Thể loại: Huyền bí, lãng mạn
Dịch giả: Nguyễn Vũ An
Type: Tử Anh, Moon0412, luciaa, ghostgirl_12606
17 tuổi, xinh đẹp, Aislinn sở hữu Khả năng Thấu thị đặc biệt giúp cô nắm bắt mọi động tĩnh của bọn yêu tinh. Tuy vậy nó khiến cô khốn khổ thay vì thích thú. Bởi sở hữu khả năng đặc biệt này đồng nghĩa với việc mấp mé mối nguy hiểm thường trực. Lũ yêu tinh mạnh mẽ kia coi tàng hình là một trong các ưu đãi của giống loài mình, chúng sẽ trừng phạt dã man những kẻ bất hạnh nhìn thấy chúng, có thể là móc mắt, cắt lưỡi hoặc giết chết. Vì vậy Aislinn đã phải giấu kín bí mật này bằng cách tuân theo các nguyên tắc bất di bất dịch của gia đình:
Nguyên tắc 1: không thu hút sự chú ý của chúng.
Nguyên tắc 2: không nói chuyện với những con tinh vô hình
Nguyên tắc 3: không nhìn vào những con tinh vô hình
3 nguyên tắc này đã giúp Aislinn gắng gượng yên ổn sống suốt 17 năm. Mặc dù lúc nào cô cũng thấp thỏm trước cảnh những con tinh quấy phá người thường và cả chính bản thân cô, nhưng nhờ luyện tập kiềm chế thái độ và hành xử, mọi việc có vẻ miễn cưỡng êm xuôi. Cho đến một ngày, một nam tinh đẹp đẽ và đầy quyền lực ra mặt săn đuổi Aislinn. Anh ta hiện hình thành người thường và tìm mọi cách quyến rũ cô.
Mở đầu Vua Mùa Hè quỳ xuống trước mặt cô. " Có phải đây là điều mà em tự nguyện lựa chọn, mạo hiểm với giá lạnh của mùa đông?".
Cô nhìn lại anh - chàng trai mà cô đem lòng yêu thương trong những tuần qua. Ngay cả trong những giấc mơ, cô cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng anh không phải người thường, nhưng giờ đây, làn da của anh đang bừng sáng như thể có những ngọn lửa lung linh bên dưới từng lớp tế bào, lạ lùng và đẹp đẽ đến mức cô không thể quay đi. " Đó là điểu em muốn".
"Em hiểu rằng nếu em không phải là người đó, thì em sẽ phải mang theo cái giá lạnh của Nữ Hoàng Mùa Đông cho đến khi có một người thường nào khác cũng chấp nhận mạo hiểm? Và em sẽ phải cảnh báo cho người đó rằng không được tin anh?" - Anh dừng một chút, lướt nhìn cô bằng ánh mắt nhói đau.
Cô gật đầu.
" Và nếu người đó từ chối anh, em cũng sẽ nói với cô gái tiếp theo và tiếp theo nữa?" - Anh tiến lại gần hơn - " và chừng nào chưa có người chấp nhận, thì em còn chưa thể thoát khỏi những buốt giá đó".
"Em hiểu".
Cô mỉm cười một cách vững lòng có thể, rồi bước tới bụi táo gai. Những chiếc lá sượt qua tay khi cô cúi người và với xuống phía dưới.
Những ngón tay cô cuốn quanh chiếc quyên trượng của Nữ Hoàng Mùa Đông. Cây gậy gỗ trơn tuột, mòn nhẵn như thể đã có vô số bàn tay siết vào. Những bàn tay đo, những cô gái đó - những người đã từng đứng ở nơi mà giờ đây cô đang đứng - là điều cô không hề muốn nghĩ tới. Cô đứng yên, hi vọng và lo sợ.
Từ phía sau cô, anh đang từ từ tiến lại gần. Tiếng xào xạc của cành cây lớn dần đến mức gần như chói tai. Ánh sáng từ làn da, mái tóc anh ngày càng mãnh liệt. Bóng cô đổ dài trên mặt đất phía trước mặt.
Anh thì thầm, " Xin Người. Hãy để cô ấy chính là người đó... "
Cô nắm cây quyền trượng của Nữ Hoàng Mùa Đông - và hi vọng. Trong một khoảnh khắc, cô thậm chí đã có lòng tin, nhưng rồi băng giá xuyên vào cô, găm mạnh những mảnh thủy tinh cắm vào những mạch máu.
Cô kêu tên anh:
"Keenan!".
Cô ngã về phía anh, nhưng anh bỏ đi, không còn cháy sáng không còn nhìn cô nữa.
Bình luận truyện