Lý Tòng mơ hồ nhìn thấy ông chủ ngẩn ra một chút, vài giây sau, Văn Liễm ném điện thoại vào trong ngực anh ta, lạnh lùng nói: “Định vị điện thoại của cô ấy.”
“Ông chủ, cái này…”
“Làm đi.”
Thư ký Lý: “Vâng.”
Trời đã khuya, đường thủy không dễ đi, Hạ Ngôn và cô giáo Từ lên một con thuyền, qua hơn hai giờ, cô và cô giáo Từ vội vã từ Bắc Kinh đến Chiết Giang, sau đó từ Chiết Giang ngồi thuyền đi tiếp. Lúc trước cô giáo Từ có nói sẽ dạo quanh đây đó, nhưng thực ra trong lòng cô giáo có mục đích, cô giáo liếc nhìn Hạ Ngôn, hỏi: “Em đổi điện thoại mới à?”
Hạ Ngôn: “Vâng ạ.”
Cô giáo Từ: “Được, từ giờ trở đi, hai chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau, bầu bạn với nhau.”
Hốc mắt của Hạ Ngôn đỏ lên, nhưng không khóc, cô ngồi bên cạnh cô giáo Từ, dựa vào vai cô giáo, nhìn bầu trời lấp lánh, mặt biển lặng im, chỉ thỉnh thoảng mới cuộn sóng, cô quay đầu lại nhìn những tòa nhà cao tầng cách đó không xa, các tòa nhà cao tầng ở mỗi thành phố đều tương tự nhau.
Chiết Giang cũng tựa như Bắc Kinh, cô nói lời tạm biệt với thành phố này.
Tạm biệt.
Cô thu ánh mắt lại, nhìn về phía xa xăm, âm thầm hướng về tương lai.
*
Wechat cuối cùng được gửi đi, nhưng định vị của wechat này lại là ở trên trời. Nói cách khác, Hạ Ngôn đang ở trên máy bay, Văn Liễm dựa lưng vào ghế nói: “Tra, tra xem cô ấy lên máy bay bằng cách nào.”
Thư ký Lý cầm chiếc máy tính bảng, liếc nhìn ông chủ một cái, không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Chú Trần cầm vô lăng không dám nói lời nào. Trong khi xe đang chạy, Thư ký Lý gọi điện thoại, liên lạc với mọi người, khiến tất cả các hãng hàng không đều rối tung cả lên.
Vẫn không có thông tin về chiếc máy bay của Hạ Ngôn.
Văn Liễm đốt một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ kẹp ở trong tay, anh nghiêng đầu lắng nghe.
Cổ họng thư ký Lý khô khốc, cậu ta ngẩng đầu nói: “Văn tổng, tôi nghĩ có khả năng cô ấy không hề lên máy bay? Cô ấy chỉ cần để người khác mang điện thoại trên máy bay, đúng giờ là wechat sẽ được gửi đi. “
“Bởi vì tất cả các thông tin hàng không đều không tìm thấy cô ấy, cũng không có bất kỳ thông tin nào về việc mua vé máy bay của Từ Mạn. Chẳng lẽ họ lên máy bay mà không qua kiểm tra an ninh? Chuyện này không thể nào được.”
Ánh mắt Văn Liễm lạnh lùng.
“Kiểm tra Từ Mạn, kiểm tra tất cả những người mà cô ta liên hệ gần đây nhất.”
Thư ký Lý: “Tôi sẽ kiểm tra, Hạ Ngôn… có cần kiểm tra Hạ Ngôn không ạ?”
Đầu ngón tay Văn Liễm dừng lại, cúi đầu nhìn điếu thuốc đang cháy, kỳ thực anh biết cô không có người để liên lạc, nhưng nếu cô thật sự có liên lạc với ai đó thì sao?
Sẽ là ai?
Là một người đàn ông?
Văn Liễm khảy điếu thuốc, nói: “Tra.”
Thư ký Lý: “Vâng.”
