“Nam Nam, mau thức dậy, chúng ta sắp đến nhà mới.”
Tiếng nói ôn hòa của mẹ vang lên bên tai Ngu Nam, cô dụi mắt, lại nghe mẹ mềm nhẹ răn dạy: “Nam Nam, mẹ đã nói bao nhiêu lần, không được dùng tay dụi mắt.”
Ngu Nam còn đang mơ màng, thần trí không tỉnh táo, trả lời theo bản năng: “Xin lỗi, con sai rồi.”
“Ngoan.” Cô cảm giác có một bàn tay sờ cái trán của mình, lại thu trở về.
Cửa sổ xe hạ xuống, gió lạnh bên ngoài thổi vào, Ngu Nam run lập cập, hoàn toàn tỉnh táo.
Cô cúi đầu nhìn tay mình, trắng trẻo mập mạp, mu bàn tay còn có ngấn, ngón tay ngắn, bàn tay nhỏ, với một học sinh tiểu học mà nói, có được đôi tay như vậy là vô cùng hoàn hảo.
Ngu Nam không khỏi lâm vào trầm tư, sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cô nhéo khuôn mặt nhỏ của mình.
Szzz ——
Đau quá! Vì sao cô còn chưa tỉnh?
Ngu Nam khϊế͙p͙ sợ nhìn ba mẹ trẻ lại mười mấy tuổi trước mặt, cảm giác đầu óc mình loạn thành hồ nhão.
Cô chỉ nói muốn trở lại thời thơ ấu, nhưng không thật sự muốn trở về!
Ký ức khi còn bé đã phai mờ, nhưng cô vẫn nhớ rất rõ ràng lần chuyển nhà này có ý nghĩa bắt đầu một cuộc sống mới. Công tác của ba cô điều động, hơn nữa cô sắp trở thành học sinh tiểu học, suy xét mấy lần, nhà bọn họ quyết định dọn đến ký túc xá công nhân viên chức trong trường học, thuận tiện cho cô đi học.
Nơi Ngu Nam sống là một tòa tiểu thành yên tĩnh, dân cư không nhiều, cũng không có cao ốc building.
Cô lớn lên ở tòa tiểu thành này, đã quen tiết tấu sinh hoạt chậm rãi như mây trôi ở nơi đây.
Bây giờ thành thị xây dựng chưa hoàn thiện, hết thảy còn đang trong giai đoạn phát triển. Ký túc xá công nhân viên chức mới sửa lại không lâu, lấy ánh mắt của người tương lai nhìn lại, có vẻ vô cùng cũ nát, cao nhất cũng chỉ có năm tầng.
Tuy rằng chung cư không tinh xảo như tương lai, nhưng lại có được hơi thở ấm áp mà chung cư cao tầng không có. Tiếng cười đùa và tiếng thét chói tai của trẻ con từ giữa hàng hiên truyền đến, Ngu Nam ôm món đồ chơi của mình, tập tễnh đi về phía trước.
Khoảng thời gian trước cô học chạy xe đạp, không cẩn thận ngã xe, bị thương đầu gối, đi đường khập khiễng. Ăn mặc váy công chúa xoã tung, Ngu Nam đẹp như búp bê Tây Dương.
“Linh Thước, đây là con gái của cậu?” Vừa lúc có một người phụ nữ trẻ tuổi đi xuống lầu, nhìn thấy hai mẹ con, lập tức cười tươi nói, “Tớ nhớ rõ con bé tên là Nam Nam, thật xinh đẹp.”
Chu Linh Thước nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Ngu Nam, nói: “Mau gọi dì Dương.”
Ngu Nam nhỏ giọng nói: “Chào dì Dương.”
Dì Dương là bạn thân của mẹ, sau này thường xuyên hẹn đi du lịch ăn cơm. Đột nhiên thấy dì Dương trẻ tuổi, cô cảm thấy vô cùng mới lạ. Mở to đôi mắt nhìn dì Dương, lòng hiếu kỳ đều viết ở trêи mặt.
Dì Dương cười khanh khách nói: “Nam Nam thật đáng yêu, dì Dương cho con kẹo.”
Dì móc ra một nắm kẹo sữa trong túi, nhét hết vào tay nhỏ của Ngu Nam.
“Cảm ơn.” Hai tay Ngu Nam luống cuống cầm chắc kẹo sữa, món đồ chơi bị động tác mạnh mẽ của cô ép đến biến hình.
Hai người lớn hàn huyên một lát, Chu Linh Thước thình lình nói: “Trương Quyên đâu? Sao tớ không thấy?”
Ngu Nam cẩn thận lột ra giấy gói kẹo, thừa dịp Chu Linh Thước không chú ý, há mồm ăn luôn hai viên kẹo sữa, hạnh phúc nheo lại đôi mắt. Nghe thấy mẹ nhắc tới một người bạn thân khác, Ngu Nam vội vàng dựng lỗ tai lên nghe.
