Vật Trong Tay Lật Thiên Hạ

Chương 27: Liễu Diệp - Âm thanh của người cũ(2)



Tiết Thường Khiết luôn nghĩ rằng sau khi Hoàng thượng xem xong trò hay ở sân mã cầu thì tuyệt đối sẽ không động đến tỷ tỷ nữa, nàng ta không hiểu Hoàng thượng, sau khi tỷ tỷ vào cung nhanh chóng có thai, nhanh chóng bị Hoàng hậu nương nương không chấp nhận được, nhanh chóng bị đưa đến Phương Hoa điện.

Ngày thần thiếp vào cung, khi đang nhận giáo huấn tại Phương Hoa điện, Diệp Quý nhân trên cột Hoa Biểu* đó, chính là tỷ tỷ của thần thiếp."

(*) Cột đá trang trí trước cung điện, thường có hình rồng hoặc các biểu tượng khác.

Hoàng hậu nhìn ta, khẽ cười: "Thì ra là vậy, vậy thì quả thật không trách được ngươi hận bổn cung." Nàng ta cười sâu hơn: “Nhưng ngươi hận, không chỉ là bổn cung đúng không? Kẻ ngươi hận nhất, không nên là bổn cung chứ?"

Ta cũng khẽ cười: "Nếu vậy, tại sao hôm nay ta lại đến đây?" Ta liếc mắt, đầu ngón tay khẽ vuốt móng hộ giáp tơ vàng: “Tình cảm sâu đậm giữa Hoàng thượng và nương nương, thần thiếp chỉ được chứng kiến vào ngày đó tại Phương Hoa điện, hộ giáp tơ vàng của nương nương còn có thể dùng để móc mắt tỷ tỷ, Hoàng thượng chơi thật là tận hứng."

Hoàng hậu cười nói: "Thì ra ngày đó ngươi đã biết Hoàng thượng thích gì nhất, ngươi giỏi hơn bổn cung, bổn cung phải vào cung hai năm mới dần dần ngộ ra."

Ta cười đáp: "Sau đó nương nương bắt đầu chiều theo sở thích của hắn ta?"

Hoàng hậu mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, ban đầu bổn cung cũng rất hoảng sợ. Nhưng bổn cung không có dung mạo như ngươi và Tiết Thường Khiết để lấy lòng Hoàng thượng, nên đương nhiên phải tìm cách khác. Tuy thú vui này của Hoàng thượng không tốt lắm, nhưng cũng chẳng gây tổn hại gì cho bổn cung, nên tất nhiên bổn cung sẽ chiều theo ý hắn thôi. Ngày đó ngươi đã thấy rõ, việc tra tấn Liễu Diệp như thế nào, m/ổ bụng lấy đứa trẻ ra sao, móc mắt nàng ta thế nào, đều do Hoàng thượng chỉ đạo, thậm chí tự tay làm, bổn cung chỉ hùa theo mà thôi. Nếu ngươi muốn căm hận, muốn trả thù, cũng nên tìm đúng người mới phải."

"Đương nhiên rồi, vì vậy hôm nay ta mới đặc biệt đến đây để đàm phán một cuộc giao dịch với nương nương." Ta mỉm cười: “Nhưng trước khi đàm phán giao dịch này, ta vẫn còn tò mò, khi đó tỷ tỷ của ta được sủng ái như vậy, tại sao Hoàng thượng lại đột nhiên đối xử với nàng ấy tàn nhẫn đến thế? Tiết Thường Khiết ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, có khi nào bị tổn hại gì đâu."

Nụ cười nở rộng trên môi Hoàng hậu: "Những ngày ở Quang Hoa tự này, bổn cung dần dần hiểu ra vì sao ngươi lại được sủng ái như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Ta dùng hộ giáp tơ vàng nhẹ nhàng vuốt ve mắt trái, mỉm cười: "Ngày đó đánh cược một ván, cũng coi như thành công rồi."

