Sau khi nghe Ngân Báo
nói vậy, đôi mày thanh tú của Hi Nguyên nghi ngờ nhíu lại, một đôi mắt
đẹp linh động vụt sáng: "Ba thật sẽ không yêu “ Băng Nhi”? Dáng dấp cô
ấy xinh đẹp như vậy, dịu dàng như vậy."
"Bé con đối với chính
bản thân mình không tin tưởng?" Ngân Báo nhạo báng véo má phấn của Hi
Nguyên. Nếu như yêu một người chỉ bởi vì đối phương rất xinh đẹp, như
vậy yêu không phải là quá nông cạn rồi sao, người như lão đại không thể
nào bị sắc đẹp mê hoặc.
Đôi oan gia này, lúc nào thì mới có thể hiểu tim của chính mình?
Hi Nguyên kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ai nói cháu không có tự tin? Cháu là vô địch vũ trụ, thiếu nữ đẹp siêu cấp."
Lời của cô khiến cho Ngân Báo ôm bụng cười to: "Trẻ ranh tự kiêu!"
"Không để ý tới chú!" Hi Nguyên cáu giận chu cái miệng nhỏ nhắn lên. Cô biết
điểm yếu của mình chính là quá non nớt, ưu điểm duy nhất trên mặt chính
là một đôi mắt to tròn long lanh, những điểm khác đều không có cái gì
đáng để mà kiêu ngạo. Đứng ở bên cạnh Tưởng Lệ Văn quyến rũ diễm lệ và
"Băng Nhi" dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, mình chính là một đứa trẻ vĩnh
viễn không lớn, một chút ý vị của phụ nữ đều không có.
Cô bất
đắc dĩ ngồi vào một bên ghế nghỉ ngơi, đôi tay chống cằm than thở: "Phải tới khi nào cháu mới có được sức quyến rũ phong tình vạn chủng như dì
Lệ Văn cùng tuyệt mỹ dịu dàng kia của “Băng Nhi”? Trong mắt của ba cũng
không có sự tồn tại của bé con."
"Thế nào mới có chút như vậy đã muốn buông tay?" Ngân Báo ngồi vào bên cạnh cô, dùng cánh tay giữ chặt
bả vai của cô, đầy khích lệ nói: "Trong mắt lão đại có sự tồn tại của bé con hay không cần bé con tự mình đi kiểm tra đáp án, chú chỉ muốn nói
cho cháu biết, có lúc những điều mắt thấy không nhất định là sự thật, ta phải dụng tâm đi thể nghiệm. Nói không chừng chỉ có bé con mới có thể
chân chính khiến cho lão đại khẩn trương."
"Có thật không?" trong lòng Hi Nguyên đột nhiên lại dấy lên hi vọng. Cô thật hy vọng mình là người duy nhất trong lòng ba.
"Bé con, có muốn để cho lão đại nói ra lời trong lòng hay không?" đôi mắt
Ngân Báo đột nhiên xấu xa nheo lại cười, bướng bỉnh cúi gần tới bên tai
Hi Nguyên nói nhỏ.
"Cái gì mà lời trong lòng?" Hi Nguyên bồn chồn mở lớn đôi mắt đẹp, nhìn Ngân Báo thần thần bí bí.
Cô lần đầu tiên phát hiện chú Ngân Báo như Lão Ngoan Đồng thế nhưng lại
đẹp trai đến thế. Đôi mày kiếm dày rậm, phía dưới là đôi con ngươi màu
đen rạng rỡ phát sáng, khi cười lên lại có hai cái lúm đồng tiền rất
giống mình, đều hiện cả ra ở hai bên khóe miệng.
"Đương nhiên là “tình cảm thật của lão đại”, đồ đần!" Ngân Báo ở trên trán Hi Nguyên gõ một cái, lập tức khiến cho cô phải gào khóc.
Hi Nguyên xoa xoa
cái trán đau, có chút không tin tưởng lời nói của Ngân Báo: "Chú Ngân
Báo, sao có thể có khả năng? Ba có nhiều phụ nữ như vậy."
Ba có người tình đủ loại màu da trải khắp hoàn cầu, yêu thương còn không hết?
Nếu như nói những người dàn bà kia là những trái đào mơn mởn ngọt ngào, vậy mình lại chỉ là một trái ô liu xanh, cắn vào miệng liền ê ẩm cả hàm
răng.
"Bé con ngốc! Không phải chú đã nói, mắt thấy cũng không
nhất định là sự thật, cháu phải dùng tâm để cảm nhận." Ngân Báo giận đến rất muốn bổ cái đầu nhỏ của Hi Nguyên ra, xem cô bé làm sao mà lại dễ
dàng bị gạt như vậy.
"Chú Ngân Báo không có lừa gạt bé con chứ?" Hi Nguyên vẫn không tin. Nếu là Lăng Khắc Cốt chân chính yêu cô, vậy
thì tại sao còn có thể xuất hiện Tưởng Lệ Văn, xuất hiện "Băng Nhi" chứ?
Ngân Báo rỉ tai Hi Nguyên mấy câu, nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Hi
Nguyên, kiên định gật đầu một cái: "Tin tưởng chú, liền làm theo những
gì chú bảo, chú sẽ chờ nhìn lão đại đổ bình dấm chua."
Hi nguyên chợt phát ra tiếng cười nhẹ dễ nghe, cô che cái miệng nhỏ nhắn nói:
"Bình dấm chua ba không có đổ, ngược lại Tiểu Bạch Thỏ của chú lại đổ."
