Vật Trong Tay Lật Thiên Hạ

Chương 20: Ngoài ý muốn Tham niệm nảy sinh



Giờ Dần canh ba, người của Hoàng hậu đến.

Nhưng nàng ấy cũng là người của ta.

Liễu Nhứ tìm đến ta, không phải vâng lệnh Hoàng hậu.

Ngày đó ở Phương Hoa điện, nàng ấy cũng chỉ là một người qua đường, nhắm mắt bịt tai, co ro run rẩy giả vờ như mình không có mặt trong cảnh tượng đẫm m.á.u ấy.

Những người như Liễu Nhứ không thể làm nên chuyện gì. Những kẻ phụ thuộc vào Hoàng hậu nhiều vô kể, thật sự đến bước cuối cùng kia, tất nhiên Hoàng hậu sẽ phái một người có thể làm được việc đến.

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nếu như không phải Hoàng hậu bảo Liễu Nhứ đến, vậy ta không hiểu vì sao nàng ấy lại tới.

Nghe xong ý định của Liễu Nhứ, ta suýt bật cười. Đúng là mỗi người một số phận, biết bao nhiêu nữ tử thông minh tài giỏi đã chôn xương trong hậu cung Bắc Tề này, vậy mà Liễu Nhứ ngu ngốc đến thế lại sống được đến ngày hôm nay. Có thể thấy được bo bo giữ mình, nhát gan tránh họa quả thật có thể sống lâu.

Liễu Nhứ thấy ta cười thì mặt đỏ bừng vì tức giận: "Dù sao ta cũng đã từng giúp ngươi, sao ngươi lại không thể giúp ta?"

Ta thực sự không có lòng dạ nào dây dưa với nàng ấy. Cả người của Hoàng thượng lẫn Hoàng hậu đều chưa đến, điều này khiến ta nghi hoặc bất an.

Nếu Hoàng hậu thắng, người của nàng ta chắc chắn sẽ đến Tiêu Phòng điện này trước giờ Mẹo, nàng ta có thể đưa Mộc Đàn hoặc đứa con của ta ra, bế tân hoàng vừa chào đời lên ngôi, như vậy sẽ dễ dàng khiến triều thần trở tay không kịp, dễ dàng đè nén sự kinh sợ, phẫn nộ và nghi ngờ của bọn họ hơn.

Nếu Hoàng thượng thắng, vậy thì sau khi Cao Thành hồi cung, hắn ta hẳn phải đến Tiêu Phòng điện của ta. Dù không có thời gian vào chăn gấm ôm ấp ta, hắn ta cũng phải đến thay long bào để vào triều.

Nhưng giờ sắp đến giờ Mẹo rồi mà vẫn chưa thấy ai đến.

Vậy Cao Thành còn sống hay đã chết? Tại sao Hoàng hậu lại không đến?

Ta hơi bực bội, mở miệng nói với Liễu Nhứ mà không còn sự chu toàn thường ngày: "Nhị tỷ, ta cảm ơn việc tỷ đã từng giúp ta, nhưng nếu ta thật lòng muốn giúp tỷ, ta càng không thể đồng ý yêu cầu của tỷ."

Liễu Nhứ vừa xấu hổ vừa tức giận: "Nếu ngươi không muốn giúp thì cứ nói thẳng, không cần phải làm ra vẻ cao minh mà từ chối như vậy."

Ta cũng hơi bực: "Có phải tỷ điên rồi không? Tỷ vào cung đã hai ba năm rồi, chẳng lẽ chưa từng thấy kết cục của những người làm phi tần sao? Cứ yên lành làm y nữ của tỷ như vậy có gì không tốt? Huống chi nếu tỷ lén lút sau lưng Hoàng hậu..."