Hoàng hậu cười nói: "Nếu ngày đó người vào cung không phải là Liễu Diệp mà là ngươi, có lẽ ngôi vị Hoàng hậu này đã bị ngươi cướp mất rồi. Thuở nhỏ Hoàng thượng bị ngã ngựa làm tổn thương mắt trái, từ đó để lại tâm bệnh, sợ nhất là người mình yêu thương bên gối khinh thường mình. Sau khi vào cung hai năm, bổn cung phát hiện Hoàng thượng rất thích một động tác, đó là thiếu nữ yểu điệu dịu dàng lấy tay che mắt trái, sau đó bổn cung nhanh chóng phát hiện ra Hoàng thượng luôn thích sủng ái một nữ tử đến cực điểm rồi đột nhiên vứt bỏ, nên bổn cung đã hỏi thăm, sau đó biết được lý do những nữ tử đó thất sủng."

"Lý do gì vậy?"

"Bọn họ trả lời sai một câu hỏi, Hoàng thượng sẽ hỏi họ vào lúc tình cảm đang nồng say nhất, rằng có sẵn lòng mất đi mắt trái vì hắn ta không."

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Chẳng lẽ không có ai nói sẵn lòng sao?"

"Đương nhiên là có, nhưng bất kể bọn họ nói gì cũng vô dụng, bởi vì đáp án của câu hỏi này có đúng hay không đều phụ thuộc vào việc Hoàng thượng có tin hay không, trong lòng Hoàng thượng không tin bất kỳ ai trong số bọn họ sẵn lòng mất đi mắt trái cả."

"Nhưng Tiết Thường Khiết cũng đâu có mất mắt trái."

"Hoàng thượng quả thật sủng ái Tiết Thường Khiết đến cực điểm, thực ra câu hỏi đó của Hoàng thượng chỉ là hỏi cho có thôi, với người mà mình thực sự yêu thương, làm sao Hoàng thượng nỡ lòng hủy hoại mắt trái của người đó chứ? Hoàng thượng hỏi như vậy, chỉ là vì sợ người mình yêu thương chê bai hắn ta mà thôi. Tiết Thường Khiết vốn nắm trong tay một ván cờ bất bại, nào ngờ lại bị ngươi phá vỡ."

Ta khẽ cười: "Phải giống như Hoàng thượng, mới có thể khiến hắn ta yên lòng yêu ta, Tiết Thường Khiết luôn cần hắn ta dỗ dành, nâng niu, đương nhiên hắn ta sẽ thấy mệt mỏi, chán ngán." Ta nhìn Hoàng hậu: “Nhưng nương nương, nếu Hoàng thượng hỏi tỷ tỷ của ta có sẵn lòng mất đi mắt trái vì hắn ta không, tỷ tỷ ta chắc chắn sẽ..."

Hoàng hậu cười nói: "Tỷ tỷ ngươi vào cung quá muộn, hai, ba năm trước Hoàng thượng đã không hỏi nữa."

Ta nhìn chằm chằm vào nàng ta: "Vậy trong hai ba năm này, những phi tần một thời được sủng ái trong cung, có cùng kết cục như tỷ tỷ ta không?"

Hoàng hậu đón ánh mắt của ta mà cười: "Nếu ta nói có thì sao?" Nàng ta đứng dậy: “Ban đầu Hoàng thượng hỏi câu đó xong thì bỏ mặc bọn họ, để họ tự sinh tự diệt, cũng không làm gì cả. Nhưng sau đó có một cung nữ được sủng ái đến mức choáng váng, lại nũng nịu hỏi tại sao mình Hoàng thượng bị mù còn chưa đủ, sao lại muốn làm mù đôi mắt đẹp của nàng ta, nàng ta còn hỏi Hoàng thượng có phải đang ghen tị không."

Nụ cười trên mặt ta dần tắt.

Nụ cười của Hoàng hậu như mùa xuân: "Không biết Hoàng thượng và nàng ta đã nói những gì, đến cuối cùng Hoàng thượng nổi trận lôi đình, nhất định phải móc cả hai mắt nàng ta ra, khi bổn cung chạy đến thì đôi hộ giáp tơ vàng trên tay vừa hay rơi xuống đất, Hoàng thượng đã... cũng không biết sao cảnh tượng đó lại hợp ý Hoàng thượng đến thế, từ đó về sau, khi có người được thịnh sủng trong cung, Hoàng thượng lại cần dùng đến đôi hộ giáp tơ vàng của bổn cung. Ta lại là người không hay ghen tuông, Hoàng thượng cần thì bổn cung cho người mang đến, nên phu thê chúng ta dần dần có sự ăn ý trong chuyện này."

