Thuần thục rời khỏi giường, căn bản không cần tự hỏi, Ngu Nam đã ý thức được mình trở về thời không ban đầu.
Nhớ lại những việc xảy ra năm mười hai tuổi, Ngu Nam không khỏi cảm thấy quẫn bách.
Tâm lý của cô vô tri vô giác trở lại mười hai tuổi, làm chuyện ngu ngốc muốn chết. Cô suốt ngày nói bản thân đã trưởng thành, logic lại không khác gì đứa trẻ mười hai tuổi. Sự kiện nhặt được hoa, kết quả trong hoa đều là kiến, cô vậy mà ngây ngốc lập lại một lần.
“May mắn việc này không ai biết.” Ngu Nam nghĩ thầm.
Cô ở nhà cùng ba mẹ mấy ngày, thấy kỳ nghỉ sắp kết thúc, cô mới chậm rãi xách hành lý trở về Nhậm Thành nơi cô và Liễu Chướng cư trú. Nhậm Thành cách Lệ Châu không xa, chỉ cần đi một giờ là tới.
Cô vừa tốt nghiệp đại học đã ở Nhậm Thành, cô quen thuộc không khí cỏ cây tươi mát ở thành phố này, tựa như quê nhà thân quen của mình.
“Nam Nam, em đến trạm chưa?” Cô vừa mở điện thoại ra, lập tức nhận được tin nhắn của Liễu Chướng.
Ngu Nam đặt rương hành lý ở bên cạnh, dựa vào rương hành lý gõ chữ: “Mới vừa xuống xe, còn chưa ra trạm, anh muốn tới đón em?”
Liễu Chướng nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên.”
Cô xách rương hành lý, đợi ở cửa ga tàu cao tốc mười phút, cuối cùng cũng thấy bảng số xe quen thuộc. Liễu Chướng xuống xe, đi về phía cô. Hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, tóc hơi dài cột lên, tóc mái lưa thưa che khuất cái trán, nhìn rất có tinh thần.
Ngu Nam như suy tư gì đánh giá Liễu Chướng, ánh mắt quỷ dị, nhìn đến Liễu Chướng nổi da gà.
“Em nhìn cái gì?” Liễu Chướng nói.
Ngu Nam ý vị sâu xa nói: “Sao hôm nay anh mặc như vậy…… Nhân mô cẩu dạng*?” Cô châm chước một lát, lựa chọn một từ ngữ không tốt để hình dung.
*(Nhân mô cẩu dạng: mặt người thân chó, câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.)
Liễu Chướng vốn dĩ đã trắng, gần đây đều ở trong nhà, càng thêm trắng sáng lên.
Tục ngữ nói một trắng che trăm xấu, huống chi Liễu Chướng đã đẹp trai, chỉ là quá gầy, dẫn tới ngũ quan tuấn tú không được người chú ý. Hiện giờ hình thể anh cân xứng, đi giữa đám đông có vẻ đáng chú ý.
Liễu Chướng duỗi tay lấy rương hành lý trong tay cô, chậm rãi nói: “Tóc quá dài đành phải cột lên, quần áo là lúc trước em mua cho anh.”
Lúc này Ngu Nam mới nhớ lại, trước khi cô cãi nhau với Liễu Chướng, cô mới mua cho Liễu Chướng vài cái áo sơ mi.
—— Ơ, tại sao cô lại cãi nhau với Liễu Chướng?
Ngu Nam mê mang. Trải qua hai lần lữ trình, cô thế nhưng nghĩ không ra nguyên nhân lúc trước cô và Liễu Chướng cãi nhau, bây giờ đại não của cô tất cả đều là hồi ức vui vẻ khi ở chung với Liễu Chướng tuổi nhỏ.
Hai người lên xe, Ngu Nam ngâm nga ngồi trêи ghế phụ.
“Chúng ta ra ngoài ăn cơm? Hay là về nhà ăn cơm?” Liễu Chướng lên xe câu đầu tiên là hỏi về bữa tối.
Ngu Nam: “Anh chỉ biết ăn cơm, cũng không hỏi xem em ở nhà thế nào?”
Liễu Chướng liếc cô một cái, bất đắc dĩ thở dài. Thò người lại gần, giúp cô cài đai an toàn, hơi thở ấm áp thổi quét qua vành tai cô: “Sao luôn quên cài đai an toàn vậy?”
“Chuyện thứ nhất em về nhà là ăn sủi cảo chấm giấm.” Liễu Chướng trở lại vị trí, thẳng lưng chuyển động tay lái, “Còn phải hỏi?”
Ngu Nam bất mãn: “Sao anh tự tin vậy? Nếu em đổi món thì sao?”
“Không, em rất dài tình, cũng rất cố chấp.” Liễu Chướng bình tĩnh nói, “Từ nhỏ đã thích ăn sủi cảo, cho dù sau khi lớn lên cũng thích, ngay cả nước chấm cũng chỉ có chấm giấm. Huống chi về nhà có mẹ Chu làm sủi cảo, em đương nhiên muốn ăn, căn bản không có khả năng khác.”
