Vì để biểu diễn vóc dáng vô cùng mỹ lệ của mình ở trước mặt Lăng Khắc Cốt, hôm nay Tưởng Lệ Văn đã đầu tư một buổi chiều ở thẩm mỹ viện, làm một kiểu tóc nóng bỏng đầy quyến rũ, trải qua sự trang điểm khéo léo của chuyên gia, cô ta ở trước mặt Lăng Khắc Cốt tản ra mỹ lệ chói mắt, cặp mắt diễm lệ của cô ta được phết lên vài nét vẽ màu tím nhạt, dưới hàng mi dày rậm là tròng mắt đen đầy mị hoặc, môi tô son môi màu bạc sáng lấp lánh như thủy tinh, có vẻ đầy đặn mà hấp dẫn, mà vòng ngực ngạo nghễ của cô ta được bao chặt bởi phần lễ phục màu xanh lam khoét sâu, tản ra phong tình thành thục cùng quyến rũ. Nhất là khi cô khẽ cắn môi dưới, một bộ ai oán càng khiến cho cô ta tỏa ra hấp dẫn đầy mị hoặc.
"Khắc Cốt, con bé cũng không phải là không có chân, sao phải cần anh ôm?" Tưởng Lệ Văn hơi mỉa mai nói, đôi mắt nheo lại oán độc trợn lên lườm Hi Nguyên một cái.
Chỉ cần có con nha đầu xấu xí này ở đây, cô sẽ không lấy được sự chú ý của Lăng Khắc Cốt. Cô thật hận không được ném con ranh đó ra đường.
"Bé con bị thương, lão đại đau lòng." Không đợi Lăng Khắc Cốt nói chuyện, Ngân Báo đã đứng ra, vẻ mặt hài hước cười trả lời.
Lăng Khắc Cốt lạnh lùng trợn mắt nhìn Ngân Báo một cái, liền ôm Hi Nguyên đi vào phòng khách.
Trước khán đài mới được dựng tạm bày một hàng ghế sa lon, trên khay trà trước sô pha bày đầy các loại trái cây cùng đồ ăn vặt.
Thấy nhân vật chính xuất hiện, ban nhạc tấu lên một bản nhạc nhẹ nhàng, một ca sĩ có chút danh tiếng ra sân hiến nghệ vì buổi tiệc mừng sinh nhật.
Lăng Khắc Cốt ngồi ở bên cạnh Hi Nguyên, cuồng ngạo dựa vào ghế sa lon, bàn tay kéo Hi Nguyên lại gần, ôm chặt.
Tưởng Lệ Văn mang theo hận ý đến gần Lăng Khắc Cốt, ánh mắt của cô ta giống như thanh đao bắn về phía lưng Hi Nguyên.
"Khắc Cốt, anh không cần đối xử tốt như vậy với con gái của kẻ kia! Năm đó anh nên nghe em, ném con bé ra đường tự sanh tự diệt." Tưởng Lệ Văn tràn đầy xem thường liếc Hi Nguyên, trong giọng nói tràn đầy khinh thường cùng không cam lòng.
Hi Nguyên dùng một đôi mắt đẹp tràn đầy hoảng sợ nhìn Tưởng Lệ Văn. Cô ấy thế mà lại giựt giây ba vứt bỏ mình! Ba sẽ không thật nghe lời xúi bẩy của Tưởng Lệ Văn, ném cô ra đường chứ? Tay nhỏ bé của cô khẩn trương níu chặt áo sơ mi cao cấp của Lăng Khắc Cốt, thân thể bởi vì lo lắng mà run lẩy bẩy.
Lăng Khắc Cốt cau mày cúi đầu nhìn qua Hi Nguyên, lạnh lẽo trong mắt của anh dọa Hi Nguyên sợ, khiến cô nắm chặt hơn, áo sơ mi Armani mới vừa rồi còn thẳng thớm như vậy đã lập tức sắp biến thành khăn lau rồi.
