Hạ Ngôn lặng lẽ nhìn người đàn ông, vài giây sau cô đi ra, bước xuống bậc thềm, đưa tay tát mạnh vào gương mặt Văn Liễm.
“Bốp” một tiếng.
Cùng với tiếng nước mưa, Văn Liễm nghiêng đầu sang một biên, khoé môi có tia máu, đầu lưỡi khẽ quẹt qua vết thương.
Đôi mắt dài và hẹp của anh nhìn qua, anh nắm lấy cổ bàn tay trắng nõn của Hạ Ngôn, sau đó đặt lên mặt mình, “Tiếp đi.”
Hạ Ngôn bị anh kéo người hơi ngả về phía trước, dưới tán ô tầm nhìn cũng tối đi, cô nhìn Văn Liễm chằm chằm, “Anh có biết anh đã huỷ hoại đi tình yêu của tôi dành cho anh như thế nào không?”
Văn Liễm kéo lấy tay cô, “Anh biết.”
“Anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em, đời này anh cứ ở vậy, chỉ đợi em sai khiến.”
Hạ Ngôn: “Không biết xấu hổ.”
Văn Liễm không lên tiếng phủ nhận, coi như ngầm thừa nhận.
Hạ Ngôn không có thời gian ở đây dây dưa với anh, cô phải đi thăm Văn Vũ Phàm, cô hất tay ra, đứng thẳng lên rồi quay người đóng cửa lại.
Lúc quay người lại cô liếc qua Văn Liễm, sau đó đi ra khỏi con ngõ.
Văn Liễm nhìn vệ sĩ, vệ sĩ thấy vậy lập tức đi theo Hạ Ngôn, đang định nói gì đó.
Đột nhiên cơ thể của Hạ Ngôn ngả xuống.
Vệ sĩ hoảng hốt, đưa tay ra đỡ theo bản năng.
Thế nhưng một giây sau, người đàn ông đang quỳ dưới mưa nhanh chóng đứng dậy, trước khi Hạ Ngôn ngã xuống đã kịp ôm lấy eo cô.
Lúc này Văn Liễm mới phát hiện đôi môi cô trắng bệch, quầng thâm dưới đáy mắt vô cùng rõ ràng.
Anh bế cô lên.
Vệ sĩ cầm ô qua che cho hai người, chủ yếu là che cho Hạ Ngôn.
Văn Liễm bước nhanh về phía xe, mở cửa ra, đặt cô vào trong.
Anh cũng ngồi vào cùng.
Vén tóc cô qua một bên, vừa nhìn đã biết cô tụt huyết áp, từ hồi đại học cô đã có triệu chứng này, có lần hai người hẹn hò vào buổi trưa, cô trang điểm sửa sang cả buổi sáng nên không ăn gì, lúc gặp mặt trực tiếp ngất vào lòng anh.
Văn Liễm nói với vệ sĩ: “Đi mua chút đồ ăn lại đây.”
Vệ sĩ vâng lời, cầm ô quay người đi tìm xem có cửa cửa hàng nào quanh đây không.
Hạ Ngôn vẫn có chút ý thức, cô mở mắt ra.
Văn Liễm không biết lấy từ đâu ra được một chiếc kẹo chocolate, anh đỡ cằm rồi bón cho cô, giọng anh rất trầm, “Cả ngày nay em không ăn gì sao?”
Hạ Ngôn cắn viên kẹo, dần dần hồi phục lại.
Văn Liễm ôm cô vào lòng.
Người anh cũng không khá hơn là bao, sơ mi dính chặt vào da thịt, cổ áo mở ra, cả người ướt nhẹp.
Hạ Ngôn dựa vào vai anh, giọng rất mảnh, rất nhỏ, “Điều anh vừa nói là thật sao?”
Văn Liễm rũ mi nhìn cô, lặng im một lát rồi mới nói: “Em nói chuyện cứu anh ta?”
Hạ Ngôn chống đỡ cơ thể để ngồi dậy, nhìn anh.
Trong xe chỉ có một ánh đèn mờ, trong đôi mắt cô lấp lánh ánh đèn ấy, anh nhìn mà cảm thấy ghen tị, ghen tị đến mức trái tim đau thắt lại.
