Người tinh thần đang căng thẳng cao độ, thường rất nhạy cảm trước những nguy cơ. Cố Chu Triệt không nhớ rõ mình đã từng nghe thấy câu này ở đâu, nhưng lại nhớ rõ từng câu chữ.
Cho dù Phó Mặc nói “Cùng nhau”, cũng không có làm cho cậu thoải mái đi chút nào.
Trước khi biết Phó Mặc bệnh, Cố Chu Triệt đối với bệnh trầm cảm cùng với người mắc bệnh trầm cảm chỉ biết sơ sơ một ít trên mạng và tiết khoa học, chỉ đến đó là ngừng. Cậu có kiến thức căn bản như bất kỳ người trưởng thành nào, nhưng cậu không có kinh nghiệm gì, hết thảy đều phải bắt đầu lại từ đầu. Việc này khiến cậu phải tìm hiểu rõ một thời gian, trên nhiều báo chuyên môn, bạn trên mạng chia sẻ, thậm chí mấy ngày nay lén lút đọc phần lớn các vụ án liên quan tới bệnh trầm cảm làm người ta khó giải quyết, vấn đề ở chỗ không ai muốn ra thế giới bên ngoài, dẫn đến bệnh tình càng nặng càng chán ghét càng khốn khổ, cảm giác này khiến người thân bạn bè khó mà giúp đỡ, làm cho người bệnh càng thêm đau khổ.
Nói cách khác, hoàn cảnh và vật chất cải thiện không có trợ giúp gì lớn đối với bệnh tình Phó Mặc, giày vò hành hạ của hắn toàn bộ đều bắt đầu bởi bản thân hắn. Phó Mặc từng trải qua tuyệt vọng gì cậu mãi mãi cũng không co1 cách nào gánh cùng được, thậm chí không được chia sẻ cùng hắn. Mà an ủi, khích lệ có khi sẽ phản tác dụng, thậm chí khơi gợi hậu quả nghiêm trọng hơn.
Khả năng “làm Phó Mặc càng thêm đau khổ”, chỉ ngẫm thôi cũng làm cho Cố Chu Triệt hết hồn, nhưng cậu gần như đồng thời khổ sở mà ý thức được, cho dù cậu vô ý làm như vậy, Phó Mặc cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chí ít sẽ không biểu hiện ở trước mặt cậu. Bởi vì hắn quá giỏi nhẫn nhịn.
Hoặc có lẽ là, vì không muốn cho người khác bởi vì chuyện này mà cảm thấy đau khổ, hắn thà rằng chịu đựng đau đớn gấp mười, gấp trăm lần.
Sau khi xuất viện, bọn họ không ai nhắc tới chuyện này. Cố Chu Triệt vốn định chờ sức khỏe hắn tốt lên một chút rồi tìm hắn nói chuyện, cậu cảm thấy Phó Mặc chắc đã có chuẩn bị tâm lý. Cậu đều đã nghĩ xong, nếu một ngày Phó Mặc né tránh thì phải làm sao, có thể Phó Mặc không suy nghĩ giống cậu, vậy thì cậu sẽ biểu hiện như — chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cũng không phải cậu nhẫn nhịn, điềm nhiên như không có việc gì, mà lúc này trong mắt cậu có thứ quan trọng hơn, khiến cậu không thể đề cập, quên cách phải xử lý việc đó như thế nào.
Trên web người nhà bệnh nhân giao lưu có người nói, so với việc bầu bạn, tạo ra “cảm giác cần thiết” sẽ hỗ trợ người bệnh hơn, vì vậy Cố Chu Triệt phá lệ chú ý điểm này. Lúc cần đi ra ngoài cậu cũng hỏi Phó Mặc đi cùng nhau, tận lực đưa ra một ít yêu cầu vô hại với hắn, lúc ở nhà thì chủ động tìm hắn trò chuyện, hỏi hắn vài câu, một số chuyện vặt thì cho hắn quyết định các loại. Cách này dường như có hiệu thật, khi cậu biểu hiện ỷ lại, Phó Mặc đáp lại hết sức chăm chú, hắn toàn tâm toàn ý coi trọng, chấp hành mỗi một việc cậu nói, nhiều lúc còn quan tâm thái quá, làm cho chân tay Cố Chu Triệt có chút luống cuống.
