Ve Kêu Mùa Hạ

Chương 9: Trở về




Thế gian này có rất nhiều phong cảnh tốt đẹp, điều quan trọng chính là người cùng ngươi ngắm phong cảnh. Một khắc này khi ánh sáng mặt trời phá tan tầng mây, lướt qua đường chân trời, Lương Giác Quân cảm nhận được ánh mặt trời sáng sớm chiếu lên mặt, như là đã trải qua một lần trọng sinh cùng cứu rỗi.


Cách đó không xa truyền đến tiếng kêu gọi hào hứng ầm ĩ, hẳn là của những người cũng đang nhìn mặt trời mọc. Hạ Dịch Nặc vỗ vỗ tay đứng lên, cúi đầu nhìn Lương Giác Quân chỉ đang ngồi đó mỉm cười với mình, liền đưa tay kéo nàng lên, nhướng mi nhìn về phía phát ra tiếng kêu gọi hào hứng ầm ĩ kia, Lương Giác Quân hiểu ý, đứng lên, Hạ Dịch Nặc hắng giọng một cái nói: "Một, hai, ba!"


Hai người cùng nhau phóng thích tiếng hô lớn điên cuồng về phía khu thung lũng trống rỗng bên dưới.


Sau khi hô lớn, đã dùng hết khí lực, hai người nhìn đối phương không khỏi bật cười ha ha, Hạ Dịch Nặc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười thoải mái vui vẻ như vậy của Lương Giác Quân, cảm thấy vô cùng cao hứng.


Lương Giác Quân: "Tiểu Hạ, cám ơn ngươi."


Hạ Dịch Nặc không có trả lời, chẳng qua là một mực treo lên dáng tươi cười, bắt đầu khom lưng thu dọn đồ đạc. Một lát sau, Hạ Dịch Nặc bỗng nhiên ngẩng đầu, mở lớn hai mắt sau đó nghiêm túc nói: "Sư tỷ, ngươi có thể xem ta là bằng hữu, nói với ta bất cứ chuyện gì ngươi muốn nói, nhưng mà không cần nói cám ơn với ta. Ta làm những chuyện này, không phải là vì để cho ngươi cảm ơn ta."


Không nghĩ tới Hạ Dịch Nặc sẽ nói như vậy, Lương Giác Quân vẫn là đáp lại: "Được, ta biết rồi."


Hai người đều không có ý định đi ngủ nữa, liền tháo dây buộc hạ lều bạt, thu dọn đồ đạc, người làm thí nghiệm khả năng ra tay làm việc đều rất tốt, điểm này không phân biệt nam nữ, nếu không thì làm sao mà rất nhiều nam nhân học khoa xã hội gặp phải nữ nhân học khoa tự nhiên lại cảm thấy xấu hổ chứ. Ba lô leo núi một lần nữa bị nhét đầy các loại thiết bị. Lương Giác Quân hỏi nàng có cần mang giúp thứ gì đó hay không, Hạ Dịch Nặc phất phất tay từ chối, nói chút nữa sẽ đem hành lý chia sẻ cho Trương Quý Khang.


Thời gian còn sớm, sáng sớm trên núi không khí rất tốt, hai người chậm rãi bước về phía nhà nghỉ. Hành lý và điện thoại của Lương Giác Quân đều ở trong phòng, ngày hôm qua không có trở về, sợ là Lưu lão sư cùng phòng sẽ lo lắng, huống hồ hôm qua leo núi xong còn chưa có hảo hảo rửa mặt, trong người khó chịu, hai người ai về phòng nấy.


Trước khi đi Lương Giác Quân nói với Hạ Dịch Nặc: "Chờ ngươi cùng đi ăn sáng."


"Được", Hạ Dịch Nặc nghe nói liền cao hứng đáp ứng, xoay người chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên lại xoay người lại nói: "Số điện thoại của ta..."


"Ta có số điện thoại của ngươi." Lương Giác Quân nói.


"A?" Hạ Dịch Nặc chưa kịp phản ứng.


"Ngươi đã nói trong email."


