Về Bên Anh

Chương 25: Tất cả đau khổ sẽ bộc phát 8



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữFleur

Biên tập: Iris

20120515130055_5nMTu

Ngày thứ ba khi video bị phát tán, biên tập lại nhắn cho Tần Ca, hỏi: Ông chủ muốn tổ chức triển lãm cá nhân cho cậu, cậu thấy sao?

Tần Ca nói: Cậu kể chuyện của mình ra à?

Sao có thể chứ?! Nhưng ông chủ nói mặc kệ đó có phải thật hay không, bây giờ Đại Đại cậu rất nổi tiếng, tổ chức triển lãm rất thích hợp.

Tần Ca gửi một icon lắc đầu.

Biên tập gửi một icon tươi cười: Tớ cũng biết cậu sẽ vậy mà. Yên tâm đi, tớ đã từ chối uyển chuyển giúp cậu rồi.

 Ôi bạn yêu quý, đã gửi quà năm mới cho cậu, nhớ kiểm tra và nhận quà đấy.

Tần Ca đỡ trán: Địa chỉ nhà tớ chơi vui lắm à?

 Đúng rồi ~! Biên tập gửi một icon tươi cười.

Nói với cậu chuyện này, gần đây tớ không muốn vẽ nên cậu nên tìm một họa sĩ khác vẽ khá khá nhé. Tớ cũng sẽ không lên mạng, lát nữa sẽ cho số của cậu vào danh sách đen, tạm thời đừng liên lạc với tớ nhé.

Biên tập gửi một chuỗi mặt khóc, cũng không khuyên nhiều, chỉ nói: Cũng không còn cách nào khác là chúc Tết sớm, sau đó, tớ sẽ chờ cậu.

Tài khoản Weibo tên Bạch Bạch Bạch Khải hoàn toàn yên lặng từ ngày hôm đó.

Mẹ Tần hơi lo lắng đi vào, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái và hỏi: “Tiểu Ca, gần đây không vẽ gì à?”

“Vâng, con hơi mệt.”

Mẹ Tần nói: “Vậy cả nhà mình cùng đi vùng khác đón năm mới nhé? Để con thư giãn.”

Tần Ca nói: “Đã nói với Tiểu Mẫn rồi, chúng ta đi thì em ấy phải làm sao?”

“Vậy cũng là……”

“Mẹ, con không sao đâu, chỉ hơi mệt mỏi thôi ạ.” Tần Ca đi đến bên cạnh bố Tần ngồi xuống.

Bố Tần chỉ vào gối ôm hình dâu tây, nói: “Cái này kích thước rất hợp lý, con mua bao nhiêu?”

Tần Ca nhìn cái gối kia, không nói gì một lúc lâu.

Mẹ Tần hỏi: “Hôm nay con có ra ngoài nữa không?”

Không vẽ thì ở nhà cũng không ngủ được, Tần Ca gật đầu: “Đi ra ngoài một chút.”

Sắp đến Tết, phố lớn ngõ nhỏ đều bán câu đối xuân bán pháo, Tần Ca xách một túi anh đào và một bình giữ nhiệt lên xe buýt. Người lớn được nghỉ, trẻ em cũng được nghỉ, trên xe buýt chỉ có vài người. Trước đây, khi còn đi học, nhà cô chỉ cách trường vài bước chân nên rất hâm mộ các bạn trong lớp có một tấm vé xe nho nhỏ, sau đó cô lên Đại học, cách nhà xa hơn một chút và cuối cùng cũng có vé xe. Lúc còn học cấp ba, mọi người thường dán đủ hình lên vé, nhưng khi lên Đại học, vé xe của cô trắng tinh, không có tâm tình dán hình vẽ.

Cô cảm thấy mình trưởng thành trong một đêm.

***

Bà nội Bạch không ngờ Tần Ca sẽ đến, sau khi kéo cô vào thì nói: “Gia Gia nói cháu xuất viện rồi, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại chạy đến đây?”

Tần Ca cầm tay bà hỏi: “Bà tháo bột khi nào ạ? Tay bà còn đau không?”

Đây là lần đầu tiên cô hộ lý thấy có con gái đến nhà, bà nội Bạch giới thiệu: “Đây là bạn của Gia Gia, tên là Tiểu Ca.”

Vừa dứt lời thì nghe thấy trên người bà có tiếng mèo kêu, một cái đầu lông lá chui ra khỏi túi, ánh mắt tròn vo nhiệt tình nhìn Tần Ca.

“Meo meo!” Tần Ca nhận ra nhúm lông trắng của nó.

Bà nội Bạch hỏi: “Tiểu Ca, cháu biết nó à?”

“Là mèo hoang trong bệnh viện ạ.” Tần Ca nói: “Sao nó lại ở đây hả bà?”

