Vật Riêng Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 96



Giữa phòng khách biệt thự Lan Hải có một tấm thảm Ba Tư cổ cức quý giá, Hi Nguyên nằm ở trên mặt thảm, vừa chơi trò chơi, vừa hưởng thụ sự ấm áp của lò sưởi.

Zu Cuella nhìn cô đến mê muội, ngồi vào bên cạnh cô, tò mò nhìn màn hình laptop trước mặt Hi Nguyên: "Đang chơi cái gì vậy?"

Chỉ thấy trên màn ảnh có một bản đồ vùng đất hình chữ nhật, được chia thành mười mấy cái ô vuông be bé, Từng đóa Tuyết Liên trắng noãn mở ra cái miệng rộng ngoác. Hình ảnh cũng rất đáng yêu, chỉ là nhìn vào anh cũng không hiểu trò chơi này chơi như thế nào?

"Thu hoạch. Tôi trồng đầy Tuyết Liên, tạo ra nông trường QQ vừa đúng lúc đến thời gian thu hoạch. Không để mất đi đâu một chút nào." Hi Nguyên hả hê cười, mỗi lần cô đều có thể tính đúng thời gian thu hoạch, một giây không kém thu hoạch toàn bộ, Doãn Nhạc thì không được như vậy, cô ấy là một người rất đại khái, cách một hai ngày mới nhớ tới, đợi tới lúc cô ấy thu hoạch, thường thì đã bị trộm đi một nửa.

"Cái này có ý gì?" Zu Cuella không hiểu nhìn Hi Nguyên, chưa từng chơi những loại trò chơi như thế này, cho nên anh căn bản không hiểu trò chơi này có cái gì thu hút.

"Chính là hưởng thụ loại kích thích của việc trộm được của người khác." Hi Nguyên lắc lắc hai cái chân nhỏ, hả hê giải thích với Zu Cuella. Cô nhanh chóng dọn dẹp xong chỗ Tuyết Liên, liền lại chạy đến nông trường của bạn tốt để trộm. Cái cô nàng Doãn Nhạc kia trồng đầy khế lại cứ bỏ mặc đấy không thu hoạch, bị người ta đánh cắp hết sạch. Hi Nguyên buồn cười lắc đầu. Đợi đến lúc cô tất cả nông trường cũng đều kiểm tra qua một lần, cảm thấy không có gì có thể trộm nữa thì liền quay lại nông trường của mình một lần nữa, mới tắt không gian QQ.

"Thật không hiểu nổi em." Zu Cuella lắc đầu, vò rối tóc Hi Nguyên. Nhìn Hi Nguyên chơi đến không thể vui vẻ hơn, anh thật có chút hâm mộ sự hồn nhiên của cô. Chỉ là một trò chơi nho nhỏ đã có thể khiến cho cô dễ dàng thỏa mãn. Những phụ nữ mà anh từng biết, nếu không phải hứng thú với châu báu, chính là hứng thú với quyền thế, những sắc mặt tham lam kia khiến cho anh cảm thấy chán ghét, mà Hi Nguyên lại giống nhý một vùng nýớc suối trong mát, trong vắt đến vô cùng, nhìn một cái có thể thấy tận đáy.

"Cái này gọi là sự khác biệt, chú à." Hi Nguyên an ủi vỗ vỗ bả vai Zu Cuella, ý vị sâu xa nói.

"Có ông chú nào tuấn tú tiêu sái như tôi sao?" Zu Cuella cúi thấp đầu xuống, nháy nháy đôi mắt màu xanh dương mê hoặc lòng người, nóng bỏng nhìn Hi Nguyên, "Hơn nữa so với em tôi chỉ hơn có tám tuổi mà thôi, ở đâu ra sự khác biệt?"

"Tám tuổi còn mà thôi?" Hi Nguyên trợn to hai mắt, giống như thấy khủng long tuyệt chủng, khoa trương giơ ra tám ngón tay, "Anh có biết tám năm lịch sử sẽ sinh ra bao nhiêu biến đổi hay không? Trung quốc chiến tranh kháng Nhật chính là tám năm. Hiện tại kém ba tuổi là đã có thể sinh ra sự khác biệt, huống chi là tám năm?"

"Oh, myGod!" Zu Cuella vô lực vuốt trán, "Theo em nói, thì tôi thật giống như lão già rồi."

"Lão già? Đích xác có chút giống." Hi Nguyên tán đồng gật đầu. Xem Zu Cuella đống ý với bộ dạng này rất thú vị, Hi Nguyên không khỏi cong mắt cười.

"Thượng Hi!" Zu Cuella bất mãn lớn tiếng, gương mặt tuấn tú của anh vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi đè Hi Nguyên ở phía dưới. Anh rõ ràng là một hoàng tử anh tuấn có sức quyến rũ vô địch, cô lại đả kích tự tin của anh. Anh thật hận không được đánh cái mông cô một trận. Nhưng anh không nỡ ra tay.

"Nặng chết đi!" Hi Nguyên bất mãn đẩy thân hình cao lớn của Zu Cuella. Bị anh đè ở phía dưới, khiến cô cảm thấy rất không thoải mái. Cô cũng không biết vì sao, nhưng không khỏi cảm thấy sợ khi anh đến gần.

Zu Cuella bất đắc dĩ đứng dậy, trả lại cho Hi Nguyên không gian hô hấp tự do.

Hi Nguyên đối mặt với đôi mắt xanh thẳm như bầu trời kia của Zu Cuella có chút không tự nhiên, cô rũ mắt xuống, tránh né ánh mắt nóng bỏng của anh.

"Hi Nguyên, tôi chính tại đây bày ra trái tim của mình trên đất, cho em đến trộm đi có được không?" Zu Cuella đột nhiên cầm lấy tay Hi Nguyên, áp vào lồng ngực mìnhh, mị hoặc thấp giọng lẩm bẩm.

Vẻ mặt của anh si tình như vậy, thiếu chút nữa khiến Hi Nguyên cho là mình đi lạc vào phim thần tượng tuổi trẻ, mà vai nam chính Vương tử Zu đang nhắc lại một lời thoại bày tỏ tình cảm.

"Tim của anh thì có cái gì tốt trộm? Không có ý nghĩa." Hi Nguyên rút tay của mình về, lúng túng cự tuyệt.

Tôi chính tại đây bày ra trái tim của mình trên đất, cho em đến trộm đi - một câu nói thật lãng mạn.

Không biết nếu câu nói này từ trong miệng Lăng Khắc Cốt nói ra có thể tạo ra cảm giác khác đi hay không. Cảm giác mất mác vương trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết của Hi Nguyên.

"Em không cảm thấy trộm tâm so với trộm đồ trên QQ kích thích hơn rất nhiều hay sao?" Zu Cuella ác ý nháy mắt mấy cái, hai cánh tay chống về phía sau, tiêu sái chống lên sàn nhà, nghiêng nửa thân thể nhìn Hi Nguyên. Nếu như cô chịu trộm tim của anh, anh nhất định ngày ngày mở rộng cửa chính đợi cô.

"Không có cảm giác! Ai nha! Miệng khát quá, tôi đi rót ly nước trái cây." Hi Nguyên cố ý giả lơ nói với anh rồi đứng đậy, không nhìn tới gương mặt so với bầu trời trong sáng kia còn đẹp hơn, nhất là cố ý phớt lờ sự mê đắm kia trong mắt anh. Một Lăng Khắc Cốt đã khiến cho lòng cô hoang tàn, không cần phải thêm một Zu Cuella nữa.

Zu Cuella bất đắc dĩ thở dài, anh nghĩ ra nhiều phương pháp theo đuổi cô như vậy, cố ý theo ông anh họ phong lưu học hỏi kinh nghiệm, nhưng Thượng Hi đối với anh cũng không có phản ứng.

Thấy Hi Nguyên muốn đi lấy nước trái cây, anh nháy mắt, Bá Nạp Đặc lập tức chủ động đi lấy nước trái cây cho Hi Nguyên.

Hi Nguyên nói cảm tạ nhận lấy nước trái cây, ngồi vào trên ghế sa lon khác, trong mắt có chút ưu thương nhàn nhạt . Mỗi lần vừa nghĩ tới Lăng Khắc Cốt, lòng của cô sẽ lại dậy sóng, tiếp đó sẽ là một loại đau nhói giống như kim châm.

Rõ ràng tự nói với mình không cần nghĩ tới anh nữa, tại sao lại nhớ tới đây?

Anh tựa như một cơn ác mộng, cô vĩnh viễn cũng không thể thoát được. Tronh môic đêm cô độc, anh cũng sẽ đến làm nhiễu loạn giấc mộng của cô, không để cho cô một giây phút nào không nhớ tới anh.

. . . . . .

Lúc Hi Nguyên về đến nhà, phòng khách sáng choang, Lăng Khắc Cốt thật lâu không có về nhà lại đang ngồi ở trên sô pha, phiền não hút xì gà.