"Ah, haha, vậy lát nữa gặp lại." Lương Giác Quân thật đúng là một giảng viên nghiêm túc có trách nhiệm, lúc đó còn chưa từng gặp mặt trợ giảng, số điện thoại di động đã lưu lại rồi, sẵn sàng cho mọi tình huống.


Không biết là ai từng nói, lúc tắm rửa là thời khắc tốt nhất để suy nghĩ vấn đề. Hạ Dịch Nặc trở về phòng tắm rửa, để nước ấm chảy từ đầu đến chân, mới cảm thấy từ tối hôm qua đến bây giờ, giống như một giấc mộng.


Giữa người với người chính là có một loại từ trường rất kỳ lạ, hấp dẫn đối phương tới gần. Ban đầu cho rằng đó chẳng qua chỉ là thiện cảm, đợi đến khi loại cảm giác này mọc rể nảy mầm ở trong lòng mới biết được người kia đã từ từ chiếm cứ toàn bộ lồng ngực. Nó như là hạt giống ở trong bình chờ đợi nảy mầm, vĩnh viễn không thể xác định được tương lai có mỹ lệ hay không, nhưng nó là sự chờ đợi chân thành cùng kiên định.


Bữa sáng cũng không phải là ăn một mình như trong tưởng tượng, mà là gặp được người quen ở khắp nơi, xem ra tất cả mọi người đều thức dậy quá sớm, cả nhà ăn nghiễm nhiên biến thành một địa điểm liên hoan náo nhiệt. Trương Quý Khang vừa nhìn thấy Hạ Dịch Nặc liền vội vàng chạy tới, lên tiếng chào hỏi Lương Giác Quân xong, liền hỏi: "Tiểu Bảo, chút nữa ngươi trở về trường học hay là trực tiếp đến Tam Hà sơn trang?"


Lúc này Hạ Dịch Nặc mới phản ứng tới, hôm nay là sinh nhật của bà ngoại, lão nhân gia không thích đi khách sạn phô trương, Lý Thanh Lam đã sớm sắp xếp tốt, chúc thọ bà ngoại ở Tam Hà sơn trang. Mà Trương Quý Khang là một hàng xóm lâu năm kiêm đồng nghiệp lâu năm kiêm bằng hữu lâu năm, tất nhiên đã có tên trong danh sách khách mời.


Hạ Dịch Nặc theo bản năng nhìn thoáng qua Lương Giác Quân đang đứng đối diện, nói với Trương Quý Khang: "Trực tiếp qua đó đi, buổi tối ta trở về trường học."


Trương Quý Khang đáp: "Được, vậy lát nữa cùng nhau trở về, ta đi gọi điện thoại cho mẹ của ta." Nói xong cũng rời đi.


Trương Quý Khang vừa rời đi, Hạ Dịch Nặc liền nói với Lương Giác Quân: "Hôm nay là sinh nhật của bà ngoại ta, ta phải về nhà của mẹ ta để chúc thọ bà ngoại. Lúc bảy tuổi, cha mẹ ta ly hôn, từ trước đến nay ta và bà ngoại ở tại khu nhà dành cho nhân viên của Đại học C, cũng chính là căn phòng cùng tầng với ngươi. Khi ta vào đại học thì ở tại ký túc xá của trường, bà ngoại dọn về ở cùng với mẹ. Sau khi làm nghiên cứu sinh, lại trở về căn phòng cũ của mình. Mẹ của ta cùng trượng phu hiện tại sống ở Tam Hà sơn trang, bên kia cách chỗ làm của bọn họ tương đối gần. Trương Quý Khang cùng ta lớn lên ở khu nhà dành cho nhân viên của Đại học C, sau đó gia đình họ cũng dọn đến Tam Hà sơn trang, ba của hắn cũng là giảng viện ở Đại học C, mẹ của hắn là đồng nghiệp trong cùng bệnh viện với mẹ của ta."


Mở miệng nói một đống thứ như vậy, Lương Giác Quân có chút ngây ngẩn cả người, một hồi lâu mới tiêu hóa hết thông tin. Hạ Quý Nặc nhìn bộ dáng của Lương Giác Quân, lại hỏi: "Có phải là ta nói quá nhanh không? Nói chưa rõ ràng sao?" Chính là tiểu tâm tư không muốn để cho Lương Giác Quân có nửa điểm hiểu lầm đối với mối quan hệ của mình và Trương Quý Khang.


