"Muộn thế này rồi, một cô gái như cô một mình về nhà không an toàn, tôi không yên tâm lắm." Phó Diễm nói, anh cũng không ngượng ngùng, giống như bọn họ vốn đã thân thuộc như vậy.
Phó Hoa cười, đây không phải lần đầu tiên cô thấy chiêu tán gái này, cũng không phải lần đầu tiên nghe câu nói này. Nhưng dưới thời tiết lạnh giá của mùa đông, khi nghe được những lời này cô vẫn cảm thấy cực kỳ ấm áp, một dòng nước ấm như đang chảy qua tim cô, cô cũng không từ chối, ngồi lên phía sau xe điện.
Phó Diễm nhận lấy túi giày từ trong tay Phó Hoa, đặt vào giỏ xe, "Đặt ở đằng trước đi, cầm tay lạnh lắm."
Phó Hoa nhẹ giọng "Ừm" một tiếng.
Xe điện chạy rất ổn định, không nhanh cũng không quá chậm, Phó Hoa dường như nhớ ra điều gì đó, chợt nói, "Hình như trong vòng chưa đầy năm ngày tôi đã gặp anh ba lần rồi."
"Không phải, là bốn lần rồi." Phó Diễm sửa lại.
"Ơ? Bốn lần á?" Phó Hoa nghĩ lại, cô nghiêm túc đếm lại số lần bọn họ gặp nhau, "Hôm trước tôi lái xe tông trúng anh, hôm nay lại gặp anh hai lần, đúng là ba lần mà."
Một tiếng cười trầm thấp truyền đến tai của Phó Hoa, rất êm tai, rất thoải mái, sau đó cô nghe thấy chàng trai phía trước giải thích nói: "Buổi tối hôm cô say rượu từng kéo tôi kể một vài chuyện, nhanh như thế cô đã quên rồi à?".
Trong năm ngày này, Phó Diễm nghĩ đến cô đã bày ra rất nhiều vẻ mặt khác nhau trước mặt mình, buồn bã, dịu dàng, tốt bụng, mạnh mẽ, bây giờ lại nghe cô ngồi đằng sau mình nghiêm túc đếm số lần bọn họ gặp mặt, đột nhiên cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, không nhịn được bật cười.
"Anh trai giao cơm hộp hôm đó là anh à?" Trong giọng nói đầy sự kinh ngạc lại mang theo một chút xấu hổ.
Thành phố này thật là nhỏ mà! Vốn tưởng rằng sẽ chả bao giờ gặp được nhau, thế mà lại liên tục chạm mặt, Phó Hoa đang nghĩ lại xem cô có vô tình nói điều gì xấu hổ hay không.
"Đúng vậy." Như thể biết Phó Hoa đang suy nghĩ gì, Phó Diễm thở dài nói: "Cô nói cô không tìm được người đàn ông nào để mình có thể dựa vào."
"Ôi...Đấy là do tôi nói lung tung sau khi say rượu đó..." Cô thật sự nói thế à? Xấu hổ, xấu hổ quá đi mất! Cô hoàn toàn không nhớ được hôm ấy mình đã nói những gì. Làm sao bây giờ? Online chờ, cực kỳ gấp!
"Ồ? Thế à?" Khoé miệng Phó Diễm nhẹ nhàng cong lên, tiếp tục nói: "Cô còn nói muốn người bạn trai tiếp theo của cô sẽ trở thành chồng, sau đó an ổn vượt qua đời này."
"Ừm...tôi nói nhảm...nói nhảm đó." Phó Hoa vội vàng phủ nhận, mặc dù trời lạnh nhưng cô vẫn cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, đây quả thực là điều mà cô vẫn luôn tâm niệm, có lẽ hôm ấy lúc say rượu cô đã thật sự nói ra mấy lời này.
"À." Khoé miệng của Phó Diễm càng ngày càng dương cao, "Cô còn nói cô cảm thấy tôi rất tốt."
Phó Hoa giật mình, một lúc sau cũng không nói được lời nào, "Ừm...lời nói lúc say không thể tin được...thật sự không thể tin được đâu..."
Ngày hôm đó rốt cuộc cô đã làm gì? Phó Hoa cảm thấy mình sắp điên rồi, cô nhớ tới cơm hộp rơi đầy đất, cô không đánh anh đâu phải không? Trong đầu Phó Hoa nảy ra một đống kịch bản cẩu huyết.