Thấy cô trở về, anh không có lên tiếng, chỉ ngước đôi mắt phượng hẹp dài lên, chán nản nhìn cô một cái.

Hi Nguyên không để ý tới Lăng Khắc Cốt, trực tiếp lướt qua phòng khách đi lên cầu thang khắc hoa văn.

Đột nhiên lầu dưới truyền đến một tiếng thủy tinh đỏ vỡ rất lớn, Hi Nguyên khiếp sợ dừng bước, cứng đờ xoay người.

Lăng Khắc Cốt chẳng biết từ lúc nào đã đứng dậy đứng ở trước cửa sổ sát đất, quả đấm của anh in trên cửa kinh, thủy tinh chống đạn dày cộm nặng nề giống như hoa băng do quả đấm của anh nứt hướng ra xung quanh, máu đỏ tươi nhuộm lên tấm cửa sổ thủy tinh vỡ vụn kia, Lăng Khắc Cốt lại không có lau tay, chỉ là âm trầm lạnh lẽo đứng ở trước cửa sổ sát đất, tấm lưng cứng ngắc kia thoạt nhìn giống như con chim ưng cao ngạo.

Hi Nguyên đột nhiên nhanh chóng từ trên cầu thang lao xuống, một phát bắt lấy cánh tay Lăng Khắc Cốt tay, rống lên với anh: "Lăng Khắc Cốt, anh điên rồi?"

Lăng Khắc Cốt thẩn thờ nhìn Hi Nguyên, không có nhúc nhích. Chỉ là trong đôi mắt lạnh lùng kia hình như tham lam nhìn vào gương mặt của Hi Nguyên.

Hi Nguyên nâng tay Lăng Khắc Cốt lên, mới phát hiện phía trên ghim rất nhiều mảnh kính vỡ, có chút cảm giác máu thịt be bét.

Tay trái không có bị thương của Lăng Khắc Cốt nắm chặt tại bên người, không buông ra, dũng dằng một hồi lâu, vẫn không có nâng lên. Anh rút tay của mình về, hờ hững xẹt qua Hi Nguyên muốn đi lên lâu.

"Anh ngồi xuống cho tôi!" Hi Nguyên bá đạo đẩy Lăng Khắc Cốt tới trên ghế sa lon, sau đó lên lầu lấy hòm thuốc tới, ngồi vào bên cạnh anh.

Cô cầm cái nhíp nhỏ, tứng chút từng chút gắp những mảnh vỡ găm trên mu bàn tay Lăng Khắc Cốt ra, động tác vô cùng cẩn thận, giống như là sợ làm đau Lăng Khắc Cốt.

Chờ sau khi băng tay Lăng Khắc Cốt thành một cái sườn núi nhỏ xong, cô ngân ngấn nước mắt mắng anh: "Cái người điên này! Có bản lãnh anh đi cho nổ tung phủ tổng thống Mĩ đi, đấm vỡ cửa kính thủy tinh thì có cái gì gọi là anh hùng chứ?"

Tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt tĩnh mịch không một gợn sóng, anh trầm mặc nâng tay trái lên, lau đi những giọt nước mắt như hạt mưa băng nhỏ ra bên khóe mắt của Hi Nguyên, nhưng mỗi khi lau một giọt, trong mắt của Hi Nguyên liền lại xông ra một giọt, giống như là vĩnh viễn lau không hết.

"Thật xin lỗi." Lăng Khắc Cốt khàn khan thấp giọng như đang lẩm bẩm, trong mắt phượng vương vào trầm thống, giống như sám hối hơn là đang xin lỗi.

Hi Nguyên nhảy dựng lên như bị ong mật chích phải, hốt hoảng nhặt đồ trên bàn lên, liền ôm hòm thuốc lên lầu. Cô lại bị tròng mắt đen ưu thương kia hấp dẫn, thậm chí sẽ lại vì anh mà đau lòng.

Tay Lăng Khắc Cốt dừng ở giữa không trung từ từ buông xuống, anh mất mác ngồi ở trên ghế sa lon, rất lâu, lâu đến giống như thời gian đã ngưng lại . . . .

Giống như là thành tâm đối kháng với Lăng Khắc Cốt, Hi Nguyên dần dần tạo thành thói quen về nhà muộn, mỗi lần về đến nhà, Lăng Khắc Cốt đều giống như tảng đá ngồi ở trên ghế sa lon, mỗi lần cô đều không nhìn đến sự hiện hữu của anh, trực tiếp lên lầu.

Hi Nguyên giống như một cái hạt, bên ngoài tạo nên một lớp vỏ như bức tường, không muốn bị tổn thương nữa. Quan hệ của bọn họ càng ngày càng lạnh nhạt, càng ngày càng cứng ngắc. Bọn họ giống như đang cùng hành hạ đối phương, chỉ có một người là hả hê cười lạnh, đó chính là Tưởng Lệ Văn vẫn núp trong bóng tối. Cô ta giống như một con hồ ly giảo hoạt, rình rập ở bốn phía, tìm thời điểm thích hợp chuẩn bị đẩy con mồi của mình vào bẫy.

. . . . . .

Bất tri bất giác (thấm thoát thoi đưa) đã đến giao thừa, vào thời khắc này hàng năm, lâu đài Tinh Nguyệt cũng sẽ vô cùng náo nhiệt. Mặc kệ mọi người ở chỗ nào, vì đâu mà bận rộn, cũng sẽ gác lại mọi việc trong tay, trở lại lâu đài Tinh Nguyệt, cùng đón một giao thừa trọn vẹn.

Năm nay cũng giống như năm trước, Lăng Khắc Cốt tự cho mình nghỉ sớm hơn thườnglẹ một giờ, cùng với Tưởng Lệ Văn cùng nhau trở lại lâu đài Tinh Nguyệt. Khi bọn họ về đến nhà, Ngân Báo, Bách Hổ, Thanh Long cũng đã tụ họp lại trong phòng khách, bàn về những biến hóa của một năm qua, với đủ thứ chủ đề bàn luận, thậm chí ngay cả thị trường chứng khoán một năm qua rất bình lặng hay sự căng thẳng trong quan hệ của Hàn Quốc và Triều Tiên, sự kiện đảo Duyên Bình, bọn họ đều có nói tới.

Lăng Khắc Cốt mang theo chút hi vọng tìm kiếm bóng dáng nhỏ gầy yếu kia, lại mất mác phát hiện Hi Nguyên không có ở đây.

"Xin lỗi, chúng tôi về trễ." Tưởng Lệ Văn đầy áy náy kéo Lăng Khắc Cốt đi vào nhà, nụ cười xinh đẹp tươi rói giắt trên khóe miệng. Thang Mang Lâm đã bị cô thành công đánh bại, hiện tại thành người phụ nữ của Sơn Miêu, nha đầu xấu xí Hi Nguyên cũng cứng đầu ầm ĩ với Lăng Khắc Cốt, bây giờ người phụ nữ có thể cười đứng ở bên cạnh Lăng Khắc Cốt chỉ có cô.

"Các người cũng không phải là người về trễ nhất." Bách Hổ sảng láng chào hỏi bọn họ, "Sơn Miêu và bé con còn chưa có về."

"Bé con? Lại hẹn hò với người đàn ông nào đó rồi sao?" Tưởng Lệ Văn châm chọc nhếch khóe môi lạnh lùng kiều diễm lên, cố ý để tất cả mọi người nghe được lời của mình."Thật không biết có nên giáo huấn cô ấy một chút hay không, một cô gái tùy tiện như vậy sẽ bị thiên hạ cười chê."

Sau khi cô ta lên tiếng, thân thể Lăng Khắc Cốt rõ ràng cứng ngắc, anh buông tay Tưởng Lệ Văn ra, lạnh lùng ngồi vào trên sô pha.

Không khí tại chỗ giống như bị lời của Tưởng Lệ Văn nói mà trở nên lúng túng, Ngân Báo bất mãn trợn mắt nhìn Tưởng Lệ Văn một cái.

Lăng Khắc Cốt giống như tảng đá ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, ánh mắt u lãnh nhìn vào hư không, mặc cho mọi người nói chuyện gì buồn cười đến đâu, trên mặt của anh cũng không lộ ra một chút biểu hiện gì. Hình như anh đã hoàn toàn cách biệt với cái thời không này.

Sơn Miêu dứng xe ở cuẳ lâu đài Tinh Nguyệt, lôi Thang Mang Lâm với vẻ mặt do dự xuống xe.

"Lượng, bữa tối tất niên của mọi người, em tham gia thích hợp sao?" Thang Mang Lâm lo âu nhìn Sơn Miêu, thân phận của cô bây giờ rất lúng túng, cởi bỏ thân phận hôn thế của Lăng Khắc Cốt, lại xuất hiện trước mặt bọn người Thanh Long, cô cảm thấy rất khó chịu.

