Huyền Thiên quốc quân đội anh dũng thiện chiến, nổi tiếng khắp nơi một phần là nhờ ngựa chiến, từng con từng con đều rất thiện chiến chiến là nhờ Đế Vương các đời đều tự mình tới Hồ Hạt tộc mua ngựa, khiến người Hồ Hạt cảm dộng, nuôi ra những con ngựa anh dũng nhất.
Tháng sáu, Huyễn Phượng xuôi mạn bắc tới Hồ Hạt tộc.Lúc này trong kinh thành lại xảy ra dịch bệnh.
“ Bảo Bảo, bên ngoài đang có ôn dịch, tỷ tỷ mấy ngày nay không nên ra ngoài” Vệ Linh Phong ôn nhu dặn Vệ Ngữ Nghi.
“ Diều” Vệ Ngữ Nghi phản đối, nàng muốn ra ngoại thành chơi diều.
“ Sau này có thể chơi mà, nếu tỷ sinh bệnh đệ sẽ rất đau lòng” Vệ Linh Phong chua xót nói.
Nhìn thấy nỗi đau đang dâng lên trong mắt Vệ Linh Phong, Vệ Ngữ Nghi ngoan ngoãn gật đầu.
“ Ai bảo tỷ tỷ của ta không hiểu chuyện chứ” Giấu đi đau thương trong mắt, Vệ Linh Phong xoa đầu Vệ Ngữ Nghi.
“ Tối về mua bánh hoa cao cho tỷ”
“ Được, bánh hoa cao” Vệ Ngữ Nghi vui mừng.
Trên triều, các vị đại nhân đang đau đầu, ôn dịch ác liệt, triều đình cần cử người tới lo liệu, nhưng chốn hiểm nguy, bệnh dịch lại chưa tìm được thuốc điều trị, lần này có đi mà chưa chắc trở về được. Mặt khác, nếu cưỡng chế bắt quan viên đi thì chỉ loạn thêm. Nhưng người tình nguyện vào chốn biển lửa này là ai đây.
Vệ Linh Phong vừa tới phủ nha liền thấy các đại nhân mặt chau mày nhíu, liền đoán được sự tình.
“ Tống đại nhân” Vệ Linh Phong chắp tay “ Linh Phong chỉ là một quan viên nhỏ, nhưng cũng là người đọc sách thánh hiền, nay bách tính lâm nguy, Linh Phong xin góp chút sức mọn”
Tống đại nhân thấy Vệ Linh Phong tự nguyện liền vội vàng đồng ý.
Vệ Linh Phong cũng không chậm trễ, lập tức tới phố Đông, trước đó chỉ kịp về nhà dặn Lạc Họa vài câu.
Thành đông vốn nhộn nhịp nay lại một mảnh tiêu điều, mùi thi thể cùng cái nóng bốc lên khiến cho Vệ Linh Phong cảm thấy ngột ngạt. Nhưng gạt qua cảm giác của bản thân, Vệ Linh Phong sai người đưa dân chúng bị bệnh vào một chỗ, lấy nước vệ sinh sạch sẽ, người chết thì mang đi đốt để tránh truyền bệnh. Lại đích thân mời đại phu tới xem bệnh. Từ đại phu cũng coi là người nhân đức, liền theo Vệ Linh Phong tới tìm cách trị bệnh.
Nửa tháng dài dằng dặc qua đi, ôn dịch cuối cùng cũng được kiểm soát. Vừa vặn lúc này Huyễn Phượng từ phía bắc trở về cũng tức tốc tới đông thành.
“ Linh Phong thúc thúc, Hoa nhi tặng ngài này” Tiểu cô nương mới bảy tuổi, e ấp giơ một bông hoa ra trước mặt Vệ Linh Phong.
“ Tiểu cô nương, hoa đẹp phải xứng với giai nhân” Nói rồi tinh nghịch cài đóa hoa nhỏ lên tóc tiểu cô nương, rồi cười rộ lên.
Huyễn Phượng đi tới chính là gặp một màn này, lần đầu tiên hắn thấy Vệ Linh Phong cười rộ lên như vậy, rực rỡ, trong sáng, len lỏi quện vào lòng hắn, gợi lên thứ cảm xúc không tên.
