tôi xa một chút!" Tiểu Phàm quật cường nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Dám nói cô là kẻ cướp anh, vậy anh còn xán vào cô gần như vậy làm cái gì?

Tiểu Phàm có chút uất ức, lại có chút đau lòng.

"Không xa, tôi muốn đến gần em." Thẩm Đan nâng eo tráng kiện lên, dùng sức vọt vào thân thể Tiểu Phàm. Anh biết Tiểu Phàm đã thích ứng với sự hiện hữu của anh, không hề dịu dàng nữa, động tác dũng mãnh giống như một mãnh hổ đầy uy vũ. . . .

Tiểu Phàm cảm giác mình giống như đang lao xuống từ trên đỉnh núi cao, dư âm kích tình khiến cho cô thở dốc kịch liệt, hai gò má hiện lên hai rạng mây hồng hồng. Kỹ thuật của thẩm Đan tốt như vậy, nhất định từng có không ít người tình.

Cô ghen ghét nhìn Thẩm Đan: "Chú rốt cuộc là có bao nhiêu phụ nữ hả?"

Thẩm Đan trầm ngâm một lát, sau đó đưa ra một ngón tay, nụ cười rất mê người: "Một."

"Không tin!" Tiểu Phàm không tin chu chu cái miệng nhỏ nhắn.

"Hai sẽ tin sao?" Thẩm Đan nhìn Tiểu Phàm, nụ cười có một loại sức quyến rũ rất thành thục, một người mới chỉ hai mươi tuổi đầu như Hàn Tuấn Vũ không thể có được.

"Ba cũng không tin!" Tiểu Phàm nói xong, liền đẩy Thẩm Đan ra, nhảy xuống đất, "Ai ôi! Đau quá!"

Chân của cô mới vừa chạm đất, liền đau đến đứng không vững.

Thẩm Đan cười ôm cô, lại đặt lên chiếc giường trên mặt đã xốc xếch không thể chịu nổi kia: "Tôi không phải kẻ thích bẻ hoa dại. Tiểu Phàm, làm người phụ nữ của tôi."

"Ai biết lời của chú là thật hay giả!" Tiểu Phàm đẩy mặt của Thẩm Đan ra, quật cường quay lưng lại, không để ý tới anh.

"Cam đoan tuyệt đối là thật." Thẩm Đan như quân nhân giơ tay lên, nói xong rất nghiêm túc. Trong mắt của anh mang theo một loại tư vị rất kiên nghị.

"Chú . . . . . Tại sao lại là tôi?" Tiểu Phàm có chút bồn chồn xoay người lại nhìn Thẩm Đan. Loại người giàu có giống như anh, sẽ không thiếu phụ nữ, anh làm sao có thể thích mình cơ chứ?

"Chỉ có một chữ —— duyên." Thẩm Đan cười hôn Tiểu Phàm.

Cô đã là người của anh, cho dù cô muốn cự tuyệt, anh cũng sẽ không cho phép. Đối với tình yêu, anh sẽ không lui bước nữa.

"Ừm. . . . . . Không cần. . . . . . Rất đau. . . . . ." Tiểu Phàm nghĩ đến đau đớn mới vừa rồi, sợ hãi đẩy Thẩm Đan.

"Tối nay tạm thời bỏ qua cho em vậy." Thẩm Đan mặc dù không tiếp tục, nhưng vẫn bá đạo ôm chặt cô, sau đó ác ý dính vào bên tai Tiểu Phàm hù dọa cô, "Em phải chuẩn bị cho tốt, tôi không phải loại người đàn ông có thể dễ dàng thỏa mãn."

"Sắc lang!" Tiểu Phàm đỏ mặt, hung hăng nhéo cơ ngực nở nang của Thẩm Đan.

Cái người này làm bằng sắt sao? Bấm cũng bấm không nổi.

. . . . . .