So với trước kia cậu càng nhìn càng không hiểu Phó Mặc rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Trừ việc đó ra, mọi thứ của Phó Mặc đều rất bình thường. Hắn đúng hạn uống thuốc, chủ động cùng Cố Chu Triệt nói loại nào uống xong sẽ có chút khó chịu, lúc nấu cơm cũng sẽ nấu cùng hắn, Cố Chu Triệt hỏi hắn muốn ăn cái gì cũng sẽ suy nghĩ một chút, tuy cuối cùng vẫn là để cậu quyết định. Phần lớn thời gian hắn đều không làm gì, lẳng lặng ngồi một mình ở trên ghế sofa, không biết đang suy nghĩ gì. Nếu như hắn cảm thấy giữ trạng thái này có hơi lâu, hắn sẽ mở TV, hoặc là đứng lên đi một chút.
Việc này nhìn dường như cũng tốt. Những hành vi này đều tích cực, ngay trước mặt, vốn là sẽ khiến người ta cảm thấy an tâm. Nhưng hình thức biến hóa, tiêu chuẩn mẫu mực đến cứng ngắc ngược lại sẽ khiến người ta nghi ngờ là giả tạo. Như một phân đoạn quan trọng bị coi thường, bị bỏ qua, nhưng có nghi ngờ cũng phải cẩn thận, không thể biểu hiện, thậm chí ở trong lòng nhiều lần nghiền ngẫm suy nghĩ, rất sợ một chút xíu sai lầm tiết lộ tâm tình sẽ tạo thành hậu quả khó mà dự đoán.
Chuyện tốt duy nhất là, cơn mất ngủ của Phó Mặc tựa hồ khá hơn một chút. Cố Chu Triệt bởi vì bất an, nửa đêm luôn tỉnh giấc, mỗi lần đều có thể nghe được tiếng hít thở đều đặn của Phó Mặc. Hắn ngủ rất sâu rất trầm, vầng trán rộng, vẻ mặt thả lỏng, có lẽ là vì nghỉ ngơi tốt, buổi sáng thức dậy cũng sớm hơn lúc trước.
Sáng sớm thứ sáu, lúc Cố Chu Triệt tỉnh dậy, Phó Mặc đã sớm tỉnh. Cậu rửa mặt xong đi ra, thấy Phó Mặc đang ở trong phòng khách sắp xếp một cái thùng giấy, không khỏi tò mò, đi tới: “Làm gì vậy?”
Phó Mặc trước đây tới Tân Bắc không mang thứ gì theo, đồ trong nhà sau này đều là hai người dần dần mua thêm, đương nhiên cũng không có cái gì cần sửa chữa. Cậu ngồi xuống bên cạnh Phó Mặc tò mò nhìn, sửng sốt: “Cậu…”
Trong thùng đồ không nhiều lắm, tất cả đều là đồ Phó Mặc dùng thường ngày. Chén, găng tay, sách, nón, khăn mặt các loại, hắn đang dùng băng dán dán theo viền mép, nói: “Đã cũ.”
Phó Mặc thả vật trong tay xuống, nhìn cậu một cái, hơi gật đầu: “… Ừ.”
Cố Chu Triệt cảm giác tim của mình nhảy kịch liệt, cậu bỗng nhiên cảm thấy được cái gì, thử dò xét nói: “Trong nhà còn có vài thứ đã cũ, nếu không… Nhân cơ hội này, đổi hết?”
Phó Mặc ngừng một lúc: “Được.”
Tim Cố Chu Triệt đập mạnh, kéo Phó Mặc đứng dậy: “Đi, cùng nhau chọn.”
