Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 4: Tìm việc rồi



Tiểu Đỗ sau khi bưng món ăn lên bàn, mới nói với Phó Vọng Niên: "Phó công tử theo ta."

Phó Vọng Niên đáp một tiếng, liền theo sau tiểu Đỗ đi đoạn đường nhỏ liền đến nhà bếp của tửu lâu Phú Nguyên.

Nhìn sơ một cái, Phó Vọng Niên liền cảm thán một phen trong lòng, thật không hổ là tửu lâu có tiếng trên trấn, tuy hắn không phải rất rõ quy mô nhà bếp của tửu lâu khác, quy mô nhà bếp của tửu lâu Phú Nguyên này trái lại không kém như trong tưởng tượng.

Nhà bếp lúc này đang bận đến khí thế ngất trời, mấy cánh tay của đầu bếp ra sức vung vẫy, cả thời cơ lau mồ hôi đều không có, thấy tiểu nhị mang theo một người vào, bếp chính quát to: "Tiểu nhị, đây là tìm được người rồi sao?"

Nhìn người phía sau tiểu nhị một cái lại là Phó Vọng Niên, có chút thất vọng, bếp chính còn tưởng tiểu nhị là tìm được đầu bếp đến rồi! Cũng mặc kệ hắn, tiếp tục động tác trên tay mình.

Tiểu Đỗ nói: "Tìm được, đây nè, Phó công tử đây chính là muốn chuẩn bị đến làm đầu bếp, chưởng quỹ nói trước để hắn thử bản lĩnh, nếu trù nghệ này là qua được, thì lưu lại."

Bếp chính nghe lời này, lại giọng ồ ồ nói: "Được, chuyện này cứ giao cho lão Lưu ta, tiểu Đỗ đi làm trước đi!"

Tiểu Đỗ tay chân linh hoạt rời khỏi nhà bếp, để lại một mình Phó Vọng Niên chờ đánh giá trong bếp.

Bếp chính lão Lưu làm xong một món cá chiên sốt chua ngọt, nhanh nhẹn nhấc ra khỏi bếp, sau đó dừng việc trong tay, đánh giá từ đầu đến chân Phó Vọng Niên một phen.

Phó Vọng Niên yên lặng mặc lão Lưu đánh giá hắn, chỉ là không biết lão là muốn đánh giá tới lúc nào mới xong.

Lão Lưu cũng chỉ là đánh giá trên dưới một phen, liền nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó nói: "Ta nên gọi ngươi thế nào đây?"

Phó Vọng Niên đáp: "Lão sư phụ gọi ta tiểu Phó là được."

"Được, liền gọi tiểu Phó, ta nói tiểu Phó a, chuyện lúc trước ta cũng không nói nhiều, nhưng ngươi nói muốn làm đầu bếp, vậy ngươi phải trổ tài cho chúng ta xem thử trước, chỉ cần qua được, thì giống như chưởng quỹ nói, cho nên bây giờ....."

"Ta biết, ta bây giờ liền làm hai món cho ngài nếm thử." Phó Vọng Niên biết ý nói.

Đầu bếp bên cạnh chừa ra một chỗ cho Phó Vọng Niên, mọi người chỉ thấy một cây dao đến trên tay Phó Vọng Niên như có sự sống lên xuống nhanh chóng, thời gian chốc lát này, thịt gà cắt thành gà hột lựu kích cỡ bằng nhau, lát thịt cũng xắt dày mỏng đều nhau, ánh dao bay lượn này đúng là làm mấy người này mở mang tầm mắt.

Mấy người thật chưa từng nghĩ Phó Vọng Niên này lại có kỹ thuật dùng dao như vậy, lúc vừa bắt đầu trong lòng còn có chút lén cười, không ngờ lúc này lại là đều trợn to hai mắt.

Phó Vọng Niên không chú ý biểu cảm của mấy người này, tay chân nhanh nhẹn đổ dầu vào chảo, chảo nóng rồi, sau đó lại đổ ớt xanh vào trong chào xào xóc, động tác xào xóc kia sạch sẽ lưu loát, cả lão Lưu cũng là xem đến mắt trợn rất to.

Chờ lúc ớt xanh xào gần chín, Phó Vọng Niên múc ớt xanh ra, sau đó lại đổ dầu, cho vào tỏi băm, chờ ngửi thấy mùi thơm, lại đổ lát thịt xắt xong vào xào, chờ lát thịt xào ra mùi thơm, lúc sắp chín bỏ ớt xanh vào xào chung, không lâu một món thịt xào ớt xanh liền xong.

