Con cái luôn luôn là điểm yếu của người mẹ, Văn Liễm cảm thấy đầu ngón tay của Hạ Ngôn đã buông lỏng ra một chút, ngược lại anh ôm mặt cô nói: “Nếu em vẫn chưa yên tâm, em vẫn có thể thuê nhà, trả tiền thuê nhà cố định hàng tháng.”
Đầu ngón tay của Hạ Ngôn càng thả lỏng hơn.
Cổ áo của anh bị túm đến nhăn nhúm.
“Em ăn chưa?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Hạ Ngôn: “Mấy giờ rồi? Anh còn chưa ăn cơm à?”
Văn Liễm nghiêng đầu, vén tay áo lên, nhìn đồng hồ: “Đã muộn như vậy rồi sao.”
Đã gần chín giờ tối.
Hạ Ngôn nhìn anh, nói: “Tôi về trước.”
Lúc cô chuẩn bị rời đi, ánh mắt Văn Liễm rơi trên môi cô, cánh môi phiếm hồng, Văn Liễm quay đầu ngậm lấy môi cô, Hạ Ngôn theo phản xạ đẩy anh ra. Văn Liễm hơi nhướng mày, câu lấy đầu lưỡi của cô, sau đó mới buông ra. Lần này tốc độ thực sự rất nhanh, Hạ Ngôn giơ chân đá anh một cái.
Cô cắn môi dưới, sau đó quay người dẫn Hạ Tri Kỳ đi.
Văn Liễm dùng đầu ngón tay xoa xoa khóe môi dưới, xắn tay áo, chỉnh lại cổ áo, sau đó bước một bước dài chuẩn bị đưa hai mẹ con về.
Hạ Ngôn ôm Hạ Tri Kỳ vừa mới rời khỏi cửa.
Chị Trương đã cầm một bát mì trên tay.
Khi nhìn thấy Hạ Ngôn thì lập tức nói: “Cô Hạ Ngôn, cô ăn cơm chưa?”
Hạ Ngôn: “Em ăn rồi.”
Chị Trương do dự rồi nói: “Cậu Văn, cậu vẫn chưa ăn gì.”
Hạ Ngôn nhìn bát mì.
Chị Trương nói tiếp: “Vừa rồi lúc cậu chủ vào cửa, tôi bảo làm mì cho cậu ấy, cậu ấy không đáp lại, chỉ là tôi sợ cậu ấy bị đau dạ dày nên vẫn nấu.”
Hạ Ngôn: “Vậy chị đem cho anh ấy ăn đi.”
Chị Trương nhìn về phía sau cô.
Hạ Ngôn cũng quay người lại, Văn Liễm vừa đi ra, đôi mắt nheo lại nhìn về phía chị Trương, có chút không vui mà sắc bén. Anh nói: “Lát nữa về sẽ ăn, anh đưa hai mẹ con về trước.”
Nói xong, vuốt thẳng tay áo, cúi người ôm Hạ Tri Kỳ.
Hạ Ngôn ôm lấy Hạ Tri Kỳ, lùi lại một bước.
Hai tay Văn Liễm trống rỗng, anh ngước mắt lên.
Hạ Ngôn: “Anh ăn tối trước đi.”
Văn Liễm đứng dậy nói: “Anh đưa hai người về rồi ăn sau.”
Hạ Ngôn: “Ăn đi.”
Văn Liễm: “…”
Sau vài giây, anh thấp giọng: “Em đợi anh một lát được không?”
Hạ Ngôn nhìn vào mắt anh, ừ một tiếng.
Văn Liễm nhướng mày, sau đó cầm chiếc máy tính bảng trên bàn lên, bấm vào trò chơi vẽ tranh đưa cho Hạ Tri Kỳ, cậu bé cầm lấy chiếc máy tính bảng nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn: “Con chơi đi.”
Hai mắt Hạ Tri Kỳ sáng lên, lập tức ngồi xuống ghế sô pha, sau đó cầm máy tính bảng bấm bấm.
Cô cũng ngồi xuống bên cạnh cậu bé.
