Ve Mười Bảy Năm

Chương 13



Mùa đông ở Tân Bắc, trạm xe phá lệ náo nhiệt chen chúc. Đêm đó 8 giờ cũng là lúc vừa lên đèn, khách lữ hành lui tới giữa các tài xế tìm khách, không ai chú ý tới một thanh niên mười bảy tuổi một thân một mình đi ra trạm xe lửa. Hắn một thân phong trần chết lặng không biết đi đến nơi nào, thời gian dài không ra ngoài sáng và mất ngủ khiến sắc mặt tái nhợt khác thường dưới ánh nắng, thoạt nhìn giống như đến từ thế giới bên kia.

Hắn rời khỏi nơi ác mộng quấy nhiễu hắn suốt 17 năm, nhưng cũng khó mà loại bỏ sự mờ mịt cùng u ám theo hắn suốt bao năm. Cuộc sống mong manh quanh năm làm hao mòn tất cả sự hiếu kỳ cùng chờ mong của hắn, khi vừa đến Tân Bắc, với hắn mà nói hết thảy các địa phương khác trên cùng một thế giới này không có gì khác nhau.

Phó Mặc ngồi một bên, lúc làm việc vén ống tay áo lên lộ ra cánh tay dài trắng bệch, cũng không thèm để ý lạnh hay không. Hắn cùng các thanh niên cùng tuổi giống nhau không quá cường tráng, nhìn qua có chút mỏng manh, nhưng lúc bắt đầu làm việc sức lực làm người ta kinh ngạc, lực tay cũng rất ổn. Hắn xách một túi hàng nặng trịch, Lý Hạnh liếc mắt đã nhìn ra, đây là một đôi tay biết đánh nhau.

Phó Mặc trầm ổn, không giống với tính cách chủ động gây chuyện. Nhưng có đôi khi im lặng lại trở thành lý do làm người khác chú ý. Nếu không gây sự, ăn miếng trả miếng dù sao cũng phải biết.

Lý Hạnh đông một câu tây một câu theo sát hắn nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại tùy ý hỏi vài vấn đề vô thưởng vô phạt cơ bản. Dưới tay Lý Hạnh có hơn 30 nhân công, những người này không có học vấn nhưng có kỷ luật, tính cách cũng rõ ràng dứt khoát, lại tụm năm tụm ba có bè cánh riêng. Bọn họ có chút kiêng kỵ Phó Mặc, cũng có chút khinh thường, đại đa số đều phòng bị tránh xa. Cả ngày, Phó Mặc từ đầu đến cuối chỉ một mình, có vẻ cùng xung quanh không hợp nhau.

Gió mang tới một mùi thuốc lá sặc người, già Tư chủ hậu cần chợ ngậm đầu thuốc lá tới: “Lý Hạnh, ai đây?”

Lý Hạnh nói: “Cháu ngoại Phùng ca.” Thuận tay khép lại sổ sách: “Gọi chú Tư.”

“Chú Tư.” Phó Mặc nói.

“Ổng còn có cháu ngoại?” Chú Tư ngồi xuống thùng hàng đầu tiên. Bị gọi là già, nhưng thực tế hắn chỉ mới ngoài bốn mươi, nhìn Phó Mặc mấy lần: “Bao lớn rồi?”

“Mới vừa học xong phổ thông, không có thi lên Đại học, Phùng ca cho tới trải nghiệm, trải nghiệm xong rồi trở về học tiếp.”

Già Tư nói: “Làm liều! Ba mẹ vậy mà cũng chịu cho, cái chỗ chết tiệt này có cái gì tốt mà trải nghiệm, nhóc tên gì? Ở đâu?”

“Phó Mặc, ở vùng ngoài.” Phó Mặc nói.

Lý Hạnh giải thích: “Nam Thanh.”

“Ah, vậy coi như tới chơi đi!” Già Tư gật đầu: “Chơi đủ rồi thì trở về học cho tốt, vẫn là học hành có tiền đồ hơn. Nhóc không đi Hải Nam à?”

Phó Mặc không nói chuyện, Lý Hạnh nói: “Đi Hải Nam trải nghiệm cuộc sống?”

Già Tư cười hắc hắc đứng lên, bỗng nhiên nói: “Hiện tại, Phùng ca và Vương Lệ Chi cũng không ở đây, chỉ còn lại mày và Hà Giang rồi.”