Phó Vọng Niên động tác nhanh chóng xào xong một món gà cung bảo khác, thời gian phút chốc ngắn ngủi, hai món ăn gia đình liền xuất hiện trước mắt.

Lão Lưu mở mắt to tròn nhìn hai món ăn này, này nhìn là món ăn đơn giản, lại là được Phó Vọng Niên xào ra điêu luyện và thơm ngon, kiềm không được nuốt nước miếng ừng ực.

Đầu bếp nấu ăn bên cạnh cũng ngửi thấy mùi thơm, lúc này đều xoay đầu nhìn hai món Phó Vọng Niên vừa xào ra một cái.

Phó Vọng Niên nói với lão Lưu: "Sư phụ ngài xem thử, món này được không."

Lão Lưu cẩn thận cầm một đôi đũa lên, sau đó lại cẩn thận gắp một miếng thịt lên cho vào miệng, ăn xong miếng thịt, lại gắp một miếng ớt xanh, biểu cảm trên mặt tuy tỉnh bơ, Phó Vọng Niên lại nhìn ra hài lòng từ trong mắt lão.

Lão Lưu nói: "Không ngờ, đúng là không nghĩ tới tiểu Phó lại có trù nghệ như vậy, vậy lúc trước đúng là đều lãng phí, được rồi, chuyện này ta là thông qua, còn lại chính là chuyện của chưởng quỹ."

Tiểu Đỗ vừa nãy kia lúc này vừa vặn đi vào, lão Lưu liền nói với tiểu Đỗ: "Tiểu nhị, ngươi đem hai món này cho bàn lúc trước gọi món, nhớ xem thử phản ứng của bàn đó."

Tiểu Đỗ rất sáng tỏ gật đầu nói: "Chuyện này lão Lưu cứ yên tâm giao cho tiểu nhân, tiểu nhân lập tức đi."

Phó Vọng Niên ở lại trong bếp không biết lúc này ngoài tửu lâu xảy ra chuyện gì khác.

Tiểu Đỗ đặt hai món ăn trên một cái bàn, nói với hai người bên bàn: "Hai vị công tử, hai món này mùi vị khác lúc trước, hai vị nếm thử trước, nếu mùi vị này ngon, sau này còn hi vọng hai vị công tử ghé đến nhiều."

Hai người nghe tiểu Đỗ nói, nhìn hai món ăn ở mặt bàn một cái, cũng không cảm thấy hai món này có gì khác, không phải thịt xào ớt xanh và gà cung bảo giống lúc trước sao?"

Có điều tiểu nhị đã nói như vậy, cũng có chút hiếu kỳ hai món này có gì khác, từng người vươn tay gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, lại là ngốn nghiến ăn xong thịt, lại gắp ít gà cung bảo cho vào trong miệng, mùi vị này quả thật khác lúc trước.

Nam nhân vạm vỡ sát cửa sổ nói: "Tiểu nhị ca, hai món này đúng là khác lúc trước, mùi vị này đầy đủ hơn trước, làm ta cảm thấy chưa từng ăn mùi vị ngon như vậy."

Giọng của nam nhân thẳng thắn, còn nói lớn tiếng, khách mấy bàn bên cạnh nghe thấy, đều kêu tiểu Đỗ: "Tiểu nhị ca, cho ta hai món giống vậy."

Tiểu Đỗ vui vẻ ghi lại mấy bàn khách muốn món giống vậy, mới chạy về bếp.

Mà chưởng quỹ luôn chú ý tình hình bên này thì là sáng tỏ đây là chuyện gì.

Chưởng quỹ cười híp hai mắt, đúng là không ngờ Phó Vọng Niên kia lại có trù nghệ tốt như thế, thật không hiểu lúc trước hắn sao không tận dụng!

Phó Vọng Niên biết khách thích hai món vừa làm, tiểu nhị lại nói còn có mấy bàn khách muốn món giống vậy, lúc này liền luôn bận xào hai món này trong bếp.

Chờ thời gian ăn cơm cả ngày trôi qua, Phó Vọng Niên cũng cảm thấy cánh tay hắn đều sắp liệt, xem ra trừ quá lâu không luyện tập, làm bếp phụ cũng là sẽ mệt người.