Văn Liễm xắn tay áo đi đến quầy bar. Chị Trương đặt bát mì trước mặt anh rồi nói: “Cậu chủ, tôi làm vậy là vì muốn tốt cho cậu. Hai năm nay cậu cứ luôn như vậy, bận rộn đến nỗi không quan tâm đến chuyện ăn uống. Không có ai có thể khuyên được cậu, cậu cũng không nghe ai. Cậu nói xem, bây giờ cô Hạ Ngôn cũng đã trở về rồi.”
“Cuối cùng tôi cũng thấy được hy vọng. Ít nhất cậu cũng nghe lời cô ấy.”
Văn Liễm hơi nheo mắt lại.
Nhìn chằm chằm vào chị Trương.
Chị Trương tuy rất sợ nhưng vẫn dám lên tiếng khi Hạ Ngôn ở đây.
Chị ấy cũng biết rằng cho dù cậu Văn không thích mình đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ sa thải mình, hơn thế nữa, bởi vì trước đây chị đã chăm sóc Hạ Ngôn nên cậu Văn cũng sẽ đối xử tử tế với mọi thứ liên quan đến cô. Tất cả đều thật lòng đối đãi.
Chị lập tức rót hai ly nước trái cây rồi đi về phía Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cũng nghe được mấy lời vừa rồi chị Trương nói, nhìn bóng lưng người đàn ông cúi đầu ăn mì, nghĩ đến lời chị Trương vừa nói này, tuy rằng sắc mặt khó coi nhưng cũng không tức giận.
Hạ Ngôn thu hồi tầm mắt, nhìn về phía chị Trương, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Chị Trương để ống hút vào cốc của đứa nhỏ, sau đó cầm cốc để Hạ Tri Kỳ chỉ cần quay đầu qua uống. Chị Trương nhìn Hạ Ngôn và nói: “Cô Hạ Ngôn, cậu văn.”
“Hai năm qua cũng không hề tốt. Dù bây giờ cậu ấy vẫn ổn, nhưng trước đây cậu ấy cứ như người mất hồn vậy…”
“Chị Trương.” Người đàn ông phía sau thấp giọng uy hiếp, chị Trương im lặng, Văn Liễm dựa vào quầy bar, vo tròn khăn giấy ném vào thùng rác.
Chị Trương thở dài, đứng dậy và vội vã vào bếp.
Âm thanh duy nhất trong phòng khách là tiếng Hạ Tri Kỳ gõ nhẹ vào máy tính bảng. Văn Liễm đứng thẳng dậy, đi tới, cúi người nắm lấy tay Hạ Ngôn: “Đừng nghe mấy lời chị Trương nói.”
Hạ Ngôn hừ một tiếng, sau đó lấy đi máy tính bảng của Hạ Tri Kỳ, nói: “Chúng ta về nhà.”
Hạ Tri Kỳ ngoan ngoãn đưa tay về phía Hạ Ngôn, muốn được bế lên.
Văn Liễm cúi người bế Hạ Tri Kỳ, sau đó nắm tay Hạ Ngôn đi ra ngoài, đối diện mỗi cửa đều có thang máy, họ vào thang máy, đi xuống lầu.
Trong khu dân cư có đèn đường màu cam đang bật, từ tòa nhà 6 đến tòa nhà 8 không xa, nhưng đèn trong khu dân cư rất đặc biệt, được thiết kế riêng, Hạ Tri Kỳ đang định đưa tay chạm vào thì bị Văn Liễm ngăn lại. Ngẩng đầu lên nói: “Đừng nắm chặt, chỉ cần chạm nhẹ là được.”
Hạ Tri Kỳ ngoan ngoãn đáp lại.
Bàn tay nhỏ bé của cậu bé khẽ chạm vào mép đèn, bên cạnh chiếc đèn có những con côn trùng nhỏ bay lượn, Hạ Tri Kỳ vui mừng nhìn không chớp mắt, Văn Liễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con, cố ý chạm vào những con côn trùng bay nhỏ. Hạ Tri Kỳ sợ đến mức rụt người lại, hai bố con ồn ào, Hạ Ngôn nhìn một màn này, khóe môi mỉm cười, lông mày cong cong.
Hạ Tri Kỳ hét lên: “Mẹ ơi, cứu con với.”
