Tin tức Vệ linh Phong hoài thai đã truyền khắp cả nước. Tuy có lời bàn tán, nhưng không ai dám can gián nửa lời với Huyễn Phượng bởi Huyễn Phượng là vị đế vương có uy nghi cao nhất từ thời dựng quốc tới nay, là nhị hoàng tử được tiên đế sủng ái nhất, là người chỉ huy quân thiết kỵ đông đảo anh dũng nhất, là người nắm trong tay bằng chứng của toàn bộ tham quan hiện tại. Thử hỏi ai dám can gián hắn.
Lạc Họa vừa về tới kinh thành lập tức dẫn theo Vệ Ngữ Nghi vào cung. Tuy nhiên nàng bị cấm vệ quân chặn ở bên ngoài.
“ Tiểu nữ là gia quyến của Linh Phong đại nhân, hiện tại nghe nói tình trạng đại nhân không tốt, thiết nghĩ tiểu nữ có thể cùng hoàng thượng phân ưu”. Lạc Họa từ tốn nói.
Cấm vệ quân thấy nàng nói vậy tuy không tin lắm, nhưng sự việc trọng đại nếu không bẩm báo nếu sau này có việc truy cứu lại bọn họ nhất định chịu tội.
Tiểu Thuận Tử thấy cấm vệ quân bẩm báo liền vội ra cổng cung, đón Lạc Họa cùng Vệ Ngữ Nghi vào.
Lạc Họa thấy Vệ Linh Phong nằm trên giường, trên mặt là thống khổ, là hoang mang, là hận ý.
“ Công tử” Không kìm được nàng khóc nức lên “ Công tử không được rời xa Bảo Bảo, không được rời xa Lạc Họa, ba người chúng ta nương tựa vào nhau mà sống, công tử nỡ để lại hai nữ tử chúng ta sao”.
Vệ Ngữ Nghi thấy đệ đệ nằm trên giường liền tới nghịch ngợm chuông ngọc trên cổ tay Vệ Linh Phong.
“ Linh Phong không sao, không sao”.
Vệ Linh Phong liền an tĩnh trở lại, hô hấp cũng điều hòa hơn. Tảng đá trong lòng Huyễn Phượng mấy hôm nay được gỡ xuống.
Lúc này đã bình tĩnh trở lại Lạc Họa mới nhận ra người trong phòng.
“ Hoàng công tử?” Nàng kinh ngạc.
“ Dân nữ to gan, thấy hoàng thượng mà không hành lễ” Tiểu Thuận Tử lên tiếng.
Huyễn Phượng phất tay bảo y không cần.
“ Vệ Linh Phong là xảy ra chuyện gì?” Huyễn Phượng hỏi Lạc Họa.
“ Dân nữ tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế” Lạc Họa khấu đầu “ Công tử gia nhà tiểu nữ may mắn được hoàng thượng nhìn chúng, đã mang long loại nhưng có một số việc dân nữ cần suy nghĩ kỹ mới có thể nói” Ý nàng là hiện tại nàng không thể nói cho Huyễn Phượng biết.
“ Tại sao?” Giọng Huyễn Phương lạnh lẽo.
“ Nếu nói ra, chúng dân nữ có thể mất công tử gia mãi mãi nếu ngài không đủ yêu thương Vệ Linh Phong”.
“ Được, đem hai người nay sang phòng bên để vị tiểu thư đây có thể suy nghĩ kỹ càng. Trong hoàng cung lắm nguy hiểm dặn cấm vệ quân nhớ theo sát bảo vệ hai người”.
Từ trong mông lung, Vệ Linh Phong từ từ mở mắt. Huyễn Phượng thấy y tỉnh lại, tâm tình tốt hơn một chút.
“ Bảo Bảo đâu?” Vệ Linh Phong vừa tỉnh lại đã hỏi người. Từ trong hôn ám, y nghe Bảo Bảo nói, không sao, Linh Phong, không sao khiến y nhớ lại. Bảo Bảo phải gả chồng.
“ Ta sai người đưa hai nàng sang phòng bên cạnh, yên tâm ta sẽ không tổn hại hai người đó”
“ Dực Tú cung, ngươi đã mê man mấy ngày chưa ăn gì ta sai người mang cháo lên” Lập tức có cung nữ ra khỏi phòng. Nhanh chóng, vị cung nữa mang cháo tới.
Nhưng Vệ Linh Phong lại vô cùng bài xích, y ngửi thấy mùi thức ăn đã buồn nôn. Miễn cưỡng duy trì tâm ý ổn định nhưng không thể phủ nhận thương tổn trong tâm lý vân còn đó khiến cho phản ứng mang thai của Vệ Linh Phong vô cùng mạnh mẽ.Chật vật mãi cuối cùng Vệ Linh Phong cũng ăn được nửa bát cháo, mệt mỏi y nằm xuống nghỉ ngơi.
Huyễn Phượng đẩy cửa bước vào Lạc Họa đang ôm Vệ Ngữ Nghi trong lòng còn Vệ Ngữ Nghi nghịch nghịch tóc con búp bê nàng mang theo, hoàn toàn không biết mọi chuyện đang diễn ra.