"Ba, không cần vứt bỏ Hi Nguyên." môi hồng của Hi Nguyên không khỏi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo như ngọc tạc giờ phút này tái nhợt một mảnh, có loại kích động làm cho người ta trìu mến.
Lăng Khắc Cốt không nói gì, chỉ ôm cô vào trong ngực, khẽ vuốt ve lưng của cô. Lồng ngực nở nang kia khiến Hi Nguyên cảm thấy an tâm, khóe môi có chút nhếch lên.
"Lăng Khắc Cốt, nó là con gái kẻ thù của anh." Tưởng Lệ Văn giận đến thiếu chút nữa vung tay tát lên cái bộ mặt tươi cười kia của Hi Nguyên.
"Coi như em chưa nói gì. Người ta tốt bụng tổ chức sinh nhật cho anh, anh vậy mà chỉ biết quan tâm đến con bé đó." trong mắt Tưởng Lệ văn hàm chứa nước mắt uất ức, khổ sở chạy vào bên trong nhà.
"Đi theo chú Ngân Báo chơi." Lăng Khắc Cốt vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên, đặt cô vào trong ngực Ngân Báo, sau đó lo lắng đi về hướng Tưởng Lệ Văn vừa chạy đi.
"Lệ Văn, đừng có trẻ con như vậy." Lăng Khắc Cốt đuổi theo Tưởng Lệ Văn, dùng giọng nói hơi trấn an dỗ dành Tưởng Lệ Văn.
"Khắc Cốt, em yêu anh, tại sao anh không thể nhìn thẳng vào em? Trong mắt anh, con gái của Dã Lang quan trọng hơn em." Tưởng Lệ Văn hất tay Lăng Khắc Cốt ra, quyết tuyệt nói, "Khắc Cốt, em không cam lòng. Dã Lang và thủ hạ của hắn chính là những người đã phá hủy Băng Nhi, cũng phá hủy em, nhưng anh lại cưng chiều con gái của Dã Lang đến tận trời. Khắc Cốt, anh có từng nghĩ cho em, mỗi lần thấy con bé đó, em sẽ lại nhớ đến một đêm không chịu nổi kia. Em sắp bị nó ép điên rồi!"
Tưởng Lệ Văn càng nói càng kích động, nước mắt điên cuồng theo hai má chảy xuống.
Con bài tẩy duy nhất của cô chính là đoạn quá khứ khiến Lăng Khắc Cốt áy náy kia, cô sao có thể không nắm bắt cho thật tốt?
Qua hàng mi thẫm đẫm nước mắt cô thấy vẻ mặt áy náy mâu thuẫn của Lăng Khắc Cốt, đáy lòng không khỏi cười lạnh.
"Lệ Văn, là lỗi của anh, anh đã không thông cảm với tâm tình của em." Lăng Khắc Cốt mạnh mẽ năm lấy hai vai của Tưởng Lệ Văn, không để cho cô giãy giụa nữa, "Nhưng bé con chỉ là một đứa bé."
"Vậy thì thế nào? Vậy cũng không thay đổi được thân phận là con gái Dã Lang của nó. Khắc Cốt, anh đã quên Băng nhi rồi." Tưởng Lệ Văn thất vọng lắc đầu.
"Lệ Văn, anh không có. Băng nhi là người thân duy nhất của anh, cái chết của cô ấy là khó khăn khó vượt qua của anh hơn bất kì ai khác." mi tâm của Lăng Khắc Cốt nhíu chặt lại một chỗ, muốn giải thích với Tưởng Lệ Văn, "Đây tất cả đều là sai lầm của anh, ta anh nên ngăn cản em đi cứu Băng nhi. Là anh hại em, muốn hận em hãy hận anh thôi."
"Em sao có thể hận anh?" Tưởng Lệ Văn đột nhiên ôm lấy hông của Lăng Khắc Cốt, nhu nhược nói, "Khắc Cốt, em yêu anh, để cho em thay thế Băng nhi hầu hạ ở bên cạnh anh có được hay không?"
"Lệ Văn. . . . . ." Lăng Khắc Cốt tay cố gắng thoái thác, nhưng đối phương ôm rất chặt, "Anh rất xin lỗi."
