Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 2: Ta đã trở về




Lương Giác Quân sinh ra ở C thành, lớn lên ở C thành, cha mẹ đều làm trong lĩnh vực nghiên cứu vi sinh vật. Sau khi sinh Lương Giác Quân, cả nhà ba người vui vẻ hòa thuận. Mười tuổi, mẹ của nàng không may qua đời trong một tai nạn giao thông, chuyện này khiến cho một gia đình vốn ấm áp phủ kín một tầng bóng mờ. Cha của nàng Lương Quốc Đống vốn là người hướng nội liền bị trầm cảm một thời gian thật lâu, bạt mạng làm việc, ngoại trừ công việc, vẫn chỉ có công việc. Lương Quốc Đống cũng không muốn chấp nhận thực tế là vợ mình đã ra đi, chẳng qua là khi đối mặt với Lương Giác Quân, ông không thể không cảm thấy áy náy. Nữ nhi và thê tử của ông có dung mạo rất giống nhau, nhu thuận thông minh, điều này khiến cho ông vừa vui mừng lại vừa áy náy, Giác Quân không thể lớn lên trong sự nuông chiều cùng hạnh phúc, ngược lại còn phải chia sẻ công việc nội trợ với mình, chia sẻ phiền não với mình. Vài năm sau, Lương Quốc Đống rốt cuộc bước ra khỏi bóng ma, Lương Giác Quân đã trở thành một thiếu nữ lãnh tĩnh độc lập và trưởng thành sớm. Lương Giác Quân hoàn thành cấp tiểu học ở C thành, đúng lúc Lương Quốc Đống cũng có cơ hội để chuyển đi, hai cha con vượt đại dương, đi đến nước Mỹ, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.


Thành tích của tiểu Giác Quân so với những hài tử cùng tuổi tất nhiên là hết sức ưu tú, cũng chỉ cần chưa đến nửa năm để vượt qua rào cản ngôn ngữ. Thế hệ thứ hai của Diệp gia là hàng xóm của nàng cũng đi di dân, Diệp thái thái làm việc trong lĩnh vực giáo dục tiếng Trung, dưới sự dạy dỗ của Diệp thái thái, Lương Giác Quân cũng học tiếng Trung mãi cho đến khi vào đại học. Năm Lương Giác Quân mười bảy tuổi Lương phụ tái hôn, đối phương là một nữ nhân người Pháp vui vẻ và thanh lịch sống trong cùng một cộng đồng. Còn cuộc sống và công việc của Lương Giác Quân, Lương Quốc Đống cũng không can thiệp thêm nhiều nữa.


Ba năm trước đây Lương Giác Quân tốt nghiệp chuyên ngành vi sinh vật học cùng miễn dịch học ở Viện y học Stanford. Dưới ánh mặt trời cùng bờ cát của California, sự cởi mở và hòa hợp của San Francisco, không thể nghi ngờ chính là nơi thích hợp để học tập làm việc cùng cư trú. Về nước phát triển là quyết định lúc Lương Giác Quân tốt nghiệp tiến sĩ, nhưng mà phải kéo dài tới kéo dài lui, chính là do giáo sư lần nữa giữ lại, chỉ có thể tiếp tục ở lại sở nghiên cứu làm thêm hai năm. Đương nhiên, cũng là bởi vì đề tài nghiên cứu phi thường có lực hấp dẫn, đối với một nhà nghiên cứu mà nói, chưa tìm được đáp án mà bản thân không biết, là làm sao cũng không thể bỏ qua. Cho đến bây giờ Lương Giác Quân chưa từng tự xưng là nhà khoa học, thứ nhất là bản thân chưa có đạt tới trình độ đó, trong cảm nhận của nàng định nghĩa về một nhà khoa học chính là thập phần cao thượng và làm cho người ta kính ngưỡng; thứ hai nàng càng thích tự coi mình là một người đơn giản làm việc nghiên cứu học thuật, gặp được vấn đề cảm thấy hứng thú liền đi tìm hiểu nghiên cứu, mà không phải là ngoài luôn phấn đấu suốt đời cống hiến tinh thần để đóng góp vào sự phát triển lâu dài của khoa học nhân loại.


Nhiều điều kiện ở nước Mỹ tất nhiên là rất tốt, nhưng mà đôi khi lại có một loại cảm giác trôi nổi không có gốc rễ, sau khi đi làm loại cảm giác này càng ngày càng tệ hơn. Ngoại trừ những lúc đi làm, thời gian còn lại, tập thể hình, đến quán bar, đọc sách, đi du lịch, nhìn qua mọi thứ dường như rất suôn sẻ. Nguyên nhân quyết định đến Đại học C nhậm chức là do giáo sư của Lương Giác Quân ở Stanford và viện sĩ Trình ở Viện y học Đại học C vẫn luôn có một dự án trao đổi qua lại, hai bên hợp tác vui vẻ, có thể có được một nhân tài kiệt xuất trong lĩnh vực được coi là khối u của học thuật trong nước đối với phòng thí nghiệm của viện sĩ Trình tất nhiên là không thể tốt hơn được. Không thể phủ nhận, Lương Giác Quân là mang theo tư tâm, vì muốn làm cho tâm hồn phiêu linh của mình được an ổn, để giải thoát trái tim bị lưu đầy của bản thân, cũng như muốn làm rõ một chút cảm xúc của bản thân trong suốt thời gian qua. Nơi cố hương quê mẹ, cùng với thành phố mà bản thân sinh sống thời thơ ấu, luôn mang theo một cảm tình đặc biệt. Đây không phải rời khỏi, mà là trở về. Lần này về nước, trong quá trình lần lượt trải qua những trắc trở, cuối cùng cũng thuận lợi nhậm chức làm một nghiên cứu viên đặc biệt trong phòng thí nghiệm của viện sĩ Trình, chức danh là trợ giảng cao cấp, thời hạn ba năm. Còn con đường ba năm sau sẽ đi như thế nào, Lương Giác Quân chưa lo nghĩ đến cũng chưa có kế hoạch đến. Bởi vì chỉ tiêu tuyển sinh của trường học là có hạn, nghiên cứu viên mới đến rất khó có thể tìm được nghiên cứu sinh thích hợp, học viện sắp xếp cho Lương Giác Quân một sinh viên để trợ giúp nàng những công việc hằng ngày. Lần giao lưu trao đổi học thuật vào tháng sáu kia, không chỉ là báo cáo về thành quả hợp tác Mỹ Trung, mà còn là báo cáo cá nhân về việc bản thân gia nhập Đại học C. Về sau khi trở về Mỹ để bàn giao, vào một ngày của tháng bảy, sau khi tất cả các thủ tục nhập cảnh đã được hoàn tất, khi Lương Giác Quân cầm chìa khóa đứng ở khu ký túc xá dành cho nhân viên trường học bên cạnh Đại học C, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà đã được vài năm tuổi này một chút, không khỏi nở nụ cười. C thành, ta đã trở về!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.