“Mẹ Trương và ba Liễu đang đi du lịch, không trở về. Em hỏi ba mẹ em, bọn họ đều nói chờ em đi rồi, sẽ đi tìm ba mẹ anh hội hợp cùng nhau đi du lịch.” Ngu Nam sáng suốt không hề lựa chọn vấn đề Liễu Chướng nói với mình, vì thế nhanh chóng nói sang chuyện khác, câu chuyện chuyển tới trêи người ba mẹ hai bên.
“Ba mẹ muốn du lịch tự túc, cũng nói với anh rồi, muốn đi Đại Tây chơi một tuần.” Liễu Chướng thuận miệng nói, “Dù sao bọn họ đều sắp về hưu, đi chơi cũng tốt, cả ngày ở nhà cũng nhàm chán.”
Ngu Nam nhìn sườn mặt của Liễu Chướng, bỗng nhiên cười rộ lên.
“Sao?” Liễu Chướng liếc cô một cái, “Nhớ tới việc gì vui?”
Ngu Nam nói: “Chướng Chướng ngu ngốc, hai ta lúc trước ai tỏ tình trước nhỉ?”
“Đương nhiên là em.” Liễu Chướng nghiêm trang trả lời.
“Nói bậy, rõ ràng là anh!” Ngu Nam ồn ào, “Em dễ xấu hổ như vậy, sao có thể chủ động tỏ tình.”
Liễu Chướng nói: “Đã bảo em không thể ăn nói bừa bãi mà, em để tay lên ngực tự hỏi, là em tỏ tình trước? Hay là anh tỏ tình trước?”
Ngu Nam tìm tòi trong đầu một vòng, hoảng sợ phát hiện mình thế nhưng không nhớ nổi chuyện lúc trước. Chỉ mơ hồ nhớ rõ hai người nói chuyện yêu đương là trước khi thi đại học, nhưng khi đó Liễu Chướng đang học ở nơi khác.
Nghĩ nghĩ, Ngu Nam ngây ngốc.
“Sao vậy? Suy nghĩ cái gì?” Thấy Ngu Nam không nói gì, biểu tình trống rỗng, hiển nhiên là lâm vào mờ mịt.
“Không, không có gì.” Ngu Nam đột nhiên run lên, lắc lắc đầu, “Em phát hiện trí nhớ của mình trở nên kém.” Cô ẩn ẩn có dự cảm, có thể lần này trở lại quá khứ là đoạn thời gian tỏ tình kia.
Liễu Chướng nói: “Ở nhà thức đêm?”
“Không có, ngủ rất sớm.” Mỗi lần vừa vào giấc ngủ, sẽ trở lại quá khứ, ôn lại những việc trải qua ở thời thơ ấu và niên thiếu. Ngắn ngủn một đêm, lại sẽ vượt qua thời gian mấy chục ngày. Khi tỉnh lại sẽ không cảm thấy mệt nhọc mà còn cảm thấy tinh thần sảng kɧօáϊ.
Ngu Nam chống cằm, nhìn khuôn mặt của mình trong kính chiếu hậu, gương mặt hồng nhuận, ánh mắt sáng trong, một chút cũng không nhìn ra buồn ngủ.
Liễu Chướng nói: “Vừa mới hỏi em, em còn chưa trả lời anh. Đêm nay em muốn ăn cái gì? Đi ăn ở ngoài, hay là ăn ở nhà?” Xe hơi hòa nhập vào dòng xe cộ, tới gần chạng vạng, không trung u tối, hai bên đường phố ánh đèn rực rỡ lung linh. Nơi nơi đều là biển quảng cáo đủ loại màu sắc, màn hình lớn ở thương trường truyền phát quảng cáo gần đây, khuôn mặt minh tinh xinh đẹp dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh.
Đây là không khí hoàn toàn khác tiểu thành Lệ Châu, lại đồng dạng có được hơi thở cuộc sống hàng ngày.
Gió đêm mang theo khí nóng, Ngu Nam hít sâu một hơi, ngửi được một cổ hương vị không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, rất trừu tượng, đó là hơi thở cô thường ngửi thấy khi còn niên thiếu. Giống như quần áo phơi ngoài nắng, tổng hội mang theo mùi hương mặt trời, cô quen thuộc hơi thở này, giống đêm mùa hè, cũng giống mùa thu vườn trường.
“Ăn ở nhà.” Ngu Nam không chút do dự trả lời, “Bỗng nhiên đặc biệt muốn ăn cơm anh nấu.”
“Được.” Liễu Chướng không nhịn được cong lên khóe môi, nở nụ cười, “Bằng không lại mua một phần bánh kem dâu tây?”
Ngu Nam vừa nghe, tức khắc bối rối: “Nhưng đã trễ thế này, ăn bánh kem sẽ mập.”
Liễu Chướng dụ dỗ: “Một cái bánh kem thôi, em ăn không hết thì anh ăn.”
