Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 5: Có chút mặt mũi rồi



Sóng vai từ cửa tiệm sách băng qua đường lớn, trên đường một mảnh ầm ầm, hai người Phó Vọng Niên và Thanh Dao lại là yên lặng, không có ai phá vỡ khoảnh khắc yên lặng này trước.

Trong lòng Thanh Dao rất muốn hỏi việc làm của Phó Vọng Niên thế nào rồi, chờ lúc y ý thức được y đã bắt đầu hỏi.

"Việc làm buổi chiều tìm thế nào rồi?"

Phó Vọng Niên có chút bất ngờ, có điều vẫn trả lời: "Đã tìm được, làm đầu bếp ở tửu lâu Phú Nguyên, chưởng quỹ nói mỗi tháng mười lượng bạc."

Thanh Dao có chút bất ngờ, không ngờ Phó Vọng Niên lại tìm được việc đầu bếp của tửu lâu số một số hai trên trấn, hơn nữa tiền lương cũng nhiều gấp mấy lần y làm tính sổ.

"Thật ư? Vậy thì tốt."

Phó Vọng Niên không bởi vì Thanh Dao rất bình thản nói "Vậy thì tốt" mà cảm thấy thất vọng, từ khi Thanh Dao mở miệng hỏi hắn tìm việc thế nào, Phó Vọng Niên liền biết Thanh Dao so với mới đầu thích ứng nói chuyện với hắn hơn.

Cũng không biết Thanh Dao lúc trước là làm sao sống cùng tên kia, lại có thể xem nhẹ hắn lâu như thế, lại không có biện pháp với cưỡng bức của tên kia.

Cứ vậy một đường yên lặng đi về nhà, trong lòng Phó Vọng Niên lại cảm thấy một khắc này rất yên tĩnh, cũng rất ấm cúng.

Lúc Thanh Dao chuẩn bị đến nhà bếp, Phó Vọng Niên kéo Thanh Dao lại, Thanh Dao không có vùng vẫy, Phó Vọng Niên liền cầm lấy cổ tay gầy nhỏ kia, bàn tay to cảm nhận nhiệt độ da thịt thân cận.

Chỉ là cổ tay kia đúng là làm Phó Vọng Niên không vừa ý, luôn cảm thấy cổ tay kia thật quá nhỏ, có lẽ nam nhân nơi này đều thích cổ tay nhỏ như vậy, Phó Vọng Niên lại cảm thấy cổ tay của Thanh Dao rất rõ ràng là bởi vì dinh dưỡng không tốt tạo thành, cũng không biết phải lúc nào mới có thể thêm chút thịt.

"Thanh Dao, về sau đều do ta nấu cơm được rồi, giờ không phải ta cũng sắp làm đầu bếp, nên này cũng xem như là một luyện tập."

Thanh Dao nhìn bàn tay dày rộng nắm cổ tay mình, không có lạnh băng lúc đầu, cũng không có sợ hãi lúc đó, ngược lại không ngừng truyền tới một luồng nhiệt lượng.

Không biết vì sao sẽ có cảm giác như vậy, Thanh Dao trả lời: "Nếu ngươi thích, vậy thì nấu đi!"

Phó Vọng Niên nghe thấy Thanh Dao trả lời, trong lòng thầm cao hứng, trên mặt lại là tỉnh bơ bình tĩnh.

"Vậy ta đi nấu cơm trước, Thanh Dao thì nghỉ ngơi trong phòng một lát trước đi, tính sổ đúng là chuyện hao tâm tốn sức."

Thanh Dao cũng thật sự xoay người về phòng, có điều lại là đi qua phòng chính đến hướng phòng của hai người.

Phó Vọng Niên lúc này mới đi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Thanh Dao về phòng lấy một cái áo còn chưa may xong đến sân, sau đó tìm một vị trí ở trong sân chuẩn bị tiếp tục may đồ.

Trên tay cầm kim may đường khâu hẳn hoi, mắt lại là thỉnh thoảng quét qua nhà bếp, như có điều suy nghĩ, sau đó lại tiếp tục công việc trên tay.

