Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 7: Quà sinh nhật



Ngày mai là sinh nhật ba, vì chuẩn bị cho Lăng Khắc Cốt một phần quà tặng đặc biệt, Hi Nguyên một mạch làm xong bài tập xếp lại gọn gàng bên trên bàn học, cầm kim xâu chuỗi mấy viên thủy tinh trong suốt. Không cẩn thận, cây kim sắc bén đâm sâu vào ngón tay của cô.

"Bé con!" Thẩm Đan vừa vào nhà, liền thấy Hi Nguyên đang nắm ngón tay, đau đến nhăn mặt nhăn mày, hắn lập tức chạy đến trước mặt cô, nắm lấy ngon tay cô đặt lên môi, cẩn thận mút máu đang rỉ ra cho cô, "Sao lại không cẩn thận như vậy? Còn đau không?"

Hi Nguyên lắc đầu một cái, trái tim hơi đập khác thường, nhất là nóng bỏng từ chỗ đầu ngón tay truyền tới khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, trái tim đập loạn lên.

Thấy hai gò má Hi Nguyên ửng đỏ, ánh mắt Thẩm Đan lập tức dừng lại, không dời đi được: "Bé con, sáng sớm ngày mai anh sẽ phải đi châu Âu, cho nên tới chào tạm biệt em."

"Đi châu Âu?" Hi Nguyên không hiểu trợn to đôi con ngươi trong suốt, nhìn Thẩm Đan anh tuấn.

"Lăng tiên sinh muốn đưa anh đi châu Âu huấn luyện, có thể phải thật là nhiều năm mới có thể trở về." Thẩm Đan vừa nghĩ tới có thể phải rất nhiều năm không thể nhìn thấy Hi Nguyên, tâm liền đau đến co rút, một tay hắn kéo Hi Nguyên vào trong ngực, "Bé con, nhớ nghĩ tới anh."

"Ừ, anh Trầm cũng không nên quên bé con." Biết Thẩm Đan phải rời khỏi mình, Hi Nguyên đột nhiên có một cảm giác mất mác. Trong cuộc đời cô chỉ có hai người thân cận, một ngày ngày không có ở trong nhà này, một lại muốn đi xa cô. Châu, Âu thật là một nơi xa xôi, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Thẩm Đan.

"Đến châu Âu, anh sẽ liên lạc với em." Thẩm Đan trịnh trọng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên lên, "Khi anh không có ở đây phải tự mình chăm sóc tốt bản thân, ăn nhiều một chút."

Khóe môi xinh đẹp của Hi Nguyên cong lên, cười yếu ớt một chút gật đầu: "Anh Trầm một mình ở nước ngoài mới nên chăm sóc thật tốt bản thân. Bé con có nhiều người chăm sóc như vậy, sẽ không có việc gì đâu."

. . . . . .

Trong xe Lincoln phiên bản dài, Lăng Khắc Cốt vừa ở trên bản ghi chép nhanh chóng gõ chữ, vừa nghe những người bên cạnh phân tích nghiệp vụ công ty.

"Chuyện Bang Thanh Trúc sai Sơn Miêu đi thăm dò. Nếu như là tàn quân của Dã Lang đang làm trò quỷ, giết không tha!" con mắt tinh anh của Lăng Khắc Cốt nheo lại, lạnh lùng phân phó.

"Dạ!" Bạch Hổ cung kính gật đầu.

"Chuyện bên Australia sao rồi?" Lăng Khắc Cốt đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, hỏi người bên cạnh

"Tất cả thuận lợi, số vũ khí kia đã an toàn cập bờ, chỉ chờ giao nhận."

"Kêu bọn họ cẩn thận một chút, gần đây tin tức khá căng." Lăng Khắc Cốt hài lòng gật đầu một cái, lại tiếp tục cúi đầu gõ chữ.

"Hiểu, tôi sẽ chuyển lời nhắc tới bọn họ." Nhìn chủ tử lúc làm việc rất lãnh khốc, Bạch Hổ có chút sùng bái.

Lăng Khắc Cốt dùng thời gian mười năm khai sáng vương triều Cảnh Thị, cũng đưa nó phát triển trở thành tập đoàn xuyên quốc gia hùng bá thế giới, ở cả hai giới hắc bạch hô phong hoán vũ, điểm này xứng đáng để Bạch Hổ phục sát đất. Cũng khó trách lúc ban đầu một nhóm lớn sát thủ bọn họ cam nguyện bán mạng cho Lăng Khắc Cốt khi đó mới mười mấy tuổi. Bởi vì anh ấy đáng giá.

Lúc Hi nguyên tan học ra tới cổng trường, chiếc Lincoln phiên bản dài vừa đúng lúc dừng lại bên cạnh cô. Tài xế khom lưng mở cửa xe cho cô, thân thể nhỏ nhắn của cô chui vào phía sau xe, đặt một cái hôn lên gò má Lăng Khắc Cốt: "Ba."

Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nhìn cô một cái, liền lại bắt đầu công việc.

Hi Nguyên nở một nụ cười ngọt ngào với Bạch Hổ xong, liền khéo léo ngồi im, không dám phiền ba làm việc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên đặt ở trên đầu gối, nghiêng đầu quan sát bộ dạng tập chung làm việc của ba. Ba rất đẹp trai, nhất là tròng mắt đen của ba lúc trầm tư, lóe lên ánh sáng cơ trí. Lúc ba không cười, rất lạnh, lại lạnh đến vô cùng quyễn rũ, rất nam tính.

Xe Lincoln đi vào cánh cổng chạm trổ của lâu đài Tinh Nguyệt, trực tiếp dừng ở cửa toà lâu đài cao lớn này. Lăng Khắc Cốt lưu loát khép laptop lại, ném nó cho Bạch Hổ. Ôm lấy Hi Nguyên đang co rúc một chỗ, đi xuống xe.

Được Lăng Khắc Cốt ôm vào trong ngực, Hi Nguyên cảm thấy thật hạnh phúc.

Cô vùi mặt nở nụ cười ngọt ngào ở trong ngực Lăng Khắc Cốt. Mặc dù cô đã trở thành một thiếu nữ 12 tuổi xinh đep, nhưng so với chiều cao 1m85 của Lăng Khắc Cốt, vẫn là nhỏ nhắn đến đáng thương, anh chỉ cần động một ngón tay là xách được cô lên.

Mười mấy người giúp việc xếp thành một hàng nghênh đón chủ nhân, Lăng Khắc Cốt giống như Quân Vương thời cổ đại, hưởng thụ sự kính ngưỡng của mọi người.

Bọn họ vừa đi vào cửa, liền nghe thấy tiếng hoan hô trong đại sảnh vang lên, Hi Nguyên kỳ quái từ trong ngực Lăng Khắc Cốt len lén thò đầu ra bên ngoài, liền thấy chú Ngân Báo, chú Thanh Long, chú Sơn Miêu đều ở đây, trong tay bọn họ cầm ruy băng phun về phía Lăng Khắc Cốt và Hi Nguyên, chỉ lát sau trên người của hai người liền đeo đầy dây ruybăng.

"Lão đại, sinh nhật vui vẻ!" Ngân Báo không kềm chế được cười lớn ôm lấy Lăng Khắc Cốt, Thanh Long, Sơn Miêu cũng nhiệt tình nhào tới, Hi Nguyên cũng liên đới bị bọn họ ôm vào trong ngực.

Tay nhỏ bé của Hi Nguyên lặng lẽ thò vào túi, vuốt chuỗi đá thủy tinh được xâu thành móc treo điện thoại di động, do dự không biết có nên lấy ra hay không. Hôm nay là sinh nhật ba, vì chuẩn bị món quà tặng này cho ba, đêm qua cô đã thức trọn một đêm không ngủ. Nhưng cô lại sợ ba không thích, không dám lấy ra.

"Ai cho phép các người biến lâu đài Tinh Nguyệt thành cái dạng này?" lông mày anh tuấn của Lăng Khắc Cốt nhíu lại, có chút không vui hỏi. Chỉ thấy phòng khách lớn vốn là trống trải mà đơn giản đã biến thành một võ đài nhỏ, mấy ngôi sao ca nhạc đang thành công chuẩn bị lên đài hiến nghệ.

Một cái sinh nhật nho nhỏ, lại bị bọn người Ngân Báo làm thành long trọng như vậy, lông mày hình ngọn núi của Lăng Khắc Cốt không vui dúm lại.

"Sinh nhật lão đại, đương nhiên là phải long trọng một chút." Ngân Báo cười nói.

"Đem những thứ xanh xanh đỏ đỏ này đều dẹp hết cho tôi!" Nhìn trang hoàng hoa lệ trong phòng khách, Lăng Khắc Cốt lạnh mặt ra lệnh.

"Lão đại, chúng tôi mất một ngày công phu mới chuẩn bị xong, ngài không cần tàn nhẫn như vậy." Sơn Miêu giảo hoạt nháy mắt mấy cái, giả vờ vô tội đáng thương nói.

"Đúng rồi!Tâm Lão đại thật ác độc." Thanh Long thấp giọng cười yếu ớt, trên mặt đồng dạng thả ra biểu tình bất mãn với Lăng Khắc Cốt.

" Lăng Khắc Cốt, nếu anh không thích, em liền lập tức kêu họ rời đi." Tưởng Lệ Văn xuất hiện trước mặt bọn họ, điềm đạm đáng yêu cắn môi dưới, vô tội nháy tròng mắt xinh đẹp.

Lăng Khắc Cốt nhìn Tưởng Lệ Văn một chút, trong tròng mắt lạnh lùng có thêm chút dịu dàng: "Lệ Văn?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.