Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 25: Hoa vị miên* (một)




(Đóa hoa không ngủ)


Đến mùng bảy mùng tám tháng giêng, hàng loạt nghiên cứu sinh bắt đầu trở về phòng thí nghiệm làm việc bình thường. Cộng đồng y sinh Trung Quốc, thậm chí các chuyên ngành khoa học và kỹ thuật khác, đều là như vậy.


Trong khoảng thời gian bị thương kia Hạ Dịch Nặc đã chậm trễ không ít thí nghiệm, thời gian của học kỳ mới liền tương đối chặt chẽ, mỗi ngày hầu như đều lấp đầy thí nghiệm. Có đôi khi những người không cùng chuyên ngành sẽ hỏi, các ngươi làm nghiên cứu học thuật, cuối cùng là đang làm cái gì. Mỗi lúc như vậy, Hạ Dịch Nặc đều không biết trả lời như thế nào, sai đó mới nói ra một vài lời giải thích ngắn gọn và dễ hiểu. Chỉ có thể nói, căn cứ vào lý luận và nền tảng, xây dựng phương án thí nghiệm, tự mình làm thí nghiệm, phân tích xử lý số liệu, lại điều chỉnh phương án thí nghiệm, tiếp tục làm thí nghiệm, lại phân tích xử lý số liệu, viết luận văn, sau đó giống như lập trình máy vi tính, goto đến chu kỳ đầu tiên. Nếu như ngươi hỏi Kha Định Hào, bình thường ở trong phòng thí nghiệm làm cái gì, hắn chắc chắn sẽ trả lời, điều chế một ít bạch phiến, bán kiếm tiền mua rau củ. Đương nhiên đây chỉ là nói đùa, nhưng từ một phương diện khác mà nói, đây thật sự là khắc họa về phần lớn các vòng học thuật ở Trung Quốc.


Bà ngoại gọi điện thoại đến hỏi sao lâu rồi chưa về nhà ăn cơm, Hạ Dịch Nặc tính toán, đúng rồi, sau năm mới cũng hơn nửa tháng rồi chưa về nhà. Vì vậy Hạ Dịch Nặc mua bánh ngọt bà ngoại thích về nhà, bà ngoại lại hỏi, đã gặp mặt Tề Khiêm chưa. Hạ Dịch Nặc mới nhớ tới là có một chuyện như vậy, trong ngày nghỉ Tề Khiêm có hỏi mình là có thể cùng nhau ăn một bữa cơm hay không, Hạ Dịch Nặc nói không có thời gian, tựa hồ đối phương cũng không là người dính lấy không buông, mọi chuyện cũng chấm dứt.


Ngóng trông, ngóng trông, gió đông qua đi, bước chân của mùa xuân tới gần. Ví dụ như, LoVo tỉnh lại sau giấc ngủ đông, ví dụ như, cánh tay Hạ Dịch Nặc cũng đã bị thương được một trăm ngày, lại ví dụ như, Kha Định Hào và Trần Điện Điện rốt cuộc đã cùng nhau.


Nghe Kha Định Hào nói, Trần Điện Điện phi thường bận rộn, bận đến mức đi hẹn hò ăn một bữa cơm cũng là một loại xa xỉ. Hạ Dịch Nặc an ủi, người ta là nghiên cứu sinh năm nhất, vừa phải đến lớp, vừa phải làm thí nghiệm, tất nhiên là bận rộn.


Hạ Dịch Nặc nghĩ thầm, như vậy nhất định Lương Giác Quân cũng bận rộn rất nhiều việc. Chỉ có lão sư cố gắng như vậy, mới làm cho sinh viên không có lý do để lười biếng.


Còn Lương Giác Quân, mỗi ngày từ thứ hai đến thứ bảy đều ngâm mình trong phòng thí nghiệm hoặc là văn phòng từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, chủ nhật đi mua sắm tập thể hình cộng thêm quét dọn nghỉ ngơi, quả thực là có thể so sánh với người máy. Nhưng mà thời gian dương như cũng không đủ dùng.


Đều nói mùa xuân cổ ngắn, không phải không có lý. Vào thời điểm xuân về hoa nở của năm 2013 tại C thành, Hạ Dịch Nặc nhận được điện thoại của Tam Mao.


