(Sidhe) là những kẻ biến hình, họ có thể tự thu nhỏ hoặc phình to lên, họ có thể biến thành hình dáng mà họ chọn;.......Họ đông như lá cỏ. Họ ở khắp nơi.
Trích từ Visions and Beliefs in the West of Ireland của Lady Augusta Gregory (1920)
Khi Aislinn bước vào trường Giám Mục O.C. vào buổi sáng hôm sau, cô nhìn thấy bọn họ ngay: những con tinh lượn lờ ngoài cửa, quan sát mọi người, và trông có vẻ nghiêm trọng lạ kỳ.
Ở bên trong, có thêm nhiều con tinh túm tụm ở ô cửa văn phòng hiệu trưởng. Chuyện quái gì đây? Thường thì họ luôn tránh trường học – hoặc là vì những dãy tủ đựng đồ bằng thép, hoặc vì có nhiều biểu tượng tôn giáo, cô cũng không biết nữa. Có thể cả hai.
Cho đến khi cô tới tủ đựng đồ của mình, thì sự có mặt của những con tinh khiến cô phát ngộp. Bọn họ không được đến đây chứ. Có những nguyên tắc cơ mà: đây lẽ ra là một nơi an toàn chứ.
"Em Foy?"
Cô quay lại. Đứng cạnh Cha Myers chính là nam tinh mà cô hoàn toàn không sẵn sàng gặp mặt.
"Keenan", cô thì thầm.
"Hai em biết nhau à?". Cha Myers gật đầu, tươi cười. "Tốt, tốt".
Ông quay qua hai con tinh khác – cũng hữu hình – đang đứng bên cạnh ông. Nếu liếc sơ qua, thì hai con tinh này trông như thể không nhiều tuổi hơn cô, nhưng con tinh cao hơn trông có vẻ nghiêm trang kỳ lạ khiến Aislinn ngờ rằng hắn ta già rồi. Hắn có mái tóc dài bất thường đối với một diện mạo nghiêm chỉnh như thế, bên dưới vỏ bọc con người, mái tóc đó cứ lấp lành như những sợi dây bạc dày bự. Một hình xăm Mặt Trời đen hiện rõ ở một bên cổ hắn, được trưng ra vì tóc hắn đã tết chặt. Con tinh thứ hai có mái tóc màu nâu gỗ trông gần như bị xén bớt, và một khuôn mặt sẽ chẳng có gì đáng nhớ ngoài một vết thẹo dài chạy từ thái dương xuống đến tận khóe miệng.
Cha Myers trấn an mấy con tinh, "Aislinn là một học sinh danh dự, và thời khóa biểu của em ấy cũng giống của cháu trai các vị. Em ấy sẽ giúp cháu các vị theo kịp chương trình."
Cô đứng đó, cố không bỏ chạy, nhất định không nhìn Keenan – dù anh ta nhìn cô mong đợi – trong khi vài con tinh khác đi đến phía sau Cha Myers.
Một trong những con tinh có làn da trông như vỏ cây – nứt nẻ và xám xịt – nhìn thấy ánh mắt của Keenan. Hắn ra hiệu cho những con tinh đang bâu xâu ở lối vào và nói, "Biến hết".
"Em Foy? Aislinn?" Cha Myers hắng giọng.
Cô thôi không nhìn vào đoàn tinh đang tràn lan khắp trường Giám Mục O'Connell nữa. "Con xin lỗi, thưa cha. Sao ạ?"
"Em dẫn Keenan đến lớp toán học đươc không?"
Keenan chờ đợi, túi da cũ kỹ vắt trên vai, chăm chú nhìn cô. Những người "chú" của anh ta và cả cha Myers cũng nhìn cô.
Không còn lựa chọn nào khác, cô dẹp nỗi sợ sang bên và đáp, "Tất nhiên ạ".
Chờ cho bọn họ đi thôi ? Có vẻ không dễ dàng. Những nguyên tắc mà cô đã sống cùng, những nguyên tắc từng giữ cho cô an toàn, tất cả đều đang rời bỏ cô.
aa§§bb
Đến buổi trưa, khả năng kiểm soát tâm trạng của Aislinn đã dần dần hao hụt bởi hình dáng con người giả tạo của Keenan. Anh ta đi theo cô, nói chuyện, và hành động như thể anh ta là người đáng tin, như thể anh ta người thật.
