Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 20



Gần tới mùa thu, nhiệt độ chênh lệnh giữa ban ngày và buổi tối rất lớn, nhất là vào ban đêm, độ ấm trong phòng có chút lạnh. Hi Nguyên ôm đầu gối ngồi ở trên bệ cửa sổ, con ngươi sáng trong nhìn chằm chằm vào cánh cổng bằng đồng chạm trổ hoa văn của lâu đài Tinh Nguyệt. Chú Ngân Báo nói sẽ đem ba chuyển phát về nhà, nhưng cô chờ có tới năm tiếng đồng hồ rồi, cũng không thấy ba về.

Chú Ngân Báo gạt người, ba căn bản không muốn về nhà, không muốn gặp lại bé con.

Hi Nguyên khổ sở bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt ủy khuất ở trong hốc mắt trực trào ra. Ba sẽ không về nữa rồi.

"Bé con, ngủ đi, đã không còn sớm nữa." Quản gia Thẩm bưng sữa nóng vào phòng, thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của Hi Nguyên, lập tức đau lòng khuyên nhủ.

Ban đầu, bởi vì thân phận của Hi Nguyên, ông đã từng không mấy thích cô bé, nhưng trải qua sáu năm cùng sống, tình thương với cô trong ông đã khắc vào trong tim. Cái tên cháu nội bảo bối kia thường thường từ châu Âu gọi điện thoại về hỏi thăm tình trạng của Hi Nguyên, còn kêu mình chăm sóc tốt cho cô bé.

"Ông Thẩm!" Hi nguyên thấy Quản gia Thẩm hòa ái, lập tức nhào vào trong ngực của ông "Chú Ngân Báo nói không giữ lời, bé con đã đợi một ngày rồi mà ba cũng không về."

Vì lời nói của chú Ngân Báo, ngày hôm nay cô ăn gì cũng không vô, trông ánh sao, ánh trăng mong đợi ba trở lại, nhưng thực tế lại đả kích cô.

"Thiếu gia quá bận rộn, chờ cậu ấy giải quyết xong sẽ về nhà, bé con đừng nóng vội." Quản gia Thẩm vỗ vỗ lưng Hi Nguyên, từ ái dỗ dành cô.

Tâm tư Thiếu gia, ông cũng mờ mịt, nếu nói hận Hi Nguyên, cậu ta lại đem cô cưng chiều tới tận trời, thậm chí đem những thứ tốt nhất trên toàn thế giới đều đưa đên trước mặt cô, còn nếu nói thích cô, trong mắt của cậu ta lại có cả sự hận thù.

Quản gia Thẩm đưa sữa nóng tới trước mặt Hi Nguyên: "Uống chén sữa tươi để ngủ ngon giấc, nói không chừng sáng sớm ngày mai thức giấc thì thiếu gia đã đứng trước mặt cháu rồi."

"Cám ơn ông Thẩm." Hi Nguyên gật đầu tỉnh ngộ, cười duyên nói, "Bé con biết. Ông Thẩm cũng đi ngủ sớm một chút đi."

"Bé con thật biết nghe lời!" Quản gia Thẩm siết chặt gò má tươi cười của Hi Nguyên, cười hòa ái.

Chờ sau khi Quản gia Thẩm rời đi, Hi Nguyên liền trốn vào dưới tấm chăn màu hồng trên giường lớn của cô, ôm nỗi nhớ nhung Lăng Khắc Cốt đi vào giấc ngủ. Trong giấc mộng, cô nhìn thấy người phụ nữ nhìn không rõ mặt khoác tay ba, ở trước mặt cô khiêu khích hôn lên môi mỏng của ba.

"Lăng khắc cốt là của tao, con ranh, mày đừng có hòng giành với tao!" Ánh mắt cô gái kia dường như là đang uy hiếp cô.

"Không! Ba!" Hi Nguyên cảm thấy tâm bị đâm đau đớn. Cô không muốn ba thuộc về người phụ nữ khác.

Trong đêm tối một bóng người đi tới, cái thân thể cao ngạo to lớn kia đứng ở trước giường Hi Nguyên, đem sự khổ sở của cô thu hết vào mắt. Anh hơi có chút vùng vằng, rốt cuộc vẫn không nhịn được ôm lấy bé con, để cho cô tựa vào trên ngực của mình.