“ Vệ Linh Phong” Huyễn Phượng lên tiếng gọi.
Vệ Linh Phong quay lại ôn đồn thi lễ.
“ Vi thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế”
“ Bình thân, dịch bệnh sao rồi?” Huyễn Phượng phất tay áo ý bảo Vệ Linh Phong đứng lên.
“ Đã khống chế được, Từ đại phu y thuật cao minh, qua mấy đêm thức trắng cũng tìm được thuốc điều trị. Mọi chuyện cũng coi như tương đối ổn, vài hôm nữa thần sẽ về phủ nha nhận mệnh” Vệ Linh Phong nói xong liền chắp tay thi lễ.
“ Tốt lắm, chuyện ở đây để cho Tiểu Thuận Tử lo, ngươi mau theo ta hồi cung” Thấy Vệ Linh Phong đứng tại chỗ đầy mầm bệnh này, Huyễn Phượng thấy không thoải mái chút nào.
“ Hoàng thượng, mọi việc cũng tương đối rồi, vi thần mấy ngày nay ở tại đây nên nắm chắc công việc. Bây giờ để Thuận công công tiếp quản e công công không nắm rõ công việc. Chỉ là còn chút việc cần gaiir quyết. Xin hoàng thượng…”
Chưa kịp nói hết câu, Vệ Linh Phong thấy trước mắt tối sầm, ngã ra sau. May mà Huyễn Phượng nhanh tay, đỡ lấy y, nhưng Vệ Linh Phong đã chìm trong hôn ám.
“ Linh Phong công tử” Từ đại phu từ xa vừa gọi tên người vừa chạy tới. Nhanh chóng vén tay áo Vệ Linh Phong, cẩn trọng bắt mạch.
“ Muôn tâu, Linh Phong đại nhân đã nhiễm ôn dịch, thảo dân nghĩ nên để đại nhân về phủ nghỉ ngơi, nơi này tử khí nhiều không tốt” Từ đại phu đang nói thì cảm thấy có ai đó níu tay áo mình.
“ Trong phủ…có…Bảo Bảo…không thể về” Thì ra Vệ Linh Phong vừa tỉnh lại.
“ Nhưng nơi này, con gái lão phu vừa sinh, cũng không thể để đại nhân về đó được” Từ đại phu khó xử.
“ Trẫm có một biệt viện nhỏ gần đây, để Vệ đại nhân tới đó dưỡng bệnh đi” Biệt viện này là chỗ Huyễn Phượng ở mỗi khi ra khỏi hoàng cung.
“ Đa tạ hoàng thượng” Từ đại phu chật vật đỡ Vệ Linh Phong đứng lên.
Huyễn Phượng liền không nói một lời, bế Vệ Linh Phong lên. Tuy Từ đại phu đã qua ngũ tuần, lại đã làm ông nội nhưng hắn thấy ông đỡ Vệ Linh Phong liền thấy khó chịu.
Bệnh đến như núi đổ bệnh kéo như tơ, Vệ Linh Phong năm năm nay chưa từng ốm, lần này lại chuyển biến rất chậm.
Sốt cao liên tục ba ngày Vệ Linh Phong mới từ mê man tỉnh lại. Nhưng không có cắt sốt hẳn, cứ tới tối y lại nóng lên.
Huyễn Phượng ngoài giờ thiết triều đều tới biệt viện, nhìn hắn âm trầm cung nhân ai cũng sợ trêu vào lão hổ đang thịnh nộ.
“ Tại sao y vẫn không khá hơn” Huyễn Phượng nhìn Từ đại phu, nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Từ đại phu đã đầu thai mấy lần rồi.
“ Bẩm hoàng thượng, thông thường nếu uống thuốc thì ba ngày sẽ hết sốt, nhưng Linh Phong đại nhân nửa tháng nay vất vả, thường xuyên thức trắng đêm sức khỏe suy yếu nên bệnh cứ dây dưa mãi” Từ đại phu cẩn trọng bẩm báo.