"Ta hiểu rồi."


"Vậy là tốt rồi."


Con đường quay về không phải là con đường hôm qua bọn họ lên núi, mà dùng xe du lịch chạy dọc theo con đường núi quanh co. Sau bữa sáng không lâu, mọi người sửa sang lại hành trang, chuẩn bị lên đường trở về. Hạ Dịch Nặc bị người quen ầm ầm ĩ ĩ lôi kéo lên một chiếc xe trong đó, trơ mắt nhìn Lương Giác Quân cùng Trần Điện Điện, còn có Kha Định Hào, lên cùng một chiếc xe.


Xe xuất phát không bao lâu, liền nhận được tin nhắn của Lương Giác Quân, chỉ một câu đơn giản: "Chúc bà ngoại của ngươi sinh nhật vui vẻ." Hạ Dịch Nặc cầm điện thoại trong tay nhìn một hồi lâu, mới trả lời: "Được rồi, thay bà ngoại cám ơn ngươi."


Lúc cùng Trương Quý Khang đến Tam Hà sơn trang đã là chạng vạng tối, trong nhà đã sớm là một mảnh náo nhiệt. Lý Thanh Lam, Lý Đỗ, Lý Tu Hằng, cậu, mợ, cùng với một ít bạn bè tốt thế giao đều đã đến rồi.


Hạ Dịch Nặc và Trương Quý Khang vào cửa, hai người đều mặc trang phục của ngày hôm qua, Trương mẫu vừa tiến đến chào đón thay hai người tháo ba lô leo núi cực đại xuống, vừa oán trách Trương Quý Khang: "Con xem lại con một chút, cũng không có chiếu cố tốt cho Tiểu Bảo." Hạ Dịch Nặc vội nói: "A di, là con nài ép Quý Khang tham gia hoạt động trong viện của con, những thứ nặng nề con mang theo đều do hắn đeo. Ha ha ha, thật ngại quá để cho các thúc thúc a di đợi lâu!" Nói xong chạy đến bên cạnh bà ngoại, nịnh nọt nói: "Bà ngoại sinh nhật vui vẻ! Hì hì!"


"Liền biết cái miệng ngươi ngọt!" Bà ngoại cười nói, "Nhanh đi rửa tay một cái, nhìn phong trần mệt mỏi này."


Lý Thanh Phong từ phòng bếp chui ra, giữ chặt lấy Hạ Dịch Nặc: "Tiểu Bảo, ngươi gọi cho Mộc Mộc một cái, lúc này bên nàng cũng là buổi sáng nên rời giường rồi, đứa nhỏ này, hôm nay cũng không có điện thoại về."


Hạ Dịch Nặc nói được.


Lý Mộc, là nữ nhi của Lý Thanh Phong, cũng là biểu muội của Hạ Dịch Nặc. Vừa mới hai mươi tuổi, học đại học ở London.


"Mộc Mộc, rời giường chưa?" Hạ Dịch Nặc gửi tới một tin nhắn giọng nói.


Qua một hồi lâu, kia đầu mới truyền đến một tin nhắn mang thanh âm lười biếng: "Vừa dậy, làm sao vậy a?"


"Làm sao vậy? Bà ngoại của ta, bà nội của ngươi, hôm nay là đại thọ, không muốn để cậu mắng chết thì liền nhanh chóng hiến thân thỉnh an."


Điện thoại lập tức vang lên, đối phương kích động reo lên: "Hạ Tiểu Bảo, sao ngươi không nhắc ta sớm hơn hả! Nhanh chóng để bà nội nghe máy!"


Hạ Dịch Nặc đưa điện thoại cho bà ngoại, nói là Mộc Mộc gọi, bà ngoại vui vẻ cầm nghe điện thoại. Cũng không biết là ở đầu bên kia tiểu tai họa này nói cái gì, chọc cho bà ngoại vui vẻ đến không khép được miệng.