Điện thoại di động trong tay vang lên, Văn Liễm nhìn lướt qua, là Phó Lâm Viễn, còn có Tiêu Tà, một người thì đang gọi, một người thì gửi tin nhắn. Văn Liễm nhận điện thoại của Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn: “Chuyện của cậu là sao? Chỉ một đêm mà đã làm mọi người rối tung cả lên.”
Văn Liễm không đáp.
Phó Lâm Viễn dừng một chút, nói: “Cô ấy đi rồi sao?”
Văn Liễm hút một hơi điếu thuốc: “Ừ.”
Phó Lâm Viễn chần chờ một lúc, nói: “Thời buổi này, người đi rồi, cậu có thể tìm thấy à”
“Nhưng tìm thấy rồi sau đó thì sao?”
Văn Liễm không đáp.
Anh trực tiếp cúp điện thoại. Xe trở lại cửa biệt thự, đèn đuốc sáng trưng, nhưng Văn Liễm không bước xuống xe, chỉ nhìn biệt thự một chút, thư ký Lý đột nhiên nói: “Tìm được rồi.”
Văn Liễm quay đầu lại.
Thư ký Lý đưa máy tính bảng tới trước mặt Văn Liễm, nói: “Trưa hôm qua, camera ở cửa Từ Mạn đã quay được cái này, là lão gia.”
Trong video, Văn lão gia mặc một thân tây trang, mang theo các vệ sĩ bước vào nhà. Thư ký Lý có chút do dự nhìn Văn Liễm, “Có phải cha Từ Mạn trước kia đã từng cứu Văn lão gia?”
Văn Liễm cười lạnh một tiếng.
Anh đút điếu thuốc vào miệng, đẩy cửa xe ra, bước nhanh xuống xe, đẩy cửa bước vào biệt thự. Chị Trương còn chưa ngủ, chị đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy anh đi tới, lập tức đứng dậy, “Cậu Văn.”
Văn Liễm không trả lời, anh trực tiếp đi lên lầu, vào thư phòng, đem laptop rời đi.
Thư ký Lý cầm máy tính bảng trên tay theo sau đi vào. Văn Liễm trực tiếp truy cập vào hệ thống của sân bay thương mại Văn gia, chỉ cần ba cú nhấp chuột là đã tìm thấy chiếc máy bay riêng cất cánh vào tối nay.
Anh nhìn đích đến: Vân Hải thành.
Anh ngước mắt lên, nói với thư ký Lý: “Tra xem có bao nhiêu người đi bằng máy bay tư nhân M2 của Văn gia đến Vân Hải thành.”
“Xem họ đi tới đâu?”
Điều này càng khó hơn, máy bay tư nhân dù sao cũng rất bảo mật, trước đây những cái đó đều là dựa vào quan hệ và đầu tư theo vào, nhưng lần này lại là của tư nhân. Thư ký Lý gật đầu, Văn Liễm bất chợt đứng dậy nói: “Tôi tự mình đi.”
Thư ký Lý nghe vậy thì vội vàng đuổi theo, nói: “Văn Tổng, nếu người giúp bọn họ rời đi chính là Văn lão gia, anh xuất hiện chính là bứt dây động rừng, có khi sau đó còn không tìm được người, nếu Văn lão gia lại sắp xếp một chiếc máy bay khác, người lại bị đưa đi thì phải làm sao bây giờ? Trước tiên anh nên kiên nhẫn chờ đợi, tôi lập tức đi điều tra, nhất định sẽ đem tin tức trở về.”
Bước chân Văn Liễm dừng lại.
Thư ký Lý đi sát theo sau cũng dừng bước.
Văn Liễm nghiêng đầu liếc anh ta một cái, “Được, tôi chờ cậu, hai giờ.”
Thư ký Lý nhìn thấy sự tàn nhẫn ẩn giấu trong mắt anh.
Anh ta bước chân bay nhanh, cầm theo chiếc máy tính bảng lao xuống lầu.
Lầu hai yên tĩnh một lúc, đèn trên trần nhà bật sáng, Văn Liễm đứng tại chỗ vài giây, sau đó đi ra ngoài phòng ngủ chính, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Anh nhìn vào phòng khách nhỏ trong phòng ngủ chính.
Ghế sô pha.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô ngồi trên đùi anh.