” Y tỉnh rồi, nhưng lại không ăn được” Phượng Huyễn mở lời.
Lạc Họa chăm chú nhìn Huyễn Phượng, đắn đo.
“Lạc Họa” Người đáng ra phải nằm trên giường nghỉ ngơi lại đang được Tiêu Thuận Tử đỡ bước vào trong phòng.
” Công tử” Lạc Họa có chút mông lung nhìn Vệ Linh Phong.
” Điều ngài muốn biết thần sẽ nói, xin đừng làm tổn hại tới hai người bọn họ”
Huyễn Phượng mỉm cười, mục đích của hắn sang đây là để cho Vệ Linh Phong cảm thấy hai nữ tử kia đang bị uy hiếp.
” Được, trẫm muốn biết tất cả”.
Vệ Linh Phong siết chặt chuông ngọc trong tay.
” Hơn hai mươi năm trước, kinh thành có một kỹ nữ xinh đẹp tuyệt vời. Kỹ nữ này được Vệ Kiến Lập nhìn trúng trở thành tiểu thiếp của ông ta. Không bao lâu sau thì tiểu thiếp có thai, những tưởng được mẫu bằng tử quý, nào ngờ lại sinh ra một nữ nhi đầu óc không thông minh. Tiểu thiếp liền thất sủng. Không cam lòng, tiểu thiếp lần nữa quyến rũ Vệ Quốc Công và lại hoài thai. Ai ngờ bà ta số khổ hài tử này mang thân xác nam nhi nhưng lại có khả năng sinh con. Tiểu thiếp liền thất sủng hoàn toàn. Bà sống ở biệt viện hoang vắng cùng hai hài tử cho đến khi mất đi. Nữ hài tử mười chín, nam hài mười lăm. Một đêm, Vệ quốc công tới chỗ nhi tử của mình, trực tiếp tác cầu” giọng Vệ Linh Phong nhàn nhạt như đang kể chuyện của ai đó chứ không phải chuyện của chính mình.
” Sáu tháng, đêm nào nhi tử cũng bị thân sinh phụ thân khiến cho thừa sống thiếu chết. Đến tột cùng, hài tử đó có thai. Là huynh hay là cha, nam hài tự hỏi hài tử của chính mình. Vệ Kiến Lập tất nhiên không chịu được sự ô uế đó liền ra lệnh gia nhân loạn côn đánh chết đứa bé trong bụng”.
” Nam hài gần như phát điên, y lê thân tàn trở về biệt viện thì gặp đại tỷ ngốc của mình, đại tỷ ôm y vào lòng, ấm áp khiến y khóc, khóc tới tê tâm liệt phế. Tiếp đó y gặp hoàng thượng,ủy thân nơi đế vương, cố gắng kiếm đủ tiền, muốn dùng tiền sắp xếp thêu lên một câu chuyện tình đẹp cho tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ gả đi, bàn tay của Vệ gia sẽ không đụng tới tỷ y được nữa. Đó cũng là ngày y cùng Vệ Kiến Lập đồng vu quy tận”.
Phượng Huyễn nghe tới đồng vu quy tận mà hoảng hốt. Nếu không phải hiện tại có hài tử của hắn xuất hiện phải chăng một thời gian nữa hắn sẽ mất đi Vệ Linh Phong mãi mãi.
Giọng kể nhàn nhạt của Vệ Linh Phong ngày hôm ấy khắc sâu vào tim Huyễn Phượng.
” Chuyện ngài muốn biết đã biết rồi, có thể để hai người họ rời khỏi đây không” Vệ Linh Phong nói.
” Không được tình trạng của công tử không ổn định, nay thanh tỉnh nhưng mai lại chìm vào hoảng loạn. Bảo Bảo cần ở cùng công tử” Lạc Họa thấy Vệ Linh Phong muốn đưa nàng cùng Ngữ Nghi về Vệ phủ liền phản đối.
” Hai người lưu lại đi, tình trạng Linh Phong chúng ta sẽ từ từ giải quyết” Huyễn Phượng đứng dậy tiến tới đỡ Vệ Linh Phong.
” Ta muốn ngủ cùng tỷ tỷ, ta sắp không cầm cự được rồi”.
Vệ Linh Phong cùng Vệ Ngữ Nghi ôm nhau ngủ một đường tới sáng.
Sáng hôm sau, Lạc Họa mang tới rất nhiều chuông ngọc buộc khắp nơi. Huyễn Phương ngạc nhiên hỏi:
” Ngươi thích chuông ngọc đến thế sao?”.
” Lúc đầu thần trí mơ hồ thường hay tự làm tổn thương chính mình. Mỗi lần thấy chuông bạc của Bảo Bảo liền thanh tỉnh, từ đó ta luôn mang theo bên người” Vệ Linh Phong nhàn nhạt nói.
Huyễn Phượng càng cảm nhận sâu sắc nỗi đau mà Vệ Linh Phong phải trải qua, trên người Vệ Linh Phong có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, chồng chéo lên nhau.