Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 5



Cơ thể của anh ấy rất ấm áp, mền đã rơi xuống đất từ trước. Tôi đặt đầu mình trên cánh tay của anh ấy, còn đôi tay thì vòng qua hông anh ấy.

Phạm Đông Ly không hề nhúc nhích, vẫn hô hấp đều đặn. Tôi liếm môi, ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh ấy. d;đ'l/q"đ Tôi cũng không biết hôn, kiếp trước tôi cũng ít hôn môi với Đồng Minh Chiêu, nhiều nhất chỉ ma sát hai môi với nhau thôi. Ngón tay trượt từ eo tới rốn, rồi chạm lên ngực anh ấy.

Áo ngủ của anh ấy đã bị cởi ra, tôi chống tay xuống đất, rồi hôn môi của anh ấy mấy cái, mấy cọng râu của anh ấy làm tôi hơi ngứa, tôi nhẹ nhàng cắn cằm, vùi đầu vào xương quai xanh của anh ấy, rồi từ từ dùng lưỡi liếm.

Tôi không biết anh ấy có ngủ say hay không, cũng không biết chuyện tôi làm có đánh thức anh ấy hay không. d'đ;l/q"đ Thật ra thì tôi hy vọng anh ấy đã tỉnh rồi, chỉ là đang giả bộ ngủ thôi. Nếu như quang minh chính đại để anh ấy biết ý đồ của tôi, thứ nhất tôi không có can đảm đối mặt với anh ấy, thứ hai tôi không chắc anh ấy có từ chối hay không.

Mà lựa chọn cách làm này, nếu như anh ấy đã ngủ, không biết gì cả, vậy thì cứ coi như mộng xuân, không để lại chút dấu vết nào; còn nếu anh ấy đã biết, nhưng không ngăn cản, với sự hiểu biết của tôi, thì mục đích của tôi tối nay đã đạt được.

Tôi lại hôn lên môi anh ấy lần nữa, hôn lên chóp mũi của anh ấy, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó chĩa vào eo của tôi. Mặt tôi đỏ lên, không dám làm nữa.

Đợi cho hơi thở của anh ấy đã bình tĩnh lại, tôi liền đứng lên, ngồi lên sofa, giúp anh ấy cài áo ngủ lại, nhặt tấm chăn ở dưới đất đắp lên người anh ấy.

Trở về phòng, tôi đóng cửa lại, nằm trên giường của anh ấy, không khí trong phòng giống như cũng có mùi của anh ấy vậy.

Thật ra thì tôi đã từng nghĩ, tôi có tư cách gì mà thích Phạm Đông Ly?

Tôi không quang minh chính đại theo đuổi anh ấy như Tờ Hoa được, tôi là người rất bị động, không nóng cũng không lạnh. d;đ'l/q"đ Nhưng không phải là người luôn theo lối khuôn phép cũ rích, nhìn tôi khéo léo dè dặt, thật ra tôi là người rất tính toán, theo lối nói ngày nay, chính là loại người khó chịu.

Vốn tôi không không tính sẽ sử dụng thân thể để quyến rũ, nhưng không còn thời gian nữa, tôi không biết khi nào anh ấy và Tờ Hoa kết hôn nữa.

Có lẽ trước khi tôi hành động điều gì đều nhìn trước ngó sau, suy nghĩ rất nhiều, nhưng khi đã quyết định, tôi sẽ không còn ngại ngần gì nữa.

Dùng thân thể quyến rũ, là phương pháp trực tiếp nhất, rất nhiều chuyện chỉ cần gợi lên dục vọng nguyên thủy của con người thì trở nên đơn giản hơn rất nhiều, huống chi chuyện tôi làm tối nay, cũng không có chút thua thiệt nào.

Buổi sáng sau khi tôi đứng ở cửa mấy phút, cuối cùng cũng quyết định mở cửa phòng.

Phạm Đông Ly đang dựa vào ghế salon đọc sách, "Dậy rồi à." Giọng nói của anh ấy còn có chút khàn khàn.

Tôi ừ một tiếng, sau đó ngồi ở chỗ cách không xa anh ấy lắm.

"Lại đây." Anh ấy để cuốn sách xuống, vẫy tay với tôi.

Tôi dịch mông theo hướng của anh ấy, lại thấy anh ấy tiếp tục vẫy tay, tôi mở to hai mắt, lại dịch mông chút nữa, cuối cùng tôi ngồi trên đùi anh ấy luôn.

"Yêu anh sao?" Anh ấy nâng mặt tôi lên hỏi.

Tôi nghĩ nghĩ, sau đó liền chấm một cái trên bàn tay đang đỡ cằm tôi của anh ấy.

"Đã nghĩ kĩ chưa?"

Thấy tôi tiếp tục gật đầu, anh ấy lại hỏi: "Anh không tìm bạn gái đâu."

"Em biết mà."

Sau đó anh ấy nâng cằm tôi lên, nhìn thật lâu, cuối cùng hôn lên khóe miệng của tôi.