"Lão đại, tôi tra ra được rồi!" Bách Hổ đứng ở trước bàn sách của Lăng Khắc Cốt giống như khoe công trạng, anh có chút tức giận nói, "Tôi thật sự không ngờ Lệ Văn sẽ hung ác như vậy, lại đánh tráo Tiểu Phi."

"Tiểu Phi là con gái Lệ Văn?" Nghe được lời Bách Hổ nói, Lăng Khắc Cốt kinh ngạc nhảy dựng lên. Không ngờ là Lệ Văn trộm con gái của anh đi, dùng con gái của cô ta thay thế. Tiểu Phi anh yêu thương mười mấy năm lại là con gái Lệ Văn. Anh ngoại trừ khiếp sợ, thì không thốt nổi một lời.

"Đúng vậy lão đại, tôi nhất định sẽ điều tra ra Tiểu Phi chân chính ở đâu." Bách Hổ đã tại bắt tay vào điều tra, anh tin tưởng chuyện này không bao lâu sẽ nước cạn trơ đá.

"Tiểu Phi ở trong tay Lệ Văn không biết có phải chịu ngược đãi hay không?" Lăng Khắc Cốt lo âu nhăn mày lại. Anh nhớ năm đó lúc bé con còn nhỏ, đã từng chịu hết ngược đãi của Lệ Văn, mình lúc đó chỉ bởi vì nỗi hận với Dã Lang, không thể bảo vệ tốt bé con. Lệ Văn ác độc như vậy, nhất định sẽ không đối xử tử tế với con gái của anh và bé con.

"Đúng vậy! Tôi sao lại không nghĩ tới chứ? Lão đại, cậu đừng gấp gáp, tôi tự mình đi thăm dò!" Bách Hổ lập tức lo lắng cam kết với Lăng Khắc Cốt. Nếu như Tiểu Phi không phải là bị Tưởng Lệ Văn ôm đi, bọn họ còn không cần phải quá lo lắng, sớm muộn cũng có một ngày anh có thể tìm được Tiểu Phi. Nhưng là bây giờ anh bắt đầu lo lắng đến sự an nguy của Tiểu Phi.

"Đi đi!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái. Môi mỏng của anh bởi vì lo lắng cho con gái mà mím chặt, trên gương mặt tuấn tú không có một tia nụ cười.

Bách Hổ mở cửa thư phòng ra, rời khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, nhảy vào xe hơi chờ ở cửa, lập tức kêu tài xế rời đi.

Lăng Thượng Phi núp ở phía sau giàn hoa ngoài cửa thư phòng, len lén nhìn Bách Hổ rời đi. Cô không ngờ ba đã biết cô không phải con gái ruột thịt của ông. Cô nhất định phải ở trước khi bọn họ tìm được Tưởng Tiếu Phàm ra tay diệt trừ cô ta."Tưởng Tiếu Phàm, tao quyết sẽ không để cho mày cướp đi mọi thứ vốn là của tao!"

Mình nên làm cái gì?

Trong đầu của Lăng Thượng Phi xuất hiện gương mặt của Tưởng Lệ Văn. Bà già đó là mẹ ruột của cô, nhất định có thể giúp cô. Cô lặng lẽ chạy ra khỏi lâu đài Tinh Nguyệt, đi tìm Tưởng Lệ Văn.

Tiểu Phàm hôm nay cảm thấy không thoải mái, buổi sáng thậm chí chưa ăn thứ gì. Hi Nguyên thấy sắc mặt Tiểu Phàm tái nhợt, có chút lo lắng nói: "Tiểu Phàm, con không thoải mái sao? Có muốn được cho nghỉ ngơi một chút hay không?"

"Không cần, chỉ là dạ dày có chút khó chịu, có thể do ăn phải đồ đã hỏng." Tiểu Phàm kiên cường lắc đầu. Cô không phải cô gái được chiều chuộng, có tật xấu chỉ mệt chút là muốn xin nghỉ. Mặc dù dạ dày không thoải mái, ở Châu báu Thượng Hi làm việc cô vẫn còn chịu đựng được.

