Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 3: Có thể làm việc rồi



Ngẩng đầu nhìn mặt trời gay gắt treo trên cao, lúc này chính là lúc chuẩn bị cơm trưa, phỏng chừng lúc này Thanh Dao cũng gần sắp về.

Chỉ thời gian ngắn ngủi này, Phó Vọng Niên cũng tăng nhanh bước chân đi vào nhà, cầm rau xanh đặt ở bên góc nhà bếp lên bắt đầu nhặt rau.

Lúc trưa Phó Vọng Niên đến chợ rau mua ít rau xanh về, thuận tiện mua ít thịt gà và thịt nạc.

Tiền bạc là để trên bàn trang điểm trong phòng, không cần nói Phó Vọng Niên cũng biết đó là Thanh Dao để lại, dạo này đồ đáng tiền duy nhất trên cái bàn trang điểm thô sơ kia có lẽ cũng chính là tiền bạc thỉnh thoảng xuất hiện trên bàn,

Phó Vọng Niên nhìn cũng biết đây là bởi vì mấy ngày trước hắn nói không cần cho tiền, Thanh Dao mới để tiền bạc ở đó, xem ra ấn tượng của Thanh Dao với hắn còn dừng lại ở ký ức lúc trước.

Nghĩ lúc này hắn còn chưa ra ngoài làm việc, muốn mua ít đồ ăn cũng là thật không có tiền, Phó Vọng Niên liền lấy chút bạc ra ngoài mua đồ ăn.

Rau xanh rửa xong, liền cầm thịt nạc và thịt heo vừa mua về đều rửa sạch.

Tay chân nhanh nhẹn xắt thịt heo thành sợi, xắt thịt gà thành khối, sau đó tìm một củ gừng ở trong góc cạo vỏ, rửa sạch thái sợi. Cả quá trình liền mạch lưu loát.

Nhìn đồ chuẩn bị xong, Phó Vọng Niên hài lòng gật đầu, thời gian này luôn không luyện tay, còn có chút lo lắng lúc này sẽ khớp, không ngờ cảm giác trên tay vẫn là rất thạo.

Xem ra hiệu quả cố gắng mấy năm này của hắn đúng là không phải dễ quên như thế.

Nguyên liệu đều chuẩn bị hoàn tất, Phó Vọng Niên liền ngồi xổm xuống bắt đầu nhóm lửa, tuy chưa từng dùng loại bếp nhóm lửa này, Phó Vọng Niên mấy ngày này lại luôn chú ý động tác của Thanh Dao, nên này cũng không tốn bao sức liền nhóm lửa được.

Đổ ít nước vào trong nồi, tráng nồi một lượt, một cái nồi bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, một cái nồi thì chờ dùng để làm đồ ăn.

Phó Vọng Niên từ nhỏ đã rất thích nấu ăn, lúc ở cô nhi viện luôn ăn nồi cơm lớn, mỗi lần đều ăn đến hắn sợ hãi, sau đó Phó Vọng Niên liền hạ quyết tâm, có một ngày, hắn nhất định phải nấu ra món ngon.

Tuy quá trình này gian nan làm Phó Vọng Niên khó mà tưởng tượng, Phó Vọng Niên vẫn là từng bước thực hiện nguyện vọng của hắn.

Năm tốt nghiệp sơ trung, Phó Vọng Niên liền vô duyên với cao trung, thế là bắt đầu đến thành phố lớn tìm việc làm.

Lúc mới đầu, mấy quán ăn kia thấy Phó Vọng Niên chỉ là một đứa nhỏ tốt nghiệp sơ trung, đều không muốn tuyển cu li như vậy.

Phó Vọng Niên lại là luôn không từ bỏ mộng tưởng của hắn, đến khi một ông chủ của quán ăn nhỏ thấy Phó Vọng Niên tuổi nhỏ lại có ánh mắt kiên định như thế, liền tuyển Phó Vọng Niên.

Từ phục vụ bưng bê, đến giúp việc trong bếp, lại đến phụ bếp, sau đó lại đến một đầu bếp chân chính, đến khi ông chủ của quán ăn nhỏ chuẩn bị thăng Phó Vọng Niên làm bếp chính, Phó Vọng Niên từ chức.

Phó Vọng Niên không vội tìm công việc khác, mà là dùng tiền để dành mấy năm này của hắn đi học chuyên ngành đầu bếp, sau khi học thành làm đầu bếp của một quán ăn không lớn nhưng cũng không nhỏ.

