Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 2: Thương lành rồi



Một người bán thịt heo cao to lực lưỡng bên cạnh nhìn thấy Phó Vọng Niên, khàn giọng hô: "Ôi chao, đây không phải Phó lão đệ sao? Giờ này sao xuất hiện trên đường lớn vậy?"

Phó Vọng Niên nhíu mày, lại vẫn lễ độ trả lời: "Đang muốn tìm chút việc làm, muốn cho Thanh Dao hảo hảo nghỉ ngơi."

Người bán thịt heo nghe thấy lời này, càng không thể tin nổi nhìn Phó Vọng Niên, cả bên cạnh có người muốn mua thịt heo đều không chú ý, tiếp tục nói: "Thì ra Phó lão đệ lần tỉnh lại này thật là tỉnh ngủ rồi, biết thương phu lang rồi, ta đã nói mà, phu lang này vốn nên đặt trong nhà thương, như tiểu phu lang nhà ta ấy......"

Người bán thịt heo còn đang nói dông dài, Phó Vọng Niên lại là không có hứng thú ở lại nghe dông dài, tăng nhanh bước chân tiếp tục đi tới trước.

Phó Vọng Niên trong lòng luôn nói chuyện này còn cần ngươi nói sao? Thanh Dao nhà ta tự ta sẽ hảo hảo thương.

Phó Vọng Niên cũng biết á nam nơi này trừ chiều cao thấp hơn nam nhân một khúc, thể lực cũng không kém nam nhân, sớm không để Thanh Dao làm việc nặng.

Lúc đầu Phó Vọng Niên vẫn nhìn thấy dáng vẻ Thanh Dao xách một thùng nước lớn liền liên lụy, sau đó hỏi người mới biết, sau đó chuyện này liền đều đặt trên người hắn.

Trên trấn có mấy tửu lâu lớn, lữ thương qua lại đều thích qua đêm ở mấy tửu lâu này, đương nhiên cũng có vài người thích ăn mỹ thực trên trấn sẽ đến ủng hộ.

Phó Vọng Niên lúc này đang cân nhắc mấy tửu lâu này, xem thử hắn là nên phát triển ở đâu.

Phó Vọng Niên cảm thấy có thể phù hợp yêu cầu của hắn chỉ cần tiền lương của tửu lâu đó có thể làm hắn hài lòng, còn có chính là mỗi ngày phải có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ, hắn còn chờ giúp Thanh Dao bồi bổ cơ thể, nên chuyện này thế nào cũng không thể dừng lại.

Cả buổi chiều cứ vậy dạo một vòng trên đường, lúc chuẩn bị trở về, nhìn thấy một nam nhân đi đến hướng hắn, trong mắt nhưng mang theo một luồng tức giận.

Phó Vọng Niên khó hiểu nhìn người đến, hắn đến nơi này nhiều ngày như vậy không có trêu chọc người nào, vậy thì chỉ có thể là tên kia trêu chọc.

Dừng chân yên lặng đợi nam nhân nọ đi tới hắn, trên mặt lại là biểu tình ôn hòa không lo sợ.

Nam nhân đến đứng lại trước mặt Phó Vọng Niên, giọng rất trầm thấp nói: "Thanh Dao là một phu lang tốt, nếu ngươi không hảo hảo quý trọng, ta liền sẽ nghĩ cách làm quan huyện giải trừ hôn sự của phu phu hai ngươi."

Giải trừ, vậy tức là ly hôn, là cách nói của thế giới này, đương nhiên này phải được hai bên phu phu đều đồng ý mới có thể giải trừ.

Mọi thứ đều có ngoại lệ, vương triều Vinh Hoa có đạo luật nói rõ: Nếu phu quân có đánh phu lang, tình huống nghiêm trọng, có thể thông qua quan huyện dùng pháp lệnh giải trừ quan hệ phu phu của hai người.