Bà nội Bạch nói: “Gia Gia đem nó về, chúng ta gọi nó là Vật nhỏ.”

Tần Ca nở nụ cười, trêu chọc con mèo: “Vật nhỏ, Vật nhỏ.”

Bà nội Bạch đưa con mèo cho cô, sau đó kéo Tần Ca vào phòng Bạch Khải Gia, nói: “Cháu nhìn xem, Gia Gia mua cho Vật nhỏ rất nhiều đồ chơi, chính nó khi còn bé lại không thích mấy thứ đó.”

Tần Ca đi vào liền trợn tròn mắt, con búp bê này cô rất quen thuộc, là con ngày đó Bạch Khải Gia và cô cá cược…

Phòng anh ngăn nắp sạch sẽ, bây giờ lại vì có búp bê màu sắc rực rỡ mà thêm chút nghịch ngợm nhưng lại không hề hợp với con người anh. Tần Ca nâng Vật nhỏ lên mặt đối mặt, nói: “Cậu ấy đối xử với em rất tốt đó!”

“Meo meo!”

Bà nội Bạch bưng sữa nóng tiến vào, nói: “Nghe Gia Gia nói cháu thích uống sữa, bà không pha trà cho cháu nữa, hai đứa sao lại lệch kế hoạch thế? Vừa rồi Tiểu Thiên đưa Gia Gia đi bệnh viện thay băng, nói là buổi trưa không về ăn cơm.”

Tần Ca nói: “Cháu không nói với cậu ấy là sẽ đến, cháu chỉ muốn đến thăm bà, chúc Tết và cảm ơn bà đã nấu cháo, nấu canh cho cháu.”

Bà kéo tay Tần Ca: “Tiểu Ca à, Tết đi chơi không? Gia Gia nói muốn dẫn bà đi ngắm anh đào, hay chúng ta cùng đi đi?”

Tần Ca thả con mèo xuống đất, ngồi thẳng lên nói với bà: “Bà ơi, bà thật sự đừng tác hợp bọn cháu nữa.”

“Vì sao không chứ? Cháu không ưng Gia Gia à?” Bà không hiểu, thở dài: “Nói thật Gia Gia có hơi đần nhưng nó từng này tuổi mới chỉ thích mình cháu, cũng không có kinh nghiệm nào khác. Tiểu Ca, cháu hãy thông cảm cho nó nhé, sau này lễ tình nhân, sinh nhật cháu, ngày kỷ niệm kết hôn bà sẽ nhắc nó mua hoa mua quà, cháu…”

Tần Ca vừa nghe lời này càng ngày càng cảm thấy không đúng, ngắt lời bà: “Là vấn đề của cháu, thật ra cháu…”

“Bà ơi, cháu về rồi đây.” Bạch Khải Gia đẩy cửa tiến vào, ngắt lời Tần Ca.

Gom góp dũng khí để nói ra bí mật của mình, bây giờ lại không thể nói những lời đó lại, bởi vì Bạch Khải Gia cau mày đi về phía cô, ngữ điệu thản nhiên và cũng không thể bỏ qua tâm trạng của anh: “Nghĩ là anh đi làm nên đến đây hả?”

Tần Ca nuốt câu nói kia vào, đáp lại: “Đến thăm bà.”

Bà nội Bạch vui vẻ nói: “Gia Gia dẫn Tiểu Ca đi chơi đi, bà và cô đi mua đồ ăn, trưa nay Tiểu Ca nhất định phải ở lại ăn cơm đấy.”

“Bà không cần làm đâu ạ.”

Bà nội Bạch: “Không được đi.”

“Meo meo!”

***

Vật nhỏ chủ động nhảy lên tay Tần Ca, nằm cuộn tròn, đầu lưỡi hồng nhạt liếm liếm cô.

Bạch Khải Gia xoa xoa đầu chú mèo, nói: “Vừa hay gặp nhau, cùng ăn một bữa cơm thì có sao đâu?”

Tần Ca đành phải ngồi xuống, hỏi: “Bà gọi điện cho cậu à?”

Bạch Khải Gia lắc đầu.

“Không phải là nói không về ăn cơm ư?”

Bạch Khải Gia nói: “Bà bảo cô gửi tin nhắn cho anh.”

Tần Ca: “……”

“Nếu anh không về, em định nói gì với bà?”

“……”

“Nói chuyện em bị bệnh à?”

“Bà luôn muốn tác hợp bọn mình, cho nên mình muốn nói rõ ràng. Mình không muốn sau này bà biết chuyện từ người khác rồi thất vọng về mình.”

“Tựa như em nhất định phải tự mình nói với anh hả?”

“Ừm.”

“Tần Ca.” Bạch Khải Gia xoa đầu cô: “Không cần nghĩ nhiều như vậy đâu.”