"Em là bà xã của anh, ai dám nói không thích hợp?" Sơn Miêu bá đạo ôm hông của Thang Mang Lâm, cuồng ngạo nói. Anh chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết Thang Mang Lâm là người phụ nữ của anh, cô thuộc về anh. Anh đối với cô có loại tham muốn giữ lấy mãnh liệt, mãnh liệt đến chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Anh biết đây chính là yêu.

"Là tương lai." Thang Mang Lâm tỉnh táo nhắc nhở Sơn Miêu, bọn họ còn chưa có làm hôn lễ, cho nên hiện tại một chút quan hệ cũng không có.

"Tương lai cũng là bà xã của anh!" Sơn Miêu một chút cũng không chịu chấp nhận. Dù sao Thang Mang Lâm gả cho anh chỉ là chuyện sớm hay muộn, hơn nữa hai người bọn họ đã sớm có quan hệ không khác vợ chồng là mấy, anh ngày ngày quấn cô làm chuyện vợ chồng kia, có thiếu cũng chỉ là một tờ hôn thú.

Bọn anh vừa đi vào nhà, Ngân Báo liền cười trêu nói: "Chị dâu ba tới."

Nghe được lời Ngân Báo nói, mặt của Thang Mang Lâm vọt một cái đỏ hồng. Cô còn chưa có chính thức được mọi người thừa nhận, hay nói chính xác là vẫn chưa có cử hành nghi thức đính hôn chính thức, cho nên mấy chữ chị dâu ba này khiến cho cô cảm thấy hết sức ngượng ngùng.

"Mấy ngày không thấy, em dâu trổ mã ngày cành xinh đẹp, Sơn Miêu, diễm phúc của cậu đúnglà không thể cạn." Thanh Long cách một cặp mắt kính gọng vàng, trêu ghẹo cười. Đôi tròng mắt đen sắc bén kia xuyên thấu qua mắt kính thưởng thức sự mảnh mai của Thang Mang Lâm. Tiểu tử Sơn Miêu bất cần đời này, nên có một phụ nữ dịu dàng ở bên cạnh trông nom

Hai người Ngân Báo và Thanh Long một thì gọi "Chị dâu ba" , một gọi “em dâu” , khiến cho Thang Mang Lâm thật là muốn tìm một cái lỗ để mà chui vào. Cô còn chưa có thử điều chỉnh tốt thân phận. Mà Sơn Miêu đứng ở bên cạnh cô cười đến thật tà ác, giống như ước gì cô hiện tại liền trở thành bà xã của anh.

Bách Hổ mỗi người một quyền, đấm Ngân Báo và Thanh Long: "Được rồi, hai cái tên tiểu tử chỉ lo thiên hạ không loạn các anh, tính toán hù dọa chị dâu ba chạy mất sao!"

Tưởng Lệ Văn đầy ghen ghét nhìn chằm chằm Thang Mang Lâm, thái độ của bọn Thanh Long rất rõ ràng thừa nhận địa vị của Thang Mang Lâm, mở miệng một tiếng “chị dâu”, ngậm miệng lại một một câu “em dâu”, so với mình, cố hết cách tạo ra nhiều scandal với Lăng Khắc Cốt như vậy, cũng không có nghe được bọn họ gọi cô một tiếng “Chị dâu”, cho dù là gọi đùa cũng được, nhưng bọn họ chính là không chịu thừa nhận tình cảm của cô đối với Lăng Khắc Cốt.

Lúc này quản gia Diệp đi vào phòng khách, như có như không khẽ cùng Tưởng Lệ Văn liếc nhau một cái, sau đó cung kính hỏi "Thiếu gia, cơm tất niên đã chuẩn bị xong."

Tưởng Lệ Văn không đợi Lăng Khắc Cốt mở miệng, giống như một nữ chủ nhân nhiệt tình gọi mọi người: "Bữa cơm đoàn viên đợi đã một năm, mọi người mau vào ăn đi!"

"Đợi đã nào...!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên ngăn lại, anh cau mày liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Bé con còn chưa có về."

"Con bé hẹn hò với bạn trai, sớm đã điên khùng đến không biết đường về nhà. Chẳng lẽ chúng ta cũng nhìn đói đợi một mình cô ta hay sao ?" Tưởng Lệ Văn bất mãn ngồi trở lại ghế sa lon.

Ở trong mắt Lăng Khắc Cốt, cũng chỉ có con nha đầu xấu xí Lăng Hi Nguyên đó.

Mặc dù cô có đầy bụng bất mãn, nhưng đối diện với ánh mắt hung ác đầy sát khí đó của Lăng Khắc Cốt thì cũng bị sợ đến không dám lên tiếng.

"Chúng tôi nguyện ý chờ." Thanh Long, Sơn Miêu, Ngân Báo, Bách Hổ bốn người cơ hồ trăm miệng một lời cùng nói, khiến sắc mặt của Tưởng Lệ Văn trở nên rất lúng túng.

Lòng dạ Tư Mã Chiêu của Tưởng Lệ Văn đến người ngoài đường cũng biết, muốn thay bé con trở thành Lăng phu nhân, mấy người bọn anh không phải là không rõ ràng, cho nên làm người ủng hộ bé con, tự nhiên mà đối với Tưởng Lệ Văn có chút chống đối.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài cũng đã có pháo hoa được đốt lên, cũng không có thấy Hi Nguyên về nhà.

Tưởng Lệ Văn không cam lòng hỏi mọi người: "Con bé cả đêm không về, chẳng lẽ muốn mọi người chúng ta đều tuyệt thực theo hay sao?"

Một nha đầu xấu xí làm sao lại có sức quyến rũ lớn như vậy, khiến cho cả một đám đàn ông chịu đói đợi một mình cô ta?

"Ăn ít một chút cũng không chết đói được, Lệ Văn, cô đừng có phát thần kinh như vậy." Thanh Long nho nhã cười, bác bỏ tố cáo của Tưởng Lệ Văn.

"Tôi vừa đúng dịp đang muốn giảm cân." Bách Hổ hướng mọi người biểu diễn cơ bắp, cười nói, "Gần đây ít rèn luyện, đã thừa ra vài lạng thịt rồi."

Thang Mang Lâm nhìn vóc người Bách Hổ, không khỏi che miệng lại cười trộm. Bách Hổ này vóc người cũng có thể đi thi vóc dáng thư sinh khỏe đẹp, lại vẫn nói muốn giảm cân.

"Các người . . . . ." Tưởng Lệ Văn cắn răng nghiến lợi trừng mắt về phía Bách Hổ. Đợi cô trở thành Lăng phu nhân, mới dọn dẹp tốt mấy tên này.

Zu Cuella đưa Hi Nguyên tới bờ biển, anh từ sau cốp xe lấy ra một đống lớn pháo hoa, đặt ở trên bờ cát, sau đó gọi Hi Nguyên: "Thượng Hi, nhanh xuống xe."

Hi Nguyên vẫn đang ngây ngẩn nghe được Zu Cuella gọi mới từ trong hỗn độn tỉnh táo lại. Cô chầm chậm đi về phía xa, huwngs về phía Zu Cuella với gương mặt đàn vô cùng hưng phấn.

"Lần đầu tiên đón xuân tại Trung Quốc, cảm giác rất thú vị." Zu Cuella quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Hi Nguyên bị gió thổi lạnh run người, anh vội vàng gở khăn quàng cổ xuống, quàng lên trên cổ của Hi Nguyên, "Không ngờ bờ biển gió lớn như vậy, là lỗi của tôi."

"Ai kêu anh không nói lời nào đã lôi kéo tôi tới nơi đây?"

Hi Nguyên oán trách trừng Zu Cuella một cái. Người này đại khái đã xem quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình, muốn chơi trò lãng mạn cũng không biết xem một chút bây giờ là lúc nào, đã sắp sang năm mới, trời lạnh đến có thể chết người, anh còn kéo cô tới bờ biển để đốt pháo hoa.

"Muốn cho em vui thôi." Zu Cuella tà mị nháy mắt mấy cái.

Hi Nguyên thờ ơ ngồi ở trên bờ cát, nhìn Zu Cuella đốt từng cây pháo hoa lên.

Bãi biển không người lập tức biến thành một võ đài hoa mỹ, bầu trời đêm trở nên hết sức Mỹ Lệ.

Hi Nguyên ngẩng đầu lên, thế nhưng thấy vô số pháo hoa nở rộ trên nền sân khấu màu đen (bầu trời đêm), ngưng tụ thành mấy chữ "Tôi yêu Thượng Hi". Bốn chữ như ánh sao lóe lên, Hi Nguyên giống như ngơ ngẩn. Những chữ này làm thế nào có thể tạo thành như vậy được?

"Đẹp không? Đây là pháo hoa tôi kêu chuyên gia thuốc nổ đặc biệt chế tạo ra." Zu Cuella kéo Hi Nguyên, giữa không gian tràn ngập khói pháo hoa si tình nói.