Phó Vọng Niên cảm thấy tối nay nên hầm chút canh ngon cho Thanh Dao bồi bổ, thu dọn xong nguyên liệu buổi sáng mua về, sau đó quyết định ninh canh gà, lại làm một món cà tim om và một món cá hấp, sau đó thêm một món rau xanh, thực đơn tối nay đã chuẩn bị xong.

Nghĩ xong thực đơn, Phó Vọng Niên lại hành động nhanh nhẹn bắt đầu xắt thịt gà, làm sạch con cá trắm cỏ, sau đó đều xắt xong nguyên liệu cần dự bị.

Chỉ thời gian ngắn ngủi, nhà bếp liền truyền ra mùi thơm đậm đà, dưới lôi kéo của gió thoảng mùi thơm bay ra sân, sau đó từ từ bay ra ngoài sân.

Phu lang nhà sát vách vừa vặn đi ngang qua trước cửa, ngửi thấy mùi thơm như thế, từ ngoài cửa nhìn thấy Thanh Dao đang may vá trong sân, hiếu kỳ hỏi: "Thanh Dao, nhà ngươi đây là làm gì? Mùi này sao thơm như vậy?"

Thanh Dao lắc đầu, đáp: "Ta cũng không rõ, là hắn đang nấu."

Hàng xóm nghe xong trợn mắt nói: "Ngươi nói đây là phu quân nhà ngươi nấu, này đúng là có chút không dám tin, chiều nay lúc mua đồ ăn trên trấn, ta nghe mọi người truyền rằng hai món ăn phu quân nhà ngươi nấu đều khiến người ăn đến nghiện!"

Thanh Dao cả buổi chiều đều làm ở tiệm sách, lúc về trực tiếp về nhà với Phó Vọng Niên, cũng không phải rất rõ chuyện này, nghe hàng xóm nói như vậy, trong lòng cũng rất ngạc nhiên, có điều trên mặt vẫn rất bình tĩnh nói: "Ta lúc đó ở tiệm sách, không biết chuyện này."

"Này cũng phải, không việc gì, ta về trước, ta cũng phải nhanh chuẩn bị về nấu cơm, nếu không người kia nhà ta về, còn không biết sẽ lải nhải gì."

Thanh Dao nhìn thấy hàng xóm đi rồi, dời ánh mắt đến nhà bếp, nghi hoặc trong mắt càng sâu.

Lúc trưa Thanh Dao đã ăn qua món Phó Vọng Niên nấu, xác thực là ngon nhất trong món y từng ăn, lại không ngờ lại có thể khiến nhiều người trên trấn thích ăn như thế, Phó Vọng Niên sao có thể có trù nghệ tốt như thế?

Thanh Dao sau khi gả đến, đều chưa từng thấy Phó Vọng Niên nấu cơm làm đồ ăn, trên cơ bản Phó Vọng Niên sẽ vào bếp, cũng chỉ là bởi vì hắn đói, đến bếp giục y nhanh nấu cơm xong mà thôi.

Lại trước giờ chưa từng nghĩ hắn còn có một tay trù nghệ tốt, Phó Vọng Niên cũng rất ít ăn món Thanh Dao nấu, cũng nghe hắn từng nói món y nấu khó ăn, sau đó hắn phần nhiều đều là ra ngoài ăn, trừ phi là lúc hết tiền mới sẽ ở lại trong nhà ăn cơm.

Phó Vọng Niên rất nhanh liền nấu xong món tối nay, nhìn mấy món ăn vừa nấu xong, hài lòng gật đầu, lúc trưa Thanh Dao đều ăn hết cơm hắn xới, xem ra thật sự có liên quan với món ăn.

Trong lòng Phó Vọng Niên kế hoạch phải nuôi Thanh Dao khỏe mạnh, có điều chuyện này lén lút tiến hành là được.

Cầm giẻ lau chuẩn bị đến trong phòng lau sạch bàn, lại nhìn thấy Thanh Dao ở trong viện nghiêm túc may đồ.

Động tác của Thanh Dao rất thuần thục, trừ nghiêm túc may, còn sẽ thỉnh thoảng dừng lại xem quần áo, sau đó lại tiếp tục may.