Là kế hoạch cô đã chuẩn bị?
Một bữa cơm, một lần chủ động.
Văn Liễm cắn chặt điếu thuốc, âm thầm cười lạnh.
Vài giây sau.
Anh xoay người đi xuống lầu, chị Trương nhìn thấy anh đi xuống, vội vàng đứng dậy.
Văn Liễm đi tới sô pha ngồi xuống, cầm điều khiển lên, mở TV, mở hệ thống theo dõi, anh nói: “Chị Trương, chị có nghe được tin gì từ miệng cô ấy hay không, cô ấy muốn đi đâu, hoặc là muốn tới thành phố nào đó sinh sống?”
Chị Trương cẩn thận đứng bên cạnh ghế sô pha trong phòng khách, nói: “Không có, trước nay cô ấy chưa bao giờ đề cập đến.”
Văn Liễm: “Vậy còn cần chị làm cái gì?”
Chị Trương hốt hoảng, lập tức chạy đến phòng khách nhỏ nói: “Cậu Văn, tôi chỉ là một bảo mẫu, muốn hỏi thăm tin tức của chủ cũng không dễ dàng gì. Hạ Ngôn tính cách rất đơn thuần, cô ấy không phải là người gốc Bắc Kinh sao? Cô ấy còn có thể đi đâu cơ chứ, cậu Văn à, chuyện này không thể trách tôi được…”.
Văn Liễm không trả lời.
Đôi mắt anh lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trong camera, cô chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, chính là chiếc vali khi cô rời khỏi nhà họ Hạ hai năm trước, những thứ khác anh mua cho cô, cô cũng không mang theo. Văn Liễm ném chiếc điều khiển từ xa đi, lại nhìn thấy bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ do cô thêu.
Chỉ thêu được một nửa, nửa còn lại rũ trên ghế sô pha.
Anh thẫn thờ nhìn.
Một tiếng rưỡi sau, thư ký Lý lại lần nữa trở lại biệt thự, tay cầm chiếc máy tính bảng, run rẩy nói: “Văn tổng, tôi cảm thấy chúng ta đều bị Văn lão gia lừa rồi ạ, Hạ Ngôn và Từ Mạn không hề có mặt trên chiếc máy bay riêng kia, nhưng có cái này…”
Anh ta vội vàng tiến lên, đặt chiếc máy tính bảng trước mặt Văn Liễm.
Trong máy tính có vài bức ảnh, là ảnh của Hạ Ngôn được chụp bằng điện thoại di động, cô ngồi trên chiếc ghế chuyên cơ riêng của Văn Gia cất cánh. Bức hình có màu xanh da trời, còn có khuôn mặt đang chống cằm tươi cười của Hạ Ngôn trong đó. Văn Liễm bấm vào mở phóng lớn bức ảnh ra xem, anh đối mặt với Hạ Ngôn trong bức ảnh.
Văn Liễm đầu ngón tay nắm chặt đến mức gân xanh trên mu bàn tay đột nhiên nổi lên.
Anh hỏi: “Cô ấy không đi Vân Hải thành?”
“Không ạ.”
“Còn đường sắt cao tốc, xe buýt, giao thông công cộng thì sao?”
“Đều không có.”
“Còn đường thủy?”
“Tôi cũng đã kiểm tra, nhưng Bắc Kinh không có đường thủy, muốn đi thì phải tra những thành phố khác, gần nhất là thành phố Chiết Giang, tôi cũng đã tra, nhưng cũng không có phát hiện gì. Có thể đã bị Văn lão gia…”
Văn Liễm đưa máy tính bảng cho Lý Tòng, anh đứng dậy cởi cúc áo, nhìn đồng hồ đã hơn sáu giờ sáng. Anh xoay người đi ra khỏi biệt thự, trực tiếp mở cửa xe, nói với chú Trần: “Đến Văn gia.”
Chú Trần cả đêm không ngủ, nhưng chú lấy lại tinh thần, khởi động xe rồi lái về phía Văn gia.
