Theo kế hoạch, ba ngày sau Nghê Ca sẽ lên đường đi Tây Bắc.
Trước đêm xuất phát, cô lên mạng tìm hiểu thêm một chút thông tin nơi này.
Đại mạc Tây Bắc cát vàng đầy trời, chiếu lên lại phá lệ đẹp mắt.
Nghê Ca rục rịch muốn động, ý đồ muốn nhét thêm vào chiếc vali một chiếc váy đỏ.
"Nghê Ca thân mến, nơi đó nhiệt độ thấp nhất chỉ có ba độ." Giảng viên bình tĩnh giúp cô cầm chiếc váy đem ra, "Tin cô một câu đi. Chỉ cần mang theo áo lông là đủ rồi."
"...."
Buổi sáng hôm xuất phát, Bắc Kinh liên tục mấy ngày mưa dầm, vẫn không có dấu hiệu nào tạnh.
Nghê Ca trở lại công ty để chuyển giao công việc, Đào Nhược Nhĩ giúp cô làm tốt mọi thủ tục. Cuối cùng, đưa cho cô một túi giấy màu nâu đựng các loại sách cần dịch: "Thời gian ba tuần, làm sao có thể dịch xong được?"
Nghê Ca không mở cái túi ra, để ở trong tay mà nhéo nhéo, không dày.
Cô mặt mày cong cong, cười nói: "Có thể."
Đào Nhược Nhĩ cũng theo cô cười rộ lên:
"Cố lên nha em gái nhỏ."
Nghê Ca nói lời tạm biệt với đàn chị, đi thang máy xuống lầu.
Trong thang máy người vẫn rất nhiều. Nhưng hôm nay tâm tình cô vui sướng, không có chút cảm giác tí ti nào là chật chội.
Cô không nghĩ tới chính là, trên đường xuống đi ngang qua Trực tiếp JC, không ngờ lại gặp phải Chu Tiến.
"Nghê Ca." Anh ta hiển nhiên cũng rất kinh hỉ, từ trong đám người chen đến bên người cô, ngữ điệu ôn hòa hỏi, "Em xuống lầu là muốn đi sao chép văn kiện sao? Thật khéo. Anh cũng phải đi."
Nhưng mà Nghê Ca lắc đầu.
"Em tan làm." Cô lắc lắc túi giấy màu nâu trên tay, "Em về nhà làm việc."
Chu Tiến phản ứng rất nhanh.
Anh ta kỳ lạ: "Không phải em không ở tổ phiên dịch sách báo sao?"
"Vừa mới xin điều qua đó." Nghê Ca hai mắt cong cong, lễ phép giải thích, "Bởi vì không cần làm việc đúng giờ."
Khóe mắt đuôi lông mày của cô đều là ý cười nhảy nhót.
Chu Tiến rất ít khi thấy cô vui vẻ như vậy, dựng thẳng lông mày:
"Xảy ra chuyện gì tốt sao?"
Thang máy "Tinh" một tiếng, mọi người nối đuôi nhau đi ra.
Nghê Ca đi ở phía trước, giọng nói trầm thấp cười nói:
"Không cần làm việc đúng giớ, có thể rời khỏi Bắc Kinh. Chính là chuyện tốt đáng vui vẻ."
"Ngày đó em cùng em...anh trai." Thấy cô không có ý định nói tỉ mỉ, Chu Tiến dứt khoát đổi chủ đề, "Sau đó thế nào?"
"Anh ấy trở về quân đội."
Chu Tiến thở nhẹ một hơi: "Cũng tốt. Quân nhân đích thực không thể rời cương vị quá lâu."
Nhưng mà một giây sau, ánh mắt Nghê Ca sáng lấp lánh, nhỏ giọng nói:
"Anh ấy không thể rời khỏi, cho nên em đi tìm anh ấy."
Bước chân Chu Tiến hơi ngừng lại, khẽ giật mình.
Nghê Ca đi ở phía trước, ôm túi giấy màu nâu, đôi tai cừu nhỏ vui vẻ lắc lư.
Không hiểu sao, tại thời khắc này, Chu Tiến mới chính thức dâng lên một dự cảm mãnh liệt. Cô vĩnh viễn không có khả năng ở bên cạnh anh.
Trái tim của cô không ở nơi này.
"Nghê Ca." Chu Tiến nhịn không được thở dài, "Em thích anh ta."
Rõ ràng là không phải dùng câu nghi vấn. Nhưng trong lòng anh ta vẫn không nhịn được mà hiện lên một chút chờ mong nho nhỏ.
Muốn nghe cô phủ nhận.
Nhưng mà Nghê Ca ngẩng đầu lên, không chút do dự nói:
"Đúng vậy. Em thích anh ấy."
Chu Tiến chưa từng thấy qua ánh hào quang như vậy trong mắt cô.