Liễu Nhứ ngắt lời ta: "Chính Hoàng hậu đã chọn ta, mỗi tháng Phượng Linh điện đều có một người được phong làm mỹ nhân, Hoàng hậu đã hỏi ta mấy lần rồi. Trước đây ta nghĩ làm cung phi còn không bằng làm y nữ cho yên ổn, nên vẫn chưa đồng ý," nàng ấy khẽ hừ một tiếng, "Ta vốn tưởng giờ ngươi đã đứng vững chân rồi, ta tự nhiên có thêm một chỗ dựa. Nếu ta đã nghĩ sai, vậy sau này chúng ta ai đi đường nấy vậy. Thực ra ta cũng vốn cũng chẳng cần cầu xin gì ngươi, Hoàng hậu đã hứa phong cho ta vị trí Mỹ nhân rồi."

Ta tức đến nỗi hơi ngừng lại: "Tỷ đã đồng ý với Hoàng hậu rồi sao?"

Đuôi mắt Liễu Nhứ nhướn lên, trông có vẻ kiêu ngạo, nhưng thực ra là vẻ mặt tức giận phiền muộn: "Ta vốn nghĩ dù ngươi có khinh thường ta đến đâu, cũng sẽ nhìn vào tình nghĩa tỷ muội mà giúp đỡ thêm, nào ngờ Quý phi nương nương lại tâm tư tỉ mỉ đến thế, được sủng ái như vậy mà vẫn còn đề phòng người khác. Nhưng ngươi yên tâm, Quý phi nương nương là tuyệt sắc nhân gian, một y nữ như Liễu Nhứ tất nhiên là không thể sánh bằng," nàng ấy dùng đuôi mắt quét qua trán ta, "Nhưng ta cũng biết đôi chút về việc nương nương trở thành tuyệt sắc nhân gian thế nào, dù có là Đông Thi bắt chước bừa, ta cũng có thể thử một lần."

Ta tức giận đứng dậy, tấm áo giáp vàng Hoàng hậu ban cho bất ngờ rơi xuống đất: "Ngươi..."

Giọng Liễu Nhứ cố ý: "Tuy không bằng Liễu Quý phi, nhưng ai chẳng biết Hoàng thượng thích thứ mới mẻ."

Ta nhìn nàng ấy một lúc, hít sâu một hơi, giọng bình tĩnh: "Ngươi đến tìm ta chỉ để nói những lời này sao?"

Liễu Nhứ ngẩn ra, nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"

Ta nhìn sắc trời: "Nếu ngươi đã nói xong rồi, thì có thể đi được rồi."

Liễu Nhứ sững sờ, rồi lập tức đỏ mặt vì tức giận, nhưng nàng ấy lập tức kìm nén lại, quỳ xuống thi lễ với ta: "Là nô tỳ mạo muội, quấy rầy Quý phi nương nương, sau này nô tỳ nhất định sẽ không bước chân vào Tiêu Phòng điện này nửa bước."

Nàng ấy ngước mắt nhìn ta, "Nhưng sau này biết đâu Quý phi nương nương cũng có lúc phải cầu xin đến trước mặt nô tỳ, lúc đó đừng vì sĩ diện mà không chịu nhờ vả là được."

Liễu Nhứ tức giận bước ra khỏi cửa điện, Bán Hạ mới nói: "Nương nương, Liễu y nữ vốn tâm tư tỉ mỉ, ngày sau vẫn nên nói rõ sự hiểu lầm này thì hơn."

Ta bực bội nói: "Tâm tư tỉ mỉ gì chứ, chỉ là tiểu tâm nhãn thôi, từ trước đến nay chỉ biết làm tổn thương thể diện người khác, còn thể diện của nàng ta thì không thể tổn hại nửa phần. Hôm nay chẳng có hiểu lầm gì cả, không cần phải nói rõ."

Bán Hạ nói: "Nương nương lo lắng Hoàng hậu có thể ra tay với Tiêu Phòng điện bất cứ lúc nào, vì vậy mới vội vàng đuổi Liễu y nữ đi, nhưng Liễu y nữ lại tưởng nương nương đề phòng nàng ta, cố ý làm nhục, đây chẳng phải là hiểu lầm sao?"