Anh gật đầu: “Đúng vậy, chỉ cần em không kết hôn với anh ta, anh sẽ ra tay cứu giúp.”
Thực ra Hạ Ngôn rời khỏi trấn Giang không phải là vì bản thân, đầu tiên cô cần phải làm hộ khẩu cho Hạ Tri Kỳ, sau đó là vì cô Từ, cô muốn thành lập đoàn múa, để một ngày nào đó có thể đối chọi được với Đường Dịch, cô có thể tìm được người đã từng tố cáo cô Từ, trả lại sự trong sạch cho cô.
Thứ ba là vì Văn Vũ Phàm, cô muốn đi tìm hiểu bệnh viện điều trị tốt nhất cho anh.
Nhưng cô còn chưa kịp tìm, bệnh của Văn Vũ Phàm đã tái phát rồi.
Tài nguyên trong tay cô đương nhiên không thể so sánh với Văn Liễm được.
Cô đưa tay ôm cổ anh, trái tim Văn Liễm run lên.
Hạ Ngôn nhìn thẳng vào mắt Văn Liễm. “Được, tôi sẽ không kết hôn, nhưng anh nhất định phải cứu anh ấy.”
Văn Liễm bị cô nhìn mà yết hầu khẽ cuộn, cô vì người đàn ông khác mà câu dẫn anh như vậy, Văn Liễm vừa đố kị vừa nghiến răng nhưng chẳng thể kháng cự.
Anh nói: “Được.”
Hạ Ngôn thở phào một hơi.
Thực ra cô cũng không muốn đồng ý lời đề nghị của bố mẹ Văn Vũ Phàm, cô quen biết Văn Vũ Phàm, hiểu nhau thân nhau, nhưng chỉ vì con người anh mà thôi.
Nếu không có anh ấy, có lẽ cô đã mất Hạ Tri Kỳ rồi.
Nhưng đây không thể là lý do để cô gả cho Văn Vũ Phàm được, cô là con người, không phải đồ vật, mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Ăn xong viên kẹo, tinh thần của Hạ Ngôn cũng khá hơn nhiều.
Văn Liễm mở chai nước đưa cho cô, Hạ Ngôn uống lấy vài ngụm.
Rất nhanh sau đó vệ sĩ đã quay lại, lúc mở cửa có mang theo một luồng hơi lạnh. Anh ấy nghiêng người đưa túi bánh mì về phía sau: “Anh Văn, cô Hạ, có mỗi một tiệm mở nên chỉ mua được chiếc bánh mì này.”
Hạ Ngôn nhận lấy bánh mì, “Cảm ơn anh.”
Quả thực cả ngày nay cô chưa ăn gì, cô bóc vỏ bánh ra, nhìn Văn Liễm, “Anh ăn không.”
Văn Liễm lắc đầu, “Em ăn đi.”
Hạ Ngôn cắn một miếng bánh, nói, “Phiền anh đưa tôi đến bệnh viện.”
Đôi mắt Văn Liễm càng sâu hơn, đưa tay khẽ gõ lên chiếc ghế đằng trước. Vệ sĩ lập tức khởi động xe.
Ăn xong bánh mì Hạ Ngôn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, điện thoại của cô vẫn rung lên, cô không tiếp tục xem đoạn video của Văn Liễm nữa, nội dung là gì, cô đã rõ mười mươi rồi.
Khương Vân gửi tin nhắn qua Wechat nới với cô chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, miêu tả vô cùng cụ thể. Đồng thời Hạ Ngôn cũng đã thấy được nội dung trên hotsearch.
Khương Vân: [Lần này cô Đường Dịch và Hạ Tình xong đời rồi.]
Khương Vân: [Vì cậu mà anh Văn phát điên lên.]
Khương Vân: [Bây giờ trên mạng đều truyền nhau đoạn video phỏng vấn ấy.]
Khương Vân: [Còn có người đổi tên thành ‘Vợ của Văn Liễm’ nữa đấy.]
Cô đọc xong nhưng không trả lời.