Một đường đến lúc Phó Vọng Niên 30t, Phó Vọng Niên đã là một bếp chính của quán ăn năm sao.

Lúc này, Phó Vọng Niên đã xem như là có thành tựu nhỏ, trong nhà chỉ thiếu một nữ chủ nhân.

Song, Phó Vọng Niên lại biết đây là chuyện cả đời đều không thể.

Hắn sớm đã biết tính hướng của mình, cũng rất thản nhiên tiếp nhận tính hướng của mình.

Lúc ông chủ của quán ăn có ý giới thiệu cháu ngoại gái của mình cho hắn quen, hắn cũng khéo léo cự tuyệt, dẫu sao hắn là thật sự không có hứng thú với nữ nhân.

Trước khi tai nạn xe cộ, Phó Vọng Niên vừa nhìn thấy người gọi là bạn trai cũ đang cãi nhau với một nam sinh dễ thương khác, lý do rất đơn giản, chỉ vì một nam nhân, đương nhiên nam nhân kia không phải Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên cảm thấy vô vị liền rời đi, đang lái xe chuẩn bị về, lại bị chiếc xe chạy mất kiểm soát tông thẳng mặt.

Sau đó, một linh hồn của Phó Vọng Niên chiếm cơ thể của Phó Vọng Niên này.

Lúc chuẩn bị nấu món rau xanh cuối cùng, Phó Vọng Niên nghe thấy tiếng cửa mở, có lẽ hẳn là Thanh Dao đã về.

Trên tay tiếp tục xào rau xanh, động tác thành thạo, mỗi một lần xào xóc đều lưu lại một độ cong đẹp ở không trung.

Nhà bếp lúc này tỏa ra một mùi thơm, mùi thịt, mùi cơm.....

Thanh Dao đang vội muốn về nhà nấu cơm, lại ở ngoài nhà nhìn thấy ống khói trong nhà bốc lên đoàn khối đen, khói đen bay đến độ cao nhất định, liền không thấy dấu vết.

Có chút nghi hoặc đẩy cửa sân ra, vào nhà lại thuận tay đóng cửa, không tự chủ đi đến nhà bếp.

Vừa đến cửa liền nhìn thấy Phó Vọng Niên một thân quần áo vải xám đang thuần thục xào xóc rau xanh, nhà bếp còn truyền đến mùi cơm và mùi thịt đậm đà.

Vừa muốn đi vào nhà bếp xem thử, lại bị mùi dầu khói ập tới mặt làm sặc, nhanh chóng xoay đầu ho ở một bên.

"Khụ....., khụ khụ, khụ....."

Phó Vọng Niên nghe thấy tiếng ho quen thuộc, xoay đầu liền nhìn thấy Thanh Dao nhẹ ho bên cửa, vội vàng nói: "Thanh Dao, ngươi đến trong phòng ngồi chút trước, chỉ còn lại món này, lát nữa liền dọn cơm."

Thanh Dao một chân vừa vào cửa nghe xong lời này, đôi mắt trong suốt chăm chú nhìn Phó Vọng Niên, há miệng như muốn nói gì, lại không có âm thanh, sau đó xoay người đi đến trong phòng.

Nhìn thấy Thanh Dao đã đến trong phòng, Phó Vọng Niên mới yên tâm xới rau xanh đã xào xong ra, sau đó múc nước vào trong nồi.

Xem ra sau này hắn vẫn là phải bảo Thanh Dao ít vào bếp mới được.

Thanh Dao vừa ngồi ở trong phòng không lâu, liền nhìn thấy Phó Vọng Niên bưng đồ ăn tới, rất tự nhiên đứng lên muốn đến nhà bếp lấy chén đũa, lại bị Phó Vọng Niên ngăn cản.

"Ta đi lấy chén đũa là được, ngươi trước ở đây chờ một lát." Phó Vọng Niên đặt thức ăn trên bàn, nhanh chóng về nhà bếp lấy chén đũa tới.

Giúp Thanh Dao xới một chén cơm to, lại xới cho chính mình một chén, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.

Nhìn thấy Thanh Dao ngây ngốc nhìn cơm trắng đầy ắp trong chén y, Phó Vọng Niên đương nhiên sẽ không nói lời bởi vì ta muốn nuôi béo ngươi, nên ngươi phải ăn nhiều chút.

