Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 45: Không thể nào



Dưới sự huấn luyện đặc biệt của hộ vệ Ưng Đế Quốc ở trường bắn, Hi Nguyên võ trang đầy đủ, trên tai mang thiết bị phòng hộ, giơ súng trong tay lên hướng mục tiêu bắn liên tiếp, người ở ngoài xa nhìn chỉ thấy tấm bia kia bị xuyên thủng vô số lỗ đạn: đầu, trái tim, mắt toàn bộ trúng đạn.

"Lợi hại như vậy." Một bé gái núp ở sau lưng Ngân Báo, khiếp đảm nhìn về phía Hi Nguyên.

"Lão đại huấn luyện bé con, tài bắn súng sao có thể thua kém sát thủ hạng nhất." Ngân Báo kiêu ngạo mà nhìn Hi Nguyên, còn nhớ rõ năm đó bé con ham chơi, dùng món đồ chơi súng lục đánh hỏng mấy món đồ cổ giá trị của lão đại, lão đại mới đặc biệt xây một khu trường bắn riêng để cho cô chơi, khi bé con không tới, nơi này sẽ dùng để huấn luyện hộ vệ. Mặc dù người của bọn họ phần lớn cũng là xuất thân từ sát thủ, nhưng kể từ khi đi theo Lăng Khắc Cốt, liền cũng cải tà quy chánh, xoay qua làm hộ vệ.

Hi Nguyên không thú vị nhìn cái bia phía trước đã bị mình bắn cho không ra hình hài, một trận bắn phá vừa rồi cũng không giúp cho buồn bực trong lòng cô biến mất.

"Ngân Báo thối, chú đi đứng ngay ngắn cho cháu!" Hi Nguyên móc quả táo trong túi ra ném cho Ngân Báo, "Đem nó đặt ở trên đầu."

"Đừng! Con nít, nếu cháu bắn trật, mạng nhỏ của chú Ngân Báo sẽ không còn." Ngân Báo lấy tay vuốt cổ, giống như sợ đầu của mình rời ra khỏi cổ vậy.

"Chú còn không làm, cháu sẽ để cho con gái chú làm!" Hi Nguyên hai tay chống nạnh, bá đạo ra lệnh.

"À? Đừng!" Cô gái nhỏ vẫn núp ở sau lưng Ngân Báo bị lời nói của Hi Nguyên dọa sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch ra.

"Chú đi! Không cần khi dễ bệnh nhân của chú." Nghe được uy hiếp của Hi Nguyên, Ngân Báo bất đắc dĩ nói.

Lạc Tuyết là bệnh nhân mấy ngày trước anh nhặt được ở trên đường, anh dù thế nào cũng không thể để một bé gái nhỏ thay mình làm chuyện nguy hiểm như vậy.

"Cháu cứ muốn mạn phép khi dễ cô ấy đấy." cái miệng nhỏ nhắn của Hi Nguyên mím lại, cười xấu xa nói.

"Cháu dám khi dễ cô bé, chú liền giới thiệu cho lão đại một đống lớn phụ nữ làm tình nhân." Ngân Báo cười nhạo báng nói. Anh đương nhiên sẽ không làm như vậy thật, chỉ là muốn trêu chọc Hi Nguyên.

"Chú dám!" Hi Nguyên vừa nghe đến lời Ngân Báo nói, tâm liền đau. Cô bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ủy khuất thiếu chút nữa khóc lên. Không cần chú ấy giới thiệu, người tình của ba cũng đã trải rộng toàn thế giới. Hiện tại lại thêm một người "Băng Nhi", trong lòng của anh làm gì còn có chỗ cho bé con sao?

Nước mắt Hi Nguyên khiến Ngân Báo sợ hết hồn, anh vội vàng ôm lấy Hi Nguyên an ủi: "Bé con kiêu ngạo của chúng ta hôm nay làm sao vậy? Lũ quét sao?"

"Chú Ngân Báo thối! Chú thế nhưng lại giấu diếm cháu tới ba năm! Cái cô gái “Băng Nhi” đó rốt cuộc có cái gì tốt? Ba lại bao bọc cô ta tới như vậy!" Hi Nguyên bất mãn nhéo hông của Ngân Báo, Những tổn thương lúc trước Tưởng Lệ Văn gây ra đều bộc phát, nước mắt của cô cũng khống chế không nổi nữa chảy ào rơi xuống đất.

Tay chân Ngân Báo luống cuống ôm Hi Nguyên, nước mắt của bé con khiến cho anh đau lòng, anh chỉ có thể dịu dàng an ủi: "Con nít, vừa rồi là chú đùa giỡn với con thôi, làm sao lại tức giận rồi?"

"Chú thối, các người thế nhưng cùng nhau gạt chuyện của ba cùng “Băng Nhi”, bé con hận chết các người!" Hi Nguyên bất mãn cắn bả vai Ngân Báo, ở đầu vai cường tráng của anh lưu lại một hàng dấu răng.

Vừa nghĩ tới ngày hôm qua nửa đêm ba bị "Băng Nhi" kêu đi, lòng của cô cũng thật là đau.

Lăng Khắc Cốt lãnh khốc cùng vô tình khiến cho cô đau thấu tim. Từ sau khi "Băng Nhi" xuất hiện, cô ở trước mặt Lăng Khắc Cốt giống như là không khí, có thể không nhìn liền không nhìn.

Loại cảm giác bị coi thường này khiến cho nước mắt Hi Nguyên càng tụ càng nhiều, tất cả nước mắt của cô đều bôi lên ngực áo của Ngân Báo, hàm răng cắn chặt vào bắp thịt cho hả giận.

Thấy bộ dáng ôm ấp thân mật của Hi Nguyên và Ngân Báo, ánh mắt của Lạc Tuyết đột nhiên có chút chua, cô bé có chút mờ mịt nhìn hai người bọn họ một cái, liền lặng lẽ tránh ra. Ngân Báo bây giờ căn bản không cần cô, cô còn đứng ở đây quả thật là một kỳ đà cản mũi siêu cấp rồi.

"Đau quá!" Ngân Báo xoa xoa đầu vai, oán trách nói, anh đột nhiên nghĩ tới lời Hi Nguyên nói, bồn chồn nắm lấy bả vai Hi Nguyên, "Bé con, cháu nói lão đại cùng ‘Băng Nhi’? Không thể nào! Hai người bọn họ đời này cũng sẽ không ở chung một chỗ."

Ngân Báo vô cùng kiên định nói, anh biết rõ tình cảm của lão đại đối với "Băng Nhi", đó là tình cảm anh trai và em gái cộng thêm áy náy, tuyệt sẽ không có sự tồn tại của một chút tình yêu nào trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.