Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 16: Trước khi biệt ly



Thanh Dao chỉ cảm thấy cơ thể y như là mê muội, tùy ý đôi tay linh hoạt lướt qua trên người, thỉnh thoảng đi qua vài nơi nào đó, càng làm Thanh Dao tê dại không thôi.

Đôi tay vô lực ôm lấy cổ Phó Vọng Niên, cảm giác tê dại trên môi không ngừng truyền đến, mà Phó Vọng Niên càng là không ngừng mút lưỡi y, thử đáp lại, càng là làm Phó Vọng Niên bắt được cơ hội quấn lưỡi không buông.

Phó Vọng Niên nhìn thấy đôi mắt phượng mê ly nổi lên sương mù của Thanh Dao, bộ dáng thẹn thùng có chút sợ hãi càng là làm hắn nhịn đến thống khổ.

Bàn tay có vết chai mỏng lại vẫn ôn nhu vuốt da thịt trơn mềm trắng bóng kia, tay dao động dưới nước từ cái rốn nhỏ nhắn thẳng đến trước ngực trắng ngần, da thịt mẫn cảm bị đôi tay to ấm áp lướt qua, Thanh Dao không khống chế được rên khẽ.

Y không biết vì sao sẽ có cảm giác kỳ lạ như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân như là nhẹ bây trên đám mây, nhỏ giọng nói: "Phu....phu quân....chúng....chúng ta.....đến trên giường....được không?"

Y chưa từng nghĩ chuyện này lại còn có thể làm ở nơi này, nhưng y luôn không bỏ được thận trọng như vậy, tuy y không biết phu lang nhà người khác sẽ có tình huống như vậy không, nhưng trong lòng y lại cảm thấy như vậy không phải chuyện phu lang nhà lành làm.

Phó Vọng Niên không trả lời, lại ngậm lấy môi đỏ thủy nộn không ngừng gặm cắn, bế Thanh Dao lên đặt trên đùi bắt chéo của hắn, bởi vì động tác như vậy, sóng nước dập dờn lóe lên ba quang lóa mắt.

Tất nhiên hắn không có như Thanh Dao muốn dời đến trên giường, ở ngay trong nước ấm nóng này tiếp tục nhu tình vô tận của hắn.

Như tình như nước như thế, thương tiếc phu lang hắn yêu sâu đậm như thế.

Trong sương mù lờ mờ, triền miên nhìn không rõ, càng là thẹn đỏ trăng tròn sao sáng ngoài cửa sổ.

Sau khi Phó Vọng Niên hưởng thụ xong mỹ thực của hắn, Thanh Dao liền tựa trên vai hắn ngất đi, dấu vết đỏ tím trên người, làm chính hắn đều cảm thấy hắn vừa nãy thật như là mất khống chế.

Lúc này nước trong thùng tắm đã lạnh hơn nửa, lại vì nhiệt tình vừa rồi của hai người tựa hồ có vẻ vẫn là ấm áp như thế.

Lo lắng như vậy sẽ cảm lạnh, Phó Vọng Niên liền tỉ mỉ tẩy cơ thể cho Thanh Dao xong, sau đó nhẹ nhàng bế Thanh Dao nhẹ hẩng lên ra khỏi thùng tắm.

Sau đó cầm khăn lông lớn bông mềm qua lau nước đọng trên người hai người, Thanh Dao lúc này thì chỉ là không thoải mái động tí.

Phó Vọng Niên vén sợi tóc rơi ở khóe mắt ra, sau đó thương tiếc hôn một cái trên trán sáng bóng của Thanh Dao, liền nghe thấy Thanh Dao rên nhẹ một tiếng: "Đừng....phu quân....thật mệt......"

Tay to vuốt tóc dài đen mềm kia, ôn nhu nói bên tai Thanh Dao: "Không sao, tiểu Dao ngủ ngon."

Tựa hồ nghe thấy giọng của Phó Vọng Niên, Thanh Dao lúc này mới tiếp tục ngủ say, Phó Vọng Niên thanh lý xong cơ thể cho Thanh Dao, bế y về trên giường đều không tỉnh.

Nhẹ nhàng đặt Thanh Dao trên giường, Phó Vọng Niên cũng nằm theo lên giường, tìm một vị trí thoải mái cho Thanh Dao, sau đó ôm eo nhỏ của Thanh Dao thỏa mãn nhắm mắt lại.

