Hơi ngừng, lại cường điệu “Lại càng không phải là ba em”
Dung Tự nhàn nhạt dựa lưng vào ghế ngồi, vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
Nửa ngày, “Cho nên?”
Nghê Ca không nói chuyện.
Cô rầu rĩ không vui. Trầm mặc một trận. Sau đó đứng lên. Dựa theo bát mỳ đã mua cho ba Nghê mà mua cho anh một bát mỳ thịt bò.
Vì cùng anh ăn nên cô cũng mua cho mình một bát. Nước lạt canh suông, thả thêm hai cây rau chân vịt, không thấy một chút đồ mặn.
Dung Tự nhìn lại bát của mình, rồi lại nhìn bát của cô.
“……..”
Anh thế nào lại cảm thấy, chính mình đang bắt nạt cô.
“Dung Tự” Nhưng mà Nghê Ca chỉ đặc biệt nghiêm túc, lặp lại một lần
“Về sau anh….đừng làm anh trai em, được không?”
Đôi đũa của Dung Tự dừng giữa không trung. Nửa ngày cũng không có rơi xuống. Trong miệng đột nhiên hương vị gì cũng đều không có.
Trong lòng bị ép một cái, anh nỗ lực ngăn chặn lời nói đang chạy điên cuồng đến bên miệng “Chuyện gì đã xảy ra với em làm em không vui. Em có muốn đến chơi đùa anh một chút không?”, giọng nói anh trầm xuống:
“Được rồi. Em đột nhiên lại náo loạn cái gì vậy?”
“Là, chính là….” Nghê Ca nói lắp bắp một cách khó hiểu “Anh thật sự, thật sự chỉ coi em là em gái sao?”
Cô cũng không nói rò ràng là cái gì.
Mà chính cô cũng không biết. Đến cùng là cô muốn cái gì.
Dung Tự nhấp nhấp môi, không nói chuyện.
Cô muốn cùng anh xóa sạch quan hệ.
Không thể được. Anh ủy khuất.
Im lặng không tiếng động mà đưa đũa vào trong bát. Dung Tự đem từng miếng thịt bò lớn kẹp lên, từng miếng một mà bỏ vào trong bát cô.
Thẳng cho đến khi bát của anh so với cô còn nước lạt canh suông hơn. Anh thở dài. Giọng nói thẳng thắn “Vì sao?”
“Bởi vì…” Nghê Ca cũng không biết nên giải thích thế nào. Cô nghĩ muốn đem những cảm xúc vi diệu mấy ngày qua, chưa từng sinh ra đối với người khác mà nói ra. Nhưng nhìn anh hiện tại nhíu mày, biểu cảm có chút mất kiên nhẫn. Cô lại có chút lúng túng.
“Bởi vì gần đây em luôn suy nghĩ, thật sự rất nhiều chuyện….em đều sẽ không cùng với anh trai làm”
Nhưng lại rất muốn cùng anh làm.
Muốn dắt tay, muốn ôm ấp, muốn…..
Nghê Ca nghĩ đến chiều hôm đó. Ở trong cầu thang gặp được cặp đôi người yêu kia.
Mặc dù anh liên tục cường điệu. Dùng mệnh lệnh rõ ràng cấm đoán. Không được lúc còn là học sinh làm cái loại chuyện này.
—-Nhưng cô vẫn nghĩ tới.
—-Muốn làm loại chuyện này, che mắt mà làm chuyện này.
Dung Tự sửng sốt
Chỉ số IQ của anh khó có khi nhạy bén được thế này. Câu nói mơ hồ như vậy nhưng anh nghe lại hiểu.
Trong đầu hiện ra một cái ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi. Anh kiềm chế sự vui sướng, ra vẻ trấn tĩnh, cố xụ mặt xuống:
“Được rồi. Vậy về sau em không cần gọi anh là anh trai, trực tiếp gọi anh….”
A Tự.
Nghê Ca ánh mắt sáng lên.
“Dung Dung”
Dung Tự “…..”
Được rồi đây là việc nhỏ. Việc nhỏ.
Đây là biệt danh mà người yêu đặt cho anh.