Anh ta vừa định mở miệng.
"Cho nên học trưởng." Cô quay qua, rất nghiêm túc mà nói, "Em muốn đi tìm vị hôn phu của em."
"......"
"Mặc dù học trưởng hiện tại tạm thời chưa gặp được cô gái thích hợp dành cho riêng mình, nhưng hi vọng học trưởng chăm sóc bản thân."
"....."
"Em biết được, học trưởng vô cùng nhiệt tình và yêu thích việc quay phim, nhưng là mong đúng thời gian...."
Chu Tiến tiến lên một bước, cúi người ôm lấy cô.
Bên ngoài dư quang bụi bặm bay lên. Nghê Ca còn chưa kịp phản ứng, anh ta liền buông lỏng tay ra.
Một cái ôm vô cùng ngắn ngủi.
"Nghê Ca." Chu Tiến lui ra phía sau một bước, giống như lần đầu tiên gặp mặt cũng như vậy, khẽ mỉm cười, nói, "Tương lai đường sá xa xôi, xin em cũng nhớ kỹ, chăm sóc tốt cho Nghê Ca."
***
Tháng mười qua đi, nhiệt độ không khí Tây Bắc giảm đột ngột. Ngày đêm sự chênh lệch nhiệt độ cấp tốc tăng nhanh.
Ngồi trên xe lửa lay động, Nghê Ca nhìn thảm thực vật dọc theo đường sắt từ một cây cao biến thành một bụi cây thấp, rồi lại biến thành một thảm cỏ đáng thương.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhớ tới khi còn học cấp ba, Mạnh Viện đã từng chỉ vào sách giáo khoa địa lý mà nói đùa:
"Cậu ở ôn đới đã lạnh thành cái dạng như vậy. Vạn nhất về sau có chuyến đi đến Bắc Cực, chẳng phải là sẽ chết cóng ở đó luôn sao?"
Khi đó Nghê Ca kéo chiếc áo lông thật dày của mình lại, dựa vào hơi ấm, son sắt mà thề: "Về sau mình sẽ sống ở vùng nhiệt đới. Vĩnh viễn không đi đến nơi có nhiệt độ thấp, vĩnh viễn không rời khỏi mặt trời."
Không nghĩ tới lại đánh vào mặt mình nhanh như vậy.
Trên xe không cảm giác được nhiệt độ giảm xuống, Nghê Ca bưng lấy ly nước ấm, hỏi giảng viên:
"Chúng ta đều đã đi, cô còn không nguyện ý nói cho em biết, đến cùng là cái hạng mục gì sao? Vì sao lại một mực thần thần bí bí như vậy?"
Giảng viên chỉ nói: "Đến nơi em sẽ biết."
Nghê Ca liếm liếm môi, cẩn thận từng li từng tí, hỏi "Cô sẽ không đem em bán đi chứ?"
"....." Giảng viên nhíu mày, "Nói mò cái gì, rõ ràng là tổ chức coi trọng em. Đợi lát nữa xuống xe đừng chạy loạn, cũng đừng có mà trốn đi."
Nghê Ca trầm thấp "Ồ" một tiếng.
Cầm lấy điện thoại, lần thứ n mà kiểm tra tin nhắn.
- -- Vẫn là không có tin nhắn mới nào.
Đoạn đối thoại tin nhắn ghi chép giữa cô và Dung Tự dừng lại ở ba ngày trước. Cô nói "Thật tốt quá, qua một đoạn thời gian nàu em có thể đi Tây Bắc tìm anh."
Trong lòng Nghê Ca lại bị nhấc lên.
Cô không quá xác định, đến tột cùng là anh không tiện nhắn tin, hay là không nghĩ sẽ trả lời tin nhắn.
Sau hai giờ, xe lửa dừng ở nhà ga ở Tây thành.
Tây thành ngày đêm nhiệt độ chênh lệch quá lớn, một năm chỉ có ba tháng thích hợp du lịch. Năm nay mùa du lịch đã trôi qua, bởi vậy nên du khách không nhiều, cũng không có người nào mở những chiếc xe nhỏ màu đen để thu hút khách du lịch.
Nghê Ca cùng giảng viên mỗi người tự kéo một chiếc vali hành lý, đứng ở bên trên đầu gió, an tĩnh mà ngóng nhìn phương xa.
Lông cừu nhỏ của Nghê Ca bị gió Tây Bắc thổi run run:
"...Cô giáo, chúng ta phải đứng ở chỗ này mà đợi đằng đẵng sao?"
"Chờ một chút đi, có người tới đón."
Nghê Ca ngừng một lát, nhịn không được.
Lại đem di động lấy ra.
Dung Tự vẫn không trả lời tin nhắn của cô.