Lý Hạnh theo lời già Tư ngẩng đầu nhìn. Phía đối diện sạp, Hà Giang phụ tá của Vương Lệ Chi ngồi sau bàn. Đối phương cắt đầu đinh, mùa đông lớn mà chỉ mặc cái áo ba lỗ đen, đang tức giận mắng chửi một nhân công. Thanh âm theo gió lạnh thổi đến, tất cả mọi người rùng mình một cái, già Tư than phiền nói: “Nó không thấy lạnh à, trời lạnh như quỷ?”

Tân Bắc mùa đông lạnh, nhưng năm nay dường như lạnh hơn mọi năm.

Trên đường đóng một lớp sương trắng, mấy đường ống ở khu nhà đều nứt vỡ. Gốc cây già trăm năm ở Tân Đại cũng bị đông hủy hoại, tất cả sinh viên được yêu cầu đi đường vòng. Đường Hồ Tân Đông gió thổi rơi biển quảng cáo, làm bị thương hai người qua đường, máu dưới đất một lúc thì bị đông thành băng.

Mấy hôm trước tuyết rơi dẫn đến dự báo thời tiết mấy ngày tiếp theo đều có tuyết, trong không khí lúc nào cũng ẩm ướt, nằng nặng như chứa đầy hơi nước, quần áo phơi ở trên ban công ký túc xá mấy ngày cũng không cách nào khô được. Phương Bắc hiếm khi có khí hậu như vậy, nhiều người Tân Bắc bị bệnh, càng có nhiều người ở nơi khác trực tiếp về quê. La Huân vẫn ở lại trong túc xá, không có nhắc tới chuyện về nhà, trước đây cũng rất ít khi thấy hắn về nhà.

Cố Chu Triệt học hết một ngày, ở trong phòng học bị hấp ra một đầu mồ hôi, đứng ở phía sau cửa rèm bông hành lang hơn nữa ngày mới dám đi ra ngoài. Ngoài trường tiệm lẩu đã đóng cửa, mấy quán cơm xung quanh đều kín hết chỗ, ngay cả căn tin cũng đông đúc hơn bình thường. Cố Chu Triệt chen lấn nửa ngày mới tìm được La Huân đang chờ cậu: “Hứa Thanh Ngạn đâu?”

“Nói buổi tối tập diễn.” La Huân rót ly nước ấm cho cậu.

Gần như là thuận theo tự nhiên, ba người bắt đầu đi cùng nhau. Lúc Cố Chu Triệt mới vừa gặp lại Hứa Thanh Ngạn, vui mừng quá mức, có một thời gian bỏ quên La Huân, sau khi nhận ra vô cùng bất an áy náy. Vậy nhưng La Huân chưa từng ở trước mặt Cố Chu Triệt đề cập tới, càng không có vì vậy mà hối thúc cậu, lúc tiếp xúc với Hứa Thanh Ngạn cũng thể hiện ôn hòa dễ gần, đối với tính cách hay xù lông của đối phương cũng rất kiên nhẫn. Ba người thời gian quen biết khác nhau, nhưng tính cách hợp nhau, lúc ở cùng đều không cảm thấy áp lực.

Lúc còn nhỏ mọi người không có nhiều khúc mắc, không giữ mồm giữ miệng, hiện tại trưởng thành, mỗi người bắt đầu hiểu phải chủ động lảng tránh bao dung, nhưng đây không phải là lý do không quý bạn bè. Cố Chu Triệt hiểu rõ, có những thứ mất đi, chính là vĩnh viễn mất đi, so với việc mất đi tình cảm, thì hẳn phải bảo vệ gấp đôi.

Cậu từ chỗ Phó Mặc trở về ngày thứ hai, đã bắt đầu ngồi không yên. Nhưng Phó Mặc không cho cậu đến, cộng thêm còn phải đi học, Cố Chu Triệt chỉ có thể ngoan ngoãn ở trường học đợi, không có việc gì cứ nhìn điện thoại đờ ra.

Trong quán tiếng người huyên náo, trong TV đang chiếu Xạ điêu bản 94. Hai người ngồi đối mặt nhau ăn, Cố Chu Triệt từ đầu đã không tập trung, bỗng nhiên ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ây da” nói: “Mặt đất ướt hết rồi.”

Thời tiết khó chịu mấy ngày nay tuyết rốt cục cũng bắt đầu rơi, rả rích từng hạt, còn là mưa có tuyết, trong nháy mắt ngoài cửa một mảnh ồn ào náo nhiệt, ngoài tiệm đứng đầy người trú mưa. Cố Chu Triệt ngẩn người nhìn những người này, La Huân tưởng cậu lo không mang dù, nói: “Không sao, anh có đem.”