Tưởng Lệ Văn u oán thở dài, cô cúi đầu lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu lên bày ra một nụ cười kiên cường với Lăng Khắc Cốt: "Khắc Cốt, nếu như cảm thấy có lỗi, vậy mời em nhảy một bản thôi."
"Không tức giận?"
"Một điệu nhảy em sẽ tha thứ hết." Tưởng Lệ Văn thoải mái khoác cánh tay Lăng Khắc Cốt, con mắt hút hồn người cong lên cười nói.
"Tiểu thư xinh đẹp, xin mời!" Lăng Khắc Cốt làm một động tác mời nhảy, mười phần như thân sĩ. Anh nho nhã như vậy, đẹp trai, cho dù ai cũng sẽ không nghĩ đến mười mấy năm trước anh chính là, một cỗ máy giết người trong tay kẻ khác.
Hai người dưới tiếng nhạc đệm trượt vào sàn nhảy, trên mặt Tưởng Lệ Văn thủy chung treo nụ cười thỏa mãn, mê hoặc ôm cổ Lăng Khắc Cốt, ở trong lòng anh đung đưa. Đang xoay tròn thì Tưởng Lệ Văn đột nhiên phóng cho Hi Nguyên một nụ cười lạnh tràn đầy khiêu khích, tựa hồ đang cảnh cáo Hi Nguyên: Lăng Khắc Cốt là của tao, mày đừng nghĩ nhúng chàm!
Thấy hai người ôm nhau, nhẹ nhàng phi vũ, lòng của Hi Nguyên đột nhiên trống trải, khó chịu giống như đồ đạc của mình bị người ta đoạt đi. Cô vẫn cho là ba là của cô, nhưng không biết còn có rất nhiều phụ nữ muốn cướp ba đi.
"Bé con, có muốn ăn bánh ngọt hay không?" Ngân Báo nâng Hi Nguyên lên, cười đùa hỏi.
"Không cần." Hi Nguyên ôm lấy hai đầu gối, khổ sở mà lắc lắc đầu.
Lần đầu, cô nếm được tư vị chua sót này, trong lòng cô thế nhưng dâng lên một loại kích động, nghĩ tiến lên hất tay Tưởng Lệ Văn ra, đoạt lại ba từ trong tay cô ta.
"Bé con thích ăn nhất bánh ngọt việt quất, thật sự không cần?" Thấy ưu thương trong mắt Hi Nguyên, Ngân Báo lo âu xoa xoa mái tóc dài đen nhánh của cô.
Nếu như có thể, hắn thật muốn xóa đi u buồn trong mắt bé con. Bé con ưu sầu tái nhợt như vậy khiến hắn đau lòng, lão đại lúc nào thì mới có thể biết tầm quan trọng của bé con?
Nếu như bé con là con gái hắn, hắn nhất định sẽ cưng cô đến tận trời, không để cho trong mắt cô vương dù chỉ một chút buồn rầu.
"Chú Ngân Báo, trong lòng cháu có chút buồn bực, đi ra ngoài hóng mát một chút." Không thể tiếp tục nhìn bộ dáng ba cùng Tưởng Lệ Văn thân mật khiêu vũ, Hi Nguyên đứng lên, giống như đang muốn trốn tránh.
"Ngân Báo, bé con không có sao chứ?" Thanh Long đẩy đẩy mắt kiếng trên gương mặt tuấn tú, lo âu hỏi. Ngân Báo chỉ là lo lắng thở dài một cái.
"Lão đại là tên đần độn." Sơn Miêu vuốt vuốt trái chanh trong tay, đột nhiên giống như ném quả bóng ném nó đi ra ngoài, vô tình lại ném trúng mặt trống ở trên giá, "Thùng" một tiếng vang thật lớn, cắt đứt trình diễn đầy trữ tình vừa rồi.
"Bé con đâu?" Sau khi Lăng Khắc Cốt tìm khắp nơi không thấy bé con, níu lấy cổ áo của Ngân Báo, trầm mặt ép hỏi.