Lúc học đại học, tại câu lạc bộ guitar Hạ Dịch Nặc có quen biết vài bằng hữu, Tam Mao hệ âm nhạc, A Húc chuyên ngành toán học, Tiểu Mân hệ lịch sử. Khi đó cuộc sống rất đơn giản, những người trẻ tuổi đến từ năm sông bốn biển học tập những chuyên ngành khác nhau, cuối tuần tụ tập cùng nhau chơi nhạc, không phải để kiếm sống, chỉ vì hứng thú. Lúc ấy Tam Mao dẫn đầu một ban nhạc, tên là Hoa vị miên, bốn nam một nữ, Hạ Dịch Nặc cũng không có ở trong đó, lý do rất đơn giản, không muốn bị trói buộc quá chặt chẽ.


Tam Mao tên thật Từ Vĩnh Minh, cùng khóa với Hạ Dịch Nặc, học hệ âm nhạc Đại học C. Sau khi tốt nghiệp, Tam Mao mở tiệm bán đàn ở C thành, thỉnh thoảng cũng tham gia một vài vai diễn nhỏ. Tam Mao thường nói: "Khi tuổi còn trẻ phù phiếm ta cho rằng bản thân sẽ làm âm nhạc cả đời, trở thành loại người như Lý Tôn Thịnh và La Đại Hữu, sau khi trưởng thành mới phát hiện, bản thân thật ra là người phàm tục, không chỉ có vấn đề là tài hoa hữu hạn, mà còn bởi vì cá cùng bàn tay gấu không thể cùng có được, cho nên cuối cùng ta tìm một công việc gần với chuyên ngành đã học nhất mà làm, các ngươi cũng đừng quá tính thoán thiệt hơn giống ta thế này." Hạ Dịch Nặc cười nói: "Ta trái lại thật sự có biết một loại cái lớn lên rất giống gấu, gọi là cá mặt trời."


Chúng ta đang sống giữa những sự lựa chọn, lựa chọn TV nên xem đài nào, lựa chọn một người có đáng để yêu hay không, lựa chọn rời đi, hoặc là lựa chọn ở lại, lựa chọn cá, hoặc là lựa chọn bàn tay gấu.


Nhưng mà có lựa chọn, ít nhất còn tốt hơn không có lựa chọn nào khác đi?


Khi đó, ban nhạc thường mượn các địa điểm từ câu lạc bộ guitar để hoạt động, thời tiết tốt lại có thời gian rảnh rỗi, mấy người sẽ xách nhạc khí cùng dụng cụ đơn giản đến luyện tập trên sân trường hoặc là trên đồng cỏ, dưới bầu trời đầy sao tùy ý mà ca hát hoặc luyện đoàn. Lúc đó thỉnh thoảng cũng có một vài sinh viên đứng xem cùng tham gia, hoặc là nghiêng tai lắng nghe, hoặc là vỗ tay hoan hô, thậm chí còn có người xung phong nhận việc lên sân khấu ca hát. Đây không thể nghi ngờ chính là chuyện thú vị nhất, giống như một buổi hòa nhạc ngoài trời. Thường xuyên như vậy, trường học ra mặt can thiệp, nói dù sao sân trường cũng là nơi công cộng, các ngươi làm như vậy, sợ là sẽ làm ảnh hưởng đến những sinh viên khác. Mọi người thương lượng, liền gởi đơn đến liên đoàn của trường, xin thành lập một đội âm nhạc độc lập Hoa vị miên, mà tất cả hoạt động của ban nhạc Hoa vị miên, sẽ được tổ chức dưới hình thức các hoạt động của liên đoàn trường. Từ đó về sau, tháng năm hàng năm, Hoa vị miên sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc ngoài trời nhỏ ở Đại học C.


Thời gian dần trôi qua, ban nhạc đã trở nên nổi tiếng trong khuôn viên trường, cũng tham gia một số lễ kỷ niệm của trường hoặc là các bữa tiệc nhỏ, thậm chí trên forum của trường còn có một góc dành cho fan của nhóm Hoa vị miên. Mặc kệ ngươi có hiểu về âm nhạc hay không, chỉ cần ngươi yêu thích âm nhạc, liền hoan nghênh gia nhập vào Hoa vị miên. Bình thường mọi người có thể học hỏi lẫn nhau, hoặc chỉ đơn thuần là thưởng thức âm nhạc, nhân cơ hội này, cũng có thể quen biết một đám bằng hữu cùng chung chí hướng. Thỉnh thoảng, Hạ Dịch Nặc cũng sẽ vì tình bạn mà tham gia vào một vài tiết mục của ban nhạc, đảm nhiệm chơi đàn guitar hoặc là chơi keyboard, bảy năm qua, xem như là thành viên thứ sáu của ban nhạc, cùng các nguyên lão trong nhóm.