Lão Lưu thấy Phó Vọng Niên ấn cánh tay của chính mình, nói với Phó Vọng Niên: "Tiểu Phó, xem ra hai món ngươi xào đúng là rất được hoan nghênh, đúng là nhìn không ra ngươi lại có tay nghề như vậy."

Phó Vọng Niên nói thầm trong lòng: Tên lúc trước lại không phải ta, các ngươi đương nhiên nhìn không ra. Trên mặt lại là vẻ mặt ôn hòa.

Phó Vọng Niên lễ độ nói một tiếng với mấy đầu bếp ở nhà bếp: "Vậy ta đi nói chuyện này với chưởng quỹ trước."

Ra khỏi bếp đến trong lâu, lúc này chỉ còn lại hai ba bàn khách còn đang ăn cơm, Phó Vọng Niên trực tiếp đi đến trước mặt chưởng quỹ.

Nhìn thấy chưởng quỹ đang tính sổ, lễ độ hỏi: "Chưởng quỹ, ngài thấy chuyện đầu bếp này?"

Chưởng quỹ ngẩng đầu nhìn thấy là Phó Vọng Niên, sau đó cười nói: "Được, chuyện này cứ định như vậy, ngày mai liền có thể bắt đầu đi làm, tiền lương là mười lượng, ngươi thấy được không?"

Phó Vọng Niên tính một lát, mười lượng cũng tương đương ba ngàn trước kia của mình, đối với thân phận bếp chính lúc đó của hắn mà nói là rất ít, nhưng cũng biết ở nơi này lại là rất nhiều, cũng không mặc cả.

"Vậy thì mười lượng, vậy ta về trước."

"Chờ đã, chờ đã, nè, đây là ít tiền hôm nay ngươi đáng được, cầm đi." Chưởng quỹ lấy ra nửa xâu tiền đặt ở mặt bàn.

Phó Vọng Niên kinh ngạc, hắn đúng là không ngờ chưởng quỹ này sẽ cho mình bạc của trưa nay, nhìn nửa xâu tiền này có một lúc chưa phản ứng kịp.

Chưởng quỹ thấy Phó Vọng Niên như là khó hiểu, nói: "Nếu tiểu Phó chỉ là làm một hai món, vậy ta là sẽ không cho người tiền này, nhưng ngươi buổi chiều làm nhiều món như vậy, chỉ về hai món ngươi làm cũng đủ kiếm năm lượng, nên đây cũng là ngươi đáng được."

Phó Vọng Niên nhướng mày, trong lòng thật chưa từng nghĩ chưởng quỹ này lại là người hiểu chuyện như thế, có điều vẫn là cảm giác nói: "Vậy cảm tạ chưởng quỹ."

Chưởng quỹ thấy Phó Vọng Niên là một người biết ơn như vậy, hài lòng gật đầu.

Phó Vọng Niên cầm tiền nhét vào trong ngực, mới rời khỏi tửu lâu.

Lúc trưa đã mua xong đồ ăn của buổi tối, Phó Vọng Niên lúc này cũng không cần đi mua đồ ăn nữa, ước chừng tiền vừa kiếm được, xem ra có thể làm tiền cơm mấy ngày.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, thời gian còn sớm, Phó Vọng Niên cảm thấy không cần vội về như thế, đi lén xem thử Thanh Dao trước.

Thanh Dao làm việc kế toán của một cửa tiệm sách, có điều chỉ là tính các khoản nhỏ, nghe Thanh Dao nói là bởi vì Thanh Dao tính sổ tốc độ nhanh lại chuẩn, Thanh Dao mới có thể luôn làm ở tiệm sách.

Phó Vọng Niên không hỏi tiền lương Thanh Dao làm bao nhiêu, đối với Phó Vọng Niên mà nói, đây là việc riêng tư cá nhân, nếu Thanh Dao không nói với hắn, như thế hắn cũng không cần thiết hỏi.

Nghĩ đến về sau tiền hắn kiếm cũng do Thanh Dao quản lý, Phó Vọng Niên đột nhiên cảm thấy cảm giác này rất tốt.

Dùng thời gian rất ngắn liền đến nơi Thanh Dao làm việc, Phó Vọng Niên câm nín với tốc độ của mình, này đúng là nửa ngày không gặp, như cách ba thu.