Bởi vì đồ do cô thiết kế đạt giải nhất cuộc thi thiết kế, Châu báu Thượng Hi thưởng cho cô phần thưởng là nguyên năm vạn, còn để cho cô tham dự một chút vào nhóm phát triển sáng kiến của công ty. Cô cảm thấy mình ở Châu báu Thượng Hi càng ngày càng được coi trọng, cô yêu công việc này, không muốn bởi vì một ít chút tật xấu liền ảnh hưởng đến công viêc của mình.

"Thân thể không thoải mái không thể làm việc được, nhất định phải nói cho ta biết." Hi Nguyên đau lòng nói.

Đứa nhỏ Tiểu Phàm này, có lẽ đã quen với khổ cực, trong công việc gặp phải vấn đề nan giải gì đều không nói, chỉ biết tự mình liều mạng làm việc. Nếu như Tiểu Phi có thể có một phần mười khéo léo của Tiểu Phàm, cô cũng đã cảm thấy đủ lắm rồi.

"Buổi chiều sau khi tan lớp con sẽ tới bệnh viện kiểm tra một chút." Tiểu Phàm cảm kích nhìn Hi Nguyên.

Buổi chiều ở trường có tiết học, vừa đúng sau khi tan lớp có thời gian đi khắm.

"Vậy thì tốt. Thân thể là tiền vốn để làm cách mạng, ngàn vạn lần không được để cho thân thể mệt chết." Hi Nguyên nói xong, liền cúi đầu tiếp tục vào món đồ đang thiết kế dở của mình.

Buổi trưa sau khi tan việc, Tiểu Phàm tự mình dọn dẹp xong xôi mọi việc, mới rời khỏi Châu báu Thượng Hi. Cô cảm thấy ngực buồn tới mức hốt hoảng, trong dạ dày giống như bị tảng đá đè chặt, còn muốn ói. Chẳng lẽ cô thật bị ngộ độc thực phẩm thật sao?

Cô chỉ chú ý cúi đầu suy tư, không có chú ý tới có một chiếc xe hơi ở đối diện đang xông tới, người đang ngồi trong xe chính là Tưởng Lệ Văn. Ả móc ra một khẩu súng lục có gắn giảm thanh, lặng lẽ nhắm ngay Tiểu Phàm. Tiểu Phi nói Lăng Khắc Cốt đã biết thân phận của con bé đó, nếu để cho anh ta tìm được Tiểu Phàm, vậy thì tất cả kế hoạch bao lâu nay của ả liền xong đời. Vì Tiểu Phi, ả nhất định phải trử bỏ Tiểu Phàm.

Một viên đạn vô tình bắn về phía Tiểu Phàm đang chẳng biết chút gì, đang lúc này, Hàn Tuấn Vũ đột nhiên xuất hiện ở phía sau cô, anh dùng lực lôi cô một cái, có lẽ Thượng Đế nỡ để cho Tiểu Phàm chết, cho nên viên đạn vốn nhắm ngay tim Tiểu Phàm bị lệch hướng.

Hàn Tuấn Vũ cười tà mị, nói: "Tưởng Tiếu Phàm, ngày hôm qua nhớ tôi không?"

"Không thèm." Tiểu Phàm mới vừa hất tay Hàn Tuấn Vũ ra, vai trái liền trúng một viên đạn, máu đỏ tươi lan ra trên vai áo trắng noãn của Tiểu Phàm.

"Tưởng Tiếu Phàm!" Hàn Tuấn Vũ khẩn trương gọi to tên Tiểu Phàm. Là ai nổ súng? Người kia là muốn giết anh hay là muốn giết Tiểu Phàm? Mới vừa rồi đạn kia hình như là từ đối diện bắn tới. Anh nhìn về phương hướng đạn bắn tới, liền thấy một chiếc xe điên cuồng lái đi.

Anh ra hiệu cho hộ vệ vẫn luôn nấp trong bóng tối, bọn họ lập tức nghe lời lái xe đuổi theo.