Không ngờ cô vừa rời khỏi một ngày mà đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Từ Mạn cũng gửi tin nhắn cho cô, nói về Hạ Tri Kỳ trước, đồng thời xin lỗi Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn: [Cô Từ, không cần phải xin lỗi em, khi quay về Kinh Thị em đã đoán được sẽ có ngày xảy ra chuyện như vậy, chỉ là không ngờ lại vào thời điểm Cúp Vân Thường được phát sóng.]
Từ Mạn vẫn cảm thấy áy náy, bài báo mắng Hạ Ngôn là tiểu tam là bởi vì bà nên mới có nhiều người mắng cô như vậy.
Từ Mạn: [May là có cậu văn.]
Hạ Ngôn: [Sao vậy? Mọi người đều bị anh ta mua chuộc rồi sao?]
Từ Mạn: […Không có, không có.]
Hạ Ngôn tắt màn hình điện thoại.
Xe lái đến bên sông, mưa vẫn chưa tạnh.
Khi đến bệnh viện, mưa có ngớt hơn một chút, trong bệnh viện đèn điện sáng trưng, nhưng trong làn mưa trông lại thật nhỏ bé.
Vệ sĩ cầm ô đi qua mở cửa cho Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn quay sang nhìn Văn Liễm, “Tôi xuống xe đây.”
Văn Liễm gật đầu, “Để A Thanh đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần đâu.”
Hạ Ngôn nói xong rồi tự mình cầm ô xuống xe, cũng không đợi vệ sĩ, cô sải bước đi vào bệnh viện.
Vệ sĩ không đi theo, cậu ta cúi người nhìn Văn Liễm, “Sếp?”
Văn Liễm: “Về khách sạn.” Anh phải thay quần áo.
Vệ sĩ hiểu ý, lập tức lên xe, nổ máy.
–
Tối nay Văn Vũ Phàm lại sốt cao, buổi sáng có phẫu thuật xương, anh ăn gì cũng nôn ra, sau đó phát sốt nên cũng không ăn nổi.
Hạ Ngôn bước vào, thấy cô, bố Văn bèn đứng lên, ông nhìn Hạ Ngôn, buổi chiều cô không có cho ông đáp án ngay.
Mẹ Văn nhìn con trai đang sốt cao, mặt đẫm nước mắt, vừa nắm tay anh vừa khóc.
Hạ Ngôn đặt ô qua một bên.
Ban nãy nửa người cô ngả vào người Văn Liễm nên bị anh làm ướt theo, bây giờ vô cùng dính. Cô nói với bố Văn: “Bác, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
Bố Văn lập tức đi theo.
Mà căn phòng bệnh này là phòng cho bốn người, lúc này vì tiếng khóc của mẹ Văn mà người nhà của bệnh nhân bên cạnh cũng bắt đầu cằn nhằn.
Sau khi bố Văn đi ra, ông nhìn Hạ Ngôn, ánh mắt gấp gáp.
Hạ Ngôn hít một hơi thật sâu, nói: “Bác, cháu biết hai bác là vì muốn tốt cho Vũ Phàm nên hy vọng cháu với anh ấy kết hôn, nhưng cháu cảm thấy lúc này tốt nhất là đưa anh ấy đến thành phố lớn điều trị, ở bên đó có nhiều cơ hội hơn, về chuyện tiền bạc bác không cần phải lo lắng, cháu sẽ giúp đỡ.”
Bố Văn vừa nghe vậy thì vô cùng thất vọng.
Ông hỏi: “Có phải cháu vẫn còn trách hai bác không cho cháu và Vũ Phàm qua lại hay không?”
Hạ Ngôn: “Không có, tuyệt đối không, chỉ là cháu cảm thấy kết hôn không có tác dụng gì cả? Cũng chẳng thể cứu anh ấy được? Hơn nữa cháu cũng đã có con rồi.”
Bố Văn: “Nhưng Vũ Phàm…”
Hạ Ngôn: “Anh ấy muốn sống tiếp.”
Bố Văn: “…”
Lúc này trong phòng truyền đến tiếng cãi vã. Hạ Ngôn và bố Văn không tiếp tục nói chuyện nữa.