“ Y đến khi nào có thể khỏi hẳn?”
“ Bệnh đến như núi lở, bệnh kéo như tơ. Thảo dân cũng không nắm chắc” Từ đại phu lấy hết dũng khí, nhìn hoàng thượng như muốn đem mình ra lăng trì ông có chút sợ hãi.
“ Được rồi, ngươi lui đi” Huyễn Phượng cũng bất lực.
Từ đại phu vội quỳ an
“ Còn nữa, tại sao gọi y là Linh Phong đại nhân, Linh Phong là tên các ngươi được phép gọi sao?” Huyễn Phượng gọi Từ đại phu đang cáo lui lại chất vấn.
“ Là đại nhân muốn chúng thảo dân gọi như vậy, đại nhân dường như không thích bị gọi là Vệ đại nhân’ Nhìn ánh mắt đầy sát khí của Huyễn Phượng, Từ đại phu không dám gọi
“ Linh Phong đại nhân”.
“ Được rồi, ngươi lui đi”
Từ lão đại phu nhanh chóng cáo lui.
Thiếu niên xinh đẹp vì bị bệnh mà sắc da tái nhợt, môi khô khốc, tinh thần uể oải nhưng không hiểu sao đập vào mắt Huyễn Phượng vẫn là một mỹ cảnh.
Vệ Linh Phong ngồi tựa vào thành giường, chỉ mặc áo trong màu trắng, chăn lụa đắp tới bụng. Y vừa uống thuốc xong nên trong phòng vẫn còn vương mùi thuốc đông y.
“ Hoàng thượng bận rộn quốc sự, mỗi ngày đều tới đây không sợ các vị đại thần nhắc nhở” Vệ Linh Phong nói, trong giọng nói lộ ra sự suy yếu.
“ Bọn họ dám. Thân thể thế nào?” Huyễn Phượng hỏi.
Lúc tỉnh lại là thấy đế vương đang dùng khăn lau mồ hôi cho y, Vệ Linh Phong không giấu nổi sự chua xót trong ánh mắt, nhưng rất nhanh che giấu đi.
“ Đã khá hơn rồi ạ” Vệ Linh Phong cười đáp.
Huyễn Phượng nhíu mày, Vệ Linh Phong luôn cười như vậy, nhàn nhạt, từ khi gặp y đến nay chỉ có duy nhất lúc ở đông thành hắn mới thấy thật lòng cười.
“ Lần này đông thành ngươi lập công lớn, mấy hôm nữa sẽ ban thưởng thăng chức cho ngươi”
“ Tạ ơn hoàng thượng” Vệ Linh Phong lại cười “ Nhưng làm một quan lại nhỏ đối với thần là đủ rồi. Hoàng thượng có thể tăng thêm chút bổng lộc”
Huyễn Phượng nhíu mày, Vệ Linh Phong có chút cố chấp với tiền bạc, trong nhà không có gia nô không phải là do tiếc tiền? Kẻ sĩ lại bán tranh bán chữ không khác phường buôn? Một chút cảm xúc tốt đẹp phút chốc giảm đi một nửa.
“ Được”
Bệnh tình diễn biến rất khó lường, hôm trước mới tốt một chút, hôm sau Vệ Linh Phong lại lâm vào mê man, người nóng rực.
“ Phụ…thân…mẫu…thân” Vệ Linh Phong trong cơn mê man rên rỉ tới thảm thương.
“ Từ đại phu, y thế nào rồi?” Huyễn Phượng hỏi.
“ Hoàng thượng, đại nhân thể chất kỳ lạ, bệnh tình diễn biến rất khó lường” Từ đại phu lắc đầu.
“ Thuốc chỉ có tác dụng có hạn, phần sau đành dựa vào bản thân công tử”
“ Hoàng thượng, ngoài cửa có một cô nương tự xưng Lạc Họa – là nô tỳ của Vệ Ngữ Nghi xin vào cầu kiến ạ” Tiểu Thuận Tử từ ở ngoài cửa bẩm báo.