"Hàn Tuấn Vũ, anh nhẹ một chút, rất đau!" Bởi vì Hàn Tuấn Vũ khẩn trương nắm hai vai của cô, Tiểu Phàm khó chịu kêu to.

"Tôi đưa em đi bệnh viện." Hàn Tuấn Vũ ra lệnh cho mình phải tỉnh táo. Anh ôm lấy Tiểu Phàm ngồi vào chiếc Lamborghini của mình, lái xe chạy gấp về hướng bệnh viện Báo.

Ngân Báo đang muốn đi khỏi tòa nhà chính của bệnh viện, liền nhìn thấy Hàn Tuấn Vũ ôm một cô gái lo lắng đã chạy tới.

"Chú Ngân Báo, thật tốt quá, chú ở đây. Mau giúp cháu cứu cô ấy với." Vừa nhìn thấy Ngân Báo, Hàn Tuấn Vũ lập tức hưng phấn gọi anh lại.

"Tuấn Vũ, là bạn gái của nhóc hả" Anh kinh ngạc nhìn máu trên người Tiểu Phàm.

"Cháu không phải. . . . . .. . Bạn gái… của …. Anh ta." Tiểu Phàm mặc dù đau đến run lập cập, nhưng vẫn cố giải thích thân phận của mình với Ngân Báo.

"Ha ha ha, cháu nói không phải thì không phải." Ngân Báo không để ý chút nào cười nói. Nhìn vẻ mặt tiểu tử Tuấn Vũ kia, rõ ràng hết sức quan tâm cô gái này. Anh ra lệnh cho Tuấn Vũ: "Tuấn Vũ, mau đưa cô bé vào phòng cấp cứu, chú sẽ làm giải phẫu ngay cho cô bé."

"Sẽ không có nguy hiểm chứ?"

"Loại tiểu phẫu này, có khi nào chú Ngân Báo của cháu để xảy ra chuyện chưa?" Ngân Báo tự hào vỗ ngực một cái, "Giao cho chú, cháu yên tâm. Bảo đảm để bạn gái nhỏ của cháu còn mạng mà ra ngoài gặp cháu."

"Cháu không phải. . . . Bạn gái. . . anh ta . . ." Tiểu Phàm nghe được lời Ngân Báo nói, bất mãn trợn mắt một cái. Người này bị lãng tai sao, hay đầu óc có vấn đề, nghe không hiểu tiếng người sao? Cô đều nói không phải là bạn gái của Hàn Tuấn Vũ, chú ấy lại vẫn nói như vậy.

"Tiểu Phàm, em chảy không ít máu, bớt nói, giữ vững thể lực." Hàn Tuấn Vũ lo âu đặt Tiểu Phàm lên xe đẩy, cùng Ngân Báo đẩy cô đi vào phòng cấp cứu.

Trong phòng giải phẫu, không còn thấy Ngân Báo lộ ra nụ cười bất cần đời nữa, anh một thân áo blu trắng nhìn tỉnh táo khác thường.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, chờ đến mức Hàn Tuấn Vũ ở ngoài đã nóng ruột tới không thể chịu nổi nữa. Anh thật muốn vọt vào phòng giải phẫu xem một chút.

Không biết đã trải qua bao lâu, thời điểm khi anh sắp mất đi tính nhẫn nại, gương mặt tuấn tú của Ngân Báo căng thẳng đi ra.

"Chú Ngân Báo, Tiểu Phàm thế nào rồi?" Hàn Tuấn Vũ bắt được cánh tay Ngân Báo, hốt hoảng hỏi. Bởi vì lo lắng cho Tiểu Phàm khiến anh mất đi tỉnh táo thường có, không còn cái kiểu bất cần đời nữa.

"Cháu nói tên cô bé là gì?" Ngân Báo chẳng những không có trả lời Hàn Tuấn Vũ, ngược lại đưa ra câu hỏi.

"Tưởng Tiếu Phàm. Thế nào? Phẫu thuật và tên tuổi của cô ấy có liên quan gì sao?" Hàn Tuấn Vũ bị hỏi đến giống như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), sững sờ nhìn Ngân Báo.