Quan trọng nhất là anh cảm thấy được. Nói xong những lời này, tâm tình của Nghê Ca rõ ràng biến đổi tốt hơn.
Tâm tình anh cũng đi theo tốt hơn.
Tâm trạng thả lỏng, anh kìm lòng không đậu bắt đầu cười lạnh.
“Vì cái chuyện rắm này mà làm như chuyện lớn vậy?”
Nghê Ca sờ mũi “Đúng. Bởi vì em là một cô gái già mồm cãi láo”
Dung Tự “…..”
Nghê Ca nhìn chằm chằm anh ăn mỳ xong. Từ trong túi lấy ra một ít giấy ăn.
Dung Tự không có cảm xúc gì giương mắt liếc nhìn cô một cái tiếp nhận lấy.
“Em không phải vừa mới hỏi anh, có phải hay không chỉ coi em là em gái”
“….?”
“Không phải” Lão đại lau ngón tay, nửa ngày mới vô cùng bình tĩnh nói
“Anh coi em là công chúa nhỏ”
***
Mặc dù Dung Tự đã cho cô câu trả lời có chút lệch với điều cô muốn, nhưng Nghê Ca vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Trước đêm giao thừa, cô nhận được một món quà năm mới
—Lữ Vân bị cách chức.
Bộ giáo dục điều tra ra mọi chuyện còn xa hơn so với bình luận trên Weibo. Cô ta bị tuyên bố là đình chỉ công việc. Bắc Kinh nhật báo liên tục đăng năm cái bài đăng, công khai cô ta bị xử phạt.
Phía dưới người bình luận rất vui mừng, ngoại giới một mảnh xôn xao.
Đến buổi chiều, trong không trung lẫn trên mặt đất khí lạnh vù vù.
Nghê Ca ở trong phòng ngủ đọc sách. Không được một lát liền bắt đầu mệt rã rời. Sau một hồi âm u thì sắc trời sáng lên. Cô cuộn tròn trong ổ chăn ngủ một giấc đến xế chiều, lại hỗn loạn nghĩ rằng thời gian còn sớm.
Vào lúc hoàng hôn bị một trận tranh cãi đánh thức.
“….Anh đã đến công ty chuyển phát nhanh xác nhận nhiều lần. Đều nhận được đáp án là đã ký nhận”
Nói xác thực….cũng không phải là cãi nhau.
Nghê Ca mơ màng đứng lên. Một bên trốn ở trên lầu nghe lén nội dung nói chuyện, một bên nghĩ…..
Hình như chỉ là đơn giản tranh luận.
“Chuyện đã qua rồi, anh sẽ không truy cứu lại trách nhiệm. Dù sao mất bưu kiện cũng không cho tạo thành cho anh tổn thất quá lớn gì” Nghê Thanh dừng lại một chút “Anh chỉ muốn xác nhận một chuyện. Lê Tịnh Sơ. Em đến cuối cùng có lấy chìa khóa của anh hay không?”
Trong phòng khách một mảnh yên lặng.
Lê Tịnh Sơ có chút bất an, ba Lê như đã nhìn ra được, ngữ điệu bình tĩnh an ủi cô ta: “Tịnh Sơ? Anh trai đang hỏi con”
“Em không biết….” Lê Tịnh Sơ bỗng chốc không biết trả lời như thế nào “Nếu như Nghê Ca không nhận được. Vậy cũng có thể là bị người khác lấy mất”
“Không có khả năng” Nghê Thanh hoàn toàn không để bản thân bị quay vòng vòng “Bởi vì bị mất chính là chìa khóa nên anh mới sợ bị người có ý đồ không tốt lấy đi. Cho nên anh mới một mình chạy đến trường học của bọn em kiểm tra qua. Chuyển phát nhanh hoàn toàn chính xác gửi đến nhưng Nghê Ca đích xác không nhận được. Anh trai gác cổng nói, em là người duy nhất có cơ hội thay người khác không cần chứng minh thư có thể lấy thư và đồ chuyển phát của người khác”
Lê Tịnh Sơ gắt gao nắm chặt tay. Mồ hôi lạnh theo thái dương trượt xuống.