“ Cho vào”
Lạc Họa được dẫn vào tiểu viện, nàng nhìn công tử nhà mình mê man trên giường, không ngừng rên rỉ đau lòng vô cùng. Bước tới nắm tay Vệ Linh Phong, giúp y lau mồ hôi trên trán, Lạc Họa ôn nhu nói
“ Công tử, là Lạc Họa đây, công tử gắng gượng lên một chút được không, chúng ta cố gắng đến khi Bảo Bảo tiểu thư gả chồng nhé. Bảo Bảo sẽ là tân nương xinh đẹp nhất”
Vệ Linh Phong nghe được lời của Lạc Họa, yếu ớt đáp lại: “ Bảo…bảo”
“ Phải, Bảo Bảo tiểu thư đang đợi công tử, công tử mau khỏe lại nhé” Lạc Họa ôn nhu chỉnh lại những sợi tóc đã oán loạn của Vệ Linh Phong
“ Ta sẽ sống…vì Bảo Bảo” Giọng Vệ Linh Phong nhỏ tới nỗi chỉ có mình Lạc Họa nghe thấy.
Ở lại chăm sóc Vệ Linh Phong một chút rồi Lạc Họa phải trở về. Nàng nghe tin bệnh tình Vệ Linh Phong lúc tốt lúc xấu liền lo lắng vô cùng. Bèn gửi Ngữ Nghi cho Thầm tẩu nhà bên trông hộ, nhưng không thể đi lâu.
“ Công tử xin hỏi quý danh?” Lạc Họa chưa từng gặp Huyễn Phượng nên không biết hắn là hoàng đế cao cao tại thượng chỉ tưởng là công tử danh gia bình thường quen biết với Từ đại phu nên giúp đỡ Vệ Linh Phong.
“ Ta là Hoàng Văn” Huyễn Phượng đáp, hắn cũng không muốn lộ ra bản thân có dây dưa với thần tử của mình.
“ Cảm tạ Hoàng công tử đã tương trợ, chỉ là trong nhà còn có đại tiểu thư, tiểu nữ không thể ở lại lâu, công tử gia xin nhờ Hoàng công tử chăm sóc. Sau này có dịp, tiểu nữ tử sẽ hết lòng báo đáp” Nói rồi nàng chắp tay tay bên hông, nhún người thi lễ.
“ Cô nương yên tâm, ta sẽ chăm sóc y” Huyễn Phượng cảm thấy có cảm tình tốt với người con gái ôn nhu trước mặt nên giọng điệu cũng nhu hòa, không hề tỏ uy nghi của đế vương.
“ Tiểu nữ xin cáo lui”
Sau khi Lạc Họa rời đi, bệnh tình của Vệ Linh Phong chuyển biến tốt dần, nửa thánh sau cuối cùng y cũng được thả cho về Vệ phủ.
“ Công tử, gầy đi nhiều quá” Lạc Họa đau lòng nói. Bên cạnh Vệ Ngữ Nghi cũng không vui nhìn y.
“ Gầy! gầy!”
Thấy tỷ tỷ tức giận, Vệ Linh Phong xuống nước, ôn nhu xoa đầu Vệ Ngữ Nghi.
“ Xin lỗi để hai người lo lắng”
“ Thôi, công tử mau vào nhà nghỉ ngơi, tiểu nữ đã nấu sẵn cháo gà, chút nữa lấy lên cho tiểu thư cùng công tử ăn” Lạc Họa nói.
“ Để cho tỷ tỷ tẩm bổ đi, ta là nam nhi, chịu khổ một chút mới ra dáng trượng phu” Vệ Linh Phong từ chối.
Lạc Họa liếc mắt nhìn cái người vừa qua cơn bạo bệnh, gầy tới mức gió thổi cũng bay này, lại còn nói ra dáng trượng phu
“ Công tử không cần lo lắng, đồ là trong cung đưa tới. Hoàng thượng ban thưởng vì công tử có công trong lần xử trí ôn bệnh này” Lạc Họa cao giọng nói.
Nghe ra cô nương này có chút tức giận, Vệ Linh Phong nhanh chóng lấy cháo nhân sâm ra ăn.