“Đi Thanh Thiếu Niên Cung đón Chướng Chướng.” Dì Dương cười nói, “Gần đây Chướng Chướng học thư pháp.”
“Tớ nhớ hình như năm nay Chướng Chướng lên lớp ba nhỉ?” Chu Linh Thước nói, “Tớ còn chưa gặp mặt thằng bé một lần.”
Ngu Nam nhai kẹo, thầm nghĩ, thì ra Liễu Chướng còn nhỏ đã học thư pháp, sao cô không biết? Phỏng chừng học được một kỳ nghỉ hè, sau đó lại nghỉ.
“Đúng vậy, tớ cũng là lần đầu tiên gặp con gái cậu.” Dì Dương sờ sờ đầu Ngu Nam, “Có đồ gì cần mình giúp dọn phụ không? Có yêu cầu gì cứ tìm tớ.”
Chuyển nhà là việc rườm rà mệt nhọc, ba Ngu đi làm, Chu Linh Thước trong ngoài đều bận rộn, may mà còn có đồng sự kiêm hàng xóm tới hỗ trợ. Đến nỗi Ngu Nam sáu tuổi, ở nhà ngồi không bao lâu đã bị gia trưởng không lưu tình thả đi ra ngoài, để bé tự mình xuống lầu đi chơi.
Ngu Nam bĩu môi, cầm kẹo sữa, không tình nguyện đi xuống lầu.
Hiện tại đúng là kỳ nghỉ hè, một học sinh trong trường học cũng không có. Trong sân thể ɖu͙ƈ chỉ có vài công nhân viên chức đi bộ, Ngu Nam đứng ở dưới thang lầu, xuyên thấu qua vách tường rỗng nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng cười đùa của các bạn nhỏ.
Mười mấy năm trước, cô cũng là một thành viên trong đám trẻ con này.
Bây giờ khác rồi, cô là người trưởng thành, không thể quậy với trẻ con.
Cách đó không xa là sân điền kinh, bây giờ còn chưa có đường băng plastic, tất cả đều là cát sỏi. Một góc sân thể ɖu͙ƈ có hố cát, sân chơi nhỏ cho trẻ con, có cầu trượt, cầu bập bênh và bàn đu dây.
Lúc này một củ cải nhỏ đang ngồi xổm bên hố cát, sau đầu thắt tóc bím thon dài, rất chói mắt. Ngu Nam liếc mắt một cái đã nhận ra cậu bé thắt bím tóc kia là ai, đó là chồng tương lai của cô, Liễu Chướng.
Liễu Chướng đang chôn đầu nghiêm túc đào hạt cát, bên cạnh cậu đặt một cái xô, hạt cát bên trong hơi đậm, là bị ngâm nước.
Nhận thấy được ánh mắt nóng rực ở phía sau, Liễu Chướng tuổi nhỏ đột nhiên xoay đầu, giọng thô nói: “Ai đang nhìn tui?”
Liễu Chướng có một khuôn mặt thanh tú, đôi mắt rất lớn, tóc hơi cuốn, mặc áo sơ mi quần đen sạch sẽ, nhìn vào rất khiến cho người ta thích. Mới từ Thanh Thiếu Niên Cung trở về, ngực và cổ tay áo dính một ít mực đen, rất giống trang trí làm đẹp.
Nhìn Liễu Chướng tuổi nhỏ, chẳng sợ mới vừa cãi nhau một trận với Liễu Chướng tuổi lớn, Ngu Nam vẫn không nhịn được mềm lòng.
“Khi còn nhỏ Liễu Chướng là vô tội.” Ngu Nam an ủi chính mình.
Sau đó cô “Hiền từ” nhìn chăm chú Liễu Chướng.
Liễu Chướng ngẩng đầu, ngữ khí kỳ quái nói: “Sao cậu lại nhìn tớ như thế?”
Ngu Nam sửng sốt một chút, nói: “Tớ nhìn cậu như thế nào?”
Liễu Chướng đứng lên, chống eo, lớn tiếng nói: “Biểu tình cậu nhìn tớ, giống mẹ tớ nhìn tớ như đúc!”
Ngu Nam: “……”
Vì thế Ngu Nam nói: “Không có.”
Liễu Chướng hồ nghi nhìn cô, khẳng định mà nói: “Cậu có.”
“Tớ không có.”
“Cậu có.”
“Tớ không có.”
Liễu Chướng cảm thấy như vậy không tốt, quá trẻ con, học sinh tiểu học lớp hai, tám tuổi đã ẩn ẩn có ý niệm trầm ổn, lập tức giành nói trước: “Không có thì không có, cậu muốn chơi chung với tớ không?”
Liễu Chướng không theo lẽ thường làm Ngu Nam ngây ngốc.
Vài giây sau, Ngu Nam sống không còn gì luyến tiếc mà ngồi xổm bên hố cát, đào cát với Liễu Chướng. Cái xẻng chỉ có một cái, Liễu Chướng cho cô, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Thân sĩ không thể để con gái làm dơ tay.”