Chỉ là ở ngoài tiệm sách ló đầu nhìn bên trong tiệm một cái, không nhìn thấy Thanh Dao, Phó Vọng Niên đoán Thanh Dao lúc này hẳn ở một phòng ngăn của tiệm sách.

Nghênh ngang vào tiệm sách, tùy tay lật sách trên kệ một cái, Phó Vọng Niên nhìn văn tự bên trên một cái.

Phó Vọng Niên luôn rất kỳ quái, vì sao hắn đến một thế giới như vậy, hắn lại có thể nghe cũng biết nói tiếng nơi này, hơn nữa cũng có thể xem hiểu văn tự nơi này, đương nhiên chuyện này chỉ là nghĩ một lúc như thế, Phó Vọng Niên cũng không xoắn xuýt nữa.

Xuyên không cũng đã xuyên rồi, chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi này ngược lại không dễ thấy.

Nhân viên tiệm và lão bản của tiệm sách thấy người đến là Phó Vọng Niên cũng không để ý, phu lang người ta đều đang làm việc ở đây, mỗi người cho dù thấy người này không thuận mắt, cũng không thể nói ngay mặt người ta đi! Tuy lúc này là cách một bức tường.

Phó Vọng Niên nhìn thấy một cuốn sử truyền về vương triều Vinh Hoa, vươn tay lấy cuốn sách, nói với nhân viên tiệm: "Ta có thể ở đây xem sách một lát không?"

Nhân viên tiệm kỳ quái liếc Phó Vọng Niên một cái, hờ hững nói: "Ngài nếu muốn đứng, thì ngài đứng đấy xem đi!"

Phó Vọng Niên đáp: "Vậy nên cảm tạ rồi."

Lần này không chỉ nhân viên tiệm vẻ mặt không dám tin nhìn Phó Vọng Niên, cả lão bản của tiệm sách đều là vẻ mặt kinh ngạc nhìn Phó Vọng Niên.

Đây là sắp giở trời sao? Sao Phó Vọng Niên này còn biết nói cảm tạ người khác.

Phó Vọng Niên không để ý biểu cảm của hai người, tự mình đi đến một góc, bắt đầu xem sách hắn đang cầm trên tay.

Rất nhanh liền hòa vào văn hóa lịch sử trong sách, cứ vậy rất yên lặng xem cả buổi chiều.

Đến khi Thanh Dao đi ra nhìn thấy Phó Vọng Niên xem sách ở trong góc, nhẹ nhàng gọi Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên mới hồi thần.

Ngẩng đầu nhìn thấy là Thanh Dao đang gọi hắn, Phó Vọng Niên nhất thời cũng chưa phản ứng kịp, hỏi: "Thanh Dao, sao ngươi ra rồi?"

Ánh mắt Thanh Dao quái dị nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó nói: "Lúc này lão bản chuẩn bị đóng cửa rồi, có thể về rồi a!"

"À à, thì ra là tan làm rồi a!"

"Tan làm?"

"À, ý chính là hoàn công."

Phó Vọng Niên có chút cười ha ha nói, hắn sao nói lộ hết vậy? May mà Thanh Dao không truy cứu.

"Vậy Thanh Dao chúng ta về thôi!"

"Ừm."

Đặt sách về trên kệ, Phó Vọng Niên bước lớn đi đến bên cạnh Thanh Dao, hai người sóng vai rời khỏi tiệm sách.

Lão bản nhìn bóng lưng rời đi của hai người, hỏi nhân viên tiệm đang chuẩn bị đóng cửa bên cạnh: "Đó là Phó Vọng Niên sao?"

Nhân viên đáp: "Lão bản, đó là Phó Vọng Niên?"

"Thật sự là Phó Vọng Niên?"

"Thật sự."

"Đúng là Phó Vọng Niên, ta còn tưởng ta gặp thứ không tốt gì!"

"Ta cũng tưởng như vậy."

"Quái tai quái tai." (tên côn trùng trong ngục trong truyền thuyết cổ đại)

"Xác thực là quái tai."

"Ngươi sao còn rảnh rỗi ở đây, còn không chuẩn bị đóng cửa."

"Lão bản không phải đang hỏi sao?"

"Hỏi xong rồi, ngươi nên làm gì làm đi."

Nhân viên động thủ đóng cửa lớn của tiệm sách, trong miệnglẩm bẩm: Còn không phải lão bản ngài hỏi, ta mới trả lời sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.