Tuyết rơi rồi.
Năm nay tuyết rơi hơi sớm, bao trùm đầy đất, vừa trắng vừa mềm, Tần Ngọc nhìn giày bông của mình, lại nhìn đến tuyết đã đóng đến mắt cá chân, do dự có nên đạp lên hay không, đạp lên sẽ làm giày bông bị ướt, cậu rất sợ lạnh, còn rất dễ bị nứt da, mang bao tay thật dày, ngón út vẫn bị đông, ngứa vô cùng, vẫn phải nhịn xuống, không thể dùng tay gãi.
" A Ngọc "
Tần Bồi Phong mang ủng, cầm cây dù màu đỏ, đạp lên tuyết đi tới, " Hôm nay trời lạnh quá ", vừa nói vừa ngồi chồm hổm trước mặt Tần Ngọc, " Tới, anh cõng em ".
Tần Ngọc kéo kéo khẩu trang lên, để lộ đôi mắt cong cong như trăng ra ngoài, " Em nặng lắm ".
" Mau để anh ôm ôm, nghĩ một chút, đã lâu như vậy, anh cũng chưa cõng em, hôm nay trên đường tới đây anh nhìn thấy một đôi tình nhân nhỏ, cõng bạn gái cười toe toét, anh cảm thấy rất có ý nghĩa, chúng ta cũng phải thử một chút ".
Tần Ngọc rất thích cái từ " chúng ta " này, đó là một từ ngọt ngào lắm nha.
" Ấu trĩ ", Tần Ngọc hừ cười một tiếng, vẫn đi tới tựa lên lưng Bồi Phong. Lưng người đàn ông này rất rộng, rất ấm áp, sau khi ổn định vững vàng, mới cõng cậu đứng dậy, " Em có nặng hay không a ", Tần Ngọc dùng bàn tay ủ lỗ tai đã bị lạnh đến đỏ bừng của Bồi Phong, hà hơi bên tai anh.
Tần Bồi Phong xốc xốc người trên lưng, " Vừa nặng vừa nhẹ ".
Anh nhìn về phía hồ nhân tạo đã bị đóng băng, hơi thở phả ra làm mờ tròng kính, trời rất nhanh tối, Tần Bồi Phong thả chậm bước chân, cẩn thận bước đi, " Người anh cõng trên lưng, là bảo bối anh trân quý nhất đời này, bảo bối này, ở trong lòng anh là bảo vật vô giá, nặng lắm, nhưng khi giữ ở trên tay lại trở nên nhẹ đến như vậy, quá nhẹ, tựa như chỉ cần gió thổi một cái, liền sẽ vuột mất , chính vì nhẹ như vậy, mới dễ mất đi, anh muốn cả đời đều cõng em như vậy, chầm chậm bước đi, dùng trái tim của mình để yêu thương em ".
Tần Ngọc dùng một tay ôm cổ Bồi Phong, một tay khác cầm dù, chuyển động cán dù, hoa văn bên trong cũng theo đó mà xoay vòng, " Tần Bồi Phong, Tần tiên sinh! ".
" Hả? ".
" Anh có đồng ý với em, bắt đầu từ hôm nay, bất luận là tốt hay xấu, dù nghèo khó hay giàu sang, anh đều vĩnh viễn yêu em, xem em là bảo bối quý giá nhất, suốt cả cuộc đời ".
Tần Bồi Phong dừng bước, anh nghẹn ngào, lại không kềm chế được mà cười, " Anh nguyện ý. . . "
" Tần Ngọc, Tần tiên sinh ".
" Em đây ".
" Em có đồng ý. . . Đồng ý với anh, bắt đầu từ hôm nay, ăn nhiều cơm hơn, ăn ít đồ vặt lại, không được thức khuya, phải ngủ sớm, dậy sớm, phải vĩnh viễn quý trọng bản thân, yêu thương chính mình, tinh tưởng mình, tôn trọng mình ".
Đây thật là một mong ước không bình đẳng.
Không nghe thấy Tần Ngọc trả lời, Tần Bồi Phong nghiêng đầu có chút ý thúc giục cọ chóp mũi cậu.
" Em nguyện ý ".
Đèn bên đường bật sáng, âm thanh đạp tuyết xào xạc, buổi nhạc kịch《 Roy Green 》ở trường học do Ngõa Cách Nạp làm biên kịch vừa vặn tập luyện đến màn ba *.
* Đoạn này mình đọc tới đọc lui vẫn không hiểu tác giả muốn nói gì, nên mình chỉ có thể sắp xếp câu từ cho ổn nhất chứ không đảm bảo đúng nghĩa.
Tần Ngọc được nghỉ bắt đầu từ ngày mai, đột nhiên cậu nhớ ra, sắp tới năm mới, từ lúc tưởng như từ trong vở kịch bước ra đến giờ, cậu đã sống cùng Bồi Phong một năm, còn tưởng rằng sẽ có bao nhiêu khó khăn cùng bất vả, lại hồi tưởng lại từng chút từng chút một những việc đã xảy ra trong một năm qua, trong lòng Tần Ngọc chỉ có thể sửng sốt xúc động một tiếng, A! Đã qua một năm.
Tần Ngọc kéo tóc Bồi Phong, " Ăn tết như thế nào đây? Anh phải về nhà sao? ", Tần Bồi Phong rất ít khi nhắc tới người nhà mình, Tần Ngọc cũng không hỏi.
" Không về, em phải về sao? Anh ở nhà chờ em ".
Tần Ngọc làm rối tóc anh, khẽ lên tiếng, " Chúng ta mau về nhà, Tần tiên sinh ".
Hết chương 17.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi muốn tạo ra chút mâu thuẫn, viết chút sự kiện kịch tính, không biết vì sao bút lực không đủ, lại không đành lòng để A Ngọc gặp trắc trở, cậu ấy là một đứa bé ngoan, đời người đã rất khổ rồi, để cho kẻ hèn này yêu thương cậu ấy một chút thì có sao đâu.
Gần sắp kết thúc truyện rồi, đột nhiên không nỡ rời xa A Ngọc và Bồi Phong quá.