Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 23



Đúng lúc này cửa phòng của anh đột nhiên bị mở ra, Hi Nguyên giống như một thiên sứ nhu nhược, ôm một cái gối nhút nhát đứng ở cửa phòng: "Ba, bé con rất sợ!"

Đột nhiên nghe được tiếng của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt chợt xoay người. Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sợ hãi của cô thì anh từ động giang hai cánh tay ra, nghênh đón đứa nhỏ này sà vào lồng ngực anh.

"Sao mà vẫn giống hệt như lúc còn bé vậy?" trong giọng nói của Lăng Khắc Cốt lơ đãng mang theo thương tiếc, anh ôm lấy Hi Nguyên, đặt cô lên trên giường King to lớn.

"Không cần rời xa bé con!" Hi Nguyên ôm lấy Lăng Khắc Cốt giống như người chết đuối vớ được bè gỗ, không chịu buông tay.

Lăng Khắc Cốt buông xuống nội tâm đang giãy giụa, ngồi ở bên giường, đặt Hi Nguyên ở trên đùi nhẹ nhàng dụ dỗ: "Chỉ là sấm thôi, không có gì đáng sợ. Ngủ đi, ta sẽ ở đây với con."

Hi Nguyên nở nụ cười ngọt ngào, chạm phớt một cái lên gương mặt tuấn tú của Lăng Khắc Cốt, mới an tâm vùi vào trong ngực anh: "Sau khi bé con ngủ cũng không cho ba rời đi!"

"Được!" Lăng Khắc Cốt gật đầu một cái.

Hi Nguyên lúc này mới yên lòng nhắm mắt lại.

Nghe được tiếng hít thở đều đều của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt mới nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường. Nhưng hai tay của cô vẫn ôm chặt lấy anh, hại anh không cách nào thoát thân. Anh bất đắc dĩ thở dài, nằm ở bên cạnh Hi Nguyên, vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, giống như rất nhiều đêm trước đây khi cô còn bé, dỗ dành cô ngủ.

Cơn buồn ngủ dần dần đánh úp về phía đầu óc của anh, anh mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Trong cơn mơ màng, sức nóng ran bên trong thân thể ngày càng tăng, giống như một lữ khách đói khát quá lâu thèm muốn ốc đảo, anh ôm chặt lấy một mảnh mát lành trong ngực, môi mỏng tham lam hấp thu ngọt ngào của suối nguồn thanh mát này.

Bị tập kích bất ngờ Hi Nguyên cảm thấy môi hồng của mình bị một đôi môi vừa mềm mại mà lại bá đạo che lại, cô kinh ngạc mở đôi mắt mê ly vẫn trong cơn buồn ngủ ra, thấy được khuôn mặt tuấn tú say mê của Lăng Khắc Cốt như tia chớp xẹt qua.

"Ba. . . . . . Ba. . . . . . Ưm. . . . . ." Lời của cô còn chưa nói ra miệng, liền bị cái lưỡi mạnh mẽ của Lăng Khắc Cốt chận lại.

Nhất thời, tim cô như bay lên, nụ hôn cô mong đợi lâu nay rút cuộc đã thực hiện được. Cô hưng phấn nâng hai tay lên, ôm chặt lấy cổ Lăng Khắc Cốt, trúc trắc đón nhận nụ hôn nóng bỏng kia của Lăng Khắc Cốt.

Hi Nguyên kìm lòng không được nhắm mắt lại, cảm thụ sự xâm lược của Lăng Khắc Cốt. Trên môi truyền đến hơi đau nhói, răng nhọn của Lăng Khắc Cốt gặm cắn cánh môi màu hồng như nụ hoa của cô, mang cho cô cảm giác khác thường, trong đau đớn lại có niềm vui sướng cực hạn.

Những thanh âm nỉ non phát ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn của Hi Nguyên đều bị Lăng Khắc Cốt nuốt vào trong bụng, cô có chút e lệ, nhưng vì tình yêu trong lòng cô hạ lệnh cho chính mình phải dũng cảm lên. Cô giống như một con nai con e lệ, lặng lẽ đưa ra đầu lưỡi mềm mại, liếm đôi môi bị hôn tấy lên của mình, nhưng động tác của cô chỉ giằng co mấy giây, đầu lưỡi liền bị một đôi môi mỏng bá đạo mút chặt, hút vào trong miệng.

"A. . . . . ." Trên gương mặt nhỏ nhắn lúng túng của Hi Nguyên đỏ ửng lên. Cô cũng không có ý định khiến cho ba như vậy. . . . . .

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên lần nữa đỏ bừng, hai lúm đồng tiền nhàn nhạt khẽ ẩn hiện bên khóe môi hồng của cô.

"Lăng. . . . . ." Cô len lén gọi tên Lăng Khắc Cốt, giờ khắc này, cô không còn muốn gọi anh là ba nữa, bọn họ không có huyết thống máu mủ, cô muốn là bảo bối trong lòng anh, làm người tỉnh bé nhỏ của anh.

Muốn xảy ra sao?

Ba muốn yêu cô sao?

Một đôi mi thanh dài như rẻ quạt nhẹ nhàng vụt sáng, trong mắt đẹp ngượng ngùng của cô ẩn chứa sự quyến luyến với Lăng Khắc Cốt.

Khi áo ngủ của cô hoàn toàn bị Lăng Khắc Cốt mở ra thì trên gương mặt nhỏ nhắn trẻ thơ của cô hiện đầy đỏ ửng.

"Lăng. . . . . . Bé con yêu anh . . . . ." Chịu đựng đau nhức, Hi Nguyên dán lên môi mỏng lạnh lẽo của Lăng Khắc Cốt. Cô không biết Lăng Khắc Cốt có nghe thấy hay không, cô chỉ muốn cho anh biết tình yêu say đắm trong lòng mình.

Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt có chút vẩn đục, con ngươi có chút không tập trung, anh lắc lắc đầu, ý thức vẫn mơ hồ như cũ, chỉ có thể thuận theo bản năng của thân thể . . .

Tưởng Lệ Văn suy nghĩ một chút cũng đã đến lúc thuốc phát huy tác dụng, Lăng Khắc Cốt không thể nào kháng cự được "Con ruồi Tây Ban Nha", hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để cô ta xuất hiện. Trong tình thế này cô ả tươi cười đi đến cửa phòng của Lăng Khắc Cốt, lại nghe được bên trong truyền đến tiếng thở thô gấp cùng tiếng rên rỉ đầy mập mờ. Cô ta liền khẽ đẩy hé cửa phòng không có khóa ra, khi thấy trên giường một đôi tình nhân đang liều chết dây dưa, Trên gương mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra sự âm lãnh cùng độc ác.

Không ngờ thiết kế của mình thế nhưng lại tiện nghi cho con nha đầu xấu xí Hi Nguyên đó. Đáng ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.