Anh tỏ tình lãng mạn như vậy mà Hi Nguyên lại hắt hơi một cái.

"Lạnh quá! Zu Cuella, tôi về nhà ngồi đây, anh tự mình ở chỗ này mà chơi trò lãng mạn đi." Hi Nguyên vừa khịt khịt mũi. Vừa hất tay Zu Cuella ra, hướng về phía siêu xe Lamborghini đỗ ở phía xa của anh mà đi tới. Không phải cô không cảm động, mà là cô không có cách nào đáp lại, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn giả ngu.

Zu Cuella thất bại thờ dài, anh anh mất nhiều công sức thiết kế màn tỏ tình như vậy với Thượng Hi thế nhưng chẳng có tác dụng gì. Cô ấy không thể bình thường một chút, giống như những cô bé khác kích động ôm lấy anh mà hôn sao?

Nếu như đổi lại là người khác, sợ đã sớm cảm động đến nhảy lên giường của anh rồi.

Thượng Hi nhất định là động vật máu lạnh!

Zu Cuella lưu luyến liếc mắt nhìn mấy chữ "Tôi yêu Thượng Hi" trên bầu trời đang nhạt dần, tiếc nuối mở cửa xe.

Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa.

Trong lòng Zu Cuella tự động viên mình. Câu văn kia đúng là rất phù hợp với tâm trạng lúc này của anh. Nhưng mà đối với sự hờ hững của Hi Nguyên, tâm của anh cũng có chút chán nản. Làm thế nào mới có thể khiến cho cô yêu anh? Chỉ có khi cô đã yêu anh, anh mới dám mang cô quay trở về Đan Mạch. Bà nội ở bên kia lại đang thúc giục, Rio đối với Thượng Hi cũng như hổ rình mồi, mang theo dã tâm của kẻ đã bị dồn vào tình thế bắt buộc. Cho dù không phải là vì vương vị, anh cũng không nguyện ý đem Thượng Hi tặng cho Rio.

"Thật là muốn được thoải mái tắm nước nóng một cái." Hi Nguyên bị lạnh đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cô vừa dùng khăn giấy lau lỗ mũi, vừa nói với Zu Cuella, "Sắc lang heo, tôi nên về nhà rồi."

"Tối nay ở lại đi." Zu Cuella lấn đến gần Hi Nguyên, đôi mắt màu xanh dương lóe lên ánh sáng mê hoặc.

"Đầu của anh bị hỏng rồi à?" Hi Nguyên đỏ mặt đẩy Zu Cuella ra, cái gì gọi là tối nay ở lại? Quan hệ của cô với anh còn chưa tới loại trình độ đó. Nhìn gương mặt lại đan muốn tiến tới gần của Zu Cuella, cô ngang ngược rống lớn: "Cách tôi xa một chút! Tôi bị nhiễm cúm gia cầm đó."

"Tôi không sợ. Tôi là kẻ mang theo H1N1." Zu Cuella nâng cằm Hi Nguyên lên, cường thế hôn cô.

Đột nhiên Zu Cuella bị đau đến rống to: "Con mèo nhỏ, em cắn người? !"

"Ai cho anh hôn tôi? Còn dám đụng tôi, tôi liền cắn chết cái người nhiễm H1N1 này!" Hi Nguyên hả hê cười. Trên môi mỏng khêu gợi của Zu Cuella có một hàng dấu răng, mặc dù không phải rất sâu, nhưng như vậy hẳn cũng rất đau?

"Trên đời ác nhất là tâm địa đàn bà." Zu Cuella bất đắc dĩ nhún nhún vai.

"Anh hiểu là tốt rồi! Còn không mau lái xe đưa tôi về nhà?" Hi Nguyên trợn mắt một cái, bất mãn khẽ trách. Hôm nay là giao thừa, nếu như không phải là Zu Cuella đeo bám dai dẳng, cô cũng sẽ không theo anh tới cái bờ biển chết tiệt này để mà hít khói pháo.

Zu Cuella trước sự thị uy của cô, chỉ đành khởi động động cơ, nhanh chóng lái xe quẹo vào xa lộ.

Đột nhiên phía trước bọn họ xuất hiện một đoàn xe, đối phương thế nhưng đi ngược chiều, đang chặn ngay trước đường của bọn anh, không chỉ như thế, đèn xe đối phương còn chói mắt bắn về phía Lamborghini, khiến cho Zu Cuella không cách nào mở mắt, không thể làm gì khác hơn là đạp mạnh thắng xe lại.

Lúc này, Hi Nguyên thấy từ trên xe đối diện đi xuống một người đàn ông đeo kính đen. Người nọ lãnh khốc giống như satan tiến đến gần Lamborghini, kiên quyết mở cửa xe, ra lệnh cho cô đang ngồi bên trong xe: "Xuống xe!"

"Lăng Khắc Cốt?" Hi Nguyên không hiểu Lăng Khắc Cốt làm sao sẽ trùng hợp như thế, ở ngay trên đường cao tốc cản bọn họ lại.

Nhìn gương mặt đẹp trai đến khiến cho cô rối tinh rối mù của Lăng Khắc Cốt, tim cô đập mạnh và loạn nhịp, mồm há hốc.

Trừ phi anh là Thần Tiên, nếu không sao có thể biến hành trình ngẫu hứng này của bọn họ.

"Xuống xe!" Lăng Khắc Cốt trầm thấp lạnh lùng ra lệnh, gương mặt tuấn tú căng thẳng, giống như đang cố gắng đè nén lửa giận sắp bạo phát. Bọn anh đợi cô nhiều giờ như vậy, cô thế nhưng lại chạy tới bờ biển hẹn hò với người tình. Thật là lãng mạn! Ghen tỵ mãnh liệt khiến tròng mắt đen của Lăng Khắc Cốt trở nên bộc phát âm trầm và lạnh lẽo.

"Lăng tiên sinh, tôi và Thượng Hi đang muốn đi Shangri-La ăn cơm tất niên, anh có muốn đi cùng hay không?" Nhìn thấy người đến là Lăng Khắc Cốt, mắt màu xanh dương của Zu Cuella khiêu khích cong lên, cánh tay thân mật nắm ở hông của Hi Nguyên, như đang muốn biểu diến quyền sở hữu của mình trước đối phương. Không ngờ Lăng Khắc Cốt cũng biết làm ra chuyện như thế này, nửa đường cướp người. Xem ra Liệp Ưng luôn luôn máu lạnh vô tình cũng có thời điểm thiếu kiên nhẫn.

Khóe môi lạnh bạc của Lăng Khắc Cốt nhàn nhạt nhếch lên, hoàn toàn không quan tâm khiêu khích của Zu Cuella, anh đột nhiên cúi người xuống, đôi tay mở ra xiềng xích của Zu Cuella đối với Hi Nguyên. Hi Nguyên còn chưa nhìn rõ động tác của anh, cũng đã bị anh đoạt đến trong ngực: "Cám ơn cậu giúp tôi chăm sóc bé con. Gặp lại!"

Nói xong, Lăng Khắc Cốt ôm ngang lấy Hi Nguyên, quay lại đoàn xe ngay cạnh đó. Anh ném cô vào sau xe, sau đó mình cũng ngồi vào: "Lái xe!"

Chỉ một câu của anh, tất cả đoàn xe lập tức giống như trận gió lao vút đi, chỉ để lại chiếc siêu Lamborghini cùng hoàng tử Zu Cuella tức giận cô độc lạc lõng đối diện với cao tốc trống trải. Anh không cam lòng đấm tay lái, tiếng kèn chói tai đánh vỡ sự yên tĩnh hoang dã.

Không khí bên trong Lincoln phiên bản dài bị ép xuống rất thấp, Hi Nguyên tức giận nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt, anh luôn bá đạo đem mệnh lệnh của anh áp lên người cô. Mặc dù cô vốn đang muốn về nhà, nhưng bị anh cưỡng chế ném vào xe như vậy, cô lại thấy rất tức giận, cô có loại cảm giác không được tôn trọng.

"Lăng Khắc Cốt, anh theo dõi tôi?" Đây là điều duy nhất Hi Nguyên có thể nghĩ tới. Anh phái người theo dõi cô, cho nên mới trùng hợp như thế đón đợi ở chỗ cô và Zu Cuella qua.

"Theo dõi? Cô còn chưa tới mức khiến cho tôi nhọc công như vậy." Lăng Khắc Cốt lạnh lùng nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi giả vờ ngủ say. Muốn tìm được Hi Nguyên có rất nhiều cách, cũng không phải chỉ có một loại theo dõi. Nhưng mà anh sẽ không nói cho cô biết tại sao anh có thể tinh chuẩn xác phương vị của cô như vậy. Một đêm lo âu cùng ghen tỵ khiến cho anh thiếu chút nữa lại biến thành một ông chồng ghen tuông tổn thương Hi Nguyên. Anh cố gắng khắc chế bản thân mình không nhìn tới cô, nhất là cánh môi bị hôn đến sưng đỏ của cô. Zu Cuella đáng chết, lại dám đụng bé con của anh! Anh thật muốn nhảy xuống xe, đi giết cái tên tình địch cuồng ngạo đó.