Cố Chu Triệt “Ừm” một tiếng, vô thức gật đầu. Sau một lát giống như nhớ tới cái gì, cầm điện thoại lên lẩm bẩm nói: “Nói cho Hứa Thanh Ngạn một tiếng.” Một bên đánh chữ một bên thình lình hỏi La Huân: “Anh có lạnh không?”

“Không lạnh. Sao vậy? Em lạnh không?”

La Huân nhớ cậu buổi sáng vừa hạ sốt, lo cậu sốt lại, Cố Chu Triệt lắc đầu liên tục: “Không lạnh em không lạnh.”

Lại cúi đầu ăn vài miếng, Cố Chu Triệt lại nói: “Anh buổi tối có chuyện gì không?”

“Không có.” La Huân nhìn cậu: “Rốt cuộc làm sao?”

“Không có gì không có gì…” Cố Chu Triệt vội cúi đầu ăn. Nhưng ánh mắt cứ thường xuyên bay ra ngoài cửa, như có điều suy nghĩ.

Hôm nay trời mưa tuyết lại rơi, ngày mai khẳng định rất lạnh. Trong lòng cậu nghĩ.

Cơm nước xong, hai người miễn cưỡng che dù trở về ký túc xá. Toàn thân lạnh ngắt được hệ thống sưởi xua tan, Cố Chu Triệt đứng ở mép giường cởi khăn choàng, chợt thấy áo Phó Mặc cho mình đặt trên gối. Cậu vốn định hôm nay về tắm một cái, lúc này bỗng nhiên giật mình, nhìn đồng hồ, tuy trời đã tối đen, nhưng thời gian vẫn chưa tới sáu giờ rưỡi.

Mắt Cố Chu Triệt nhìn chằm chằm áo khoác trên giường, tay chậm rãi ngừng lại, do dự một chút, lại quấn trở về.

Cậu ngẩng đầu, thấy La Huân vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn mình, cảm thấy có chút xấu hổ: “Em, cái kia, nếu không… em…”

Cố Chu Triệt cũng không hiểu sao, tại sao mình giống như có tật giật mình, nhưng vẫn nhắm mắt cố gắng khiến mình có lý do hùng hồn: “Phó Mặc đưa áo cho em, ngày mai nhiệt độ hạ thấp, chắc chắn rất lạnh.”

Ngụ ý, La Huân cũng đã nghe hiểu. Cố Chu Triệt rốt cuộc tìm được lý do danh chính ngôn thuận đi tìm Phó Mặc rồi, bản thân cảm thấy không chê vào đâu được, thoả mãn gật gật đầu, không nói hai lời liền đem áo khoác bỏ vào balo xách đi.

La Huân đi tới mở cửa sổ, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ một lúc: “Anh đưa em đi.”

Mưa càng lúc càng lớn. Lúc mới bắt đầu chỉ là lưa thưa hạt nhỏ, hiện tại vừa lạnh vừa giống như mưa đá, người trong chợ bắt đầu bận rộn dẹp quầy sớm. Các ngọn đèn trong chợ sáng lên, ánh sáng hoàng hôn phai mờ dưới làn mưa bụi lất phất, xung quanh mù mịt không rõ.

Phó Mặc cầm một tấm bạt lớn vừa dày vừa vừa nặng đi che xe hàng. Tất cả mọi người vội vàng, chỉ có hai nhân công đi theo hắn, Phó Mặc chuyển qua đầu xe, cục gạch dưới chân tựa hồ bị đạp vỡ, có chút chênh vênh. Trong bóng tối mờ mịt bỗng nhiên có một tiếng vang nhỏ, một ngọn lửa nhoáng lên rất nhanh, rồi lại nhanh chóng biến mất.

Hà Giang không biết từ lúc nào đứng ở phía sau xe hàng. Hắn ngậm thuốc lá, tóc đầu đinh bị ướt bết lại. Hắn nói: “Chú em tên Phó Mặc phải không.”

“Chú em qua đây.”

Phó Mặc dừng động tác lại. Hà Giang đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn hắn.

Nhân công leo lên trên xe cúi đầu nhìn xuống, trong chốc lát không đủ ánh sáng không thấy rõ ràng là ai, đến khi thấy rõ, phát hiện Hà Giang phun thuốc lá xuống đất, đi về phía Phó Mặc.