Tần Ca vuốt ve tay anh: “Nói thì dễ lắm.”

“Meo meo!”

Bạch Khải Gia bị Vật nhỏ trừng mắt, nâng mi xoa lỗ tai nó, hỏi Tần Ca: “Từ lúc anh về, em không hề cười, thật sự không muốn nhìn thấy anh như vậy à?”

Tần Ca: “……”

“Được rồi.” Bạch Khải Gia đứng lên, dẫn Tần Ca vào phòng anh, nói: “Em và Vật nhỏ ngồi trong này chơi, anh ở ngoài phòng khách, sẽ không đi vào.”

Tần Ca: “…… Bạch Khải Gia, cậu!”

Trong nháy mắt, Bạch Khải Gia tiến sát cô, chóp mũi suýt nữa là đụng vào mặt cô, hỏi: “Anh làm sao?”

Gần quá, Tần Ca không dám nói gì, chỉ có thể ôm mèo đóng cửa cái rầm.

Bạch Khải Gia đặt chiếc ghế bình thường bà hay ngồi làm đồ ăn ở ngoài cửa, mở một quyển sách chuyên ngành mượn của Lục Thiên ra, nhìn nhìn liền nở nụ cười, bởi vì nghe thấy Tần Ca nói: “Bạch Khải Gia, meo meo đi tiểu trên giường cậu rồi.”

Tần Ca thấy anh vừa cười vừa đi vào, nghĩ thầm: Trời ơi, điên rồi à?

Bạch Khải Gia bế Vật nhỏ lên, nói: “Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, chúng ta phải thông cảm cho nó.”

Sau đó nói: “Tần Ca, giặt chăn đệm hộ anh đi.”

Ngày hôm đó, cô giặt chăn đệm xong thì bị bà bắt ăn hai bát cơm, đồ ăn vặt xếp thành núi nhỏ, ngồi trêu mèo, cho đến khi mẹ Tần gọi điện hỏi: “Con gái, bao giờ con về?”

Tần Ca tạm biệt bà nội Bạch, bà vỗ đầu một cái: “Ôi Gia Gia, quên nói với cháu, bà và Tiểu Ca đã hẹn năm mới sẽ đi ngắm hoa anh đào.”

Bạch Khải Gia nói: “Vâng, đến lúc đó cùng đi ạ.”

Tần Ca: “……”

Bà nội Bạch: “Vậy cháu đưa Tiểu Ca về đi.”

Bạch Khải Gia: “Vâng.”

***

Sau khi ra khỏi nhà, Tần Ca nói: “Mình chưa hề nói muốn đi.”

Bạch Khải Gia ừ một tiếng: “Anh biết.”

Anh bắt một chiếc xe, để cho Tần Ca vào trước, sau đó anh mới vào. Anh vừa ngồi vào liền khiến không gian thu hẹp, Tần Ca không tự chủ được ngồi dịch sang bên nhưng chân anh dài, đầu gối cứ đụng vào cô. Đúng giờ cao điểm buôi chiều nên đi xe như làm xiếc, lúc trái lúc phải, hai người ngồi trong xe cũng lắc trái lắc phải, Tần Ca chỉ cẩm thấy Bạch Khải Gia ngày càng dựa gần mình, cuối cùng cô gần như không động đậy được, bị ép giữa anh và cửa xe.

Xuống xe, anh lại bắt Tần Ca đi bên trong, mình đi bên ngoài nhưng đi kiểu này sẽ đụng vào tay anh; Tần Ca lại đi ra ngoài, nhưng lại bị anh kéo lại.

Anh nói: “Không đau.”

Tần Ca hỏi: “Còn đau hay không?”

Hai người nói cùng lúc, dừng một lát, Tần Ca nói: “Xem như không đau đi.”

Bạch Khải Gia cười tươi.

Tần Ca bước nhanh hơn, bỏ lại người này phía sau, Bạch Khải Gia cũng chậm rãi đi theo cô, thẳng đến khi cô vào thang máy, sau đó đèn tầng sáu sáng lên.

Anh vừa cười vừa nghĩ năm đó cô nhóc này tìm nhà tầng trệt chắc rất vất vả.

Nụ cười vẫn trên môi, còn chưa quay về, anh nhận được điện thoại của Lục Thiên, Lục Thiên hỏi: “Đưa Tiểu Ca về à?”

“Ừ.”

“Bên cạnh có ai không? Tớ nói với cậu chuyện này.”

“Nói đi.”

“Tớ đã xem lại bệnh án của Tiểu Ca, quá trình trị liệu năm đó có chút đáng ngờ, có thể đây là nguyên nhân gây ra hoại tử xương chân của Tần Ca.”

“Tớ đến ngay đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.