Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 7: Sao đêm




Chờ sau khi mọi người sắp xếp xong, bữa tối bằng đồ nướng liền bắt đầu. Vốn là muốn đốt một đống lửa đề làm tiệc tối, cân nhắc đến vấn đề an toàn, nhà nghỉ lại có thể cung cấp dụng cụ và nguyên liệu nấu ăn, nên quyết định tổ chức —— ăn đồ nướng. Mấy chục người trong một đội lớn bị chia ra thành rất nhiều nhóm nhỏ nướng thức ăn, Hạ Dịch Nặc và Trương Quý Khang bị Kha Định Hào kéo đến ngồi cùng với những người quen biết.


Hạ Dịch Nặc không có khẩu vị, ngồi ở bên cạnh vỉ nướng một mực giúp người khác nướng thức ăn, chính mình tùy tiện ăn một chút rau củ. Mọi người chung quanh ăn đồ nướng uống bia, bầu không khí rất tốt. Than củi cháy phát ra thanh âm tí tách, Hạ Dịch Nặc nhìn đến xuất thần.


"Đang nghĩ cái gì vậy, cẩn thận có tia lửa bắn ra đấy," Trương Quý Khang đi tới xoa xoa mái tóc Hạ Dịch Nặc, "Trời trở lạnh rồi, mặc thêm áo vào đi."


Hạ Dịch Nặc cầm lấy cái áo jacket màu cam khoác lên người, ánh lửa cùng y phục chiếu ánh sáng đỏ rực lên khuôn mặt trắng noãn của nàng, vòng tay ngồi dựa trên ghế, lười biếng nói: "Ta vốn chính là đến từ sao Hỏa."


Trương Quý Khang vui vẻ cười to.


Kha Định Hào bưng một bàn thức ăn đã nướng chín đi đến, bĩu môi về phía Trần Điện Điện và Lương Giác Quân, nói: "Sư tỷ, chúng ta đi qua đó chơi đi?" Hạ Dịch Nặc gật đầu, đứng dậy đi theo Kha Định Hào.


Lại nhìn thấy Lương Giác Quân đang bị quấn quít lấy mà mời uống bia, một nam giảng viên, uống đến nói chuyện cũng hơi xoắn đầu lưỡi rồi: "Lương lão sư, đến, chúng ta uống, cảm tình sâu đậm, một lần uống cạn!"


Trần Điện Điện đồng học hiếm khi có được một lần đáng tin cậy: "Đinh lão sư, Lương lão sư đã nói nàng không thể uống, ngài cũng đừng ép nàng. Nếu không ta thay nàng uống đi?" Sau đó liền rất hào khí mà cầm lấy ly bia, thật sự liền một ngụm uống cạn. Bia mà thôi, đối với tửu lượng của bản thân Trần Điện Điện vẫn là tương đối có lòng tin.


Lương Giác Quân không nói gì, chẳng qua là vỗ nhẹ lên lưng Trần Điện Điện, tỏ ý bảo nàng uống ít một chút.


Đinh lão sư này lại không thuận theo không từ bỏ, lại lần nữa làm ồn ào: "Lương lão sư, cái này là ngươi không đúng rồi, làm sao có đạo lý để sinh viên uống thay mình chứ. Văn hóa uống rượu ở Trung Quốc có thể rất sâu sắc, không hiểu cũng không sao, đến đến đến, ta dạy cho ngươi!" Nói xong lại là muốn mời rượu.


Lương Giác Quân nhíu mày, nói: "Đinh lão sư ngài uống nhiều rồi, không bằng về nghỉ ngơi sớm một chút đi."


Nào biết Đinh lão sư này là người đeo mũi lên mặt*: "Không nhiều không nhiều, ta rất thanh tỉnh, cái kia, tiểu cô nương, rót đầy vào cho giảng viên của ngươi đi!"


(*Là người không quan tâm đến cảm nhận của người khác, người kiêu ngạo, ngạo mạn)


Hạ Dịch Nặc nhìn không được nữa, tiến lên giữ chặt lấy cổ tay Lương Giác Quân: "Lương lão sư, vừa rồi nói muốn thỉnh giáo ngài một vấn đề, không biết bây giờ ngài có thể giúp ta giải đáp hay không?" Lời nói là nói với Lương Giác Quân, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đinh lão sư đã say khướt kia.