Cũng may quãng đường cũng không tính là xa, sáng sớm ít xe. Chú Trần và thư ký Lý vẫn luôn nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau, trong khi Văn Liễm cụp mắt xuống nghịch điện thoại.
Cũng không nhìn ra biểu tình gì.
Rất nhanh, xe đã đến nhà Văn gia.
Từ sáng sớm bảo mẫu đã mở cửa dọn dẹp. Văn Tụng Tiên cũng đã thức dậy, mới vừa đỡ Văn lão gia ngồi xuống sô pha.
Văn Liễm xuống xe, bước lên bậc thang, vào cửa.
Vừa ngước mắt lên liền bắt gặp ánh mắt của Văn lão gia, Văn lão gia như không có chuyện gì xảy ra hỏi: “Hôm nay tới sớm như vậy sao? Tiện thể ở lại ăn sáng đi.”
Văn Liễm xắn tay áo, thuận tay lấy từ trong tủ giày ra một thanh kiếm, anh mở kiếm đi về phía Văn lão gia. Văn Tụng Tiên hít một hơi thật sâu.
Anh ta muốn tiến lên, nhưng tốc độ của anh ta không nhanh bằng Văn Liễm.
Văn Liễm kề kiếm vào cổ Văn lão gia, anh tiến đến gần ông ta, “Nói cho tôi biết, cô ấy đã đi đâu? Ông đã đưa cô ấy đi đâu!”
Văn lão gia ngả người ra sau, đôi mắt kia giống Văn Liễm như đúc, đầy gian xảo mà nhìn anh, “Con cứ trực tiếp động thủ đi, cha cũng đã có tuổi rồi, còn sống ngày nào hay ngày đó.”
Văn Liễm nghiến răng.
Thanh kiếm đưa về phía trước.
Hai cha con nhìn nhau, ngọn lửa bắn lên tận trời.
Văn lão gia lạnh lùng nói: “Cô ta tự muốn rời đi, Văn Liễm.”
“Cô ta không muốn ở cạnh con nữa.”
Văn Liễm thả lỏng lòng bàn tay.
Thấy vậy, Văn Tụng Tiên vội vàng tiến lên, bắt lấy Văn Liễm rồi kéo anh ra. Văn Liễm siết chặt thanh kiếm, sau đó ném thanh kiếm lên bàn trà, khi ném xuống, thanh kiếm cứa vào lòng bàn tay, lập tức chảy máu.
Văn Tụng Tiên lập tức hét lên: “Lấy đồ cầm máu tới.”
Bảo mẫu vội vàng tìm kiếm hộp thuốc, lấy ra miếng dán cầm máu đưa cho Văn Liễm, nhưng Văn Liễm không nhận lấy, anh cúi người rút khăn giấy lau chùi vài cái, khăn giấy thấm đầy máu. Đôi mắt anh lạnh lùng nhìn Văn lão gia, xoay người rời đi.
Anh cúi người bước lên xe.
Văn Liễm đỡ trán.
Trong đầu nhớ lại.
“Cô ta không muốn ở cạnh con nữa.” Những lời này không ngừng đâm thẳng vào trái tim anh.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, thư ký Lý nhìn lòng bàn tay của ông chủ, do dự một chút rồi nói: “Sáng nay có cuộc họp cần anh ra mặt.”
Văn Liễm ngửa người ra sau, rút tay về, dùng đầu ngón tay cài cúc áo, nói: “Trực tiếp đến công ty.”
Thư ký Lý trả lời, chú Trần im lặng quay đầu xe, lái về phía công ty Văn thị. Đến nơi, Văn Liễm xuống xe, thời tiết sắp vào đông, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và quần dài, cau mày đi lên bậc thang, nhân viên trong sảnh đi ngang qua đều nhìn chằm chằm vào anh, rồi lại vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Đêm qua, toàn bộ đèn đuốc trong phòng quan hệ công chúng của Văn thị đều sáng trưng, không phải vì Văn thị, mà là vì Văn Liễm dùng để tìm người, mà tìm ai, bọn họ cũng không biết.
Nhưng đủ để làm cho bọn họ ngạc nhiên.