Ta khẽ cười: "Thì ra là vậy, mỗi lần Hoàng thượng đều mời Hoàng hậu nương nương đến, có lẽ những năm qua nương nương cũng đã đưa ra không ít ý tưởng, mới khiến cho từng màn kịch ở Phương Hoa điện ngày càng hay ho."

Hoàng hậu cười nói: "Bổn cung cũng không giấu ngươi, ban đầu là Hoàng thượng thích xem, sau này thì, bổn cung cũng không ghét xem, đưa ra vài ý tưởng trong lúc trò chuyện với Hoàng thượng thì quả thật là có. Những năm qua, tất cả những người được Hoàng thượng sủng ái trong cung này, bổn cung đều ban thưởng những vật quý giá nhất, dù sao đợi khi bọn họ đến Phương Hoa điện, Hoàng thượng cũng thích nhìn thấy bọn họ mặc những thứ xa hoa trên người."

Ta gật đầu cười: "Nương nương đúng là rất thẳng thắn. Ta cũng đã điều tra một số chuyện ở Phương Hoa điện, Hoàng thượng phần lớn chỉ lấy đôi mắt của người ta thôi, sao hôm đó với tỷ tỷ ta lại..."

Theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hoàng hậu cười nói: "Hôm đó Hoàng thượng hứng thú cao, bổn cung cũng chỉ nói thêm vài câu mà thôi. Ngươi chỉ thấy được một màn kia ở Phương Hoa điện, bổn cung có phần thiệt thòi rồi. Ngươi có biết Diệp Quý nhân là do Tiết Thường Khiết cố ý giao cho bổn cung không? Bổn cung không tiếp xúc nhiều với Diệp Quý nhân, nhưng cũng nhìn ra nàng ta là người tỉ mỉ chu đáo, nếu không phải Tiết Thường Khiết ép buộc quá đáng, nàng ta tuyệt đối không dám truyền tin ra ngoài cung dưới sự giám sát của bổn cung."

Ta khẽ cười: "Ta cũng đoán như vậy, Tiết Thường Khiết chịu đưa ta vào cung, đương nhiên phải biến tỷ tỷ thành vật hiến tế."

Hoàng hậu cười nói: "Vì vậy cái c.h.ế.t của Diệp Quý nhân, kẻ chủ mưu là Hoàng thượng, thứ hai là Tiết Thường Khiết, bổn cung phải xếp cuối cùng mới đúng. Ngươi thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không nhầm thứ tự, vậy tại sao lại ra tay với bổn cung trước?"

Ta cười nói: "Hoàng hậu nương nương muốn động đến Hoàng thượng còn phải bày mưu tính kế tỉ mỉ, ta đương nhiên càng không dám ra tay một cách khinh suất, nên Hoàng thượng chắc chắn phải để ở cuối cùng."

Hoàng hậu cười nói: "Đương nhiên là vậy, nhưng giữa bổn cung và Tiết Thường Khiết, ngươi nên căm hận Tiết Thường Khiết hơn mới phải."

Ta vân vê hộ giáp tơ vàng, nụ cười quyến rũ: "Chuyện căm hận, đôi khi cũng không phân biệt cao thấp trước sau. Nếu bàn luận kỹ, trong tay nương nương còn có mạng sống của cha mẹ ta nữa."

Hoàng hậu nhíu mày: "Cha mẹ ngươi bị Tiết phủ hãm hại bỏ tù, bổn cung đã tra xét rồi."

Nàng ta liếc ta một cái: “Bổn cung cũng cho người điều tra lời nói của ngươi, cha mẹ ngươi quả thật đối xử với ngươi không tốt."

Ta cười một tiếng: "Đúng là không tốt lắm, nhưng bọn họ cũng đã nuôi ta đến sáu tuổi, sau khi chúng ta vào Tiết phủ, cha ta vẫn gửi cá khô hai lần mỗi năm, mỗi lần đều phải khom lưng chịu đựng sỉ nhục rồi tươi cười nịnh nọt ở chỗ gác cổng mới có thể gửi vào được. Ta lười quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của bọn họ, nhưng bọn họ bị người khác hại chết, ta vẫn phải biết sự thật."

"Sự thật?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.