Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 35: Ác ma cũng đau lòng



"Hội thảo y học thế giới còn chưa có kết thúc, chỉ sợ anh ta cũng không thể phân thân ra được." Sơn Miêu tiếc nuối nhún nhún vai. Kể từ khi Hi Nguyên ngã bệnh, Lăng Khắc Cốt cũng không ngủ không nghỉ cùng với Hi Nguyên, cứ như vậy thì ngã xuống cũng không chỉ có bé con, còn có cả Lăng Khắc Cốt.

"Hội thảo y học chết tiệt!" Lăng Khắc Cốt căm tức níu bứt mái tóc ngắn đen nhánh của mình, giống như đang hận không thể bay đến châu Âu lôi Ngân Báo trở về.

"Để tôi chăm sóc bé con, lão đại, ngài đi nằm một lát đi." Anh dùng giọng ra lệnh với Lăng Khắc Cốt ngồi đối diện ở bên giường. Lần này, anh không thể không dùng giọng mệnh lệnh để ra lệnh cho cậu ta, bởi vì anh cũng không phải người đầu tiên khuyên Lăng Khắc Cốt. Bởi vì lão đại cố chấp, tất cả mọi người cũng sẽ theo đó mà lo lắng đề phòng, rất sợ ngày nào đó Tổng giám đốc Lăng anh minh thần võ của bọn họ sẽ ngã xuống trước, hôm nay Bác Thẩm vừa khóc nức nở vừa nói với anh, bé con ba ngày không ăn không uống, Lăng Khắc Cốt cũng tuyệt thực theo.

Như vậy làm sao có thể được?

Lăng Khắc Cốt không chỉ là Tổng giám đốc của Ưng tập đoàn, mà còn là người mà bọn họ đặt cả niềm tin vào, là người bọn họ coi như anh em ruột thịt. Anh không thể để cho Lăng Khắc Cốt phát điên theo bé con như vậy được.

Vì vậy anh bỏ xuống một dự án cả tỷ bạc, đặc biệt từ Mĩ bay về.

"Không cần." Lăng Khắc Cốt đoạt lấy cái chén trong tay Sơn Miêu, nhẹ nhàng thổi muỗng cháo thơm lừng trong tay, "Bé con, ăn cơm."

Mặt Hi Nguyên vẫn như cũ không chút thay đổi, trong tầm mắt trống rỗng có vương đau thương nhàn nhạt.

"Bé con, đây là cháo thịt nạc với trứng muối mà con thích nhất, Bác Thẩm phải nỗ lực từ trưa tới giờ, bên trong còn có cả hành lá xắt nhỏ, con ngửi mà xem rất thơm. Bé con, ta cầu xin con, ăn một miếng, chỉ cần một miếng thôi." Lăng Khắc Cốt đầy thương xót năn nỉ Hi Nguyên, nhưng Hi Nguyên lại như một con chuột nhỏ, né tránh anh, co dúm lại vào một góc giường.

Sơn Miêu gấp đến độ tự xoa túm mái tóc màu vàng của mình, bất đắc dĩ than thở. Lão đại mềm giọng như vậy, Hi Nguyên cũng không chịu ăn một chút gì, vậy phải làm sao bây giờ?

Đột nhiên ánh mắt của hắn lưu chuyển qua lại vài vòng trên người Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, sau đó đôi con người hào hoa tà mị nheo lại, cười xấu xa ngồi vào bên cạnh Hi Nguyên: "Lão đại, tôi có biện pháp, đem cháo cho tôi."

Lăng Khắc Cốt nghe được lời Sơn Miêu nói, tim đập mạnh và loạn nhịp đưa chén cháo trong tay qua, không biết Sơn Miêu rốt cuộc có cái biện pháp gì tốt có thể tác động tới Hi Nguyên vẫn đang tự phong bế bản thân.

Sơn Miêu ý xấu hướng Lăng Khắc Cốt chớp chớp đôi mắt hào hoa, sau đó ngậm một hớp cháo, nâng cằm Hi Nguyên lên, liến muốn dán về phía cô. Đang lúc môi anh ta còn cách Hi Nguyên không đầy cm, Lăng Khắc Cốt đột nhiên huơ ra một quyền, đánh dạt gương mặt tuấn tú của anh ta ra.

"Không cho chạm vào bé con của tôi!" trong tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt đầy ghen tỵ cùng lửa giận, giống như có người muốn làm ô uế sự thanh khiết của bé con vậy. Chỉ thấy tay anh nắm chặt thành nắm đấm, mắt thấy lại muốn vung quyền về phía Sơn Miêu.

Sơn Miêu ủy khuất nháy mắt, che gương mặt tuấn tú sưng tấy của mình nói: "Lão đại thực hung ác. Tôi chỉ là muốn bón bé con, cũng không phải là thật tâm sàm sỡ con bé."

"Vậy cũng không được! cả một đám đàn bà ở “Nhân Gian Tiên Cảnh” còn chưa đủ cậu chơi?" Lăng Khắc Cốt mặt lạnh lùng trách cứ Sơn Miêu.

"Lão đại, tôi thật sự không có muốn trêu chọc trái tim con bé. Cái phương pháp này khẳng định có tác dụng, không tin anh cứ để cho tôi thử một chút." Sơn Miêu chẳng những không sợ hãi, ngược lại hài hước cười xấu xa.

"Để tôi làm!" Lăng Khắc Cốt lãnh khốc đẩy Sơn Miêu gian trá ra, đoạt lấy chén cháo trong tay anh ta, không tình nguyện lắm ngậm một hớp cháo, sau đó đầy thương tiếc nâng cằm Hi Nguyên lên, dán vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Sơn Miêu che miệng lại lặng lẽ thối lui ra bên ngoài, ở hành lang phía trước, cố ý quay đầu lại nhìn Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyęn một cái.