Hạ Ngôn: “Không.”
Hạ Tri Kỳ: “Mẹ~~”
Văn Liễm cười nhẹ, quay đầu nhìn về phía Hạ Ngôn, nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, dưới ánh đèn cô cười rạng rỡ, yết hầu của Văn Liễm trượt xuống, anh không nhịn được mà cúi xuống đặt lên lông mày cô một nụ hôn.
Lông mi Hạ Ngôn khẽ run lên.
Dưới ánh đèn đường này, trong tiểu khu này, nhịp tim giấu kín trong lòng, như sắp nhảy ra ngoài.
Văn Liễm: “Vợ.”
Hạ Ngôn mím môi, liếc anh: “Im miệng.”
Văn Liễm hơi nhướng mày, cười nói: “Vậy… Hạ Ngôn.”
Tai cô hơi đỏ lên, quay người nói: “Chúng ta trở về đi, cô Từ Mạn chắc là đang sốt ruột rồi.”
*
Từ Mạn nhìn người đàn ông thả Hạ Tri Kỳ xuống, cô cũng nhìn Hạ Ngôn, cười đầy ẩn ý.
Vừa rồi cô đã đoán được một số kết quả, có khả năng xảy ra nhất chính là Hạ Ngôn sau khi trở về sẽ muốn chuyển nhà, nhưng bây giờ nhìn lại, hình như là có ý tứ?
Văn Liễm đứng thẳng lên, nói với Từ Mạn: “Cô Từ, cảm ơn cô đã chiếu cố.”
Từ Mạn cười: “Cậu Văn khách khí quá. Chúng tôi chăm sóc lẫn nhau.”
Văn Liễm ừm một tiếng.
Hạ Ngôn tiến lên đóng cửa lại, nói: “Anh mau quay về đi.”
“Đi ngủ sớm một chút.”
Văn Liễm nhìn cô.
Tai Hạ Ngôn giấu trong tóc, rất nóng, cô ngước mắt lên, cố ý trừng mắt nhìn anh.
Văn Liễm nhếch môi nói: “Đi đây.”
Sau đó anh quay người rời đi.
Vào thang máy.
Hạ Ngôn đóng cửa lại, tầm mắt cô gặp ánh mắt anh, dùng sức đóng lại cánh cửa nặng nề.
Cô xoay người.
Từ Mạn đứng ở cạnh bàn, cười nói: “Có chuyện gì vậy?”
Hạ Ngôn nhớ lại trong đầu những gì tên khốn kia vừa nói, cô lên tiếng: “Chúng ta tạm thời sống ở đây đi. Sau khi cuộc thi kết thúc, chúng ta có thể đi xem tòa nhà mới.”
Từ Mạn nói: “Nhưng có một điều khá rắc rối là em đã có sẵn căn nhà trong tay rồi, nếu mua lại mà cầm cố thì không đơn giản như việc trả trước 30% đâu”.
Hạ Ngôn dừng lại.
Vài giây sau.
Cô ngồi xuống, ôm chiếc gối vào lòng.
“Em không nghĩ quá nhiều về điều đó,” cô nói.
“Đúng rồi, vẫn còn phải suy nghĩ.” Từ Mạn cũng ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện, nhìn Hạ Ngôn nói: “Em không còn cự tuyệt cậu ấy nữa đúng không?”
Hạ Ngôn cũng nhìn Từ Mạn, ừm một tiếng.
Từ Mạn thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt, cô nghĩ mọi chuyện giữa hai người sẽ ngày càng tốt hơn.”
Ánh mắt cô rơi vào con trai.
Hạ Tri Kỳ nằm trong lòng cô, gọi mẹ.
Hạ Ngôn xoa xoa tóc của con trai.
*
Ngày hôm sau là buổi ghi hình chương trình “Dance Road”, Hạ Ngôn đến trường quay Kinh Thị cùng một đội nhỏ gồm 12 người, lần này có 4 đội tham gia.
Đoàn múa Lê Thành của Giang Tuyết Nhi cũng nằm trong số đó.
Hạ Tình và Lâm Viện đại diện cho Đoàn múa Đường Dịch.