Tôi thấy sai sai, nhấp miệng một cái, cau mày nhìn anh ấy: "Anh quyết định rồi sao?"

Sau đó thấy anh ấy tiếp tục nâng cằm tôi lên, hôn một cái lên môi tôi.

Tôi vẫn cau mày nhìn anh ấy như cũ, mặc dù tôi thật sự đã trải qua 28 năm cuộc đời, nhưng số tuổi của cơ thể hiện tại chỉ có 19, đối với một người đàn ông 31 tuổi mà nói, ngoại trừ hấp dẫn anh ấy bằng tuổi thanh xuân, còn có thể dùng ảo tưởng về tình yêu đơn thuần kích thích ý muốn bảo vệ của người đàn ông.

Số tuổi khác nhau, không thể tránh khỏi làm cho anh ấy có cảm giác hơn người, càng cẩn thận theo năm tháng.

Hơn nữa tôi biết anh ấy là người rất lý trí, mọi việc đều suy nghĩ kĩ rồi mới làm, sâu sắc hơn tôi nhiều.

Lúc học trung học tôi rất thích một câu nói: "Sẽ không gặp được con người xinh đẹp kia, trừ phi bạn có thể chờ đợi người ấy. Nhưng chờ đợi là chuyện đau khổ nhất trên đời, bạn có thể chắc chắn trong lòng đối phương chỉ có mình, hay trong lòng mình chỉ có mình người đó. Bạn có thể chắc chắn gặp lại người đó nhất định sẽ tốt đẹp, mà không phải là đau khổ. Cuối cùng lại ngồi cùng nhau mà nói: cuộc đời giống như chỉ mới gặp gỡ lần đầu."

Trước khi tôi sống lại, những năm tháng đó là lúc tôi ngây thơ, nông cạn nhất, táo bạo nhất, anh ấy không thể chờ tôi đủ trưởng thành, tôi cũng không đủ hấp dẫn để anh ấy chờ tôi lột xác.

Cho nên lúc đó tôi và anh ấy đều lập gia đình, đó chính là bằng chứng tốt nhất.

Cho dù hôm qua tôi quyến rũ thành công, nhưng tôi không nghĩ anh ấy sẽ đối với một cô bé - hôm qua còn là một cô bé cùng nhà, chỉ qua một buổi tối thay đổi hoàn toàn mọi suy nghĩ, thành người phụ nữ nói chuyện ngang hàng với anh ấy được.

"Em có gì muốn hỏi sao?"

Tôi lắc đầu, không hề nghĩ sâu xa gì nữa, vốn mọi chuyện trên đời đều tồn tại biến số, mà tôi. Chính là biến số lớn nhất, ai biết tôi đột nhiên tiến hành một cuộc du hành thời gian, sau đó giống như mơ lại một giấc mộng, làm lại cuộc đời một lần nữa.

Nếu anh ấy đã quyết định, vậy tôi có thể thở phào rồi.

"Vậy chúng ta giải quyết vấn đề này trước nha." Môi của anh ấy dán vào tai tôi nói: "Tối hôm qua em chưa làm xong."

Cuối cùng năm ngón tay tôi hoàn tất chuyện quyến rũ mà tối hôm qua tôi chưa làm xong, áo khoác cũng bị mất đi mấy nút, đôi môi sưng lên.

Chỉ là tôi cũng nhận được sự đáp trả phong phú: cơ thể tôi đã biết cách thức cũng như tiêu chuẩn hôn môi; cũng biết chất lượng quần áo không đạt tiêu chuẩn; dục vọng của anh ấy rất mãnh liệt, nhất là sáng sớm; anh ấy rất giỏi quyến rũ, không chỉ cơ thể, mà còn giọng nói và lòng người.

Tôi im lặng nhìn Phạm Đông Ly rửa tay cho tôi và anh ấy, sau đó lau khô nước bằng một cái khăn lông sạch sẽ.

Tôi hơi buồn một chút, không phải buồn vì việc anh ấy làm với tôi, ngược lại anh ấy làm cho tôi rất thoải mái. Chuyện tôi buồn là anh ấy không phải tay mơ, tôi vừa nghĩ tới chuyện anh ấy và cô gái khác thân mật thì lại cảm thấy phiền lòng, tâm trạng này tôi biết rất rõ, nó chính là - ghen.

"Không vui sao?" Anh ấy kéo tôi ngồi lên đùi mình.

"Phạm Đông Ly." Tôi vùi đầu trên vai anh ấy, ngửi mùi trên người anh ấy, tâm trạng xao động mới bình tĩnh trở lại: "Anh phải đối tốt với em."

Anh ấy đang cười, tôi cảm thấy lồng ngực anh ấy đang lay động, sau đó lại ôm tôi thật chặt: "Trần Cẩn, anh sẽ đối xử với em thật tốt."