Hình ảnh lão đại bón cho bé con thật mãn nhãn, quả thật còn đẹp hơn là hôn.

Khi môi mỏng của Lăng Khắc Cốt đụng phải Hi Nguyên một cái, bắp thịt trên mặt của anh bỗng chốc co quắp lại, tròng mắt đen tĩnh mịch như biển sâu giống như mặt biển yên tĩnh trước bão táp, nổi lên tầng tầng lớp sóng, màu sắc không ngừng biến ảo.

Vì để cho Hi Nguyên vẫn kháng cự anh nuốt cháo xuống, lưỡi anh dùng sức, bá đạo cạy hàm răng cắn chặt của cô ra, đem cháo trong miệng đút cho cô.

"Ưm. . . . . ." Hi Nguyên từ chối mấy cái, liền không phản kháng nữa, không biết là bởi vì cháo quá thơm, hay là bởi vì môi Lăng Khắc Cốt quá ôn nhu.

Thấy Hi Nguyên không hề kháng cự nữa, Lăng Khắc Cốt thoải mái lau mồ hôi mỏng trên trán đi, tiếp tục từng miếng từng miếng bón cho cô ăn.

Khi một bát cháo thông qua môi mỏng của Lăng Khắc Cốt bón hết vào trong miệng Hi Nguyên xong, anh rốt cuộc lộ ra nụ cười đã hơn mười ngày chưa từng lộ diện, môi mỏng hơi vểnh lên, tròng mắt đen cong cong, nhìn vẻ tuấn mỹ còn mê người hơn là thần Apollon.

Buông chén cháo trong tay ra, bàn tay của anh đột nhiên ôm Hi Nguyên vào trong ngực, môi mỏng vẫn không hề rời khỏi đôi môi mềm mại của Hi Nguyên. Anh đầu tiên là đầy thương tiếc vuốt ve môi Hi Nguyên, sau khi cảm nhận được cô hơi hơi run rẩy, trong tròng mắt đen nổi lên kích tình y hệt như sóng lớn, bỗng chốc lưỡi ráng sức quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của Hi Nguyên, trêu chọc sự ngượng ngùng của cô.

Hai tròng mắt trống rỗng của Hi Nguyên đột nhiên xuất hiện thần thái nhàn nhạt, tựa như trong đêm tối xuất hiện một chút ánh sáng mờ nhạt, mang đến sự vui mừng ngất trời cho Lăng Khắc Cốt.

"Bé con!" Lăng Khắc Cốt hét lớn một tiếng, tăng thêm lực hôn, đôi tay hung hăng đặt ở trước ngực cô, chặt đến mức không lưu lại một chút khe hở.

Đột nhiên, Lăng Khắc Cốt cảm thấy trên môi mình truyền đến một hồi đau nhói, tròng mắt đen thâm thúy của anh bỗng chốc mở ra, nhìn lên Hi Nguyên rơi lệ trước mặt. Chỉ thấy cô dùng một đôi mắt mang theo hận ý lạnh lùng nhìn anh, hàm răng hung hăng cắn môi trên của anh.

"Bé con, con hận ta?" Lăng Khắc Cốt nhăn mày lại, run rẩy dùng ngón tay vuốt nước mắt vương trên hai gò má của Hi Nguyên, trong tròng mắt ấy là đau đớn cùng giằng co nồng đậm.

Hi Nguyên không nói gì, chỉ là nhìn thấy máu trên môi của anh thì buông lỏng hàm rằng, sau đó lui về phía sau co lại, tuy nhiên lại không thể lui khỏi vòng tay kiên định của Lăng Khắc Cốt, vẫn bị anh ôm trong ngực.

Lăng Khắc Cốt không có lau máu ở trên môi bị thương của mình, ngược lại vuốt ve cánh môi xinh đẹp của cô, đầy trìu mến nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô.

"Một vị thần bị bệnh mới cần dùng tới che chở như vậy? Khắc Cốt, anh đã thay đổi." Tưởng Lệ Văn đột nhiên xuất hiện ở phòng của Lăng Khắc Cốt, cô ta đùa cợt cười lạnh, tựa hồ đang châm chọc sự nhu nhược và bất bình thường của Hi Nguyên.

"Đi ra ngoài!" Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên giọng trầm lạnh lẽo như hàn băng gầm nhẹ.

"Khắc Cốt, em là quan tâm tới anh, chớ vì một nha đầu xấu xí mà. . . . . ."

Cảm nhận được Hi Nguyên trong ngực đang nhẹ nhàng phát run, Lăng Khắc Cốt không đợi Tưởng Lệ Văn nói xong lời này, liền lạnh lùng quát dừng: "Câm miệng! Nơi này không cần cô tới lắm mồm!"

"Khắc Cốt, anh còn không cúi đầu tự nhìn lại bản thân mình đã ra sao? Anh coi con gái kẻ thù như bảo bối, lại coi tôi như kẻ địch. Tôi đã làm gì có lỗi với anh? Tôi đã làm sai chuyện gì? Xui xẻo đáng đời? Chỉ vì anh em nhà anh mà tôi bỏ ra tất cả?!" Tưởng Lệ Văn chẳng những không im miệng, ngược lại càng cao giọng.

Hi Nguyên hình như nghe thấy lời của cô ta..., thân thể nguyên bản không có bất kỳ phản ứng nào đột nhiên nhẹ nhàng phát run, tay nhỏ bé của cô lo lắng níu chặt áo sơ mi của Lăng Khắc Cốt, hai hàm răng nhè nhẹ đánh vào nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.