[ Em đã đến địa bàn của anh. Anh có cảm giác được em đang tới gần hay không qwq]
[ Trên đường tới, em nhìn thấy một loại thực vật sinh trưởng ở trong cát. Cảm thấy rất thần kỳ, cũng rất xinh đẹp.]
[ Nghe nói Tây thành không khí khô ráo, em đặc biệt mang theo hai hộp mặt nạ tới đây. Nhưng mà anh đã ở đây rất lâu, da có thể hay không bị lão hóa?]
[ Dung Tự. Anh đã là một người lớn. Giận dỗi là chuyện mà chỉ những đứa trẻ mới làm.]
.....
Nghê Ca lật lại những tin nhắn này bỗng nhiên mạc danh kỳ diệu có một chút cảm giác.
Cô đột nhiên cảm nhận được, lúc trước tâm trạng của anh lúc ở ngoài hội trường gửi tin nhắn.
- -- Dù là đối phương chỉ đáp lại một cái "ừm", thì chính mình cũng sẽ rất vui vẻ.
[ Dung Tự.]
Anh đã quyết tâm không trả lời. Như vậy:
[ Anh lại không trả lời em. Vậy em trở về Bắc Kinh đây.]
Cơ hồ là sau khi cô gửi xong tin nhắn này. Giây tiếp theo, một chiếc xe việt dã xuyên qua tro bụi bay lên, ở trước mặt bọn họ chậm rãi dừng lại.
Nghê Ca nhìn biển số xe, hô hấp đều nhanh mẹ nó ngừng lại.
Giống như phản xạ có điều kiện, cô lập tức ngẩng đầu đi xem chỗ ghế lái, bên trong người cũng vừa vặn đi ra ----
Dưới ánh nắng mỏng manh, một đôi giày quân đội lọt vào tầm nhìn, phía trên là một đôi chân dài thẳng tắp mặc chiếc quần quân trang. Người đàn ông thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, khí thế bức người.
Cửa xe đóng lại, "Rầm" một tiếng vang nhỏ.
Giảng viên hai mắt tỏa sáng, nghênh đón: "Đồng chí tiểu Tống"
Nghê Ca còn chưa kịp phản ứng.
Tống Hựu Xuyên sống lưng thẳng tắp, hướng hai người chào một tiếng.
Sau đó rất tự nhiên mà tiếp nhận lấy vali hành lý, cười nói:
"Trên đường chắc rất vất vả? Bọn tôi vừa mới đi đến nửa đường thì chiếc xe xảy ra chút trục trặc nhỏ. Cho nên mới tới trễ mấy phút."
"Không sao. Bọn tôi cũng vừa mới đến." Giảng viên cười cùng cậu ta hàn huyên, đem hành lý bỏ vào trong cốp xe.
"Oành" một tiếng vanh nhỏ, cốp xe đóng xuống.
Vẻ mặt Nghê Ca mờ mịt đứng tại chỗ. Hiển nhiên là vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Làm sao lại có thể là Tống Hựu Xuyên.
Vì sao lại không phải là Dung Tự.
"Tiểu Nghê Ca." Tống Hựu Xuyên vừa quay đầu liền trông thấy đôi mắt vỡ mộng của Nghê Ca, trong lòng vui muốn hỏng rồi, biết rõ còn cố hỏi, "Nghĩ cái gì vậy? Hai chúng ta cũng có một đoạn thời gian chưa gặp nhau đi? Em thấy anh liền phản ứng này? Không chào đón anh à?"
Những năm này số lần Dung Tự về nhà không nhiều. Ngày lễ ngày tết, toàn dựa vào Tống Hựu Xuyên thay anh giải vây.
Cho nên, Nghê Ca nhận được những phản hồi "Dung Tự trôi qua cũng không tệ lắm", đều là đến từ Tống Hựu Xuyên.
Nhưng mà trước mắt, nói không thất vọng là giả.
"Em không có không chào đón anh." Nghê Ca không dám biểu hiện quá rõ ràng, cúi đầu ỉu xìu mà buông thõng tai cừu ba ba, đưa tay muốn kéo cửa xe, "Em chỉ là không nghĩ tới. Hôm nay là anh tới đón..."
Cô đột nhiên dừng lại.
Ghế sau xe còn một người ngồi, đồng dạng quân trang, đồng dạng quân phục, liền dáng người cũng tương tự.
Khuôn mặt người đàn ông tuấn tú nghe thấy tiếng vang, bỏ di động xuống, quay quay.
Bốn mắt nhìn nhau, hô hấp Nghê Ca trì trệ.
Dung Tự mặt không đổi sắc, giọng nói thanh lãnh, nhàn nhạt hỏi lại:
"Đều đã đi tới đây, em còn muốn về chỗ nào?"
***
"Anh Tự của em, sáng hôm nay nói với anh ba trăm lượt, tuyệt đối không muốn tới đón bọn em. Dung Tự cậu ta, dù xem như chết đói, từ lầu văn phòng nhảy xuống, cũng tuyệt không tới đón người ngoài."