Phó Vọng Niên như bình thường tỉnh dậy rất sớm, vừa muốn dậy mới nghĩ đến hắn đã thôi việc, Thanh Dao cũng đã thôi việc, sau đó xoay đầu nhìn Thanh Dao.

Thanh Dao lúc này đang ngủ say, lông mi dài run nhẹ, như cánh quạt, đôi môi đỏ bởi vì hôn môi tối qua mà ửng sáng rực rỡ, Thanh Dao lúc này yên tĩnh như một búp bê tinh xảo, làm Phó Vọng Niên động tâm không thôi.

Thanh Dao yên tĩnh như vậy nằm trong ngực hắn, Phó Vọng Niên nhàn nhạt mỉm cười, một nụ cười tròn nhẹ nhàng tán ra trong không khí ấm áp.

Lúc trước hai người đều phải làm việc, buổi sáng tỉnh dậy đều không thể nằm trên giường một lát như vậy, huống chi mãn ý nhìn thụy nhan của người yêu như vậy, hiện tại mới phát hiện cảm giác như vậy cũng là hạnh phúc.

Nhìn thấy đôi lông mi dài của Thanh Dao nhẹ run một cái, sau đó đôi mắt phượng kia chậm rãi mở ra, Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy lúc này hắn như nhìn công chúa chuẩn bị tỉnh lại.

Đến khi nhìn thấy đôi mắt trong suốt của Thanh Dao mang chút không tự nhiên, Phó Vọng Niên mới ôn nhu nói: "Sớm an, Thanh Dao của ta."

Thanh Dao sửng sốt nhìn mặt cười của Phó Vọng Niên, tựa hồ không nghĩ đến Phó Vọng Niên lúc này vẫn như cũ, sau đó nói theo Phó Vọng Niên một tiếng: "Sớm an, phu quân."

Phó Vọng Niên cười mỉm nhìn Thanh Dao, hắn thích chào hỏi này, nhìn thấy dáng vẻ ngố của Thanh Dao rất là đáng yêu, nhanh chóng hôn môi bóng còn sưng đỏ kia, đến khi đôi tay Thanh Dao vỗ lưng hắn mới rời khỏi môi đỏ mê người.

Thanh Dao vừa thẹn vừa giận nhìn Phó Vọng Niên, y tối qua lại cùng phu quân ở trong thùng tắm làm chuyện đó, y, y......

Nhìn thấy bộ dáng vừa thẹn vừa giận của Thanh Dao, Phó Vọng Niên đoán Thanh Dao hẳn là nghĩ đến chuyện tối qua, nói bên tai Thanh Dao: "Tiểu Dao tối qua thật tuyệt, làm vi phu thực tủy biết vị." Nói xong còn liếm qua trái tai nhỏ nhắn trắng nõn, khiến Thanh Dao cả người khẽ run.

Thanh Dao sắc mặt đỏ bừng nhìn Phó Vọng Niên, y trước giờ không biết phu quân lại còn có một mặt như vậy, muốn mở miệng nói chuyện, lại phát hiện giọng còn rất khàn, đành phải dùng đôi mắt tràn đầy sương mù trừng Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao như vậy chỉ muốn ôm Thanh Dao vào lòng hảo hảo yêu thương, nhưng nghĩ đến cơ thể Thanh Dao còn chưa hoàn toàn tẩm bổ, lập tức cũng đành phải dằn ý nghĩ này xuống, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Tiểu Dao, nếu ngươi quyến rũ vi phu như vậy, vi phu là sẽ tiếp tục chuyện tối qua nha!"

Nghĩ đến tối qua hai người lại ở trong thùng tắm làm lâu như thế, y còn ngất xỉu, Thanh Dao có chút lo sợ bất an nhìn Phó Vọng Niên, cẩn thận mở miệng: "Phu quân....tối qua ta....ta hình như ngất xỉu, ta không phải cố ý."

Nhìn thấy Thanh Dao như vậy, Phó Vọng Niên đau lòng ôm chặt Thanh Dao, cũng không biết Thanh Dao lúc trước rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, lại bởi vì ngất xỉu mà khiếp sợ bất an như thế.