Vừa bước vào đã thấy mẹ Văn và người nhà của bệnh nhân bên cạnh cãi nhau, đối phương bảo bà khóc nhỏ chút, bà đã kiềm chế rồi nhưng đối phương vẫn không hài lòng nên đã lớn tiếng.
Hạ Ngôn nhìn Văn Vũ Phàm vẫn còn đang phát sốt, nhanh chóng đi lên khuyên mẹ Văn, đầu tóc bà rối vò, mặt ướt đẫm nước mắt, đôi mắt đỏ ửng.
Vừa nãy Hạ Ngôn chỉ ăn một chiếc bánh mì, bây giờ vẫn có hơi chóng mặt.
Cô đi ra tìm y tá để đổi cho Văn Vũ Phàm sang phòng bệnh đơn.
Như vậy sẽ yên tĩnh rồi.
–
Chiếc xe màu đen đi đến một khách sạn dưới trướng tập đoàn Văn Thị ở Châu Thị, Văn Liễm đi thẳng lên lầu, tắm xong thay một bộ đồ khác.
Tóc anh vẫn còn nhỏ giọt nước.
Văn Liễm tuỳ tiện lau tóc, nhìn bản thân mình trong gương, vài giây sau anh lại cởi áo ra, thay bằng một chiếc sơ mi đen cài cúc áo lại, rồi thay một chiếc quần tây khác.
Vệ sĩ ra vào phòng hai lần, một lần xách hành lý vào, một lần mang máy tính vào, nhưng lại phát hiện sếp đã thay quần áo vài lần, cậu ta khựng lại, lấy điện thoại ra gửi cho Lý Tòng.
A Thanh: [Hôm nay dì chuẩn bị quần áo không đúng size sao? Sếp thay sơ mi mấy lần rồi.]
Lý Tòng: [Sẽ không nhầm, đều lấy từ phòng thay đồ cả.]
Lý Tòng: [Lát nữa chuẩn bị đi đâu vậy?”]
A Thanh: [Đến bệnh viện, chắc là đến gặp người tên Văn Vũ Phàm liên quan đến cô Hạ Ngôn kia.]
Lý Tòng: […]
Có lẽ cậu đã hiểu tại sao sếp lại thay quần áo nhiều lần như vậy rồi, sợ bị so sánh ư?
Dường như A Thanh cũng hiểu ra rồi, nhưng cậu không dám tin.
Lúc này Văn Liễm cài cúc áo thứ ba lại, còn hai chiếc cúc trên cùng, anh cầm áo khoác lên, trên cổ vẫn còn đọng lại vài giọt nước, anh đi ra ngoài cửa.
A Thanh thấy sếp mặt không biểu cảm, cảm thấy phán đoán vừa rồi không đúng lắm, sao sếp có thể thiếu tự tin được chứ.
Hai người xuống lầu.
Trên đường đến bệnh viện, mưa cũng không ngớt thêm.
Đến cửa bệnh viện, Văn Liễm xuống xe, A Thanh cầm ô đưa anh vào đại sảnh.
Văn Liễm vừa bước vào đã có không ít người quay sang nhìn anh.
Trước đó Lý Tòng đã tìm được phòng bệnh của Văn Vũ Phàm, Văn Liễm trực tiếp đi thang máy lên đó, anh đút tay vào túi quần, sau khi đến nơi bèn đi ra.
Đôi mắt anh hẹp và dài, lúc này trông rất lịch sự, nhã nhặn.
Đến trước cửa phòng bệnh anh dừng lại, sau đó đưa tay lên gõ cửa, thế nhưng trong phòng bệnh không có Hạ Ngôn, cũng không có Văn Vũ Phàm.
Giường bệnh trống không.
Lúc này ở ngã rẽ bên cạnh có người đi qua, Văn Liễm lập tức nhìn sang, anh bước nhanh tới đó, khi đối phương sắp đi đến phòng lấy nước nóng anh đã nắm lấy cổ tay cô, kéo cô qua.
Hạ Ngôn giật mình nhìn anh.
Văn Liễm nắm chặt tay cô, nhìn cô thật lâu, cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.