Ta tức giận nói: "Nàng ta còn nói với ta cái gì mà tỷ muội, Liễu Nhứ đối với tỷ muội vốn là gặp họa thì trốn còn nhanh hơn cả chuột, gặp điều tốt lành thì nhất định phải đến hưởng ké một chút ánh sáng! Nàng ta thấy vinh hoa phú quý của ta mà thèm thuồng, muốn dùng ta làm bậc thang để leo lên, ta chỉ là không muốn làm bậc đá lót chân cho nàng ta, có gì là hiểu lầm chứ?!"

Bán Hạ mím môi không nói.

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ta càng tức: "Ngươi cười gì? Ngươi còn cười được sao? Ngươi có biết có thể chúng ta cả cơ hội đến Phật đường ở Từ Ninh cung cũng không có không?!"

Nụ cười của Bán Hạ dần tắt, nàng ta nhíu mày: "Nương nương, người không thấy có gì không ổn sao? Hoàng hậu đến giờ vẫn chưa ra tay, chứng tỏ Hoàng thượng và Vũ Uy Hầu hẳn đã thương lượng xong, vậy đã thương lượng xong rồi, Hoàng thượng lẽ ra phải về Tiêu Phòng điện chuẩn bị lâm triều, nhưng giờ sắp đến giờ lâm triều rồi, vẫn không thấy Hoàng thượng đâu, rốt cuộc là chuyện gì?"

Ta cũng đang nôn nóng vì điều này, giờ đang lớn bụng, trong lòng bất an nên mặt nóng bừng, ta vịn Bán Hạ đi ra cửa, muốn hít thở không khí mát lạnh dưới ánh bình minh. Vừa đi được hai bước đã thấy Cao Thành tay cầm một cái vò gốm thanh hoa nhỏ mặt quỷ hào hứng bước nhanh vào.

Ta mang thai hơn sáu tháng, lo lắng suốt một đêm, nhất thời không kịp che giấu vẻ nghi hoặc trong mắt, nhưng Cao Thành lại nhảy vào như một đứa trẻ, vẻ mặt như muốn lập công: "Này, mau nhìn xem!"

Hắn ta mở nắp cái vò ra, bên trong là nửa vò nước trong.

Ta thực sự không hiểu, ngẩng đầu nhìn hắn ta với vẻ nghi hoặc.

Cao Thành hào hứng mà đắc ý: "Nàng ngửi xem! Có hương hoa không?"

Ta do dự: "Hương hoa?"

Cao Thành kéo ta đi về phía bàn trà: "Khi trẫm về cung phát hiện trên cánh hoa mặc anh có sương đọng, nghĩ rằng nếu không hái trước khi mặt trời lên thì sẽ không hái được nữa," hắn ta làm nũng như một đứa trẻ, khẽ đá vạt áo phàn nàn, "Cánh hoa quá nhỏ, hái đến mức trẫm mệt c.h.ế.t đi được, còn làm ướt hết cả người."

Trong lòng ta thả lỏng, cười nói: "Sương sớm hái từ cánh hoa mặc anh? Một chút nước này mà tốn công tốn sức đến thế, sao Hoàng thượng không sai người đi hái? Chẳng lẽ chính ngài tự leo cây hoa mặc anh sao?"

Cao Thành không hài lòng: "Để cho nàng uống, sao có thể để bọn nô tài đi hái được?"

Ta cười nói: "Cho ta sao?"

Cao Thành tranh công: "Trẫm đâu có uống mấy thứ trà hoa nhẹ nhàng này, tất nhiên là cho nàng rồi."

Lúc này ta mới cười cầm lấy cái vò thanh hoa đó xem kỹ, chưa đến một nửa, bên mép còn có hai cánh hoa mặc anh đang trôi, ta chu môi với Cao Thành: "Sao Hoàng thượng không hái nhiều hơn chút nữa? Thế này còn chưa đủ để pha một ấm Kính Đình Lục Tuyết* nữa."

(*) Kính Đình Lục Tuyết: một loại trà xanh nổi tiếng của Trung Quốc.