Phó Vọng Niên nghĩ thầm nếu cảnh này để bất cứ ai ở nơi kiếp trước kia nhìn thấy đều sẽ cảm thấy quái dị, một đại nam nhân lại ở đây may vá, Phó Vọng Niên lại cảm thấy cảnh này là yên tĩnh thanh bình như vậy.

Có chút thất thần nhìn một tầng hà y khoác trên người Thanh Dao, Phó Vọng Niên chưa từng nghĩ hắn lại sẽ có một khắc ấm cúng như vậy.

Chú ý thấy Thanh Dao nhìn hướng mình, mắt Phó Vọng Niên đột nhiên cứ vậy chạm đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Thanh Dao.

Không khí xung quanh tựa hồ đều yên tĩnh lại vào một khoảnh khắc này, chỉ có hai đôi mắt cách hai thời không trùng phùng vào khắc này yên lặng nhìn chăm chú đối phương.

Sau rất lâu, Phó Vọng Niên tựa hồ nhìn thấy trên mặt Thanh Dao chầm chậm nhuộm lên một tầng đỏ, không phải đỏ lửa của tia sáng, là đỏ tươi của tự nhiên, lúc này mới hồi thần.

Lại thấy Thanh Dao cũng vào lúc này cúi mặt mang theo đỏ tươi, Phó Vọng Niên nhếch miệng mỉm cười, xem ra quan hệ của hắn và Thanh Dao đang từ từ tiếp cận.

Tâm tình đột nhiên trở nên rất tốt, Phó Vọng Niên mỉm cười nói với Thanh Dao: "Thanh Dao, nên ăn cơm thôi."

Thanh Dao nghe thấy, mắt vẫn không dám nhìn tới, đứng lên thu dọn đồ đạc trực tiếp vào phòng, Phó Vọng Niên theo sau vào phòng.

Lau bụi trên bàn một lượt, nhìn thấy Thanh Dao muốn đến nhà bếp, vội vàng nói: "Thanh Dao, ngươi ngồi là được, ta rất nhanh sẽ bưng đồ ăn lên."

Trong bếp còn có mùi dầu khói, Phó Vọng Niên là thật lòng không hi vọng lại nhìn thấy Thanh Dao bởi vì dầu khói mà ho.

Hành động nhanh chóng về nhà bếp, đều các món đến trong phòng.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên tới lui hai lần mới bưng hết món lên bàn, trong lòng có loại cảm giác quái dị đang từ từ sinh sôi.

Sao lúc này y lại có chút như người ăn không ngồi rồi kia!

Phó Vọng Niên đặt chén đũa xong, nhìn thấy Thanh Dao luôn đứng chưa ngồi, nhếch khóe miệng nói: "Thanh Dao, nhanh ngồi xuống ăn cơm, món ăn nguội không ngon."

Múc một chén canh gà cho Thanh Dao, lại xới một chén cơm, lần này Phó Vọng Niên lại biết không cần xới quá đầy, sau đó xới một chén cho chính mình.

Động tác bắt đầu như cũ là gắp một miếng thịt cá cho Thanh Dao, sau đó thúc giục nói: "Thịt cá nguội sẽ không ngon, cẩn thận xương."

Thanh Dao cẩn thận lựa xương cá ra, mới từ từ bắt đầu ăn thịt cá, mùi vị vẫn là ngon như buổi trưa.

Mượn cơ hội hai người mặt đối mặt lén nhìn Phó Vọng Niên, khuôn mặt nhìn ba năm lại còn chưa có ấn tượng gì, Thanh Dao cảm thấy lúc này rất quen thuộc, lại rất xa lạ, không rõ y vì sao sẽ có cảm giác như vậy.

Chờ lúc tầm mắt Thanh Dao lại chạm Phó Vọng Niên, Thanh Dao mở đôi mắt phượng xinh đẹp như muốn nhìn ra gì từ trong mắt Phó Vọng Niên.

Thẳng thắn vô tư, không có trốn tránh, tựa hồ còn có một tia nhu tình từ từ đong đưa trong đó.