Mấy ngày trước tỉnh lại, Phó Vọng Niên liền nắm rõ luật lệ nơi này, dẫu sao hắn một người ngoài, nếu làm chuyện ngoài luật lệ gì, lúc đó kêu oan cũng không có ai tin.

Nhàn nhạt nhìn nam nhân cao bằng hắn một cái, Phó Vọng Niên đáp lại: "Rất xin lỗi, ta nghĩ ngươi không chờ được đến lúc đó, bởi vì bắt đầu bây giờ ta sẽ hảo hảo quý trọng Thanh Dao."

Nam nhân dường như có chút bất ngờ, nhìn mắt Phó Vọng Niên rất lâu, trong mắt lóe qua một tia đau đớn, sau đó nói: "Hi vọng ngươi có thể được làm được."

"Ta luôn nói được làm được." Phó Vọng Niên chú ý đến đau đớn trong mắt nam nhân, có lẽ ngươi cũng thích Thanh Dao, nhưng rất xin lỗi, Thanh Dao y chỉ có thể là của ta.

Yên lặng nhìn nam nhân lướt qua bên người hắn rời đi, Phó Vọng Niên lúc này mới tiếp tục đi tới trước.

Lúc này trời cũng có chút tối, Thanh Dao hẳn về nhà rồi, hay về nhà trước vậy!

Bước chân càng đi càng nhanh, người dọc đường nhìn thấy người lắc lư chậm rãi này đột nhiên tăng tốc, khó hiểu nhìn bóng lưng một cái, sau đó tiếp tục làm việc.

Thanh Dao chân trước vừa vào cửa nhà, Phó Vọng Niên chân sau theo vào cửa.

Nhìn thấy bóng lưng gầy gò phía trước, trong lòng Phó Vọng Niên cảm thấy có con sâu đang cắn a cắn, đau đến nội tâm.

Làm sao cũng không hiểu hắn sao chỉ mấy cái nhìn như thế liền yêu Thanh Dao bình thường đối với hắn lạnh nhạt này.

Nếu nói Thanh Dao bộ dáng đẹp, vậy cũng là bộ dáng tuấn tú làm người hài lòng, Phó Vọng Niên thật không cho rằng hắn là một nam nhân chỉ thích bộ mặt.

Duy nhất làm Phó Vọng Niên cảm thấy Thanh Dao đột nhiên xông vào trong lòng hắn chính là lúc ngày tỉnh lại đó Thanh Dao lần đầu tiên nấu cơm cho hắn ăn.

Ngày đó Phó Vọng Niên vừa tỉnh lại không lâu, choáng váng không biết ở nơi nào, đến khi Thanh Dao giúp hắn băng bó vết thương dùng cái cớ mất trí nhớ hỏi Thanh Dao chút chuyện, nghe thấy Thanh Dao nói hai người là phu phu, ừm, có chút bất ngờ.

Thanh Dao sau khi giúp Phó Vọng Niên thay thuốc vết thương xong liền đi làm việc, để lại Phó Vọng Niên không rõ tình huống.

Phó Vọng Niên nhìn hoàn cảnh cư trú khác trước kia, nghĩ Thanh Dao xuyên qua, dứt khoát hảo hảo ngủ chút nữa, sau khi tỉnh lại tính sau.

Mơ hồ ngủ cả buổi chiều, Thanh Dao trở lại, Phó Vọng Niên phát hiện hắn vẫn ở đây. Cũng liền biết hắn đây là thật sự trọng sinh ở dị thế rồi, hóa ra trận tai nạn xe cộ kia lúc này đã chỉ còn lại một cỗ thi thể chết cháy.

Câu đầu tiên sau khi trở lại của Thanh Dao chính là "Ngươi muốn ăn cùng ta, hay ta ra ngoài mua ít đồ ăn về cho ngươi".

Phó Vọng Niên sửng sốt nhìn Thanh Dao, trong mắt mang theo nghi hoặc sâu sắc, Thanh Dao nói hai người là phu phu, theo lý mà nói đương nhiên là cùng ăn cơm rồi, nghe ý lời này của Thanh Dao là hai người lúc trước hình như rất ít cùng ăn cơm.