Mà anh ta không phải thế.
Cô tống sách vở vào tủ đựng đồ, cào cào ngón tay. Keenan cứ đứng cạnh cô, như một cái bóng không mong muốn mà cô không thể giũ bỏ.
Họ quan sát lẫn nhau, và cô băn khoăn liệu có sao không nếu cô chạm vào mái tóc như kim loại của anh ta. Những lọn tóc màu đồng lấp lánh bên dưới lốt con người, lôi kéo sự chú ý cúa cô dù cô nổ lực đến đâu.
Rianne dừng lại, và dựa mạnh vào dảy tủ đóng kín. Tiếng ầm làm mọi người đều dừng lại ngoái nhìn.
"Mình nghe nói rằng cậu ấy rất ngon lành, nhưng – Rianne đặt một tay lên ngực như thể bị khó thở và nhìn Keenan – chậm rãi và đánh giá – "Trời ạ. Thật là tuyệt mỹ".
"Mình không biết". Aislinn đỏ mặt. Và mình cũng không muốn biết. Cho dù sự thôi thúc kỳ lạ muốn chạm vào anh ta có là cái gì đi nữa, thì cô vẫn mạnh hơn bất kỳ bản năng nào. Chỉ cần tập trung.
Leslie và Carla nhập hội khi Rianne ẩn người ra khỏi dãy tủ đựng đồ. Cô ấy bước lại gần Keenan và săm soi anh ta như thể anh là một miếng thịt trên dĩa. "Chắc chắn à cậu biết".
Carla đập tay vào Keenan, "Cậu ấy vô hại mà".
Aislinn với lấy những cuốn sách cho học buổi chiều. Bạn bè cô không nên nói chuyện với anh ta, anh ta không nên ở nơi chốn của cô. Và anh ta rõ ràng không nên tỏa ra cái hơi ấm hấp dẫn đó, khiến cô nghỉ đến những ngày lười biếng, đến việc nhắm mắt lại và thư giãn.... Tập trung. Kiểm soát. Cô có thể làm được mà. Cô phải làm được.
Cô sắp xếp lại đồ đạc, và để những thứ cần mang về nhà nằm trên cùng trong hộc tủ đựng đồ. Như vậy thì khi làm xong , cô sẽ sẵn sàng để nhanh chóng chuồn luôn.
Với nụ cười gượng ép, cô xua mấy người bạn đi. "Mình sẽ đi theo ngay. Giữ cho mình một chỗ nhé".
"Bọn mình sẽ giữ hẳn hai chỗ. Cậu không thể để cho " – Rianne vẫy tay về phía Keenan – "miếng mồi này đi lang thang mà không ai giám sát được".
"Một chỗ, Ri, chỉ một thôi".
Chẳng cô bạn nào buồn quay lại. Rianne vẫy tay qua vai, kiểu không thèm nghe.
Sau một hơi thở mạnh mẽ, Aislinn quay qua Keenan. "Tôi có thể chắc chắn rằng anh có thể tìm được chỗ ăn trưa mà không cần giúp đỡ. Vậy, umm, đi kết bạn hay làm bất kỳ cái gì khác đi".
Và cô bỏ đi.
Anh ta đi nhanh hơn để sánh bước cùng cô khi vào căn-tin. "Tôi đi cùng bạn được không?".
"Không",
Anh ta bước ra trước mặt cô. "Nhé?"
"Không". Cô thả túi vài chiếc ghế cạnh đồ đạc của Rianne. Phớt lờ anh ta – và những ánh mắt soi mói mà họ đang thu hút – cô mở túi của mình.
Anh ta không di chuyển.
Bằng động tác hơi run run, cô chỉ. "Xếp hàng đằng kia kìa".
Anh ta nhìn vào hàng người đang chầm chậm tiến dần đến những âu thức ăn lớn. "Tôi có thể đem lại cho bạn gì đó không?"