Phó Mặc bị cậu nửa kéo nửa lôi đến trước máy tính, đứng phía sau ghế nhìn cậu mở taobao. Cố Chu Triệt một bên tìm một bên lảm nhảm, rèm cửa có đổi hay không đây, thảm nhà tắm cũng nên mua một cái đi! Hai ta đổi ly hết đi! Cậu cảm thấy màu nào đẹp?! Cái đầu rối bù của đối phương mới vừa ngủ dậy lắc qua lắc lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt mong đợi nhìn hắn, cái ót dán lên bụng hắn hỏi: “Màu đen hay trắng? Cậu chọn một cái được không?”
Phó Mặc thất thần vài giây, đưa mắt nhìn về phía màn hình, trên màn hình là máy phun sương. Tân Bắc là địa phương khô ráo, xuân thu trang phục mặc cách biệt rõ ràng, Cố Chu Triệt thường bị khô da nứt môi. Hắn suy nghĩ một chút: “Màu trắng! Sạch sẽ.”
“Vậy mua màu trắng.” Cố Chu Triệt bỏ vào giỏ hàng, lại bắt đầu chọn cái khác, mỗi một món đều hỏi ý kiến Phó Mặc, hai người một ngồi một đứng, chọn hơn nửa tiếng, Cố Chu Triệt bỗng nhiên nói: “Phó Mặc, cậu dậy đã uống thuốc chưa?”
“Rồi.” Phó Mặc nói.
“Tớ cuối tuần phải về trường.” Cậu làm bộ lơ đãng nói, “Cuối tuần chúng ta đi bác sĩ nha!”
Nói xong, lời nói nhẹ nhàng bay bổng biến mất trong không khí, khiến người ta hoài nghi có phải ảo giác. Trên mặt Cố Chu Triệt không có phản ứng, các đốt ngón tay nắm con chuột trắng bệch, cậu căng thẳng đến mức không dám hô hấp, thì thấy thần sắc Phó Mặc như thường, tùy ý gật đầu: “Được.”
Cố Chu Triệt sửng sốt một lúc, cậu còn căng thẳng, không có cách nào xác định Phó Mặc chấp nhận đơn giản như vậy, hay là hiểu sai ý, còn chậm rãi nói: “Đến lúc đó chúng ta cầm theo thuốc cậu uống trước kia… Cho bác sĩ xem giúp, cái nào hợp với cậu, cái nào tạm thời không thể uống, hoặc là mua thuốc mới, có thể không?”
Phó Mặc ánh mắt bình tĩnh, cúi đầu nhìn cậu: “Tất cả nghe theo cậu.”
Cố Chu Triệt kinh ngạc nhìn hắn, cậu không tự chủ được buông chuột ra, xoay người, ngẩng đầu đối mặt với hắn: “… Thật sao?”
“Thật.” Phó Mặc nói.
Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, hoàn toàn không có lừa gạt hay có lệ. Điều này làm cho Cố Chu Triệt bỗng nhiên nảy sinh ảo giác, dường như mặc kệ đề nghị hoang đường cỡ nào, chỉ cần cậu mở miệng, Phó Mặc cũng sẽ không từ chối. Cậu ngây người nhìn Phó Mặc rất lâu, lời trong lòng chuẩn bị xong bỗng nhiên không còn ý nghĩa gì. Như có cơn sóng theo lồng ngực dâng trào, được phân nửa thì bị mạnh mẽ ngăn lại, thật lâu, Cố Chu Triệt trịnh trọng nói: “Có tớ ở đây.”
Đây nhất định sẽ là khởi đầu mới, cậu nghĩ. Đổi hết đồ cũ, bỏ cách sinh hoạt cũ, hết thảy sẽ là khởi đầu mới, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Gần đến tháng sáu, giả nghỉ cũng không tốt. Cố Chu Triệt nói với Phó Mặc xin nghỉ một tuần, kỳ thật cậu chỉ xin nghỉ hai ngày, còn lại mấy ngày hoặc là trốn tiết, hoặc là nhờ bạn cùng phòng điểm danh giúp. Cậu thời gian này vừa bù đầu vừa cực khổ, bài vở tồn đọng, cuối kỳ đến cùng với áp lực tinh thần làm cho cậu phải cố hết sức, dù nghỉ ngơi cũng không bù đắp nổi mệt nhọc. Những áp lực này sau khi cùng Phó Mặc hẹn đi gặp bác sĩ đã giảm được một ít, làm cho cậu cảm thấy có một chút lạc quan, dù sao chuyện khó khăn nhất đã bắt đầu có thể giải quyết, những thứ khác thì nỗ lực nhiều hơn, tất cả sẽ không còn là vấn đề.