Mới sáng sớm trên diễn đàn của công ty đã bàn luận sôi nổi, rốt cuộc người đó là ai mà khiến ông chủ phải đi tìm như vậy? Là người yêu? Hay là kẻ thù?
Bởi vì Văn Liễm từ trước đến nay luôn khiêm tốn, thân phận của anh ở Văn thị rất thấp, giống như một con dao giấu sau lưng Văn thị. Ngày thường, khả năng anh xuất hiện ở Văn thị cũng tương đối thấp, trên người anh còn có nhiều thân phận khác, mà tình huống kinh thiên động địa đêm qua rất hiếm gặp. Anh từ trước đến nay luôn thâm tàng bất lộ (*), rất bí ẩn.
(*) Câu chính xác là: Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi: anh hùng hào kiệt bận rộn, nay đây mai kia, khi chỗ này mai chỗ khác, ko ai nắm rõ đang làm gì ở đâu, dùng để chỉ người hành tung thần mật, không lộ chân tướng, hoặc là hình dung ngôn từ trừu tượng, khiến người khác khó hiểu khó nắm bắt. Câu này gần nghĩa câu: Thâm tàng bất lộ ( Nguồn: hoasinhanhca)
Ra khỏi thang máy.
Văn Tụng Tiên xoa cái trán từ trong văn phòng bước ra, nhìn thấy Văn Liễm thì lập tức hỏi: “Tay của cậu thế nào rồi?”
Văn Liễm liếc nhìn anh trai mình, nói: “Không có việc gì.”
Văn Tụng Tiên nhìn thấy anh vẫn chưa hề xử lý vết thương, liền càm ràm nói: “Đợi khi nào xong việc thì xử lý một chút đi, anh kêu thư ký đi lấy hộp thuốc.”
Văn Liễm không trả lời, cầm hồ sơ đi theo Văn Tụng Tiên vào phòng họp. Người trong phòng hội nghị vô thức nhìn vào lòng bàn tay của Văn Liễm, âm thầm hít một hơi thật sâu, miệng vết thương kia vẫn chưa được xử lý, còn đỏ tấy.
Hệ thống an ninh của Văn thị cần được nâng cấp.
Văn Liễm đã tiếp quản vấn đề này.
Văn Tụng Tiên đã yêu cầu Văn Liễm đem giám đốc bộ phận tài chính mà Văn lão gia đã sa thải trước đó trở về, bởi vì dù sao người đó cũng là người của Văn Liễm, anh không muốn Văn Liễm suy nghĩ nhiều.
Văn Liễm lại nói, “Để Văn Trạch Lệ làm đi, về sau chuyện tuyển dụng nhân viên sẽ do em ấy phụ trách.”
Văn Tụng Tiên sau khi nghe xong không khỏi gật đầu.
Sau khi hội nghị kết thúc, Văn Liễm rời khỏi phòng họp, thư ký Lý đang đợi anh ở hành lang, thấy anh đi ra, anh ta muốn nói lại thôi, Văn Liễm liếc anh ta một cái, “Chuyện gì?”
Thư ký của Văn Tụng Tiên tay cầm hộp thuốc đi theo bên cạnh, muốn khử trùng vết thương cho anh.
Thư ký Lý liếc nhìn Văn Liễm, ngập ngừng nói: “Ngày hôm qua, sau bốn giờ chiều, cô Hạ Ngôn đã gặp Hạ Tình.”
Ánh mắt Văn Liễm tức khắc trở nên sắc bén.
Da đầu thư ký Lý tê dại, “Ở quán cà phê đối diện đoàn kịch.”
Văn Liễm sắc mặt âm trầm: “Tại sao bây giờ mới nói?”
Thư ký Lý trên trán toát mồ hôi hột, không dám hé răng.
Lúc này.
Di động của Văn Liễm vang lên, anh cầm lên thì thấy người gọi là Hạ Tình.
Lần này, anh không cúp máy.
Anh nhận cuộc gọi.
Giọng nói Hạ Tình như chim vàng oanh, “Buổi trưa anh có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm nhé.”
Văn Liễm: “Được.”