"Được", Lương Giác Quân thật không nghĩ đến Hạ Dịch Nặc lại đột nhiên xuất hiện, cũng không tránh khỏi bàn tay Hạ Dịch Nặc, đứng lên nói, "Xin lỗi Đinh lão sư, ngài chậm dùng, ta đi trước một bước."


Trong lúc nhất thời, Hạ Dịch Nặc đột nhiên cảm thấy bản thân quá đường đột, thả cổ tay Lương Giác Quân ra, nói với Kha Định Hào đang trợn mắt há miệng đứng bên cạnh: "Ngươi giúp ta trông chừng Điện Điện, đừng để cho nàng uống quá nhiều."


Nói xong hai người ăn ý mà cùng bước về phía nơi không người kia, Lương Giác Quân không nói gì, Hạ Dịch Nặc cũng giữ yên lặng. Đi ra hơn mười mét Hạ Dịch Nặc mới mở miệng: "Cái kia, xin lỗi, Lương lão sư, ta thấy hắn một mực nài ép ngươi uống rượu nên mới... Kỳ thật ngươi cũng biết ta không có vấn đề gì muốn hỏi ngươi, có đúng không?"


Cách xa hoàn cảnh ầm ĩ vừa rồi, những cơn gió trên đỉnh núi thổi tới, lạnh lẽo lướt nhẹ qua đôi gò má, nữ hài tử trắng nõn trước mắt này làm cho mình cảm thấy dị thường ấm áp.


Bởi vì đối phương một mực không nói mội lời, chỉ là nhìn mình, Hạ Dịch Nặc có chút bất an: "Lương lão sư?"


Lương Giác Quân phục hồi tinh thần lại: "Sao có thể như vậy được, ta hẳn là nên cám ơn ngươi! Chúng ta đi dạo một vòng đi, chỗ kia thật sự là quá ồn ào rồi."


Thấy Lương Giác Quân cũng không có để ý, Hạ Dịch Nặc vui vẻ nói: "Được, bằng không ta dẫn ngươi đi đến đại bản doanh của ta đi!"


"Đại bản doanh?"


"Chính là lều trại tối nay của ta, đã dựng xong rồi."


"Được."


Lều trại được dựng trên một mảnh đất trống có tầm nhìn vô cùng tốt, Hạ Dịch Nặc lấy ra một tấm thảm dã ngoại cẩn thận trải xuống bên ngoài lều, sau đó treo lên một cái đèn led cắm trại phục cổ, mời Lương Giác Quân ngồi xuống.


Lương Giác Quân cảm thấy Hạ Dịch Nặc thật sự là rất thú vị: "Vậy xin quấy rầy ngươi cùng tiều lãnh thổ của ngươi rồi."


"Không sao, ngài tự nhiên thoải mái một chút là được rồi."


Lương Giác Quân cũng nhẹ nhàng nói: "Vậy Hạ đồng học ngươi cũng không cần luôn xưng hô với ta là ngài, thực tế ta cũng không phải là giảng viên của ngươi, ngươi gọi tên ta là được rồi. Trước kia ta cũng đã có thói quen, mọi người trong một phòng thí nghiệm, không cần tận lực phân biệt giảng viên và sinh viên, mọi người càng giống như là quan hệ đồng nghiệp, gọi thẳng tên, thoải mái một chút."


"Đúng vậy a, nhưng mà đây là ở Trung Quốc, gọi thẳng tên liền rất không lễ phép, hơn nữa người khác nghe thấy, cũng sẽ cảm thấy không tôn trọng."


"Vậy ngươi liền gọi tên riêng của ta, vốn cũng không phải là quan hệ thầy trò, ta cũng chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi thôi. Nhớ kỹ, không cần dùng từ ngài, ta cảm thấy rất không tự nhiên."


"Nếu không ta gọi ngươi là sư tỷ đi? Ân, không sai. Vậy ngươi cũng không nên gọi ta là Hạ đồng học, Đường lão sư với lại rất nhiều người trong học viện, đều gọi ta là Tiểu Hạ."


Tiểu Hạ? Lúc trước nghe thấy Trương Quý Khang nhiều lần gọi Hạ Dịch Nặc là "Tiểu Bảo", cho nên Tiểu Bảo hẳn là để cho người có quan hệ thân thiết mới được gọi a.