Theo hiểu biết của hắn với Thanh Dao, trừ phi thật sự ăn không hết, bằng không Thanh Dao là sẽ không lãng phí thức ăn.

"Thanh Dao, ăn cơm đi! Ngươi trước nếm thử mấy món này hợp khẩu vị không."

Gắp một khối thịt gà bỏ vào chén cơm đầy của Thanh Dao, xới quá nhiều cũng có chút không tốt, như vậy đều không bỏ được mấy khối thịt vào chén.

Phó Vọng Niên thầm giận, hắn vừa nãy sao không phát hiện vấn đề này.

Thanh Dao nhìn đống cơm trắng như núi nhỏ trước mắt, đột nhiên lo lắng y sẽ ăn không hết, đến khi Phó Vọng Niên gắp một khối thịt gà tới, Thanh Dao mới hồi thần, giơ đũa bắt đầu chầm chậm ăn cơm.

Nhẹ nhàng cắn một miếng thịt gà, lại là chưa từng nghĩ mùi vị thịt gà này là ngon y chưa từng nghĩ.

Nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên đối diện, nhìn thấy Phó Vọng Niên lúc này cũng đang nhìn y.

Phó Vọng Niên rất dễ dàng liền sáng tỏ lời Thanh Dao muốn hỏi, giọng nói trầm thấp mang theo sủng nịch nhàn nhạt: "Ngon không? Ngon thì ăn nhiều chút."

Lại vươn tay gắp mấy khối thịt gà bỏ vào trong chén của Thanh Dao, chỉ cảm thấy cơm thật là xới nhiều quá.

Lại thấy Thanh Dao cúi đầu tiếp tục ăn cơm, mặt cúi làm Phó Vọng Niên lo lắng đều sắp vùi vào trong chén, mới nghe thấy một câu lẩm bẩm: "Ngon."

Phó Vọng Niên lúc này mới mỉm cười nhìn cái đầu vùi vào trong chén kia, Thanh Dao như vậy là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, lại là đáng yêu có chút khác.

Bưng chén cơm lên bắt đầu ăn cơm, ăn mùi vị gì cũng không chú ý, mỉm cười trong mắt lại là luôn chưa từng ngừng.

Ăn cơm trưa xong, Phó Vọng Niên lại ngăn cản động tác muốn thu dọn chén đũa của Thanh Dao, hắn thì sạch sẽ lưu loát thu dọn mặt bàn xong, lại thu dọn nhà bếp xong, lúc này mới về trong phòng.

"Thanh Dao, lát nữa còn phải đi làm việc sao?"

"Ừm, nghỉ ngơi chút thì đi."

"Lát nữa cùng ra ngoài, ta muốn đến trên trấn tìm chút việc làm."

Lần này Thanh Dao lại là sửng sốt nhìn Phó Vọng Niên, vừa nãy y hình như nghe thấy Phó Vọng Niên nói muốn đến trên trấn tìm việc làm.

"Không sai, ta lát nữa muốn đi tìm việc làm." Phó Vọng Niên lặp lại lời hắn vừa nói, trên mặt Thanh Dao đúng là lời hiện hết lên mặt.

Hai người ngồi trong sân nghỉ ngơi một hồi, tuy đều không nói gì, nhưng luôn cảm thấy trong không khí có chút hơi thở đã không lãnh đạm giống lúc đầu, sau khi nghỉ ngơi xong, liền cùng đi ra ngoài.

Lúc này chính là sau giờ ngọ, tuy lúc này rất nóng, trên đường lớn lại như cũ là người qua lại.

Phó Vọng Niên không chú ý người đi qua bên cạnh hắn, lại là cảm giác được rất nhiều ánh mắt dị dạng nhìn hắn, nghĩ cũng biết là bởi vì biến hóa mấy ngày nay của hắn.

Nhìn thấy Thanh Dao vẻ mặt bình tĩnh đi đến nơi phải làm việc, trong lòng Phó Vọng Niên có thất vọng nho nhỏ.

Thanh Dao đúng là rất ít biểu cảm, hắn tỉnh lại đến bây giờ đều chưa từng thấy nụ cười của Thanh Dao, đều không biết nụ cười của Thanh Dao là thế nào.

Đi cùng Thanh Dao một đường đến cửa tiệm sách Thanh Dao phải làm việc, Phó Vọng Niên lúc này mới dừng bước.

Xoay đầu nói với Thanh Dao bên cạnh: "Thanh Dao, vậy ta đi xem thử có thể tìm chút việc gì làm không trước, ngươi tự mình phải nhớ nghỉ ngơi đàng hoàng."