Ngu Nam có chút cảm động, vốn định từ chối, nhưng lại không đành lòng tổn thương mặt mũi của vị tiểu thân sĩ này, lập tức nhận lấy, đào cát.
Tinh thần của cô đều đặt ở trêи người Liễu Chướng.
Lúc Liễu Chướng mới sinh ra sức khỏe không tốt, ba ngày bị bệnh hai lần, cha mẹ cậu mới cho cậu để tóc bím, xem như cầu phúc. Hiện tại bộ dáng Liễu Chướng hoạt bát, một chút cũng không nhìn ra sức khỏe đã từng yếu ớt.
Cậu bé đang dùng tay ra sức đào cát, đào ra một cái lỗ nhỏ.
Ngu Nam nhịn không được nói: “Cậu đào cát làm gì?”
“Xây lâu đài,” Liễu Chướng ngữ khí thâm trầm, “Trong TV có thể sử dụng hạt cát xây ra lâu đài rất cao rất cao, tớ cũng muốn thử xem.”
Ngu Nam thầm nghĩ, vậy cậu còn rất có trái tim thiếu nữ đấy. Cô đương nhiên biết lâu đài trong miệng Liễu Chướng là gì, chính là lâu đài bên bờ biển trong phim hoạt hình bọt biển.
Vì thế cô nói: “Cát nơi này, khác với cát trêи bờ biển.”
Liễu Chướng liếc cô một cái: “Thử xem mới biết được có thể hay không thể.”
Cô lại chơi cát với Liễu Chướng mười phút, cuối cùng quả nhiên kết thúc trong thất bại. Phí sức chín trâu hai hổ, cũng chỉ đắp ra mấy cái hình trụ, Liễu Chướng cau mày nhìn chằm chằm hạt cát sắp sụp đổ, khổ đại cừu thâm.
Ngu Nam thở dài, kéo kéo tay áo Liễu Chướng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi chơi khác đi.”
...
Khi hoàng hôn đến, mùi hương đồ ăn trong từng hộ nhà theo gió thổi bay quanh trong sân thể ɖu͙ƈ.
Bên cạnh cầu trượt trong sân thể ɖu͙ƈ, Ngu Nam che cánh tay, quỳ trêи mặt đất, đau đến ứa nước mắt.
“Cậu sao rồi?” Liễu Chướng gấp đến độ đi vòng vòng quanh người cô, “Tớ đi tìm ba mẹ tớ.”
Bé gái mềm mại ở trước mặt cậu đau đến sắp khóc, Liễu Chướng nôn nóng không thôi. Vài phút trước, Ngu Nam nhớ lại khi còn nhỏ thường xuyên chơi trò chơi cùng Liễu Chướng, ngoại trừ chơi cát thì còn chơi bàn đu dây với cầu trượt.
“Chúng ta đi chơi cầu trượt đi,” Ngu Nam nói như vậy, “Tớ dạy cậu một biện pháp chơi mới.”
Liễu Chướng ngẩng đầu nhìn cô bé, chỉ thấy Ngu Nam nhanh nhẹn bò lên cầu thang, đứng ở trước cầu trượt.
Cô nuốt nước miếng, nói: “Xem đây.”
Thân ảnh nhỏ xinh như đạn pháo chạy như bay xuống cầu trượt, tiếng bước chân đinh tai nhức óc, Liễu Chướng trợn mắt há hốc mồm, cũng không biết nói cái gì mới đúng.
Ngu Nam chạy xuống mồ hôi đầy đầu, chống đầu gối thở dốc. Khi còn nhỏ cô thích nhất dùng phương thức này tìm niềm vui, cái loại gia tốc phân bố adrenalin* này, có thể khiến cô chơi một ngày cũng không biết mệt.
(*Adrenalin: Đây là một hoocmon có tác dụng trêи thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.)
Cô cổ vũ Liễu Chướng: “Cậu cũng chơi đi.”
Liễu Chướng xụ mặt, giữ chặt cổ tay của cô: “Không thể chơi như vậy, nguy hiểm.”
Ngu Nam không cho là đúng, nói: “Không sao đâu, cậu suy nghĩ nhiều.”
“Không được.” Liễu Chướng lại cố chấp không chịu buông tay, “Cậu chạy như vậy sẽ tự ngã.”
Ngu Nam đột nhiên bực bội, đánh giật tay ra khỏi tay Liễu Chướng, lại chạy nhanh lên thang trượt, hét lên: “Đã nói sẽ không sao, cậu luôn nhiều chuyện như thế!”
Tay Liễu Chướng bị cô đánh đỏ một chút.
Sau đó Ngu Nam té xuống từ cầu trượt.
“Bởi vậy tớ nói rồi.” Liễu Chướng thở dài, “Ba mẹ cậu cũng ở nơi này hả? Số nhà số mấy? Tớ đi tìm ba mẹ cậu đến đây.”