"Ân vậy có thể lại mạo muội hỏi một câu, sư tỷ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?" Hạ Dịch Nặc cười hì hì hỏi.


"Hai mươi bảy."


"Oa, vậy chẳng phải là hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi ngươi liền lấy được học vị tiến sĩ rồi, lợi hại!"


"Chế độ giáo dục ở Mỹ không có nghiêm khắc như trong nước, nếu đổi lại là ngươi, thành tích của ngươi cũng đủ để lấy được học vị tiến sĩ rồi."


"Cái này, nói thật là ta cũng không có quá lo lắng."


Đang nói chuyện, điện thoại của Hạ Dịch Nặc reo lên, là Trương Quý Khang gọi tới hỏi vừa rồi làm sao vậy. Hạ Dịch Nặc nói không có việc gì, đã trở lại chỗ lều bạt, đang nói chuyện với Lương lão sư. Trương Quý Khang dặn dò phải chú ý an toàn các loại, Hạ Dịch Nặc liền hứa hẹn cẩn thận, không thành vấn đề, yên tâm đi.


"Ta nghe thấy nam sinh cùng một chỗ với ngươi, Trương Quý Khang? Gọi ngươi là Tiểu Bảo." Lương Giác Quân hỏi.


"Chúng ta không phải là cùng một chỗ a, là bằng hữu bình thường mà thôi", Hạ Dịch Nặc vội vàng giải thích, "Người nhà của ta đều gọi ta như vậy, từ nhỏ hắn ở sát bên cạnh nhà của ta, cho nên cũng gọi ta như vậy."


"Ha, kỳ thật, trước kia mẹ của ta cũng gọi ta là Tiểu Bảo." Lương Giác Quân cười nói, nhưng mà không giống như đang nói đùa.


"Thật sao, thật là trùng hợp!"


"Đúng vậy a, bất quá sau này cũng không có ai gọi ta như vậy nữa."


"Vì sao?"


"Lúc ta mười tuổi bà đã qua đời rồi."


"Thực xin lỗi, ta không nghĩ tới..."


"Không sao, đều qua đã nhiều năm như vậy. Lúc nhỏ, mẹ luôn gọi ta là Tiểu Bảo Tiểu Bảo, ba ta nói như vậy sẽ làm hư tiểu hài tử, cho tới bây giờ ông ấy luôn gọi tên đầy đủ của ta. Sau đó mẹ qua đời, cũng không có ai gọi ta bằng cái tên Tiểu Bảo này nữa."


"Thực xin lỗi."


"Ngươi xin lỗi cái gì chứ, trái lại ta nói đến những chuyện này, liền phải xin ngươi bỏ qua mới đúng."


"Đừng bận tâm! Ta không muốn gợi đến chuyện thương tâm của ngươi. Ngươi xem ta, nói lâu như vậy, ngồi ở chỗ này cũng rất lạnh, cũng không có mời ngươi ăn một chút gì hết." Nói xong Hạ Dịch Nặc liền xách ba lô leo núi của mình qua, bắt đầu lấy ra vài thứ gì đó.


Nước chanh, bánh mì, sữa tươi, sữa tươi, sữa tươi, sổ ghi chú, hộp thuốc cấp cứu, còn có một chai rượu đỏ! Chính xác mà nói, còn có dụng cụ mở chai cùng với mấy ly rượu bỏ túi. Có ai làm ơn tới giải thích phương thức tư duy cùa nhà văn nghệ tuổi trẻ Hạ Dịch Nặc.


"Trong túi xách của ngươi bỏ nhiều thứ như vậy sao?!"


"Cái kia, chính là chuẩn bị cho mọi tình huống. Trong ngày lễ trung thu, vốn nên ngắm hoa ngắm trăng thưởng Thu Hương."


Hai người ăn ý đối mặt nhau mà cười. Hạ Dịch Nặc người này, thật sự là khiến cho người ta kinh hỉ.


"Tửu lượng của ta cực kỳ kém, " Lương Giác Quân nói thật, "Nhưng mà nếu như muốn ngắm hoa ngắm trăng thưởng Thu Hương, liền uống một chút cũng được."