"Bé con, lại gặp ác mộng sao?" Mày kiếm Lăng Khắc Cốt nhíu chặt lại, cánh tay có lực xiết chặt hông của Hi Nguyên. Gương mặt tuấn tú có thể sánh ngang thần Apollon mang theo sự tiếc thương và cưng chiều.

Cô đau đớn thế nhưng không hiểu sao tim anh cũng bị níu chặt.

Anh không nên như vậy! Cô là con gái của Dã Lang! Anh làm sao có thể. . . . . .

Mày kiếm của Lăng Khắc Cốt càng nhíu thật chặt, nhưng tay ôm Hi Nguyên cũng không tự giác buông lỏng, thả mềm.

Khi Hi Nguyên mở mắt ra, có chút không thể tin được khi nhìn thấy ba, cô vui mừng quay qua ôm lấy hông của anh, ngây thơ nở nụ cười: "Ba."

Hi Nguyên 12 tuổi không còn sự vô lực của cô bé ngày đó nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thoát khỏi ngây thơ chất phác cùng non nớt, tản ra một loại hơi thở khác thường, giống như một tiểu thục nữ làm cho người ta hận không được vê nhập vào cốt tủy để mà thương yêu.

"Ba, ba đi đâu lâu vậy, con tìm khắp nơi đều không thấy ba." Chôn ở trong ngực Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên bất mãn chu cái miệng nhỏ nhắn oán trách. Ba đã biến mất suốt một tháng, một tháng này cô đã hỏi rất là nhiều người, nhưng bọn họ cũng ấp úng không chịu trả lời, giống như hành tung của ba là một bí mật không thể nói.

"Ta không phải đã về rồi sao? Bé con nhớ ta sao? Ngón trỏ thon dài của Lăng Khắc Cốt nâng cằm Hi Nguyên lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô. Trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm. Ánh mắt đó đột nhiên có ánh sáng lạnh thoáng qua như sói đói, mang theo ý ác độc muốn cắn người, chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh. Nâng đôi môi mị hoặc lên, anh nóng bỏng nhìn Hi Nguyên.

"Dĩ nhiên nhớ rồi!" Hi Nguyên nghịch ngợm nhảy lên đùi của anh, cố sức ôm chặt lấy eo của anh, "Không cho ba lại bỏ mặc bé con, ba không ở nhà thật nhàm chán."

"Có Ngân Báo bọn họ cùng chơi, bé con sao còn có thể nhàm chán?" Lăng Khắc Cốt khép lại với thân thể Hi Nguyên, lưng phía sau có chút cứng đờ thẳng tắp.

Mặc dù bé con chỉ có 12 tuổi, tuy nhiên đã dần dần lộ ra điểm đặc trưng của phái nữ, cái thân thể mềm mại kia tản ra hương thơm ngọt ngào của sơn chi, tiểu mật đào muốn làm cho người phạm tội chống đỡ ở ngực Lăng Khắc Cốt, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của anh càng ngày càng lạnh, nhưng lưng thì lại càng ngày càng thẳng.

"Chú Ngân Báo sao có thể so với ba? Chú ấy chỉ biết trêu chọc bé con." Hi Nguyên níu lấy cổ áo chỉnh tề của Lăng Khắc Cốt bất mãn ở trong ngực anh than thở.

"Đó là thương bé con." Trong đáy mắt lạnh lùng của Lăng Khắc Cốt có ý cười nhợt nhạt thoáng qua. Nghĩ tới tính tình Ngân Báo này so với đứa bé còn bướng bỉnh hơn, mặt của Lăng Khắc Cốt cũng không khỏi buông lỏng. Đi theo mình nhiều năm như vậy, anh ta cũng không có thấy bao nhiêu chững chạc, luôn là một bộ dáng hi hi ha ha, khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Bé con mới không cần chú Ngân Báo thối, bé con chỉ cần ba thương con." Hi Nguyên nghịch ngợm ôm cổ của Lăng Khắc Cốt, khuôn mặt nhỏ nhắn ngang ngược nheo nheo lại, lộ ra nụ cười xinh đẹp, ôm ba cảm giác thật thoải mái, cô về sau nhất định cứ muốn được ôm như thế này.