Cao Thành lập tức phàn nàn: "Trẫm hái mấy thứ này mất hơn một canh giờ đấy," hắn ta hơi khoa trương đưa tay vào khuỷu cổ ta, thấy ta nghiêng đầu né cái lạnh ẩm ướt thì đắc ý làm nũng, "Tay áo của trẫm đều ướt sũng cả rồi, nàng thử xem thì biết, sương sớm này khó hái lắm."

Ta dùng hai tay nắm lấy cổ tay hắn ta cười duyên, hơn một canh giờ trước đã về cung, nói như vậy thì đã thương lượng xong rồi.

Trong mắt Cao Thành như có gì đó ngứa ngáy, ta biết hắn ta muốn ôm ta vào lòng, nhưng Cao Thành đứng dậy cười với ta: "Nàng mau pha ra nếm thử đi, nếu ngon, trước khi hoa mặc anh rụng hết, trẫm sẽ hái cho nàng mỗi ngày."

Ta nhìn Cao Thành đang bước vào nội thất: "Hoàng thượng định đi đâu vậy?"

Bước chân Cao Thành vẫn vội vã, nhưng giọng nói lại mang theo nụ cười: "Thay bộ quần áo khô ráo mới ôm nàng được chứ."

Ta ngẩn ra: "Hoàng thượng, đã qua giờ lâm triều rồi."

Cao Thành không quay đầu lại: "Đã qua rồi thì ngày mai nói tiếp vậy."

Cao Thành lâm triều vốn luôn tùy hứng, nhưng Tả Tướng hôm nay hắn ta sẽ lâm triều, Vũ Uy Hầu trở về triều, Cao Thành ít nhất cũng nên lâm triều lộ diện một chút, để cho bọn triều thần đang ngồi trên hai thuyền yên lòng.

Nếu hôm nay ngay cả triều cũng không cần lên, vậy hôm qua không chỉ không có đao quang kiếm ảnh, mà còn phải là chủ khách đều vui. Nhưng làm sao có thể chủ khách đều vui được?

Cả hai bên đều muốn lấy thứ từ tay đối phương, đạt được thỏa thuận tất nhiên đều phải có nhượng bộ, đều có chỗ không hài lòng, Cao Thành vui vẻ thoải mái như vậy, tất nhiên là Vũ Uy Hầu phải nhượng bộ nhiều hơn, vậy sự không hài lòng của Vũ Uy Hầu tất nhiên cũng nhiều hơn.

Một vị chủ tướng nắm giữ binh quyền, đại quân vây thành lại ôm lòng bất mãn với Hoàng đế, Cao Thành lại không tảo triều, để mặc Vũ Uy Hầu thông đồng với bọn triều thần trước sao?

Ta nghĩ mãi không rõ, vì vậy khi Cao Thành mặc một thân nhuyễn bào vân mây màu trắng ôm ta pha Kính Đình Lục Tuyết, ta lập tức làm nũng nói: "Đêm qua Hoàng thượng trêu đùa ta như vậy, hôm nay chỉ có chút sương sớm hoa mặc anh này thì không bù đắp được đâu."

Cao Thành cười: "Vậy, bây giờ bù cho nàng nhé?"

Ta giận dỗi muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn ta: "Hoàng thượng vì để Tiết Thục Phi vui lòng, trêu đùa ta xong lại đi tìm nàng ta, giờ bị nàng ta đuổi ra lại đến tìm ta, vậy ta cũng không cần Hoàng thượng nữa."

Cao Thành vừa tức vừa buồn cười không cho ta vùng vẫy: "Ai nói tối qua trẫm đến chỗ Tiểu Khiết?"

Ta dùng ngón tay bấu vào vạt áo hắn ta, giọng mang theo âm mũi ấm ức: "Chính là đã đi mà, đến mức đó rồi còn phải đi, lại còn đi gấp như vậy, chắc chắn là đi tìm Tiết Thục Phi rồi."

Cao Thành tức tới bật cười: "Nói bậy, rõ ràng là trẫm đến Hữu Tướng phủ, rõ ràng nàng đã đoán được rồi, còn ở đây làm loạn với trẫm."