Tôi vẫn ở trong phòng như cũ, không phải vì quen Phạm Đông Ly mà thay đổi bất cứ cái gì. Ban ngày tôi sẽ đi tới chỗ của anh ấy tập đàn cổ, giống y như trước. Chỉ là thời gian ở ký túc xá của anh ấy dần dần nhiều hơn, hai ngày nghỉ cũng ở lại trường.

Tôi ra ngoài thời gian dài, cũng làm cho mấy người bạn cùng phòng nhiều chuyện chú ý. Có một lần tôi muốn ra ngoài, lại bị một người bạn ngăn cản.

Tôi thấy cô ấy chặn cửa, cầm một cây viết chỉ vào người tôi: "Trần Cẩn, bạn hãy nói thật đi, có phải bạn với lớp trưởng đang quen nhau không?"

Tôi nhíu mày, gằn từng chữ một: "Ban? Trường? Đóng? Hướng?"

"Bạn thừa nhận đi, chúng ta là bạn cùng phòng, bạn đừng gạt bọn mình nữa."

"Thời gian và địa điểm mình và anh ta ở cùng nhau là.... ..." Tôi lấy cây bút của cô ấy ra, nhìn thẳng vào gương mặt săn tin tiêu chuẩn của cô ấy, nói: "45 phút, phòng học."

"Thôi đi, gần đây Giang Tá cũng ra ngoài suốt, hai người đều bí mật như vậy, có nhiều chuyện không thể nói ra, d;đ'l/q;đ làm cho tính tò mò trong lòng mình tăng vọt, ép cũng ép không được, bây giờ đâu phải mùa xuân đâu."

Tôi ném bút trả lại cho anh ấy, xoay người ra ngoài, tốt bụng giúp cô ấy đóng cửa lại, ra ngoài.

Ngồi ở thư viện cả buổi chiều, sau đó ôm vài cuốn sách, mua bánh xong, rồi tới chỗ của Phạm Đông Ly.

Vừa cắm chìa khóa vào, cửa đã bị mở ra.

Tôi nhét đồ vào tay anh ấy, thay dép trong nhà: "Tuần này, không phải anh nói có chuyện phải đi sao?"

"Xong rồi, anh cũng vừa về tới, em ăn cái này sao?" Anh ấy cau mày nhìn chằm chằm cái túi nhỏ trong tay mình.

"Vì không đói bụng mà." Tôi làm nũng với anh ấy.

"Anh cũng chưa ăn."

Tôi nhìn anh ấy đi vào bếp, lè lưỡi.

Ăn cơm xong, rửa bát đũa sạch sẽ. Tôi rót hai ly cà phê, đưa một ly cho Phạm Đông Ly.

"Em muốn tập đàn, có làm phiền anh không?"

"Bây giờ anh không đọc sách, mà sẽ đi kiểm tài liệu."

Tôi ồ một tiếng, rồi bắt đầu làm chuyện của mình.

Chờ tôi cởi móng tay giả ra, vươn tấm lưng mỏi ra. Quay đầu nhìn Phạm Đông Ly đang ngồi trên ghế salon, đang im lặng cúi đầu đọc sách.

Tôi đi đến bên cạnh anh ấy, tựa vào người anh ấy, anh ấy để cuốn sách xuống kéo tôi vào trong ngực mình, giúp tôi xoa bóp ngón tay cái.

"Hôm nay lâu vậy."

Tôi tiếp tục miễn cưỡng dựa vào anh ấy, không nhúc nhích.

"Mệt sao?"

Sau khi nhìn tôi gật đầu, anh ấy ôm tôi đi vào phòng ngủ.

Phòng của anh ấy vô cùng gọn gàng, bây giờ tôi đối với tính cách thích sạch sẽ của anh ấy một chút cảm giác thích thú cũng không có. d;đ'l"q/đ Một người mỗi ngày phải tắm hai lần, sẽ không thích với một người lười tắm như tôi. Cho nên tôi rất biết điều ôm áo ngủ của anh ấy, vào phòng tắm.

"Đi ngủ sớm đi." Chờ anh ấy tắm xong thì tôi đã ngủ ngon, sau khi thiêm thiếp một hồi tinh thần tôi đã hồi phục.

Tôi kéo quần áo của anh ấy: "Giường rất lớn, chúng ta ngủ chung đi."

Tôi thấy ánh mắt của anh ấy trở nên tĩnh mịch, im lặng một hồi rồi nói: "Được."

Chờ anh ấy nằm xuống, tắt đèn. Một căn phòng tối thui, yên tĩnh.

Tôi tiến tới, hôn nhẹ vào môi anh ấy, nói: "Ngủ ngon."

Sau đó rúc vào người anh ấy, vùi đầu trong ngực anh ấy, tay chân như bạch tuộc vòng vào người anh ấy.

Ồ, thật ấm áp, tôi thỏa mãn thở dài một cái. Gương mặt lại cọ xát trong ngực anh ấy, gối đầu vô cùng thoải mái.

Còn chưa đợi tôi cảm thán xong, thì trời long đất lở, tôi bị anh ấy đè lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.