*
Chuyện Hạ Ngôn một đêm biến mất đã bùng nổ trong đoàn kịch, Đường Dịch nửa đêm nhận được tin nhắn WeChat của Hạ Ngôn, nói mấy câu vô cùng đơn giản, gói gọn lại tình cảm thầy trò hai người, cũng kết thúc luôn mối quan hệ này.
“Năm đó cảm ơn cô giáo đã dìu dắt, làm học trò của cô là ước mơ nhiều năm của tôi, không phải vì muốn hơn thua với người khác, chỉ là vì tôi thích vũ đạo của cô giáo, thích cô làm giáo viên của tôi.”
“Đáng tiếc hai năm học tập, năng lực không đủ, không đáp ứng yêu cầu của cô giáo, không xứng tiếp tục làm học trò của cô, lúc đầu chúng ta không ký hợp đồng gì, chỉ dùng miệng bái sư. Về sau cô cứ coi như không có học trò như tôi, cô giáo, sau này sẽ còn gặp lại.”
Đường Dịch nhìn thấy WeChat, tâm tình phức tạp cả đêm không ngủ. Sáng sớm đến đoàn kịch, cô ta mới biết chuyện này là thật, tất cả các vũ công trong đoàn đều bàn luận sôi nổi. Đường Dịch đẩy cửa vào, nhìn thấy Khương Vân, cô ta trầm mặc vài giây, lại nhìn văn phòng của Từ Mạn, cũng không có ai ở đó, cô ta dừng một chút, xoay người rời đi.
Khương Vân thiếu chút nữa ngất đi, khóc đến mức không khống chế được chính mình, sau đó cô mới nhớ tới ngày hôm qua Hạ Ngôn tựa hồ có chút do dự muốn nói lại thôi, cô ấy muốn nói cái gì với mình sao? Nhưng cô lại hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Hạ Tình cầm di động đứng ở cửa, Tần Lệ Tử chạy tới nói: “Chị nghe thấy chưa? Cô ta đi rồi, không biết đi đâu nhỉ? Đi cùng cô giáo Từ thì phải?”
Tần Lệ Tử gần như vỗ tay: “Đi rồi thì tốt quá, chị Hạ Tình, chị có thể theo đuổi đàn anh Văn Liễm rồi.”
Hạ Tình biết tối hôm qua Văn Liễm đi tìm người, Trần Trung Bác đã gửi cho cô ta một tin nhắn, mơ hồ đề cập đến chuyện này. Cô ta nắm chặt lấy điện thoại, nghĩ đến chuyện xảy ra ở quán cà phê chiều hôm qua, liệu anh có nghĩ cô ta là người đuổi Hạ Ngôn đi không? Nghĩ đến đây, sống lưng cô ta có chút lạnh, không thể để anh nghĩ như vậy được.
Nếu anh không tìm thì còn tốt.
Nhưng anh đã đi tìm, điều đó có nghĩa là anh nhất thời vẫn chưa chấp nhận hiện thực này.
Cô ta lấy điện thoại di động, bấm số của anh.
Không nghĩ tới lần này anh lại bắt máy.
Trong lòng Hạ Tình thấp thỏm hẹn anh dùng cơm.
Cho đến khi anh ở đầu dây bên kia đồng ý, Hạ Tình mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Tới gần giữa trưa, Hạ Tình trang điểm lại, thay một chiếc váy, ngồi ở trước gương vẽ lông mày, nhìn đi nhìn lại, sau đó mới cầm túi xách nhỏ đi ra ngoài.
Tần Lệ Tử thấy cô ta đi ra thì lập tức cười hỏi: “Mới sớm mà chị đã muốn hẹn hò rồi sao?”
Hạ Tình mỉm cười, thẳng lưng đi tới cửa, lên xe. Địa điểm hẹn là một nhà hàng tây, trời lạnh không có nắng, cô ta liếc mắt một cái liền thấy Văn Liễm đang ngồi bên cửa sổ, nghe Lý Tòng báo cáo công việc. Hạ Tình dừng lại một chút, bước vào nhà hàng, đi thẳng đến bàn của Văn Liễm.
Đến nơi, cô ta xách túi đứng yên.