"Một chút không gian riêng tư được không?"
Một ánh chớt giận dữ lướt qua khuôn mặt quá hoàn mỹ của anh ta, nhưng anh ta không nói gì, chỉ bỏ đi.
Cô muốn tin rằng mình sẽ thoát khỏi anh ta chỉ bằng lời từ chối. Mình có thể hy vọng. Bởi vì nếu không, cô cũng chẳng biết mình phải làm gì. Anh ta rất lôi cuốn, kéo sực chú ý của cô xa rời khỏi tất cả những gì mà cô vẫn biết là sáng suốt và tốt lành.
Ở phía xa của căn-tin, Rianne đã rời khỏi vị trí của mình trong hàng và nói chuyện với anh ta. Cả hai đang nhìn về phía cô: Rianne đang cười bí ẩn, còn Keenan trông rất hài lòng.
Tuyệt thật . Aislinn mở một phần bữa trưa của mình, lôi ra một hộp sữa chua và chiếc thìa. Con tinh theo đuổi giờ đã có đồng minh mới.
Khi cô ngồi một mình, Aislinn gọi nhanh một cú điện thoại cho tài xế taxi mà cô và Seth đã gặp vài tháng trước ở tiệm xăm hình. Anh tài xế đã bảo họ cách làm thế nào để liên lạc trực tiếp với anh ấy và đảm bảo rằng anh ấy sẽ đến đúng giờ hoặc nhờ một người bạn đến đón nếu như họ cần. Cho đến giờ anh ấy vẫn luôn giữ rất đúng lời.
Cô nói nhỏ hết mức có thể với hy vọng rằng những cận vệ của Keenan sẽ không nghe thấy.
Một trong số họ đã di chuyển lại gần cô.
Quá muộn . Cô giấu một nụ cười khi tắt máy – bất kỳ thành công nào trước bọn họ đều khiến cô hài lòng.
Cô khuấy hộp sữa chua và bắt đầu băn khoăn tại sao Keenan lại nhắm đúng vào mình. Cô biết nguyên nhân không phải là Khả Năng Nhìn Thấy; cô đã sống đúng theo các nguyên tắc, đã làm đúng mọi việc.
Vậy tai sao lại là mình?
Suốt cả ngày, các cô gái đều cố gắng để nói chuyện với anh ta, đề nghị dẫn anh ta đi tham quan. Anh ta lịch sự nhưng kiên quyết nói rằng anh ta cần Aislinn dẫn anh ta đi, chứ không phải họ.
Các cô nàng xinh đẹp, các thành viên đội cổ vũ, các nữ sinh xuất sắc, tất cả đều chết mê anh ta. Thật thích thú khi là người mà tất cả họ đều phải nhìn vào bằng ánh mắt ghen tỵ và mong muốn được đổi chỗ. Thật sẽ thích thú hơn nếu anh ta là một anh chàng bình thường, như Seth.
Cùng với một nữa số học sinh trong trường, những con tinh của Keenan quan sát họ, chẳng hề bối rối, y như kiểu cách bình thường của giới tinh. Bọn họ có vẻ mệt, hoán đổi ra vào trường thành những nhóm nhỏ. Mặc dù tòa nhà đầy kim loại hẳn khiến bọn rất đau đớn, nhưng bọn họ vẫn đứng rất tỉnh táo và cảnh giác, luôn luôn giữ Keenan trong tầm nhìn của mình. Bọn họ đối xử với Keenan có vẻ rất tôn kính. Mà tại sao không cơ chứ, Keenan là một vua tinh kia mà?
Cô nghỉ, trong một thoáng, rằng cô sẽ phát ốm vì dồn dập những sợ hãi và những hình ảnh rùng rợn đổ ào lên đầu mình. Một vua tinh........và anh ta săn đuổi mình.
Nỗ lực kinh khủng, Aislinn cố gắng nén những nỗi lo lắng đang ngày càng tăng khi Leslie và Carla đi về phía cô. Sợ cũng chẳng giúp được gì. Một kế hoạch mới là thú cô cần, những lời giải đáp mới là thú cô cần. Có thể nếu cô có câu trả lời, nếu cô biết lý do tại sao anh ta cứ đeo bám cô, thì cô có thể tìm ra cách thoát khỏi anh ta.
Khi cô nhìn Keenan đi về phía mình, Aislinn thoáng như thấy hình ảnh ánh nắng mặt trời gợn lên mặt nước, nhảy múa trên các tòa nhà, những cảm giác lạ lùng về hơi ấm và vẻ đẹp khiến cô muốn chạy tới chổ anh ta. Anh ta nhìn cô, mỉm cười mời gọi, khi anh ta đi theo Rianne qua căn-tin đông chật.
Rianne ríu rít sôi nổi với anh ta, trông hoàn toàn như thể họ là những người bạn thân lâu ngày gặp mặt. Leslie cười phá trước mỗi câu Keenan nói, và Aislinn nhận ra rằng tất cả bạn bè của cô đều chấp nhận anh ta.
Mà tại sao lại không cơ chứ? Dù cô ước rằng họ sẽ phớt lờ anh ta đi, nhưng cô cũng thấy rõ rằng mình chẳng thể nói gì hơn. Cô không thể giải thích tại sao cô lại muốn anh ta biến đi. Cô không thể nói với họ rằng anh ta nguy hiểm đến đâu. Đó không phải là điều cô được lựa chọn. Đôi khi, việc không được lựa chọn và những sức ép phải đương đầu với những con tinh khiến cô cảm thấy như đang chết ngạt, giống như những bí mật trở thành một khối nặng trịch thật sự đè lên cô. Cô căm ghét điều đó.
Sau khi những người bạn phản bội của cô dẫn anh ta tới bàn, cô vẫn cố gắng tảng lờ. Cách này cũng công hiệu – được trong một lúc – nhưng anh cứ tiếp tục nhìn cô, hướng mọi lời nói vào cô, hỏi cô đủ chuyện. Suốt buổi, anh ta ngồi ở phía bàn đối diện, nhìn cô chăm chăm bằng đôi mắt xanh lục chẳng giống người thường.
Cuối cùng, anh ta chỉ và món đậu xanh hấp và hỏi một câu gì đó vô nghĩa. Cô bật ra cáu kỉnh, "Sao? Quá bình thường cho một người như anh hả?".
Khả năng kiểm soát của mình đâu rồi? Càng ngày, khả năng kiểm soát cảm xúc vốn có của cô dường như đang kém đi, đang trôi tuột đi.
Anh ta bất động một cách đáng sô. "Bạn có ý gì?"
Cô biết rõ là không nên chọc tức một con tinh, đặc biệt là một vua tinh, nhưng cô vẫn tấn công, "Anh sẽ ngạc nhiên về những gì tôi biết về anh. Mà anh có biết không? Chẳng có điều nào trong số đó gây ấn tượng với tôi cả. Không một chút nào.".
Anh ta cười phá – vui vẻ và thoải mái, như thể cơn giận dữ bùng lên trong mắt anh ta chưa từng tồn tại. "Vậy thì tôi sẽ cố gắng hơn nữa".
Cô rùng mình trước những dự đoán, trước lòng khát khao bất chợt, trước sự pha trộn khó chịu của cà hai điều đó. Còn tồi tệ hơn cái mong muốn đơn giản mà cô đã cảm thấy là muốn với về phía anh ta: đó chính là cái mớ cảm xúc rối ren bất an mà cô cảm thấy ở tiệm Comix khi lần đầu tiên anh ta nói chuyện với cô.
"Thôi đi, Les". Aislinn co hai tay thành nắm đấm trong lòng mình, bên dưới bàn.
"Hội chứng tiền nguyệt san". Rianne gật đầu. Rồi cô đập tay vào tay Keenan rồi nói thêm, "Đừng để ý đến cô ấy nữa, bạn yêu. Bọn mình sẽ giúp cậu hạ hỏa cho cô ấy".
"Ôi, mình nhờ cậu đấy, Rianne", Keenan lẩm bẩm. Khi nói chuyện, anh ta tỏa sáng – như một tia sáng phát ra từ bên dưới da.
Aislinn có thể hít được không khí ngập mùi hoa hồng, có thể cảm thấy hơi ấm quá cám dỗ từ anh ta.
Mấy người bạn của cô nhìn anh ta như thể đó là điều kỳ vĩ nhất mà họ từng được chiêm ngưỡng. Mình điên mất thôi.
Aislinn ngồi im cho đến giờ học buổi chiều, những móng tay bấm thành từng vầng bán nguyệt – như những mảnh Mặt Trời – vào lòng bàn tay cô. Cô tập trung nghĩ về cơn đau mà những mảnh Mặt Trời đó tạo ra, dù chỉ hiện hữu một chút trên da cô, và tự hỏi liệu cô có cơ hội nào để trốn thoát khỏi sự chú ý của Keenan hay không.
aa§§bb
Đến cuối ngày, sự có mặt của Keenan đã khiến Aislinn không thể chịu nổi. Một hơi ấm kỳ lạ dường như thấm vào không khí khi anh ta đứng gần cô, và sau một lúc, thì việc kiềm chế để không đụng vào anh ta trở nên gần như đau đớn. Lý trí ngăn cô lại, nhưng mắt cô thì muốn nhắm, đôi tay thì muốn với tới anh ta.
Mình cần khoảng không gian riêng .
Cô đã học cách đương đầu với việc nhìn thấy những con tinh. Rất khó khăn, nhưng cô làm được, việc này cô cũng sẽ làm được.
Anh ta cũng chỉ là một con tinh mà thôi.
Cô tập trung, lập đi lập lại những nguyên tắc và những cảnh báo trong đầu như một lời nguyện cầu, như một bài kinh để giúp cô tỉnh trí. Đừng nhìn, đừng nói, đừng chạy, đừng sờ. Cô hít thở vài hơi để lấy bình tĩnh. Đừng phản ứng. Đừng lôi kéo sự chú ý của bọn họ. Đừng bao giờ để họ biết rằng bạn nhìn thấy họ. Chính sự quen thuộc của những từ ngữ này giúp cô đẩy lùi lòng ham muốn, nhưng còn lâu mới có thể khiến cô cảm thấy bình thường khi ở cạnh anh ta.
Cho nên khi họ bước vào lớp Văn Học và một trong số những cô bạn của đội cổ vũ chỉ cho anh ta một ghế trống – một chỗ ngồi cách xa cô – thì Aislinn mỉm cười thật tươi với cô bạn đó. "Mình phải hôn cậu vì điều đó mới được. Cảm ơn nhé".
Keenan hơi lưỡng lự khi nghe câu đó.
Cô bạn trong đội cổ vũ nhìn Aislinn chằm chằm, không hiểu đó có phải là lời nói đùa hay không.
"Nói thật mà. Cảm ơn cậu". Aislinn quay đi trong khi Keenan có vẻ rất không hài lòng. Cô ngồi vào ghế của mình, sung sướng vì được "giải lao" – dù ngắn ngủi đến đâu.
Vài phút sau, sơ Mary Louise bước vào và phát một xấp giấy to tướng. "Tôi nghĩ hôm nay chúng ta sẽ giải trí một chút với Shakespeare".
Đáp lại những tiếng rì rầm tán thưởng, rồi sau đó nhanh chóng chuyển thành tiếng rên rỉ khi mọi người nhìn thấy bài thơ trên tờ giấy được phát. Phớt lờ những lời cằn nhằn, sơ Mary louise viết nhanh đề tài lên bảng trắng: "La Belle Dame Sans Merci". Có ai đó ở cuối lớp càu nhàu, "Thơ ca và Pháp văn, ôi, tuyệt".
Sơ Mary Louise cười to. "Ai muốn đọc 'Người đàn bà đẹp không có lòng trắc ẩn' nào?"
Hoàn toàn không ngại ngùng, Keenan đứng lên và đọc câu chuyện bi kịch về một hiệp sĩ bị mê hoặc chết người bởi một con tinh. Không phải từ ngữ khiến cho từng cô gái trong lớp đều nín thở: mà chính là giọng của anh ta. Cho dù không có vỏ bọc đẹp đẽ, thì giọng ta nghe cũng hay lạ lùng.
Khi Keenan đọc xong, sơ Mary Louise có vẻ cũng sững sờ như cà lớp. "Tuyệt vời", bà thì thầm. Rồi bà nhìn lướt quanh lớp, ánh mắt dừng lại ở những học sinh thường hay phát biểu. "Nào? Các em có thể nói gì cho tôi nghe?"
"Em chẳng biết nói gì", Leslie xì xầm từ dưới hàng ghế.
Sơ Mary Louise nhìn vào mắt Aislinn mong đợi.
Thế nên sau một hơi thở lấy bình tĩnh nữa, Aislinn nói, "Cô ta không phải là một phụ nữ. Vị hiệp sĩ đã tin vào một thứ không phải con người, một con tinh hoặc ma cà rồng hoặc cái gì đó, và bị chết".
Sơ Mary Louise nhắc, "Tốt. Như thế có nghĩa là gì?"
"Đừng tin vào những con tinh hoặc ma cà rồng ạ", Leslie nói khẽ.
Tất cả mọi người, trừ Keenan và Aislinn, đều bật cười.
Rồi giọng Keenan cắt ngang tràng cười của cả lớp, "Có thể con tinh không có lỗi. Có thể còn có những yếu tố khác".
"Đúng rồi. Cuộc sống của một người thường thì là cái gì chứ? Anh ta đã phải chết. Việc con tinh, hay ma cà rồng, hay bất kỳ cái gì khác có cảm thấy tồi tệ hay là không cố ý thì có ý nghĩa gì. Vị hiệp sĩ vẫn đã phải chết". Aislinn cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, và gần như thành công. Nhưng nhịp tim của cô lại là vấn đề hoàn toàn khác. Cô biết Keenan quan sát mình, nhưng cô chỉ nhìn sơ Mary Louise và nói thêm, "Con quái vật thì chẳng phải chịu đựng gì, phải không ạ?"
"Đây có thể là một phép ẩn dụ về việc tin nhầm người, đúng không ạ?" Leslie thêm.
"Tốt. Tốt". Sơ Mary Louise viết thêm vài dòng lên bảng. "Gì nữa?"
Cuộc thảo luận xoay qua vài chủ đề khác, cho đến khi sơ Mary Louise nói, "Chúng ta hãy xem bài 'Chợ Yêu Tinh' của Rossetti một chút rồi quay lại vấn đề này".
Aislinn không ngạc nhiên khi Keenan lại xung phong đọc; hẳn anh ta biết rằng giọng mình nghe thế nào. Lần nào, anh ta nhìn thẳng vào cô khi đọc, hầu như không hề liếc vào những dòng chữ trên giấy.
Leslie ghé về phía Aislinn và nói thầm, "Có vẻ Seth có đối thủ rồi".
"Không". Aislinn lắc đầu và ép mình nhìn thẳng vào Keenan khi đáp, "Seth không có đối thủ. Chẳng có gì Keenan có thể cho mình mà mình thấy thích cả".
Giọng cô rất nhỏ, nhưng anh ta vẫn nghe thấy. Anh ta hơi vấp, vẻ bối rối thoáng qua trên khuôn mặt quá đẹp đẽ. Anh ta ngừng lại ở giữa bài thơ.
Aislinn nhìn đi chỗ khác trước khi anh ta có thể thấy cô thực sự bị cám dỗ đến múc nào, trước khi cô phải tự thừa nhận với chính mình rằng cô muốn phớt lờ mọi lý do đến mức nào.
Sơ Mary Louise cắt đứt sự im lặng. "Cassandra, em đọc tiếp đi".
Xin hãy để anh biến đi .
Trong suốt giờ học còn lại, Aislinn không liếc về phía Keenan. Sau đó, cô chạy thẳng ra cửa lớp, hy vọng chiếc taxi đã đợi sẵn như đã hứa. Nếu cô phải đương đầu với sự chú ý của Keenan thêm nữa, cô sợ chẳng biết mình có thể làm gì.