"Tôi muốn xuống xe!" Hi Nguyên bị sự lạnh lùng của anh đâm bị thương, quật cường muốn mở cửa xe ra. Giọng điệu của anh làm người ta cảm thấy rất đau đớn, giống như anh căn bản khinh thường cô, nếu không quan tâm cô, thì tại sao tới quấy rầy cô và Zu Cuella hẹn hò?"Tôi muốn cùng Zu Cuella đi Shangri-La ăn cơm tất niên, còn muốn cùng anh ấy trải qua một đêm 30!"

Hi Nguyên giống như con thú nhỏ bảo vệ tôn nghiêm của mình, dùng lời nói kích thích cái vẻ mặt không biểu tình kia của Lăng Khắc Cốt.

"Xe này có hệ thống điều khiển tự động, em mở không ra." Lăng Khắc Cốt mở đôi tròng mắt đen ra, lạnh lùng nhìn Hi Nguyên, cánh môi mỏng hơi vểnh lên kia giống như đang cười nhạo Hi Nguyên ngu ngốc. Chiếc Lincoln phiên bản dài này toàn bộ do hệ thống máy tính tự động điều khiển, nếu như anh không hạ lệnh, ngay cả tài xế cũng không dám mở cửa xe.

"Ma vương!" Hi Nguyên bất mãn cắn môi dưới, rúc vào trong ghế, không để ý tới Lăng Khắc Cốt nữa. Cô biết chỉ cần anh nghĩ giam cầm cô, cô cũng đừng mong trốn. Cô cũng không muốn tiếp tục làm cái trò ương ngạnh không biết mệt kia nữa, hơi sức kia không bằng để giành cùng với mấy người chú Ngân Báo chơi một đêm.

"Tất cả mọi người đang đợi em ăn cơm tất niên, xem ra em rất nhàn nhã cùng người ta hẹn hò." Lăng Khắc Cốt ghen tỵ nhìn cánh môi đỏ thắm kia của Hi Nguyên. Cô lẽ ra chỉ nên thuộc về anh, là anh tự tay đẩy cô vào lồng ngực của Zu Cuella.

Vừa nghĩ tới lỗi mà mình phạm phải, ngực Lăng Khắc Cốt lại bắt đầu đau nhói. Nỗi đau trong tim này dường như đã trở thành bệnh của anh, chỉ cần gặp Hi Nguyên, sẽ phát bệnh.

Có lẽ bệnh không phải thân thể anh, mà là tâm.

Bệnh sinh ra từ tâm.

"Không ai quy định không cho tôi hẹn hò cùng bạn trai. Ba yêu quý, nếu như ba cô đơn, cũng có thể tìm hồng nhan tri kỷ của ba tới hẹn hò. Tôi tin tưởng mấy người chú Thanh Long sẽ không có một câu oán hận." Hi Nguyên giống như con nhím, muốn dùng những cái gái nhọn đâm về phía Lăng Khắc Cốt để tự bảo vệ mình.

Tròng mắt đen u lãnh giống như cái động không đáy của Lăng Khắc Cốt nhìn Hi Nguyên một cái, không để ý tới khiêu khích của cô. Anh trầm mặc giống như một cỗ áp lực vô hình, khiến Hi Nguyên không thở nổi. Ngay cả việc cô muốn hẹn hò với bạn trai, anh đều không có phản ứng, xem ra đối với cô đích thực là lạnh lùng vô tình. Hi Nguyên đau đớn ngồi ở một bên, không nói nữa. Cho đến khi về tới lâu đài Tinh Nguyệt, giữa hai người cũng không có trao đổi thêm câu gì nữa.

Ngay khi khóa được bật ra thì Hi Nguyên vội vàng mở cửa xe, chui ra khỏi Lincoln. Cùng Lăng Khắc Cốt giống như khối băng ngồi chung một chỗ khiến cô cảm thấy bị áp lực, cô giống như trốn chạy vào phòng khách.

Bên trong nhà, Thanh Long và Bách Hổ đang ngồi bên cạnh bàn đánh cờ, Ngân Báo ngồi ở quầy rượu khẽ lắc ly rượu đỏ trong tay, nhưng ngay cả một hớp cũng không uống..., Sơn Miêu thì đang lôi kéo Thang Mang Lâm đứng ở sau ban công sau tình chàng ý thiếp.

Tưởng Lệ Văn vẫn đang bất mãn chờ bọn họ trở về vừa thấy Hi Nguyên liền đứng lên, cô ta không chút suy nghĩ, phất tay hướng về phía Hi Nguyên dáng một cái tát: "Cô còn biết đường mà trở về? Cô có biết cả một đám người đợi cô về mà đói muốn chết hay không?"

"Cô không có quyền dạy dỗ tôi!" Bị Tưởng Lệ Văn đánh đau Hi Nguyên trở tay đánh trả, cũng nhanh chóng tạo ra một dấu tay năm ngón trên mặt đối phương. Cô đã sớm không còn là cô gái nhỏ năm đó để cô ta đánh chửi, cái kẻ đáng thương bị đánh má trái còn muốn chìa má phải ra để người ta đánh.

"Cô dám đánh tôi?" Tưởng Lệ Văn cắn răng, âm độc nhìn chằm chằm Hi Nguyên, Hi Nguyên thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy đánh cô, nha đầu chết tiệt không muốn sống nữa sao? Tưởng Lệ Văn giống như người đàn bà chanh chua đánh về phía Hi Nguyên, muốn giáo huấn cô một trận.

Bách Hổ vẫn cùng Thanh Long đánh cờ đột nhiên đưa một cái chân ra, rất đúng dịp mà đá trúng Tưởng Lệ Văn, chỉ thấy cô ta mất trọng tâm mà nhào tới trước.

Đang lúc cô ttheo đà đang muốn nhào lên người của Hi Nguyên thì Lăng Khắc Cốt đột nhiên từ phía sau ôm lấy hông của Hi Nguyên, giúp cô tránh được. Tưởng Lệ Văn rất nhếch nhác ngã xuống trên sàn nhà đá cẩm thạch, đau đến nửa ngày không đứng lên nổi.

"Đứng lên đi ăn cơm, sàn nhà rất lạnh!" Lăng Khắc Cốt lạnh nhạt lướt qua bên cạnh Tưởng Lệ Văn, ngay cả tay chìa ra để kéo cô ta dậy một cái cũng không làm.

Thấy Tưởng Lệ Văn ngã gục vô cùng xấu hổ, Hi Nguyên được Lăng Khắc Cốt mang vào phòng ăn hả hê núp ở trong ngực anh cười trộm, lại không chú ý tới bộ dạng đang cũng với Lăng Khắc Cốt thân mật.

Ngửi thấy được hương hoa lài nhàn nhạt trên người cô, Lăng Khắc Cốt có chút say mê, mắt phượng nheo lại. Đã lâu rồi không có gần gũi Hi Nguyên như vậy, khiến anh có chút sắp quên mất mùi hương quen thuộc này.

"Chị Lệ Văn, chị thích sàn nhà như vậy sao?" Thời điểm Thang Mang Lâm đi qua Tưởng Lệ Văn, mỉm cười dịu dàng, vô hại hỏi.

Tưởng Lệ Văn giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Mới vừa rồi không biết người nào đạp phải chân của cô, cô mới ngã xuống. Thang Mang Lâm lại còn chạy tới giả bộ thương hại cô. Thù này cô nhớ, ngày sau nhất định trả lại gấp bội!

"Mang Lâm, em không biết là có một số người sở thích rất khác người thường sao?" Sơn Miêu ôm lấy eo Thang Mang Lâm, xảo trá cười xấu xa.

"Hoá ra là như vậy ?" Thang Mang Lâm gật đầu như bừng tỉnh hiểu ra.

Thanh Long thu bàn cờ lại, cười cười nói với Bách Hổ: "Hôm nay ván này coi như cậu thắng."

"Tại sao lại là “coi như” tôi thắng?" Bách Hổ bất mãn đấm ngực Thanh Long, khiêu khích nhìn đối phương, "Chẳng lẽ anh thua không phục?"

"Phục. Ai kêu cậu ngay từ khi bắt dầu đã chiếm ưu thế?" Thanh Long một câu hai nghĩa nói, ánh mắt sáng sắc bén nhàn nhạt liếc Tưởng Lệ Văn.

"Ha ha ha! Khách sáo rồi! Thanh Long, lần tới chúng ta sẽ so tài một ván thật ra trò." Bách Hổ hào phóng mà cười nói.