“Chú chính xác có nghe nói, khi Tịnh Sơ ở trường học sẽ giúp các bạn học cầm đồ chuyển phát” Ba Lê quay qua đến hỏi “Tịnh Sơ, con có thể hay không nhớ lại một chút. Đến cuối cùng là có trông thấy chìa khóa của Nghê Nghê hay không?”
“Con….” Lê Tịnh Sơ thật sự không thể nghĩ được lý do hợp lý “Con không nghĩ ra”
“Không nghĩ ra cũng không sao” Nghê Thanh vĩnh viễn lưu lại chuẩn bị ở sau “Anh đi tra xét camera ở phòng giám sát”
Lê Tịnh Sơ ngẩng mạnh đầu lên.
Nghê Thanh không gợn sóng sợ hãi hỏi:
“Hiện tại có thể nghĩ chưa?”
Hai người đối diện năm giây.
Lê Tịnh Sơ không ngoài ý muốn mà thua trận.
“…Là em” Cô ta trầm mặc một hồi, có chút ảo não cắn môi dưới “Là em thay mặt Nghê Ca nhận chuyển phát nhanh”
Lúc đó cô ta căn bản không biết. Cái chuyển phát nhanh kia là Nghê Thanh gửi cho Nghê Ca.
Bởi vì trên chuyển phát nhanh, rõ ràng viết là tên Nghê Ca cùng với tên Dung Tự.
Cho nên cô ta giống như đi qua vô số lần giống nhau. Không chút nghĩ ngợi liền ngăn lại.
Ba Lê có chút ngoài ý muốn “Vì sao?”
Lê Tịnh Sơ nhanh chóng giải thích:
“Em không biết cái bưu kiện kia là của Nghê Ca. Cái hộp kia đặc biệt nhỏ. Em cũng đoán không ra bên trong là cái gì. Cho nên liền….”
“Tốt lắm” Nhưng Nghê Thanh căn bản không quan tâm lý do “Anh đi gọi Nghê Ca xuống dưới”
“…..”
“Em ngay trước mặt mà nói lời xin lỗi với nó”
Nói xong, Nghê Thanh mặt không biểu cảm xoay người lên lầu gọi Nghê Ca.
Nghê Ca khép hờ cửa phòng, lùi về phòng ngủ.
“Nghê Nghê?” Nghê Thanh gõ cửa, giọng nói rất nhẹ “Em tỉnh chưa?”
Cô nháy mắt mấy cái “Tỉnh rồi ạ”
“Đi ra ngoài một chút, có khách” Hơi ngừng, anh ấy cường điệu “Muốn tìm em nói xin lỗi”
Nghê Ca “…..”
Cô ngoan ngoãn đi theo anh trai xuống lầu.
Lê Tịnh Sơ ngồi ở trên ghế sofa. Làm tư tưởng của chính mình thật tốt. Chỉ là nói lời xin lỗi mà thôi, tiểu nha đầu này nhìn ngu xuẩn, hẳn là vô cùng dễ đối phó.
Cho nên gặp đối phương đi xuống, cô ta thân mật cười nói “Nghê Nghê”
Nghê Ca cũng cười chào hỏi “Đàn chị Lê”
“Khoảng thời gian trước chị không cẩn thận ký nhận chìa khóa của anh Thanh gửi cho em. Còn đem nó làm mất” Cô ta tận lực biểu hiện rất thành khẩn “Thật xin lỗi. Chị không làm em có thêm phiền phức gì chứ?”
“Không có” Nghê Ca dáng dấp đáng yêu, nhỏ bé, cười rộ lên so với cô ta còn ngọt hơn “Bất qua bởi vì không nhận được chìa khóa của anh trai. Cho nên em ở nhà Dung Tự lâu vài ngày — không biết anh ấy có cảm thấy em gây thêm phiền toái cho anh ấy hay không.”
Lê Tịnh Sơ hơi giật mình, tiếp theo sắc mặt thật không dễ nhìn.