"Anh mời cậu ta cùng nhau đến, cậu ta còn mắng anh. Mắng đặc biệt hung dữ, bảo anh đừng mù mắt đem chuyện gì cũng đều làm phiền cậu ta."
Chiếc xe vượt qua khúc cua, Tống Hựu Xuyên thở mạnh một cái, "Kết quả anh nói cho cậu ta biết, tiểu Nghê Nghê cũng đi theo đến đây. Cậu ta liền không nói hai lời, cụp đuôi đi theo tới --- Anh bị cậu ta mắng một trận thật là oan ức, ủy khuất muốn chết, có đúng không?"
"....."
Tống Hựu Xuyên ở trên xe thao thao bất tuyệt.
Buổi chiều ánh nắng ấm áp, giảng viên ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cài dây ăn toàn, đã ngủ.
Nghê Ca ngồi ở bên người Dung Tự, có chút co quắp ôm ba lô.
Sắc mặt anh khó coi, lộ ra cảm xúc không thể phán đoán được.
Lưng quá thẳng lộ ra tận lực, nhưng khom người lưng còng lại lộ ra vẻ gia giáo không nghiêm.
Cô làm sao cũng đều thấy khó chịu, ngồi trên ghế uốn qua uốn lại.
Dung Tự trầm giọng: "Em không có xương?"
"...."
Động tác của Nghê Ca dừng lại.
Một đôi mắt trắng đen rõ ràng, như những hạt châu thủy tinh, không nhúc nhích nhìn anh.
Giằng co ba giây, Dung Tự thua trận.
Anh thở dài, nhấc chiếc ba lô đang bị cô ôm vào trong ngực:
"Đưa đây cho anh. Anh giúp em cầm."
Nghê Ca cuối cùng an phận ngồi xuống, cẩn thận liếm liếm môi:
"Cảm ơn anh."
Dung Tự không nói gì.
Anh dời ánh mắt, vô cùng lãnh đạm hừ một tiếng.
Không phải nhằm vào cô, ngược lại càng giống như tự giễu.
Nghê Ca nhất thời có chút khổ sở, muốn chạm vào tay anh để ở trên ghế ngồi:
"Dung..."
Anh không chút nghĩ ngợi, lập tức lấy tay ra.
"...."
Nghê Ca lại bất động.
Cừu nhỏ ngốc giống như là bị con vật nào đó lừa gạt, không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ có thể ngửa đầu, dáng vẻ tội nghiệp mà nhìn anh.
Phòng tuyến tâm lý Dung Tự bắt đầu sụp đổ.
Ba giây qua đi.
Anh xanh mặt, đưa tay duỗi qua:
"Cầm cầm cầm, cho em cầm."
Nghê Ca hoan hoan hỉ hỉ nhận lấy, hai cái tay nắm chặt.
Bàn tay anh so với cô rất lớn, cũng ấm áp hơn rất nhiều, giống như là một túi chườm nóng tự nhiên.
Nhưng mà sờ sờ, cô bắt đầu không tự giác mà xoa tay anh, xoa xoa một hồi, mặt cũng không tự giác hướng mà đặt lên đó.
Dung Tự không biết cô học được thói quen xấu này từ chỗ nào. Mắt thấy cô gái này mơ mơ màng màng, cái cằm sắp rơi khỏi bàn tay mình. Anh nhanh chóng đỡ lấy cô, nhíu mày:
"Tay của em vì sao lại lạnh như vậy?"
Không đợi cô nói chuyện. Anh lại giáo huấn cô:
"Em không thấy dự báo thời tiết sao? Có biết nơi này gần đây buổi tối bao nhiêu độ hay không? Liền chiếc áo khoác dày em cũng không mang theo?"
"....."
Tống Hựu Xuyên ngồi ở hàng ghế trước không nhịn được, "Phốc" cười một tiếng.
"Anh Tự." Cậu ta một bộ nghiêm trang, "Cậu thật sự giống một người cha già, cũng là người trưởng thành rồi, có thể đừng suốt ngày nghĩ muốn làm cha của người ta được hay không?"
Dung Tự không để ý cậu ta.
Anh rũ mắt nhìn Nghê Ca.
Đem tay rút trở về, lại không rút ra được.
Cô gái cừu gắt gao mà túm lấy tay anh, cúi đầu, nửa ngày mới dùng giọng đặc biệt nhỏ, ngập ngừng nói: "Em, em vì anh, mới tới nơi này nghiên cứu....Đúng vậy, em thật sự siêu cấp lạnh."
"Nhưng mà em đi xa như vậy, cũng chỉ là muốn nắm tay anh mà thôi." Ngừng một lát, cô vô cùng siêu cấp ủy khuất hỏi, "Như vậy cũng không thể sao?"