Ý thức được y như vậy nhìn Phó Vọng Niên rất lâu, lúc này mới có chút xấu hổ cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trên mặt lại là không tự giác hồng lên.

Phó Vọng Niên nhìn thấy vầng đỏ trên mặt Thanh Dao, ý cười trong mắt không ngừng, từng tia nhu tình không để người biết từ từ tỏ khắp trong mắt.

Vừa rồi Thanh Dao tựa hồ rất cố gắng muốn từ trong mắt hắn nhìn ra cái gì, Phó Vọng Niên trước giờ không biết hắn lại có thể thản nhiên như vậy đối mắt với một người lâu như thế, có điều cảm giác đối mắt với Thanh Dao đúng là không tệ.

Phó Vọng Niên nghĩ đến chuyện hai lần đều bởi vì ánh mắt hai người gặp nhau, sau đó trên mặt Thanh Dao liền mang theo vầng đỏ, có lẽ quảng đường truy phu của hắn đã có tiến triển.

Nhìn thấy cơm trong chén Thanh Dao gần ăn hết, Phó Vọng Niên nói: "Thanh Dao, ăn thêm chút cơm, tối nay nấu nhiều, đến ngày mai ăn cũng không tốt với cơ thể."

Thanh Dao lần này lại là thật sự xới nửa chén nữa, lén lút cho Phó Vọng Niên một ánh mắt không có bất cứ lực uy hiếp gì, gắp ít cà tím om tiếp tục ăn cơm.

Phó Vọng Niên có chút đắc ý cười, đương nhiên Thanh Dao sẽ không biết chuyện trong lòng Phó Vọng Niên lúc này là có một tiểu thiên sứ ác ma đang vì hắn đạt được mưu kế mà xoay vòng vòng.

Phỏng chừng chuyện này Thanh Dao cũng sẽ không có một ngày biết, Phó Vọng Niên sẽ không nói với Thanh Dao, kỳ thật rất sớm trước đó, ta liền ra chủ ý muốn nuôi béo ngươi!

Có điều cả đời này cũng sẽ có những lúc, nào biết sẽ hay không là có một ngày Phó Vọng Niên hí hửng đắc ý nói lộ ra, đương nhiên mấy cái này đều là chuyện sau này.

Thời điểm buổi tối, Phó Vọng Niên giống ngày trước tắm sạch sẽ thoải mái, lúc ra khỏi nhà tắm nhìn thấy Thanh Dao đang nấu nước, Phó Vọng Niên cũng biết Thanh Dao đây là muốn ngâm mình.

"Thanh Dao, lửa để ta canh trước, ngươi đi chỉnh lý chuyện khác trước đi!"

Thanh Dao lại bị Phó Vọng Niên đuổi ra khỏi bếp, trong lòng trực giác chuyện này có chút kỳ lạ, Phó Vọng Niên sao cứ không cho y vào bếp vậy?

Nghĩ đến mấy nguyên do nào đó, Thanh Dao có chút ngớ ra, Phó Vọng Niên chẳng lẽ biết chuyện của y?

Ánh mắt phức tạp nhìn Phó Vọng Niên ngồi xổm đang chuẩn bị bỏ củi vào lò, chậm rãi nói: "Ngươi có phải biết ta ngửi thấy mùi dầu khói sẽ ho không?"

Động tác của Phó Vọng Niên dừng chút, sau đó xoay người nhìn Thanh Dao, trong mắt không chút gợn sóng, giọng trầm khàn đáp: "Ừ."

Thanh Dao lần này lại chỉ là nói một câu: "Vậy ta đi tìm quần áo trước."

Sau đó xoay người ra khỏi bếp, Phó Vọng Niên sẽ không biết trong lòng Thanh Dao lúc này là có bao nhiêu rung động.

Nhìn bóng lưng rời đi, Phó Vọng Niên thầm than bóng lưng Thanh Dao vẫn là gầy gò như thế, cảm thấy chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là giúp Thanh Dao bồi bổ cơ thể trước mới được.

Xoay người về tiếp tục bỏ củivào trong lò, trong đầu lại bắt đầu ngẫm nghĩ món ăn ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.