“Mặc kệ nói như thế nào” Cô ta nhanh chóng chỉnh đốn suy nghĩ, gượng cười nói “Là chị không đúng. Chị xin lỗi em”
“Không sao đâu” Nghê Ca tiếp tục chủ đề nói “Đợi lát nữa em đi cảm ơn Dung Tự đã thu lưu em ở nhiều ngày như vậy”
Lê Tịnh Sơ nhấp môi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng lại cố tình ở trước mắt ba mình, cô ta thật sự không thể nói thêm cái gì.
Mấy người hàn huyên một lúc, Lê Tịnh Sơ chuẩn bị rời đi.
Đi tới cửa, ba Lê lại quay qua nói:
“Đúng rồi, Nghê Nghê”
Nghê Ca ngẩng đầu. Trước chú ý tới Lê Tịnh Sơ cố gắng trấn tĩnh biểu cảm rồi mới nhìn đến ba Lê hòa ái cười “Nghe nói cháu vào vòng chung kết cuộc thi văn học trẻ. Chúc mừng cháu. Trận chung kết cố lên nhé”
Nghê Ca ở trong lòng thở dài.
Sau đó ngẩng đầu, cười nói:
“Cảm ơn chú. Cháu sẽ cố gắng”
Mở cửa ra. Bên ngoài gió lạnh gáo thét. Bầu trời bị mây che lấp.
Dung Tự vừa vặn đi đến cửa Nghê gia. Đang muốn ấn chuông cửa liền trông thấy cửa đang được mở ra, ánh mắt sáng lên:
“Ôi khéo như vậy….”
Lê Tịnh Sơ ngẩng đầu.
Hai người hai mặt nhìn nhau.
Dung Tự “…..”
Câu “Anh đang muốn vào đã có người tới trước mở cửa. Chúng ta đây không phải là nghĩ đi cùng một chỗ sao. Em nói cái này một chút có phải là cái gì mà duyên phận hay không” mắc kẹt ở trong cổ họng.
Lê Tịnh Sơ ráng chống đỡ ý cười: “Dung Tự”
Dung Tự khóe miệng khẽ nhúc nhích, có lệ mà “Ừm” một tiếng.
Hướng ba Lê cũng chào hỏi một tiếng. Anh theo bên người cô ta thoáng qua. Phe phẩy cái đuôi to đi vào trong nhà “Nghê Nghê”
Nghê Ca vừa định lên lầu, nghe thấy giọng nói của anh. Lại quay đầu chạy bước nhỏ tới
“Dung Dung, anh được nghỉ rồi?”
Lê Tịnh Sơ khóe miệng hung hăng co lại.
Dung Dung.
Biệt danh AA, vậy nhưng cùng “Nghê Nghê” vẫn là một đôi.
“Ừm” Dung Tự vậy mà đáp lại vô cùng vui vẻ. Anh mặc áo khoác màu đen. Đem trà sữa đậu đỏ đặt lên trên chiếc bàn nhỏ, nâng tay xoa xoa lông cừu nhỏ
“Đi thôi. Thật vất vả anh mới được thả ra khỏi trường. Đừng ở nhà nữa. Anh….”
Dừng lại.
Anh kẹt một chút, thực sự không nói được cái biệt danh “Dung Dung” kia “….anh mang em đi chơi”
Cừu ngốc động đậy lỗ tai, bộ dáng rất vui vẻ:
“Vậy anh đợi em một lát. Em lên lầu cầm thêm khăn quàng cổ cùng chụp tai”
“Lỗ tai lạnh sao?”
Giờ mới có mấy độ. Thậm chí tuyết vẫn còn chưa có.
Anh đè nén xúc động muốn cười nhạo cô xuống.
“Không chỉ lỗ tai” Cô thẳng thắn thành khẩn “Tuy trong nhà có hơi ấm nhưng mà em chỗ nào cũng đều thấy lạnh”
“…..”
Lê Tịnh Sơ đứng ở cửa, bước chân dừng lại một chút.
Như cảm giác được, cô ta quay đầu lại.
Trông thấy Dung Tự hơi hơi khom người xuống, xoa lòng bàn tay. Hai cái tay cẩn thận dừng ở trên lỗ tai cô gái nhỏ bé, khàn cổ họng, thấp giọng hỏi: