Làm chồng làm cha, đó sẽ khiến người bận không thể dứt, nhưng Phó Vọng Niên cũng là làm hăng say.
Vừa giúp Noãn Noãn thay tã, sau khi dỗ Noãn Noãn ngủ, liền bưng một chén canh gà nóng hổi đi đến bên giường.
Hắn còn chưa đến gần, Thanh Dao đã nhíu mày, lại là canh gà, mấy ngày nay uống canh gà đã uống đến y ngửi thấy mùi này liền cảm thấy buồn nôn muốn ói, lúc nào đã bị hắn dưỡng thành khẩu vị kén như vậy!
Nhìn nam nhân sắc mặt mệt mỏi kia, trong lòng cảm thấy rất là không nỡ, mấy ngày nay hắn phải chiếu cố Noãn Noãn, lại phải chiếu cố y, cả người đều đã gầy, trái lại chính y thì sắc mặt tốt đến không thể tốt hơn.
"Phu quân, ngươi gầy rồi." Thanh Dao vươn tay xoa lên má Phó Vọng Niên, trong mắt đều là không nỡ.
Phó Vọng Niên nhàn nhạt cười một cái, có câu này của Thanh Dao, vất vả thêm nữa cũng là đáng, huống chi Thanh Dao còn nhịn đau đớn như thế sinh một nhi tử cho hắn, so ra, hắn có vất vả bao nhiêu!
"Ngốc, ngươi sinh một nhi tử mập mạp trắng trẻo cho ta, mấy cái này cũng là chuyện ta nên làm." Phó Vọng Niên cười ngồi xuống bên giường, sau đó đưa chén cho Thanh Dao.
"Ngon." Thanh Dao uống một ngụm canh gà, nghĩ đến đây là canh gà hắn vất vả nấu cho y, cũng không cảm thấy ngán nữa.
Phó Vọng Niên đành chịu cười cười, Thanh Dao thật tưởng hắn không biết tâm tư y sao, ra tháng làm ít đồ ngon để y hảo hảo ăn một bữa ngon.
Dưới sự chiếu cố chu đáo của Phó Vọng Niên, Noãn Noãn là càng thêm phấn nộn (da hồng thịt mềm), Phượng Liên mỗi lần vừa vào trong phòng liền bế Noãn Noãn không muốn buông tay, Thanh Dực mỗi lần thấy đều cười nói y từ nhỏ đã thương Thanh Dao, hiện tại chỉ thương hài tử của Thanh Dao, cũng mặc kệ tiểu nhi tử ra đời sớm hơn một tháng của gã.
"Tiểu nhi tử kia của con sao so được với tiểu á nam này, da mỏng thịt mềm, ta phải hảo hảo chăm mới được, để tránh lớn lên sợ người lạ." Nghĩ đến Thanh Dao nói qua và họ sau khi nhi tử đầy tháng thì sẽ dọn ra ngoài ở, trong lòng Phượng Liên liền có chút chua.
Nhưng cũng biết lời hai đứa nói có lý, may mà căn nhà Phó Vọng Niên coi được cách biệt viện này không xa, chỉ cần đi một đoạn là có thể đến thăm bọn Thanh Dao, trong lòng y cũng liền cảm thấy dễ chịu.
"Tiểu Phó a, nếu con với Thanh Dao nhất thời bận không chiếu cố được Noãn Noãn, con liền mang hài tử về cho ta chiếu cố, con xem ta ở nhà cũng là nhàn rỗi, trông hài tử giúp mấy đứa tụi con cũng rất tốt."
"Cha yên tâm đi, nếu thật quá bận, bọn con sẽ mang bảo bảo về cho người trông."
"Vậy còn tạm được." Phượng Liên hài lòng gật đầu, sau đó lại cười ha hả với Noãn Noãn trong lòng.
Thanh Dực lắc đầu, cha gã chiếu cố thêm một bảo bảo như thế đều không than phiền, ba đứa trong nhà gã đã đủ làm gã đau đầu, đứa út hiện tại gần như cả ngày dính Lan Hiên, buổi tối ngủ đều phải ở trong phòng họ mới được.
Nghĩ đến mấy ngày trước nhờ cha giúp chiếu cố cả đêm, ai biết cha là cả đêm không ngủ, bị bảo bảo ồn ào không ngủ được, ngày thứ hai lại về đến trong phòng gã, Lan Hiên lại chỉ lo chiếu cố hài tử quên luôn gã.
"Đúng rồi, tiệc đầy tháng của Noãn Noãn muốn đãi ở đâu?" Thanh Dực nhìn đứa bé trong lòng cha, sau đó hỏi Phó Vọng Niên.
"Tri Vị Lâu, đã sớm nói xong, hiện tại cũng bắt đầu chuẩn bị."
"Cần bọn ta giúp gì không?"
"Không cần, trong lâu nhiều người như thế, đại ca chỉ cần chiếu cố tốt ca phu là được."
Cuối cùng chờ đến ngày bảo bảo đầy tháng, vui vẻ nhất không ai khác ngoài Thanh Dao, bởi vì y cuối cùng có thể không cần mỗi ngày uống mấy thứ canh đại bổ kia nữa.
Trải qua tu dưỡng một tháng này Thanh Dao cũng nở nang một chút, có điều Phó Vọng Niên lại vẫn cảm thấy y có chút gầy, có lẽ thể chất của Thanh Dao chính là như vậy. Nhìn người trải qua một tháng tu dưỡng vẫn không khác biệt lắm, hắn cũng đành phải từ bỏ ý nghĩ muốn dưỡng béo Thanh Dao, có điều vẫn là rất chú ý bồi bổ cơ thể cho y.
Lão bản của Tri Vị Lâu đãi tiệc đầy tháng tất nhiên dẫn đến không ít khách, huống chi lần trước ở đây còn đãi qua tiệc đầy tháng của hài tử Bạch lão bản kia, mọi người đều đối với lão bản đãi tiệc lần này cảm thấy hiếu kỳ.
Bạch lão bản còn dễ nói, đó là không ai không biết, không ai không rõ, có điều Phó lão bản này lại chỉ có hỏa kế trong Tri Vị Lâu và ngày đó lúc khai trương người gặp qua hắn mới biết, ngoài ra không người nào biết hắn là vị nào.
Hiện giờ có cơ hội này nhìn thử Phó lão bản, tất nhiên phải nhân cơ hội này hảo hảo quen biết một phen, vào lúc mọi người thảo luận Phó lão bản là người thế nào, liền nhìn thấy Thanh Linh Phong đương gia Phẩm Thanh Uyển năm đó đi vào trong lâu.
Tuy có vài năm không gặp, nhưng Thanh Linh Phong vẫn là phong thái hiên ngang không kém năm đó, giữa trán càng là thêm mấy phần thành thục, trên đầu cũng chỉ có vài sợi tóc bạc.
Người quen thuộc với Thanh Linh Phong năm đó đứng lên, bưng ly rượu lên nói: "Thanh huynh, nhiều năm không gặp, Thanh huynh vẫn là phong độ không kém năm đó, Lưu mỗ bên này cạn trước."
Mọi người một trận hoan hô, thật là đủ hào khí, lục tục có người kính rượu Thanh Linh Phong, Thanh Linh Phong nháy mắt với Phó Vọng Niên.
Phó Vọng Niên lúc này tiến lên nói với khách của tửu lâu: "Nhận được các vị nể mặt, hôm nay đến tham gia tiệc đầy tháng của tiểu nhi tử, Phó mỗ ở bên này cạn trước."
Mọi người bừng tỉnh, hóa ra người này chính là lão bản, đúng thật là giang sơn đại hữu nhân tài xuất (trên đất nước đời nào cũng có nhân tài xuất hiện), lại thấy hắn hào sảng một hơi uống cạn rượu trong ly, trong lòng thầm bội phục, liền cũng cạn theo.
Trong sảnh Tri Vị Lâu lúc này là náo nhiệt lạ thường, mà trong một phòng bao lại là mấy người ngồi im lặng, đây chính là mấy người Thanh Dao, Lan Hiên và Phượng Liên, cả Phượng Điệp cũng có mặt.
Phượng Điệp cúi đầu nhìn bụng mình, lại nhìn hai người Thanh Dao và Phượng Liên đang chọc hai đứa bé vừa ra đời, trong lòng rất là thỏa mãn. Y mới đầu gả cho Kim Tiến vốn tưởng đó chỉ là một kế tạm thời, không ngờ cuối cùng lại trao ra cơ thể còn trao luôn tâm, nghĩ đến Kim Tiến cũng đối xử y như vậy, trong lòng cũng càng thêm cảm thấy ngọt ngào.
"Thúc thúc, đây là nghĩ đến gì?" Lan Hiên nhìn thấy Phượng Điệp mỉm cười, cười hỏi một câu.
Nghe thấy lời này của Lan Hiên, Thanh Dao và Phượng Liên luôn lo chơi đùa cùng bảo bảo không khỏi ngẩng đầu nhìn Phượng Điệp, cả hai đứa bé đều xoay xoay nhãn cầu đen.
"Không gì, ta chỉ nghĩ, cuộc sống hiện tại rất tốt." Phượng Điệp khẽ cười, sau đó gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén tiểu Yên.
"Con cũng muốn, Phượng gia gia." Tiểu Trúc nhìn thấy Phượng Điệp gắp đùi gà cho tiểu Yên, khôn ngoan gọi y một tiếng gia gia.
Phượng Điệp lộ ra một cái mỉm cười rất hài lòng, sau đó vươn tay gắp một cái đùi gà cho tiểu Trúc, tiểu Trúc lại lanh lợi nói tiếng "Cảm ơn" liền bắt đầu gặm đùi gà.
Mấy người Thanh Dao cũng là lúc này mới ý thức được một vấn đề, về sau mấy đứa nhỏ trong nhà không phải đều phải gọi hài tử của Phượng Điệp là thúc thúc? Ba người nhìn chằm chằm bụng Phượng Điệp hồi lâu không dời tầm mắt.
Phượng Điệp nghi hoặc nhìn họ mấy cái, hỏi: "Sao vậy, các ngươi sao đều nhìn bụng ta như vậy?"
"Thúc thúc, về sau con của người có thật nhiều cháu ngoại." Lan Hiên khẽ cười một tiếng, muốn hai nhi tử của y gọi một đứa bé nhỏ hơn chúng 5t là thúc thúc, không biết chúng sẽ nhường tiểu thúc thúc này không.
Phượng Điệp có chút lúng túng cười cười, y hơn 30t mới sinh con đã đủ làm y cảm thấy lúng túng, hiện tại còn đến một vấn đề vai vế, này thật là một chuyện không dễ thảo luận.
"Ngươi nhìn xem, đáng yêu biết bao, còn biết thổi bong bóng!" Phượng Liên cũng không nhìn Phượng Điệp nữa, cười ha hả nhìn Noãn Noãn thổi bong bóng nho nhỏ.
Thanh Dao cũng cúi đầu nhìn Noãn Noãn đáng yêu, hai má phấn nộn lộ ra màu hồng rực rỡ, không khỏi vươn tay nhẹ nhàng chạm má hồng của bé, mềm mềm, thật đáng yêu.
"Cha, bé con này thật mềm a." Cảm giác vừa chạm đến liền giống như sẽ chạm hỏng.
"Con lúc nhỏ cũng như vậy, thật là càng nhìn càng giống con." Phượng Liên dịu giọng cười, từ sau khi người cả nhà đoàn viên, cuộc sống này là trải qua ngày càng làm y thỏa mãn.
"Bảo bảo trong lòng ca phu cũng giống a, về sau còn có bảo bảo của thúc thúc, vậy không phải là thật nhiều bảo bảo sao?" Thanh Dao đột nhiên kinh ngạc nhìn mấy người trong phòng.
Hai đứa nhỏ đang gặm đùi gà, trong lòng y một đứa, trong lòng ca phu một đứa, trong bụng thúc thúc một đứa, thật sự là thiệt nhiều bảo bảo!
Phượng Liên nói: "Trẻ con nhiều mới tốt a, náo nhiệt." Nhớ lại sau khi y cùng hai huynh đệ Thanh Dao thất tán, bên người chỉ có một phu quân, nào có thể thể hội được loại náo nhiệt này.
Thanh Dao và Lan Hiên nhìn nhau một cái, biết cha có thể là nhớ đến chuyện lúc trước, rất có ăn ý tiếp tục chọc bảo bảo trong lòng, tiếp tục nghe tiếng cười vui hồn nhiên ngây thơ của chúng.
Mấy ngày sau, cả nhà Phó Vọng Niên dọn vào nhà mới, nhà mới này không phải rất lớn, nhưng lại là một ngôi nhà Thanh Dao luôn kỳ vọng, từ sau khi gặp được cha ở Vinh Đô, họ đã định an cư ở đây, hiện giờ cuối cùng là thực hiện được nguyện vọng này.
"Đúng rồi, con rể đâu?" Phượng Liên hôm nay đến trong nhà này thăm Thanh Dao, nửa ngày qua đi, lại còn chưa thấy con rể khẩn trương kia.
Nghĩ ngợi đúng là cảm thấy có chút buồn cười, con rể y từ sau khi Noãn Noãn ra đời liền luôn dính Thanh Dao, sợ Thanh Dao chỉ biết Noãn Noãn mà quên hắn, chưa bao giờ thấy phụ thân ghen với hài tử.
"Đi Tri Vị Lâu rồi, nói là hôm nay phải chuẩn bị dạy mọi người vài món mới."