Hạ Dịch Nặc mỉm cười khui chai rượu, rót ra hai ly rượu: "Ta cũng không uống rượu. Ta và Quý Khang có một bằng hữu tốt cùng nhau lớn lên tên là Mạch Thế Ninh, nàng rất thích uống rượu, cũng rất biết cách uống. Mấy năm nay nàng vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, cho nên chai rượu này coi như là dành cho nàng."


"Có thể có được bằng hữu cùng nhau lớn lên như vậy rất hiếm." Lương Giác Quân cảm thán.


Đêm đã khuya, nhiệt độ trên núi càng ngày càng xuống thấp, Hạ Dịch Nặc lấy một tấm chăn mỏng đưa cho Lương Giác Quân. Lương Giác Quân thấy chỉ có một cái chăn, không cầm lấy, hỏi: "Vậy còn ngươi?"


"Ta? Y phục của ta dầy hơn của ngươi, hơn nữa uống chút rượu liền ấm áp rồi." Nói xong cầm tấm chăn mỏng trực tiếp khoác lên người Lương Giác Quân.


Ngọn núi cao nhất giữa khung cảnh núi non trùng điệp, không có vật che chắn, tầm nhìn rộng rãi. Thời tiết rất tốt, liếc mắt nhìn một cái dưới bầu trời xanh thẳm chính là những dãy núi trùng điệp liên miên kéo dài, ngẩng đầu chính là những ngôi sao đầy trời, không hề vướng bận, tỏa sáng lấp lánh, dường như đang cách bản thân rất gần rất gần, có thể chạm tay đến.


Trong một khoảnh khắc cả hai người đều không nói gì cả, chẳng qua là lặng yên từng người uống rượu. Đêm thu cơn gió rít lên kéo đến, Hạ Dịch Nặc nhịn không được rùng mình một cái.


Thân thể Lương Giác Quân xê dịch về phía Hạ Dịch Nặc, kéo gần hơn khoảng cách giữa hai người, cầm tấm chăn mỏng khoác lên người Hạ Dịch Nặc, gọi một tiếng: "Tiểu Hạ?"


"Ân?" Hạ Dịch Nặc theo phản xạ mà đáp lại.


"Kỳ thật, mẹ ta qua đời vào mùa hè năm đó, vào buổi tối hôm đó, khi tai nạn giao thông xảy ra chúng ta ở trên cùng một chiếc xe, ta nhìn thấy bà chảy rất nhiều máu, nhưng lại không biết phải làm sao bây giờ. Ngay trong thời khắc cuối cùng bà vẫn luôn an ủi vỗ về ta lúc đó đang bối rối lo sợ khóc thút thít, nói với ta, Tiểu Bảo, không cần phải sợ, mẹ sẽ biến thành những ngôi sao trên bầu trời, sẽ luôn bảo hộ con. Ngày ấy, cũng giống như thế này, trên bầu trời tràn đầy những ngôi sao."


"Lương lão sư..."


"Hey, đã nói không cần gọi ta là lão sư."


"Sư tỷ..."


Lương Giác Quân cười khẽ: "Không biết vì sao bỗng nhiên lại nhớ đến những ký ức này. Người Trung Quốc chúng ta không phải luôn thích nói một câu này sao, lời nói lúc say chính là lời nói thật lòng nhất? Ta liền nói với ngươi một câu thật lòng, ở C thành ta cũng không có nhiều bằng hữu."


"Sư tỷ...", nhìn thấy Lương Giác Quân say rượu mà ửng đỏ hai gò má, cũng bởi vì những câu nói vừa rồi, Hạ Dịch Nặc cảm thấy men say thoáng cái tràn lên đầu, đau lòng đến mức muốn đem người ở trước mắt ôm vào trong lòng.


"I'm OK, không cần lo lắng, rất lâu rồi không có nói ra một cách thoải mái như vậy, ta muốn cám ơn ngươi."


"Tin rằng mẹ của ngươi cũng hy vọng ngươi có thể trải qua một cuộc đời vui vẻ."


"Ân." Nói xong, Lương Giác Quân lại tựa đầu lên vai Hạ Dịch Nặc, làm cho Hạ Dịch Nặc sợ đến mức ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám, bàn tay siết chặt ly rượu.