Phó Vọng Niên liền nghĩ thái độ Thanh Dao đối đãi hắn sau khi hắn tỉnh lại.

Nói chuyện bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt, băng bó vết thương trái lại rất nhẹ nhàng, nhưng cảm giác đó đều không như liên kết tình cảm giữa phu phu, trái lại như là thực thi nghĩ vụ của một phu lang.

Phó Vọng Niên liền biết giữa hai người này chắc chắn là có chút xích mích, hắn lại là không biết vì sao xích mích nhau.

Lúc Thanh Dao ra cửa đến bếp nấu cơm làm đồ ăn, Phó Vọng Niên im ắng ra khỏi phòng, sau đó nghe thấy một trận tiếng ho, liền theo tiếng ho một đường đi đến nhà bếp.

Lúc đó Thanh Dao lạnh nhạt với hắn một tay đang xào rau xanh, một tay không ngừng quạt dầu khói xông vào mũi kia.

Phó Vọng Niên liền cảm thấy tim hắn cứ vậy bị bắt được.

Phó Vọng Niên một đầu bếp ngôi sao, trước giờ đều là nấu cơm làm đồ ăn cho người khác, khi nào đến phiên người khác làm đồ ăn cho hắn ăn, đó là chuyện chưa từng trải qua.

Khi hắn nhìn thấy Thanh Dao vừa chịu đựng mùi dầu khói, vừa làm đồ ăn, tình cảm vắng lặng rất lâu đột nhiên cứ vậy phun trào ra.

Tuy lúc ăn cơm phát hiện đồ Thanh Dao nấu chỉ là ăn được mà thôi, Phó Vọng Niên lại là giấu loại ấm áp này ở đáy lòng.

Đi nhanh đến trước mặt Thanh Dao, Phó Vọng Niên sợ đột nhiên lên tiếng dọa đến Thanh Dao, liền không có lên tiếng nói chuyện, chờ lúc Thanh Dao nhìn thấy hắn, Phó Vọng Niên mới nói: "Thanh Dao về rồi, hôm nay mệt không?"

Thanh Dao mờ mịt nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó mới trả lời: "Không sao, sổ sách đã tính xong."

Phó Vọng Niên nhìn thần sắc mệt mỏi trên mặt Thanh Dao, trong lòng thầm than người này nói dối đều không biết soạn bản nháp sao, ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi lát trước, nấu cơm trễ chút đi!"

Thanh Dao gật đầu, tay lại luồn vào trong ngực y, sau đó lấy ra một túi tiền giặt đến bạt màu, lấy ra một lượng bạc đưa cho Phó Vọng Niên.

Khóe miệng Phó Vọng Niên giật không ngừng, hóa ra đây là chi phí cho hắn ra ngoài uống rượu vui chơi sao!

Liền lắc đầu với Thanh Dao: "Không cần, ta bây giờ cũng không ra ngoài làm gì, tiền này ngươi cất trước, nếu lúc ta cần, nói với người sau."

Trong mắt Thanh Dao mang theo bất ngờ, lại là nghe lời bỏ bạc về trong túi tiền, sau đó lại bỏ vào trong ngực.

Buổi tối, Phó Vọng Niên vẫn thói quen mấy ngày này, trước ngồi trong sân một khoảng thời gian, nhìn thấy thời gian cũng xấp xỉ, lúc này mới về phòng ngủ.

Yên lặng nhìn Thanh Dao ngủ ngon một cái, Phó Vọng Niên lúc này mới cởi áo ngoài, thổi tắt nến, im ắng nằm trên giường.

Trong phòng tức khắc chỉ còn lại ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, tuy không phải rất sáng, trái lại cũng nhìn được tình hình trong phòng.

Bên tai nghe thấy hô hấp ổn định, chóp mũi ngửi được mùi cơ thể nhàn nhạt, Phó Vọng Niên cảm thấy trong bụng có luồng khô nóng, lại như trước kiềm nén lại.