Sau khi Tam Mao tốt nghiệp, người khuấy động ánh sáng của ban nhạc chính là người bình thường nhìn qua rất kiệm lời A Húc. A Húc vốn nhỏ hơn một lớp so với Hạ Dịch Nặc, bởi vì y học lâm sàng là học năm năm, sau khi học xong đại học, hai người tốt nghiệp cùng khóa. A Húc tiếp tục làm nghiên cứu sinh ở trường, dĩ nhiên trở thành trưởng lão của Hoa vị miên. Những lúc rảnh rỗi Tam Mao cũng sẽ trở về trường học, cùng mọi người chơi nhạc một chút. Năm nay là kỉ niệm bảy năm Hoa vị miên thành lập, người sáng lập lên tiếng, nói là năm nay là một năm quan trọng, tốt nhất chính là các thành viên đều có thể trở về tham gia một chút, liền xem như là một lần đoàn tụ sau khi tốt nghiệp, sau khi chia cách những năm qua. Lúc Hạ Dịch Nặc nhận được điện thoại của Tam Mao thì rất vui vẻ, có thể là đối các thành viên tạm thời và các khán giả bình thường mà nói, chẳng qua là một buổi hòa nhạc đơn giản, nhưng mà đối với Tam Mao, đối với A Húc, hoặc là đối với Hạ Dịch Nặc mà nói, có thể đây chính là một kỷ niệm thời thanh xuân thuộc về Đại học C.


Tháng năm, nhiệt độ đột nhiên tăng vọt, trên đường phố mọi người nhao nhao đổi thành trang phục gọn gàng. Bầu không khí đầu hè rất vừa vặn, gió nhẹ phơ phất, không nóng không lạnh.


Thời gian và địa điểm biểu diễn rất nhanh được xác định, tiếp theo là dốc sức sắp xếp địa điểm tổ chức, chuẩn bị dụng cụ, in ấn poster, tuyên truyền, luyện tập nhóm. A Húc sắp xếp các thành viên trong nhóm và ban nhạc đâu vào đấy, sau khi Tam Mao luyện tập chơi đàn piano, cũng quay đến hỗ trợ, Hạ Dịch Nặc nhận thầu nhiệm vụ tuyên truyền trên mạng và các tờ rơi. Các thành viên của ban nhạc năm đó, Phong Diệp cùng Tiểu Mân sau khi tốt nghiệp liền về quê nhà, cũng nói rằng đến lúc đó nhất định sẽ sắp xếp thời gian trở về tham gia.


Mọi người trêu ghẹo Hạ Dịch Nặc: "Nguyên lão của nhóm như ngươi, người được hâm mộ số một của ban nhạc, đến lúc đó cũng phải bộc lộ tài năng nha."


Hạ Dịch Nặc cười nói: "Nếu danh sách bài hát có 'Twist and Shout', ta sẽ đảm nhận chơi guitar, đến lúc đó lão Đậu cũng đừng khóc a!"


Lão Đậu là tay đàn guitar đương nhiệm của ban nhạc, vẫn là một tiểu tử học đại học năm hai, lá gan nhưng lại rất lớn, lập tức vỗ ngực nói: "Chỉ cần Hạ sư tỷ chịu xuất mã, ta có gì không thể làm chứ, ngươi là chủ âm, ta là nhịp điệu. Lại nói, tại sao nhất định phải là 'Twist and Shout' "


Tam Mao giải thích: "Không biết a. Năm đó khi vừa mới bắt đầu có ý tưởng thành lập ban nhạc, ta liền mời Tiểu Hạ gia nhập. Chúng ta tập luyện ở câu lạc bộ guitar, bên cạnh đó vừa văn có một DVD 'Twist and Shout' của The Beatles. Nàng hỏi ta có thể hát bài này hay không, ta nói là không, nàng nói vậy quên đi. Sau này mới biết, Tiểu Hạ căn bản chính là tùy tiện tìm cớ từ chối, ngươi nói người này có bao nhiêu không có phúc hậu a."


Tiếng cười vang lên một mảnh.


Hạ Dịch Nặc hỏi: "Vậy bây giờ ngươi đã học được chưa?"


Tam Mao vô cùng đau đớn nói: "Vẫn chưa a!"


Mười giờ tối, Lương Giác Quân từ phòng tập thể thao đi ra, mở điện thoại liền nhìn thấy một tin nhắn: "Sư tỷ, tối thứ sáu này có thời gian không? Còn nhớ lúc trước ta có nói với ngươi bằng hữu của ta có một ban nhạc không, sắp tới bọn họ sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc ngoài trời ở sườn dốc tình yêu trong trường, ta giữ lại vị trí của hàng phía trước, muốn mời ngươi đi cùng."