Thanh Dao gật đầu: "Ta biết rồi."

Phó Vọng Niên lúc này mới yên tâm tiếp tục đi tới trước.

Thanh Dao nhìn bóng dáng dần dần đi xa một cái, trong mắt mang theo nghi hoặc rất lớn, có điều rất nhanh liền nhạt đi, sau đó vào trong cửa tiệm chuẩn bị bắt đầu công việc hôm nay.

Bởi vì lần trước đã dạo qua một vòng trên trấn, Phó Vọng Niên cũng quyết định xong muốn đến tửu lâu kia tìm việc làm, lúc này sau khi đưa Thanh Dao đến cửa tiệm sách, Phó Vọng Niên liền trực tiếp đến tửu lâu Phú Nguyên có tiếng trên trấn.

Vừa vào cửa, liền chú ý thấy người trong lâu đồng loạt nhìn hắn, ánh mắt khác nhau, có khinh thường, có hiếu kỳ, có coi rẻ......

Tóm lại, Phó Vọng Niên có thể nghĩ đến đều nhìn thấy, xem ra tên kia đúng là làm người nơi này ấn tượng sâu sắc.

Tiểu nhị nhìn thấy người tới là Phó Vọng Niên, không có tiến lên chào hỏi, Phó Vọng Niên cũng không để ý, trực tiếp đi đến trước mặt chưởng quỹ hỏi: "Chưởng quỹ, xin hỏi quý tửu lâu cần đầu bếp không?"

Chưởng quỹ là một nam nhân trung niên mặt mũi hiền lành, nhìn Phó Vọng Niên một cái: từ từ nói: "Phó công tử đây là muốn tìm việc làm sao?"

Phó Vọng Niên không quá để ý nói: "Ta mấy ngày trước cũng nghiêm túc nghĩ qua, quá khứ ta thật sự là quá hồ đồ, chỉ biết ăn uống chơi bời, trước giờ chưa từng nghĩ dốc sức chăm lo trong nhà, này không phải vừa nghĩ rõ chuyện này, liền chuẩn bị tìm chút việc làm. Ta cũng không bản lĩnh bao nhiêu, nhiều lắm chỉ biết mấy món sở trường, nếu chưởng quỹ cảm thấy được, hi vọng chưởng quỹ cho một cơ hội thử xem."

Chưởng quỹ nghe lời này của Phó Vọng Niên, trực giác Phó Vọng Niên này sao ngủ một giấc tỉnh lại thay đổi nhiều như thế?

Lại cũng là cảm thấy Phó Vọng Niên như vậy cũng không phải xấu, nếu như vậy, vậy Phó phu lang cũng không cần cả ngày ra ngoài liều mạng làm việc nuôi gia đình nữa, này trái lại là một chuyển biến không tệ.

Chưởng quỹ nói: "Phó công tử có tâm tư này, vậy Phó phu lang cũng có thể hảo hảo nghỉ ngơi, nghĩ Phó phu lang một mình liều sống liều chết vì gia đình, cuối cùng tiền kia vẫn là bị công tử cầm đi ăn uống, nếu là phu lang nhà ta, ta là lo lắng để y chịu khổ này."

Nhìn ra chưởng quỹ nói lời này là xuất phát từ thật lòng, Phó Vọng Niên cũng liên tục gật đầu, cảm khái đáp: "Chưởng quỹ giáo huấn phải."

Nhìn thấy Phó Vọng Niên là thật lòng thật ý tiếp thu lời của mình, chưởng quỹ lúc này mới nói: "Được rồi, ngươi lúc trước là người thế nào, ta cũng không truy cứu nhiều, bây giờ trong lâu đang muốn tìm một đầu bếp, ngươi trước đi làm hai món thử xem, nếu món làm được, vậy liền lưu lại."

"Vậy thì cảm ơn chưởng quỹ trước."

"Còn phải xem trù nghệ của ngươi thế nào mới được, nếu thật không được, cũng sẽ không lưu lại."

"Biết, ta sẽ cố gắng."

Chưởng quỹ lúc này gọi tiểu nhị bưng đồ ăn ra ngoài: "Tiểu Đỗ, ngươi trước dẫn Phó công tử đến nhà bếp."

Tiểu nhị tên tiểu Đỗ đáp: "Đượcrồi, Phó công tử chờ lát."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.