Đợi mọi người đều đã vào phòng ăn, Tưởng Lệ Văn cắn răng đứng lên, cô ta âm ngoan nhìn chằm chằm Hi Nguyên ở trong ngực Lăng Khắc Cốt, ánh mắt lưu chuyển từ trên người hai bọn họ đi tới trên người Quản gia Diệp. Trên gương mặt dữ tợn của cô ta xuất hiện nhàn nhạt nụ cười ác độc mà âm hiểm.

Cơm tất niên tuy rằng là bởi vì tiết mục nhỏ vừa rồi của Tưởng Lệ Văn mà có chút biến đổi dư vị, nhưng cũng không ảnh hưởng lớn đến tình cảm gia đình. Trong bữa tiệc, chỉ nghe Bách Hổ sảng sảng mà cười to và Ngân Báo trêu đùa như trẻ con. Sơn Miêu thì toàn tâm toàn ý chăm sóc cho người phụ nữ mình yêu, khiến khóe môi Thang Mang Lâm thủy chung vương một nụ cười nhè nhẹ.

Thanh Long và Ngân Báo ngồi ở hai bên Hi Nguyên, không ngừng gắp thức ăn cho cô. Dưới sự chăm sóc của mấy người chú, Hi Nguyên giống như một công chúa tôn quý, mà Tưởng Lệ Văn lại không được ai để ý tới.

Lăng Khắc Cốt ngồi ở đối diện ghen ghét nhìn Hi Nguyên lộ ra nụ cười vui vẻ với Ngân Báo, tâm tình không vui mạnh mẽ rót Whisky.

Chờ bữa cơm này ăn xong, Lăng Khắc Cốt đã bất tri bất giác rót hết cả một bình Whisky.

Thời khắc 12 giờ điểm, Hi Nguyên và Ngân Báo đứng ở trong sân, hưng phấn phóng pháo.

Ngân Báo cầm cây hương từ tay của Hi Nguyên, nhanh chóng châm ngòi đốt pháo, sau đó kéo cô bỏ chạy. Dây pháo dài hơn mười thước ước chừng có thể vang lên mười phút.

"Năm mới vui vẻ!" Hi Nguyên hưng phấn ôm lấy Ngân Báo nhảy dựng lên.

"Một lát cho cháu một bao tiền lì xì thật to." Ngân Báo cưng chiều cười.

"Bé con, tới châm pháo hoa." Bách Hổ ôm một đống pháo hoa đi ra khỏi lâu đài, ngoắc Hi Nguyên đang đứng trong sân.

Hi Nguyên như đứa bé chạy tới, cùng mọi người thi nhau giành châm pháo hoa. Sơn Miêu cũng lôi Thang Mang Lâm chạy tới, gia nhập đội ngũ của bọn họ.

Chỉ nghe "Đôm đốp đôm đốp" âm thanh của pháo không ngừng vang lên, cái này phụt lên thì cái kia rơi xuống, đêm giao thừa này, thành công hòa vào cùng màn pháo hoa của thiên hạ. Màn sân khấu dày cộm nặng nề bị Pháo hoa sáng chói điểm trang thật mỹ lệ, sáng chói như ban ngày. Cho đến cực kỳ lâu sau, tiếng pháo kịch liệt như tiếng súng kia mới dần dần ngớt xuống.

Lăng Khắc Cốt đứng trước cửa sổ, lặng lẽ nhìn Hi Nguyên dưới trời pháo hoa. Cô vui sướng nhìn giống như tinh linh lạc bước xuống nhân gian, phần tinh khiết trên mặt kia làm cho người ta ghen tỵ.

"Shit!" Lăng Khắc Cốt đột nhiên bị xì gà bỏng tới tay, anh ảo não nguyền rủa.

"Bé con và Ngân Báo thoạt nhìn rất thân mật, Khắc Cốt, tại sao em cảm giác bọn họ giống như một đôi tình nhân? Hi Nguyên rốt cuộc có mấy người đàn ông?" Tưởng Lệ Văn đi tới bên cạnh Lăng Khắc Cốt, cố ý muốn châm lên lửa giận của Lăng Khắc Cốt, anh ra tay, cô cũng vừa đúng lúc báo được thù tối hôm nay bị Ngân Báo chế nhạo. Nếu như anh không ra tay, trong lòng cũng tất nhiên không thoải mái. Dù sao cô nhất định phải phá hư quan hệ của Lăng Hi Nguyên với bọn họ.

Con mắt đẹp của Lăng Khắc Cốt trở nên lo lắng u lãnh: "Không cho sỉ nhục bé con!"

"Sao lại thành em sỉ nhục con bé chứ? Chính nó không biết kiềm điểm lại không thể nói hay sao?" Tưởng Lệ Văn ngượng ngùng phản bác. Cô còn muốn tiếp tục công kích Hi Nguyên, liền bị Lăng Khắc Cốt hung hăng trút một cái tát. Anh hình như dùng mười phần sức lực, mặt của cô lập tức sưng to lên, đau rát.

"Khắc Cốt? Anh đánh tôi?" Tưởng Lệ Văn không dám tin tưởng che mặt bị đánh sưng. Kể từ sau sự kiện "Băng Nhi", Lăng Khắc Cốt chưa từng ra tay với cô ta dù chỉ một lần, bởi vì đau lòng nên vẫn luôn rất nhân nhượng cô. Hôm nay thế nhưng bởi vì một con bé liền phá đi quan hệ giữa bọn họ.

"Lệ Văn, tôi nhân nhượng với cô cũng chỉ có mức độ thôi. Tự giải quyết cho tốt đi!" con mắt chìm lạnh của Lăng Khắc Cốt đầy trách cứ nhìn Tưởng Lệ Văn. Nếu như hôm nay đổi lại là người phụ nữ khác nhục mạ Hi Nguyên như vậy, nhận lấy tuyệt đối không chỉ có một cái tát tay này.

"Tôi sao lại không chết ở trên tay Miêu Đầu Ưng đi? Tôi sao phải sống sót làm cái gì để chọc giận anh?" trong mắt đẹp có chút bi ái của Tưởng Lệ Văn lập tức xông ra nước mắt như suối, cô ủy khuất bụm mặt chạy đi.

Lăng Khắc Cốt tức giận đập một cái lên cửa sổ thủy tinh, cũng không có ý tứ đuổi theo an ủi Tưởng Lệ Văn. Ánh mắt của anh xuyên thấu qua kính thủy tinh nhìn chăm chú nhìn con mèo nhỏ tựa vào trong ngực Ngân Báo, như một con ưng bị thương, đầy ghen tỵ nắm chặt hai quả đấm. Anh không cần chịu ảnh hưởng mấy lời Lệ Văn nói, anh không muốn ghen tỵ với Ngân Báo, anh nên tin tưởng bé con.

Nhưng trời đánh, anh chính là trần trụi rất ghen tị với Ngân Báo!

Thời điểm Hi Nguyên chạy vào phòng khách, khuôn mặt nhỏ nhắn cóng đến đỏ bừng. Cô xoa xoa lỗ tai một đường chầm chậm xông tới, liếc nhìn Lăng Khắc Cốt hai mắt đỏ ngầu nhìn cô chằm chằm. Cô quật cường hếch khuôn mặt nhỏ nhắn lên, không để ý tới anh.

Mấy người bọn Ngân Báo cười nói đi vào nhà, tâm tình dâng cao giống như mới vừa uống rượu vậy.

Thanh Long vẫn ngồi ở bên quầy bar uống rượu từ trong lồng ngực móc ra một bao tiền lì xì ngoắc Hi Nguyên: "Bé con, tới đây."

Đôi mắt đẹp của Hi Nguyên lập tức nheo lại, cười Khanh Khanh chạy đến bên cạnh anh, hướng về phía anh chăp tay vái một cái: "Chú Thanh Long năm mới vui vẻ!"

"Bé con lại thêm một tuổi, càng ngày càng mê người, cái miệng nhỏ nhắn cũng càng ngày càng ngọt." Thanh Long cưng chiều cười nhét tiền mừng tuổi vào trong tay Hi Nguyên.

"Chú Thanh Long cũng càng lớn càng đẹp trai." Hi Nguyên dí dỏm nói.

Lĩnh tiền mừng tuổi Thanh Long cho, cô lại chạy đến trước mặt Bách Hổ chúc tết, Bách Hổ cười đem bao tiền lì xì đưa cho Hi Nguyên.

Thang Mang Lâm nhìn Hi Nguyên lượn một vòng nhận tiền mừng tuổi, có chút xấu hổ quay đầu lại nhìn Sơn Miêu. Cô căn bản không chuẩn bị bao tiền lì xì, một lát nếu Hi Nguyên chạy đến trước mặt cô, không phải rất mất thể diện rồi sao?

Sơn Miêu đã tính trước chỉ cười cười, giống như một chút lo lắng cũng không có.

Khi Hi Nguyên chạy đến trước mặt bọn họ thì Sơn Miêu từ trong ngực móc ra hai bao tiền lì xì dầy cộp đưa cho cô: "Đây thím Mang Lâm cố ý chuẩn bị cho cháu, còn không mau cám ơn thím đi?"