"Không ngờ con rể còn không tiếc." Phượng Liên vừa nói xong, liền nhìn thấy Phó Vọng Niên không gặp hơn nửa ngày đang đi đến hướng họ, còn có một cậu bé 12 13t theo phía sau.
Phó Vọng Niên rất nhanh liền đến bên người Thanh Dao, sau đó có chút hâm mộ nhìn Noãn Noãn trong nôi, Thanh Dao hiện tại đều chỉ biết bảo bảo.
"Cha đến rồi, tiểu Dao, đây chính là Tiêu Trìnhđồ đệ lúc trước ta nói." Phó Vọng Niên gật đầu với đứa nhỏ phía sau, tỏ ý nó tiến lên một bước.
Phượng Liên gật đầu với hắn, sau đó hiếu kỳ nhìn cậu bé sau lưng Phó Vọng Niên, đồ đệ? Chẳng lẽ con rể thu đồ đệ, muốn dạy nó nấu ăn?
Tiêu Trình nhận được ánh mắt của sư phụ tất cung tất kính đi đến bên cạnh Thanh Dao, lễ phép nói: "Phó phu nhân hữu lễ, vãn bối là Tiêu Trình." Lại nhìn Phượng Liên, nói tiếp: "Vị phu nhân này cũng hữu lễ."
Phượng Liên thấy Tiêu Trình tuy chỉ 12 13t, nhưng mặt mũi mang theo thành thục không phù hợp tuổi tác, y trải qua hơn nửa đời người cũng nhìn ra được Tiêu Trình này là một người thật thà chất phác, cười nói: "Phu nhân hay không phu nhân cái gì, ngươi liền giống Noãn Noãn gọi ta gia gia được rồi."
Phó Vọng Niên nghe thấy Phượng Liên nói Noãn Noãn, sau đó ngồi xổm xuống nhìn bảo bảo trong nôi, có chút oán trách nói: "Tiểu Dao, ngươi dạo này chỉ biết bảo bảo."
Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên vẻ mặt ai oán, khóe môi khẽ nhếch: "Bảo bảo còn nhỏ, qua ít thời gian nữa, ta không chỉ chú ý đến bảo bảo nữa."
Hết cách, ai kêu bảo bảo là thịt trong tim Thanh Dao, có điều nhìn thấy bảo bảo phấn nộn đáng yêu, Phó Vọng Niên không khỏi khoe khoang với Tiêu Trình một phen: "Tiểu Tiêu đến xem tiểu bảo bảo của sư phụ."
Tiêu Trình nghe thấy sư phụ gọi nó, liền cung kính đi đến bên cạnh Phó Vọng Niên, sau đó cúi đầu nhìn bảo bảo phấn nộn kia, đôi mắt tròn của bảo bảo nhìn Tiêu Trình một hồi, sau đó lại chuyển đi.
Ý nghĩ đầu tiên của Tiêu Trình khi thấy tiểu bảo bảo là, tiểu bảo bảo thật đáng yêu thật xinh đẹp, sau đó liền quyết định nó nhất định sẽ dốc sức bảo vệ tiểu bảo bảo của sư phụ, sư phụ là người đầu tiên đối xử nó tốt như vậy.
Nhớ mấy tháng trước, nó muốn đi tìm việc, lại bởi vì tuổi quá nhỏ không ai nguyện ý thuê nó, là sư phụ hảo tâm mang nó đến Tri Vị Lâu tìm một công việc. Trưa ngày đó sư phụ còn đích thân xuống bếp, bữa ăn đó là một lần ăn no nhất tốt nhất của nó từ trước đến nay, trải qua cố gắng nó đã trở thành đồ đệ của sư phụ.
Mấy ngày trước, sư phụ nói với nó, muốn nó vào Phó phủ ở, trong nhà cũng có vài hạ nhân phụ trách quét dọn, nhưng vẫn có chút quạnh quẽ, liền bảo nó đến ở, như vậy cũng có thể dạy thêm cho nó vài chuyện về nấu ăn.
Kỳthật nó từ nhỏ không có cảm nhận được ấm áp của người thân, nhưng nó cảm nhậnđược loại ấm áp đó trên người sư phụ, nên nó đáp ứng đề nghị của sư phụ, nó muốnhảo hảo cảm nhận ấm áp của gia đình. Nhìn phu phu Phó Vọng Niên đang vui vẻtrêu đùa bảo bảo, nó quyết định nó cũng phải giúp họ bảo vệ bảo bảo, nhìn bé khỏemạnh lớn lên.