"Không có." Ngân Báo lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Lăng Khắc Cốt, "Lão đại, cậu qua đây chút đi, tôi muốn làm một cuộc xét nghiệm DNA."

"Xét nghiệm DNA?" giọng nghi hoặc của Lăng Khắc Cốt từ trong điện thoại truyền đến.

"Cậu nhanh tới đây đi!" Ngân Báo không có giải thích nguyên nhân, ra lệnh xong với Lăng Khắc Cốt, liền cúp điện thoại, đi về phía phòng làm việc viện trưởng của mình.

"Chú Ngân Báo!" Hàn Tuấn Vũ đang muốn hỏi Ngân Báo, liền thấy Tiểu Phàm được y tá đẩy ra, anh không để ý gì nữa, vội vàng chạy lên phía trước nhìn Tiểu Phàm. Tiểu Phàm mới vừa tỉnh lại sau khi thuốc mê hết tác dụng, ý thức còn có chút mơ hồ.

"Hàn. . . . . . Tuấn Vũ. . . . . ." Tiểu Phàm bị thương cảm thấy hết sức cô độc, đột nhiên vô cùng muốn gặp Thẩm Đan, cô bắt được tay Hàn Tuấn Vũ, cố hết sức nói, "Giúp tôi. . . . Gọi điện thoại. . . . . Cho Thẩm Đan. . . . . . Nói tôi muốn. . . . . . gặp chú ấy. . . . . ."

"Chú Thầm? Được, tôi sẽ gọi điện thoại." Mặc dù Hàn Tuấn Vũ có chút ghen ghét, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Tiểu Phàm nở nụ cười nhắm mắt lại, lần nữa bởi vì tác dụng của thuốc tê mà ngủ mê man.

. . . . . .

Ngân Báo cầm hai phần máu ở trong phòng thí nghiệm, nghiêm túc làm xét nghiệm DNA. Khi cầm kết quả đi ra, anh hưng phấn thiếu chút nữa thét chói tai. Hai tay anh run run chạy ra khỏi phòng thí nghiệm, chạy tới chỗ Lăng Khắc Cốt cũng đang gấp gáp đợi bên ngoài rống to: "Lão đại, độ tương tự 99%. Tưởng Tiếu Phàm là con gái của cậu với bé con! Chúng ta rốt cuộc tìm được con bé rồi!"

"Thật?!" Lăng Khắc Cốt có chút không thể nào tiếp thu được tin vui quá mức này, anh bắt lấy tay Ngân Báo, vội vàng nói, "Dẫn tôi đi gặp con bé! Tôi muốn trông thấy con gái của tôi rốt cuộc trông như thế nào."

"Rất đẹp, xinh đẹp hệt như bé con. Đi theo tôi!" Ngân Báo cảm xúc cũng hết sức kích động. Anh đi trước chạy về hướng phòng bệnh VIP Tiểu Phàm đang nằm.

"Bách Hổ, tìm được Tiểu Phi rồi. Anh mang bé con đến bệnh viện Báo!" Lăng Khắc Cốt sau khi gọi điện thoại cho Bách Hổ xong, chạy đi theo phía sau Ngân Báo. Thời điểm khi anh vọt vào phòng bệnh, liền thấy Thẩm Đan hàm chứa thâm tình ngồi ở bên giường bệnh, nắm thật chặt tay Tiểu Phàm, mà Tuấn Vũ là ghen ghét dựa vách tường không nói lời nào.

"Thẩm Đan? Cậu biết Tiểu Phàm?" Lăng Khắc Cốt kinh ngạc hỏi.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Lão đại, sao anh lại tới đây?" Thẩm Đan cũng cảm thấy kỳ quái, lão đại là người bận rộn như vậy, sao có thể có sự quan tâm vô ích tới một phụ tá nho nhỏ của Châu báu Thượng Hi?