Qua thêm vài phút đồng hồ nữa, cũng không thấy Lương Giác Quân có động tĩnh gì, Hạ Dịch Nặc nhẹ giọng gọi: "Sư tỷ?" Lại cúi đầu nhìn xuống, thì ra Lương Giác Quân đã ngủ rồi! Tửu lượng quả nhiên là cực kỳ kém, chẳng qua là uống một ly rượu đỏ. Nhưng mà nhiệt độ ở bên ngoài thấp như vậy, nếu ngủ như vậy, sẽ cảm lạnh.


"Sư tỷ, tỉnh dậy, chúng ta trở về đi. Ở dây sẽ cảm lạnh đấy."


"Ân..." Lương Giác Quân bị Hạ Dịch Nặc gọi dậy, vô thức đáp lại một chút, cũng liền không lên tiếng nữa.


Hết cách rồi, cũng không thể ôm Lương Giác Quân về phòng, vậy để cho nàng ngủ ở trong lều của mình đi. Vì vậy Hạ Dịch Nặc nửa đỡ nửa kéo Lương Giác Quân đang ngủ mơ mơ màng màng vào trong lều, mở túi ngủ ra, cởi giầy và áo khoác cho Lương Giác Quân, đỡ nàng nằm xuống, kéo khóa kéo túi ngủ lên, động tác làm liền một mạch. Lúc cởi áo khoác của Lương Giác Quân ra, bên trong chỉ có một cái áo T-shirt màu trắng, làm nổi bật lên đường cong thân thể, bỗng nhiên khiến cho Hạ Dịch Nặc có chút xấu hổ.


Bộ dáng Lương Giác Quân như vậy, trong lòng Hạ Dịch Nặc vừa đau lòng lại vừa buồn cười. Đau lòng vì những lời nói thật lòng của Lương Giác Quân khi say rượu, một đứa bé tận mắt nhìn thấy mẫu thân rời khỏi chính mình, thiếu thốn tình thương của mẹ nhiều năm như vậy; buồn cười là vì Lương lão sư vốn luôn lãnh tĩnh, thế nhưng bây giờ lại đang nằm trong loại túi ngủ xác ướp của mình, cả người giống như một bé tằm đáng yêu. Cho dù trong lều có đệm chống ướt và túi ngủ, vẫn cảm thấy Lương Giác Quân sẽ bị lạnh, Hạ Dịch Nặc lặng lẽ kéo khóa kéo lều bạt lên rồi quay trở lại nhà nghỉ, đến quầy lễ tân mượn một cái chăn sạch sẽ đơn giản, một đường chạy nhanh trở lại lều bạt, nhìn thấy Lương Giác Quân còn đang ngủ say, đắp chăn lên bên ngoài túi ngủ rồi mới cảm thấy an tâm.


Thu thập xong đồ vật bày ở khắp nơi, Hạ Dịch Nặc đối mặt với một vấn đề là: Đêm nay ngủ ở đâu đây? Cho dù không gian trong lều có đủ, nhưng mà đệm chống ướt và túi ngủ chỉ chuẩn bị có một phần. Cũng không thể để cho Lương Giác Quân đã uống say đến mơ mơ màng màng ở chỗ này một mình, cho nên đêm nay chính mình cũng chỉ có thể chịu khó một chút. Hạ Dịch Nặc liền vội vàng quay lại nhà nghỉ, tốt xấu gì cũng nên mượn một cái chăn khác từ chỗ quầy lễ tân.


Hạ Dịch Nặc tiến vào trong lều, phủ thêm chăn, dựa vào một góc lều, hai chân co lên duỗi cánh tay ra ôm lấy đầu gối. Cúi đầu nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Lương Giác Quân ở bên cạnh, an tĩnh thành thật giống như một đứa bé. Đêm rất yên tĩnh, Hạ Dịch Nặc có một loại cảm giác bị hấp dẫn, bị thôi thúc, loại cảm giác sung sướng, nguyện ý vì nàng vui vẻ mà vui vẻ, vì nàng bi thương mà bi thương.


Thoáng lắc lắc đầu,Hạ Dịch Nặc nghĩ, có lẽ chính mình cũng đã uống quánhiều rồi. Bất tri bất giác, liềnngồi như vậy mà ngủ thiếp đi.    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.