Mưa to như vậy rất nhanh che mất tầm nhìn, trời đất trong nháy mắt nối thành một mảnh. Lý Hạnh dẫn người khuân đồ xong, vẫn chưa thấy Phó Mặc trở về, lập tức đi ra ngoài sạp tìm. Hắn mơ hồ nhìn được xa xa trên xe hàng có một người đi về phía này, trong lòng thầm mắng một tiếng, sãi bước đi tới.

Phía sau xe hàng, Hà Giang cùng Phó Mặc đứng đối mặt, thanh âm nước mưa xối lên tấm bạt nghe đinh tai nhức óc. Lý Hạnh bước lên đẩy Hà Giang ra: “Mày làm gì?”

Hà Giang bị hắn xô lùi ra sau một bước, biểu hiện trên mặt vẫn âm trầm như cũ, cười một tiếng: “Không làm gì. Phùng ca nhặt được cháu ngoại, tao tới xem rốt cuộc mặt mũi ra sao, sao hả?”

“Thấy rõ chưa?” Lý Hạnh nhìn hắn chằm chằm: “Thấy rõ rồi cút.”

Hà Giang gật đầu, mặt cười như không cười, ánh mắt luôn dán trên người Phó Mặc. Phó Mặc đứng phía sau Lý Hạnh yên lặng không nói một tiếng, gân xanh trên cánh tay bắt đầu nổi lên.

Lý Hạnh nhìn phía sau Hà Giang, một đám người xa xa ngoài sạp cũng nhìn sang đây. Hắn mơ hồ nghe phía sau có động tĩnh tụ tập lại, đang nhíu mày phải xử lý cục diện này như thế nào, bỗng nhiên nghe Lão Miêu ho khan một tiếng.

Mọi người quay đầu lại, thấy Lão Miêu cầm cây dù khoác áo đứng trong mưa, nói: “Có người tìm.”

Trong mưa bụi lất phất, phía sau hắn có hai người đứng, một người trong đó nhìn có chút quen mắt. Cố Chu Triệt bất an hướng bên này nhìn quanh, ánh mắt ở trong đám người tìm được Phó Mặc, đôi mắt tức khắc sáng ngời, nhưng như vậy chưa đến một giây, tiếp theo liền hiện lên mấy phần kinh ngạc.

Phó Mặc cũng nhìn thấy Cố Chu Triệt. Sắc mặt của hắn bỗng nhiên buông lỏng, ánh mắt mới vừa rồi còn đầy âm trầm, lúc này giống như giật mình tỉnh giấc tán đi, có chút ngây người cách màn mưa nhìn cậu.

Trong lòng Lý Hạnh lộp bộp một cái, không nhìn Hà Giang, ý bảo: “Đi thôi.”

Phó Mặc dường như chần chừ một lúc, rồi lập tức không chút do dự đi về phía bên kia. Người hai bên đều nhìn hắn, Lý Hạnh ở phía sau nói: “Về ngủ!”

Cố Chu Triệt chạy về phía trước mấy bước, dùng dù che cho Phó Mặc, đối phương đã sớm ướt đẫm, giọt nước mưa từ trên tóc rớt xuống, trượt đến trên sống mũi, toàn thân tỏa ra khí lạnh: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tớ…” Cố Chu Triệt đối mặt hắn, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì. Cậu biết lý do mình tệ hại nên khó mở miệng, nhớ lại lúc ở trên xe trên đường tới đây, đã hối hận muốn đập đầu vào tường, còn liên lụy La Huân dầm mưa với mình ở ngoài. Huống hồ cậu cũng không biết tình trạng Phó Mặc ở nơi này, nếu đi gây thêm phiền cho hắn thì sao đây?

Lúc này thật sự nhìn thấy Phó Mặc rồi, mặc dù không biết ba người đứng ở trong mưa làm cái gì, nhưng trực giác không phải là chuyện gì tốt. Tâm trạng của cậu chìm xuống, cũng chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Chỉ là… Muốn tới tìm cậu.”

Phó Mặc không nói chuyện, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu ủ rũ trước mắt. Bên ngoài ô như cách màn mưa một thế giới, Cố Chu Triệt cũng không nhìn thấy Phó Mặc rũ mắt nhìn cậu, trong lòng của cậu ngoại trừ suy sụp, còn có một chút khổ sở — cậu mơ hồ đã hiểu rõ, giữa bọn họ, đã không thể lại ở cùng nhau giống như xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.