Buổi chiều chủ nhật, Cố Chu Triệt sắp xếp đơn giản balo của mình. Tuần tới có kiểm tra, buổi chiều phải học bù, thứ ba còn có hai đề tài phải nộp, cậu dặn Phó Mặc đúng giờ uống thuốc, ăn cơm đầy đủ, chờ cậu trở về, Phó Mặc gật đầu từng cái. Lúc phải đi, cậu bỗng nhiên có chút luyến tiếc, quay đầu muốn nói lại thôi, lại không biết còn có thể nói cái gì.
“Chu Chu.” Phó Mặc thấy cậu muốn nói rồi lại thôi, liền nói, “Chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Ừ, tớ biết rồi.” Cố Chu Triệt ngoan ngoãn trả lời: “Cậu cũng phải vậy nha, tớ thứ tư sẽ trở lại.”
Cậu vẫy tay với Phó Mặc, Phó Mặc cũng vẫy tay với cậu, cậu bước xuống lầu.
Trời đã vào hoàng hôn, chạng vạng đầu hạ luôn chẳng phân biệt được. Dưới lầu bọn họ có một gốc cây đào, chưa từng chiết cành, lúc Cố Chu Triệt xuống lầu, có một người đàn ông đang nâng con trai lên quá đầu để hái trái cây. Đứa bé dùng sức níu lấy một cành cây, hoa lá trên cây rơi xuống, rớt lên trên vai, trên đầu cậu. Người đàn ông trung niên nói xin lỗi: “Thật ngại quá.”
“Không sao.” Cố Chu Triệt cười cười.
Đi ra tiểu khu không xa chính là trạm xe bus. Thời gian này rất nhiều người chờ xe, xe đầu tiên đến, chỉ lên được mấy người, những người còn lại tiếp tục chờ. Cố Chu Triệt một bên xếp hàng một bên lấy ra danh thiếp ngày đó Lý Hạnh đưa cho mình, lên mạng tìm phòng khám, lại đem số điện thoại lưu vào trong danh bạ. Cậu nhìn thời gian, cảm thấy hiện tại gọi có hơi trễ, quyết định trưa mai sau khi ăn xong gọi điện thử xem, xem có thể hẹn giờ gần nhất hay không.
Phía sau có chút chen chúc, không cẩn thận đụng phải cậu, danh thiếp rơi xuống đất. Cố Chu Triệt xoay người lại nhặt, ngẩng đầu nhìn thấy xe rác chạy ngang bọn họ, chạy vào phía bên trong tiểu khu. Làm cậu chợt nhớ tới ngày đó Phó Mặc dọn được một thùng đồ, ngày hôm qua hình như còn chưa vứt, không biết hắn đã đem xuống chưa?
Chính cậu không phát hiện, bản thân đã đứng thất thần ở tiểu khu hồi lâu. Lại một chiếc xe bus tới, người phía sau đều vòng qua cậu lên xe, có một ông cụ nhắc nhở cậu: “Này cháu, xe tới.”
Xe bus lái đi, Cố Chu Triệt chần chừ vài giây tại chỗ, rồi quay trở về.
Cậu không nói được cảm giác trong lòng, nhưng đột nhiên cảm thấy như đã quên mất thứ gì đó, nghĩ thế nào cũng không ra. Không biết là quên giao lại cho Phó Mặc cái gì, hay là quên lấy thứ gì, có thể đều không phải, cậu chỉ là muốn ỡm ờ cho mình một cái lý do để quay lại gặp hắn. Cố Chu Triệt quẹo qua khúc cua, lúc đi sắp tới dưới lầu tiểu khu của bọn họ, cậu dừng lại.