“Em mới không tin, anh ngửi thấy mùi sữa tươi đã muốn ói.” Ngu Nam chọc phá Liễu Chướng, “Hay là chúng ta mua kem lạnh đi?”
Liễu Chướng nghĩ nghĩ, nói: “Cũng được.”
Hai người lái xe đi siêu thị, mua củ quả tươi sống, Liễu Chướng và Ngu Nam đều nhiệt tình thích ăn thịt heo nên không mua loại thịt khác. Ngu Nam vừa nhìn thịt heo, đã mặc sức tưởng tượng hình ảnh chúng nó biến thành đồ ăn nằm trong mâm.
Tối hôm qua trong “Cảnh trong mơ” thời niên thiếu, chú Liễu trổ tài nấu nướng nấu một bàn mỹ thực. Tay nghề của Liễu Chướng đều là học theo chú Liễu. Liễu Chướng niên thiếu đã ở bên cạnh cô, cô lại không ngừng nhớ tới Liễu Chướng trưởng thành, nhớ tới đồ ăn Liễu Chướng làm.
Hiện tại, cô đã về lại bên cạnh người này, còn có thể tận tình hưởng thụ tay nghề nấu nướng của anh.
Bất luận nghĩ như thế nào, đều khiến cô vui mừng.
“Sao đột nhiên cười kỳ quái như vậy?” Liễu Chướng nhìn cô, hỏi.
Ngu Nam nói: “Nghĩ đến việc khiến em vui vẻ.”
Cô tưởng tượng đến quá khứ, nhìn sắc trời ảm đạm bên ngoài và ngọn đèn đường sáng ngời, chỉ cần có anh bên cạnh làm bạn là không ngăn được khóe miệng cong lên.
Về đến nhà, cả người Ngu Nam thả lỏng, lao thẳng tới sô pha.
Liễu Chướng xách bao lớn bao nhỏ đồ ăn vào phòng bếp, hô: “Lại đây giúp anh dọn dẹp một chút, em muốn ăn cái gì?”
“Em thích món sở trường của anh!” Nhắc tới ăn, Ngu Nam lập tức có tinh thần, lập tức lộn mình xoay người ngồi dậy, xỏ dép lê đi đến phòng bếp.
Ngu Nam cười trộm, đi tới sau lưng giúp anh buộc nơ con bướm: “Chướng Chướng ngu ngốc, bình thường anh thắt nơ con bướm như thế nào? Em thắt còn không đẹp bằng anh..”
“Lần sau chỉ em.” Liễu Chướng thuần thục rửa dao, “Giúp anh lấy bếp điện đi, anh làm nước chấm, hôm nay nướng thịt ba chỉ cho em ăn.”
“Được.” Ngu Nam vui sướиɠ đồng ý.
Cô nhìn thoáng qua Liễu Chướng, anh cắt đồ ăn, đưa lưng về phía cô.
Chân dài eo nhỏ, thân hình thon dài, hoàn toàn là hình mẫu lý tưởng của cô. Một người con trai như vậy là của cô, từ nhỏ đã trói định. Ngu Nam đắc ý nhếch môi, may mắn cô tuệ nhãn như đuốc, từ nhỏ đã tìm được đối tượng cho mình.
Không được bao lâu, Ngu Nam tự giác rời khỏi phòng bếp.
Bây giờ phòng bếp là lĩnh vực của Liễu Chướng, cô ở đó chỉ tổ thêm phiền.
Cô ngồi xem TV, tâm lại ở nơi khác, xuyên thấu qua cửa sổ giữa nhà ăn và phòng bếp, nhìn chăm chú bóng dáng Liễu Chướng. Lúc trước bởi vì cãi nhau mà xuất hiện ngăn cách, tại một khắc này bị mùi thơm đồ ăn nung đến không còn tăm hơi.
Không có việc gì lại đi cãi nhau, chỉ biết làm cho hai bên đều không thoải mái, còn để ba mẹ hai bên nhọc lòng.
Ngu Nam nghĩ thầm, nếu muốn nói chuyện công bằng với Liễu Chướng vậy không thể giấu giếm.
Cô nằm ở trêи sô pha, ngáp một cái. Trong TV chiếu hài kịch cũng không có ý tứ gì, cô nắm điều khiển từ xa, cảm giác mí mắt nặng nề buồn ngủ.
“Chướng Chướng ngu ngốc!” Cô lớn giọng gọi.
“Chuyện gì!” Liễu Chướng ở trong bếp quay đầu lại nhìn cô.
“Em ngủ một lát!”
“Em ngủ đi, đợi chút ăn cơm anh gọi em dậy.” Liễu Chướng nói.
Ngu Nam yên tâm nhắm mắt lại, lầu bầu nói: “Được.” Lần này trong mộng ngoài mộng đều có Liễu Chướng, cũng không biết lần này sẽ gặp được Liễu Chướng bao nhiêu tuổi.
Liễu Chướng bao nhiêu tuổi cũng được, bởi vì bất kể là khi nào, cô đều thích.