"Phụ nữ của cậu? Cậu khi nào thì ăn con gái của tôi hả? !" Lăng Khắc Cốt bất mãn kêu gào. Con gái của anh, anh còn chưa kịp thương yêu cho thật tốt, liền bị Thẩm Đan ăn sạch sành sanh, điều này làm anh sao có thể cam tâm?

"Con gái anh? Chẳng lẽ Tiểu Phàm là con gái anh sinh ra ở bên ngoài sao? Lăng Khắc Cốt, anh làm như vậy không phải phụ lòng bé con sao?" Thẩm Đan tức giận đứng lên, giáng một đấm về hướng Lăng Khắc Cốt. Anh không ngờ Lăng Khắc Cốt sẽ làm ra chuyện như vậy ở ngoài. Bé con yêu anh ta như vậy, tin tưởng anh ta, anh ta sao có thể phản bội bé con?

Ngân Báo thấy thế, lập tức chạy đến giữa hai người khuyên can: "Hiểu lầm! Thẩm Đan, cậu đừng kích động! Chuyện này tôi từ từ giải thích với cậu."

"Các vị . . . . . Đang làm gì thế?" Tiểu Phàm vừa tỉnh lại, liền nhìn thấy bộ dạng Thẩm Đan cùng Lăng Khắc Cốt đang muốn đánh nhau, cô bồn chồn hỏi bọn họ.

"Tiểu Phàm! Con đã tỉnh? !" Hai người đàn ông này cùng nhau xông về hướng Tiểu Phàm. Thẩm Đan còn chưa có cầm tay Tiểu Phàm, liền bị Lăng Khắc Cốt chen đến bên cạnh. Anh có chút ghen nhìn Lăng Khắc Cốt cầm tay Tiểu Phàm.

"Tiểu Phàm, ba rốt cuộc tìm được con." Nếu như không phải là Tiểu Phàm bị thương, Lăng Khắc Cốt nhất định sẽ ôm lấy Tiểu Phàm thật chặt. Anh tràn đầy yêu thương vuốt ve gương mặt cực kỳ giống bé con của Tiểu Phàm. Đây mới là con gái của anh!

"Ba? Chú là ba của tôi sao?" Tiểu Phàm kinh ngạc không thôi, giọng nói của cô có chút run rẩy, trong mắt có ánh lệ lóe lên. Cô chỉ biết mẹ mình là Tưởng Lệ Văn, nhưng không biết ba của cô là ai. Từ nhỏ, cô cũng rất hâm mộ nhưng đứa bé khác có ba thương, có mẹ yêu. Nhưng cô lại chỉ có một người mẹ căn bản không yêu cô.

"Tiểu Phàm, ba không có bảo vệ tốt cho con, để cho con phải chịu khổ" Lăng Khắc Cốt lau nước mắt trên mặt con gái, đau lòng nói.

"Mẹ chưa từng có nói cho con biết người là ba của con." Tưởng Tiếu Phàm nước mắt chảy ra không ngừng. Cô không ngờ mình sẽ là con gái của người đàn ông giàu có nhất thế giới, Lăng Khắc Cốt. Cô cho rằng mình là một cô nhi không ai muốn, mẹ vứt bỏ cô, khiến cho cô trở thành một cô nhi.

"Lệ Văn căn bản không phải mẹ con! Người đàn bà độc ác đó, đã bế con đi mất khiến ta mất đi cơ hội được yêu thương, chăm sóc con." Lăng Khắc Cốt đặt hai bàn tay của Tiểu Phàm vào trong lòng bàn tay mình, trầm giọng đầy bi thống nói, "Tiểu Phàm, mẹ của con tên Thượng Hi, là người phụ trách Châu báu Thượng Hi. Mà con gái Tiểu Phi của chúng ta nuôi dưỡng mới đích thị là con gái ruột của Tưởng Lệ Văn."