Một đội khác là Đoàn múa Hải Thành.
Cuộc thi dựa trên điểm số.
Đội càng giành được nhiều điểm thì khả năng chiến thắng càng cao. Số điểm được bình chọn bởi ban giám khảo có chuyên môn và khán giả xem trực tiếp. Ngoài ra, tính năng bình chọn trực tuyến cũng được kích hoạt, bình chọn trực tuyến cũng được tính là một điểm.
Trước hết mỗi đội và cá nhân phải điền thể loại vũ đạo là thế mạnh của mình.
Hạ Ngôn điền vào: Cổ điển.
Giang Tuyết Nhi điền vào: Hiện đại.
Đoàn múa Hải Thành do Tô Ý dẫn đầu, cô ấy điền: Jazz.
Hạ Tình điền: Ballet hiện đại.
Sau khi điền phong cách, kiểu nhảy mà họ đại diện là có thể đưa cho ban giám khảo. Sau khi quy định được đưa ra, Khương Vân nhìn Hạ Ngôn, cô kéo Hạ Ngôn nhỏ giọng nói: “Chuyện này làm tớ nhớ tới lần cậu tranh vị trí đứng đầu, Hạ Tình làm giám khảo lần đó.”
Hạ Ngôn nghe xong: “Sau đó thì sao?”
Khương Vân cảm thán vài tiếng và nói: “Tớ không nghĩ cậu sẽ giống Hạ Tình.”
Hạ Ngôn đẩy cô ấy ra một chút.
Các cuộc thi cá nhân và đồng đội được sắp xếp như thế này.
Mỗi kiểu nhảy.
Đầu tiên là cá nhân và sau đó là nhóm.
Ban giám khảo sẽ đưa ra chủ đề trước.
Sau đó mọi người điều chỉnh các bài múa theo chủ đề.
Sau khi Hạ Ngôn và những người khác xem cách sắp xếp chủ đề, họ quay trở lại đoàn múa và bắt đầu một tuần luyện tập nghiêm túc, trong thời gian này, các nhiếp ảnh gia của tổ chương trình cũng sẽ đi theo họ để chụp ảnh buổi luyện tập.
Khi Khương Vân đang tập nhảy, cô ấy hỏi Hạ Ngôn, “Cậu nói xem, chúng ta có nên đi tìm hiểu xem Hạ Tình đang múa cái gì không?”
Hạ Ngôn khoanh tay, hừ lạnh.
Khương Vân ho vài lần, rồi ngậm miệng lại.
Một tuần sau, chương trình chính thức bắt đầu ghi hình, buổi phát sóng trực tiếp còn sôi động hơn lần ghi hình Cúp Vân Thường trước đó.
Thứ tự các tiết mục múa được ban giám khảo đưa ra là: ballet hiện đại, jazz, múa hiện đại và cổ điển.
Nói cách khác, thử thách đầu tiên mà đội của Hạ Ngôn sẽ thực hiện là múa ba lê hiện đại.
Hạ Tình và những người khác đứng đối diện Hạ Ngôn.
Với một chút vẻ đắc ý trên khuôn mặt, đây là thể loại mà Hạ Tình tự tin nhất.
Người dẫn chương trình mỉm cười nói: “Bây giờ chúng tôi xin mời Đoàn múa
Đường Dịch dẫn dắt bởi Hạ Tình trình diễn “Xích đu” cho mọi người.”
Hạ Tình bước lên sân khấu trong bộ trang phục khiêu vũ màu đen, để lộ đôi chân dài trắng và thẳng tắp. Cô ta cúi chào ban giám khảo và khán giả, sau đó cúi chào các nhóm nhảy khác, khi cô ta ngước mắt lên, còn cố ý liếc nhìn Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.
Âm nhạc vang lên.
Hạ Tình ngay lập tức bắt đầu nhảy theo điệu nhạc, đôi chân dài của lộ ra, điệu múa ballet xoay tròn trên điệu nhảy, tỏa sáng rực rỡ.
Toàn thân cô ta di chuyển như một chiếc xích đu, lãng mạn và xinh đẹp.
