Hi Nguyên bị cường hôn đầu tiên là cả kinh, rồi sau đó hưng phấn nheo mắt lại cười. Đây là lần đầu tiên ba trong lúc tỉnh táo hôn cô, cảm giác thật là khác biệt. Tim
cô bùm bùm nhảy dựng lên.
Lăng Khắc Cốt hơi mất khống chế ôm sát Hi Nguyên, môi mỏng như cơn gió bén nhọn quét ngang qua khuôn mặt nhỏ
nhắn xinh đẹp của Hi Nguyên, những nụ hôn nóng bỏng rơi trên da thịt như ngọc vủa cô, cũng ủi lên tâm của cô. Hôn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên xong, môi của anh lại che lại cái miệng nhỏ nhắn của cô, thì
thầm cắn nuốt tất cả sự thiếu lưu loát của cô.
Hi Nguyên cười
nhốt chặt hông của anh, lạng quạng đáp lại. Lưỡi của cô mới vừa lộ ra
khỏi đôi môi, liền bị Lăng Khắc Cốt như chim ưng săn mồi nhanh chóng lao vào trong khoang miệng, cuồng nhiệt mút vào. Cô thiếu chút nữa quên
thở, thần trí hoàn toàn bị lạc mất trong nụ hôn dây dưa kích tình, kìm
lòng không được nỉ non.
Lăng Khắc Cốt bỗng chốc đẩy Hi Nguyên
ra, trong đôi con ngươi lãnh khốc vẫn ngập tràn nhiệt huyết. Anh ảo não
muốn thoát đi, lại bị Hi Nguyên ôm cổ.
"Buông tay!" Giọng nói
của Lăng Khắc Cốt như băng lạnh thiếu chút nữa đem giá rét tổn thương
người, con mắt mới vừa rồi còn nhuộm dục vọng chỉ trong nháy mắt liền bị anh khống chế được, lạnh lùng nhìn về phía Hi Nguyên.
"Không
thả." Hi Nguyên treo ngược ở trên cổ của anh, đem sức nặng thân thể cũng giao cho anh. Khóe miệng của cô chứa đựng ý cười giống như cái móc mới
khẽ cong, dí dỏm mà không mất đi xinh đẹp.
Lăng Khắc Cốt lúng túng rời tầm mắt, không thèm trả lời, chỉ là dùng sức đẩy tay nhỏ bé của cô ra, đặt cô ở trên đất.
"Ba thích bé con?" Hi Nguyên chống đỡ lên cánh cửa, nghịch ngợm nháy mắt
nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú căng thẳng của Lăng Khắc Cốt.
Nếu như mà sớm biết rõ ba dễ dàng ghen tỵ như vậy, cô đã sớm đối với ba
xuất ra chiêu này rồi. Chú Ngân Báo ra chiêu quả nhiên thần hiệu, chỉ
mới dùng lời nói trêu chọc mấy câu, ba dĩ nhiên cũng đã giống như một
ông chồng ghen tuông rơi vào vại dấm, hí hửng hôn cô.
Càng nghĩ càng hài lòng, con mắt linh hoạt xinh đẹp của cô hí hửng tụ chung một chỗ, híp thành một đường ngang.
"Câm miệng!" Lăng Khắc Cốt lạnh lùng quát ngừng, anh làm sao có thể thích
con gái của Dã Lang? Anh vĩnh viễn cũng sẽ không quên Băng Nhi đã chết
ra sao, đáy lòng sẽ không quên thù hận.
Hi Nguyên cười, lúm đồng tiền như mang theo sự ngọt ngào của bách hợp, mát mẻ mà non nớt, trong
đó lại vô tình toát ra một loại quyến rũ của thiếu nữ. Hi Nguyên xinh
đẹp như vậy khiến Lăng Khắc Cốt không thể dời mắt.
Anh nắm chặt
quả đấm, ẩn nhẫn, đáy lòng có ngọn lửa vô danh không biết là bắt nguồn
từ tức giận hay là bởi vì tình cảm khó hiểu không cách nào thoải mái
này.
"Ba là tiểu quỷ nhát gan, không dám thừa nhận thích bé
con." Hi Nguyên khiêu khích nhìn Lăng Khắc Cốt, "Tiểu Đinh của người ta
so ra còn dũng cảm hơn ba."
Nói xong, cô không chút lưu luyến xoay người, tay nhỏ vươn tới nắm cửa.
"Con muốn đi tìm Tiểu Đinh, Tiểu Tề, Tiểu Ngư."
Cửa còn chưa có mở ra, thân thể của cô liền bị Lăng Khắc Cốt chặn ngang ôm
lấy, một hồi trời đất quay cuồng, cô đã bị ném tới trên giường, mà thân
thể to lớn cao ngạo của Lãng Khắc Cốt đã bá đạo đè ở trên người cô.
"Ai cũng không cho phép đi tìm! Ngươi là bé con của ta!" Theo một tiếng gầm nhẹ, nụ hôn điên cuồng vội vàng rơi vào trên mặt, trên môi của cô.
"Không phải. . . . . . Con không muốn làm bé con của ba!" Hi Nguyên bị hôn
khóe miệng nhếch lên cười trộm, giả bộ đấm lên lồng ngực của Lăng Khắc
Cốt, "Buông con ra. . . . . .Con muốn đi tìm. . . . anh . . Thẩm. .. . . . A. . . . . ."
Khi hai chữ "Anh Thẩm" nói ra khỏi miệng thì
Lăng Khắc Cốt bỗng chốc đè ép lên sườn núi nhỏ xinh đẹp của Hi Nguyên,
căm tức cắn lên cổ của cô, đem một hàng dấu răng mang theo tia máu rơi ở động mạch cổ của cô.