Ôm chặt eo nhỏ mềm mại, dịu giọng nói: "Đó đều là lỗi của vi phu, vi phu rõ ràng biết tiểu Dao đã rất mệt, lại vẫn không chịu dừng lại, tiểu Dao mới sẽ ngất, tiểu Dao không cần xin lỗi, hẳn là vi phu xin lỗi mới phải."

Đôi mắt Thanh Dao nhìn chăm chú nhu tình trong mắt Phó Vọng Niên, sau đó liền vùi đầu vào ngực vạm vỡ ấm áp kia, thấp giọng lẩm bẩm: "Vi phu đối với ta thật tốt!"

Phó Vọng Niên mỉm cười, trên đời này cũng chỉ có ngươi mới đáng để ta dốc sức che chở như vậy.

Nhưng hơi thở phun trên ngực không ngừng kích thích hắn, hắn cũng biết lúc này thật sự không thể ở trên giường nữa, nếu không thì khẳng định lại sẽ ăn tiểu phu lang của hắn.

Phó Vọng Niên nhìn đầu vùi trước ngực, dịu giọng nói: "Tiểu Dao, ngươi ngủ chút nữa, ta đi chuẩn bị bữa sáng trước."

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, nhỏ giọng nói: "Ta cùng giúp đỡ."

Bàn tay Phó Vọng Niên nhẹ ấn trên eo nhỏ mềm mại của Thanh Dao, liền nghe thấy tiếng bị đau của Thanh Dao, hài lòng mở miệng: "Ngươi xác định ngươi như vậy có thể giúp được?"

Bởi vì cử động vừa rồi của Phó Vọng Niên, Thanh Dao mới phát hiện toàn thân y đều mỏi nhừ vô lực, nhất là nơi phía sau càng là khó chịu nóng rát, đỏ mặt nói: "Vậy vi phu đi làm, ta.....ta ngủ chút nữa."

Nói xong liền tự động tự giác rời khỏi ôm ấp ấm áp, sau đó thì kéo chăn qua trùm da thịt kín mít không chừa một tấc.

Phó Vọng Niên thấy hành động che kín rõ ràng này của Thanh Dao, khóe miệng chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó liền đứng dậy rời khỏi phòng.

Đã quyết định không tham gia thi đấu trù nghệ nữa, Phó Vọng Niên cũng cảm thấy nên nhân cơ hội này dẫn Thanh Dao ra ngoài dạo chơi.

Mà Thanh Dực biết chuyện này cũng không ngăn cẳn hai người nữa, chỉ là dặn dò Phó Vọng Niên phải chiếu cố Thanh Dao cho tốt.

Phó Vọng Niên cảm thấy này lại là định đi du lịch, liền mua chiếc xe ngựa, lại mua bản đồ của vương triều Vinh Hoa, tuy bản đồ này chỉ là cho biết vị trí địa lý đại khái, lại cũng đỡ hơn không có.

Thời tiết tháng bảy tốt, lại cũng nóng đến khiến người bỏng da, mà lúc này người đi xa cũng sẽ không bởi vì thời tiết nóng này mà dừng bước chân.

Thanh Dao và Phó Vọng Niên dắt xe ngựa chuẩn bị ra khỏi trấn, Lan Hiên và Thanh Dực đến trước mặt hai người, Lan Hiên luyến tiếc nói với Thanh Dao: "Tiểu Dao, trên đường cũng không có chiếu ứng, ngươi tự mình phải cẩn thận a."

Thanh Dao tuy cùng Lan Hiên không phải thường xuyên trò chuyện, lại cũng thật lòng thích ca phu này, liền cảm kích nói: "Ta biết, ca phu cũng phải chăm sóc bản thân tốt."

Thanh Dực không nói gì với Thanh Dao, lại là dùng đôi mắt sắc bén nhìn Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên đều cảm thấy Thanh Dực này có không giống thôn phu bình thường.

Im lặng nhìn Phó Vọng Niên rất lâu, Thanh Dực mới nói: "Tiểu Dao làm phiền đệ phu chăm sóc tốt."

Phó Vọng Niên nhàn nhạt trả lời: "Đại ca yên tâm, tiểu Dao là phu lang của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tiểu Dao tốt."

Hắn với Thanh Dực cũng chỉ nói mấy câu như vậy, cũng không biết Thanh Dực này rốt cuộc thế nào, hiện giờ cũng chỉ có thể xem gã như ca ca của Thanh Dao mà cư xử.