"Cái gì? ! Con là con gái của Phu nhân Thượng Hi?" Tiểu Phàm lần này kinh ngạc há to mồm, cũng không khép lại được nữa. Khó trách cô vừa thấy Phu nhân Thượng Hi, đã cảm thấy vô cùng gần gũi với bà.

"Lăng Khắc Cốt, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tiểu Phàm thế nào thành con gái bé con?" Thẩm Đan cũng cảm thấy rất khó hiểu.

"Chú, chú nói là thật sao?" Hàn Tuấn Vũ vẫn tựa tại bên tường không nói lời nào, cũng bồn chồn mở miệng.

"Năm đó, sau khi vừa sinh hạ Tiểu Phàm, Lệ Văn liền ôm con bé đi, còn đem con gái của chính cô ta để vào trong buồng trẻ của bệnh viện. Tiểu Phàm cùng Tiểu Phi chính là bị Lệ Văn đánh tráo. Bây giờ Tiểu Phi căn bản không phải con gái bé con, con bé là con của Lệ Văn, mà Tiểu Phàm mới chính là con gái lão đại. Mấy năm này, chúng tôi một mực tìm kiếm Tiểu Phàm, không ngờ con bé lại ở ngay bên cạnh cậu." Ngân Báo cặn kẽ giải thích đầu đuôi chuyện này.

"Hoá ra là như vậy." Thẩm Đan mới chợt hiểu ra, "Tôi lần đầu tiên thấy Tiểu Phàm, chính là bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài vô cùng giống bé con của cô ấy."

Đang lúc này, Hi Nguyên khẩn trương vọt vào phòng bệnh, ánh mắt của cô nhìn Tiểu Phàm nhiễm đầy tia máu màu đỏ, trong đôi mắt rõ ràng có dấu hiệu ươn ướt của nước mắt. Cô run rẩy đến gần giường bệnh của Tiểu Phàm, vừa nhìn cô, vừa hỏi Lăng Khắc Cốt: "Lăng, con bé thực sự là con gái của chúng ta sao?"

Dọc theo đường đi Bách Hổ đã đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói với cô, cô thế mới biết chuyện Tiểu Phàm. Cô không ngờ con gái mình thương yêu mười tám năm thế nhưng không phải là con gái ruột của cô, Tiểu Phàm mới đúng.

Cô trước kia vẫn luôn oán trách Tiểu Phi thế nào cũng không giống Lăng Khắc Cốt, cũng chẳng giống mình, hiện tại cô đã biết, bởi vì Tiểu Phi căn bản không phải con gái của cô.

"Đúng!" Lăng Khắc Cốt trịnh trọng gật đầu một cái, "Con bé là con gái của chúng ta."

"Tiểu Phàm, bảo bối của ta!" Hi Nguyên đau lòng ôm lấy Tiểu Phàm, không khỏi lệ nóng vòng quanh, "Tiểu Phàm, mẹ không có bảo vệ con thật tốt, để cho con phải chịu những khổ sở kia."

"Mẹ, cái này cũng không trách người được. Đều là mẹ Lệ Văn không tốt." Tiểu Phàm cười lắc đầu. Cô có thể trở lại bên cạnh cha mẹ thân sinh của mình đã là một điều tuyệt diệu rồi, những khổ cực lúc trước ít nhiều gì thì cũng là chuyện đã qua, cô sẽ không oán trách.

"Bé con, em nên vui mừng. Đừng khóc." Thẩm Đan có chút đau lòng nhìn Hi Nguyên cùng Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm đã trở lại bên cạnh chúng ta, về sau chúng ta có thể yêu thương, bảo vệ thật tốt cho cô bé."

"Thẩm Đan, về sau không cho cậu đến gần con gái của tôi! Tiểu Phàm mới mười tám tuổi, một lão già như cậu sao có thể xứng với con gái băng thanh ngọc khiết của tôi chứ!" Lăng Khắc Cốt bá đạo nhìn chằm chằm Thẩm Đan. Vừa nghĩ tới so với mình cậu ta tìm được Tiểu Phàm trước, người làm cha như anh thật cảm thấy ghen ghét. Anh phải thương yêu Tiểu Phàm cho thật tốt mấy năm nữa, đợi con bé trưởng thành, mới để nó lập gia đình.