Đó là lần đầu tiên cô uống đến mức say khướt, nên cô không biết phẩm rượu* của bản thân như thế nào, thế nhưng những lần trước uống rượu xong sau khi về nhà lập tức lên giường đi ngủ, sao lần này lại quá đà thế chứ?
[*Phẩm rượu: Nhân phẩm khi uống rượu]
Tiếng cười của người đàn ông kéo cô ra khỏi suy nghĩ của bản thân, "Đùa cô thôi, cô không nói câu đó."
Phó Hoa thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng may mà phẩm rượu của cô tốt. Nhưng rất nhanh sau đó cô đã kịp phản ứng lại, thế tức là những lời còn lại cô thật sự đã nói ra à?
Phó Hoa cực kỳ xấu hổ, bắt đầu nói sang chuyện khác, "Tôi còn chưa biết tên anh đấy."
"Phó Diễm, vương tự bên diễm." Phó Diễm trả lời. Bố mẹ đặt tên này cho anh không phải lấy từ câu thơ cổ nào, cũng không phải đi xem bói biết được anh mệnh hoả trong ngũ hành, càng không phải tên do nhà sư tặng mà chỉ đơn giản là bố mẹ anh thấy cái tên này trông đẹp, dễ nghe, chỉ vậy thôi.
"Phó nào cơ?" Phó Hoa hơi tò mò, cũng hơi tự luyến nhỡ đâu anh và cô cùng họ.
"Chính là chữ Phó đó, cùng một họ với cô." Phó Diễm hơi buồn cười trả lời.
"Chúng ta đúng là có duyên." Phó Hoa cười nói.
Sau đó hai người tâm sự rất nhiều chuyện, rất nhanh đã tới dưới lầu tiểu khu của Phó Hoa, cô cảm thấy con đường này hôm nay đi rất nhanh, nhanh hơn nhiều so với những lần cô chen chúc đi tàu điện ngầm.
Hai người nói chuyện với nhau rất hợp, Phó Diễm nói chuyện rất chín chắn, lại mang theo một chút hài hước, cô đột nhiên cảm thấy anh là một người đàn ông có thể dựa vào.
Sau khi Phó Hoa nói lời tạm biệt với Phó Diễm, đứng dậy đi lên lầu, Phó Diễm nhìn ánh đèn trên tầng Phó Hoa ở sáng lên, anh cũng lái xe điện rời đi.
Sau đó, họ gặp nhau lần thứ năm, thứ sáu, thứ bảy. Tất cả đều là tình cờ gặp trong nhiều dịp khác nhau, trong những hoàn cảnh khác nhau. Phó Hoa là một người tin vào duyên phận. Cô cảm thấy đây là ông trời biết được chấp niệm của cô, nên đã đem đến cho cô một người đàn ông tốt. Lúc Phó Diễm ngỏ lời, cô đã đồng ý ngay lập tức.
Hai người ở bên nhau ba năm, tính tình ngày một hợp nhau, cũng có những lúc cãi vã nhưng chưa bao giờ chia tay.
Sau khi kết hôn, Phó Diễm dùng tiền tiết kiệm mấy năm qua mở một nhà hàng nhỏ, sau đó dần mở rộng trở thành một chuỗi nhà hàng. Tuy chỉ mở một vài chi nhánh nhưng số tiền kiếm được cũng đủ để nuôi cả gia đình.
Sau khi Phó Hoa mang thai, cô từ bỏ nghề lao động chân tay hiện tại, trở thành một bà chủ.
Hai người cứ bình yên như vậy trôi qua cả một đời.
Có lẽ người thích hợp với bạn nhất.
Sẽ không xuất hiện vào thời điểm thích hợp nhất trong suy nghĩ của bạn.
Nhưng bạn phải tin tưởng một điều.
Anh ấy nhất định sẽ xuất hiện.
*****
Tác giả có lời muốn nói: Ayo, kết thúc rồi, nhưng hình như chả có ai đọc cả. Vì câu chuyện này viết không hay sao? Hay là do logic của tôi có vấn đề? Hay là câu chuyện này nhạt nhẽo quá?
Thôi được rồi, vấn đề là ở tác giả.
Mong muốn một ngày có thể nhìn được kết cục của các tiểu thiên sứ, mau chóng tìm được một người đáng giá để bạn giao phó cả đời này nhé ~