Buổi hòa nhạc ngoài trời sao, nghe có vẻ rất thú vị. Lương Giác Quân lập tức trả lời: "Được rồi, rất chờ mong, đến lúc đó liên lạc sau."


Hạ Dịch Nặc hẹn Lương Giác Quân sáu giờ gặp nhau ở sườn dốc tình yêu trong trường. Lương Giác Quân vừa đến, liền nhìn thấy Hạ Dịch Nặc đứng ở phía ngoài đám đông. Hai người đã một thời gian không gặp nhau. Hôm nay Hạ Dịch Nặc mặc một áo T-shirt màu trắng rộng thùng thình, quần đeo dây màu nâu, tóc búi cao, trên đầu còn đôi một cái mũ cao theo phong cách Anh quốc, trong tay còn mang theo một cái ba lô màu đỏ thắm khổng lồ, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái, là loại thoải mái vui vẻ thuộc về đầu hè.


Hạ Dịch Nặc cũng nhìn thấy Lương Giác Quân, hai người chào hỏi nhau, Hạ Dịch Nặc liền đưa Lương Giác Quân đi đến hàng đầu, mở ba lô ra lấy hai cây đèn phát sáng cùng một cái hộp bằng giấy, sau đó đem ba lô đưa cho một nam sinh trên sân khấu, lôi kéo Lương Giác Quân ngồi xuống.


Lương Giác Quân mặc áo sơ mi quần jean bộ dáng đơn giản, Hạ Dịch Nặc hỏi, có phải trực tiếp từ phòng thí nghiệm đi đến hay không. Lương Giác Quân gật gật đầu. Hạ Dịch Nặc lại hỏi, vậy có phải còn chưa ăn tối không. Lương Giác Quân lại gật gật đầu. Hạ Dịch Nặc cười cười, đưa cho Lương Giác Quân cái hộp giấy kia. Lương Giác Quân mở ra xem, bên trong lại là một phần sandwich. Hạ Dịch Nặc chớp mắt mấy cái, lại giống như ảo thuật gia mà lấy ra một chai nước khoáng từ dưới ghế.


"Liền đoán là ngươi có thể chưa ăn cơm chiều mà."


"Cám ơn." Thoáng lắc lắc sandwich trong tay, Lương Giác Quân vui vẻ nói.


Sân trường tràn ngập âm nhạc, là tuyên bố hùng hồn của thanh xuân cùng nhiệt huyết, ước mơ cùng kiên trì. Buổi hòa nhạc của Hoa vị miên, không phải là một sân khấu tiệc tối, không cần khoa trương ánh đèn cùng hoa tươi. Lúc này ban nhạc đang thử âm, dưới khán đài đã có đông nghịt người ngồi.


Lương Giác Quân nhìn sang bốn phía, hỏi: "Ban nhạc là bằng hữu của ngươi thành lập, cũng là người ký tên lên cây đàn guitar của ngươi sao?"


Hạ Dịch Nặc: "Đúng vậy a, bằng hữu ta quen khi học đại học, ban nhạc tên là Hoa vị miên, thành lập được bảy năm rồi. Buổi hòa nhạc hôm nay, xem như là kỷ niệm bảy năm thành lập. Đợi lát nữa khi bọn họ lên sân khấu, ta sẽ nhất nhất giới thiệu thêm cho ngươi. Nghe nói hôm nay còn có kinh hỉ, ta cũng không biết cụ thể là gì."


Lương Giác Quân gật gật đầu.


Bảy giờ buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu, mở màn chính là ca khúc 'Twist and Shout'. Hạ Dịch Nặc cười to, Lương Giác Quân tò mò nhìn nàng, tiếng âm nhạc quá lớn, Hạ Dịch Nặc đành phải tiến sát đến bên tai Lương Giác Quân lớn tiếng nói, một chút nguồn gốc của bài hát này.


Thời tiết phi thường tốt, bầu trời xanh thẳm, lấp lánh ánh sao, bầu không khí cũng phi thường tốt. Những khán giả không có vé, liền ngồi trên thảm cỏ, yên lặng lắng nghe. Vài ca sĩ thay nhau lên sân khấu, mang đến những bài hát hoặc là quen thuộc, hoặc là xa lạ, còn có rất nhiều những bài hát do tự mình sáng tác. Nhân lúc âm nhạc có chút nhẹ nhàng yên tĩnh, Hạ Dịch Nặc hướng Lương Giác Quân giới thiệu đơn giản về thành viên ban nhạc.