"Chỉ cần Tiểu Phàm yêu tôi, số tuổi không phải là vấn đề." Thẩm Đan khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt, chẳng chút sợ anh. Mặc dù trước kia anh là ông chủ của mình, hiện tại tăng thêm một chức, trở thành bố vợ tương lai của anh.

"Làm sao chú biết tôi yêu chú! Tự cao tự đại!" Tiểu Phàm đỏ mặt, chu cái miệng nhỏ nhắn nhìn Thẩm Đan. Trong giọng điệu của cô mùi vị nũng nịu có chút nồng đậm. Kể từ khi trở thành phụ nữ của anh, anh quả thật coi cô như vật riêng. Cho tới giờ cô vẫn chưa từng nói có thương anh, anh làm sao có thể chắc chắn rằng cô có thương anh như vậy chứ?

"Ánh mắt của em nói cho tôi biết." Thẩm Đan kiêu ngạo ngồi ở mép giường, đoạt lấy Tiểu Phàm từ trong ngực Hi Nguyên, "Vật nhỏ, không cho nói láo."

"Mà trái tim của tôi nói cho tôi biết, tôi không thương chú” Tiểu Phàm ngang ngược cười nói. Cô sao có thể để cho cái người này được như ý chứ, giống như là ngoài anh ra cô sẽ không yêu ai khác vậy.

"Vật nhỏ ăn ở hai lòng!" Thẩm Đan hung tợn quấn chặt hông của Tiểu Phàm, giọng nói trầm thấp đầy uy hiếp, "Dám nói không yêu tôi thử một chút xem!"

"Tôi yêu ba. . . . . . Tôi yêu mẹ. . . . . . Tôi yêu anh Tuấn Vũ. . . . . . Chính là không yêu. . . . . . Ừm. . . . . Chú . . . . ." Tiểu Phàm lời nói còn chưa nói hết, liền bị Thẩm Đan đang đó kị muốn chết hôn. Cô dám nói yêu Tuấn Vũ, đây là rõ ràng là muốn cho anh ghen! Nhưng cố tình anh lại thật sự ghen!

Thấy Thẩm Đan bá đạo hôn con gái của mình, Lăng Khắc Cốt trầm giọng ho khan hai cái, liền đoạt Tiểu Phàm lại: "Thẩm Đan, tôi lệnh cho cậu cách con gái tôi xa một chút!"

"Anh cách người phụ nữ của tôi ra một chút!" Thẩm Đan cũng không cam chịu yếu thế sẵng giọng.

Hi Nguyên thấy Tiểu Phàm bị Lăng Khắc Cốt và Thẩm Đan lôi qua lôi lại, lúc thì ở trong tầm tay Lăng Khắc Cốt, lúc lại hướng sang phía Thẩm Đan, tức giận ngăn hai người bọn họ lại: "Hai người các người đừng giống như trẻ con vậy nữa! Người lớn một chút có được hay không?"

Lăng Khắc Cốt nhíu nhíu mày, dùng ánh mắt lạnh lẽo kháng nghị liếc Thẩm Đan. Anh cũng không phải thật sự muốn phản đối Thẩm Đan, chỉ là anh mới tìm được Tiểu Phàm, dù thế nào cũng muốn Tiểu Phàm ở bên cạnh thêm mấy năm, anh còn muốn làm một người cha tốt, yêu thương Tiểu Phàm. Nếu như Tiểu Phàm bị Thẩm Đan bắt cóc, anh sẽ chẳng có cách nào để có thể ngày ngày thấy con gái bảo bối của anh.

Ngân Báo cười nới với Lăng Khắc Cốt: "Lão đại, vừa rồi tôi quên nói với cậu một chuyện. Tiểu Phàm mang thai, nếu như tính không có sai biệt nhiều thì cũng đã được khoảng nửa tháng rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.