"Cám ơn thím." Hi Nguyên thân thiết hướng về phía Thang Mang Lâm chỉ hơn cô có vài tuổi vươn tay, nắm lấy thật chặt. Cô hôm nay mới biết Thang Mang Lâm thế nhưng lại ở chung một chỗ với chú Sơn Miêu, vậy nên ghen tỵ cùng địch ý với cô ấy lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Một câu thím của Hi Nguyên khiến mặt của Thang Mang Lâm giống như quả táo chín đỏ hồng lên: "Không cần cám ơn đâu."

Sơn Miêu hả hê cười ôm hông của Thang Mang Lâm, trên mặt lộ ra nụcười hài lòng. Hôm nay anh cuối cùng lấy thân phận Hàn phu nhân tương lai để chính thức giới thiệu Thang Mang Lâm cho mọi người. Đây chính là mục đích anh hôm nay mang theo Thang Mang Lâm tới đây. Anh không muốn cô chỉ dùng thân phận người tình bí mật với anh, bị cô giấu giếm, không dám phơi dưới ánh mặt trời.

Hi Nguyên lĩnh một đống lớn tiền mừng tuổi, quay đầu lại tìm tòi trên gương mặt vẫn nghiêm nghị của Lăng Khắc Cốt, do dự không biết có nên tiến lên hay không. Nhìn mặt lạnh giống như người khác thiếu anh vài tỷ kia cô cũng không muốn quan tâm tới anh. Hàng năm trò vui nhận tiền mừng tuổi vẫn là trò chơi với mấy chú, thật ra thì cái cô quan tâm không phải tiền, mà là thân tình nồng đậm không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt kia, bọn họ để cho cô cảm giác mình là bảo bối được rất nhiều cưng chiều, mà không phải món đồ chơi làm cho người ta ghét.

Năm nay Lăng Khắc Cốt lạnh lùng khiến cho cô khổ sở, cô không muốn anh bố thí. Muốn cho thì sảng khoái mà cho, không muốn cho thì thôi. Cô bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, quật cường không để ý tới Lăng Khắc Cốt.

Thanh Long đẩy đẩy mắt kính gọng vàng, cười đẩy Hi Nguyên tới trước mặt Lăng Khắc Cốt: "Bé con, báo lì xì của lão đại cháu không nhận quả là rất thua thiệt, hàng năm cậu ta mừng so với chúng ta đều nhiều hơn."

"Ba, năm mới vui vẻ." Dưới sự dụ dỗ của Thanh Long, Hi Nguyên lễ phép mà xa cách chúc năm mới Lăng Khắc Cốt.

Lăng Khắc Cốt móc ra một tấm thẻ vàng, vẻ mặt cứng ngắc nói: "Mật mã ở trong lá thư."

"Cám ơn ba." Hi Nguyên nhận lấy thẻ vàng và phong thư mật mã, kỳ quái cảm ơn.

"Oa! Vẫn là lão đại lớn nhất!" Ngân Báo khoa trương nói. Mấy người bọn anh chỉ là bao lì xì một xấp tiền mặt, lão đại thế nhưng trực tiếp đưa tầm thẻ vàng.

"Tất cả kho tiền của lão đại đều là của Hi Nguyên, một cái thẻ vàng tính là gì." Bách Hổ không cho là đúng nói. Anh tiến lên ôm cổ của Ngân Báo, cười nói, "Đi, chơi mạt chược đi. Năm nay tôi nhất định phải báo thù năm ngoái, vét sạch toàn bộ túi tiền của anh mang tới đây."

"Chỉ bằng vào kỹ thuật kia của cậu?" Ngân Báo khinh thường liếc nhìn Bách Hổ. Mặc dù đánh nhau Bách Hổ luôn là vô địch, nhưng bàn về loại"Kỹ thuật" chơi mạt chược này, cậu ta đừng có hòng so.

"Bách Hổ, tiền tròn túi cậu có đủ nhiều hay không?" Thanh Long cố ý nghiêm trang hỏi Bách Hổ, bộ dạng giống như rất không tin tưởng anh.

"Cái cậu nên lo lắng chính là cái túi của cậu kìa!" Bách Hổ hung tợn đập Thanh Long một quyền, đối với chế nhạo của Thanh Long rất để ý. Thanh Long mỗi lần đều như vậy, cố ý giả vẻ mặt một bộ bình thản vô hại, thật ra thì phúc hắc chẳng kém ai.

Trông thấy tất cả mọi người vây đến bên cạnh bàn mạt chược, Sơn Miêu cười đẩy Thang Mang Lâm tới bên cạnh bàn mạt chược, thân mật ngồi ở bên cạnh cô: "Bà xã, em thay anh chơi."

"Em không biết." Thang Mang Lâm lúng túng liếc nhìn Sơn Miêu, "Em sẽ thua hết toàn bộ tiền của anh cho mà coi."

Từ nhỏ, ba không cho họ học tập đánh bạc, cho nên cô ngay cả bài xì phé đơn giản cũng chưa từng chạm qua.

"Có anh ở đây, sợ cái gì? Em chỉ cần ở trong lòng lẩm nhẩm “tôi muốn tiền trong túi Bách Hổ”, thì tiền của anh ta liền ở trong tay em rồi." Sơn Miêu tà tứ cười xấu xa, không thèm để ý tới ánh mắt như muốn giết người bắn tới của Bách Hổ.

"Các anh cùng giễu cợt tôi! Hôm nay tôi nhất định muốn rửa nhục!" Bách Hổ cắn răng nghiến lợi nói. Bọn họ cứ xem nhẹ kỹ thuật chơi bài của anh như vậy?

Mấy người vì câu nói của anh mà cười lớn.

Sau mấy vòng mạt chược, đống tiền trước mặt Sơn Miêu cao ngất ngưởng, mà Bách Hổ vốn là một xấp tiền rất rất dầy chỉ còn lại mấy tờ.

Ngân Báo sờ sờ bài mới vừa bắt được, cười ném ra: "Năm vạn."

"Tôi hồ rồi !" Bách Hổ vừa thấy mình sờ soạng tầm vài vòng cũng không còn sờ được bài, lập tức hưng phấn đẩy ngã bài của mình, tự đắc hả hê cười nói, "Một màu Xanh bắt con rồng ngày mồng một tháng năm."

Cuối cùng khiến cho anh có thể giữ lại chút mặt mũi, cũng thắng một ván. Thật ra thì thua ít tiền đối với anh mà nói không có gì lớn, chỉ là mỗi lần cũng bại bởi mấy người anh em giảo hoạt, anh không phục lắm. Chẳng lẽ anh lại thật sự đần như vậy?

"Tiểu tử cậu! Cố ý nhường!" Thanh Long đạp mạnh Ngân Báo một cước, động tác thô lỗ một chút cũng không giống bề ngoài lịch sự cho người ta cảm giác ưu nhã của anh.

"Thanh Long, chú ý đến hình tượng." Sơn Miêu nhắc nhở Thanh Long hiện nguyên hình, chỉ chỉ Thang Mang Lâm trước mặt mình, "Chớ phá hư hình tượng hoàn mỹ của anh trong mắt bà xã tôi."

Thanh Long lập tức sửa sang lại mắt kính của mình, lịch sự mà hướng Thang Mang Lâm cười nói: "Em dâu, em mới vừa rồi hoa mắt, người em thấy không phải tôi."

Lời Thanh Long nói lập tức khiến mấy người khác cười to.

Bách Hổ gặp may được tiền, vừa hào phóng cười lớn: "Thanh Long, anh còn giở trò trêu chọc cái gì chứ? Ở cùng một chỗ với chúng tôi anh còn dám giả bộ!"

"Lịch sự mới đúng là bản chất của tôi, tối ở trước mặt các cậu mới chính là giả vờ!" Thanh Long mặt không đổi sắc chém gió.

"Anh?" Sơn Miêu bị Thanh Long chọc cho không còn chút hình tượng cười to.

Ngân Báo dãn gân cốt, ngáp một cái nói: "Buồn ngủ quá, tôi đi tìm bé con thay tôi chơi một lát. Bé con!"

Anh quay đầu lại kêu Hi Nguyên, lại phát hiện Lăng Khắc Cốt cùng Hi Nguyên vốn ngồi trong phòng khách tất cả đều không thấy bóng dáng.

Nguyên do là bởi vì Hi Nguyên ngồi đối diện Lăng Khắc Cốt bởi vì không chịu nổi áp suất thấp bị đè nén không chịu nổi, nên mới cầm bao tiền lì xì quật cường lướt qua Lăng Khắc Cốt lên lầu. Đem bao tiền lì xì cất xong, cô tắm nước nóng, liền chui vào trong chăn.

Đột nhiên trong bóng tối cô bị một thân thể cao lớn áp chặt, cô bị giật mình mà muốn la hét, lại bị đối phương che miệng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên vô cùng khó khăn.