Văn Liễm nhướng mắt lên, sau đó phất tay để Lý Tòng rời đi.
Tay đang vẫy là tay phải, vết dao đỏ trên lòng bàn tay rất rõ ràng. Hạ Tình theo bản năng mà nhìn, sau khi Lý Tòng rời đi, cô ta ngồi xuống, nhìn lòng bàn tay anh, “Tay anh bị sao vậy.”
Văn Liễm không đáp, cầm lấy thực đơn đặt trước mặt cô ta, nói: “Cô chọn đi.”
Hạ Tình lại liếc nhìn lòng bàn tay anh, sau đó cầm lấy thực đơn, mở ra xem, sợi dây đỏ trên cổ tay vô cùng rõ ràng, cô ta vô thức nhìn cổ tay anh.
Chỉ có chiếc đồng hồ màu đen.
Cô ta nhìn đi chỗ khác, tập trung nhìn vào thực đơn, gọi một phần bít tết thăn.
Người phục vụ lấy đi thực đơn.
Hạ Tình vuốt tóc, chống cằm nói: “Hai ngày trước anh bận quá, không hẹn được.”
Văn Liễm ngả người ra sau, chân dài bắt chéo với nhau, dùng đầu ngón tay xoay điện thoại, nhìn cô ta: “Ngày hôm qua cô tìm cô ấy?”
Hạ Tình khựng lại.
Cô ta mím môi, gật đầu.
Văn Liễm: “Cô đã nói cái gì với cô ấy?”
Hạ Tình: “Em có thể nói cái gì? Ngoại trừ quá khứ của chúng ta.”
Văn Liễm dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô ta. Hạ Tình đặt tay lên bàn nói: “Chuyện của chúng ta không phải là giả đúng chứ? Đều là những chuyện thật sự đã xảy ra, em nói thì có làm sao? Đó là thanh xuân tươi đẹp nhất của chúng ta.”
Quai hàm Văn Liễm hơi căng lại, ánh mắt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, anh dừng việc xoay điện thoại lại, đặt nó sang một bên, nói: “Tôi và cô ấy không liên quan gì đến thanh xuân của chúng ta.”
Hốc mắt của Hạ Tình đỏ lên.
“Cô ta rời đi không phải càng tốt à? Chẳng lẽ trước đây anh không nghĩ tới việc ở bên em? Cũng không nghĩ chúng ta sẽ có tương lai sao?”
Ánh mắt Văn Liễm càng trở nên nhạt nhẽo.
Anh nhìn cô ta, “Quá khứ đã là quá khứ.”
“Quá khứ thì sao chứ? Hiện tại chúng ta đang sống sờ sờ mà ngồi đối diện với nhau.”
Văn Liễm không nói lời nào.
Anh giơ tay, gật đầu, ý bảo người phục vụ đang đẩy xe đồ ăn kia có thể mang thức ăn lên. Người phục vụ thấy giọng điệu hung dữ của người phụ nữ này thì khiếp sợ, cuối cùng cũng đợi được cái gật đầu của người đàn ông, anh ta đẩy xe tiến lên, bưng đồ ăn cho hai người họ.
Bít tết được dọn lên.
Hạ Tình thấy Văn Liễm chỉ gọi mỗi cốc cà phê, cô ta hỏi: “Anh không ăn à?”
Văn Liễm bưng cà phê lên, “Đã ăn ở công ty.”
Hạ Tình có chút tức giận, “Anh ăn ở công ty, vậy mà còn hẹn em ra ngoài ăn cơm, anh không muốn ăn cùng với em sao?”
Văn Liễm liếc nhìn cô ta một cái.
Chỉ liếc mắt một cái, tay cầm dao nĩa của Hạ Tình liền cứng đờ, dù sao thì người đàn ông trước mặt cô ta đã không còn là cậu thiếu niên năm xưa. Anh đã ở trong quân ngũ ngần ấy năm, trải qua rất nhiều chuyện, đã sớm không còn là chàng trai sắc bén hào hoa như trước nữa. Hạ Tình nới lỏng tay cầm dao nĩa, găm một miếng thịt bỏ vào miệng.