Buổi hòa nhạc đến đoạn cao trào, A Húc lên sân khấu nói: "Tiếp theo, xin mời người sáng lập ban nhạc của chúng ta, người sáng lập nhóm, tiền bối của chúng ta, Từ Vĩnh Minh."


Tam Mao hệ âm nhạc diễn xuất năm đó, trong tiếng vỗ tay của khán giả bên dưới, đứng trước micro nói: "Cám ơn tất cả mọi người hôm nay đã có mặt để ủng hộ ban nhạc và nhóm của chúng ta, mặc kệ ngươi là fan, hay là người vô tình đi ngang qua rồi dừng chân lại. Cám ơn ông trời đã cho chúng ta một thời tiết tốt, một bầu trời đẹp đầy sao."


"Kỳ thật lúc trước khi ban nhạc vừa mới thành lập, tên là Dạ vị ương*, mọi người thương lượng một chút đều cảm thấy cái tên này có chút màu mè thái quá, ta cũng cho rằng như vậy. Một người bạn tốt của ta, nàng nói, vậy không bằng gọi là Hoa vị miên đi. Sau đó ta lại cảm thấy cái tên này có chút yểu điệu", dưới khán đài một trận tiếng cười, bản thân Tam Mao cũng nở nụ cười, tiếp tục nói: "Vì vậy người bạn này nói với ta, nàng tin rằng, nở rộ, là một loại vẻ đẹp bao hàm cả đau thương, mà sinh mệnh chính là bởi vì một quá trình phong phú, mà hiện ra nhiều sắc thái sáng lạn, cho nên Hoa vị miên có nghĩa là, chào đón sự nở rộ trong giờ khắc này, cho dù một khác sau chính là điêu tàn. Ta cảm thấy lời này nói rất tốt, cho nên ban nhạc của chúng ta gọi là Hoa vị miên. Ngay đây, cám ơn ngươi, Tiểu Hạ." Nói xong, Tam Mao đưa tay về phía Hạ Dịch Nặc dưới khán đài.


(*Không quá nữa đêm)


Hạ Dịch Nặc đứng lên, cởi nón xuống cúi người đáp lễ Tam Mao. Lương Giác Quân và khán giả cùng nhau vỗ tay, ánh mắt nhìn Hạ Dịch Nặc dị thường dịu dàng. Sau khi Hạ Dịch Nặc ngồi xuống, nhếch miệng mỉm cười với Lương Giác Quân.


Tiếng vỗ tay kết thúc, Tam Mao nói tiếp: "Bảy năm, có thể từ sân trường bước ra xã hội, có thể từ mũi nhọn sắc bén đến trưởng thành bao dung, có thể từ tình yêu trẻ trung điên cuồng đến thấu hiểu mà gần nhau. Bảy năm, đủ để chúng ta trải qua một đoạn đường rèn luyện cùng trưởng thành, thu hoạch đươc một túi hàng nặng trĩu. Bảy năm, Hoa vị miên vẫn là Hoa vị miên như thế, mang theo một nửa tuổi thanh xuân của ta, ta cũng đã xác định cả đời đều cùng nó gắn bó lẫn nhau. Cám ơn các thành viên của nhóm và các thành viên của ban nhạc trước đây, cảm tạ tất cả những khán giả đã yêu thích, đã ủng hộ và đã từng đi ngang qua Hoa vị miên. Bài hát tiếp theo này, Cả đời có ngươi, dành tặng cho mọi người, cũng là tặng cho bản thân mình."


Ca khúc vườn trường ngây thơ, luôn có thể khiến cho mọi người cảm động thậm chí cùng cất giọng hòa theo. Lương Giác Quân cũng chưa từng nghe qua bài hát này, lặng im ngồi dưới khán đài, hết sức chăm chú mà lắng nghe. Hạ Dịch Nặc đung đưa que phát sáng trong tay theo âm nhạc, nghe thấy Tam Mao nhắc đến những chuyện xưa, cũng nhớ lại rất nhiều kỷ niệm.


Một ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm.


Tam Mao có chút kích động, thở ra một hơi thật dài, lại nắm lấy micro nói: "Hôm nay, ta còn muốn làm một chuyện đặc biệt bìnhthường, nhưng mà không thểkhông làm, cũng là một trong những nguyên nhân mà hôm nay tachọn bài hát 'Cả đời có ngươi'", nóixong, ánh mắt liền đặttrên người một nữ sinh tóc dài ngồi ở hàng ghế đầu tiên, "Lý Tư Nguyên, ngươi có nguyệný gả cho ta không?"    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.