"Bé con!" hô hấp của Lăng Khắc Cốt mang theo nồng đậm mùi rượu ập vào mặt của Hi Nguyên, anh khổ sở thì thầm đè ép cô.

"Lăng Khắc Cốt?" sợ hãi của Hi Nguyên ngay khi nghe thấy giọng nói của anh lập tức biến mất, nhưng vừa ý thức được anh đang ép chặt ở trên người cô thì cô lại lập tức khẩn trương.

Lăng Khắc Cốt đột nhiên bá đạo hôn môi Hi Nguyên, không cho cô một chút tâm tư chuẩn bị liền vén chăn lên, dán lên thân thể linh lung của cô.

Anh cố gắng đè nén nỗi ghen tức trong ngực, cố gắng để cho mình cách xa Hi Nguyên, nhưng tất cả cố gắng đều là uổng phí, anh điên cuồng nhớ nhung cô, mỗi khi cô đi đêm về muộn thì anh liền đố kị đến nổi điên, hận không thể đè cô ở dưới thân.

Hôm nay lời Tưởng Lệ Văn nói khiến cho những ghen tuông tích lủy trong lòng anh vốn đã lên men bộc phát, anh hoàn toàn mất khống chế, chỉ muốn điên cuồng chiếm đoạt tất cả vốn là nên thuộc về anh.

"Để. . . . . . buông. . . . . . Tôi. . . . . ." Hi Nguyên giãy dụa thân thể, muốn né khỏi động tác hôn điên cuồng của anh.

"Không thả!" Vĩnh viễn không thả! Từ thời khắc nhặt được cô, anh chưa từng nghĩ tới muốn buông tay. Lăng Khắc Cốt cường hãn ra sức đưa lưỡi, cạy hàm răng ngọc đang khép chặt của Hi Nguyên, mạnh mẽ xông váo trong khoang miệng nhỏ nhắn tràn gnập hương thơm ngọt ngào của cô.

Mùi hương nhài quen thuộc khiến cho anh mê say, anh nổi điên liếm láp mỗi một chút hương thơm trong miệng cô.

Cái miệng nhỏ nhắn của Hi Nguyên bị anh hôn đến tê dại, cô thiếu chút nữa bật thốt lên tiếng rên. Nhưng vừa nghĩ tới anh đã cũng từng hôn qua Tưởng Lệ Văn như vậy, cô liền tức giận dùng hết hơi sức toàn thân, hướng Lăng Khắc Cốt đá.

Lăng Khắc Cốt bị đau buông tay, Hi Nguyên lợi dụng cơ hội này lập tức nhảy xuống giường, muốn chạy trốn.

Hôm nay, Lăng Khắc Cốt khiến cho cô sợ, một thân ngập tràn hơi rượu khiến cho cô nhức đầu, tâm hồn thiện lương của cô hoảng loạn. Cô không biết anh rốt cuộc là mượn rượu giả điên, hay vẫn còn thanh tỉnh, chỉ biết mình không muốn bị anh đoạt lấy như vậy.

Lăng Khắc Cốt từ phía sau đuổi theo cô, một phát túm lấy hông của cô bóp chăt, ép cô len ván cửa. Theo thân thể anh tiến gần sát, môi của anh cùng bàn tay bá đạo khi dễ Hi Nguyên. Chỉ chốc lát sau, áo ngủ trên người Hi Nguyên liền bị anh xé rách, ném lên mặt đất.

"Bé con, tôi muốn em!" Giọng nói khan đục của Lăng Khắc Cốt mang theo đè nén đau đớn. Anh đột nhiên nắm hông của Hi Nguyên, không cho cô kịp thích ứng liền xông vào trong cơ thể cô.

Động tác hoan ái điên cuồng khiến Hi Nguyên thiếu chút nữa co quắp ở trên mặt đất, thân thể của cô bị anh đè thật chặt ở trên tường, chỉ có thể vô dụng theo anh phập phồng. . .

Ngọt ngào đã lâu không nếm trải khiến Lăng Khắc Cốt hoàn toàn trầm luân, anh điên cuồng yêu Hi Nguyên. Bàn trang điểm cũng trở thành nơi anh hoạt động chớp nhoáng, giường lớn không biết bị anh dùng qua mấy lần. Khi Hi Nguyên mất đi hơi sức té xỉu ở trong lòng anh thì anh đang ôm cô ngâm mình trong bồn nước nóng tận tình dong ruổi.

Từ trong nước đã bắt đầu lạnh dần bước ra, Lăng Khắc Cốt ôm Hi Nguyên trở lại trên giường, giam cầm cô thật chặt vào trong ngực, thõa mãn nhắm mắt lại.

Ngoài cửa sổ vẫn không ngừng có pháo hoa được bắn lên chiếu vào trong nhà lúc sáng lúc tối, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hi Nguyên đỏ ửng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng nhìn thật mê người. Lăng Khắc Cốt trên mặt đầy mê say không chút che giấu.

Giữa đêm 30 được thiêu đốt bởi pháo hoa, hai người tình đã lâu chiến tranh lạnh rốt cuộc ôm nhau ở chung một chỗ.

Khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên của năm mới xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào trên mặt Lăng Khắc Cốt thì anh bỗng chốc mở mắt. Dung nhạn tuyệt mĩ còn đang say ngủ của Hi Nguyên lập tức ập vào trong tróng mắt đen của anh.

Anh vừa muốn đứng dậy, Hi Nguyên liền tỉnh lại. Đợi cô nhớ lại chuyện xảy ra giữa hai người ngày hôm qua thì khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến đỏ ửng lên. Cô lại bị anh mạnh mẽ đoạt lấy.

Đối mặt ánh mắt không tha thứ như vậy của Hi Nguyên, Lăng Khắc Cốt nhếch nhác đứng dậy, cứng đờ đưa lưng về phía Hi Nguyên: "Tối hôm qua tôi uống say."

"Anh cút đi!" Hi Nguyên tức giận với lấy gối đầu, hướng tấm lưng cường tráng của Lăng Khắc Cốt ném.

Lăng Khắc Cốt lãnh ngạo nhặt quần dài lên mặc vào, thân trên hoàn mỹ để trần đi ra khỏi phòng của Hi Nguyên.

Sau khi anh rời đi, Hi Nguyên giống như con mèo nhỏ mất đi sức lực chiến đấu, vô dụng đấm chăn.

Ở vào lúc cô sắp quên đi nỗi đau anh gây ra thì anh lại trêu chọc cô?

Một câu uống say, là có thể đền bù đắp lỗi của anh hay sao?

Đột nhiên Lăng Khắc Cốt vòng trở lại, trên tay có thêm một hộp thuốc nhỏ màu trắng: "Tối hôm qua là sai lầm, uống nó đi."

Hi Nguyên lau sạch nước mắt, quật cường nhìn chằm chằm Lăng Khắc Cốt: "Nếu biết là một sai lầm, tại sao còn khiến nó xảy ra? Lăng Khắc Cốt, tôi không phải món đồ chơi của anh, lúc muốn liền đụng, lúc không muốn liền vứt bỏ!"

"Em không phải là món đồ chơi!" Rõ ràng là Hi Nguyên một mực hận anh, kháng cự anh, sau khi anh hại chết chính bảo bảo của mình rồi, anh cũng không dám hy vọng xa vời sự tha thứ của cô nữa.

"Tôi sẽ không để cho sự sai lầm này có kéo cơ hội tiếp diễn nữa." Hi Nguyên khinh thường hừ lạnh đoạt lấy hộp thuốc, ngay cả nước cũng không cần, liền đem thuốc tránh thai bỏ vào trong miệng. Vị thuốc lập tức tràn ngập trong khoang miệng của cô, đắng cay giống như đã tan vào trong lòng cô.

Lăng Khắc Cốt lập tức rót một chén nước, đặt lên bàn, sau khi cẩn thận nhìn Hi Nguyên một cái xong, gương mặt tuấn tú căng thẳng rời đi.

Quan hệ của hai người sau đêm 30 kia trở nên rất vi diệu. Lăng Khắc Cốt mỗi lần gặp Hi Nguyên, ánh mắt cũng sẽ né tránh ánh mắt liếc nhìn lãnh ngạo của cô.

Hi Nguyên cho rằng giữa bọn họ sẽ không còn có cơ hội cùng xuất hiện, không ngờ mấy ngày sau, anh lại mượn cảm giác say áp đảo cô. Lại bá đạo mà cường hãn đòi lấy, khiến Hi Nguyên không có khả năng chống cự.

Mỗi một lần tỉnh lại, anh đều như người xa lạ đứng dậy, ngay một câu nói xin lỗi cũng không nói, liền hoảng hốt ôm lấy quần áo mà rời đi.

Ban ngày như là người lạ ban đêm lại lửa nóng triền miên hoàn toàn giống như tồn tại hai con người khác nhau, ai cũng không phá vỡ được cục diện bế tắc này . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.