Phó Mặc đang đứng ở dưới lầu.
Hắn đứng dưới gốc cây đào, sắc trời đã dần tối, hơi có chút gió, thổi tán cây nặng trình trịch vang xào xạt. Phó Mặc ngẩng đầu lên nhìn, không biết đang nhìn cái gì, trên vai của hắn treo một cái balo, là cái hắn mang đến Tân Bắc, giống y đúc lúc hắn vừa đến, lép xẹp, không có bao nhiêu thứ.
Cố Chu Triệt lăng lăng nhìn hắn, gọi: “Phó Mặc.”
Phó Mặc quay đầu, thấy cậu, nét mặt vẫn như cũ rất bình tĩnh: “Chu Chu? Sao cậu còn chưa đi.”
Cậu đầu óc trống rỗng, cậu nhìn balo Phó Mặc, nghe thấy mình mờ mịt hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
Phó Mặc nhìn cậu, nói: “Tớ đi một thời gian sẽ trở lại.”
“Cậu muốn đi đâu?” Cố Chu Triệt lặp lại một lần. Máu huyết của cậu chảy xuống lòng bàn chân, gió thổi xung quanh dường như cũng biến thành gió tháng mười hai. Ánh mắt Phó Mặc yên lặng nhìn cậu, mang theo cảm giác không thèm để ý tới mọi thứ xung quanh, giống như trên thế giới này dù cho là một hạt bụi cũng không có bất cứ quan hệ gì với hắn. Cậu bỗng nhiên hiểu ra mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cả người cậu bắt đầu run rẩy, dần dần vỡ ra thành từng mảnh trong gió đêm. Xe rác ở một bên nổ máy chạy đi, nó nhất định đã mang theo những món đồ cũ đó, Phó Mặc cũng không phải là muốn thay chúng nó, hắn chỉ là muốn vứt bỏ nó.
Hắn muốn đem chính hắn, giống như rác rưởi vứt ra khỏi cuộc sống của Cố Chu Triệt.
Cố Chu Triệt cảm giác có cái gì đó đập trúng người cậu, hai bên bả vai như bị người ta tháo khớp, sức lực toàn thân như treo ở trên không trung với một cảm xúc không rõ. Cậu muốn gào lên với Phó Mặc, cậu đã hỏi ý tớ chưa? Sao cậu biết tớ nghĩ gì? Cậu dựa vào cái gì mà quyết định một mình?
Nhưng cậu gào không nổi, trước mắt cậu không biết vì sao đã hoàn toàn mơ hồ, cậu chỉ có thể nghe chính mình nói: “Cậu không thể đi.” Bên trong lồng ngực toàn là phẫn nộ, bất lực, hối hận, tuyệt vọng như biển gầm, hắn tràn ngập nỗi sợ hãi bị mất đi, cảm giác mình trong nháy chỉ có hai bàn tay trắng.
Cậu nhất định là đã khóc, bởi vì nét mặt của Phó Mặc bỗng trở nên đau khổ. Hắn chưa bao giờ có vẻ mặt như thế, hắn há miệng, âm thanh mang theo hơi ẩm không khí đưa tới: “Chu Chu, cậu phải học thật giỏi, sống thật vui vẻ.”
Cậu sắp mất Phó Mặc rồi.
Không có bất kỳ lý do gì, cậu cũng không có bất kỳ biện pháp nào. Hắn một khi bỏ đi, sẽ vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời cậu, cậu cũng đừng nghĩ sẽ có thể gặp lại hắn.
Khi Cố Chu Triệt hiểu rõ chuyện này, cơ thể của cậu nhất thời phản ứng. Cậu giống như bỗng nhiên mất đi sự khống chế, nhào tới, bắt lấy cổ áo của Phó Mặc. Trong chớp mắt dưới ánh mắt kinh ngạc của Phó Mặc, hôn lên môi của đối phương.