Không qua bao lâu liền như bình thường, Phó Vọng Niên nghe thấy tiếng khóc thút thít thấp kèm theo cầu xin nhàn nhạt của Thanh Dao.

Thanh Dao cảm thấy y lại nhìn thấy chuyện Phó Vọng Niên làm với y, y muốn cự tuyệt, nhưng Phó Vọng Niên lại trói tay y, làm y không động đậy được, nhìn Phó Vọng Niên không ngừng ra vào trong người y, Thanh Dao chỉ cảm thấy một luồng đau đớn chui thẳng đến trong lòng.

Chỉ có thể thấp giọng cầu xin Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên lại như không nghe thấy tiếp tục tách chân y ra, sau đó lại một lần đau đớn từ nơi phía sau truyền tới.

Bên tai tựa hồ nghe thấy giọng nói ôn nhu, Thanh Dao không tự giác dịch đến ôm ấp ấm áp của giọng nói này, một đôi tay to ấm áp nhẹ nhàng vỗ lưng y, Thanh Dao dần dần không cảm thấy đau đớn nữa, ngược lại truyền đến một loại an tâm.

Nhìn thấy tâm trạng của Thanh Dao từ từ ổn định lại, Phó Vọng Niên mới nhẹ nhàng thả lỏng thần kinh căng chặt.

Tối mấy ngày nay Thanh Dao thường xuyên nửa đêm khóc tỉnh, lúc mới đầu Phó Vọng Niên còn không biết là làm sao, không biết một người rõ ràng có thể lãnh đạm đến không đếm xỉa hắn, sao có thể nửa đêm vừa ngủ vừa khóc.

Đến khi hắn nghe rõ Thanh Dao luôn nói lời cầu xin, sau đó lại không cẩn thận nhìn thấy vài vết trói trên tay Thanh Dao, Phó Vọng Niên lúc này mới tin tên kia thật sự là cưỡng bức Thanh Dao, hơn nữa lại làm Thanh Dao trong mơ cũng đang cầu xin tên kia.

Hèn gì, tối ngày đầu tiên hắn tỉnh lại nhìn thấy y ngủ cách xa hắn, còn căng chặt cơ thể chú ý cử động của hắn.

Hèn gì, có lần hắn đón lấy ly từ trong tay y, đầu ngón tay sơ ý chạm đến tay y, lại phát hiện thân thể y có chút run nhẹ.

Hèn gì, cả mấy người chẳng dính dấp gì bên ngoài kia cũng biết chuyện thân mật trong phòng hai người.

Ôm chặt Thanh Dao khôi phục bình tĩnh trong lòng, tay nhẹ nhàng vỗ lưng gầy yếu.

Phó Vọng Niên nhìn lông mi Thanh Dao bởi vì rơi lệ mà lóng lánh sánh nước, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên, sau đó in một nụ hôn trên cái trán trắng tinh, lúc này mới nhắm mắt yên lặng ngủ.

Đêm này, trong phòng như cũ là ấm áp như xuân, tình ý khoan thai.

Ngày tháng đồng dạng cứ vậy yên bình qua mấy ngày.

Vết thương trên vai Phó Vọng Niên hiện giờ cũng đã lành, chỉ còn lại một vết sẹo có chút dọa người.

Cá nhân Phó Vọng Niên lại cảm thấy không trở ngại gì, nam nhân nào trên người không có hai ba vết sẹo như thế đó mới là chuyện lạ, huống chi vết sẹo này còn là bước ngoặt để mình đến nơi này.

Thương lành rồi, Phó Vọng Niên cũng quyết định là lúc bắt đầu kết hoạch nuôi béo của hắn.

Chuyện đầu tiên phải làm đươngnhiên là nấu bữa ngon, để Thanh Dao hảo hảo ăn chút cơm, như vậy mới có thể căncứ kế hoạch của hắn tiến hành bước tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.