"Chú Ngân Báo thối?" Lăng Khắc Cốt bị hình dung này của Hi Nguyên chọc cười, Gương mặt tuấn tú cương nghị như được dùng dao đẽo gọt nở một nụ cười hiếm hoi, so với vàng còn hiếm hơn, Hi Nguyên nhìn thấy vậy không khỏi ngây dại

Môi ba mỏng mà có hình, lúc lãnh khốc mím chặt lại khiến người sợ, nhưng tới lúc nhếch lên, thật không ngờ lại rực rỡ như vậy. Vẻ mặt cô đầy thèm thuồng chảy nước miếng nhìn gương mặt tuấn tú của ba, rất muốn hôn một cái. Nghĩ như vậy, cô cũng liền hành động, đem toàn bộ nước miếng in lên đôi môi mỏng của Lăng Khắc Cốt: "Ba, bé con thích người."

"Bé con?" Lăng Khắc Cốt kinh ngạc nhìn Hi Nguyên, chỗ bị hôn lan tràn đỏ ửng, anh bỗng chốc nắm chặt Hi Nguyên, đôi con ngươi không vui trừng lên, "Ai dạy con?"

"Chú Ngân Báo nói thích một người thì nên cùng với người đó làm chút chuyện thân mật." Hi Nguyên cũng không có cảm thấy gió bão đang muốn nổi lên, một đôi tay nhỏ bé còn đang đùa bỡn cổ áo của Lăng Khắc Cốt.

"Ngân Báo!" Gương mặt lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt mang theo sát khí, nếu là Ngân Báo ở đây, sợ rằng sớm bị anh dùng ánh mắt giết chết. Cái tên Ngân Báo phong lưu này lại dám truyền thụ loại quan niệm này vào tâm hồn bé con, hắn muốn chết sao?

"Ba, người không thích bé con sao?" Hi Nguyên u oán nháy đôi mắt đẹp, dưới hàng my cong vút là hơi nước vòng quanh trong hốc mắt, nước mắt trong suốt đổ rào rào rơi xuống, ướt nhẹp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn.

Hàng răng trắng như trân châu cắn môi dưới làm in hằn lên một vệt răng, nhưng cô lại như không hề biết đau.

Ba không thích Hi Nguyên sao?

Chú Ngân Báo nói thích một người sẽ muốn hôn cô ấy.

Con mắt lạnh lùng sắc bén của Lăng Khắc Cốt thấy nước mắt của Hi Nguyên rơi xuống thì dâng lên áy náy: "Con là bé con của ta!"

"Nhưng ba lại không thích bé con." mắt đẹp của Hi Nguyên ủy khuất rũ xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ mất mác, bả vai gầy yếu khẽ run run.

"Đừng khóc, ba thương bé con." Gương mặt tuấn tú lãnh khốc của Lăng Khắc Cốt có chút vặn vẹo, lau đi nước mắt của Hi Nguyên. Ngón tay thô ráp mơn trớn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Hi Nguyên, khiến cho cô có một loại cảm giác tê ngứa khác thường.

"Có thật không? Vậy không cho phép ba hôn người con gái khác, nụ hôn của ba chỉ muốn để dành cho bé con thôi!" Hi Nguyên vui mừng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ ra nụ cười ngang ngược.

Đôi mày kiếm của Lăng Khắc Cốt nhíu lại, tròng mắt đen xẹt qua ánh sáng quỷ dị, "Bé con thích ba?"

"Đương nhiên rồi." Hi nguyên cười ôm sát lấy anh, nhiều ngày tháng nhớ nhung rốt cuộc được bồi thường xứng đáng rồi, cô bây giờ đang ở trong ngực của anh. Nhưng cô chỉ biết có vui mừng, cũng không có thấy trong mắt của Lăng Khắc Cốt nổi lên âm lãnh cùng quỷ dị, nụ cười lạnh tà ác nguy hiểm giống như Satan tới từ địa ngục. Nếu như Hi Nguyên là tiểu bạch thỏ, vậy anh chính là một đại sói xám, một con sói xám lớn đầy bí ẩn cùng quỷ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.