"Lạc Tuyết?" Ngân Báo lúc này mới nhớ tới cô bé bị mình lạnh nhạt, sau khi
phát hiện không thấy được bóng dáng của cô bé, anh ta cắn răng nghiến
lợi nói, "Bé con, tại sao bây giờ mới nói cho chú biết chứ?"
"Bé con cũng chỉ mới vừa phát hiện." Hi Nguyên vô tội cắn môi dưới, trong mắt to lại đầy nhạo báng.
"Cháu tự mình về nhà đi, chú phải đi tìm Lạc Tuyết!" Ngân Báo khẩn trương
đuổi theo ra khỏi trường bắn. Lạc Tuyết có bệnh tim bẩm sinh, bên ngoài
đang có tuyết rơi, nếu như bị dầm mưa bệnh tình của cô bé sẽ thêm nặng.
Là một bác sĩ, anh theo bản năng lao ra khỏi trường bắn.
Trong
phòng họp của tổng bộ Ưng Đế Quốc, Lăng Khắc Cốt lắng nghe Tưởng Lệ Văn
giảng giải, rất nhiều công ty quản lý cao cấp đang nghe những kiến giải
đặc sắc của Tưởng Lệ Văn xong, cũng vỗ tay bảo hay.
"Quản lý Tưởng, thiết kế dự án lần này cho cô phụ trách toàn diện." Lăng Khắc Cốt dùng giọng điệu xa cách phân phó.
"Khắc Cốt, cám ơn, tôi nhất định sẽ làm tốt." Tưởng Lệ Văn dùng đôi mắt đẹp
tuyệt diễm đắm đuối đưa tình nhìn Lăng Khắc Cốt, ánh mắt của cô ta không hề kìm nén biểu hiện quyến luyến với anh.
"Tan họp." Lăng Khắc Cốt thu lại tài liệu, muốn đi ra khỏi phòng họp trước, lại bị một câu của Tưởng Lệ Văn níu lại.
"Khắc Cốt, em có việc muốn nói với anh." Tưởng Lệ Văn dùng một giọng điệu
khẩn cầu điềm đạm đáng yêu nhìn Lăng Khắc Cốt, giống như nếu anh không
đồng ý, cô ta sẽ tự sát vậy.
"Buông tay!" Lăng Khắc Cốt đứng
lại, ánh mắt lãnh khốc liếc xéo Tưởng Lệ Văn một cái, sát khí trên mặt
khiến cho trong lòng những quản lý cấp cao không khỏi run lên, sau đó
vội vàng rời khỏi tâm bão.
Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi,
Tưởng Lệ Văn nén lệ nói xin lỗi: "Khắc Cốt, em biết mình sai rồi. Anh
thật không thể tha thứ cho em sao?"
"Cô không sai! Sai chỉ là số mạng!" Lăng Khắc Cốt vô tình hất tay Tưởng Lệ Văn ra, đi tới bên cửa
sổ, không kiên nhẫn rút một điếu xì gà ra hút mạnh.
Nếu như Hi
Nguyên không phải con gái của Dã Lang, nếu như chuyện Băng Nhi chưa từng xảy ra, nếu như Tưởng Lệ Văn không có vì Băng Nhi hy sinh nhiều như
vậy, quan hệ giữa ba người bọn họ có thể khác đi hay không?
"Khắc Cốt, nếu như không có được sự tha thứ của anh, em cảm thấy cái chết còn dễ chịu hơn. Khắc Cốt, hi vọng sau khi em chết đi rồi anh còn có thể
nhớ tới em, nhớ lại em đã yêu anh biết bao nhiêu." Tưởng Lệ Văn đột
nhiên nắm lấy một con dao rọc giấy, dùng lực muốn rạch lên cổ tay của
mình. Cùng lúc đó, một điếu xi gà biến thành vũ khí, nhanh chóng đánh
vào con dao rọc giấy trên tay Tưởng Lệ Văn.
Dao rơi, xì gà vẫn còn đang cháy dở.
"Không cho chết!" Lăng Khắc Cốt móc ra một cái khăn tay, đem cổ tay đã rỉ máu của Tưởng Lệ Văn bọc kỹ lại.
"Khắc Cốt, em đã không còn hận Hi Nguyên, em hiểu cô bé cũng chỉ là người bị
hại, về sau em sẽ đối tốt với cô bé, anh đừng đuổi em đi có được hay
không? Lâu đài Tinh Nguyệt giống như là nhà của em, mọi người đều giống
như người thân của em. Rời khỏi mọi người, em sẽ chết. Thật." Tưởng Lệ
Văn vừa năn nỉ, vừa rơi lệ, giống như đối với chuyện trước đây mình
ngược đãi Hi Nguyên cảm giác hối hận sâu sắc.
Lăng Khắc Cốt không nói gì, chỉ là một vẻ mặt rét lạnh căm căm, xoay người đối diện với bầu trời tối đen phía ngoài.
"Khắc Cốt, anh không thể tha thứ cho em sao?" Tưởng Lệ Văn nghẹn ngào nhìn bóng lưng Lăng Khắc Cốt.
"Vấn đề không phải là em, mà là chính bản thân anh." Lăng Khắc Cốt đột nhiên xoay người lại, ôm Tưởng Lệ Văn đang lệ rơi đầy mặt vào trong lòng,
"Hoan nghênh trở về lâu đài Tinh Nguyệt."
"Khắc Cốt?!" Tưởng Lệ Văn cực vui mà khóc, cô ta ôm chặt lấy Lăng Khắc Cốt, khóe môi tràn ra ý cười hả hê.