Đều là bạn bè tri kỉ thân hữu, cũng không cần quá chú trọng lễ tiết, cả đêm mọi người ăn uống vui chơi, cười cười nói nói, rất là vui vẻ. Hạ Dịch Nặc đặc biệt nói với bà ngoại: "Con nói cho một giảng viên trong học viện của con biết hôm nay là sinh nhật của ngài, nàng nhờ con chào hỏi ngài, chúc ngài sinh nhật vui vẻ!"


"Tốt, tốt!" Bà ngoại vui vẻ gật đầu, nhìn một lượt mọi người trong đình, quả thực rất cao hứng rất thỏa mãn rồi.


Sau khi bữa tiệc chấm dứt, Lý Thanh Lam vốn muốn để nữ nhi ở lại Tam Hà sơn trang qua đêm, Hạ Dịch Nặc nói còn phải trở về thu dọn đồ đạc, với lại sáng ngày mai còn phải đến phòng thí nghiệm sớm. Vì vậy Lý Tu Hằng lái xe đưa muội muội trở về Đại học C.


Nửa đường bỗng nhiên Lý Tu Hằng nói: "Tiểu Bảo, khi nào ngươi có thời gian, ta giới thiệu một người cho ngươi làm quen."


"Ai?" Hạ Dịch Nặc miễn cưỡng dựa người trên ghế trước, nghe xong liền cảnh giác.


"Tề Khiêm, một người bạn thân, bây giờ cũng giống như ta, cũng làm việc trong bệnh viện C."


Liền biết ngay là không có chuyện tốt.


"Ca, sao đến ngươi cũng bắt đầu vậy?" Hạ Dịch Nặc chán nản.


"Ai nha, ngươi cũng đã 24 rồi, không phải lần trước bà ngoại đã nói sao, tìm một đại sư xem tướng số, nói là năm nay vận mệnh của Tiểu Bảo nhà chúng ta sẽ rất đào hoa, ha ha ha ha." Lý Tu Hằng có chút hả hê mà nói.


"Ngươi còn cười, thời buổi nào rồi còn tin những chuyện này a."


"Bà ngoại nói, thà rằng tin là có! Để cho lão nhân gia an tâm là được." Lý Tu Hằng an ủi.


"Nhất định là ngươi, vì bảo toàn bản thân mình, liền đẩy ta ra."


"Ha ha, đừng đổ oan cho ta, ta bị bà ngoại hối thúc kết hôn ít hơn ngươi sao?"


"Được rồi, đến lúc đó lại nói đi, gần đây bận rộn rất nhiều việc."


Hạ Dịch Nặc trở lại cái ổ nhỏ của bản thân, thu dọn đồ đạc, tắm rửa xong, thoải mái tươi sáng lên không ít. Đã hơn mười một giờ, hai ngày quá sức mệt mỏi, rốt cuộc có thể hảo hảo ngủ một giấc rồi.


Bên kia, Lương Giác Quân đã sớm lên giường, hành trình hơn một ngày thật đúng là hơi mệt mỏi, nhớ lại, trái tim liền được lấp đầy. Lời nói của Hạ Dịch Nặc không thể xóa nhòa khỏi đầu:


"Đau khổ khiến cho cuộc sống càng trở nên chân thật."


"Thăng hoa sau đau khổ mới là bảo vật vô giá."


"Nhân sinh vốn là một cuộc thể nghiệm."


"Chắc chắn sẽ có người đưa ngươi ra khỏi mây mù."


"Ta làm những thứ này, không phải vì để cho ngươi cám ơn ta."


Lương Giác Quân kinh ngạc khi bản thân đã thổ lộ quá nhiều việc riêngtư không muốn để người khác biết đến với Hạ Dịch Nặc, hơn nữa cònbị một vài câu của Hạ DịchNặc, đánh trúng vào khúc mắc ẩn giấu vài chục năm dưới đáylòng. Thời gian chungquy rồi sẽ cuốn đi những đau đớn cùng bất đắc dĩ, hay là bởi vì bầu trời đầy sao và ánhmặt trời mới mọc,cùng với những lời nói của mộtngười tên là Hạ DịchNặc kia, làm ấm áp mộttrái tim phiêubạt này? Trở về, xem ra là một quyết định chính xác.    


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.