Điệu nhảy kết thúc.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Hạ Tình cúi đầu, thở hổn hển trong khi ban giám khảo nhận xét và cho điểm.
Giáo sư Giang lần này cũng có mặt trong ban giám khảo.
Bà đeo micro, ấn vào và nói: “Hạ Tình, điệu nhảy của bạn rất hay. Nó rất lãng mạn và khiến những người không biết múa ba lê vẫn bị thu hút.”
Hạ Tình có chút kích động.
Cô ta nói: “Cảm ơn cô”.
Cô Giang liếc nhìn cô ta rồi cùng với các giám khảo khác cho một điểm số khá cao.
81 điểm.
81 điểm cũng được tính là xuất sắc.
Màn hình phía sau lập tức hiển thị đội của họ đã được cộng điểm, sau đó khán giả cho điểm 78 rồi đến phần bình chọn trực tuyến.
Điểm số tăng vọt, 92 điểm.
Toàn khán đài ồ lên.
Điểm này thực sự rất cao.
Dường như họ không nhìn người, chỉ xem điệu nhảy, điệu nhảy của Hạ Tình là dành cho khán giả.
Đột nhiên có rất nhiều người nhìn về phía Hạ Ngôn.
Khương Vân lo lắng đến xoắn cả tay, nói: “Cao ngất luôn, cậu có nắm chắc không?”
Hạ Ngôn nói: “Bình tĩnh.”
Khương Vân: “Không thể từ bỏ được. Tiếp theo cậu phải múa ba lê hiện đại.”
Hạ Ngôn khẽ mỉm cười, nhéo mặt Khương Vân.
Sau đó, Giang Tuyết Nhi và Tô Ý cùng biểu diễn một điệu nhảy, đây không phải là điệu nhảy mà họ quen thuộc, Giang Tuyết Nhi bị Hạ Tình, người đang ngồi trên bàn giám khảo chỉ trích, cô Giang liếc nhìn Hạ Tình, sắc mặt có chút khó coi.
Hạ Tình đang nhận xét xen lẫn hận thù cá nhân.
Nhân phẩm quả thật không tốt.
Sau khi Giang Tuyết Nhi đi xuống, cô ấy bắt đầu chửi rủa.
Người cuối cùng chính là Hạ Ngôn.
Mọi người nghe thấy tên cô lập tức ngồi thẳng dậy.
Không có gì lạ, trận đấu giữa hai chị em là một điểm thu hút, ngay cả những người đang theo dõi trên Internet cũng đang chờ đợi khoảnh khắc này, một số người đã mở siêu thoại tương ứng của họ trên weibo để thảo luận về ưu và nhược điểm.
Và nhiều người đang thầm lo lắng.
Đây không phải thế mạnh chính của Hạ Ngôn.
Liệu cô có kết cục như Giang Tuyết Nhi không?
Trùng hợp thay, Hạ Ngôn cũng mặc trang phục khiêu vũ màu đen, nhưng cô trắng hơn Hạ Tình, chân cũng thẳng hơn, sau khi đứng trên sân khấu, chỉ đứng ở đó thôi đã rất chói mắt.
Điệu nhảy cô sẽ biểu diễn là “Sao trời”
Bầu trời đầy sao cũng tượng trưng cho sự lãng mạn.
Tương tự như vậy, nó cũng tượng trưng cho sự cô đơn.
Hạ Ngôn dùng hai tay ôm mình, xoay đôi chân dài, ngón chân của cô không thua kém gì Hạ Tình, đôi chân múa ba lê rất quan trọng, mu bàn chân của cô rất đẹp, rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mu bàn chân của cô, sau đó bị hấp dẫn bởi nó. Tất cả bị thu hút bởi những điệu xoay của cô, mọi người đều im lặng, có thể cảm nhận được sự cô đơn mà cô thể hiện.
Một số khán giả thậm chí còn rơi nước mắt.
Tiết mục đã hoàn thành.
Hạ Ngôn đứng vững, cúi đầu.
Cô Giang im lặng hồi lâu.
Hoan hô.
Sau đó một số giáo viên cũng vỗ tay.