Sau khi tạm biệt nhau, Phó Vọng Niên đỡ Thanh Dao lên xe ngựa, sau đó ngồi lên đánh xe, nói với hai người: "Tạm biệt!"

Roi trên tay vung một cái, con ngựa đen tráng kiện bị một roi đột ngột, liền bắt đầu chạy tiến tới trước.

Trên đường nhỏ xe ngựa đi qua chính là tung lên một đường bụi bặm, sau đó dần dần mịt mù một ít sương mù.

Thanh Dao vén màn xe ra nhìn ca ca ca phu cách họ ngày càng xa, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút buồn.

Nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên y đi xa, trong lòng luôn sẽ có chút luyến tiếc.

Lan Hiên lo lắng nhìn xe ngựa dần dần đi xa, cũng không biết tiểu Dao lần này đi xa khi nào mới có thể về, lúc không dễ dàng có thể trò chuyện với tiểu Dao, tiểu Dao lại muốn theo Phó Vọng Niên ra ngoài chơi.

Thanh Dực ôm eo nhỏ của Lan Hiên, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hiên đừng lo lắng, ta tin tưởng đệ phu sẽ chăm sóc tiểu Dao tốt."

Trải qua chung sống thời gian này, Thanh Dực đã rất rõ Phó Vọng Niên là thật sự thích tiểu Dao, là thật sự yêu quý tiểu Dao, gã mới yên tâm cho tiểu Dao theo hắn đi xa.

Lan Hiên nhìn vẻ mặt nhu hòa của phu quân mình, đột nhiên cảm thấy lo lắng trong lòng cũng đều tan thành gió bay đi, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Trên đường chỉ còn hai người một trận trầm mặc, Thanh Dao lúc này đang từ trong thùng xe nhìn Phó Vọng Niên đánh xe bên ngoài.

Khóe mắt Thanh Dao bay đến vị trí bên cạnh chỗ Phó Vọng Niên, trong lòng tuy là rất muốn tiến lên vị trí đó ngồi cùng Phó Vọng Niên.

Nhìn bóng lưng rộng kia, lại nhìn vị trí bên cạnh kia, Thanh Dao cuối cùng chỉ có thể ngây ngẩn.

Y sợ ở đó sẽ quấy rầy đến Phó Vọng Niên, liền chỉ có thể im lặng nhìn bóng lưng kia, sau đó lại nhìn phong cảnh từ từ thụt lùi bên đường.

Phó Vọng Niên lúc này đang chuyên chú nhìn phía trước, tâm tư lại đã bay đến trên người Thanh Dao trong thùng xe.

Như là nhận ra được tâm tư của Thanh Dao, Phó Vọng Niên hỏi Thanh Dao phía sau: "Tiểu Dao, muốn đến đây ngắm phong cảnh không?"

Thanh Dao nghe thấy Phó Vọng Niên hỏi y muốn ngồi ra bên ngoài không, tất nhiên là vui vẻ nhẹ nhàng chuyển đến ngồi xuống vị trí bên cạnh Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên chờ sau khi Thanh Dao ngồi vững, xoay đầu ôn nhu nhìn Thanh Dao một cái, sau đó lại tiếp tục chuyên chú đánh xe.

Thanh Dao sau khi ngồi vững, lén nâng mắt nhìn Phó Vọng Niên, liền nhìn thấy tầng mồ hôi mịn trên trán Phó Vọng Niên, cầm khăn qua cẩn thận lau mồ hôi cho Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên thấy động tác lau mồ hôi của Thanh Dao có chút không xuôi, liền hơi cúi đầu xuống, Thanh Dao liền dễ dàng lau xong mồ hôi trên trán.

Chờ sau khi Thanh Dao lau mồ hôi xong, Thanh Dao lúc này mới biết y vừa nãy đã làm gì, gương mặt liền cảm thấy có luồng hơi nóng bốc lên.

Thấy Phó Vọng Niên lúc này đangchuyên chú nhìn đường phía trước, hơi nóng trên mặt Thanh Dao mới từ từ tán đi,nhìn lén cằm lạnh cứng kia, nhỏ giọng hỏi: "Phu quân, chúng ta đi đâu trước?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.