"Đau. . . . . . Ba hư. . . . . ." Hi
Nguyên đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, thân thể nhỏ
nhắn ở phía dưới Lăng Khắc Cốt nhẹ nhàng run rẩy. Thế nào ba lại giống
như một ông chồng siêu cấp ghen như vậy? Cắn cô thật là đau quá.
Con mắt lạnh khát máu của Lăng Khắc Cốt sau khi tiếp xúc được với khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt như sương của Hi Nguyên thì bỗng chốc căng thẳng, lực
đạo trên tay dần dần buông lỏng, bàn tay bóp chặt như đang trừng phạt
đổi thành ve vuốt.
"Ưmh. . . . . ." Hi Nguyên giãy dụa thân thể, trong cái miệng nhỏ nhắn phát ra thì thầm vui thích. Đau đớn còn chưa
có kết thúc, lưỡi Lăng Khắc Cốt đã dung sức liếm vết máu rỉ ra trên cổ
cô, khe khẽ mút lấy. Chờ đón chính là, một loại cảm giác vô cùng thoải
mái, nơi hơi đau hiện ra cảm giác tê liệt. Lưỡi nóng bỏng của Lăng Khắc
Cốt lặp lại động tác bú liếm, để cho cô kìm lòng không được ôm cổ của
anh.
Hi Nguyên đẹp đến khiến tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt
trầm mê, môi của anh xẹt qua cằm hơi nhọn của cô, lướt qua cần cổ thon
dài tuyết trắng của cô, nặng nề mút lấy xương quai xanh hoàn mỹ. . . . . .
Hi Nguyên tựa như một thiên sứ thuần khiết, bị anh dính vào tư vị dục tình. . . . . .
Lăng Khắc Cốt cuồng dã cùng Hi Nguyên thanh thuần tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, tựa như thợ săn cùng tiểu bạch thỏ, đang tiến hành một trò chơi
tình yêu không cân sức . . . . . .
Không có gặp phải trở ngại như mong đợi, tròng mắt đen của anh lập tức tràn ngập sát khí: "Đáng ghét!"
Quả đấm của Lăng Khắc Cốt nắm chặt buông ra, buông ra lại nắm chặt, vẻ mặt
vô tội này của Hi Nguyên khiến cho anh không cách nào động thủ. Cuối
cùng quả đấm không có rơi vào trên người của cô, mà là đánh xuống
giường.
Tiếng vang ầm ầm đem Hi Nguyên từ trong say mê thức
tỉnh, cô kinh ngạc nhìn về phía Lăng Khắc Cốt. Mới vừa dịu dàng, thế nào trong nháy mắt đã biến thành bão nhiệt đới? tức giận trên người Lăng
Khắc Cốt không cách nào che giấu hiển hiện ra ở trước mặt của Hi Nguyên, giống như một con sư tử dũng mãnh, đang mở ra hàm răng sắc nhọn dữ tợn
của nó, chuẩn bị đem con mồi xé nát.
"Ba. . . . . ." Hi Nguyên bị vẻ bạo ngược cùng lạnh lẽo trên mặt Lăng Khắc Cốt hù sợ.
Lời của cô bị Lăng Khắc Cốt tàn nhẫn cắn nuốt. nụ hôn cuồng dã, khiến cho
khóe môi cô dính vào sắc hoa hồng diễm lệ. Cô còn chưa có từ trên đường
trở lại nhân gian, cũng đã rơi xuống địa ngục. Lăng Khắc Cốt hung ác mà
không chút lưu tình tiến chiếm nơi mềm mại của cô, để cho cô đau đến
phát run.
"Đau . . . . ." Hi Nguyên vô dụng run rẩy, lại nghênh đón giày xéo càng thêm mãnh liệt của Lăng Khắc Cốt.
Một đêm này, lửa giận, thù hận, ghen tỵ để cho anh hóa thân làm ma, điên cuồng chiếm đoạt, tùy ý đoạt lấy. . .
Nhìn Hi Nguyên một thân vết thương, Lăng Khắc Cốt đột nhiên lãnh khốc thối
lui ra khỏi thân thể của Hi Nguyên, mặt căng thẳng hiện đầy lo lắng
xuống giường không chút lưu tình rời đi.
Trong cơ thể trống
không khiến Hi Nguyên cuộn lên khó chịu, ba tối hôm qua lúc vừa bắt đầu
rõ ràng còn rất tốt, nhưng tại sao đột nhiên phong vân biến sắc? Chẳng
lẽ ba cũng không thích bé con? Đoạt lấy cô chỉ vì báo thù? Lòng của Hi
Nguyên không khỏi đau nhói.
. . . . . .
Tưởng Lệ Văn
phiền não đi qua đi lại tại trong phòng chính mình, ánh mắt liên tiếp
nhìn về phương hướng phòng ngủ của Lăng Khắc Cốt.
"Nha đầu xấu
xí ghê tởm! Cũng biết hấp dẫn Lăng Khắc Cốt!" Cô ta căm tức đứng ở trước gương trang điểm, khi thấy trong gương xuất hiện gương mặt vặn vẹo mà
biến hình thì cô ta phiền não giơ tay bức tóc, "Tưởng Lệ Văn, mày phải
tỉnh táo, bằng vào bản lãnh của mày còn lo không đấu lại một nha đầu xấu xí chưa dứt sữa hay sao?"
Cô ta liều mạng hít sâu, cố gắng để
cho mình khôi phục lại bình tĩnh, trên gương mặt diễm lệ lộ ra nụ cười
ma quỷ bí hiểm, nụ cười này giống như thanh đao giết người, âm lãnh mà
dữ tợn.