Cô Giang nói: “Tôi vốn tưởng em nên chọn phương pháp nhảy khác, nhưng không ngờ lại như thế này, thật tuyệt vời, đã thành công đi vào lòng tôi.”
“Thật sự rất tốt.”
Cô ấy nói thêm.
Một giám khảo khác ngồi cạnh cũng nói: “Tôi cũng thường ngắm sao vào ban đêm, suy nghĩ rồi tự hỏi. Có một khoảng thời gian, chỉ có những ngôi sao ở lại với tôi”.
Sau đó máy quay chuyển sang Hạ Tình.
Sắc mặt Hạ Tình trông rất khó coi.
Khi nhìn thấy Hạ Ngôn mặc trang phục khiêu vũ màu đen và có chủ đề bầu trời đầy sao, cô ta đã nghĩ rằng cô sẽ bắt chước cô ta, nhưng… vô tình, Hạ Ngôn đã nhảy rất giỏi trong vở ballet hiện đại này.
Cô ta ấn micro, nhếch môi: “Nếu cô làm ngược lại thì có tính là phá hủy tác phẩm kinh điển này không?”
Ồ.
Giang Tuyết Nhi ở phía dưới thở dài, không tìm được gì để nói phải không, cho nên mới đưa ra nhận xét kiểu vậy?
Hạ Ngôn nhìn Hạ Tình.
Cô bình tĩnh trả lời: “Mỗi người có một cách hiểu khác nhau về bầu trời đầy sao. Tôi giải thích bầu trời đầy sao mà tôi biết và tôn trọng bầu trời đầy sao của cô Hoài An. Có xung đột gì không?”
Hay!
Giang Tuyết Nhi trực tiếp vỗ tay.
Sắc mặt Hạ Tình càng trở nên khó coi.
Điều này khiến cô ta nhớ đến lần bình luận về màn trình diễn “Lá liễu” của Hạ Ngôn, Hạ Ngôn không nói một lời. Nhìn thấy Hạ Tình như vậy, cô Giang cũng có chút khó chịu.
Cô nhìn Hạ Ngôn nói: “Em nói đúng. Chúng ta đều có những cách hiểu khác nhau về khiêu vũ. Chúng ta cho điểm đi.”
Vì vậy, trực tiếp bỏ qua Hạ Tình.
Điểm số của ban giám khảo là 96 điểm
Khán giả cũng không có ồn ào, cho 92 điểm, chính là một cái tát vào mặt Hạ Tình, cuối cùng là bình chọn trực tuyến. Đây cũng là nơi Hạ Tình đạt điểm số cao nhất.
*
Cùng lúc đó.
Kim Thịnh đang mở họp.
Lý Tòng bưng cà phê đi vào, nhẹ nhàng đặt vào tay Văn Liễm, Văn Liễm liếc nhìn đồng hồ trong tay, đóng hồ sơ lại, ngẩng đầu nhìn mười mấy vị giám đốc điều hành, gõ gõ đầu ngón tay lên bàn.
Mọi người đều nhìn lên.
Văn Liễm nói: “Mọi người nghỉ ngơi một chút, nhân tiện bầu cho vợ tôi một phiếu.”
Hàng chục giám đốc điều hành đã sửng sốt trong giây lát.
Sau vài giây, mọi người cũng đã phản ứng lại.
Lý Tòng đứng sang một bên, gửi link bình chọn vào các nhóm chat lớn nhỏ của công ty.
Trong các nhóm chat lớn nhỏ.
Mọi người đều choáng váng trong giây lát.
Lý Tòng: Hãy bình chọn cho “Sao trời” của Hạ Ngôn.
Mọi người: …Bây giờ lại trắng trợn đến như vậy sao?
A Thanh: Đi bỏ phiếu ngay lập tức.
Giám đốc tài chính và bộ phận pháp lý nhìn nhau, vừa cười khúc khích vừa bình chọn cho “Sao trời” của Hạ Ngôn, sau khi bỏ phiếu, mọi người đều giơ cho Văn Liễm xem.
“Sếp, tôi đã bỏ phiếu.”
“Bỏ phiếu!”
Văn Liễm thu hồi tầm mắt, ừ một tiếng, cầm tập tài liệu lên nói: “Tiếp tục họp.”