Cô ta tự nhủ.
Bình tĩnh lại.
Hạ Ngôn đã đi rồi.
Anh chỉ có thể là của cô ta.
Thời gian của bọn họ vẫn còn rất rất dài.
Cô ta cũng có đủ thời gian khiến anh quay trở về.
Ra khỏi nhà hàng, thư ký Lý lái xe tới, đỗ trước cửa. Văn Liễm bảo anh ta đưa Hạ Tình về đoàn kịch, Hạ Tình lên xe, liếc anh một cái, “Còn anh thì sao? Tại sao không đi cùng nhau?”
Văn Liễm đút hai tay vào túi quần, áo sơ mi có chút nhăn nhúm, là do cả đêm không ngủ.
Anh nói, “Tôi về nhà một chuyến.”
Sau đó, chú Trần chậm rãi lái xe tới, Hạ Tình thò đầu nhìn thấy chiếc xe Mercedes-Benz thường xuyên đưa đón Hạ Ngôn, cô ta siết chặt đầu ngón tay, dựa trở lại vào lưng ghế.
Văn Liễm đi đến bên chiếc xe, mở cửa ra, cúi người ngồi vào.
Chú Trần cầm vô lăng, khởi động xe, chiếc xe cạnh thư ký Lý từ từ lái đi, Hạ Tình nhìn chằm chằm vào người đàn ông qua cửa sổ xe, đáng tiếc cửa kính xe đã đóng chặt, trời lại tối nên cô ta không nhìn thấy gì. Thư ký Lý nhắc nhở cô ta một tiếng:’’cô Hạ Tình, đi thôi.’’
Sau đó khởi động xe.
Hạ Tình chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Chiếc xe Mercedes màu đen rất yên tĩnh, chú Trần cũng không dám mở nhạc linh tinh, chỉ lặng lẽ lái xe một đường về biệt thự, Văn Liễm dựa vào lưng ghế, trong miệng ngậm một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ. Xe dừng lại, Văn Liễm mở mắt ra, anh ngậm một điếu thuốc bước xuống xe, đi nhanh lên bậc thang.
Chị Trương đang dọn dẹp bàn trà, thấy anh trở về liền đứng thẳng người lên.
Văn Liễm rút điếu thuốc trên miệng xuống, nhìn căn biệt thự.
Một lúc lâu.
Anh nói với chị Trương: “Dọn dẹp đồ đạc của cô ấy, thu dọn chúng lại, xử lý như thế nào thì chị tự xem mà làm.”
Chị Trương đột nhiên siết chặt miếng giẻ trong tay, sau đó gật đầu: “Được, bây giờ tôi lập tức thu dọn.”
Vừa nói, chị vừa đặt giẻ lau xuống, xoay người đi thu dọn bức tranh thêu Thanh Minh Thượng Hà Đồ đang nằm trên ghế sô pha, bức tranh này thật sự quá lớn, lại có rất nhiều chỉ màu sặc sỡ, nhất thời không có cách nào thu gọn hoàn toàn, chị Trương sợ mình dọn dẹp chậm sẽ làm ông chủ nổi giận, nên lôi từ trong ngăn kéo ra một chiếc túi màu đen, bừa bãi nhét chúng vào.
Còn có một cuộn chỉ nhỏ lăn đến mép sô pha, chị chộp lấy, dùng sức nhét vào túi như ném rác. Văn Liễm hơi vặn nắm đấm, đôi mắt bình tĩnh nhìn một lúc lâu thật lâu.
Anh bảo: “Đừng dọn nữa, để đó đi”.
Cánh tay chị Trương dừng lại, đóng băng giữa không trung.
Văn Liễm nói: “Tất cả đồ vật trong phòng đừng động vào, về sau chị sẽ đổi sang nơi khác làm việc.”
Nói xong, anh quay người, bước nhanh ra khỏi biệt thự. Chị Trương mồ hôi đầm đìa ngã ngồi ở trên thảm, vài giây sau, chị chậm rãi lấy bức tranh thêu Thanh Minh Thượng Hà Đồ ra, cẩn thận đặt lên sô pha, để lại vị trí cũ.