Lòng ta hơi run rẩy, nhưng không để lộ ra, từ khi trên trán ta mọc ra hoa Bỉ Ngạn, ngoài Tiêu Phòng điện ra, Cao Thành còn đùa giỡn với ta ở Ngự thư phòng, phê duyệt tấu chương thậm chí tiếp kiến thần tử hắn ta cũng chưa từng tránh ta. Ta giống như Tiết Thường Khiết yêu cầu hắn ta chứng minh sự sủng ái dành cho ta, giả vờ ngồi lên ghế của hắn ta phê duyệt tấu chương, sau đó dùng vẻ mặt hơi tinh nghịch để xem hắn ta có tức giận không, Cao Thành sẽ cười ném bút lông sói cho ta rồi nói: Vậy thì nàng thay trẫm phê duyệt hết đi.

Cao Thành biết ta hiểu biết đôi chút về chuyện triều đình, nhưng hắn ta chưa từng nói chuyện với ta về việc này, đây là lần đầu tiên đề cập.

Ta ngẩng đầu trong vòng tay hắn ta, môi gần như chạm vào cằm hắn ta: "Hoàng thượng đang nói ta tham gia vào chính sự sao? Vậy Hoàng thượng đến chỗ Tiết Thục Phi..."

Cao Thành cúi đầu hôn nuốt mất nửa câu sau của ta, nụ hôn đó sâu mà ngang ngược, khi hắn ta buông ta ra, ta cũng đang thở gấp.

Cao Thành đắc ý vén những sợi tóc mai hơi rối của ta: "Cho nàng làm loạn này."

Ta dùng ánh mắt hơi ấm ức và hơi căm hận nhìn hắn ta: "Đêm qua có thể Hoàng thượng đến Hữu Tướng phủ, nhưng càng có khả năng là đến Xuân Hoa cung."

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Cao Thành tức tới bật cười: "Tại sao lại càng có khả năng là Xuân Hoa cung?"

Ta cuộn trong lòng hắn ta tức giận lên án: "Bởi vì hôm nay Hoàng thượng cũng không vào triều!"

Cao Thành nhìn ta một cái, khi ta đang âm thầm hối hận vì lời nói này không ổn, hắn ta bật cười: "Trẫm không vào triều, là vì Vũ Uy Hầu rất hài lòng với cái giá trẫm đưa ra."

Ta ngẩn người, Cao Thành cười hôn lên mắt trái ta: "Hôm nay tảo triều, Vũ Uy Hầu sẽ được phong làm Dị tính vương*."

(*) Dị tính vương: Tước vị cao quý được ban cho những người không thuộc hoàng tộc.

Ta kinh ngạc: "Vũ Uy Hầu được phong Dị tính vương? Hoàng thượng không lo ông ta mưu phản sao?"

Cao Thành cười không mấy để tâm: "Phong cho Triệu Chỉ cũng không khác gì mấy."

"Sao lại không khác? Khác nhiều chứ, Triệu Chỉ được phong vương, Hoàng thượng vẫn có thể khống chế hắn ta trong tay; Vũ Uy Hầu được phong vương, khó kiềm chế hơn Triệu Chỉ nhiều, ông ta có binh quyền, nếu lỡ như..."

Cao Thành lười biếng nói: "Bắc Ngụy đang náo loạn dữ dội, Vũ Uy Hầu muốn tạo phản cũng phải đợi dẹp xong Bắc Ngụy đã, ông ta muốn làm vương thì cứ làm, vẫn còn hơn bây giờ để Bắc Ngụy tấn công vào kinh thành."

"Nhưng ngày sau..."

"Chuyện ngày sau ngày sau rồi nói," Cao Thành cười xấu xa, "Trẫm chỉ lo sung sướng hôm nay, không phải nàng trách trẫm hôm qua trêu đùa nàng sao?"

Trong mắt hắn ta đã có tơ tình, ta vội vàng nắm lấy bàn tay đang làm bậy của hắn ta: "Ta sắp phải đến Phật đường ở Từ Ninh cung, nếu không trang điểm thay y phục ngay thì sẽ không kịp mất."

Hết chương 10

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.